Chương : 200
Trong lúc đang ăn cơm ở nhà Vương Tiến, Lục Trần nhận được một cuộc
điện thoại, anh đứng dậy đi ra ngoài, người gọi cho anh chính là nhà giàu
nhất Kỳ Giang, Ngưu Đại Sơn.
Ngưu Đại Sơn là một người rất thô lỗ, trước đây ông ta là tài xế của Lục
Trung, vì thấy ông ta có đầu óc kinh doanh nên Lục Trung đã đề bạt ông ta
lên.
Được Lục Trung ủng hộ mạnh mẽ thì Ngưu Đại Sơn bắt đầu làm bất động
sản ở Kỳ Giang. Đặc biệt là vào mấy năm trước Lục Văn Lễ được điều từ Du
Châu đến Kỳ Giang làm thư ký thì gần như một nửa số bất động sản ở Kỳ
Giang đều do công ty kiến trúc của Ngưu Đại Sơn xây dựng, ông ta cũng theo
đó mà phất lên trở thành người giàu nhất ở Kỳ Giang.
Ngưu Đại Sơn biết rằng Lục Trần đã tới Kỳ Giang, cho nên ông ta gọi điện
thoại cho Lục Trần, muốn chiêu đãi Lục Trần một bữa.
Lục Trần cũng không quen ở Vương gia, vì vậy anh đã đi ra ngoài gặp
Ngưu Đại Sơn.
Lúc này đám người Vương Uyển đã trở về, vừa về đã đến nhà Vương
Tiến để trò chuyện với đám người Vương Tuyết.
“Cô hai, đây là bạn trai cháu Hứa Kiệt.” Vương Uyển giới thiệu.
“Chào cậu.” Vương Tuyết biết Hứa Kiệt là ông chủ của một công ty cho
nên cũng ôn hòa chào hỏi, Vương Uyển đích thân đưa Hứa Kiệt đến nhà
Vương Tiến để gặp bọn họ, cho dù bà có ngốc cũng biết Vương Uyển tới đây
để khoe khoang.
“Chào cô hai, đúng rồi, cháu nghe nói là anh rể Lục Trần cũng tới mà, anh
ấy đi đâu rồi?” Hứa Kiệt không thấy Lục Trần đâu thì hỏi.
“Anh ấy có việc đi ra ngoài rồi.” Lâm Di Quân nhìn Hứa Kiệt nói.
“A, chắc chị chính là chị Di Quân mà Vương Uyển hay nói tới, đúng rồi,
bác Phương nói muốn tôi sắp xếp cho anh rể Lục Trần một công việc, tôi
đang nghĩ xem anh ấy thích hợp làm công việc gì.” Hứa Kiệt nói.
Lâm Di Quân dở khóc dở cười, không khỏi liếc Lâm Di Giai trách cứ, nếu
không phải Lâm Di Giai chém gió quá xuất sắc, gia đình bác cả làm sao
tưởng là thật.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu, Lục Trần không cần công việc.” Lâm Di
Quân nói.
“Di Quân, không phải Lục Trần chỉ là một bảo vệ thôi sao, làm bảo vệ thì
có tiền đồ gì, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngàn tệ, ngay cả ở thành
phố nhỏ như Kỳ Giang cũng không đủ mua một ngôi nhà rộng một mét vuông,
nếu như cậu ấy thật sự có năng lực thì Hứa Kiệt nhà chị có thể sắp xếp cho
cậu ấy một chức quản lý gì gì đó.” Vương Uyển cười nói.
“Thật sự không cần, anh ấy sẽ không ở lại Kỳ Giang.” Lâm Di Quân nói.
“Chị Di Quân, công ty của Hứa Kiệt nhà em một tháng có thể kiếm được
khoảng một triệu, tiền lương một tháng có thể mua được một căn nhà, Lục
Trần cho dù có làm bảo vệ cả đời cũng không có khả năng mua được nhà.”
Vương Uyển khoe khoang nói.
“Đúng vậy đó, Di Quân à, Hứa Kiệt đã mua cho nhà bác một căn nhà
khoảng một triệu, ba phòng ngủ một phòng khách, đó là căn nhà tốt nhất Kỳ
Giang. Đúng rồi, bây giờ tôi dẫn mọi người đi xem.” Từ Phương tự hào nói.
“Để sau đi, giờ muộn rồi ạ.” Lâm Di Quân hơi bối rối nói, cô biết rõ là gia
đình bác cả đang khoe khoang trước mặt nhà cô, cô lại không tiện từ chối.
