Chương : 244
Lục Trần và Đỗ Phi đi vào nhà ga cũ lập tức nhìn thấy mấy chục người
ngồi hứng gió lạnh trong nhà ga cũ, Châu Tuân Phi cũng ở trong đó.
Nhưng mà làm cho anh có chút thất vọng là, nhà họ Tả lại không có ai ở
đây.
Anh không tin mình đã đoán sai, anh đoán nhà họ Tả không có ai tới, nhất
định là do sự tích anh trả thù nhà họ Trương lần trước, khiến cho nhà họ Tả
kiêng kị, cho nên tình nguyện trả giá cao cho Châu Tuân Phi để thu lại nguồn
cung đá thô của nhà họ Tả bọn họ, cũng không muốn rơi vào tay Lục Trần.
"50 phút, mày rất đúng giờ, đã mang hợp đồng đến chưa?" Châu Tuân
Phi đứng dậy đi về phía Lục Trần và Đỗ Phi, Kỳ Kỳ trong tay hắn ta, hắn ta sẽ
không sợ Lục Trần.
Lục Trần giơ hai bản hợp đồng lên cho Châu Tuân Phi, trầm giọng nói:
"Con gái của tôi đâu?"
"Đừng gấp, chờ tao nghiệm chứng đã rồi nói sau." Châu Tuân Phi cười
cười, ra hiệu cho luật sư của hắn ta.
Luật sư đi đến trước mặt Lục Trần, nhận hợp đồng từ tay Lục Trần, mở ra
kiểm tra một lần, sau đó trả lại hợp đồng cho Lục Trần, xoay người gật nhẹ
đầu với Châu Tuân Phi.
"Bảo A Hổ dẫn người đến." Châu Tuân Phi quay đầu lại nói với một tên
thô kệch sau lưng.
Tên thô kệch nghe vậy lấy điện thoại ra gọi.
Châu Tuân Phi biết Lục Trần rất mạnh, nên để lại một con đường lui,
không dẫn Kỳ Kỳ đến nhà ga cũ trước.
"Lục Trần, mày không nên nhất định phải đối địch với tao, cho dù mày có
Tạ Vĩ Hào làm chỗ dựa, mày cũng không thể nào là đối thủ của Châu Tuân
Phi tao." Châu Tuân Phi trêu tức nói.
"Ông cũng biết rất nhiều đấy." Lục Trần lạnh lùng nói.
"Không nhiều lắm, cũng chỉ biết vợ mày đi làm ở đâu." Châu Tuân Phi
cười ha ha nói.
Sắc mặt Lục Trần trầm xuống, trong mắt hiện lên sát khí.
Hôm nay Châu Tuân Phi liên tiếp khiêu chiến điểm yếu của anh, anh đang
suy nghĩ có nên vĩnh viễn lưu hắn ta lại Du Châu hay không.
"Tên nhóc, sau này trước khi làm chuyện gì đó, nhất định phải mở to hai
mắt nhìn cho kỹ, người nào là người không thể động vào, nếu không, chọc
vào người không nên chọc,, không chỉ là an nguy của mày, mà cả người nhà
của mày cũng phải chịu tội theo." Châu Tuân Phi lại cười nhạo nói.
Nhớ ngày đó Lục Trần làm hắn ta mất hết thể diện trước mặt mọi người,
lúc này Lục Trần chỉ có thể mặc cho hắn ta gây khó dễ, trong lòng hắn ta có
cảm giác sảng kɧօáϊ không nói nên lời.
Lục Trần trầm mặc không nói, trước khi gặp được con gái, anh cứ để cho
Châu Tuân Phi hả hê một chút, Châu Tuân Phi khiêu khích giới hạn của anh,
chỉ làm cho anh càng kiên định muốn giết Châu Tuân Phi hơn.
Lúc này trong một cái công trường cách nhà ga cũ hai cây số, Châu Hổ
nhận được điện thoại từ người bên cạnh Châu Tuân Phi, sau đó liền ôm Kỳ
Kỳ bị băng dính bịt miệng lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi từ chỗ râm mát đi ra,
chuẩn bị đi đến nhà ga cũ.
….
Bởi vì thời tiết quá nóng, lên đến bốn mươi mốt độ, hôm nay công trường
không thể không nghỉ.
Vu Binh hôm nay canh công trường, anh ta vốn đang ở trong phòng quạt
mát nghỉ ngơi, loáng thoáng nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của cô bé.
Lúc đầu anh ta tưởng là ảo giác, không để ý gì, nhưng qua mấy giây, lại
truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào của cô bé, anh ta tò mò liền đi ra xem.
Anh ta vừa ra khỏi công trường, chỉ thấy một tên thô kệch đang ôm một
cô bé đi về phía bên này.
"Là ân nhân." Mặc dù miệng Kỳ Kỳ bị dán kín, nhưng Vu Binh vẫn nhận ra
được Kỳ Kỳ, anh giật mình.
