Chương : 216
Cửa sân mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi ra, đeo
một cái kính, ăn mặc chất phác, nhìn qua có chút giống với Từ Kinh.
"Cô Từ, nhà của cô có khách quý đến, ở đây này." Cậu bé nhìn người phụ
nữ, chỉ chỉ bốn người Lục Trần vừa mới xuống xe nói.
Người phụ nữ đẩy mắt kính, nghiêm túc nhìn mấy người Lục Trần, bốn
người Lục Trần nhìn cũng không phải là người thường, còn lái một chiếc xe
sang trọng, trong mắt người phụ nữ lập tức có vẻ hoài nghi.
"Xin chào chị, xin hỏi đây có phải là nhà Từ Kinh không?" Tống Hải tiến
lên hỏi.
"Mấy người là…" Người phụ nữ nghi ngờ nói.
"Chúng tôi là đồng nghiệp của Từ Kinh, xin hỏi cậu ấy có ở nhà không?"
Tống Hải lại hỏi.
Anh ta vốn đã xác nhận đây chính là nhà của Từ Kinh.
"Ồ, mấy người là đồng nghiệp của thằng tư sao, mời vào." Người phụ nữ
nhiệt tình mời mấy người vào sân nhà.
Vào sân nhà, bốn người mới biết được người phụ nữ này là chị hai của
Từ Kinh, Từ Dung. Lục Trần ngó qua, phát hiện không ngờ nhà Từ Kinh lại
nghèo, phòng ốc thấp bé, một nửa là gạch, một nửa là tường đất, sợ là đã
mấy chục năm chưa từng sửa chữa.
Trong sân còn có một cái chuồng heo bằng cỏ tranh, nhốt hai con heo
con, nhưng cũng năm sáu chục cân gì đó.
Còn có một chuồng gà, nhưng không có mấy con gà bên trong.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, một ông lão tóc hoa râm đi ra, khuôn mặt
hốc hác, đeo một cặp kính lão, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong tay còn
cầm một cây bút mới, nhìn qua giống như một giáo sư già.
Ông ấy là cha của Từ Kinh, Từ Chính Nghĩa.
Hồi Từ Chính Nghĩa còn trẻ dạy tiểu học trong thôn, có tuổi một chút thì
nhờ lý lịch tốt được làm hiệu trưởng của trường tiểu học, nhưng không làm
được hai năm đã bị người ta hãm hại ông tội tham ô.
Mặc dù cuối cùng cũng đã chứng minh sự trong sạch của bản thân,
nhưng nhà họ Từ cũng đã xài hết tích góp của mình rồi.
Từ Kinh năm đó cũng là bởi vì sau khi học cấp 2 không có tiền học cấp 3
mới đi nhập ngũ.
Nhưng mà tên nhóc kia cũng không phải dạng vừa, chỉ là ở trong bộ đội
quá nông nổi, lập một chút thành tích cũng bị người ta công kϊƈɦ, đến khi xuất
ngũ càng bị bắt chẹt, không mang về được bao nhiêu tiền.
Mới dẫn đến nhà họ Từ bọn họ vẫn không có tiền sửa nhà.
Kỳ thật sau khi Từ Kinh được Lục Trần đưa về làm quản lý, tiền lương đã
hơn mười lăm nghìn rồi, nhưng mà cậu ta cũng chỉ mới làm quản lý hai tháng,
vẫn chưa được phát bao nhiêu tiền lương.
"Cha, bọn họ là đồng nghiệp của thằng tư." Từ Dung nói ra.
"Là đồng nghiệp của thằng tư sao, vào trong ngồi đi." Từ Chính Nghĩa gật
nhẹ đầu, mời bốn người Lục Trần vào nhà.
Trong nhà xem như sáng sủa, nhưng mà mấy bộ đồ dùng đơn giản bằng
gỗ thô ráp, ngay cả nước sơn cũng không có.
Bốn người Lục Trần cũng không chê bai, đều ngồi xuống ghế gỗ.
Tống Hải đưa túi lớn túi nhỏ quà cho Từ Dung, khuôn mặt Từ Dung khẽ
cười, nói: "Ôi, mọi người khách khí quá."
