Chương 10: Phó Phương Hoa
Tập đoàn SanFia.
Trước cổng tập đoàn SanFia của nhà họ Thẩm, đột nhiên có một chiếc xe Lamborghini màu hồng trông rất sang chảnh. Những người đi đường đều phải dừng lại ngước nhìn chiếc xe ấy nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa đó chính là cô gái bước ra từ trong xe.
“Oa, cô ấy đẹp quá, là người nổi tiếng sao?”
“Tôi nghĩ cô ấy là diễn viên hoặc là người mẫu gì đó.”
Cô gái bước ra từ chiếc xe Lamborghini màu hồng chính là con gái độc nhất của nhà họ Phó (gia tộc giàu nhất cả nước) - Phó Phương Hoa. Phương Hoa vừa mở cửa xe thì đã chiếm trọn những ánh nhìn ngưỡng mộ của những người bên ngoài, cô ấy mặc một chiếc váy đỏ ngắn bó sát làm lộ đường cong quyến rũ lẫn đôi chân dài trắng miên man. Vốn là người mẫu ảnh nên Phương Hoa sở hữu ngoại hình vô cùng bắt mắt, cô ấy cầm theo hai ba túi đồ đi vào trong công ty, khí chất tiểu thư sang chảnh toát ra qua từng bước đi uyển chuyển điệu đà trông cứ như một nữ thần thực thụ.
Phương Hoa đi thang máy lên thẳng tầng bảy của tập đoàn SanFia, đến văn phòng của Thẩm Hạo Thần thì dừng lại. Cô ấy tháo chiếc kính râm ra, vuốt vuốt tóc chỉn chu lại quần áo rồi mới giơ tay gõ cửa.
Cốc… cốc…
“Mời vào!”
Sau khi được sự đồng ý của Thẩm Hạo Thần, Phó Phương Hoa mới mở cửa bước vào trong. Cô ấy vừa nhìn thấy anh liền tỏ ra vui mừng, cầm túi quà đi tới trước bàn làm việc rồi nhẹ nhàng cất giọng:
“Hi, đã lâu không gặp.”
Thẩm Hạo Thần nhận ra giọng nói quen thuộc liền ngước mắt nhìn lên, anh có vẻ như rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Phó Phương Hoa.
“Sao anh lại nhìn em kiểu đó, em đã gọi điện cho anh báo trước là hôm nay em sẽ về nước rồi mà.”
Thẩm Hạo Thần lúc này mới sực nhớ ra, anh bật cười:
“Xin lỗi, tôi quên mất.”
Phó Phương Hoa và Thẩm Hạo Thần từng học chung với nhau, cô ấy thích anh cũng khá lâu rồi nhưng lại không dám tỏ tình, chỉ biết âm thầm theo đuổi anh. Dù từng là hoa khôi của trường và được nhiều chàng trai để ý nhưng Thẩm Hạo Thần chỉ đơn thuần coi Phương Hoa giống như một người bạn, cùng lắm thì chỉ là bạn thân chứ không hề có bất cứ tình cảm nào vượt quá giới hạn.
“Em có mua quà cho bà nội, cho chị Tố Nhi và cho anh đây. Tất cả đều là những thứ mọi người thích đó, em mua chúng ở Pháp sau khi kết thúc show thời trang ở Paris.”
Phó Phương Hoa đưa các túi quà cho Thẩm Hạo Thần, anh đưa tay nhận lấy chúng vì dù sao thì đây cũng là tấm lòng của Phương Hoa.
“Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi hay là chúng ta cùng đi ăn nhé?” Phương Hoa cúi người xuống, mỉm cười hỏi Hạo Thần.
Thẩm Hạo Thần vô ý ngước nhìn lên thì bất ngờ đụng trúng khe ngực gợi cảm của Phương Hoa, anh vội vã né tránh rồi trả lời:
“Nhưng tôi vẫn còn chưa xử lý xong việc.”
“Em có thể ngồi đợi anh cũng được, dù sao thì em cũng đang rảnh mà.”
“Được thôi, nếu cô cảm thấy có thể đợi được.”