“Đi thôi, đi thôi, ở trong nhà nhiều quá cũng chán, đi ra ngoài đi dạo một
chút cũng tốt.” Từ Phương nhiệt tình nói.
“Được rồi, mẹ, chúng ta đi xem một chút.” Lâm Di Quân thật sự không tiện
từ chối Từ Phương, đành phải đồng ý.
“Em không đi, chị để Kỳ Kỳ ở nhà đi. Tiểu Quỳnh, đi, chúng ta dẫn Kỳ Kỳ
đi chơi.” Lâm Di Giai không muốn nể mặt gia đình bác cả, bế Kỳ Kỳ lên và gọi
con gái của cậu ba, sau đó rời khỏi sảnh lớn.
Vẻ mặt Từ Phương cùng Vương Uyển có chút không vui, nhưng mà đám
người Vương Tuyết đi cùng là được rồi.
Mục đích của bọn họ chính là khoe khoang trước mặt người nhà Vương
Tuyết, Lâm Di Giai không đi chứng tỏ cô ta đang chột dạ.
Nhà Từ Phương dẫn nhà Vương Tuyết đi xem căn nhà mới của bọn họ,
thành thật mà nói trong lòng Vương Tuyết khá ghen tị.
Điều quan trọng nhất là, ngôi nhà này được bạn trai Vương Uyển mua cho
họ.
Nghĩ đến Lục Trần không mua gì cho bà, trong lòng bà có chút không vui.
Đều là con rể, con rể nhà mình lại không tốt bằng con rể nhà người ta.
“Di Quân, các con khi nào đổi nhà ở?” Vương Tuyết ở bên cạnh Lâm Di
Quân nhỏ giọng hỏi.
“Đổi nhà ở làm gì vậy mẹ, nhà ở hiện tại không phải vẫn rất tốt sao?” Lâm
Di Quân cười khổ nói, cô biết mẹ cô có ý gì, muốn đợi bọn cô đổi nhà rồi sau
đó ở trước mặt gia đình bác cả lấy lại thể diện chắc.
Nhưng cô cảm thấy làm như vậy thì có ý nghĩa ý đâu, mà nói thật, Hứa
Kiệt một tháng cũng chỉ kiếm được có một triệu, nhìn qua cũng chỉ là một
công ty nhỏ, cô cũng không quá quan tâm.
“Di Quân, công việc của cháu thế nào?” Từ Phương đi tới hỏi.
“Di Quân bây giờ đang là phó tổng giám đốc của Điện tử Đông Giai, mọi
người đã nghe qua Điện tử Đông Giai chưa, giá trị cổ phiếu là gần một tỷ đó.”
Không đợi Lâm Di Quân trả lời, Vương Tuyết đã chen vào nói trước.
Thực ra bà không cũng không biết giá cổ phiếu của Điện tử Đông Giai là
bao nhiêu tiền, bà nói nhiều lên như vậy là muốn vớt vát lại một chút sĩ diện.
“Ui, phó tổng cơ đấy, tiền lương chắc cao lắm nhỉ?” Từ Phương ngạc
nhiên nói.
“Cũng tàm tạm ạ.” Lâm Di Quân không muốn khoe khoang, chỉ cười nhạt
nói.
Ngay lúc này Lục Trần đi tới, lúc trước anh nhận được một cuộc điện
thoại của Lâm Di Quân, nên tới tìm cô.
“Lục Trần tới rồi, đi, bác dẫn cháu lên xem nhà mới của nhà bác.” Từ
Phương vừa nhìn thấy Lục Trần liền lôi kéo anh tiến vào cư xá.
Lục Trần có chút dở khóc dở cười, đám người Lâm Di Quân cũng dở khóc
dở cười, đành phải đi vào cư xá thêm lần nữa.
“Lục Trần à, đây là căn hộ Hứa Kiệt mua cho chúng ta, cháu thấy thế nào,
qua vài ngày nữa sẽ lắp đặt các thiết bị, đến lúc dọn nhà các cháu nhớ phải
tới đó.” Từ Phương nói.
Lục Trần đánh giá bố cục của căn phòng, căn phòng ở tầng bảy có ba
phòng ngủ một phòng khách, đích thực không tệ, anh phải liên tục khen vài
câu Từ Phương mới buông tha cho anh.
