Chương 12: Phát Hiện
Biệt thự Phó gia.
Người ta nói nếu muốn biết thế nào là lâu đài thực thụ thì hãy nhìn vào biệt thự khổng lồ của nhà họ Phó. Căn biệt thự này là một trong những kiến trúc độc đáo nhất cả nước, chỉ cần nhìn sự to lớn của nó thôi là biết chủ của biệt thự giàu có cỡ nào rồi. Những đồ đạc trang trí ở trong nhà cũng đều thuộc loại đắt tiền, vì vậy cần phải có nhiều giúp việc và vệ sĩ bảo vệ 24/24.
Phó Phương Hoa sau khi biết tin Thẩm Hạo Thần đã kết hôn đã tự nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống, nhưng điều khiến cô ấy giận nhất là ba của cô ấy biết mọi chuyện mà lại không nói ra.
“Phương Hoa, con mau mở cửa cho ba đi con gái.”
Phó lão gia chỉ có duy nhất đứa con gái cưng là Phó Phương Hoa thôi vì thế ông ấy rất cưng chiều cô ấy. Cảm thấy áy náy khi giấu chuyện Hạo Thần kết hôn, Phó lão gia đã chủ động xin lỗi con gái nhưng dường như đứa con gái này của ông ấy đang rất giận.
“Con không muốn nói chuyện với ba.” Phó Phương Hoa từ bên trong nói vọng ra.
“Ba xin lỗi vì đã giấu con chuyện đó nhưng sao con cứ phải đâm đầu vào thích Thẩm Hạo Thần? Con là Phó Phương Hoa, con gái của ba, người mà bất cứ thằng con trai nào cũng đều ao ước có được con, tại sao con lại vì một đứa không thích mình mà bỏ ăn bỏ uống chứ?”
Rầm!
Phó Phương Hoa giận dữ mở cửa ra, cô ấy trừng mắt nhìn ba mình rồi hét lên:
“Con chỉ thích một mình anh ấy thôi, nếu không phải là Thẩm Hạo Thần con sẽ không lấy chồng.”
Phó lão gia bất lực trước đứa con gái si tình của mình. Bao năm chỉ biết thích một người đàn ông nhưng lại chẳng có được tình cảm của đối phương. Ông ấy không muốn con gái tự làm tổn thương mình nên mới cố gắng khuyên bảo.
“Nhưng hiện tại Thẩm Hạo Thần đã kết hôn, con không thể nào chen vào giữa cuộc hôn nhân đó được. Phương Hoa, nghe lời ba, đừng vì thằng đó mà đau buồn nữa.”
Phó Phương Hoa ấm ức nhìn ba mình, ánh mắt hừng hực đỏ ngầu như có ngọn lửa đang bừng cháy vậy.
“Con đã nói con chỉ thích Thẩm Hạo Thần thôi mà, đáng lẽ ra ba phải tìm cách ngăn cản anh ấy kết hôn chứ. Con đã định sẽ ngỏ lời với anh ấy sau khi về nước nhưng ai mà ngờ anh ấy lại lấy vợ, thật là tức chết mà.”
Choang!
Phó Phương Hoa điên tiết hất đổ toàn bộ những gì có ở bên trên mặt bàn trang điểm xuống đất. Những món trang sức đắt tiền, mĩ phẩm đắt tiền nằm ngổn ngang trên nền nhà trước cơn thịnh nộ của người sở hữu chúng.
“Phương Hoa.”
“Con sẽ không bao giờ từ bỏ đâu, có chết cũng không từ bỏ!”
Vài ngày sau.
Tập đoàn CM.
Lục An Chi đang lục đục bê một thùng giấy nặng trĩu từ bên ngoài chạy vội vào trong thang máy, may là lúc đó Cố Hiên giữ cửa cho cô không thì sẽ bị lỡ mất.
“Cảm ơn giám đốc.”
Cố Hiên giằng lấy thùng giấy từ tay An Chi, anh ấy nói:
“Để anh bê cho, thùng giấy nặng như này sao lại chỉ có một mình em?”
Lục An Chi không dám để Cố Hiên bê đồ hộ mình vì thế nhất quyết không chịu đưa thùng giấy ấy cho anh ta.
“Không sao đâu ạ, một mình em vẫn bê được.”
Hai người họ cứ giằng co qua lại thùng giấy ở bên trong thang máy, người thì nhất quyết muốn bê còn người thì không chịu đưa cho người kia. Chẳng may thùng giấy trượt khỏi tay của hai người họ, vì muốn đỡ lấy nó mà An Chi trượt chân té ngã, cô vô thức ôm lấy Cố Hiên khiến cả hai đều ngã nhào xuống mặt đất còn giấy thì bay tứ lung tung. Lúc ấy An Chi được Cố Hiên ôm chặt lấy, cả hai ngơ ngác nhìn nhau giữa một đống giấy tờ.