Phó Phương Hoa vui vẻ ngồi đợi Hạo Thần ở ghế sofa, cô ấy ngồi im lặng vừa uống trà vừa ngắm nhìn anh làm việc. Trong mắt cô ấy, dáng vẻ của Thẩm Hạo Thần lúc tập trung làm việc là cuốn hút nhất vì vậy mới không muốn làm phiền anh.
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Hạo Thần cũng giải quyết xong việc. Anh đứng dậy rời khỏi bàn làm việc cùng với Phó Phương Hoa đi ăn trưa. Vừa ra khỏi phòng, Phương Hoa đã đi đến khoác tay Hạo Thần một cách vô tư vì cô ấy vẫn chưa biết anh đã lấy vợ.
“Anh muốn ăn ở đâu? Hay là đến nhà hàng Halan đi, ở đó có nhiều món ăn ngon lắm, lâu rồi em không đến đó nên cũng hơi thèm.”
Thẩm Hạo Thần liếc nhìn cái khoác tay của Phương Hoa rồi chậm rãi thu tay mình về, anh bình tĩnh nói:
“Tùy thôi, nếu muốn ăn ở đó thì đến đó.”
Phó Phương Hoa có chút hụt hẫng khi Hạo Thần dứt khoát từ chối cái khoác tay của cô ấy nhưng vẫn cố mỉm cười đi theo sau anh. Đây không phải lần duy nhất Hạo Thần có những hành động lạnh nhạt với cô ấy nên cô ấy cũng quen rồi.
Nhà hàng Halan.
Thẩm Hạo Thần và Phó Phương Hoa chỉ ngồi ăn thôi mà cũng khiến những người khác liên tục liếc nhìn, trong số họ còn có người cầm điện thoại chụp lại vì thấy hai người rất đẹp đôi. Phó Phương Hoa cảm thấy rất hài lòng với phản ứng này của họ, dù là người lạ nhưng họ cũng thấy cô ấy và anh đẹp đôi nữa huống chi là người quen.
Dù đối diện là một cô gái rất xinh đẹp nhưng Thẩm Hạo Thần chỉ tập trung ăn uống, mặt anh cứ lạnh tanh không có một chút cảm xúc nào, khác một trời một vực so với lúc nhìn thấy An Chi trong bộ váy ngủ mỏng manh.
Đúng lúc ấy, Dương Chí Thành khoác vai một cô gái xinh đẹp đi ngang qua nhà hàng Halan. Chẳng biết cô gái đó là ai nhưng xem ra cô ấy thật không may mắn khi va phải một tên khốn chỉ biết trêu đùa tình cảm người khác như Dương Chí Thành. Hắn ta đang cười rất vui vẻ với cô bạn gái mới của mình nhưng khi vô tình nhìn thấy Thẩm Hạo Thần ở bên trong nhà hàng thì nụ cười chợt tắt. Hắn nhíu mày quan sát cô gái ngồi đối diện anh sau đó nhếch miệng cười đầy nguy hiểm, hắn quay sang nói với bạn gái:
“Bảo bối, em cứ đến đó trước đi, anh có việc phải qua đây giải quyết một tí.”
“Anh phải đến luôn đó nhé?”
Dương Chí Thành cúi người hôn lên má của bạn gái rồi gật đầu:
“Anh sẽ theo sau em ngay thôi, đi đi.”
Sau khi thấy bạn gái mình đi được một đoạn xa, Dương Chí Thành mới mở cửa nhà hàng Halan đi vào. Lúc này Thẩm Hạo Thần đã vào nhà vệ sinh rồi nên chỉ có mình Phó Phương Hoa ngồi ở bàn ăn mà thôi. Dương Chí Thành đi đến tiếp cận Phương Hoa, hắn chống tay xuống mặt bàn rồi chủ động bắt chuyện:
“Chào người đẹp.”
Phó Phương Hoa khó chịu liếc nhìn hắn, cô ấy tỏ vẻ khinh thường đáp:
“Tôi có quen anh sao?”
“Không, nhưng sau này chắc là có đấy.”
Phó Phương Hoa bật cười:
“Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
Nhân lúc Thẩm Hạo Thần không có ở đây, Dương Chí Thành mới dám ngồi xuống đối diện Phương Hoa, vô tư hỏi cô ấy:
“Người đàn ông ăn trưa cùng với cô là bạn trai của cô đấy à?”