Nghe thấy Lục Trần không ngừng khích lệ, dù là Từ Phương hay Vương
Uyển, Hứa Kiệt, trêи mặt đều vô cùng đắc ý.
Họ rất thích cảm giác được người khác hâʍ ɦộ như này.
Đặc biệt là còn trước mặt Vương Tuyết.
Trước kia mỗi lần Vương Tuyết trở về, bà ta luôn khoe khoang trước mặt
bọn họ.
Đi ra khỏi cư xá, Vương Uyển nói: “Di Quân, chúng ta đi mua sắm đi, mấy
cửa hàng ở chỗ này đến hơn mười giờ mới đóng cửa cơ.”
Lục Trần tới, Vương Uyển đột nhiên muốn làm cho Lục Trần cùng Lâm Di
Quân ở trước mặt cô ta và Hứa Kiệt không ngóc đầu lên được.
“Để lần sau đi, đêm hôm khuya khoắt, em cũng không muốn mua cái gì.”
Lâm Di Quân lắc đầu, cô thật sự không muốn đi mua sắm.
“Làm gì có người phụ nữ nào không thích đi mua sắm? Di Quân, không
phải em sợ Lục Trần không mua nổi thứ gì cho em, sợ Lục Trần mất mặt cho
nên mới không đi đấy chứ.” Vương Uyển cười nói.
Lâm Di Quân nhíu mày, Vương Uyển nói thẳng như vậy làm cho cô rất
khó chịu, nói thế nào thì tất cả mọi người đều là anh chị em thân thích, đã là
thân thích thì tại sao cứ phải khoe mẽ với nhau?
“Di Quân, đi đi, dù sao bây giờ về nhà cũng không có gì làm.” Vương
Tuyết nghe Vương Uyển nói xong, trong lòng hơi tức giận.
Vừa vặn bây giờ bà biết Lục Trần rất có tiền, Vương Uyển rủ đi mua sắm
không phải là muốn khoe khoang sao, vừa vặn để cho Lục Trần vả mặt cả
nhà bọn họ.
“Được rồi.” Lâm Di Quân lắc đầu, làm sao cô lại không hiểu ý của Vương
Tuyết được, thế nhưng cô cảm thấy vả mặt một nhà Vương Uyển thì có ý
nghĩa gì đâu?
Mọi người đều là thân thích, chỉ sợ càng thêm xa cách.
điện thoại, anh đứng dậy đi ra ngoài, người gọi cho anh chính là nhà giàu
nhất Kỳ Giang, Ngưu Đại Sơn.
Ngưu Đại Sơn là một người rất thô lỗ, trước đây ông ta là tài xế của Lục
Trung, vì thấy ông ta có đầu óc kinh doanh nên Lục Trung đã đề bạt ông ta
lên.
Được Lục Trung ủng hộ mạnh mẽ thì Ngưu Đại Sơn bắt đầu làm bất động
sản ở Kỳ Giang. Đặc biệt là vào mấy năm trước Lục Văn Lễ được điều từ Du
Châu đến Kỳ Giang làm thư ký thì gần như một nửa số bất động sản ở Kỳ
Giang đều do công ty kiến trúc của Ngưu Đại Sơn xây dựng, ông ta cũng theo
đó mà phất lên trở thành người giàu nhất ở Kỳ Giang.
Ngưu Đại Sơn biết rằng Lục Trần đã tới Kỳ Giang, cho nên ông ta gọi điện
thoại cho Lục Trần, muốn chiêu đãi Lục Trần một bữa.
Lục Trần cũng không quen ở Vương gia, vì vậy anh đã đi ra ngoài gặp
Ngưu Đại Sơn.
Lúc này đám người Vương Uyển đã trở về, vừa về đã đến nhà Vương
Tiến để trò chuyện với đám người Vương Tuyết.
“Cô hai, đây là bạn trai cháu Hứa Kiệt.” Vương Uyển giới thiệu.
“Chào cậu.” Vương Tuyết biết Hứa Kiệt là ông chủ của một công ty cho
nên cũng ôn hòa chào hỏi, Vương Uyển đích thân đưa Hứa Kiệt đến nhà
Vương Tiến để gặp bọn họ, cho dù bà có ngốc cũng biết Vương Uyển tới đây
để khoe khoang.
“Chào cô hai, đúng rồi, cháu nghe nói là anh rể Lục Trần cũng tới mà, anh
ấy đi đâu rồi?” Hứa Kiệt không thấy Lục Trần đâu thì hỏi.
