Chương 25
Nguyễn Thị Bạch Kiều thời điểm đem đồ về, mặt trời đã mọc.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ở trong nhà nghe thấy tiếng chó mực vừa sủa vừa rên ư ử là biết ngay là nàng về.
Phải nói về một ngày trước, các nàng bàn nhau việc đi lấy quặng sắt. Nguyễn Thị Tuyết Nhi định đi, nhưng đã bị Nguyễn Thị Bạch Kiều dành việc.
Chạy ra thì thấy nàng khỏe re, mang một cái giỏ, trái ngược với con sư tử vác đồ đạc cồng kềnh trên lưng.
Mở cửa rào, con sư tử quên cửa quên nẻo tự mình đi trước vào nhà, lại gần mé hiên ngồi xuống, cô với nàng đi theo phía sau.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vừa gỡ đồ xuống vừa hỏi: "Trên đường đi an toàn chứ?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Có gặp phải mấy con vật nhỏ, nói chung cũng an toàn."
"Toàn bộ đồ em muốn đều đã đem về." Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ hai cái sọt chứa mấy cục đen để nói với cô.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn hai cái sọt đầy ấp quặng sắt và quặng đồng: "Chị đem về nhiều dữ."
Nguyễn Thị Bạch Kiều không trả lời, đem mấy đồ vật khác xuống. Cô cầm trong sọt khác ra một con thỏ đưa cho nàng.
"Oa...là thỏ. Sao chị bắt được vậy?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ sư tử: "Là nó bắt, nó đã ăn hết một con."
"Ồ."
Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn lục lội trong sọt.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chưa kịp hỏi, thì đã thấy nàng lôi ra một bó hoa, được gói lá cây cẩn thận.
"Cũng may là chưa héo hay bị dập. Tặng cho em."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thật kinh ngạc mà tiếp nhận bó hoa.
Là hoa cúc dại.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi má ửng đỏ, chôn mặt vào bó hoa nhẹ giọng nói cảm ơn.
"A...cuối cùng cũng tới...hộc..."
Phía hàng rào phát ra giọng nói, làm Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn lại.
Chó mực sủa lên, định chạy ra đã bị Nguyễn Thị Bạch Kiều cản lại. Nàng đi ra, bên cạnh Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng tò mò đi theo.
Chỉ thấy một cô gái tay xách nách mang đang ngồi lên đất thở phì phò.
"Hộc...Tôi nói này, cô đi nhanh quá đấy... hộc, xém nữa là tôi bị lạc đường rồi." Cô gái ngó về Nguyễn Thị Bạch Kiều oán trách lên. Lại khi nhìn thấy ngôi nhà giống như quên hết mệt mỏi, oa lên một tiếng: "Trời...Đúng là có nhà thiệt."
Lúc nãy còn xa thì chỉ thấy thấp thoáng. Nàng còn tưởng đâu ảo giác.
Nguyễn Thị Bạch Kiều không trả lời nàng, mà kéo Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi ra xa một chút giải thích:
"Tôi gặp cô ấy ở chỗ lấy quặng, không biết sao có thể phát hiện ra tôi rồi bám theo."
"Nhưng bây giờ làm sao, có cho cô ấy vào không?"
"Cái cô bé Cẩm Tiên đã tới chưa?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: "Dạ rồi. Đang nghỉ ngơi trong nhà."
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Cô gái này kể ra cũng giỏi, tôi đã chọn con đường ghồ ghề khó đi, mà không cắt đuôi được. À, quên nói cho em. Cô ấy có huyên thuyên về việc có thể nấu rồi tinh luyện quặng, thợ rèn gì đó."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngạc nhiên: "Thật chứ?"
"Chỉ nghe cô ấy nói vậy."
"Vậy, chúng ta cho cô ấy vào nhé?" Nguyễn Thị Tuyết Nhi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn mắt nàng phát sáng, mà nhếch mép: "Được, tùy em quyết định."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đưa nàng bó hoa, vui vẻ đi lại mở cửa ra. Nguyễn Thị Bạch Kiều không lo lắng mà quay người vào nhà trước.
Thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi ra chỗ mình cô gái đứng dậy cúi đầu với cô: "Xin chào."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng gật đầu: "Xin chào."
