Chương 67
Tống Thời Ngộ đột nhiên dừng xe bên lề đường, anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ôn Kiều, vấn đề này anh cũng từng tự hỏi mình rất nhiều lần. Mỗi lần anh hạ quyết tâm nói với mình đây là lần cuối cùng trở về Thanh Dương anh cũng sẽ hỏi bản thân rằng, rốt cuộc là em có gì đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến anh nhớ mãi không quên trong ngần ấy năm. Ưu điểm của em thì người khác cũng có, thậm chí có người còn tốt hơn em. Nhưng vì sao dù đã qua mười năm mà anh vẫn chỉ thích một mình em? Vì sao không một ai khiến anh để mắt đến?”
“Lý trí bảo anh nên buông bỏ quá khứ và làm lại từ đầu. Chỉ là, con tim anh luôn luôn đi ngược lại với lý trí của mình.”
“Em đã chiếm chỗ trong lòng anh từ lâu, dù em rời đi nhưng dường như nơi này cũng đã khắc ghi tên em, lưu giữ dấu ấn của em, không ai vào được.”
Ôn Kiều ngẩn ngơ nhìn gò má anh, nhìn nụ cười tự giễu trên môi anh.
Tống Thời Ngộ quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, ánh mắt tha thiết: “A Ôn, anh cũng không biết rốt cuộc mình thích em vì điều gì. Nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và yên lòng. Nếu em không ở cạnh anh, vậy anh sẽ luôn nghĩ đến em, sẽ nghĩ bây giờ em đang làm gì và muốn gặp em. Nhìn thấy em đi gần người khác, anh sẽ ghen, thấy em đối xử tốt với người khác, anh sẽ ganh ghét bực tức, chỉ muốn em yêu một mình anh. Anh muốn làm vài chuyện khiến em vui vẻ, nếu em vui, anh cũng sẽ thấy vui.”
Anh trầm giọng nói: “A Ôn, nếu điều này không phải là thích, vậy em hãy nói cho anh biết như thế nào mới gọi là thích?”
Gương mặt trắng nõn của Ôn Kiều đỏ ửng, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tống Thời Ngộ và không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào, cô chưa bao giờ nghe Tống Thời Ngộ nói một tràng dài như thế này. Sau khi nghe xong lời bộc bạch ấy, cô gần như không còn nghe rõ anh đang nói gì, trong đầu có tiếng ong ong, trái tim trong ngực đang đập vừa mạnh vừa nhanh. Hình như tác dụng của cồn đang ngấm từ từ, cảm giác thiêu đốt lan từ gương mặt cho đến lồ ng ngực, sôi sục nóng ran, nóng đến mức khiến viền mắt cay cay đẫm lệ, rưng rưng chực rơi.
Ôn Kiều vô thức muốn xoay đầu sang hướng khác, song lại bị Tống Thời Ngộ xoay trở lại, anh nhìn cô chằm chằm hai giây, sau đó bỗng nhiên nghiêng người tới hôn gò má ướt đẫm nước mắt của cô sau khi khóc, thấp giọng thủ thỉ: “A Ôn, em cũng thích anh đúng không?” Trong giọng nói trầm thấp cất giấu vẻ tủi thân: “Rõ ràng ngày xưa em thích anh như thế, sao có thể nói không thích là thôi không thích nữa.”
Ôn Kiều bị chiếc hôn chạm trên gò má làm cho kinh ngạc, cô không phân biệt được đây là ảo giác của mình hay là thật nữa, lặng người trong giây lát, cơ thể cứng đờ, tim đập nhanh hơn và không nói nên lời.
Tống Thời Ngộ thấy cô sững người không nhúc nhích, buồn bã rũ mắt, từ từ lui người về sau: “Xin lỗi em...”
Ôn Kiều chợt lên tiếng: “Anh lại muốn lừa dối em lần nữa phải không?”
Tống Thời Ngộ bị câu hỏi của cô làm cho giật mình, ngước mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Sao cơ?”
Trong mắt Ôn Kiều vẫn ngân ngấn nước mắt nhưng đôi mắt ấy không hề trốn tránh, cô bình tĩnh cất tiếng: “Không phải lần đó anh tỏ tình với em là như vậy sao? Có phải lần này anh lại định lừa em, làm cho em phải tỏ tình với anh thêm lần nữa không?”