Anh ta còn nhớ rõ buổi tối anh ta bất lực muốn khóc kia là chính cô bé này
đưa cho anh ta một hộp cơm, trong hộp cơm lại có 5000 đồng, mà anh ta
chính là nhờ gửi 5000 này về, mới khống chế được bệnh tình của mẹ xuống.
Anh ta vẫn muốn nếu như lần nữa gặp được cô bé này và cha của cô bé,
muốn cảm tạ một lần, sau đó trả lại 5000 cho người ta, mặc dù anh ta biết rõ
đối phương có thể sẽ không muốn.
"Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa ông đây giết mày." Chu Hổ thấy Vu Binh tò mò
nhìn Kỳ Kỳ trong ngực hắn ta, trừng mắt, tức giận quát.
Tâm lý Vu Binh chấn động, vội vàng quay đầu lại, cho đến khi tên thô
kệch ôm Kỳ Kỳ đi qua bên người anh ta, anh ta mới dám quay đầu.
Ánh mắt của tên thô kệch làm anh ta có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến tình
hình Kỳ Kỳ bị băng dính bịt miệng lại, anh ta lập tức đoán được đối phương
nhất định là bắt cóc Kỳ Kỳ.
"Người này mặc dù có thể là đạo tặc, rất có thể lấy mạng của mình,
nhưng mình không thể trơ mắt nhìn ân nhân của mình bị người ta mang đi,
mình nhất định phải cứu ân nhân nhỏ."
Vu Binh yên lặng đấu tranh tâm lý mấy giây đồng hồ, cuối cùng cắn răng
một cái, quay đầu lại nhấc một cái ống tuýp lên, lặng lẽ đi đến sau lưng tên
thô kệch.
Không biết là căng thẳng, hay là thời tiết quá nóng, trán Vu Binh đầy mồ
hô, mồ hôi từng hạt lớn chừng hạt đậu đang chảy dọc xuống theo mặt anh ta.
Nhưng mà ánh mắt của anh ta lại vô cùng kiên định, mặc dù hai tay cầm
ống tuýp cũng đang phát run.
Đột nhiên, Châu Hổ đằng trước phát hiện Vu Binh theo sau, chợt xoay
người nhìn lại.
Vu Binh bị hù hét một tiếng, đồng thời ống tuýp trong tay cũng hung
hăng đập vào đầu Châu Hổ.
Châu Hổ còn chưa kịp phản ứng, cái trán đã bị đập ra một vết nứt, máu
tươi lập tức chảy ra.
"Con mẹ nó mày tìm…" Lời hung ác của Châu Hổ còn chưa nói hết, mở
trừng hai mắt, chóng mặt té xuống.
Vu Binh nhẹ nhàng thở ra, thấy Kỳ Kỳ ngã xuống theo Châu Hổ, anh ta vội
vàng ôm lấy Kỳ Kỳ.
"Chú ơi, chú đến cứu cháu sao?" Vu Binh nhẹ nhàng kéo băng dính ngoài
miệng Kỳ Kỳ xuống, Kỳ Kỳ lập tức mở miệng hỏi.
Kỳ Kỳ cũng nhận ra Vu Binh, chính là cái chú len lén rơi lệ mà bố đã bảo
cô bé đưa hộp cơm sang.
"Đúng, ân nhân nhỏ, nhà của cháu ở đâu, chú đưa cháu về tìm bố mẹ
cháu." Vu Binh gật đầu nói.
"Nhà của cháu ở khu biệt thự hồ Cảnh Long, là cái căn biệt thự lớn nhất."
Kỳ Kỳ nói.
Vu Binh gật nhẹ đầu, sợ Châu Hổ tỉnh lại, lập tức ôm Kỳ Kỳ ra khỏi công
trường,
Anh ta vừa đi vừa chú ý tình hình bốn phía, sợ xung quanh có đồng bọn
của bọn cướp.
Anh ta đã từng nghe qua khu biệt thự hồ Cảnh Long, đó là biệt thự mà
phú hào chân chính ở Du Châu mới mua được, trong lòng cũng hiểu rõ, vì
sao bọn cướp muốn bắt cóc Kỳ Kỳ rồi.
Bởi vì có thể vào trong khu biệt thự hồ Cảnh Long, tất cả đều là người
giàu có.
Lúc này ở nhà ga, Lục Trần và Đỗ Phi đợi nửa tiếng, nhìn người của
Châu Tuân Phi còn không đưa Kỳ Kỳ đến, trong lòng nhất thời có một loại dự
cảm không lành.
"Đã nửa tiếng rồi, con gái của tôi sao còn không đưa đến?" Lục Trần nhíu
mày hỏi.
Châu Tuân Phi vẫn luôn quở trách Lục Trần, đến mức không có cảm giác
là thời gian đã qua nửa tiếng rồi, nghe vậy cũng khẽ giật mình.