"Dạ, chị là chủ nhà phải không?"
"Phải."
Cô gái chấp tay: "Vậy xin chị cho em ở lại nhé, em tuy nhỏ con nhưng sức lực rất mạnh. Có thể cho chị quét nhà, rửa chén, giặt đồ. Xin chị."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi buồn cười, sao ai cũng đòi quét nhà rửa chén thế này.
"Nghe chị Bạch Kiều nói em có thể luyện kim và là thợ rèn?"
"Dạ. Chị xem." Cô gái đưa cho nàng coi một con dao, chất liệu này quả thật là thép nguyên khối, không giống như Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm ra, thép này có màu sáng hơn.
Cô gái nói thêm: "Do không có đủ dụng cụ, nên em chỉ có thể làm được con dao nhỏ như vậy, nhưng mà nó cũng giúp em một khối việc."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mở cửa cho nàng đi vào.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi không hề lo lắng về cô gái này, vì cô biết nếu nàng là mối nguy hiểm chắc chắn Nguyễn Thị Bạch Kiều sẽ không để cho nàng theo tới tận đây.
Đi vào nhà Nguyễn Thị Tuyết Nhi để đồ của nàng một bên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đã sớm ngồi ở bàn, thấy các nàng vào, vươn tay rót thêm hai ly nước.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi để ý thấy trên bàn có ống tre chưng hoa, chắc chắn là do Nguyễn Thị Bạch Kiều cắm.
Cùng nàng ngồi xuống, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mới nhớ ra: "Quên hỏi tên em."
"Em là Dương Thị Ánh Mai, chắc là được 23 tuổi."
"Sao lại chắc?"
Dương Thị Ánh Mai cười: "Từ khi em qua đây, em quên mất ngay mất ngày tháng luôn. Còn hai người..."
"Chị là Nguyễn Thị Tuyết Nhi, 25 tuổi, chị ấy là Nguyễn Thị Bạch Kiều."
Nàng gật đầu: "Chị Tuyết Nhi, chị Bạch Kiều."
Dương Thị Ánh Mai nhìn thấy hai người gật đầu, ngượng ngùng nói: "Chị Tuyết Nhi... chuyện hồi nãy em nói..."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười nhẹ: "Hoan nghênh em tới nhà."
Dương Thị Ánh Mai hô lên một tiếng, đứng dậy cảm ơn hai người.
"Oáp! Ủa, phó thủ lĩnh chị về rồi sao?". Là Trần Thị Lan Phương hỏi.
"Ừ." Nguyễn Thị Bạch Kiều gật đầu.
Sẵn tiện Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng giới thiệu: "Lan Phương, đây là Ánh Mai. Ánh Mai, còn đây là Lan Phương."
Trần Thị Lan Phương gật đầu chào hỏi: "Vậy chắc hôm nay phải làm hai cái giường rồi."
Tiếp theo nhà bếp lại xuất hiện thêm mấy người. Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại tất bật giới thiệu.
Dương Thị Ánh Mai thật không ngờ còn có nhiều người như vậy, còn có trẻ em. Nhìn mọi người hi hi ha ha nói chuyện, bầu không khí vô cũng hòa hợp vui vẻ.
Đã lâu rồi mới thấy được cảnh này, cô bất giác cũng cười nói theo.
Lúc ăn cơm sáng, Dương Thị Ánh Mai hoa cả mắt khi nhìn thấy cơm và đồ ăn, cứ liên tục nhét cơm vào cái miệng nhỏ, vừa ăn vừa khóc, mặt mũi tèm lem, nàng nhỏ con vậy nhưng ăn gần cả năm chén.
Mọi người đều không trách nàng, còn gắp cho nàng và Ngô Thị Cẩm Tiên thêm đồ ăn.
Ngô Thị Cẩm Tiên buổi sớm đã ăn nên chắc còn quá no nên nàng ăn có hơi ít.
Ăn xong bữa cơm, Dương Thị Ánh Mai dành việc đi rửa chén. Lê Thị Bích Châu thì lại gần chỉ cho nàng các cụ.
Trần Thị Lan Phương đã sớm đi mân mê mấy cây gỗ.