"Mình ơi, ra tiếp khách quý." Từ Chính Nghĩa vào một căn phòng khác gọi.
Mẹ của Từ Kinh là một người phụ nữ nông thôn hơn năm mươi tuổi, nghe
vậy từ trong phòng đi ra, khuôn mặt hơi hao gầy, nhưng mà nhìn qua vẫn có
tinh thần, nhìn thấy mấy túi quà lớn trong tay con gái, bà không khỏi xem xét
bốn người Lục Trần.
Lúc Từ Dung đi cất quà, Lục Trần nhìn thấy trêи bàn gỗ để một tờ giấy
kiện tụng, phát hiện chữ viết phía trêи còn chưa khô hoàn toàn, lại nhìn cây
bút mới trong tay Từ Chính Nghĩa, không khỏi hỏi: "Chú Từ, chú muốn kiện ai
sao?"
"Đúng thế, Từ Kinh con tôi bị oan uổng, tôi phải đi kiện bọn họ." Từ Chính
Nghĩa nói.
"Hả? Từ Kinh bị oan? Xảy ra chuyện gì?" Lục Trần hỏi.
Thấy Từ Chính Nghĩa không nói, Lục Trần lại nói thêm: "Chú Từ, cháu là
sếp của Từ Kinh, cũng là bởi vì cậu ấy xin nghỉ ba ngày, mà đến tận một tuần
rồi vẫn không về đi làm, chúng cháu gọi điện thoại không được, mới đích thân
đến xem chuyện gì xảy ra. Chú Từ, chú tin tưởng cháu, chỉ cần Từ Kinh thật
sự bị oan, dù là có bao nhiêu chuyện, đắc tội với bao nhiêu người, cháu cũng
sẽ cứu Từ Kinh ra."
Thần sắc Lục Trần kiên định, từ trong lời nói của Từ Chính Nghĩa, anh đã
biết Từ Kinh không phải sắp bị giam giữ, mà chắc chắn là đã vào tù rồi.
Nhưng cho dù vào rồi, chỉ cần Từ Kinh thật sự bị oan, anh cũng có thể
đưa cậu ấy ra.
"Ông chủ, cậu thật sự có thể cứu thằng tư nhà chúng tôi ra sao?" Nghe
thấy lời nói của Lục Trần, không đợi Từ Chính Nghĩa nói chuyện, mẹ của Từ
Kinh, Đỗ Mộng, vẻ mặt mong chờ nhìn Lục Trần.
"Bác gái, cháu tên là Lục Trần, bác gọi tên cháu là được rồi. Chỉ cần Từ
Kinh thật sự bị oan, cháu có thể cứu cậu ấy ra.'' Lục Trần gật nhẹ đầu nói.
Bọn người Đỗ Mộng giống như tin mà không tin, lúc này sau khi Từ Dung
rót trà cho mấy người, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Đều là bức tường kia gây
họa."
Bốn người Lục Trần nhìn ra cửa sổ, mới phát hiện đối diện với cửa sổ có
một bức tường mới, xây bằng đá đỏ, căn bản không hợp với tường đất nhà
họ Từ.
"Nhà mọi người dùng chung một bức tường với hàng xóm sao?" Tống Hải
cũng đến từ nông thôn, nhìn qua cũng đại khái đoán được sự tình trong đó.
Nhất định là hai nhà xài chung một bức tường, tường mới của nhà cách
vách vượt qua ranh giới, hai nhà phát sinh tranh cãi.
"Đúng, vốn là tường cũ phải kéo dài ra hơn một mét nữa, nhưng tháng
trước nhà họ Đàm sửa nhà, đập vỡ tường cũ, xây tường mới vào trong sân
nhà chúng tôi, nhà của tôi lúc ấy tìm nhà họ Đàm nói lý, còn bị bọn họ đánh
cho một trận, mẹ của tôi gọi điện thoại cho thằng tư, mấy ngày hôm trước
thằng tư về vừa nghe đã đi tìm nhà họ Đàm nói lý, còn tuyên bố phải đập vỡ
tường mới.
