Chương 82
Xem phim xong, cả nhóm đưa bác cả và Bình An về khách sạn xem ti-vi, nhờ người trông rồi mấy người lớn đi quán bar nhẹ nhàng, yên tĩnh uống rượu, nói chuyện phiếm.
Thành phố nhỏ này chỉ có một quán bar yên tĩnh duy nhất, vừa bước vào quán đã thấy ngay diện tích của nơi này khá nhỏ, tĩnh lặng, không đông khách, bốn người họ kéo nhau đi vào trông cực kỳ hút mắt.
Trong quán chỉ có một anh chủ mập mạp khoảng chừng ba mươi tuổi, không có nhân viên phục vụ, từ khâu chọn món, chế biến tới bưng ra bàn, tất cả đều do anh chủ quán làm.
Vậy nhưng, một quán bar giản dị, không chút màu mè nào như vậy lại có một tủ rượu to với nhiều chủng loại phong phú.
Cả Lê Tư Ý và Diêu Tông đều làm chủ một quán bar của riêng mình nên cứ đứng loanh quanh bên tủ rượu nghiên cứu mãi, cuối cùng mỗi người gọi vài loại rượu khác nhau.
“Chủ quán, chỗ anh có nhiều rượu thật đấy.” Lê Tư Ý gọi rượu xong nói với chủ quán.
Lê Tư Ý muốn ủng hộ việc làm ăn của quán bar này nhiều một chút nên gọi khá nhiều thứ, hóa đơn hết gần năm trăm, đối với quán bar nhỏ có những ngày mà doanh thu cả ngày cũng không nổi năm trăm tệ này thì đây quả là một hóa đơn lớn, bởi vậy nụ cười trên khuôn mặt anh chủ quán trông cũng chân thành hơn hẳn, anh ấy cười ha ha nói: “Đó là vì bản thân tôi thích thứ này, có những chai là tôi mua để mình uống, chưa uống thì trưng ở đó cho đẹp.”
Anh ấy quay lại tủ rượu, lấy rượu Lê Tư Ý gọi rồi thuần thục mang ra một bộ cốc, mấy đĩa thức ăn nguội: “Mọi người uống tạm trước đi, những cái còn lại giờ tôi sẽ đi làm. Chỗ chúng tôi còn có cả board game nữa, nếu mọi người thích thì cứ nói tôi.”
Anh chủ quán thắt một chiếc tạp dề quanh hông, trông giống một đầu bếp hơn là một ông chủ quán bar, anh ấy để đồ xuống rồi vui vẻ quay lại sau quầy làm đồ ăn cho bọn họ.
Diêu Tông vừa cầm một chiếc cốc thủy tinh đẹp mắt trên bàn lên ngắm vừa lắng nghe tiếng nhạc Bach du dương trong quán, nói: “Gu của anh chủ quán này được phết.”
Đúng là nhỏ mà có võ, không thiếu thứ gì.
Ngay cả cốc uống rượu cũng cầu kỳ.
Cần gì có đó.
Vừa thô ráp lại vừa tinh xảo.
Lê Tư Ý bổ sung thêm một câu: “Còn cực kỳ lãng mạn.”
Mục Thanh đang thong thả đi dạo trong quán bar nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hay cúi người xuống ngắm thật kỹ một góc nào đấy, chốc chốc còn giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Ôn Kiều cảm thấy quán bar này có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thoải mái lạ thường.
Diêu Tông khui rượu, mấy người ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm giết thì giờ với nhau.
Lê Tư Ý uống được mấy ngụm đã sáp lại ôm cánh tay Ôn Kiều làm nũng: “Kiều Kiều, bọn cậu định bao giờ kết hôn vậy? Tớ muốn xí trước suất làm phù dâu cho cậu.” Nói rồi còn liếc nhìn Mục Thanh một cái.
Mục Thanh mím môi cười một tiếng: “Cậu yên tâm, tôi không tranh làm phù dâu với cậu đâu, cậu thích thì cứ làm thôi.”