Trong nhà, Ngô Thị Cẩm Tiên nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Thủ lĩnh, vậy em đi vào rừng lấy xác tổ ong cho chị nha."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không ngăn cản nàng: "Vậy cẩn thận nhé, đi sớm về sớm."
"Dạ."
Sau khi được nàng đưa cái sọt, Ngô Thị Cẩm Tiên hỏi nàng hai cái ống tre, Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền biết nàng tính đi tìm thêm tổ ong, liền nói: "Không cần mạo hiểm đi tìm nhiều tổ ong để lấy, nghe chưa?"
Ngô Thị Cẩm Tiên bị nàng nhìn ra liền ngượng ngùng, gật đầu nói dạ biết.
Tiễn nàng đi, nhìn thấy ai cũng bận rộn, cô không có việc gì làm, ngồi trên bàn một chút thì về phòng nghỉ ngơi, cô có một chút mệt.
Bước vào phòng thế nhưng thấy được trên bàn một bình hoa nữa.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại gần, hương hoa liền bay vào trong mũi.
Nhìn những cánh trắng ngần, từ giữa tỏa ra như hình năm hoa quanh một nhụy vàng tươi. Nguyễn Thị Tuyết Nhi sâu xa nghĩ, không biết Nguyễn Thị Bạch Kiều có biết ý nghĩa của loài hoa này không.
Với tình bạn thì đóa Cúc dại màu trắng còn là sự đại diện cho tình bạn trong sáng và thuần khiết không hề vương chút nghi kị hay bận tâm. Khi một người bạn của chúng ta gặp khó khăn trong cuộc sống, bạn mang đến cho cô ấy một bó hoa Cúc dại có nghĩa là bạn đang cổ vũ tinh thần người bạn ấy sớm vượt qua mọi bão giông và khó khăn trong cuộc đời.
Còn với tình yêu đôi lứa thì những đóa hoa cúc dại còn là biểu tượng cho tình yêu âm thầm nhưng vô cùng bền bỉ và lâu dài. Nó không quá phô trương nhưng tận sâu bên trong chính là vẻ đẹp ngọt ngào và những tâm hồn tuyệt đẹp, tình yêu ấy vô cùng tươi sáng và ngập tràn hạnh phúc, hy vọng về tương lai mai sau.
Tự nhiên suy nghĩ tới đây, Nguyễn Thị Tuyết Nhi trái tim đập nhanh, đôi má đỏ bừng. Nếu có ai mà đứng gần đều sẽ nghe thấy rõ ràng tiếng tim cô đập.
Cô ôm lại ngực, há miệng ra thở vài hơi mới lấy lại bình tĩnh rồi chạy nhanh về giường, chôn mình trong chăn, chỉ chừa ra nửa khuôn mặt.
"Mình đang nghĩ cái gì vậy!?."
_____________________________
Lúc Nguyễn Thị Bạch Kiều làm xong việc vào phòng thì thấy nàng cuộn tròn trùm chăn, ngủ ngon lành.
Cô cười cười lại gần nhìn.
Khi ngủ cũng thật đáng yêu.
Cô nhìn trên bàn bình hoa, đưa tay ngắt lấy một cành, nhẹ nhàng cài hoa bên tai của nàng.
Thật xinh đẹp.
Đúng như cô nghĩ, hoa này thật sự hợp với nàng.
Cả sự xinh đẹp lẫn sự ý nghĩa.
Thật tiếc vì ở đây không có điện thoại hay máy ảnh, để có thể lưu lại hình ảnh xinh đẹp này của nàng.
Vẫn để nhành hoa bên tai nàng, không có lấy xuống, Nguyễn Thị Bạch Kiều ngắm nàng trong chốc lát, lại đi ra ngoài.
Từ trong nhà đi ra trước nhà, xác định chỗ xong, Nguyễn Thị Bạch Kiều đi lấy thùng múc nước.
Cô định trồng mấy bụi hoa cúc ở đây.
Đi ngang qua mé hiên thấy được Trần Thị Lan Phương và Thái Thị Ngọc Hoa đang loay hoay với đống gỗ.
Hai người là đang chuẩn bị làm thêm mấy cái giường.