Trong một lúc, Tống Thời Ngộ không kịp phản ứng, sau đó nhịp tim bỗng tăng nhanh, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, trái cổ gian nan trượt một vòng, anh sợ mình sẽ hiểu lầm, gần như phải nói cẩn thận từng li từng tí: “Anh không... Vậy anh tỏ tình với em được không?”
Ôn Kiều không nói lời nào, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt trong veo đã được gột rửa bởi nước mắt.
Tống Thời Ngộ lại đến gần, nhìn Ôn Kiều không chớp mắt, anh vừa cẩn thận dè dặt vừa trịnh trọng nói: “Ôn Kiều, anh yêu em, em có bằng lòng ở bên anh không?”
Ôn Kiều không nói gì.
Trong lòng Tống Thời Ngộ lo sợ bất an, chưa bao giờ anh lo lắng luống cuống như lúc này, mắt nhìn Ôn Kiều chăm chú, không bỏ qua một chi tiết thay đổi nào trên mặt cô, vừa tràn đầy mong đợi, vừa nghi ngờ có phải mình hiểu sai ý không.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi, mà anh lại cảm thấy thời gian như dài dằng dặc, tâm trạng cứ lên rồi xuống mấy hồi giống như tàu lượn siêu tốc, trái cổ bứt rứt chuyển động vài lần, cuối cùng anh không kiềm nén được nữa, thất vọng rũ mắt nói: “Anh biết những gì mình làm còn chưa đủ tốt...”
“Anh sẽ luôn yêu em chứ?” Ôn Kiều hỏi bất thình lình.
Tống Thời Ngộ bỗng ngước mắt, trong phút chốc, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng bừng lên ánh sáng khiến người ta loá mắt.
Anh ấn vào trái tim đập điên cuồng mất kiểm soát của mình, kiên định trả lời không chút do dự: “Anh sẽ luôn yêu em và cũng chỉ yêu mỗi mình em.”
Ôn Kiều mím môi, cũng không vì những lời này mà có phản ứng đặc biệt gì, cô nói tiếp: “Anh biết nhà em rất nghèo, bà nội đau bệnh, bác cả cũng cần em chăm sóc, còn có Bình An nữa, sau này em vẫn phải sống cùng bọn bọn, chăm sóc cho họ.”
Tống Thời Ngộ chợt nở nụ cười, nhìn Ôn Kiều nói: “Có lẽ nói ra em sẽ không tin, những lời em mà nói anh đã lên kế hoạch từ mười năm trước rồi, tuy rằng lúc đó bà nội còn chưa đau bệnh, cũng chưa có Bình An, song anh cũng từng nghĩ chắc chắn sau này em sẽ không nỡ bỏ lại bà nội và bác cả.”
Không phải Ôn Kiều không tin, thật kỳ lạ, dù Tống Thời Ngộ có nói gì đi chăng nữa thì cô đều tin anh. Nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ tới điều này, vậy mà Tống Thời Ngộ đã lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ, bao gồm cả người nhà bị người khác coi là gánh nặng của cô, lúc nghe anh gọi bà nội và bác cả, giọng điệu của anh như thể đã xem hai người họ là người nhà của mình, càng khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Tống Thời Ngộ nói: “Anh nghĩ ra hai phương án, em nghe thử trước đã, nếu không hài lòng em có thể đưa ra ý kiến chỉnh sửa.”
“Phương án thứ nhất là nếu bà nội và bác cả sẵn lòng, chúng ta có thể sống cùng nhau.” Anh nói rồi cười, hình như mang theo vài tia lạc lõng: “Có phải anh chưa từng nói với em là ba mẹ anh luôn bề bộn nhiều việc, hiếm có dịp cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, thú thật anh rất ngưỡng mộ bầu không khí náo nhiệt vui vẻ lúc gia đình em quây quần bên nhau.”
Ôn Kiều nhớ tới kỳ nghỉ hè năm xưa khi cô đến Lâm Xuyên tìm anh, anh ở trong căn hộ của mình chứ không phải ở cùng người nhà, lúc bình thường cũng không thấy anh gọi điện thoại cho gia đình bao giờ. Anh ở dưới quê hai năm, ba mẹ anh chỉ đến một lần vào dịp tết, hình như là đến vào buổi chiều, không ở lại qua đêm đã vội vàng rời đi, anh cũng chưa bao giờ nhắc tới người nhà của mình, anh không nhắc tới, cô cũng chẳng hỏi lần nào. Đây là lần đầu tiên cô nghe Tống Thời Ngộ nhắc tới người nhà anh.