Diêu Tông nói: “Tôi thấy người ta kết hôn đều có mấy phù dâu, phù rể cả mà, các cậu kết hôn cũng mời nhiều phù dâu, phù rể lên không được sao, dù sao tôi cũng nhất định phải làm phù rể.”
Mục Thanh nhíu mày: “Tôi không hào hứng làm phù dâu lắm đâu, chẳng qua nếu Tiểu Kiều cần thì tôi sẽ làm.”
Tống Thời Ngộ nhìn về phía Ôn Kiều: “Chuyện này em quyết định đi.”
Ôn Kiều nói với Mục Thanh: “Mục Thanh, cậu làm đi.”
Mục Thanh vẫn luôn ở bên cạnh cô, hôm cô kết hôn, cô hy vọng Mục Thanh sẽ vẫn đứng bên cạnh cô.
Mục Thanh cười một tiếng, nói: “Tớ nói rồi, cậu cần thì tớ nhất định có mặt.”
Ôn Kiều hiểu ý, cũng cười với cô ấy.
Lê Tư Ý nhìn Mục Thanh rồi lại nhìn Ôn Kiều, cảm thấy ganh tị.
Ôn Kiều cầm tay Lê Tư Ý, nhìn cô ấy, nở nụ cười thật tươi: “Tớ chỉ có hai cậu là bạn tốt, tớ hy vọng hôm tớ cưới, cả hai cậu đều sẽ đứng bên cạnh tớ, đi cùng với tớ.”
Lê Tư Ý lại vui vẻ trở lại.
…
Buổi tối, Tống Thời Ngộ chỉ uống vài cốc rượu nhưng Ôn Kiều thì lại uống quá chén, Tống Thời Ngộ phải cõng cô về.
Hôm sau, mãi buổi trưa Ôn Kiều mới tỉnh dậy.
Tống Thời Ngộ đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên cửa sổ, kéo rèm ra một khe nhỏ, dựa vào khe sáng đó để đọc sách.
Ánh nắng hắt lên trang sách và bàn tay anh cầm sách, ngón tay anh thon dài, trắng trẻo, tỏa ra ánh sáng thánh khiết dưới ánh mặt trời.
Ôn Kiều nằm lì trên giường, hạnh phúc ngắm nhìn cảnh này, nghĩ thầm, có lẽ toàn bộ may mắn cuộc đời cô đều đã dùng hết cho duyên nợ với Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy Ôn Kiều không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngẩn người nhìn anh.
Anh gấp trang sách lại, đứng dậy, đi lại chỗ cô: “Em dậy rồi à? Có đau đầu không?”
Ôn Kiều lắc đầu: “Tối qua em uống say à?”
“Em nói xem?” Tống Thời Ngộ ngồi xuống giường, vuốt gọn những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo nhưng hơi sưng một chút của cô: “Tửu lượng kém mà còn uống nhiều vậy, em quên bài học lần trước rồi à?”
Ôn Kiều nói đầy đường hoàng: “Vậy sao lúc em uống anh không ngăn em?”
Tống Thời Ngộ nhướng đuôi lông mày: “Em nghĩ là anh không ngăn em sao? Lúc anh ngăn em lại thì em đã say mất rồi. Giờ thì anh biết tửu lượng của em thấp cỡ nào rồi, lần sau anh sẽ ngăn lại trước khi em say.”
Ôn Kiều xấu hổ.
Chính cô cũng không biết mình uống say từ lúc nào, giống như thể mới giây trước còn thấy mình vẫn ổn, giây sau đã gục rồi.
“Vậy làm sao em về được đây?”
Giống lần trước say rượu ở quán bar, cô hoàn toàn không nhớ mình đã về phòng như thế nào.
Tống Thời Ngộ nói: “Anh cõng em về.”
Ôn Kiều chép miệng: “Thế… Lần này em không nôn chứ?”
“Không.” Tống Thời Ngộ nhìn cô đầy ẩn ý, im lặng một chút rồi mỉm cười nói: “Ngủ rất ngoan.”