Nguyễn Thị Bạch Kiều suy nghĩ một chút, đi lại bàn bạc với Trần Thị Lan Phương.
"Cậu cầm chỗ này, tôi đóng đây." Trần Thị Lan Phương cầm lên búa.
Chỉ nghe cụp một tiếng, hai cây gỗ đã được đóng vào nhau.
"Được rồi. A! Phó thủ lĩnh."
Thái Thị Ngọc Hoa cũng lên tiếng: "Phó thủ lĩnh. "
"Ừ. Lan Phương tôi có chuyện muốn bàn với em." Nguyễn Thị Bạch Kiều vào vấn đề.
"Dạ?"
"Tôi nghĩ là em nên làm loại giường tầng."
Thái Thị Ngọc Hoa a một tiếng: "Đúng ha. Làm giường tầng vừa ngủ được nhiều người, vừa tiết kiệm không gian nữa."
"Ừa ha. Được rồi, em sẽ làm giường tầng. Cảm ơn chị đã gợi ý nha."
"Không có gì. Có gì cần phụ thì cứ nói với tôi."
"Dạ."
Nói xong với các nàng, lại gần hồ múc một thùng nước.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem nước tưới chỗ đất mình sắp sử dụng, để một hồi cho nó mềm ra. Rồi đào hai cái hố.
Đem hai bụi hoa cúc dại trồng xuống, rồi tưới thêm miếng nước. Nguyễn Thị Bạch Kiều thế nhưng vừa tưới vừa niệm "hãy sống, hãy sống".
Nguyễn Thị Bạch Kiều có chút lo lắng, vì thực sự cô không rành về chăm sóc hoa.
"Thì ra là chị ở đây trồng hoa nha." Nguyễn Thị Tuyết Nhi ở phía sau nàng lên tiếng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều không giật mình mà hỏi lại: "Tỉnh rồi?"
"Ừm..." Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ lên bên tai mình: "Cái này...là chị làm phải không?"
"Ừ, vì nhìn rất hợp với em." Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đỏ mặt im lặng không nói. Cô tim lại đập nhanh nữa rồi.
Nguyễn Thị Bạch Kiều lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng khuôn mặt đỏ thắm, không ghẹo nữa mà nói:
"Giúp tôi xối nước rửa tay được không?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi hồi phục tinh thần, giọng nói lọng ngọng: "A... dạ được."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vốn đi lại vài bước để ngồi xuống, nhưng không ngờ lại bị trượt chân, nhoài người té về phía trước.
Nguyễn Thị Bạch Kiều vốn là đang chờ nàng, nên ngay khi thấy nàng trượt chân đã nhanh tay lẹ mắt mà đỡ.
Không như tưởng tượng đau đớn, mà thay vào đó là nằm lên một thứ mềm mại. Nguyễn Thị Tuyết Nhi giật mình, cô là đang nằm toàn bộ trên người Nguyễn Thị Bạch Kiều.
Chắc do từ nãy tới giờ nàng tiếp xúc với hoa cúc, nên trên người nàng hiện giờ phẳng phất mùi hoa.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi mặt đỏ lên, xấu hổ kéo ra khoảng cách định đứng dậy, lại bị tiếng nói phá vỡ.
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Từ từ hãy đứng dậy, lấy sức cho đàng hoàng, không là bị té nữa."
"Dạ..."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm theo lời nàng, cố gắng bình tĩnh lại, từ từ rời khỏi người nàng rồi đứng lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng, đưa tay kéo nàng lên: "Em xin lỗi, chị không sao chứ?"
"May mà đất ướt, tôi không có sao."
"...Quần áo chị bị dơ hết rồi."
Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm lên thùng nước: "Không sao, tôi cũng đang định đi tắm. Nhờ em lấy giúp tôi đồ nhé, tôi vào thì dơ phòng nữa."
"Được, vậy chị mau đi thôi." Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói một câu rồi chạy vào phòng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn chưa đi, đứng đó nhìn nàng chạy.
Tuy là khuôn mặt rất tự nhiên, nhưng lỗ tai hiện lên màu đỏ thẳm lại bán đứng nàng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều rất mất tự nhiên nhìn tay trái của mình.
Là...D cup...
