Chương 63
Người thốt ra câu nói đó rồi sau đó bước về phía bên này chính là người phụ nữ vừa nãy cầm hoa chụp ảnh tự sướng.
Ôn Kiều có chút ngạc nhiên, rõ ràng cô ta chính là Nhan Băng Ngọc. Khi cô ta đến gần, Ôn Kiều mới nhìn rõ gương mặt của cô ta, trên gương mặt ấy lộ ra rất rõ dấu vết đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, sống mũi đã trở nên cao hơn xưa, hình như cô ta còn tiêm chất làm đầy nên khuôn mặt trông không được tự nhiên mà hơi sưng vù lên.
Trong ấn tượng của cô, Nhan Băng Ngọc có dáng người thấp bé, tính cách lại hướng nội nhưng bây giờ mái tóc của cô ta đã được uốn xoăn lên rất thời trang, khuôn mặt cô ta thì đánh phấn có hơi trắng quá mức nên làm cho màu da ở cổ và trên mặt lộ ra sự khác biệt rất rõ rệt. Cô ta đang mặc trên người một chiếc váy màu đỏ nổi bật, đi một đôi giày có gót rất cao và xách theo một chiếc túi xách nhỏ nhắn, tinh xảo.
Thiệu Mục Khang nhìn theo bóng dáng của Nhan Băng Ngọc đang đi tới gần, trong đầu anh ta không hề có một chút ấn tượng gì về cô ta cả. Thực ra, mặc dù anh ta là lớp trưởng nhưng anh ta chỉ có ấn tượng với một vài người trong lớp thôi, tuy nhiên anh ta không hề biểu hiện điều đó ra mặt mà chỉ khẽ mỉm cười một cái với Nhan Băng Ngọc.
Nhan Băng Ngọc đi tới, ánh mắt của cô ta gần như chỉ dán chặt vào khuôn mặt của Thiệu Mục Khang. Thực ra, cô ta cũng suýt nữa không nhận ra Thiệu Mục Khang, bởi vì dù sao thì ngoại hình của Thiệu Mục Khang cũng đã thay đổi rất nhiều so với ngày xưa, chỉ là hai năm trước có người từng gửi cho cô ta ảnh của Thiệu Mục Khang, cho nên hôm nay cô ta mới nhận ra anh ta: "Lớp trưởng, đúng là cậu rồi! Đã lâu không gặp."
Cô ta nói như kiểu biết Thiệu Mục Khang sẽ không nhận ra mình nên tỏ ra rất bình thản mà tự giới thiệu lại bản thân: "Lớp trưởng, cậu chắc chắn không nhớ ra tôi rồi, tôi là Nhan Băng Ngọc. Lúc trước tôi sống nội tâm lắm nên không có cảm giác hiện diện trong lớp."
Thiệu Mục Khang mỉm cười, gật đầu nói: "Xin chào, đã lâu không gặp."
Nhan Băng Ngọc nhìn qua hai người đang đứng bên cạnh, thoạt nhìn đã ngay lập tức nhận ra Mục Thanh: "Ôi! Cậu là Mục Thanh đúng chứ?"
Suy cho cùng, so với những thay đổi lớn về ngoại hình của Thiệu Mục Khang thì ngoại hình, nét mặt của Mục Thanh hầu như không có thay đổi gì nhiều, chỉ là cô ấy đã trở nên xinh đẹp và tinh tế hơn.
Mục Thanh khẽ mím môi cười: “Xin chào, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi.”
Nhan Băng Ngọc nói: "Đương nhiên là tôi nhớ rồi, cậu là người nổi tiếng trong trường của chúng ta mà."
Mục Thanh nhướn mày lên, khẽ bật cười: "Vậy sao? Tại sao tôi lại không biết mình là người nổi tiếng trong trường nhỉ?"
Nhan Băng Ngọc nói: “Lúc cậu mới chuyển đến trường, cậu đã cạo trọc đầu, mọi người trong trường đều biết đến cậu cả! Tôi còn nhớ lúc đó trong lớp chúng ta, cậu rất là ngầu, không thèm nói chuyện với ai cả mà chỉ nói chuyện với một mình Ôn Kiều thôi. Nhưng mà sao Ôn Kiều lại không đi cùng cậu đến đây vậy? Tôi nghe nói mấy năm nay cuộc sống của cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm. Haizz! Cô ấy cũng đáng thương thật, đều là bị người nhà liên lụy cả."
Ôn Kiều đứng ở bên cạnh, nghe được những lời này, sắc mặt cô cũng trở nên khó coi hẳn đi.
Nhan Băng Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Mục Khang và Mục Thanh đều tỏ ra lạnh lùng nên cô ta ngay lập tức im miệng, cô ta chợt nhớ ra rằng hồi cấp ba, họ là hai người chơi thân với Ôn Kiều nhất, cô ta bỗng thấy ngượng ngùng. Sau đó lại nhìn qua người phụ nữ đứng bên cạnh Mục Thanh, vừa rồi cô ta đã để ý đến rồi, người phụ nữ này có gương mặt rất thuần khiết, phong thái cũng rất tốt, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy có chút quen mắt, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, cô ta vẫn không nhận ra nên ngập ngừng lên tiếng hỏi: "Đây là?"
Mục Thanh cười nửa miệng nói: "Vừa rồi không phải cậu vừa nhắc tới cậu ấy sao?"
Nhan Băng Ngọc ngay lập tức ngớ người ra, sau đó nhìn sang phía Ôn Kiều bằng một vẻ mặt khó tin: "Cậu... Cậu là Ôn Kiều?"
Ôn Kiều gật đầu, mặc dù cô có chút không vui với những lời mà cô ta vừa nói xấu sau lưng cô nhưng vẫn nở một nụ cười lịch sự: “Đã lâu không gặp.”
Nhan Băng Ngọc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.