Thực ra, tối qua Ôn Kiều ngủ không hẳn là ngoan.
Anh chỉ đề phòng cô bị nôn mà quên không đề phòng cô làm một số chuyện mà bình thường cô không làm.
Chẳng hạn như anh đang tắm thì cô chạy vào phòng tắm, khăng khăng đòi tắm chung với anh, làm cả người mình ướt đẫm, anh đành phải luống cuống tắt vòi nước, quấn khăn quanh người mình rồi dắt cô ra ngoài, thay quần áo mới rồi sấy khô tóc cho cô, sấy tóc xong lại dỗ cô về giường, đến tận đây cô vẫn chưa chịu ngoan ngoãn, khăng khăng đòi anh phải đứng trong phạm vi tầm mắt của cô, anh đành phải đứng trước mắt cô thay đồ, sấy tóc rồi lên giường dỗ cô ngủ.
Anh vừa leo lên giường là cô lập tức rúc ngay vào ngực anh, quắp lấy người anh giống như một chú bạch tuộc, còn luôn miệng lẩm bẩm mấy câu say xỉn bên tai anh, đến mức mà khi anh chìm vào giấc ngủ, ngay cả trong mơ anh vẫn nghe thấy tiếng cô nói mê sảng.
Tuy vậy, anh không hề thấy phiền chán chút nào, trái lại, anh còn rất hưởng thụ chuyện này.
Anh bóp bóp mặt cô: “Mau dậy đi, bác cả và Bình An đều đang đợi em dậy ăn trưa đấy, Bình An đã hỏi anh nhiều lần lắm rồi, bà nội cũng đã gọi điện hỏi xem bao giờ chúng ta về rồi đấy.”
Ôn Kiều ngẩn người: “Hả? Cơm trưa á? Giờ mấy giờ rồi?”
Tống Thời Ngộ giơ cổ tay lên xem giờ: “Mười một giờ bốn mươi phút.”
“Sao đã trưa vậy rồi!” Ôn Kiều lập tức ngồi bật dậy khỏi giường: “Bọn Mục Thanh đâu rồi? Đi rồi à?”
Tống Thời Ngộ nói: “Bọn họ đã về Lâm Xuyên rồi.”
Ôn Kiều lật tung chăn lên, trèo xuống giường, chạy lại chỗ vali lấy quần áo để thay, không ngờ vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị lấy đồ, cô lại đột ngột phát hiện ra hình như áo ngủ cô đang mặc khá rộng, tay áo che khuất cả mu bàn tay, cúi đầu xem thử mới thấy cô đang mặc áo ngủ của Tống Thời Ngộ.
Cô cứng người lại, cố gắng nhớ lại ký ức đêm qua nhưng thất bại. Tuy vậy, rõ ràng là tối qua Tống Thời Ngộ đã thay đồ cho cô, hơn nữa, vấn đề là...
“Sao em lại mặc áo ngủ của anh?”
Ôn Kiều quay qua hỏi Tống Thời Ngộ vẫn đứng ở chỗ cũ.
Tống Thời Ngộ: “Áo ngủ của em bị ướt.”
Ôn Kiều thắc mắc hỏi: “Sao áo ngủ của em lại bị ướt?”
Tống Thời Ngộ mỉm cười: “Bởi vì tối qua lúc anh đang tắm, em mặc đồ ngủ chạy vào đòi tắm chung với anh.”
Ôn Kiều: “...”
Sau đó, cô thấy chiếc áo ngủ tối qua mình làm ướt được treo trong phòng tắm, lúc này nó đã khô rồi.
Thay đồ xong, họ ăn cơm trưa trong phòng ăn của khách sạn.