Nghe thấy từ “bạn trai” Phó Phương Hoa đột nhiên đỏ mặt ngại ngùng. Cô ấy có vẻ thích hai từ này nhưng vẫn tỏ ra khó chịu:
“Có phải bạn trai tôi hay không thì anh quan tâm làm gì? Nhưng sớm muộn gì anh ấy… cũng là của tôi mà thôi.”
“Ahahaha…”
Dương Chí Thành đột nhiên bật cười thành tiếng, hắn cứ cười ha hả trước mặt Phó Phương Hoa khiến cô ấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Này, anh cười cái gì thế hả? Có biết đó là vô duyên, bất lịch sự không?”
“Xin lỗi nhưng tôi thấy tội nghiệp cô quá thôi.”
“Sao?”
“Cô không biết là cái tên mà cô cho rằng sẽ trở thành bạn trai của mình ấy đã kết hôn rồi không? Chẳng lẽ cô không biết hả?”
Sắc mặt của Phó Phương Hoa lúc này bất ngờ tối sầm lại, chuyện Thẩm Hạo Thần kết hôn là chuyện chẳng thể nào xảy ra được vì cô ấy biết anh không hề quan tâm đến chuyện lập gia đình, vậy nên không đời nào anh lại chịu kết hôn trong khi chưa hẹn hò với ai. Đối với Phương Hoa, Hạo Thần chỉ có mình cô ấy là người bạn gái thân thiết nhất, cho nên nếu có kết hôn thì cũng chỉ có cô ấy mới xứng với anh.
“Anh rốt cuộc là tên điên nào vậy? Sao tự dưng lại nói mấy cái điều vớ vẩn ấy với tôi chứ? Anh thì biết cái gì mà dám nói anh ấy đã kết hôn?”
Trước sự nổi giận của Phó Phương Hoa, Dương Chí Thành bình tĩnh nói rằng:
“Nếu không tin thì cô có thể hỏi hắn, xem tôi nói có đúng không. Còn về việc tại sao tôi lại biết chuyện đó thì vì tôi chính là bạn trai cũ của vợ Thẩm Hạo Thần mà.”
Trước cổng tập đoàn SanFia của nhà họ Thẩm, đột nhiên có một chiếc xe Lamborghini màu hồng trông rất sang chảnh. Những người đi đường đều phải dừng lại ngước nhìn chiếc xe ấy nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa đó chính là cô gái bước ra từ trong xe.
“Oa, cô ấy đẹp quá, là người nổi tiếng sao?”
“Tôi nghĩ cô ấy là diễn viên hoặc là người mẫu gì đó.”
Cô gái bước ra từ chiếc xe Lamborghini màu hồng chính là con gái độc nhất của nhà họ Phó (gia tộc giàu nhất cả nước) - Phó Phương Hoa. Phương Hoa vừa mở cửa xe thì đã chiếm trọn những ánh nhìn ngưỡng mộ của những người bên ngoài, cô ấy mặc một chiếc váy đỏ ngắn bó sát làm lộ đường cong quyến rũ lẫn đôi chân dài trắng miên man. Vốn là người mẫu ảnh nên Phương Hoa sở hữu ngoại hình vô cùng bắt mắt, cô ấy cầm theo hai ba túi đồ đi vào trong công ty, khí chất tiểu thư sang chảnh toát ra qua từng bước đi uyển chuyển điệu đà trông cứ như một nữ thần thực thụ.
Phương Hoa đi thang máy lên thẳng tầng bảy của tập đoàn SanFia, đến văn phòng của Thẩm Hạo Thần thì dừng lại. Cô ấy tháo chiếc kính râm ra, vuốt vuốt tóc chỉn chu lại quần áo rồi mới giơ tay gõ cửa.
Cốc… cốc…
“Mời vào!”
Sau khi được sự đồng ý của Thẩm Hạo Thần, Phó Phương Hoa mới mở cửa bước vào trong. Cô ấy vừa nhìn thấy anh liền tỏ ra vui mừng, cầm túi quà đi tới trước bàn làm việc rồi nhẹ nhàng cất giọng:
“Hi, đã lâu không gặp.”