Không cần nói cô ta đã cảm thấy kinh ngạc đến mức nào rồi, trong nhiều năm qua, cô ta liên tục nghe được những tin tức về Ôn Kiều, bởi vì hoàn cảnh gia đình khá đặc biệt nên cô luôn trở thành chủ đề bàn tán của các bạn học cũ khi họ trò chuyện với nhau. Nghe nói vào năm đó, cô không thi vào đại học là vì bà nội cô bị nhồi máu não, liệt nửa người nên sau đó cô đành đi làm rồi sau đó nghe nói người chú bị thiểu năng của cô đã sinh ra một đứa con rồi cũng để lại cho cô chăm sóc. Bây giờ xung quanh khu nhà cô khắp nơi đều đã xây cất nhà mới hết mà chỉ có nhà của cô thì vẫn là căn nhà được xây bằng gạch ngói đỏ cũ kỹ. Hình như còn có người bạn nào đó từng nhìn thấy cô làm đầu bếp trong một nhà hàng nữa, nói chung là cuộc sống của cô khá là khốn khổ.
Thành thật mà nói, cô ta nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy có một ít sự đồng cảm, còn lại phần lớn là cảm thấy bản thân mình có phần vượt trội hơn cô và còn có một chút ít sự hả hê nữa.
Khi Nhan Băng Ngọc còn học cấp ba, hoàn cảnh gia đình của cô ta không được tốt, ngoại hình lại rất bình thường nên cô ta cảm thấy rất tự ti, đến mức khi nói chuyện với người khác cũng cảm thấy rất căng thẳng. Ở trong lớp, cô ta hầu như không hề có cảm giác hiện diện và cũng không có bạn bè.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của Ôn Kiều còn khó khăn hơn cô ta rất nhiều, ít nhất cô ta vẫn còn đầy đủ ba mẹ và đều có thể kiếm ra tiền nhưng đối với Ôn Kiều, cô không những không còn ba mẹ mà còn có một người chú bị thiểu năng, chỉ có một người bà nội sống dựa vào việc chăn nuôi gà vịt, làm ruộng để kiếm tiền. Hơn nữa, Ôn Kiều học hành cũng rất kém nên hiển nhiên cô ta cho rằng Ôn Kiều hẳn cũng giống như mình vậy, sẽ cảm thấy rất tự ti, không thể ngẩng cao đầu nổi. Hoặc thậm chí còn cảm thấy tự ti hơn cô ta nữa mới đúng nhưng thực tế lại không phải vậy.
Cuộc sống của Ôn Kiều vô cùng tươi sáng, vui vẻ hơn bất kỳ ai khác. Hầu như mọi người trong lớp đều thích cô, giáo viên cũng thích cô, có việc gì giáo viên cũng đều bảo Ôn Kiều làm giúp, ngay cả lớp trưởng cũng chơi thân với cô nhất, thậm chí còn có Tống Thời Ngộ còn thường xuyên chủ động đến lớp tìm cô. Mục Thanh, người vô cùng lạnh lùng đã chuyển đến trường bọn họ vào năm học cuối cùng, cũng chỉ chơi thân với mỗi mình cô.
Thực ra trước giờ trong lòng cô ta vẫn luôn ghen tị với Ôn Kiều, sau này nghe được chuyện gia đình và cuộc sống bao năm qua của Ôn Kiều thì trong lòng cô ta ngoài sự đồng cảm ra, không ngờ lại càng cảm thấy mừng thầm nhiều hơn, cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng đã vượt qua Ôn Kiều rồi.
Sau khi vào đại học, Nhan Băng Ngọc quyết định thay đổi bản thân, cô ta ép buộc mình phải trở nên hoạt bát hơn rồi sau đó cô ta cũng nỗ lực rất nhiều vào việc thay đổi ngoại hình của mình, mọi nỗ lực của cô ta đều không hề vô ích, nhân duyên của Nhan Băng Ngọc đã trở nên tốt đẹp hơn, không còn là người vô hình đứng một góc trong tập thể nữa. Sau khi tốt nghiệp, cô ta đã tìm được một công việc tốt lại còn quen được một người bạn trai tốt.
Ôn Kiều luôn là một đối tượng vô hình được cô ta đem ra so sánh.
Nhưng Ôn Kiều đang đứng trước mặt cô ta bây giờ đây có nhìn với góc độ như nào đi nữa cũng không thể gọi là “khốn khổ” được, hơn nữa hoàn toàn không phải là bộ dạng hốc hác, mệt mỏi bị cuộc sống vùi dập như trong tưởng tượng của cô ta. Vẻ mặt trong sáng và thuần khiết khi cô đứng ở đó hoàn toàn khác xa với dáng vẻ mà cô ta đã tưởng tượng ra, thậm chí cô ta còn không kiềm được mà bắt đầu suy ngẫm, soi xét xem gương mặt của Ôn Kiều có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ chỗ nào không.
Chưa nói đến những điều khác, chỉ nhìn vào tuổi tác của Ôn Kiều cũng cảm giác cô trẻ hơn cô ta đến mấy tuổi, cùng lắm cũng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
Mục Thanh để mắt tới các biểu cảm thay đổi không ngừng trên khuôn mặt của Nhan Băng Ngọc, cô ấy lặng lẽ nhìn qua phía Ôn Kiều nhướn mày lên ra hiệu cho cô.
Lúc này lại có người lần lượt đi vào bên trong, trong đó có cả bạn học cùng lớp với bọn họ.
“Nhan Băng Ngọc!” Một tiếng hét lớn vang lên.
Nhan Băng Ngọc như vừa được đánh thức khỏi giấc mơ, ngay lập tức quay đầu lại nhìn, là hai người bạn một nam một nữ cùng nhau đến đây, họ đều là người quen của cô ta, biểu cảm trên mặt cô ta ngay lập tức được thả lỏng, cô ta vẫy tay nói: "Hân Di! Lưu Hưng Huy! Mau qua đây!"