“Em không sao đó chứ?”
“À vâng, xin lỗi anh.”
An Chi vội vã đứng dậy nhưng bất ngờ bị Cố Hiên giữ lấy cổ tay, một lần nữa cô lại đè lên người của anh ta.
“Giám đốc, tại sao anh lại…”
Cố Hiên nắm chặt tay An Chi, anh ta dường như không muốn buông chút nào. Còn An Chi thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, chờ đợi điều mà anh ta chuẩn bị nói.
“Thật ra anh… anh thực sự rất thích…”
Ting!
Đúng lúc ấy thang máy đột nhiên mở ra.
Hạ Tiểu Vy cùng với một vài người đồng nghiệp của An Chi đã há hốc miệng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thang máy. Lời tỏ tình chưa xong của Cố Hiên đành phải giữ lại, anh ấy kéo An Chi đứng dậy rồi cả hai cùng nhặt những tờ giấy đang rơi vãi ra đất.
Nếu ban nãy Cố Hiên nói nhanh hơn chút hoặc là thang máy đi chậm một chút thì có thể Cố Hiên đã tỏ tình được rồi. Tiếc là mọi chuyện lại chẳng được như ý.
Trở về văn phòng, Lục An Chi bị Hạ Tiểu Vy trêu chọc tới tấp. Cô ấy ngồi cạnh cô liên tục quay sang nhìn cô rồi cười mỉm.
“Hạ Tiểu Vy, cô cứ cười cái gì thế?” An Chi thở dài.
“Này, tôi thấy giám đốc có vẻ thích cô đó, hay là hai người hẹn hò đi.”
“Cô đừng có nói linh tinh, giám đốc là ai còn tôi là ai cơ chứ? Cô không thấy khoảng cách giữa chúng tôi cứ như trời với mặt đất sao?”
Hạ Tiểu Vy bỗng dưng huých mạnh vào vai cô:
“Trời ạ, khoảng cách cái gì mà khoảng cách. Tình yêu chính là đến với nhau mà không hề có rào cản nào, cô cứ yêu giám đốc đi, hai người đẹp đôi lắm.”
Lục An Chi cảm thấy vô cùng bất lực trước Hạ Tiểu Vy, cô định sẽ không để tâm đến nữa nhưng Tiểu Vy lại cứ nổi hứng trêu:
“Tôi quan sát kĩ lắm rồi, giám đốc Cố đối với cô là một cái gì đó vô cùng khác biệt, chắc chắn là anh ấy thích cô, không sai vào đâu được.”
An Chi ngồi nghe Tiểu Vy làu bàu bên tai mệt mỏi vô cùng, trong phút lơ đễnh cô đã vô tình nói:
“Cho dù có là như thế thì chúng tôi cũng không thể tới với nhau, tôi có chồng rồi.”
Hạ Tiểu Vy đang cười cũng phải dừng lại, cô ấy ngơ ngác:
“Cái gì? Chồng nào?”
Biết là mình vừa lỡ miệng nên Lục An Chi đành nói luôn:
“Tôi đã làm một đám cưới bí mật, tôi đã có chồng và kết hôn vậy nên sẽ không có chuyện tôi và giám đốc hẹn hò đâu.”
Hạ Tiểu Vy bĩu môi tỏ ý không tin, thấy thế An Chi liền lấy nhẫn cưới ở trong cặp của mình ra đưa cho cô ấy. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới, Hạ Tiểu Vy không tin cũng phải chấp nhận sự thật, điều khiến cô ấy bức xúc chính là An Chi lại giấu giếm cô ấy chuyện lớn như thế này.
“Tại sao cô lấy chồng mà không nói cho tôi biết?”
“Chuyện dài lắm, tôi sẽ kể cho cô nghe sau.”
Tối hôm ấy.
An Chi ở lại làm xong việc của mình mới chịu đi về, lúc đó phòng làm việc cũng chỉ còn cô với Hạ Tiểu Vy.
Sau khi nghe An Chi kể lại tường tận mọi việc về chuyện kết hôn cấp tốc cùng danh tính của ông chồng bí mật thì Tiểu Vy bèn nổi hứng hét lớn:
“Có chồng làm chủ tịch mà sao không bảo chồng đến đón, còn đi taxi làm cái gì không biết nữa.”