Thẩm Hạo Thần nhận ra giọng nói quen thuộc liền ngước mắt nhìn lên, anh có vẻ như rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Phó Phương Hoa.
“Sao anh lại nhìn em kiểu đó, em đã gọi điện cho anh báo trước là hôm nay em sẽ về nước rồi mà.”
Thẩm Hạo Thần lúc này mới sực nhớ ra, anh bật cười:
“Xin lỗi, tôi quên mất.”
Phó Phương Hoa và Thẩm Hạo Thần từng học chung với nhau, cô ấy thích anh cũng khá lâu rồi nhưng lại không dám tỏ tình, chỉ biết âm thầm theo đuổi anh. Dù từng là hoa khôi của trường và được nhiều chàng trai để ý nhưng Thẩm Hạo Thần chỉ đơn thuần coi Phương Hoa giống như một người bạn, cùng lắm thì chỉ là bạn thân chứ không hề có bất cứ tình cảm nào vượt quá giới hạn.
“Em có mua quà cho bà nội, cho chị Tố Nhi và cho anh đây. Tất cả đều là những thứ mọi người thích đó, em mua chúng ở Pháp sau khi kết thúc show thời trang ở Paris.”
Phó Phương Hoa đưa các túi quà cho Thẩm Hạo Thần, anh đưa tay nhận lấy chúng vì dù sao thì đây cũng là tấm lòng của Phương Hoa.
“Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi hay là chúng ta cùng đi ăn nhé?” Phương Hoa cúi người xuống, mỉm cười hỏi Hạo Thần.
Thẩm Hạo Thần vô ý ngước nhìn lên thì bất ngờ đụng trúng khe ngực gợi cảm của Phương Hoa, anh vội vã né tránh rồi trả lời:
“Nhưng tôi vẫn còn chưa xử lý xong việc.”
“Em có thể ngồi đợi anh cũng được, dù sao thì em cũng đang rảnh mà.”
“Được thôi, nếu cô cảm thấy có thể đợi được.”
Phó Phương Hoa vui vẻ ngồi đợi Hạo Thần ở ghế sofa, cô ấy ngồi im lặng vừa uống trà vừa ngắm nhìn anh làm việc. Trong mắt cô ấy, dáng vẻ của Thẩm Hạo Thần lúc tập trung làm việc là cuốn hút nhất vì vậy mới không muốn làm phiền anh.
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Hạo Thần cũng giải quyết xong việc. Anh đứng dậy rời khỏi bàn làm việc cùng với Phó Phương Hoa đi ăn trưa. Vừa ra khỏi phòng, Phương Hoa đã đi đến khoác tay Hạo Thần một cách vô tư vì cô ấy vẫn chưa biết anh đã lấy vợ.
“Anh muốn ăn ở đâu? Hay là đến nhà hàng Halan đi, ở đó có nhiều món ăn ngon lắm, lâu rồi em không đến đó nên cũng hơi thèm.”
Thẩm Hạo Thần liếc nhìn cái khoác tay của Phương Hoa rồi chậm rãi thu tay mình về, anh bình tĩnh nói:
“Tùy thôi, nếu muốn ăn ở đó thì đến đó.”
Phó Phương Hoa có chút hụt hẫng khi Hạo Thần dứt khoát từ chối cái khoác tay của cô ấy nhưng vẫn cố mỉm cười đi theo sau anh. Đây không phải lần duy nhất Hạo Thần có những hành động lạnh nhạt với cô ấy nên cô ấy cũng quen rồi.
Nhà hàng Halan.
Thẩm Hạo Thần và Phó Phương Hoa chỉ ngồi ăn thôi mà cũng khiến những người khác liên tục liếc nhìn, trong số họ còn có người cầm điện thoại chụp lại vì thấy hai người rất đẹp đôi. Phó Phương Hoa cảm thấy rất hài lòng với phản ứng này của họ, dù là người lạ nhưng họ cũng thấy cô ấy và anh đẹp đôi nữa huống chi là người quen.
Dù đối diện là một cô gái rất xinh đẹp nhưng Thẩm Hạo Thần chỉ tập trung ăn uống, mặt anh cứ lạnh tanh không có một chút cảm xúc nào, khác một trời một vực so với lúc nhìn thấy An Chi trong bộ váy ngủ mỏng manh.