Bác cả ăn gì cũng ngon miệng, nhất là kem ly và bánh trứng gà non tráng miệng của nhà hàng, một mình bác cả vui vẻ ăn tận hai phần, ăn xong bữa này là phải về rồi, bác cả thật sự không nỡ, thành phố nhỏ này là nơi náo nhiệt nhất, chơi vui nhất đối với ông ấy kể từ lúc chào đời tới nay. Bởi vậy nên trên đường về, bác cả luôn rầu rĩ không vui, bám lấy cửa sổ xe nhìn những tòa nhà hai bên đường khác hẳn cảnh ở quê nhà.
Bình An vẫn trầm tính như trước.
Ôn Kiều thấy bác cả vẫn luôn rầu rĩ không vui bèn quay lại nói với ông ấy: “Bác cả, chẳng bao lâu nữa bác sẽ được Lâm Xuyên ở chung với cháu và Bình An rồi. Lâm Xuyên còn lớn hơn, đẹp hơn chỗ này nhiều.”
Mắt bác cả lập tức sáng lên, ông ấy hào hứng hỏi: “Thật không? Bác có thể ở chung với cháu và Bình An à?”
Rõ ràng trong lòng bác cả, sức nặng của Ôn Kiều và Bình An lớn hơn thành phố Lâm Xuyên rất nhiều.
Ôn Kiều nói: “Đương nhiên, có điều còn phải đợi thêm mấy tháng nữa, chờ cháu sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, cháu sẽ về đón bác.”
Bác cả hỏi với nét mặt ngập tràn mong đợi: “Mấy tháng là bao lâu?”
Ông ấy giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có khái niệm gì về thời gian.
Nếu như bạn nói với ông ấy mấy tháng là mấy phút nữa, sau mấy tiếng nữa vẫn nói là mấy phút nữa, ông ấy sẽ vẫn tin.
Ôn Kiều nói: “Sắp rồi.”
Bác cả hỏi: “Vậy là ngày mai à?”
Ôn Kiều nói: “Ngày mai bọn cháu vẫn còn đang ở nhà.”
Bác cả lại hỏi: “Vậy là ngày mai của ngày mai à?”
Ôn Kiều cười nói: “Lâu hơn thế một chút.”
Bác cả bám vào lưng ghế phụ lái: “Vậy là ngày mai của ngày mai của ngày mai à?”
Ôn Kiều nói: “Lâu hơn thế một chút nữa.”
Bác cả hơi tiu nghỉu: “Vậy thì lâu lắm.” Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, bác cả lại có thắc mắc mới: “Mẹ thì sao? Mẹ có đi với bác không?”
Ôn Kiều nói: “Đương nhiên, cả nhà chúng ta sẽ sống với nhau.”
Bác cả lại liếc nhìn Tống Thời Ngộ: “Thế Thời Ngộ thì sao? Thời Ngộ có sống với chúng ta không?”
Tống Thời Ngộ nhếch môi, rõ ràng rất vui vì bác cả vẫn nhớ tới mình vào thời điểm quan trọng như vậy.
Ôn Kiều nảy ra ý xấu, cười liếc Tống Thời Ngộ một cái, nói: “Không biết anh ấy có chịu ở với chúng ta không.”
Bác cả tin thật, mở to mắt nhìn Tống Thời Ngộ, nói: “Thời Ngộ, cháu có bằng lòng ở chung với các bác không? Mẹ bác nói cháu sẽ lấy Kiều Kiều, trở thành người nhà của các bác, cháu ở chung với các bác đi, bác rất ngoan, còn biết nấu cơm, làm việc nữa, bác có thể nấu cơm cho cháu ăn.”
Tống Thời Ngộ cảm động trước lời mời chân thành tha thiết của bác cả, trả lời đầy trịnh trọng: “Bác cả, cháu rất sẵn lòng sống chung với mọi người.”
Bác cả lập tức vui vẻ ra mặt, vui tới mức gần như nhảy bật lên khỏi ghế, khoa tay múa chân, còn sáp lại gần, chia sẻ tin tức tốt lành này với Bình An: “Bình An, sau này Thời Ngộ sẽ sống cùng chúng ta đấy.”
Bình An gật đầu.
Có bác cả làm nền, trông cậu bé càng có vẻ chín chắn hơn.
Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ ăn ý nhìn nhau cười.
Bầu không khí ấm áp, hân hoan ngập tràn trong xe.
Thành phố nhỏ này chỉ có một quán bar yên tĩnh duy nhất, vừa bước vào quán đã thấy ngay diện tích của nơi này khá nhỏ, tĩnh lặng, không đông khách, bốn người họ kéo nhau đi vào trông cực kỳ hút mắt.
Trong quán chỉ có một anh chủ mập mạp khoảng chừng ba mươi tuổi, không có nhân viên phục vụ, từ khâu chọn món, chế biến tới bưng ra bàn, tất cả đều do anh chủ quán làm.
Vậy nhưng, một quán bar giản dị, không chút màu mè nào như vậy lại có một tủ rượu to với nhiều chủng loại phong phú.
Cả Lê Tư Ý và Diêu Tông đều làm chủ một quán bar của riêng mình nên cứ đứng loanh quanh bên tủ rượu nghiên cứu mãi, cuối cùng mỗi người gọi vài loại rượu khác nhau.
“Chủ quán, chỗ anh có nhiều rượu thật đấy.” Lê Tư Ý gọi rượu xong nói với chủ quán.
Lê Tư Ý muốn ủng hộ việc làm ăn của quán bar này nhiều một chút nên gọi khá nhiều thứ, hóa đơn hết gần năm trăm, đối với quán bar nhỏ có những ngày mà doanh thu cả ngày cũng không nổi năm trăm tệ này thì đây quả là một hóa đơn lớn, bởi vậy nụ cười trên khuôn mặt anh chủ quán trông cũng chân thành hơn hẳn, anh ấy cười ha ha nói: “Đó là vì bản thân tôi thích thứ này, có những chai là tôi mua để mình uống, chưa uống thì trưng ở đó cho đẹp.”
Anh ấy quay lại tủ rượu, lấy rượu Lê Tư Ý gọi rồi thuần thục mang ra một bộ cốc, mấy đĩa thức ăn nguội: “Mọi người uống tạm trước đi, những cái còn lại giờ tôi sẽ đi làm. Chỗ chúng tôi còn có cả board game nữa, nếu mọi người thích thì cứ nói tôi.”
Anh chủ quán thắt một chiếc tạp dề quanh hông, trông giống một đầu bếp hơn là một ông chủ quán bar, anh ấy để đồ xuống rồi vui vẻ quay lại sau quầy làm đồ ăn cho bọn họ.
Diêu Tông vừa cầm một chiếc cốc thủy tinh đẹp mắt trên bàn lên ngắm vừa lắng nghe tiếng nhạc Bach du dương trong quán, nói: “Gu của anh chủ quán này được phết.”
Đúng là nhỏ mà có võ, không thiếu thứ gì.
Ngay cả cốc uống rượu cũng cầu kỳ.
Cần gì có đó.
Vừa thô ráp lại vừa tinh xảo.
Lê Tư Ý bổ sung thêm một câu: “Còn cực kỳ lãng mạn.”
Mục Thanh đang thong thả đi dạo trong quán bar nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hay cúi người xuống ngắm thật kỹ một góc nào đấy, chốc chốc còn giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Ôn Kiều cảm thấy quán bar này có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thoải mái lạ thường.
Diêu Tông khui rượu, mấy người ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm giết thì giờ với nhau.
Lê Tư Ý uống được mấy ngụm đã sáp lại ôm cánh tay Ôn Kiều làm nũng: “Kiều Kiều, bọn cậu định bao giờ kết hôn vậy? Tớ muốn xí trước suất làm phù dâu cho cậu.” Nói rồi còn liếc nhìn Mục Thanh một cái.
Mục Thanh mím môi cười một tiếng: “Cậu yên tâm, tôi không tranh làm phù dâu với cậu đâu, cậu thích thì cứ làm thôi.”