Lục An Chi vừa thu dọn đồ đạc vừa nhíu mày đáp:
“Anh ấy còn bận việc ở công ty nữa mà.”
“Phải ha, cô lấy được ông chồng vừa giàu có vừa đẹp trai lại tài năng đúng là may mắn phải biết. Haizzz… ước gì tôi cũng lấy được một người như Thẩm Hạo Thần thì tốt biết mấy.”
“Vậy chúc cô sẽ đạt được mong muốn đó, tôi về trước đây.”
An Chi vui vẻ tạm biệt Tiểu Vy rồi xách túi đi về, lúc cô mở cửa rời khỏi phòng làm việc thì bất ngờ chạm mặt Cố Hiên. Nhìn sắc mặt của anh ta dường như đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa An Chi và Tiểu Vy, trên gương mặt điển trai ấy vừa có chút kinh ngạc vừa có chút tức giận.
“Giám đốc?”
Cố Hiên cúi đầu không nói gì sau đó thì lập tức nắm lấy cổ tay của An Chi kéo vội đi.
“Á, giám đốc, anh đang làm tôi đau!” An Chi vừa chạy theo Cố Hiên vừa nhăn mặt nói.
Cố Hiên vẫn giữ im lặng, anh ta siết chặt cổ tay An Chi rồi chạy xuống hầm gửi xe. Lục An Chi không thể chịu được nữa mới gắt lên:
“Cố Hiên, mau buông tay em ra!”
Lúc này Cố Hiên mới chịu buông tay An Chi ra, anh ta hằm hằm sát khí nhìn cô rồi hỏi:
“Em… đã kết hôn rồi sao?”
An Chi lúng túng không biết có nên nói sự thật không nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu.
“Phải. Em… xin lỗi vì đã không nói.”
“Chồng em là ai?”
“Thẩm Hạo Thần của tập đoàn SanFia.”
Giọng điệu của Cố Hiên nghe thật lạnh lùng và đáng sợ, An Chi trả lời thôi cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
“Tại sao em lại giấu anh chuyện này?”
“Em…”
Cố Hiên đột nhiên mất bình tĩnh, anh ta ôm lấy hai vai của An Chi lay thật mạnh rồi gằn giọng:
“Nói đi chứ, tại sao lại giấu chuyện mình đã kết hôn? Rốt cuộc thì em coi anh là cái gì? Tại sao lại giấu anh? Tại sao hả?”
Người ta nói nếu muốn biết thế nào là lâu đài thực thụ thì hãy nhìn vào biệt thự khổng lồ của nhà họ Phó. Căn biệt thự này là một trong những kiến trúc độc đáo nhất cả nước, chỉ cần nhìn sự to lớn của nó thôi là biết chủ của biệt thự giàu có cỡ nào rồi. Những đồ đạc trang trí ở trong nhà cũng đều thuộc loại đắt tiền, vì vậy cần phải có nhiều giúp việc và vệ sĩ bảo vệ 24/24.
Phó Phương Hoa sau khi biết tin Thẩm Hạo Thần đã kết hôn đã tự nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống, nhưng điều khiến cô ấy giận nhất là ba của cô ấy biết mọi chuyện mà lại không nói ra.
“Phương Hoa, con mau mở cửa cho ba đi con gái.”
Phó lão gia chỉ có duy nhất đứa con gái cưng là Phó Phương Hoa thôi vì thế ông ấy rất cưng chiều cô ấy. Cảm thấy áy náy khi giấu chuyện Hạo Thần kết hôn, Phó lão gia đã chủ động xin lỗi con gái nhưng dường như đứa con gái này của ông ấy đang rất giận.
“Con không muốn nói chuyện với ba.” Phó Phương Hoa từ bên trong nói vọng ra.
“Ba xin lỗi vì đã giấu con chuyện đó nhưng sao con cứ phải đâm đầu vào thích Thẩm Hạo Thần? Con là Phó Phương Hoa, con gái của ba, người mà bất cứ thằng con trai nào cũng đều ao ước có được con, tại sao con lại vì một đứa không thích mình mà bỏ ăn bỏ uống chứ?”
Rầm!
Phó Phương Hoa giận dữ mở cửa ra, cô ấy trừng mắt nhìn ba mình rồi hét lên:
“Con chỉ thích một mình anh ấy thôi, nếu không phải là Thẩm Hạo Thần con sẽ không lấy chồng.”
Phó lão gia bất lực trước đứa con gái si tình của mình. Bao năm chỉ biết thích một người đàn ông nhưng lại chẳng có được tình cảm của đối phương. Ông ấy không muốn con gái tự làm tổn thương mình nên mới cố gắng khuyên bảo.