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ở trong nhà nghe thấy tiếng chó mực vừa sủa vừa rên ư ử là biết ngay là nàng về.
Phải nói về một ngày trước, các nàng bàn nhau việc đi lấy quặng sắt. Nguyễn Thị Tuyết Nhi định đi, nhưng đã bị Nguyễn Thị Bạch Kiều dành việc.
Chạy ra thì thấy nàng khỏe re, mang một cái giỏ, trái ngược với con sư tử vác đồ đạc cồng kềnh trên lưng.
Mở cửa rào, con sư tử quên cửa quên nẻo tự mình đi trước vào nhà, lại gần mé hiên ngồi xuống, cô với nàng đi theo phía sau.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vừa gỡ đồ xuống vừa hỏi: "Trên đường đi an toàn chứ?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Có gặp phải mấy con vật nhỏ, nói chung cũng an toàn."
"Toàn bộ đồ em muốn đều đã đem về." Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ hai cái sọt chứa mấy cục đen để nói với cô.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn hai cái sọt đầy ấp quặng sắt và quặng đồng: "Chị đem về nhiều dữ."
Nguyễn Thị Bạch Kiều không trả lời, đem mấy đồ vật khác xuống. Cô cầm trong sọt khác ra một con thỏ đưa cho nàng.
"Oa...là thỏ. Sao chị bắt được vậy?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều chỉ sư tử: "Là nó bắt, nó đã ăn hết một con."
"Ồ."
Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn lục lội trong sọt.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chưa kịp hỏi, thì đã thấy nàng lôi ra một bó hoa, được gói lá cây cẩn thận.
"Cũng may là chưa héo hay bị dập. Tặng cho em."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thật kinh ngạc mà tiếp nhận bó hoa.
Là hoa cúc dại.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi má ửng đỏ, chôn mặt vào bó hoa nhẹ giọng nói cảm ơn.
"A...cuối cùng cũng tới...hộc..."
Phía hàng rào phát ra giọng nói, làm Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn lại.
Chó mực sủa lên, định chạy ra đã bị Nguyễn Thị Bạch Kiều cản lại. Nàng đi ra, bên cạnh Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng tò mò đi theo.
Chỉ thấy một cô gái tay xách nách mang đang ngồi lên đất thở phì phò.
"Hộc...Tôi nói này, cô đi nhanh quá đấy... hộc, xém nữa là tôi bị lạc đường rồi." Cô gái ngó về Nguyễn Thị Bạch Kiều oán trách lên. Lại khi nhìn thấy ngôi nhà giống như quên hết mệt mỏi, oa lên một tiếng: "Trời...Đúng là có nhà thiệt."
Lúc nãy còn xa thì chỉ thấy thấp thoáng. Nàng còn tưởng đâu ảo giác.
Nguyễn Thị Bạch Kiều không trả lời nàng, mà kéo Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi ra xa một chút giải thích:
"Tôi gặp cô ấy ở chỗ lấy quặng, không biết sao có thể phát hiện ra tôi rồi bám theo."
"Nhưng bây giờ làm sao, có cho cô ấy vào không?"
"Cái cô bé Cẩm Tiên đã tới chưa?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: "Dạ rồi. Đang nghỉ ngơi trong nhà."
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Cô gái này kể ra cũng giỏi, tôi đã chọn con đường ghồ ghề khó đi, mà không cắt đuôi được. À, quên nói cho em. Cô ấy có huyên thuyên về việc có thể nấu rồi tinh luyện quặng, thợ rèn gì đó."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngạc nhiên: "Thật chứ?"
"Chỉ nghe cô ấy nói vậy."
"Vậy, chúng ta cho cô ấy vào nhé?" Nguyễn Thị Tuyết Nhi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn mắt nàng phát sáng, mà nhếch mép: "Được, tùy em quyết định."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đưa nàng bó hoa, vui vẻ đi lại mở cửa ra. Nguyễn Thị Bạch Kiều không lo lắng mà quay người vào nhà trước.
Thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi ra chỗ mình cô gái đứng dậy cúi đầu với cô: "Xin chào."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng gật đầu: "Xin chào."
"Dạ, chị là chủ nhà phải không?"
"Phải."