Không ngờ mấy anh em nhà họ Đàm lại vọt vào sân nhà chúng tôi muốn
đánh thằng tư, lúc ấy thằng tư chỉ là tự vệ, đánh ngã hai người trong đó,
không ngờ lại là cục diện nhà họ Đàm sắp xếp, hai anh em nhà họ Đàm vừa
ngã xuống đất đã kêu lên, người của đồn công an liền ập tới, đưa thằng tư
đi." Từ Dung nói.
"Mấu chốt là bọn họ động thủ trước, thằng tư nhà chúng tôi chỉ là tự vệ,
hơn nữa người của đồn công an vừa đưa thằng tư đi, anh em nhà họ Đàm đã
đứng lên, lại tuyên bố phải để cho thằng tư nhà chúng tôi ngồi tù mọt gông."
Mẹ của Từ Kinh Đỗ Mộng lo lắng nói.
Đến cái tuổi này của bà, trong nhà lại không có chỗ dựa nào, bọn họ thậm
chí ngay cả tức giận cũng không được.
Duy nhất có thể làm, chính là lo lắng cho con mình.
"Vậy Từ Kinh đâu, vẫn còn ở trong đồn sao? Hay là đã đưa vào tù rồi?”
Tống Hải hỏi.
"Còn đang ở trong đồn, bốn anh em nhà họ Đàm, tất cả đều là mấy tên du
thủ du thực ở thôn trêи, bốn người đánh một mình thằng tư, cuối cùng bị
đánh trả, tội nghiệp thằng tư nhà tôi, trong tù còn bị đánh, hôm qua chúng tôi
đến thăm nó, trêи mặt đều là sẹo." Đỗ Mộng nói mà không kìm được nước
mắt, trong lòng vẫn rất là lo lắng cho con trai.
Lòng Từ Chính Nghĩa cũng vô cùng buồn bực, ông gỡ kính mắt xuống,
nhìn như muốn phát giận, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Bác trai, bác gái, mọi người đừng lo lắng, hôm nay chúng cháu đưa Từ
Kinh ra khỏi đó trước, còn chuyện của nhà họ Đàm, sẽ từ từ xử lý sau." Lục
Trần an ủi.
một cái kính, ăn mặc chất phác, nhìn qua có chút giống với Từ Kinh.
"Cô Từ, nhà của cô có khách quý đến, ở đây này." Cậu bé nhìn người phụ
nữ, chỉ chỉ bốn người Lục Trần vừa mới xuống xe nói.
Người phụ nữ đẩy mắt kính, nghiêm túc nhìn mấy người Lục Trần, bốn
người Lục Trần nhìn cũng không phải là người thường, còn lái một chiếc xe
sang trọng, trong mắt người phụ nữ lập tức có vẻ hoài nghi.
"Xin chào chị, xin hỏi đây có phải là nhà Từ Kinh không?" Tống Hải tiến
lên hỏi.
"Mấy người là…" Người phụ nữ nghi ngờ nói.
"Chúng tôi là đồng nghiệp của Từ Kinh, xin hỏi cậu ấy có ở nhà không?"
Tống Hải lại hỏi.
Anh ta vốn đã xác nhận đây chính là nhà của Từ Kinh.
"Ồ, mấy người là đồng nghiệp của thằng tư sao, mời vào." Người phụ nữ
nhiệt tình mời mấy người vào sân nhà.
Vào sân nhà, bốn người mới biết được người phụ nữ này là chị hai của
Từ Kinh, Từ Dung. Lục Trần ngó qua, phát hiện không ngờ nhà Từ Kinh lại
nghèo, phòng ốc thấp bé, một nửa là gạch, một nửa là tường đất, sợ là đã
mấy chục năm chưa từng sửa chữa.
Trong sân còn có một cái chuồng heo bằng cỏ tranh, nhốt hai con heo
con, nhưng cũng năm sáu chục cân gì đó.
Còn có một chuồng gà, nhưng không có mấy con gà bên trong.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, một ông lão tóc hoa râm đi ra, khuôn mặt
hốc hác, đeo một cặp kính lão, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong tay còn
cầm một cây bút mới, nhìn qua giống như một giáo sư già.
Ông ấy là cha của Từ Kinh, Từ Chính Nghĩa.