Tống Thời Ngộ nói tiếp phương án thứ hai: “Phương án thứ hai là nếu bà nội và bác cả không muốn sống cùng chúng ta, thì anh còn có hai căn nhà đứng tên anh, ở cùng một tầng, một tầng hai hộ, chúng ta có thể ra riêng nhưng vẫn ở chung một tầng, em muốn chăm sóc hai người cũng rất tiện. Em thấy thế nào?”
Ôn Kiều không nói nên lời, cả hai phương án này đều không tìm được điểm nào để soi mói, thậm chí cô còn không nghĩ rằng Tống Thời Ngộ đã lên kế hoạch chu đáo đến thế, dường như mọi băn khoăn và lo sợ trước đây của cô đều chỉ là buồn lo vô cớ của bản thân mà thôi.
“Vậy người nhà anh thì sao?” Ôn Kiều bỗng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
Liệu họ có chấp nhận để đứa con cưng của trời như Tống Thời Ngộ và người có xuất thân nghèo khó như cô bên nhau không? Mà cô bây giờ cũng không có vốn liếng gì, còn dẫn theo những người liên lụy đến anh như vậy.
Tống Thời Ngộ nhìn Ôn Kiều, nghiêm túc nói: “A Ôn, hãy tin anh, anh sẽ quét sạch mọi trở ngại chắn trước mặt chúng ta, ngoại trừ em ra, không ai có thể trở thành trở ngại giữa chúng ta... Chỉ cần em cũng yêu anh.”
Ôn Kiều không nói gì, trong lòng thở dài một tiếng như đã cam chịu số phận, sau đó cúi đầu cởi dây an toàn và nghiêng người qua, ngay lúc con ngươi của Tống Thời Ngộ chợt co lại, cô hôn anh.
Một nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn đạp nước, vừa chạm vào liền tách ra, cô lùi lại một xíu, sau đó nhìn chăm chú vào đôi mắt ngưng đọng của Tống Thời Ngộ, nói khẽ: “Tống Thời Ngộ, anh nói không sai, em cũng thích anh, vẫn luôn thích anh, chưa từng thay đổi.”
Đôi mắt ngưng đọng của Tống Thời Ngộ cũng vỡ tan theo câu nói ấy, vỡ ra từng mảnh gợn sóng sáng lấp lánh, trong vẻ không dám tin để lộ niềm vui mừng khôn xiết, song anh cũng không dám vui thái quá, cố gắng kìm nén cảm xúc mừng rỡ trong lòng, anh hồi hộp cầm tay Ôn Kiều, nắm chặt lấy, hiếm khi anh có dáng vẻ hơi ngốc nghếch như trẻ con, rồi lại vì mong đợi điều gì đó mà ánh mắt ánh lên vẻ cực kỳ háo hức: “A Ôn, có phải anh đang nằm mơ không em?”
Lần đầu tiên Ôn Kiều thấy anh như vậy, cô nổi lòng muốn trêu anh, nghiêm mặt nói: “Ừ. Anh đang nằm mơ.”
Tống Thời Ngộ lập tức đơ như cây cơ.
Ôn Kiều bỗng lại gần, hôn lên môi anh sau đó nói: “Đây cũng là nằm mơ.”
Ngay khi cô định lui ra thì Tống Thời Ngộ chợt phản ứng lại, một tay giữ sau gáy Ôn Kiều đè cô quay trở lại, vội vàng hôn lên.
Ngay từ bắt đầu, nụ hôn này ập đến như vũ bão, Tống Thời Ngộ đã chờ đợi quá lâu quá lâu, hơn nữa anh rất nóng lòng muốn chứng minh tất cả những điều vừa xảy ra không phải là giấc mộng của anh mà là sự thật, anh gắng hết sức kiềm chế những ý nghĩ gần như sắp phát điên trong đầu. Anh sợ dọa đến Ôn Kiều, ngoại trừ lần chạm môi lúc vừa bắt đầu dùng sức quá mức ra, thì những lần chạm còn lại đều nhẹ nhàng và cẩn thận từng chút một sau khi cố gắng kiềm chế. Đến cả bàn tay nâng mặt cô cũng run lên mất kiểm soát, nhịp tim nhanh đến mức tưởng chừng như sắp phát tác bệnh tim.