Thực ra, lúc còn đi học cô ta với Châu Hân Di và Lưu Hưng Huy không thân nhau lắm, là sau này khi họ cùng làm việc ở Lâm Xuyên mới dần dần trở nên thân thiết. Mấy năm nay, cô ta và Châu Hân Di đã trở thành bạn thân của nhau, họ cũng thường xuyên liên lạc với Lưu Hưng Huy. Châu Hân Di và Ôn Kiều lại còn cùng quê với nhau nên hầu hết những thông tin liên quan đến Ôn Kiều đều là Châu Hân Di kể cho cô ta nghe.
Châu Hân Di và Lưu Hưng Huy nhìn thấy bạn mình nên đều cùng đi qua đó.
Mục Thanh chồm người qua và nói nhỏ với Ôn Kiều: “Xem ra có rất nhiều người trong lớp chúng ta đến đây nhỉ.”
Châu Hân Di bước nhanh tới, cô ta ôm lấy Nhan Băng Ngọc trước, sau đó vừa nhìn qua thì nhận ra Thiệu Mục Khang và Mục Thanh ngay, cô ta ngay lập tức có chút vui mừng nói: "Lớp trưởng! Mục Thanh! Bạn cũ à, không gặp nhiều năm rồi nhỉ!"
Lưu Hưng Huy cũng đi qua chào hỏi bọn họ.
Trong những năm qua, các bạn trong lớp thỉnh thoảng vẫn có gặp nhau, bình thường họ vẫn giữ liên lạc bằng cách nhắn tin trong nhóm chat của lớp nhưng Thiệu Mục Khang và Mục Thanh thì chưa bao giờ liên lạc với họ cả.
Thiệu Mục Khang vẫn cứ mỉm cười và gật đầu.
Mục Thanh cũng nhếch môi lên cười cho có lệ.
Ôn Kiều một lần nữa lại trở thành người cuối cùng được nhìn ngó tới.
Nhan Băng Ngọc chủ động lên tiếng: "Hân Di, Lưu Hưng Huy, các cậu nhìn xem đây là ai, xem có còn nhận ra không?"
Châu Hân Di nhìn nét mặt Ôn Kiều thì cảm giác có chút quen mắt, sau đó ngạc nhiên thốt lên: "Ôn Kiều à? Ôi trời, sao cậu lại trở nên xinh đẹp và trắng trẻo được vậy thế? Có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ và tiêm trắng da rồi không?"
Cô ta còn nhớ hồi cấp ba làn da của Ôn Kiều rất đen, trong lớp còn có bạn nói đùa rằng cô đến từ Châu Phi nữa nhưng bây giờ Ôn Kiều lại trắng đến mức phát sáng.
Vẻ mặt Lưu Hưng Huy nhìn Ôn Kiều cũng rất ngạc nhiên, vừa rồi anh ta còn chẳng nhận ra cô nhưng khi Châu Hân Di thốt ra tên cô, anh ta mới nhận ra rằng nét mặt của cô không thay đổi gì mấy nhưng cô thật sự đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Lúc nãy vừa nhìn thấy cô, anh ta còn có cảm giác như bị sốc vậy, giờ thì anh ta nhìn cô đến ngây người ra.
Nhan Băng Ngọc che miệng lại cười nói: "Giờ phẫu thuật thẩm mỹ và tiêm chích đều là chuyện bình thường rồi. Ai cũng yêu cái đẹp cả mà, tớ cũng muốn hỏi Ôn Kiều làm ở bệnh viện nào nữa."
Mục Thanh cười nói: “Ôn Kiều nhát gan như vậy, sao mà dám phẫu thuật mặt mình chứ? Đến trang điểm cậu ấy còn không thèm, chỉ là tôi cảm thấy dù sao cũng đi gặp lại bạn học cũ nên mới bắt lấy cậu ấy rồi trang điểm cho cậu ấy. Mà Băng Ngọc à, giờ cậu càng ngày càng biết ăn diện hơn rồi đó, chỉ là hơi tiếc chiếc mũi không tìm được bác sĩ giỏi để làm, gu thẩm mỹ của bác sĩ đó không được tốt cho lắm, làm cho cậu chiếc mũi cao quá nên có chút trông không được tự nhiên cho lắm.”
Ngay lập tức mọi người đều không kiềm chế được mà cùng nhìn vào chiếc mũi của Nhan Băng Ngọc.
Nhan Băng Ngọc quả thực có sửa mũi, hơn nữa bản thân cô ta cũng cảm thấy mũi mình sửa xong thì bị cao quá, không được tự nhiên nhưng khi bị Mục Thanh chỉ thẳng ra như vậy khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, nét mặt cũng ngay lập tức cứng đờ.
Giữa cuộc khẩu chiến, Ôn Kiều là trung tâm của cuộc chiến này mà ngược lại cô như một người vô tội vậy chỉ đứng yên ở bên cạnh, hoàn toàn không đến lượt cô xen vào.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, Châu Hân Di chủ động lên tiếng để xoa dịu sự xấu hổ của Nhan Băng Ngọc: "Mà này, Ôn Kiều à, hiện giờ cậu đang làm gì vậy? Vẫn làm đầu bếp à?"
Ôn Kiều khẽ mỉm cười nói: "Giờ hết rồi, tôi đã tự mình mở một quán ăn rồi."
Lưu Hưng Huy ngay lập tức hỏi: "Cậu mở quán gì vậy? Ở đâu thế? Tại sao không báo cho chúng tôi biết để những người bạn học cũ chúng tôi đến ủng hộ cậu?"
Ôn Kiều nói: “Là một quán thịt nướng nhỏ thôi, nằm ở phố ẩm thực trên đường Tây Ngũ.”