Cô gái chấp tay: "Vậy xin chị cho em ở lại nhé, em tuy nhỏ con nhưng sức lực rất mạnh. Có thể cho chị quét nhà, rửa chén, giặt đồ. Xin chị."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi buồn cười, sao ai cũng đòi quét nhà rửa chén thế này.
"Nghe chị Bạch Kiều nói em có thể luyện kim và là thợ rèn?"
"Dạ. Chị xem." Cô gái đưa cho nàng coi một con dao, chất liệu này quả thật là thép nguyên khối, không giống như Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm ra, thép này có màu sáng hơn.
Cô gái nói thêm: "Do không có đủ dụng cụ, nên em chỉ có thể làm được con dao nhỏ như vậy, nhưng mà nó cũng giúp em một khối việc."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mở cửa cho nàng đi vào.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi không hề lo lắng về cô gái này, vì cô biết nếu nàng là mối nguy hiểm chắc chắn Nguyễn Thị Bạch Kiều sẽ không để cho nàng theo tới tận đây.
Đi vào nhà Nguyễn Thị Tuyết Nhi để đồ của nàng một bên.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đã sớm ngồi ở bàn, thấy các nàng vào, vươn tay rót thêm hai ly nước.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi để ý thấy trên bàn có ống tre chưng hoa, chắc chắn là do Nguyễn Thị Bạch Kiều cắm.
Cùng nàng ngồi xuống, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mới nhớ ra: "Quên hỏi tên em."
"Em là Dương Thị Ánh Mai, chắc là được 23 tuổi."
"Sao lại chắc?"
Dương Thị Ánh Mai cười: "Từ khi em qua đây, em quên mất ngay mất ngày tháng luôn. Còn hai người..."
"Chị là Nguyễn Thị Tuyết Nhi, 25 tuổi, chị ấy là Nguyễn Thị Bạch Kiều."
Nàng gật đầu: "Chị Tuyết Nhi, chị Bạch Kiều."
Dương Thị Ánh Mai nhìn thấy hai người gật đầu, ngượng ngùng nói: "Chị Tuyết Nhi... chuyện hồi nãy em nói..."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười nhẹ: "Hoan nghênh em tới nhà."
Dương Thị Ánh Mai hô lên một tiếng, đứng dậy cảm ơn hai người.
"Oáp! Ủa, phó thủ lĩnh chị về rồi sao?". Là Trần Thị Lan Phương hỏi.
"Ừ." Nguyễn Thị Bạch Kiều gật đầu.
Sẵn tiện Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng giới thiệu: "Lan Phương, đây là Ánh Mai. Ánh Mai, còn đây là Lan Phương."
Trần Thị Lan Phương gật đầu chào hỏi: "Vậy chắc hôm nay phải làm hai cái giường rồi."
Tiếp theo nhà bếp lại xuất hiện thêm mấy người. Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại tất bật giới thiệu.
Dương Thị Ánh Mai thật không ngờ còn có nhiều người như vậy, còn có trẻ em. Nhìn mọi người hi hi ha ha nói chuyện, bầu không khí vô cũng hòa hợp vui vẻ.
Đã lâu rồi mới thấy được cảnh này, cô bất giác cũng cười nói theo.
Lúc ăn cơm sáng, Dương Thị Ánh Mai hoa cả mắt khi nhìn thấy cơm và đồ ăn, cứ liên tục nhét cơm vào cái miệng nhỏ, vừa ăn vừa khóc, mặt mũi tèm lem, nàng nhỏ con vậy nhưng ăn gần cả năm chén.
Mọi người đều không trách nàng, còn gắp cho nàng và Ngô Thị Cẩm Tiên thêm đồ ăn.
Ngô Thị Cẩm Tiên buổi sớm đã ăn nên chắc còn quá no nên nàng ăn có hơi ít.
Ăn xong bữa cơm, Dương Thị Ánh Mai dành việc đi rửa chén. Lê Thị Bích Châu thì lại gần chỉ cho nàng các cụ.
Trần Thị Lan Phương đã sớm đi mân mê mấy cây gỗ.