Nhưng anh vẫn không nỡ buông ra, nâng khuôn mặt Ôn Kiều lên với vẻ thành kính, dùng bờ môi run run của mình ép sát, hôn ngấu nghiến đôi môi mềm mại của Ôn Kiều. Anh nhắm mắt lại, hàng lông mi đen nhánh không ngừng rung, trái cổ liên tục lăn lên lăn xuống, ngay lúc anh không kiềm chế được nữa muốn hôn sâu hơn thì Ôn Kiều đột nhiên đẩy ng ực anh.
Tống Thời Ngộ ngừng lại ngay lập tức, lông mi vừa đen vừa dày chớp hai cái, anh mở mắt ra, nhìn Ôn Kiều bằng ánh mắt thấp thỏm, vừa mở miệng, giọng anh đã khàn quá đỗi nhưng anh vẫn không hề hay biết, gọi cô với vẻ có chút cầu xin: “A Ôn...”
Khuôn mặt Ôn Kiều đã đỏ bừng, tim đập nhanh khiến cô hốt hoảng, trong đầu cũng trống rỗng, ngay cả dũng khí hôn Tống Thời Ngộ hai lần vừa rồi cũng chẳng còn sót lại chút gì, chỉ còn lại từng đợt tim đập nhanh và sự hoảng hốt trong lồ ng ngực.
Cô nhìn với ánh mắt đáng thương tủi thân của Tống Thời Ngộ, biết rõ anh đang cố ý giả bộ đáng thương nhưng vẫn hơi khó nhìn thẳng vào mắt anh, nhanh chóng dời mắt đi, thốt ra một câu khô khan: “Đến lúc đi đón Bình An rồi.”
Tống Thời Ngộ vẫn không nhúc nhích, hỏi thăm dò: “Vậy lát nữa anh có thể nói tin tốt này cho Bình An không?”
Ôn Kiều ngẩn người, lại đưa mắt nhìn anh: “Tin tốt gì?”
Tống Thời Ngộ nói: “Nói cho thằng bé biết chúng ta đã bên nhau.” Dừng một chập, anh nhấn mạnh: “Em không cần lo lắng Bình An không chấp nhận, thằng bé rất thích anh.”
“Lý trí bảo anh nên buông bỏ quá khứ và làm lại từ đầu. Chỉ là, con tim anh luôn luôn đi ngược lại với lý trí của mình.”
“Em đã chiếm chỗ trong lòng anh từ lâu, dù em rời đi nhưng dường như nơi này cũng đã khắc ghi tên em, lưu giữ dấu ấn của em, không ai vào được.”
Ôn Kiều ngẩn ngơ nhìn gò má anh, nhìn nụ cười tự giễu trên môi anh.
Tống Thời Ngộ quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, ánh mắt tha thiết: “A Ôn, anh cũng không biết rốt cuộc mình thích em vì điều gì. Nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và yên lòng. Nếu em không ở cạnh anh, vậy anh sẽ luôn nghĩ đến em, sẽ nghĩ bây giờ em đang làm gì và muốn gặp em. Nhìn thấy em đi gần người khác, anh sẽ ghen, thấy em đối xử tốt với người khác, anh sẽ ganh ghét bực tức, chỉ muốn em yêu một mình anh. Anh muốn làm vài chuyện khiến em vui vẻ, nếu em vui, anh cũng sẽ thấy vui.”
Anh trầm giọng nói: “A Ôn, nếu điều này không phải là thích, vậy em hãy nói cho anh biết như thế nào mới gọi là thích?”
Gương mặt trắng nõn của Ôn Kiều đỏ ửng, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tống Thời Ngộ và không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào, cô chưa bao giờ nghe Tống Thời Ngộ nói một tràng dài như thế này. Sau khi nghe xong lời bộc bạch ấy, cô gần như không còn nghe rõ anh đang nói gì, trong đầu có tiếng ong ong, trái tim trong ngực đang đập vừa mạnh vừa nhanh. Hình như tác dụng của cồn đang ngấm từ từ, cảm giác thiêu đốt lan từ gương mặt cho đến lồ ng ngực, sôi sục nóng ran, nóng đến mức khiến viền mắt cay cay đẫm lệ, rưng rưng chực rơi.