“Nhưng hiện tại Thẩm Hạo Thần đã kết hôn, con không thể nào chen vào giữa cuộc hôn nhân đó được. Phương Hoa, nghe lời ba, đừng vì thằng đó mà đau buồn nữa.”
Phó Phương Hoa ấm ức nhìn ba mình, ánh mắt hừng hực đỏ ngầu như có ngọn lửa đang bừng cháy vậy.
“Con đã nói con chỉ thích Thẩm Hạo Thần thôi mà, đáng lẽ ra ba phải tìm cách ngăn cản anh ấy kết hôn chứ. Con đã định sẽ ngỏ lời với anh ấy sau khi về nước nhưng ai mà ngờ anh ấy lại lấy vợ, thật là tức chết mà.”
Choang!
Phó Phương Hoa điên tiết hất đổ toàn bộ những gì có ở bên trên mặt bàn trang điểm xuống đất. Những món trang sức đắt tiền, mĩ phẩm đắt tiền nằm ngổn ngang trên nền nhà trước cơn thịnh nộ của người sở hữu chúng.
“Phương Hoa.”
“Con sẽ không bao giờ từ bỏ đâu, có chết cũng không từ bỏ!”
Vài ngày sau.
Tập đoàn CM.
Lục An Chi đang lục đục bê một thùng giấy nặng trĩu từ bên ngoài chạy vội vào trong thang máy, may là lúc đó Cố Hiên giữ cửa cho cô không thì sẽ bị lỡ mất.
“Cảm ơn giám đốc.”
Cố Hiên giằng lấy thùng giấy từ tay An Chi, anh ấy nói:
“Để anh bê cho, thùng giấy nặng như này sao lại chỉ có một mình em?”
Lục An Chi không dám để Cố Hiên bê đồ hộ mình vì thế nhất quyết không chịu đưa thùng giấy ấy cho anh ta.
“Không sao đâu ạ, một mình em vẫn bê được.”
Hai người họ cứ giằng co qua lại thùng giấy ở bên trong thang máy, người thì nhất quyết muốn bê còn người thì không chịu đưa cho người kia. Chẳng may thùng giấy trượt khỏi tay của hai người họ, vì muốn đỡ lấy nó mà An Chi trượt chân té ngã, cô vô thức ôm lấy Cố Hiên khiến cả hai đều ngã nhào xuống mặt đất còn giấy thì bay tứ lung tung. Lúc ấy An Chi được Cố Hiên ôm chặt lấy, cả hai ngơ ngác nhìn nhau giữa một đống giấy tờ.
“Em không sao đó chứ?”
“À vâng, xin lỗi anh.”
An Chi vội vã đứng dậy nhưng bất ngờ bị Cố Hiên giữ lấy cổ tay, một lần nữa cô lại đè lên người của anh ta.
“Giám đốc, tại sao anh lại…”
Cố Hiên nắm chặt tay An Chi, anh ta dường như không muốn buông chút nào. Còn An Chi thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, chờ đợi điều mà anh ta chuẩn bị nói.
“Thật ra anh… anh thực sự rất thích…”
Ting!
Đúng lúc ấy thang máy đột nhiên mở ra.
Hạ Tiểu Vy cùng với một vài người đồng nghiệp của An Chi đã há hốc miệng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thang máy. Lời tỏ tình chưa xong của Cố Hiên đành phải giữ lại, anh ấy kéo An Chi đứng dậy rồi cả hai cùng nhặt những tờ giấy đang rơi vãi ra đất.
Nếu ban nãy Cố Hiên nói nhanh hơn chút hoặc là thang máy đi chậm một chút thì có thể Cố Hiên đã tỏ tình được rồi. Tiếc là mọi chuyện lại chẳng được như ý.
Trở về văn phòng, Lục An Chi bị Hạ Tiểu Vy trêu chọc tới tấp. Cô ấy ngồi cạnh cô liên tục quay sang nhìn cô rồi cười mỉm.
“Hạ Tiểu Vy, cô cứ cười cái gì thế?” An Chi thở dài.
“Này, tôi thấy giám đốc có vẻ thích cô đó, hay là hai người hẹn hò đi.”
“Cô đừng có nói linh tinh, giám đốc là ai còn tôi là ai cơ chứ? Cô không thấy khoảng cách giữa chúng tôi cứ như trời với mặt đất sao?”
Hạ Tiểu Vy bỗng dưng huých mạnh vào vai cô:
“Trời ạ, khoảng cách cái gì mà khoảng cách. Tình yêu chính là đến với nhau mà không hề có rào cản nào, cô cứ yêu giám đốc đi, hai người đẹp đôi lắm.”