“Anh ấy có việc đi ra ngoài rồi.” Lâm Di Quân nhìn Hứa Kiệt nói.
“A, chắc chị chính là chị Di Quân mà Vương Uyển hay nói tới, đúng rồi,
bác Phương nói muốn tôi sắp xếp cho anh rể Lục Trần một công việc, tôi
đang nghĩ xem anh ấy thích hợp làm công việc gì.” Hứa Kiệt nói.
Lâm Di Quân dở khóc dở cười, không khỏi liếc Lâm Di Giai trách cứ, nếu
không phải Lâm Di Giai chém gió quá xuất sắc, gia đình bác cả làm sao
tưởng là thật.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu, Lục Trần không cần công việc.” Lâm Di
Quân nói.
“Di Quân, không phải Lục Trần chỉ là một bảo vệ thôi sao, làm bảo vệ thì
có tiền đồ gì, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngàn tệ, ngay cả ở thành
phố nhỏ như Kỳ Giang cũng không đủ mua một ngôi nhà rộng một mét vuông,
nếu như cậu ấy thật sự có năng lực thì Hứa Kiệt nhà chị có thể sắp xếp cho
cậu ấy một chức quản lý gì gì đó.” Vương Uyển cười nói.
“Thật sự không cần, anh ấy sẽ không ở lại Kỳ Giang.” Lâm Di Quân nói.
“Chị Di Quân, công ty của Hứa Kiệt nhà em một tháng có thể kiếm được
khoảng một triệu, tiền lương một tháng có thể mua được một căn nhà, Lục
Trần cho dù có làm bảo vệ cả đời cũng không có khả năng mua được nhà.”
Vương Uyển khoe khoang nói.
“Đúng vậy đó, Di Quân à, Hứa Kiệt đã mua cho nhà bác một căn nhà
khoảng một triệu, ba phòng ngủ một phòng khách, đó là căn nhà tốt nhất Kỳ
Giang. Đúng rồi, bây giờ tôi dẫn mọi người đi xem.” Từ Phương tự hào nói.
“Để sau đi, giờ muộn rồi ạ.” Lâm Di Quân hơi bối rối nói, cô biết rõ là gia
đình bác cả đang khoe khoang trước mặt nhà cô, cô lại không tiện từ chối.
“Đi thôi, đi thôi, ở trong nhà nhiều quá cũng chán, đi ra ngoài đi dạo một
chút cũng tốt.” Từ Phương nhiệt tình nói.
“Được rồi, mẹ, chúng ta đi xem một chút.” Lâm Di Quân thật sự không tiện
từ chối Từ Phương, đành phải đồng ý.
“Em không đi, chị để Kỳ Kỳ ở nhà đi. Tiểu Quỳnh, đi, chúng ta dẫn Kỳ Kỳ
đi chơi.” Lâm Di Giai không muốn nể mặt gia đình bác cả, bế Kỳ Kỳ lên và gọi
con gái của cậu ba, sau đó rời khỏi sảnh lớn.
Vẻ mặt Từ Phương cùng Vương Uyển có chút không vui, nhưng mà đám
người Vương Tuyết đi cùng là được rồi.
Mục đích của bọn họ chính là khoe khoang trước mặt người nhà Vương
Tuyết, Lâm Di Giai không đi chứng tỏ cô ta đang chột dạ.
Nhà Từ Phương dẫn nhà Vương Tuyết đi xem căn nhà mới của bọn họ,
thành thật mà nói trong lòng Vương Tuyết khá ghen tị.
Điều quan trọng nhất là, ngôi nhà này được bạn trai Vương Uyển mua cho
họ.
Nghĩ đến Lục Trần không mua gì cho bà, trong lòng bà có chút không vui.
Đều là con rể, con rể nhà mình lại không tốt bằng con rể nhà người ta.
“Di Quân, các con khi nào đổi nhà ở?” Vương Tuyết ở bên cạnh Lâm Di
Quân nhỏ giọng hỏi.
“Đổi nhà ở làm gì vậy mẹ, nhà ở hiện tại không phải vẫn rất tốt sao?” Lâm
Di Quân cười khổ nói, cô biết mẹ cô có ý gì, muốn đợi bọn cô đổi nhà rồi sau
đó ở trước mặt gia đình bác cả lấy lại thể diện chắc.
Nhưng cô cảm thấy làm như vậy thì có ý nghĩa ý đâu, mà nói thật, Hứa
Kiệt một tháng cũng chỉ kiếm được có một triệu, nhìn qua cũng chỉ là một
công ty nhỏ, cô cũng không quá quan tâm.