Diêu Tông nói: “Tôi thấy người ta kết hôn đều có mấy phù dâu, phù rể cả mà, các cậu kết hôn cũng mời nhiều phù dâu, phù rể lên không được sao, dù sao tôi cũng nhất định phải làm phù rể.”
Mục Thanh nhíu mày: “Tôi không hào hứng làm phù dâu lắm đâu, chẳng qua nếu Tiểu Kiều cần thì tôi sẽ làm.”
Tống Thời Ngộ nhìn về phía Ôn Kiều: “Chuyện này em quyết định đi.”
Ôn Kiều nói với Mục Thanh: “Mục Thanh, cậu làm đi.”
Mục Thanh vẫn luôn ở bên cạnh cô, hôm cô kết hôn, cô hy vọng Mục Thanh sẽ vẫn đứng bên cạnh cô.
Mục Thanh cười một tiếng, nói: “Tớ nói rồi, cậu cần thì tớ nhất định có mặt.”
Ôn Kiều hiểu ý, cũng cười với cô ấy.
Lê Tư Ý nhìn Mục Thanh rồi lại nhìn Ôn Kiều, cảm thấy ganh tị.
Ôn Kiều cầm tay Lê Tư Ý, nhìn cô ấy, nở nụ cười thật tươi: “Tớ chỉ có hai cậu là bạn tốt, tớ hy vọng hôm tớ cưới, cả hai cậu đều sẽ đứng bên cạnh tớ, đi cùng với tớ.”
Lê Tư Ý lại vui vẻ trở lại.
…
Buổi tối, Tống Thời Ngộ chỉ uống vài cốc rượu nhưng Ôn Kiều thì lại uống quá chén, Tống Thời Ngộ phải cõng cô về.
Hôm sau, mãi buổi trưa Ôn Kiều mới tỉnh dậy.
Tống Thời Ngộ đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên cửa sổ, kéo rèm ra một khe nhỏ, dựa vào khe sáng đó để đọc sách.
Ánh nắng hắt lên trang sách và bàn tay anh cầm sách, ngón tay anh thon dài, trắng trẻo, tỏa ra ánh sáng thánh khiết dưới ánh mặt trời.
Ôn Kiều nằm lì trên giường, hạnh phúc ngắm nhìn cảnh này, nghĩ thầm, có lẽ toàn bộ may mắn cuộc đời cô đều đã dùng hết cho duyên nợ với Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy Ôn Kiều không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngẩn người nhìn anh.
Anh gấp trang sách lại, đứng dậy, đi lại chỗ cô: “Em dậy rồi à? Có đau đầu không?”
Ôn Kiều lắc đầu: “Tối qua em uống say à?”
“Em nói xem?” Tống Thời Ngộ ngồi xuống giường, vuốt gọn những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo nhưng hơi sưng một chút của cô: “Tửu lượng kém mà còn uống nhiều vậy, em quên bài học lần trước rồi à?”
Ôn Kiều nói đầy đường hoàng: “Vậy sao lúc em uống anh không ngăn em?”
Tống Thời Ngộ nhướng đuôi lông mày: “Em nghĩ là anh không ngăn em sao? Lúc anh ngăn em lại thì em đã say mất rồi. Giờ thì anh biết tửu lượng của em thấp cỡ nào rồi, lần sau anh sẽ ngăn lại trước khi em say.”
Ôn Kiều xấu hổ.
Chính cô cũng không biết mình uống say từ lúc nào, giống như thể mới giây trước còn thấy mình vẫn ổn, giây sau đã gục rồi.
“Vậy làm sao em về được đây?”
Giống lần trước say rượu ở quán bar, cô hoàn toàn không nhớ mình đã về phòng như thế nào.
Tống Thời Ngộ nói: “Anh cõng em về.”
Ôn Kiều chép miệng: “Thế… Lần này em không nôn chứ?”
“Không.” Tống Thời Ngộ nhìn cô đầy ẩn ý, im lặng một chút rồi mỉm cười nói: “Ngủ rất ngoan.”
Thực ra, tối qua Ôn Kiều ngủ không hẳn là ngoan.