Ôn Kiều vô thức muốn xoay đầu sang hướng khác, song lại bị Tống Thời Ngộ xoay trở lại, anh nhìn cô chằm chằm hai giây, sau đó bỗng nhiên nghiêng người tới hôn gò má ướt đẫm nước mắt của cô sau khi khóc, thấp giọng thủ thỉ: “A Ôn, em cũng thích anh đúng không?” Trong giọng nói trầm thấp cất giấu vẻ tủi thân: “Rõ ràng ngày xưa em thích anh như thế, sao có thể nói không thích là thôi không thích nữa.”
Ôn Kiều bị chiếc hôn chạm trên gò má làm cho kinh ngạc, cô không phân biệt được đây là ảo giác của mình hay là thật nữa, lặng người trong giây lát, cơ thể cứng đờ, tim đập nhanh hơn và không nói nên lời.
Tống Thời Ngộ thấy cô sững người không nhúc nhích, buồn bã rũ mắt, từ từ lui người về sau: “Xin lỗi em...”
Ôn Kiều chợt lên tiếng: “Anh lại muốn lừa dối em lần nữa phải không?”
Tống Thời Ngộ bị câu hỏi của cô làm cho giật mình, ngước mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Sao cơ?”
Trong mắt Ôn Kiều vẫn ngân ngấn nước mắt nhưng đôi mắt ấy không hề trốn tránh, cô bình tĩnh cất tiếng: “Không phải lần đó anh tỏ tình với em là như vậy sao? Có phải lần này anh lại định lừa em, làm cho em phải tỏ tình với anh thêm lần nữa không?”
Trong một lúc, Tống Thời Ngộ không kịp phản ứng, sau đó nhịp tim bỗng tăng nhanh, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, trái cổ gian nan trượt một vòng, anh sợ mình sẽ hiểu lầm, gần như phải nói cẩn thận từng li từng tí: “Anh không... Vậy anh tỏ tình với em được không?”
Ôn Kiều không nói lời nào, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt trong veo đã được gột rửa bởi nước mắt.
Tống Thời Ngộ lại đến gần, nhìn Ôn Kiều không chớp mắt, anh vừa cẩn thận dè dặt vừa trịnh trọng nói: “Ôn Kiều, anh yêu em, em có bằng lòng ở bên anh không?”
Ôn Kiều không nói gì.
Trong lòng Tống Thời Ngộ lo sợ bất an, chưa bao giờ anh lo lắng luống cuống như lúc này, mắt nhìn Ôn Kiều chăm chú, không bỏ qua một chi tiết thay đổi nào trên mặt cô, vừa tràn đầy mong đợi, vừa nghi ngờ có phải mình hiểu sai ý không.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi, mà anh lại cảm thấy thời gian như dài dằng dặc, tâm trạng cứ lên rồi xuống mấy hồi giống như tàu lượn siêu tốc, trái cổ bứt rứt chuyển động vài lần, cuối cùng anh không kiềm nén được nữa, thất vọng rũ mắt nói: “Anh biết những gì mình làm còn chưa đủ tốt...”
“Anh sẽ luôn yêu em chứ?” Ôn Kiều hỏi bất thình lình.
Tống Thời Ngộ bỗng ngước mắt, trong phút chốc, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng bừng lên ánh sáng khiến người ta loá mắt.
Anh ấn vào trái tim đập điên cuồng mất kiểm soát của mình, kiên định trả lời không chút do dự: “Anh sẽ luôn yêu em và cũng chỉ yêu mỗi mình em.”
Ôn Kiều mím môi, cũng không vì những lời này mà có phản ứng đặc biệt gì, cô nói tiếp: “Anh biết nhà em rất nghèo, bà nội đau bệnh, bác cả cũng cần em chăm sóc, còn có Bình An nữa, sau này em vẫn phải sống cùng bọn bọn, chăm sóc cho họ.”