Lưu Hưng Huy ngạc nhiên nói: "Giỏi nha, Ôn Kiều, bên đó là ngay trung tâm thành phố luôn. Giá thuê khá đắt phải không? Làm ăn thế nào?"
Ôn Kiều khiêm tốn nói: “Làm ăn cũng tạm ổn.”
Mục Thanh cười tít mắt, bắt lấy lời cô: "Cái gì mà gọi là cũng tạm ổn? Bây giờ là quán ăn nổi tiếng trên mạng rồi đấy, tối thứ bảy và chủ nhật thì đều phải xếp hàng đó."
Biểu cảm trên mặt của Nhan Băng Ngọc càng trở nên thêm cứng đờ hơn.
Châu Hân Di cũng có chút kinh ngạc.
Lưu Hưng Huy thở dài nói: “Thật không ngờ nha Ôn Kiều, giờ cậu cũng đã tự mình làm chủ rồi, tôi thì vẫn còn làm 996* ở công ty.”
*996: Là chế độ làm việc tại Trung Quốc, giờ làm bắt đầu từ chín giờ sáng và kết thúc lúc chín giờ tối mỗi ngày, một tuần đi làm sáu ngày.
Đột nhiên, Nhan Băng Ngọc hỏi: "Đúng rồi, Ôn Kiều à, giờ cậu và Tống Thời Ngộ còn liên lạc với nhau không?"
Câu nói này vừa thốt ra thì đột nhiên bầu không khí bỗng thay đổi hẳn.
Nhan Băng Ngọc cười nói: "Tôi nhớ lúc đó cậu và Tống Thời Ngộ rất thân thiết với nhau mà, sau này cậu gặp khó khăn như vậy, cậu ấy không có giúp đỡ cậu à?"
Sắc mặt của Thiệu Mục Khang bỗng trở nên có chút lạnh lùng.
Lưu Hưng Huy cũng có chút ngượng ngùng, không ngờ Nhan Băng Ngọc lại đột nhiên nhắc đến Tống Thời Ngộ, anh ta dù có không nhạy bén đến đâu đi nữa cũng cảm thấy cô ta không nên nói ra điều này, ai ngờ đâu anh ta vừa nhìn về phía Ôn Kiều thì phát hiện cô chỉ tỏ ra ngạc nhiên trong một giây lát, sau đó thì trở lại bình thường và không hề có một chút bối rối.
Ngược lại Mục Thanh thì cau mày lại, cười khẩy một tiếng, cô ấy vừa định lên tiếng thì trước cửa phòng tiệc bỗng xôn xao lên.
Châu Hân Di nhìn qua bên đó đầu tiên, sau đó nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Này! Là Tống Thời Ngộ và Hồ Ánh Tuyền sao? Tại sao họ lại đến cùng nhau vậy?"
Ngay lập tức tất cả những người đang đứng ở đây đều cùng nhìn sang phía đó.
Ôn Kiều quả thực đã nhìn thấy Tống Thời Ngộ và Hồ Ánh Tuyền nhưng không chỉ có hai người họ mà còn có rất nhiều người khác nữa, trong đó có Triệu Long Phi là bạn thân thời học cấp ba của Tống Thời Ngộ.
Châu Hân Di không kiềm chế được mà suy đoán: “Chẳng lẽ bọn họ đang quen nhau à?”
Dù sao thì hồi học cấp ba, Hồ Ánh Tuyền cũng từng tỏ tình với Tống Thời Ngộ, mặc dù lúc đó Tống Thời Ngộ đã từ chối nhưng sau nhiều năm như vậy rồi, ai biết được liệu họ có ở bên nhau lại rồi hay không? Hơn nữa hai người họ lại còn đến cùng nhau, thật khó để người khác không suy nghĩ như thế.
Tống Thời Ngộ đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, trông anh vô cùng tuấn tú, anh vừa đi vừa tỏ ra vẻ mặt hờ hững, không quan tâm đ ến những lời Triệu Long Phi đang nói, ánh mắt anh đang đảo khắp phòng tiệc để tìm kiếm bóng dáng của Ôn Kiều. Ánh mắt anh vừa nhìn lướt qua gương mặt cô thì ngay lập tức đã nhìn lại, sau đó thì dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của Ôn Kiều, lúc đó mặt anh tỏ ra có chút giật mình trong chốc lát rồi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, khóe miệng anh cũng bất giác mà nhếch lên.
Sau đó rất nhanh chóng ánh mắt anh đã liếc qua phía Thiệu Mục Khang đang đứng bên cạnh cô, khóe miệng vừa cong lên của anh ngay lập tức cứng đờ trong giây lát nhưng bước chân anh không hề dừng lại mà cứ thế đi thẳng về phía cô.
Nhan Băng Ngọc, Châu Hân Di và Lưu Hưng Huy cũng đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Thời Ngộ đang bước tới.
Trong nháy mắt, Tống Thời Ngộ đã bước tới trước mặt bọn họ rồi nhìn chằm chằm Ôn Kiều nói:
"Sao anh gửi tin nhắn Wechat cho em mà em không trả lời anh?"
Giọng điệu rõ ràng bộc lộ đầy sự bất mãn, trách móc nhưng lại cảm giác vô cùng tình tứ thân mật, ngay lập tức khiến cho biểu cảm của những người đứng gần đó đều trở nên vô cùng phong phú.
Bao gồm cả Triệu Long Phi không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà vẫn đi theo anh qua phía bên này và cả Hồ Ánh Tuyền đang đuổi theo phía sau anh.
Còn Thiệu Mục Khang và Mục Thanh đều tỏ ra rất bình tĩnh.
Lưu Hưng Huy và Châu Hân Di thì trông khá là sốc.