Đúng lúc ấy, Dương Chí Thành khoác vai một cô gái xinh đẹp đi ngang qua nhà hàng Halan. Chẳng biết cô gái đó là ai nhưng xem ra cô ấy thật không may mắn khi va phải một tên khốn chỉ biết trêu đùa tình cảm người khác như Dương Chí Thành. Hắn ta đang cười rất vui vẻ với cô bạn gái mới của mình nhưng khi vô tình nhìn thấy Thẩm Hạo Thần ở bên trong nhà hàng thì nụ cười chợt tắt. Hắn nhíu mày quan sát cô gái ngồi đối diện anh sau đó nhếch miệng cười đầy nguy hiểm, hắn quay sang nói với bạn gái:
“Bảo bối, em cứ đến đó trước đi, anh có việc phải qua đây giải quyết một tí.”
“Anh phải đến luôn đó nhé?”
Dương Chí Thành cúi người hôn lên má của bạn gái rồi gật đầu:
“Anh sẽ theo sau em ngay thôi, đi đi.”
Sau khi thấy bạn gái mình đi được một đoạn xa, Dương Chí Thành mới mở cửa nhà hàng Halan đi vào. Lúc này Thẩm Hạo Thần đã vào nhà vệ sinh rồi nên chỉ có mình Phó Phương Hoa ngồi ở bàn ăn mà thôi. Dương Chí Thành đi đến tiếp cận Phương Hoa, hắn chống tay xuống mặt bàn rồi chủ động bắt chuyện:
“Chào người đẹp.”
Phó Phương Hoa khó chịu liếc nhìn hắn, cô ấy tỏ vẻ khinh thường đáp:
“Tôi có quen anh sao?”
“Không, nhưng sau này chắc là có đấy.”
Phó Phương Hoa bật cười:
“Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
Nhân lúc Thẩm Hạo Thần không có ở đây, Dương Chí Thành mới dám ngồi xuống đối diện Phương Hoa, vô tư hỏi cô ấy:
“Người đàn ông ăn trưa cùng với cô là bạn trai của cô đấy à?”
Nghe thấy từ “bạn trai” Phó Phương Hoa đột nhiên đỏ mặt ngại ngùng. Cô ấy có vẻ thích hai từ này nhưng vẫn tỏ ra khó chịu:
“Có phải bạn trai tôi hay không thì anh quan tâm làm gì? Nhưng sớm muộn gì anh ấy… cũng là của tôi mà thôi.”
“Ahahaha…”
Dương Chí Thành đột nhiên bật cười thành tiếng, hắn cứ cười ha hả trước mặt Phó Phương Hoa khiến cô ấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Này, anh cười cái gì thế hả? Có biết đó là vô duyên, bất lịch sự không?”
“Xin lỗi nhưng tôi thấy tội nghiệp cô quá thôi.”
“Sao?”
“Cô không biết là cái tên mà cô cho rằng sẽ trở thành bạn trai của mình ấy đã kết hôn rồi không? Chẳng lẽ cô không biết hả?”
Sắc mặt của Phó Phương Hoa lúc này bất ngờ tối sầm lại, chuyện Thẩm Hạo Thần kết hôn là chuyện chẳng thể nào xảy ra được vì cô ấy biết anh không hề quan tâm đến chuyện lập gia đình, vậy nên không đời nào anh lại chịu kết hôn trong khi chưa hẹn hò với ai. Đối với Phương Hoa, Hạo Thần chỉ có mình cô ấy là người bạn gái thân thiết nhất, cho nên nếu có kết hôn thì cũng chỉ có cô ấy mới xứng với anh.
“Anh rốt cuộc là tên điên nào vậy? Sao tự dưng lại nói mấy cái điều vớ vẩn ấy với tôi chứ? Anh thì biết cái gì mà dám nói anh ấy đã kết hôn?”
Trước sự nổi giận của Phó Phương Hoa, Dương Chí Thành bình tĩnh nói rằng:
“Nếu không tin thì cô có thể hỏi hắn, xem tôi nói có đúng không. Còn về việc tại sao tôi lại biết chuyện đó thì vì tôi chính là bạn trai cũ của vợ Thẩm Hạo Thần mà.”