Tống Thời Ngộ chợt nở nụ cười, nhìn Ôn Kiều nói: “Có lẽ nói ra em sẽ không tin, những lời em mà nói anh đã lên kế hoạch từ mười năm trước rồi, tuy rằng lúc đó bà nội còn chưa đau bệnh, cũng chưa có Bình An, song anh cũng từng nghĩ chắc chắn sau này em sẽ không nỡ bỏ lại bà nội và bác cả.”
Không phải Ôn Kiều không tin, thật kỳ lạ, dù Tống Thời Ngộ có nói gì đi chăng nữa thì cô đều tin anh. Nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ tới điều này, vậy mà Tống Thời Ngộ đã lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ, bao gồm cả người nhà bị người khác coi là gánh nặng của cô, lúc nghe anh gọi bà nội và bác cả, giọng điệu của anh như thể đã xem hai người họ là người nhà của mình, càng khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Tống Thời Ngộ nói: “Anh nghĩ ra hai phương án, em nghe thử trước đã, nếu không hài lòng em có thể đưa ra ý kiến chỉnh sửa.”
“Phương án thứ nhất là nếu bà nội và bác cả sẵn lòng, chúng ta có thể sống cùng nhau.” Anh nói rồi cười, hình như mang theo vài tia lạc lõng: “Có phải anh chưa từng nói với em là ba mẹ anh luôn bề bộn nhiều việc, hiếm có dịp cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm, thú thật anh rất ngưỡng mộ bầu không khí náo nhiệt vui vẻ lúc gia đình em quây quần bên nhau.”
Ôn Kiều nhớ tới kỳ nghỉ hè năm xưa khi cô đến Lâm Xuyên tìm anh, anh ở trong căn hộ của mình chứ không phải ở cùng người nhà, lúc bình thường cũng không thấy anh gọi điện thoại cho gia đình bao giờ. Anh ở dưới quê hai năm, ba mẹ anh chỉ đến một lần vào dịp tết, hình như là đến vào buổi chiều, không ở lại qua đêm đã vội vàng rời đi, anh cũng chưa bao giờ nhắc tới người nhà của mình, anh không nhắc tới, cô cũng chẳng hỏi lần nào. Đây là lần đầu tiên cô nghe Tống Thời Ngộ nhắc tới người nhà anh.
Tống Thời Ngộ nói tiếp phương án thứ hai: “Phương án thứ hai là nếu bà nội và bác cả không muốn sống cùng chúng ta, thì anh còn có hai căn nhà đứng tên anh, ở cùng một tầng, một tầng hai hộ, chúng ta có thể ra riêng nhưng vẫn ở chung một tầng, em muốn chăm sóc hai người cũng rất tiện. Em thấy thế nào?”
Ôn Kiều không nói nên lời, cả hai phương án này đều không tìm được điểm nào để soi mói, thậm chí cô còn không nghĩ rằng Tống Thời Ngộ đã lên kế hoạch chu đáo đến thế, dường như mọi băn khoăn và lo sợ trước đây của cô đều chỉ là buồn lo vô cớ của bản thân mà thôi.
“Vậy người nhà anh thì sao?” Ôn Kiều bỗng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
Liệu họ có chấp nhận để đứa con cưng của trời như Tống Thời Ngộ và người có xuất thân nghèo khó như cô bên nhau không? Mà cô bây giờ cũng không có vốn liếng gì, còn dẫn theo những người liên lụy đến anh như vậy.
Tống Thời Ngộ nhìn Ôn Kiều, nghiêm túc nói: “A Ôn, hãy tin anh, anh sẽ quét sạch mọi trở ngại chắn trước mặt chúng ta, ngoại trừ em ra, không ai có thể trở thành trở ngại giữa chúng ta... Chỉ cần em cũng yêu anh.”
Ôn Kiều không nói gì, trong lòng thở dài một tiếng như đã cam chịu số phận, sau đó cúi đầu cởi dây an toàn và nghiêng người qua, ngay lúc con ngươi của Tống Thời Ngộ chợt co lại, cô hôn anh.
Một nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn đạp nước, vừa chạm vào liền tách ra, cô lùi lại một xíu, sau đó nhìn chăm chú vào đôi mắt ngưng đọng của Tống Thời Ngộ, nói khẽ: “Tống Thời Ngộ, anh nói không sai, em cũng thích anh, vẫn luôn thích anh, chưa từng thay đổi.”