Về phần Nhan Băng Ngọc, vẻ mặt cô ta hoàn toàn cứng đờ, nghĩ đến lời mình vừa nói, cô ta càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Ôn Kiều có chút ngạc nhiên, rõ ràng cô ta chính là Nhan Băng Ngọc. Khi cô ta đến gần, Ôn Kiều mới nhìn rõ gương mặt của cô ta, trên gương mặt ấy lộ ra rất rõ dấu vết đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, sống mũi đã trở nên cao hơn xưa, hình như cô ta còn tiêm chất làm đầy nên khuôn mặt trông không được tự nhiên mà hơi sưng vù lên.
Trong ấn tượng của cô, Nhan Băng Ngọc có dáng người thấp bé, tính cách lại hướng nội nhưng bây giờ mái tóc của cô ta đã được uốn xoăn lên rất thời trang, khuôn mặt cô ta thì đánh phấn có hơi trắng quá mức nên làm cho màu da ở cổ và trên mặt lộ ra sự khác biệt rất rõ rệt. Cô ta đang mặc trên người một chiếc váy màu đỏ nổi bật, đi một đôi giày có gót rất cao và xách theo một chiếc túi xách nhỏ nhắn, tinh xảo.
Thiệu Mục Khang nhìn theo bóng dáng của Nhan Băng Ngọc đang đi tới gần, trong đầu anh ta không hề có một chút ấn tượng gì về cô ta cả. Thực ra, mặc dù anh ta là lớp trưởng nhưng anh ta chỉ có ấn tượng với một vài người trong lớp thôi, tuy nhiên anh ta không hề biểu hiện điều đó ra mặt mà chỉ khẽ mỉm cười một cái với Nhan Băng Ngọc.
Nhan Băng Ngọc đi tới, ánh mắt của cô ta gần như chỉ dán chặt vào khuôn mặt của Thiệu Mục Khang. Thực ra, cô ta cũng suýt nữa không nhận ra Thiệu Mục Khang, bởi vì dù sao thì ngoại hình của Thiệu Mục Khang cũng đã thay đổi rất nhiều so với ngày xưa, chỉ là hai năm trước có người từng gửi cho cô ta ảnh của Thiệu Mục Khang, cho nên hôm nay cô ta mới nhận ra anh ta: "Lớp trưởng, đúng là cậu rồi! Đã lâu không gặp."
Cô ta nói như kiểu biết Thiệu Mục Khang sẽ không nhận ra mình nên tỏ ra rất bình thản mà tự giới thiệu lại bản thân: "Lớp trưởng, cậu chắc chắn không nhớ ra tôi rồi, tôi là Nhan Băng Ngọc. Lúc trước tôi sống nội tâm lắm nên không có cảm giác hiện diện trong lớp."
Thiệu Mục Khang mỉm cười, gật đầu nói: "Xin chào, đã lâu không gặp."
Nhan Băng Ngọc nhìn qua hai người đang đứng bên cạnh, thoạt nhìn đã ngay lập tức nhận ra Mục Thanh: "Ôi! Cậu là Mục Thanh đúng chứ?"
Suy cho cùng, so với những thay đổi lớn về ngoại hình của Thiệu Mục Khang thì ngoại hình, nét mặt của Mục Thanh hầu như không có thay đổi gì nhiều, chỉ là cô ấy đã trở nên xinh đẹp và tinh tế hơn.
Mục Thanh khẽ mím môi cười: “Xin chào, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi.”
Nhan Băng Ngọc nói: "Đương nhiên là tôi nhớ rồi, cậu là người nổi tiếng trong trường của chúng ta mà."
Mục Thanh nhướn mày lên, khẽ bật cười: "Vậy sao? Tại sao tôi lại không biết mình là người nổi tiếng trong trường nhỉ?"
Nhan Băng Ngọc nói: “Lúc cậu mới chuyển đến trường, cậu đã cạo trọc đầu, mọi người trong trường đều biết đến cậu cả! Tôi còn nhớ lúc đó trong lớp chúng ta, cậu rất là ngầu, không thèm nói chuyện với ai cả mà chỉ nói chuyện với một mình Ôn Kiều thôi. Nhưng mà sao Ôn Kiều lại không đi cùng cậu đến đây vậy? Tôi nghe nói mấy năm nay cuộc sống của cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm. Haizz! Cô ấy cũng đáng thương thật, đều là bị người nhà liên lụy cả."
Ôn Kiều đứng ở bên cạnh, nghe được những lời này, sắc mặt cô cũng trở nên khó coi hẳn đi.
Nhan Băng Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Mục Khang và Mục Thanh đều tỏ ra lạnh lùng nên cô ta ngay lập tức im miệng, cô ta chợt nhớ ra rằng hồi cấp ba, họ là hai người chơi thân với Ôn Kiều nhất, cô ta bỗng thấy ngượng ngùng. Sau đó lại nhìn qua người phụ nữ đứng bên cạnh Mục Thanh, vừa rồi cô ta đã để ý đến rồi, người phụ nữ này có gương mặt rất thuần khiết, phong thái cũng rất tốt, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy có chút quen mắt, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, cô ta vẫn không nhận ra nên ngập ngừng lên tiếng hỏi: "Đây là?"
Mục Thanh cười nửa miệng nói: "Vừa rồi không phải cậu vừa nhắc tới cậu ấy sao?"
Nhan Băng Ngọc ngay lập tức ngớ người ra, sau đó nhìn sang phía Ôn Kiều bằng một vẻ mặt khó tin: "Cậu... Cậu là Ôn Kiều?"
Ôn Kiều gật đầu, mặc dù cô có chút không vui với những lời mà cô ta vừa nói xấu sau lưng cô nhưng vẫn nở một nụ cười lịch sự: “Đã lâu không gặp.”
Nhan Băng Ngọc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.