“Di Quân, công việc của cháu thế nào?” Từ Phương đi tới hỏi.
“Di Quân bây giờ đang là phó tổng giám đốc của Điện tử Đông Giai, mọi
người đã nghe qua Điện tử Đông Giai chưa, giá trị cổ phiếu là gần một tỷ đó.”
Không đợi Lâm Di Quân trả lời, Vương Tuyết đã chen vào nói trước.
Thực ra bà không cũng không biết giá cổ phiếu của Điện tử Đông Giai là
bao nhiêu tiền, bà nói nhiều lên như vậy là muốn vớt vát lại một chút sĩ diện.
“Ui, phó tổng cơ đấy, tiền lương chắc cao lắm nhỉ?” Từ Phương ngạc
nhiên nói.
“Cũng tàm tạm ạ.” Lâm Di Quân không muốn khoe khoang, chỉ cười nhạt
nói.
Ngay lúc này Lục Trần đi tới, lúc trước anh nhận được một cuộc điện
thoại của Lâm Di Quân, nên tới tìm cô.
“Lục Trần tới rồi, đi, bác dẫn cháu lên xem nhà mới của nhà bác.” Từ
Phương vừa nhìn thấy Lục Trần liền lôi kéo anh tiến vào cư xá.
Lục Trần có chút dở khóc dở cười, đám người Lâm Di Quân cũng dở khóc
dở cười, đành phải đi vào cư xá thêm lần nữa.
“Lục Trần à, đây là căn hộ Hứa Kiệt mua cho chúng ta, cháu thấy thế nào,
qua vài ngày nữa sẽ lắp đặt các thiết bị, đến lúc dọn nhà các cháu nhớ phải
tới đó.” Từ Phương nói.
Lục Trần đánh giá bố cục của căn phòng, căn phòng ở tầng bảy có ba
phòng ngủ một phòng khách, đích thực không tệ, anh phải liên tục khen vài
câu Từ Phương mới buông tha cho anh.
Nghe thấy Lục Trần không ngừng khích lệ, dù là Từ Phương hay Vương
Uyển, Hứa Kiệt, trêи mặt đều vô cùng đắc ý.
Họ rất thích cảm giác được người khác hâʍ ɦộ như này.
Đặc biệt là còn trước mặt Vương Tuyết.
Trước kia mỗi lần Vương Tuyết trở về, bà ta luôn khoe khoang trước mặt
bọn họ.
Đi ra khỏi cư xá, Vương Uyển nói: “Di Quân, chúng ta đi mua sắm đi, mấy
cửa hàng ở chỗ này đến hơn mười giờ mới đóng cửa cơ.”
Lục Trần tới, Vương Uyển đột nhiên muốn làm cho Lục Trần cùng Lâm Di
Quân ở trước mặt cô ta và Hứa Kiệt không ngóc đầu lên được.
“Để lần sau đi, đêm hôm khuya khoắt, em cũng không muốn mua cái gì.”
Lâm Di Quân lắc đầu, cô thật sự không muốn đi mua sắm.
“Làm gì có người phụ nữ nào không thích đi mua sắm? Di Quân, không
phải em sợ Lục Trần không mua nổi thứ gì cho em, sợ Lục Trần mất mặt cho
nên mới không đi đấy chứ.” Vương Uyển cười nói.
Lâm Di Quân nhíu mày, Vương Uyển nói thẳng như vậy làm cho cô rất
khó chịu, nói thế nào thì tất cả mọi người đều là anh chị em thân thích, đã là
thân thích thì tại sao cứ phải khoe mẽ với nhau?
“Di Quân, đi đi, dù sao bây giờ về nhà cũng không có gì làm.” Vương
Tuyết nghe Vương Uyển nói xong, trong lòng hơi tức giận.
Vừa vặn bây giờ bà biết Lục Trần rất có tiền, Vương Uyển rủ đi mua sắm
không phải là muốn khoe khoang sao, vừa vặn để cho Lục Trần vả mặt cả
nhà bọn họ.
“Được rồi.” Lâm Di Quân lắc đầu, làm sao cô lại không hiểu ý của Vương
Tuyết được, thế nhưng cô cảm thấy vả mặt một nhà Vương Uyển thì có ý
nghĩa gì đâu?
Mọi người đều là thân thích, chỉ sợ càng thêm xa cách.