Hồi Từ Chính Nghĩa còn trẻ dạy tiểu học trong thôn, có tuổi một chút thì
nhờ lý lịch tốt được làm hiệu trưởng của trường tiểu học, nhưng không làm
được hai năm đã bị người ta hãm hại ông tội tham ô.
Mặc dù cuối cùng cũng đã chứng minh sự trong sạch của bản thân,
nhưng nhà họ Từ cũng đã xài hết tích góp của mình rồi.
Từ Kinh năm đó cũng là bởi vì sau khi học cấp 2 không có tiền học cấp 3
mới đi nhập ngũ.
Nhưng mà tên nhóc kia cũng không phải dạng vừa, chỉ là ở trong bộ đội
quá nông nổi, lập một chút thành tích cũng bị người ta công kϊƈɦ, đến khi xuất
ngũ càng bị bắt chẹt, không mang về được bao nhiêu tiền.
Mới dẫn đến nhà họ Từ bọn họ vẫn không có tiền sửa nhà.
Kỳ thật sau khi Từ Kinh được Lục Trần đưa về làm quản lý, tiền lương đã
hơn mười lăm nghìn rồi, nhưng mà cậu ta cũng chỉ mới làm quản lý hai tháng,
vẫn chưa được phát bao nhiêu tiền lương.
"Cha, bọn họ là đồng nghiệp của thằng tư." Từ Dung nói ra.
"Là đồng nghiệp của thằng tư sao, vào trong ngồi đi." Từ Chính Nghĩa gật
nhẹ đầu, mời bốn người Lục Trần vào nhà.
Trong nhà xem như sáng sủa, nhưng mà mấy bộ đồ dùng đơn giản bằng
gỗ thô ráp, ngay cả nước sơn cũng không có.
Bốn người Lục Trần cũng không chê bai, đều ngồi xuống ghế gỗ.
Tống Hải đưa túi lớn túi nhỏ quà cho Từ Dung, khuôn mặt Từ Dung khẽ
cười, nói: "Ôi, mọi người khách khí quá."
"Mình ơi, ra tiếp khách quý." Từ Chính Nghĩa vào một căn phòng khác gọi.
Mẹ của Từ Kinh là một người phụ nữ nông thôn hơn năm mươi tuổi, nghe
vậy từ trong phòng đi ra, khuôn mặt hơi hao gầy, nhưng mà nhìn qua vẫn có
tinh thần, nhìn thấy mấy túi quà lớn trong tay con gái, bà không khỏi xem xét
bốn người Lục Trần.
Lúc Từ Dung đi cất quà, Lục Trần nhìn thấy trêи bàn gỗ để một tờ giấy
kiện tụng, phát hiện chữ viết phía trêи còn chưa khô hoàn toàn, lại nhìn cây
bút mới trong tay Từ Chính Nghĩa, không khỏi hỏi: "Chú Từ, chú muốn kiện ai
sao?"
"Đúng thế, Từ Kinh con tôi bị oan uổng, tôi phải đi kiện bọn họ." Từ Chính
Nghĩa nói.
"Hả? Từ Kinh bị oan? Xảy ra chuyện gì?" Lục Trần hỏi.
Thấy Từ Chính Nghĩa không nói, Lục Trần lại nói thêm: "Chú Từ, cháu là
sếp của Từ Kinh, cũng là bởi vì cậu ấy xin nghỉ ba ngày, mà đến tận một tuần
rồi vẫn không về đi làm, chúng cháu gọi điện thoại không được, mới đích thân
đến xem chuyện gì xảy ra. Chú Từ, chú tin tưởng cháu, chỉ cần Từ Kinh thật
sự bị oan, dù là có bao nhiêu chuyện, đắc tội với bao nhiêu người, cháu cũng
sẽ cứu Từ Kinh ra."
Thần sắc Lục Trần kiên định, từ trong lời nói của Từ Chính Nghĩa, anh đã
biết Từ Kinh không phải sắp bị giam giữ, mà chắc chắn là đã vào tù rồi.
Nhưng cho dù vào rồi, chỉ cần Từ Kinh thật sự bị oan, anh cũng có thể
đưa cậu ấy ra.