Không cần nói cô ta đã cảm thấy kinh ngạc đến mức nào rồi, trong nhiều năm qua, cô ta liên tục nghe được những tin tức về Ôn Kiều, bởi vì hoàn cảnh gia đình khá đặc biệt nên cô luôn trở thành chủ đề bàn tán của các bạn học cũ khi họ trò chuyện với nhau. Nghe nói vào năm đó, cô không thi vào đại học là vì bà nội cô bị nhồi máu não, liệt nửa người nên sau đó cô đành đi làm rồi sau đó nghe nói người chú bị thiểu năng của cô đã sinh ra một đứa con rồi cũng để lại cho cô chăm sóc. Bây giờ xung quanh khu nhà cô khắp nơi đều đã xây cất nhà mới hết mà chỉ có nhà của cô thì vẫn là căn nhà được xây bằng gạch ngói đỏ cũ kỹ. Hình như còn có người bạn nào đó từng nhìn thấy cô làm đầu bếp trong một nhà hàng nữa, nói chung là cuộc sống của cô khá là khốn khổ.
Thành thật mà nói, cô ta nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy có một ít sự đồng cảm, còn lại phần lớn là cảm thấy bản thân mình có phần vượt trội hơn cô và còn có một chút ít sự hả hê nữa.
Khi Nhan Băng Ngọc còn học cấp ba, hoàn cảnh gia đình của cô ta không được tốt, ngoại hình lại rất bình thường nên cô ta cảm thấy rất tự ti, đến mức khi nói chuyện với người khác cũng cảm thấy rất căng thẳng. Ở trong lớp, cô ta hầu như không hề có cảm giác hiện diện và cũng không có bạn bè.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của Ôn Kiều còn khó khăn hơn cô ta rất nhiều, ít nhất cô ta vẫn còn đầy đủ ba mẹ và đều có thể kiếm ra tiền nhưng đối với Ôn Kiều, cô không những không còn ba mẹ mà còn có một người chú bị thiểu năng, chỉ có một người bà nội sống dựa vào việc chăn nuôi gà vịt, làm ruộng để kiếm tiền. Hơn nữa, Ôn Kiều học hành cũng rất kém nên hiển nhiên cô ta cho rằng Ôn Kiều hẳn cũng giống như mình vậy, sẽ cảm thấy rất tự ti, không thể ngẩng cao đầu nổi. Hoặc thậm chí còn cảm thấy tự ti hơn cô ta nữa mới đúng nhưng thực tế lại không phải vậy.
Cuộc sống của Ôn Kiều vô cùng tươi sáng, vui vẻ hơn bất kỳ ai khác. Hầu như mọi người trong lớp đều thích cô, giáo viên cũng thích cô, có việc gì giáo viên cũng đều bảo Ôn Kiều làm giúp, ngay cả lớp trưởng cũng chơi thân với cô nhất, thậm chí còn có Tống Thời Ngộ còn thường xuyên chủ động đến lớp tìm cô. Mục Thanh, người vô cùng lạnh lùng đã chuyển đến trường bọn họ vào năm học cuối cùng, cũng chỉ chơi thân với mỗi mình cô.
Thực ra trước giờ trong lòng cô ta vẫn luôn ghen tị với Ôn Kiều, sau này nghe được chuyện gia đình và cuộc sống bao năm qua của Ôn Kiều thì trong lòng cô ta ngoài sự đồng cảm ra, không ngờ lại càng cảm thấy mừng thầm nhiều hơn, cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng đã vượt qua Ôn Kiều rồi.
Sau khi vào đại học, Nhan Băng Ngọc quyết định thay đổi bản thân, cô ta ép buộc mình phải trở nên hoạt bát hơn rồi sau đó cô ta cũng nỗ lực rất nhiều vào việc thay đổi ngoại hình của mình, mọi nỗ lực của cô ta đều không hề vô ích, nhân duyên của Nhan Băng Ngọc đã trở nên tốt đẹp hơn, không còn là người vô hình đứng một góc trong tập thể nữa. Sau khi tốt nghiệp, cô ta đã tìm được một công việc tốt lại còn quen được một người bạn trai tốt.
Ôn Kiều luôn là một đối tượng vô hình được cô ta đem ra so sánh.
Nhưng Ôn Kiều đang đứng trước mặt cô ta bây giờ đây có nhìn với góc độ như nào đi nữa cũng không thể gọi là “khốn khổ” được, hơn nữa hoàn toàn không phải là bộ dạng hốc hác, mệt mỏi bị cuộc sống vùi dập như trong tưởng tượng của cô ta. Vẻ mặt trong sáng và thuần khiết khi cô đứng ở đó hoàn toàn khác xa với dáng vẻ mà cô ta đã tưởng tượng ra, thậm chí cô ta còn không kiềm được mà bắt đầu suy ngẫm, soi xét xem gương mặt của Ôn Kiều có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ chỗ nào không.
Chưa nói đến những điều khác, chỉ nhìn vào tuổi tác của Ôn Kiều cũng cảm giác cô trẻ hơn cô ta đến mấy tuổi, cùng lắm cũng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
Mục Thanh để mắt tới các biểu cảm thay đổi không ngừng trên khuôn mặt của Nhan Băng Ngọc, cô ấy lặng lẽ nhìn qua phía Ôn Kiều nhướn mày lên ra hiệu cho cô.
Lúc này lại có người lần lượt đi vào bên trong, trong đó có cả bạn học cùng lớp với bọn họ.
“Nhan Băng Ngọc!” Một tiếng hét lớn vang lên.
Nhan Băng Ngọc như vừa được đánh thức khỏi giấc mơ, ngay lập tức quay đầu lại nhìn, là hai người bạn một nam một nữ cùng nhau đến đây, họ đều là người quen của cô ta, biểu cảm trên mặt cô ta ngay lập tức được thả lỏng, cô ta vẫy tay nói: "Hân Di! Lưu Hưng Huy! Mau qua đây!"