Anh chỉ đề phòng cô bị nôn mà quên không đề phòng cô làm một số chuyện mà bình thường cô không làm.
Chẳng hạn như anh đang tắm thì cô chạy vào phòng tắm, khăng khăng đòi tắm chung với anh, làm cả người mình ướt đẫm, anh đành phải luống cuống tắt vòi nước, quấn khăn quanh người mình rồi dắt cô ra ngoài, thay quần áo mới rồi sấy khô tóc cho cô, sấy tóc xong lại dỗ cô về giường, đến tận đây cô vẫn chưa chịu ngoan ngoãn, khăng khăng đòi anh phải đứng trong phạm vi tầm mắt của cô, anh đành phải đứng trước mắt cô thay đồ, sấy tóc rồi lên giường dỗ cô ngủ.
Anh vừa leo lên giường là cô lập tức rúc ngay vào ngực anh, quắp lấy người anh giống như một chú bạch tuộc, còn luôn miệng lẩm bẩm mấy câu say xỉn bên tai anh, đến mức mà khi anh chìm vào giấc ngủ, ngay cả trong mơ anh vẫn nghe thấy tiếng cô nói mê sảng.
Tuy vậy, anh không hề thấy phiền chán chút nào, trái lại, anh còn rất hưởng thụ chuyện này.
Anh bóp bóp mặt cô: “Mau dậy đi, bác cả và Bình An đều đang đợi em dậy ăn trưa đấy, Bình An đã hỏi anh nhiều lần lắm rồi, bà nội cũng đã gọi điện hỏi xem bao giờ chúng ta về rồi đấy.”
Ôn Kiều ngẩn người: “Hả? Cơm trưa á? Giờ mấy giờ rồi?”
Tống Thời Ngộ giơ cổ tay lên xem giờ: “Mười một giờ bốn mươi phút.”
“Sao đã trưa vậy rồi!” Ôn Kiều lập tức ngồi bật dậy khỏi giường: “Bọn Mục Thanh đâu rồi? Đi rồi à?”
Tống Thời Ngộ nói: “Bọn họ đã về Lâm Xuyên rồi.”
Ôn Kiều lật tung chăn lên, trèo xuống giường, chạy lại chỗ vali lấy quần áo để thay, không ngờ vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị lấy đồ, cô lại đột ngột phát hiện ra hình như áo ngủ cô đang mặc khá rộng, tay áo che khuất cả mu bàn tay, cúi đầu xem thử mới thấy cô đang mặc áo ngủ của Tống Thời Ngộ.
Cô cứng người lại, cố gắng nhớ lại ký ức đêm qua nhưng thất bại. Tuy vậy, rõ ràng là tối qua Tống Thời Ngộ đã thay đồ cho cô, hơn nữa, vấn đề là...
“Sao em lại mặc áo ngủ của anh?”
Ôn Kiều quay qua hỏi Tống Thời Ngộ vẫn đứng ở chỗ cũ.
Tống Thời Ngộ: “Áo ngủ của em bị ướt.”
Ôn Kiều thắc mắc hỏi: “Sao áo ngủ của em lại bị ướt?”
Tống Thời Ngộ mỉm cười: “Bởi vì tối qua lúc anh đang tắm, em mặc đồ ngủ chạy vào đòi tắm chung với anh.”
Ôn Kiều: “...”
Sau đó, cô thấy chiếc áo ngủ tối qua mình làm ướt được treo trong phòng tắm, lúc này nó đã khô rồi.
Thay đồ xong, họ ăn cơm trưa trong phòng ăn của khách sạn.
Bác cả ăn gì cũng ngon miệng, nhất là kem ly và bánh trứng gà non tráng miệng của nhà hàng, một mình bác cả vui vẻ ăn tận hai phần, ăn xong bữa này là phải về rồi, bác cả thật sự không nỡ, thành phố nhỏ này là nơi náo nhiệt nhất, chơi vui nhất đối với ông ấy kể từ lúc chào đời tới nay. Bởi vậy nên trên đường về, bác cả luôn rầu rĩ không vui, bám lấy cửa sổ xe nhìn những tòa nhà hai bên đường khác hẳn cảnh ở quê nhà.