Trong nhà, Ngô Thị Cẩm Tiên nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Thủ lĩnh, vậy em đi vào rừng lấy xác tổ ong cho chị nha."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng không ngăn cản nàng: "Vậy cẩn thận nhé, đi sớm về sớm."
"Dạ."
Sau khi được nàng đưa cái sọt, Ngô Thị Cẩm Tiên hỏi nàng hai cái ống tre, Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền biết nàng tính đi tìm thêm tổ ong, liền nói: "Không cần mạo hiểm đi tìm nhiều tổ ong để lấy, nghe chưa?"
Ngô Thị Cẩm Tiên bị nàng nhìn ra liền ngượng ngùng, gật đầu nói dạ biết.
Tiễn nàng đi, nhìn thấy ai cũng bận rộn, cô không có việc gì làm, ngồi trên bàn một chút thì về phòng nghỉ ngơi, cô có một chút mệt.
Bước vào phòng thế nhưng thấy được trên bàn một bình hoa nữa.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại gần, hương hoa liền bay vào trong mũi.
Nhìn những cánh trắng ngần, từ giữa tỏa ra như hình năm hoa quanh một nhụy vàng tươi. Nguyễn Thị Tuyết Nhi sâu xa nghĩ, không biết Nguyễn Thị Bạch Kiều có biết ý nghĩa của loài hoa này không.
Với tình bạn thì đóa Cúc dại màu trắng còn là sự đại diện cho tình bạn trong sáng và thuần khiết không hề vương chút nghi kị hay bận tâm. Khi một người bạn của chúng ta gặp khó khăn trong cuộc sống, bạn mang đến cho cô ấy một bó hoa Cúc dại có nghĩa là bạn đang cổ vũ tinh thần người bạn ấy sớm vượt qua mọi bão giông và khó khăn trong cuộc đời.
Còn với tình yêu đôi lứa thì những đóa hoa cúc dại còn là biểu tượng cho tình yêu âm thầm nhưng vô cùng bền bỉ và lâu dài. Nó không quá phô trương nhưng tận sâu bên trong chính là vẻ đẹp ngọt ngào và những tâm hồn tuyệt đẹp, tình yêu ấy vô cùng tươi sáng và ngập tràn hạnh phúc, hy vọng về tương lai mai sau.
Tự nhiên suy nghĩ tới đây, Nguyễn Thị Tuyết Nhi trái tim đập nhanh, đôi má đỏ bừng. Nếu có ai mà đứng gần đều sẽ nghe thấy rõ ràng tiếng tim cô đập.
Cô ôm lại ngực, há miệng ra thở vài hơi mới lấy lại bình tĩnh rồi chạy nhanh về giường, chôn mình trong chăn, chỉ chừa ra nửa khuôn mặt.
"Mình đang nghĩ cái gì vậy!?."
_____________________________
Lúc Nguyễn Thị Bạch Kiều làm xong việc vào phòng thì thấy nàng cuộn tròn trùm chăn, ngủ ngon lành.
Cô cười cười lại gần nhìn.
Khi ngủ cũng thật đáng yêu.
Cô nhìn trên bàn bình hoa, đưa tay ngắt lấy một cành, nhẹ nhàng cài hoa bên tai của nàng.
Thật xinh đẹp.
Đúng như cô nghĩ, hoa này thật sự hợp với nàng.
Cả sự xinh đẹp lẫn sự ý nghĩa.
Thật tiếc vì ở đây không có điện thoại hay máy ảnh, để có thể lưu lại hình ảnh xinh đẹp này của nàng.
Vẫn để nhành hoa bên tai nàng, không có lấy xuống, Nguyễn Thị Bạch Kiều ngắm nàng trong chốc lát, lại đi ra ngoài.
Từ trong nhà đi ra trước nhà, xác định chỗ xong, Nguyễn Thị Bạch Kiều đi lấy thùng múc nước.
Cô định trồng mấy bụi hoa cúc ở đây.
Đi ngang qua mé hiên thấy được Trần Thị Lan Phương và Thái Thị Ngọc Hoa đang loay hoay với đống gỗ.
Hai người là đang chuẩn bị làm thêm mấy cái giường.
Nguyễn Thị Bạch Kiều suy nghĩ một chút, đi lại bàn bạc với Trần Thị Lan Phương.