Đôi mắt ngưng đọng của Tống Thời Ngộ cũng vỡ tan theo câu nói ấy, vỡ ra từng mảnh gợn sóng sáng lấp lánh, trong vẻ không dám tin để lộ niềm vui mừng khôn xiết, song anh cũng không dám vui thái quá, cố gắng kìm nén cảm xúc mừng rỡ trong lòng, anh hồi hộp cầm tay Ôn Kiều, nắm chặt lấy, hiếm khi anh có dáng vẻ hơi ngốc nghếch như trẻ con, rồi lại vì mong đợi điều gì đó mà ánh mắt ánh lên vẻ cực kỳ háo hức: “A Ôn, có phải anh đang nằm mơ không em?”
Lần đầu tiên Ôn Kiều thấy anh như vậy, cô nổi lòng muốn trêu anh, nghiêm mặt nói: “Ừ. Anh đang nằm mơ.”
Tống Thời Ngộ lập tức đơ như cây cơ.
Ôn Kiều bỗng lại gần, hôn lên môi anh sau đó nói: “Đây cũng là nằm mơ.”
Ngay khi cô định lui ra thì Tống Thời Ngộ chợt phản ứng lại, một tay giữ sau gáy Ôn Kiều đè cô quay trở lại, vội vàng hôn lên.
Ngay từ bắt đầu, nụ hôn này ập đến như vũ bão, Tống Thời Ngộ đã chờ đợi quá lâu quá lâu, hơn nữa anh rất nóng lòng muốn chứng minh tất cả những điều vừa xảy ra không phải là giấc mộng của anh mà là sự thật, anh gắng hết sức kiềm chế những ý nghĩ gần như sắp phát điên trong đầu. Anh sợ dọa đến Ôn Kiều, ngoại trừ lần chạm môi lúc vừa bắt đầu dùng sức quá mức ra, thì những lần chạm còn lại đều nhẹ nhàng và cẩn thận từng chút một sau khi cố gắng kiềm chế. Đến cả bàn tay nâng mặt cô cũng run lên mất kiểm soát, nhịp tim nhanh đến mức tưởng chừng như sắp phát tác bệnh tim.
Nhưng anh vẫn không nỡ buông ra, nâng khuôn mặt Ôn Kiều lên với vẻ thành kính, dùng bờ môi run run của mình ép sát, hôn ngấu nghiến đôi môi mềm mại của Ôn Kiều. Anh nhắm mắt lại, hàng lông mi đen nhánh không ngừng rung, trái cổ liên tục lăn lên lăn xuống, ngay lúc anh không kiềm chế được nữa muốn hôn sâu hơn thì Ôn Kiều đột nhiên đẩy ng ực anh.
Tống Thời Ngộ ngừng lại ngay lập tức, lông mi vừa đen vừa dày chớp hai cái, anh mở mắt ra, nhìn Ôn Kiều bằng ánh mắt thấp thỏm, vừa mở miệng, giọng anh đã khàn quá đỗi nhưng anh vẫn không hề hay biết, gọi cô với vẻ có chút cầu xin: “A Ôn...”
Khuôn mặt Ôn Kiều đã đỏ bừng, tim đập nhanh khiến cô hốt hoảng, trong đầu cũng trống rỗng, ngay cả dũng khí hôn Tống Thời Ngộ hai lần vừa rồi cũng chẳng còn sót lại chút gì, chỉ còn lại từng đợt tim đập nhanh và sự hoảng hốt trong lồ ng ngực.
Cô nhìn với ánh mắt đáng thương tủi thân của Tống Thời Ngộ, biết rõ anh đang cố ý giả bộ đáng thương nhưng vẫn hơi khó nhìn thẳng vào mắt anh, nhanh chóng dời mắt đi, thốt ra một câu khô khan: “Đến lúc đi đón Bình An rồi.”
Tống Thời Ngộ vẫn không nhúc nhích, hỏi thăm dò: “Vậy lát nữa anh có thể nói tin tốt này cho Bình An không?”
Ôn Kiều ngẩn người, lại đưa mắt nhìn anh: “Tin tốt gì?”
Tống Thời Ngộ nói: “Nói cho thằng bé biết chúng ta đã bên nhau.” Dừng một chập, anh nhấn mạnh: “Em không cần lo lắng Bình An không chấp nhận, thằng bé rất thích anh.”