Lục An Chi cảm thấy vô cùng bất lực trước Hạ Tiểu Vy, cô định sẽ không để tâm đến nữa nhưng Tiểu Vy lại cứ nổi hứng trêu:
“Tôi quan sát kĩ lắm rồi, giám đốc Cố đối với cô là một cái gì đó vô cùng khác biệt, chắc chắn là anh ấy thích cô, không sai vào đâu được.”
An Chi ngồi nghe Tiểu Vy làu bàu bên tai mệt mỏi vô cùng, trong phút lơ đễnh cô đã vô tình nói:
“Cho dù có là như thế thì chúng tôi cũng không thể tới với nhau, tôi có chồng rồi.”
Hạ Tiểu Vy đang cười cũng phải dừng lại, cô ấy ngơ ngác:
“Cái gì? Chồng nào?”
Biết là mình vừa lỡ miệng nên Lục An Chi đành nói luôn:
“Tôi đã làm một đám cưới bí mật, tôi đã có chồng và kết hôn vậy nên sẽ không có chuyện tôi và giám đốc hẹn hò đâu.”
Hạ Tiểu Vy bĩu môi tỏ ý không tin, thấy thế An Chi liền lấy nhẫn cưới ở trong cặp của mình ra đưa cho cô ấy. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới, Hạ Tiểu Vy không tin cũng phải chấp nhận sự thật, điều khiến cô ấy bức xúc chính là An Chi lại giấu giếm cô ấy chuyện lớn như thế này.
“Tại sao cô lấy chồng mà không nói cho tôi biết?”
“Chuyện dài lắm, tôi sẽ kể cho cô nghe sau.”
Tối hôm ấy.
An Chi ở lại làm xong việc của mình mới chịu đi về, lúc đó phòng làm việc cũng chỉ còn cô với Hạ Tiểu Vy.
Sau khi nghe An Chi kể lại tường tận mọi việc về chuyện kết hôn cấp tốc cùng danh tính của ông chồng bí mật thì Tiểu Vy bèn nổi hứng hét lớn:
“Có chồng làm chủ tịch mà sao không bảo chồng đến đón, còn đi taxi làm cái gì không biết nữa.”
Lục An Chi vừa thu dọn đồ đạc vừa nhíu mày đáp:
“Anh ấy còn bận việc ở công ty nữa mà.”
“Phải ha, cô lấy được ông chồng vừa giàu có vừa đẹp trai lại tài năng đúng là may mắn phải biết. Haizzz… ước gì tôi cũng lấy được một người như Thẩm Hạo Thần thì tốt biết mấy.”
“Vậy chúc cô sẽ đạt được mong muốn đó, tôi về trước đây.”
An Chi vui vẻ tạm biệt Tiểu Vy rồi xách túi đi về, lúc cô mở cửa rời khỏi phòng làm việc thì bất ngờ chạm mặt Cố Hiên. Nhìn sắc mặt của anh ta dường như đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa An Chi và Tiểu Vy, trên gương mặt điển trai ấy vừa có chút kinh ngạc vừa có chút tức giận.
“Giám đốc?”
Cố Hiên cúi đầu không nói gì sau đó thì lập tức nắm lấy cổ tay của An Chi kéo vội đi.
“Á, giám đốc, anh đang làm tôi đau!” An Chi vừa chạy theo Cố Hiên vừa nhăn mặt nói.
Cố Hiên vẫn giữ im lặng, anh ta siết chặt cổ tay An Chi rồi chạy xuống hầm gửi xe. Lục An Chi không thể chịu được nữa mới gắt lên:
“Cố Hiên, mau buông tay em ra!”
Lúc này Cố Hiên mới chịu buông tay An Chi ra, anh ta hằm hằm sát khí nhìn cô rồi hỏi:
“Em… đã kết hôn rồi sao?”
An Chi lúng túng không biết có nên nói sự thật không nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu.
“Phải. Em… xin lỗi vì đã không nói.”
“Chồng em là ai?”
“Thẩm Hạo Thần của tập đoàn SanFia.”
Giọng điệu của Cố Hiên nghe thật lạnh lùng và đáng sợ, An Chi trả lời thôi cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
“Tại sao em lại giấu anh chuyện này?”
“Em…”
Cố Hiên đột nhiên mất bình tĩnh, anh ta ôm lấy hai vai của An Chi lay thật mạnh rồi gằn giọng:
“Nói đi chứ, tại sao lại giấu chuyện mình đã kết hôn? Rốt cuộc thì em coi anh là cái gì? Tại sao lại giấu anh? Tại sao hả?”