Thực ra, lúc còn đi học cô ta với Châu Hân Di và Lưu Hưng Huy không thân nhau lắm, là sau này khi họ cùng làm việc ở Lâm Xuyên mới dần dần trở nên thân thiết. Mấy năm nay, cô ta và Châu Hân Di đã trở thành bạn thân của nhau, họ cũng thường xuyên liên lạc với Lưu Hưng Huy. Châu Hân Di và Ôn Kiều lại còn cùng quê với nhau nên hầu hết những thông tin liên quan đến Ôn Kiều đều là Châu Hân Di kể cho cô ta nghe.
Châu Hân Di và Lưu Hưng Huy nhìn thấy bạn mình nên đều cùng đi qua đó.
Mục Thanh chồm người qua và nói nhỏ với Ôn Kiều: “Xem ra có rất nhiều người trong lớp chúng ta đến đây nhỉ.”
Châu Hân Di bước nhanh tới, cô ta ôm lấy Nhan Băng Ngọc trước, sau đó vừa nhìn qua thì nhận ra Thiệu Mục Khang và Mục Thanh ngay, cô ta ngay lập tức có chút vui mừng nói: "Lớp trưởng! Mục Thanh! Bạn cũ à, không gặp nhiều năm rồi nhỉ!"
Lưu Hưng Huy cũng đi qua chào hỏi bọn họ.
Trong những năm qua, các bạn trong lớp thỉnh thoảng vẫn có gặp nhau, bình thường họ vẫn giữ liên lạc bằng cách nhắn tin trong nhóm chat của lớp nhưng Thiệu Mục Khang và Mục Thanh thì chưa bao giờ liên lạc với họ cả.
Thiệu Mục Khang vẫn cứ mỉm cười và gật đầu.
Mục Thanh cũng nhếch môi lên cười cho có lệ.
Ôn Kiều một lần nữa lại trở thành người cuối cùng được nhìn ngó tới.
Nhan Băng Ngọc chủ động lên tiếng: "Hân Di, Lưu Hưng Huy, các cậu nhìn xem đây là ai, xem có còn nhận ra không?"
Châu Hân Di nhìn nét mặt Ôn Kiều thì cảm giác có chút quen mắt, sau đó ngạc nhiên thốt lên: "Ôn Kiều à? Ôi trời, sao cậu lại trở nên xinh đẹp và trắng trẻo được vậy thế? Có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ và tiêm trắng da rồi không?"
Cô ta còn nhớ hồi cấp ba làn da của Ôn Kiều rất đen, trong lớp còn có bạn nói đùa rằng cô đến từ Châu Phi nữa nhưng bây giờ Ôn Kiều lại trắng đến mức phát sáng.
Vẻ mặt Lưu Hưng Huy nhìn Ôn Kiều cũng rất ngạc nhiên, vừa rồi anh ta còn chẳng nhận ra cô nhưng khi Châu Hân Di thốt ra tên cô, anh ta mới nhận ra rằng nét mặt của cô không thay đổi gì mấy nhưng cô thật sự đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Lúc nãy vừa nhìn thấy cô, anh ta còn có cảm giác như bị sốc vậy, giờ thì anh ta nhìn cô đến ngây người ra.
Nhan Băng Ngọc che miệng lại cười nói: "Giờ phẫu thuật thẩm mỹ và tiêm chích đều là chuyện bình thường rồi. Ai cũng yêu cái đẹp cả mà, tớ cũng muốn hỏi Ôn Kiều làm ở bệnh viện nào nữa."
Mục Thanh cười nói: “Ôn Kiều nhát gan như vậy, sao mà dám phẫu thuật mặt mình chứ? Đến trang điểm cậu ấy còn không thèm, chỉ là tôi cảm thấy dù sao cũng đi gặp lại bạn học cũ nên mới bắt lấy cậu ấy rồi trang điểm cho cậu ấy. Mà Băng Ngọc à, giờ cậu càng ngày càng biết ăn diện hơn rồi đó, chỉ là hơi tiếc chiếc mũi không tìm được bác sĩ giỏi để làm, gu thẩm mỹ của bác sĩ đó không được tốt cho lắm, làm cho cậu chiếc mũi cao quá nên có chút trông không được tự nhiên cho lắm.”
Ngay lập tức mọi người đều không kiềm chế được mà cùng nhìn vào chiếc mũi của Nhan Băng Ngọc.
Nhan Băng Ngọc quả thực có sửa mũi, hơn nữa bản thân cô ta cũng cảm thấy mũi mình sửa xong thì bị cao quá, không được tự nhiên nhưng khi bị Mục Thanh chỉ thẳng ra như vậy khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, nét mặt cũng ngay lập tức cứng đờ.
Giữa cuộc khẩu chiến, Ôn Kiều là trung tâm của cuộc chiến này mà ngược lại cô như một người vô tội vậy chỉ đứng yên ở bên cạnh, hoàn toàn không đến lượt cô xen vào.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, Châu Hân Di chủ động lên tiếng để xoa dịu sự xấu hổ của Nhan Băng Ngọc: "Mà này, Ôn Kiều à, hiện giờ cậu đang làm gì vậy? Vẫn làm đầu bếp à?"
Ôn Kiều khẽ mỉm cười nói: "Giờ hết rồi, tôi đã tự mình mở một quán ăn rồi."
Lưu Hưng Huy ngay lập tức hỏi: "Cậu mở quán gì vậy? Ở đâu thế? Tại sao không báo cho chúng tôi biết để những người bạn học cũ chúng tôi đến ủng hộ cậu?"
Ôn Kiều nói: “Là một quán thịt nướng nhỏ thôi, nằm ở phố ẩm thực trên đường Tây Ngũ.”