"Ông chủ, cậu thật sự có thể cứu thằng tư nhà chúng tôi ra sao?" Nghe
thấy lời nói của Lục Trần, không đợi Từ Chính Nghĩa nói chuyện, mẹ của Từ
Kinh, Đỗ Mộng, vẻ mặt mong chờ nhìn Lục Trần.
"Bác gái, cháu tên là Lục Trần, bác gọi tên cháu là được rồi. Chỉ cần Từ
Kinh thật sự bị oan, cháu có thể cứu cậu ấy ra.'' Lục Trần gật nhẹ đầu nói.
Bọn người Đỗ Mộng giống như tin mà không tin, lúc này sau khi Từ Dung
rót trà cho mấy người, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Đều là bức tường kia gây
họa."
Bốn người Lục Trần nhìn ra cửa sổ, mới phát hiện đối diện với cửa sổ có
một bức tường mới, xây bằng đá đỏ, căn bản không hợp với tường đất nhà
họ Từ.
"Nhà mọi người dùng chung một bức tường với hàng xóm sao?" Tống Hải
cũng đến từ nông thôn, nhìn qua cũng đại khái đoán được sự tình trong đó.
Nhất định là hai nhà xài chung một bức tường, tường mới của nhà cách
vách vượt qua ranh giới, hai nhà phát sinh tranh cãi.
"Đúng, vốn là tường cũ phải kéo dài ra hơn một mét nữa, nhưng tháng
trước nhà họ Đàm sửa nhà, đập vỡ tường cũ, xây tường mới vào trong sân
nhà chúng tôi, nhà của tôi lúc ấy tìm nhà họ Đàm nói lý, còn bị bọn họ đánh
cho một trận, mẹ của tôi gọi điện thoại cho thằng tư, mấy ngày hôm trước
thằng tư về vừa nghe đã đi tìm nhà họ Đàm nói lý, còn tuyên bố phải đập vỡ
tường mới.
Không ngờ mấy anh em nhà họ Đàm lại vọt vào sân nhà chúng tôi muốn
đánh thằng tư, lúc ấy thằng tư chỉ là tự vệ, đánh ngã hai người trong đó,
không ngờ lại là cục diện nhà họ Đàm sắp xếp, hai anh em nhà họ Đàm vừa
ngã xuống đất đã kêu lên, người của đồn công an liền ập tới, đưa thằng tư
đi." Từ Dung nói.
"Mấu chốt là bọn họ động thủ trước, thằng tư nhà chúng tôi chỉ là tự vệ,
hơn nữa người của đồn công an vừa đưa thằng tư đi, anh em nhà họ Đàm đã
đứng lên, lại tuyên bố phải để cho thằng tư nhà chúng tôi ngồi tù mọt gông."
Mẹ của Từ Kinh Đỗ Mộng lo lắng nói.
Đến cái tuổi này của bà, trong nhà lại không có chỗ dựa nào, bọn họ thậm
chí ngay cả tức giận cũng không được.
Duy nhất có thể làm, chính là lo lắng cho con mình.
"Vậy Từ Kinh đâu, vẫn còn ở trong đồn sao? Hay là đã đưa vào tù rồi?”
Tống Hải hỏi.
"Còn đang ở trong đồn, bốn anh em nhà họ Đàm, tất cả đều là mấy tên du
thủ du thực ở thôn trêи, bốn người đánh một mình thằng tư, cuối cùng bị
đánh trả, tội nghiệp thằng tư nhà tôi, trong tù còn bị đánh, hôm qua chúng tôi
đến thăm nó, trêи mặt đều là sẹo." Đỗ Mộng nói mà không kìm được nước
mắt, trong lòng vẫn rất là lo lắng cho con trai.
Lòng Từ Chính Nghĩa cũng vô cùng buồn bực, ông gỡ kính mắt xuống,
nhìn như muốn phát giận, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Bác trai, bác gái, mọi người đừng lo lắng, hôm nay chúng cháu đưa Từ
Kinh ra khỏi đó trước, còn chuyện của nhà họ Đàm, sẽ từ từ xử lý sau." Lục
Trần an ủi.