"Cậu cầm chỗ này, tôi đóng đây." Trần Thị Lan Phương cầm lên búa.
Chỉ nghe cụp một tiếng, hai cây gỗ đã được đóng vào nhau.
"Được rồi. A! Phó thủ lĩnh."
Thái Thị Ngọc Hoa cũng lên tiếng: "Phó thủ lĩnh. "
"Ừ. Lan Phương tôi có chuyện muốn bàn với em." Nguyễn Thị Bạch Kiều vào vấn đề.
"Dạ?"
"Tôi nghĩ là em nên làm loại giường tầng."
Thái Thị Ngọc Hoa a một tiếng: "Đúng ha. Làm giường tầng vừa ngủ được nhiều người, vừa tiết kiệm không gian nữa."
"Ừa ha. Được rồi, em sẽ làm giường tầng. Cảm ơn chị đã gợi ý nha."
"Không có gì. Có gì cần phụ thì cứ nói với tôi."
"Dạ."
Nói xong với các nàng, lại gần hồ múc một thùng nước.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đem nước tưới chỗ đất mình sắp sử dụng, để một hồi cho nó mềm ra. Rồi đào hai cái hố.
Đem hai bụi hoa cúc dại trồng xuống, rồi tưới thêm miếng nước. Nguyễn Thị Bạch Kiều thế nhưng vừa tưới vừa niệm "hãy sống, hãy sống".
Nguyễn Thị Bạch Kiều có chút lo lắng, vì thực sự cô không rành về chăm sóc hoa.
"Thì ra là chị ở đây trồng hoa nha." Nguyễn Thị Tuyết Nhi ở phía sau nàng lên tiếng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều không giật mình mà hỏi lại: "Tỉnh rồi?"
"Ừm..." Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ lên bên tai mình: "Cái này...là chị làm phải không?"
"Ừ, vì nhìn rất hợp với em." Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đỏ mặt im lặng không nói. Cô tim lại đập nhanh nữa rồi.
Nguyễn Thị Bạch Kiều lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng khuôn mặt đỏ thắm, không ghẹo nữa mà nói:
"Giúp tôi xối nước rửa tay được không?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi hồi phục tinh thần, giọng nói lọng ngọng: "A... dạ được."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vốn đi lại vài bước để ngồi xuống, nhưng không ngờ lại bị trượt chân, nhoài người té về phía trước.
Nguyễn Thị Bạch Kiều vốn là đang chờ nàng, nên ngay khi thấy nàng trượt chân đã nhanh tay lẹ mắt mà đỡ.
Không như tưởng tượng đau đớn, mà thay vào đó là nằm lên một thứ mềm mại. Nguyễn Thị Tuyết Nhi giật mình, cô là đang nằm toàn bộ trên người Nguyễn Thị Bạch Kiều.
Chắc do từ nãy tới giờ nàng tiếp xúc với hoa cúc, nên trên người nàng hiện giờ phẳng phất mùi hoa.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi mặt đỏ lên, xấu hổ kéo ra khoảng cách định đứng dậy, lại bị tiếng nói phá vỡ.
Nguyễn Thị Bạch Kiều: "Từ từ hãy đứng dậy, lấy sức cho đàng hoàng, không là bị té nữa."
"Dạ..."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm theo lời nàng, cố gắng bình tĩnh lại, từ từ rời khỏi người nàng rồi đứng lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng, đưa tay kéo nàng lên: "Em xin lỗi, chị không sao chứ?"
"May mà đất ướt, tôi không có sao."
"...Quần áo chị bị dơ hết rồi."
Nguyễn Thị Bạch Kiều cầm lên thùng nước: "Không sao, tôi cũng đang định đi tắm. Nhờ em lấy giúp tôi đồ nhé, tôi vào thì dơ phòng nữa."
"Được, vậy chị mau đi thôi." Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói một câu rồi chạy vào phòng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn chưa đi, đứng đó nhìn nàng chạy.
Tuy là khuôn mặt rất tự nhiên, nhưng lỗ tai hiện lên màu đỏ thẳm lại bán đứng nàng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều rất mất tự nhiên nhìn tay trái của mình.
Là...D cup...