Bình An vẫn trầm tính như trước.
Ôn Kiều thấy bác cả vẫn luôn rầu rĩ không vui bèn quay lại nói với ông ấy: “Bác cả, chẳng bao lâu nữa bác sẽ được Lâm Xuyên ở chung với cháu và Bình An rồi. Lâm Xuyên còn lớn hơn, đẹp hơn chỗ này nhiều.”
Mắt bác cả lập tức sáng lên, ông ấy hào hứng hỏi: “Thật không? Bác có thể ở chung với cháu và Bình An à?”
Rõ ràng trong lòng bác cả, sức nặng của Ôn Kiều và Bình An lớn hơn thành phố Lâm Xuyên rất nhiều.
Ôn Kiều nói: “Đương nhiên, có điều còn phải đợi thêm mấy tháng nữa, chờ cháu sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, cháu sẽ về đón bác.”
Bác cả hỏi với nét mặt ngập tràn mong đợi: “Mấy tháng là bao lâu?”
Ông ấy giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có khái niệm gì về thời gian.
Nếu như bạn nói với ông ấy mấy tháng là mấy phút nữa, sau mấy tiếng nữa vẫn nói là mấy phút nữa, ông ấy sẽ vẫn tin.
Ôn Kiều nói: “Sắp rồi.”
Bác cả hỏi: “Vậy là ngày mai à?”
Ôn Kiều nói: “Ngày mai bọn cháu vẫn còn đang ở nhà.”
Bác cả lại hỏi: “Vậy là ngày mai của ngày mai à?”
Ôn Kiều cười nói: “Lâu hơn thế một chút.”
Bác cả bám vào lưng ghế phụ lái: “Vậy là ngày mai của ngày mai của ngày mai à?”
Ôn Kiều nói: “Lâu hơn thế một chút nữa.”
Bác cả hơi tiu nghỉu: “Vậy thì lâu lắm.” Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, bác cả lại có thắc mắc mới: “Mẹ thì sao? Mẹ có đi với bác không?”
Ôn Kiều nói: “Đương nhiên, cả nhà chúng ta sẽ sống với nhau.”
Bác cả lại liếc nhìn Tống Thời Ngộ: “Thế Thời Ngộ thì sao? Thời Ngộ có sống với chúng ta không?”
Tống Thời Ngộ nhếch môi, rõ ràng rất vui vì bác cả vẫn nhớ tới mình vào thời điểm quan trọng như vậy.
Ôn Kiều nảy ra ý xấu, cười liếc Tống Thời Ngộ một cái, nói: “Không biết anh ấy có chịu ở với chúng ta không.”
Bác cả tin thật, mở to mắt nhìn Tống Thời Ngộ, nói: “Thời Ngộ, cháu có bằng lòng ở chung với các bác không? Mẹ bác nói cháu sẽ lấy Kiều Kiều, trở thành người nhà của các bác, cháu ở chung với các bác đi, bác rất ngoan, còn biết nấu cơm, làm việc nữa, bác có thể nấu cơm cho cháu ăn.”
Tống Thời Ngộ cảm động trước lời mời chân thành tha thiết của bác cả, trả lời đầy trịnh trọng: “Bác cả, cháu rất sẵn lòng sống chung với mọi người.”
Bác cả lập tức vui vẻ ra mặt, vui tới mức gần như nhảy bật lên khỏi ghế, khoa tay múa chân, còn sáp lại gần, chia sẻ tin tức tốt lành này với Bình An: “Bình An, sau này Thời Ngộ sẽ sống cùng chúng ta đấy.”
Bình An gật đầu.
Có bác cả làm nền, trông cậu bé càng có vẻ chín chắn hơn.
Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ ăn ý nhìn nhau cười.
Bầu không khí ấm áp, hân hoan ngập tràn trong xe.