Lưu Hưng Huy ngạc nhiên nói: "Giỏi nha, Ôn Kiều, bên đó là ngay trung tâm thành phố luôn. Giá thuê khá đắt phải không? Làm ăn thế nào?"
Ôn Kiều khiêm tốn nói: “Làm ăn cũng tạm ổn.”
Mục Thanh cười tít mắt, bắt lấy lời cô: "Cái gì mà gọi là cũng tạm ổn? Bây giờ là quán ăn nổi tiếng trên mạng rồi đấy, tối thứ bảy và chủ nhật thì đều phải xếp hàng đó."
Biểu cảm trên mặt của Nhan Băng Ngọc càng trở nên thêm cứng đờ hơn.
Châu Hân Di cũng có chút kinh ngạc.
Lưu Hưng Huy thở dài nói: “Thật không ngờ nha Ôn Kiều, giờ cậu cũng đã tự mình làm chủ rồi, tôi thì vẫn còn làm 996* ở công ty.”
*996: Là chế độ làm việc tại Trung Quốc, giờ làm bắt đầu từ chín giờ sáng và kết thúc lúc chín giờ tối mỗi ngày, một tuần đi làm sáu ngày.
Đột nhiên, Nhan Băng Ngọc hỏi: "Đúng rồi, Ôn Kiều à, giờ cậu và Tống Thời Ngộ còn liên lạc với nhau không?"
Câu nói này vừa thốt ra thì đột nhiên bầu không khí bỗng thay đổi hẳn.
Nhan Băng Ngọc cười nói: "Tôi nhớ lúc đó cậu và Tống Thời Ngộ rất thân thiết với nhau mà, sau này cậu gặp khó khăn như vậy, cậu ấy không có giúp đỡ cậu à?"
Sắc mặt của Thiệu Mục Khang bỗng trở nên có chút lạnh lùng.
Lưu Hưng Huy cũng có chút ngượng ngùng, không ngờ Nhan Băng Ngọc lại đột nhiên nhắc đến Tống Thời Ngộ, anh ta dù có không nhạy bén đến đâu đi nữa cũng cảm thấy cô ta không nên nói ra điều này, ai ngờ đâu anh ta vừa nhìn về phía Ôn Kiều thì phát hiện cô chỉ tỏ ra ngạc nhiên trong một giây lát, sau đó thì trở lại bình thường và không hề có một chút bối rối.
Ngược lại Mục Thanh thì cau mày lại, cười khẩy một tiếng, cô ấy vừa định lên tiếng thì trước cửa phòng tiệc bỗng xôn xao lên.
Châu Hân Di nhìn qua bên đó đầu tiên, sau đó nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Này! Là Tống Thời Ngộ và Hồ Ánh Tuyền sao? Tại sao họ lại đến cùng nhau vậy?"
Ngay lập tức tất cả những người đang đứng ở đây đều cùng nhìn sang phía đó.
Ôn Kiều quả thực đã nhìn thấy Tống Thời Ngộ và Hồ Ánh Tuyền nhưng không chỉ có hai người họ mà còn có rất nhiều người khác nữa, trong đó có Triệu Long Phi là bạn thân thời học cấp ba của Tống Thời Ngộ.
Châu Hân Di không kiềm chế được mà suy đoán: “Chẳng lẽ bọn họ đang quen nhau à?”
Dù sao thì hồi học cấp ba, Hồ Ánh Tuyền cũng từng tỏ tình với Tống Thời Ngộ, mặc dù lúc đó Tống Thời Ngộ đã từ chối nhưng sau nhiều năm như vậy rồi, ai biết được liệu họ có ở bên nhau lại rồi hay không? Hơn nữa hai người họ lại còn đến cùng nhau, thật khó để người khác không suy nghĩ như thế.
Tống Thời Ngộ đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, trông anh vô cùng tuấn tú, anh vừa đi vừa tỏ ra vẻ mặt hờ hững, không quan tâm đ ến những lời Triệu Long Phi đang nói, ánh mắt anh đang đảo khắp phòng tiệc để tìm kiếm bóng dáng của Ôn Kiều. Ánh mắt anh vừa nhìn lướt qua gương mặt cô thì ngay lập tức đã nhìn lại, sau đó thì dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của Ôn Kiều, lúc đó mặt anh tỏ ra có chút giật mình trong chốc lát rồi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, khóe miệng anh cũng bất giác mà nhếch lên.
Sau đó rất nhanh chóng ánh mắt anh đã liếc qua phía Thiệu Mục Khang đang đứng bên cạnh cô, khóe miệng vừa cong lên của anh ngay lập tức cứng đờ trong giây lát nhưng bước chân anh không hề dừng lại mà cứ thế đi thẳng về phía cô.
Nhan Băng Ngọc, Châu Hân Di và Lưu Hưng Huy cũng đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Thời Ngộ đang bước tới.
Trong nháy mắt, Tống Thời Ngộ đã bước tới trước mặt bọn họ rồi nhìn chằm chằm Ôn Kiều nói:
"Sao anh gửi tin nhắn Wechat cho em mà em không trả lời anh?"
Giọng điệu rõ ràng bộc lộ đầy sự bất mãn, trách móc nhưng lại cảm giác vô cùng tình tứ thân mật, ngay lập tức khiến cho biểu cảm của những người đứng gần đó đều trở nên vô cùng phong phú.
Bao gồm cả Triệu Long Phi không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà vẫn đi theo anh qua phía bên này và cả Hồ Ánh Tuyền đang đuổi theo phía sau anh.
Còn Thiệu Mục Khang và Mục Thanh đều tỏ ra rất bình tĩnh.
Lưu Hưng Huy và Châu Hân Di thì trông khá là sốc.
Về phần Nhan Băng Ngọc, vẻ mặt cô ta hoàn toàn cứng đờ, nghĩ đến lời mình vừa nói, cô ta càng cảm thấy xấu hổ hơn.