Hành động lần này của ông ta là vì lấy lại hợp đồng con đường đá thô,
biết rõ sau lưng Lục Trần có Tạ Vĩ Hào làm chỗ dựa, ông ta đã không còn ý
định giết Lục Trần.
"Chuyện gì xảy ra, người đâu?" Châu Tuân Phi quay đầu lại hỏi.
"Em gọi điện thoại giục, có thể là bị kẹt xe." Tên thô kệch gọi điện thoại lúc
trước nói.
Châu Tuân Phi gật nhẹ đầu, tên thô kệch kia lại nhanh chóng nói: "Điện
thoại của Châu Hổ không ai nhận."
"Gọi lại." Châu Tuân Phi nhíu nhíu mày, chỉ cách hai ki-lô-mét, ông ta
không tin nửa tiếng còn chưa đến, hơn nữa còn lái xe.
Ông ta hẹn Lục Trần đến giao dịch, nếu như xảy ra chuyện gì giữa chừng,
đây không phải làm khó ông ta sao.
Không biết như thế nào, trong lòng Châu Tuân Phi đột nhiên có một cảm
giác không lành.
ngồi hứng gió lạnh trong nhà ga cũ, Châu Tuân Phi cũng ở trong đó.
Nhưng mà làm cho anh có chút thất vọng là, nhà họ Tả lại không có ai ở
đây.
Anh không tin mình đã đoán sai, anh đoán nhà họ Tả không có ai tới, nhất
định là do sự tích anh trả thù nhà họ Trương lần trước, khiến cho nhà họ Tả
kiêng kị, cho nên tình nguyện trả giá cao cho Châu Tuân Phi để thu lại nguồn
cung đá thô của nhà họ Tả bọn họ, cũng không muốn rơi vào tay Lục Trần.
"50 phút, mày rất đúng giờ, đã mang hợp đồng đến chưa?" Châu Tuân
Phi đứng dậy đi về phía Lục Trần và Đỗ Phi, Kỳ Kỳ trong tay hắn ta, hắn ta sẽ
không sợ Lục Trần.
Lục Trần giơ hai bản hợp đồng lên cho Châu Tuân Phi, trầm giọng nói:
"Con gái của tôi đâu?"
"Đừng gấp, chờ tao nghiệm chứng đã rồi nói sau." Châu Tuân Phi cười
cười, ra hiệu cho luật sư của hắn ta.
Luật sư đi đến trước mặt Lục Trần, nhận hợp đồng từ tay Lục Trần, mở ra
kiểm tra một lần, sau đó trả lại hợp đồng cho Lục Trần, xoay người gật nhẹ
đầu với Châu Tuân Phi.
"Bảo A Hổ dẫn người đến." Châu Tuân Phi quay đầu lại nói với một tên
thô kệch sau lưng.
Tên thô kệch nghe vậy lấy điện thoại ra gọi.
Châu Tuân Phi biết Lục Trần rất mạnh, nên để lại một con đường lui,
không dẫn Kỳ Kỳ đến nhà ga cũ trước.
"Lục Trần, mày không nên nhất định phải đối địch với tao, cho dù mày có
Tạ Vĩ Hào làm chỗ dựa, mày cũng không thể nào là đối thủ của Châu Tuân
Phi tao." Châu Tuân Phi trêu tức nói.
"Ông cũng biết rất nhiều đấy." Lục Trần lạnh lùng nói.
"Không nhiều lắm, cũng chỉ biết vợ mày đi làm ở đâu." Châu Tuân Phi
cười ha ha nói.
Sắc mặt Lục Trần trầm xuống, trong mắt hiện lên sát khí.
Hôm nay Châu Tuân Phi liên tiếp khiêu chiến điểm yếu của anh, anh đang
suy nghĩ có nên vĩnh viễn lưu hắn ta lại Du Châu hay không.
"Tên nhóc, sau này trước khi làm chuyện gì đó, nhất định phải mở to hai
mắt nhìn cho kỹ, người nào là người không thể động vào, nếu không, chọc
vào người không nên chọc,, không chỉ là an nguy của mày, mà cả người nhà
của mày cũng phải chịu tội theo." Châu Tuân Phi lại cười nhạo nói.
Nhớ ngày đó Lục Trần làm hắn ta mất hết thể diện trước mặt mọi người,
lúc này Lục Trần chỉ có thể mặc cho hắn ta gây khó dễ, trong lòng hắn ta có
cảm giác sảng kɧօáϊ không nói nên lời.
Lục Trần trầm mặc không nói, trước khi gặp được con gái, anh cứ để cho
Châu Tuân Phi hả hê một chút, Châu Tuân Phi khiêu khích giới hạn của anh,
chỉ làm cho anh càng kiên định muốn giết Châu Tuân Phi hơn.
Lúc này trong một cái công trường cách nhà ga cũ hai cây số, Châu Hổ
nhận được điện thoại từ người bên cạnh Châu Tuân Phi, sau đó liền ôm Kỳ
Kỳ bị băng dính bịt miệng lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi từ chỗ râm mát đi ra,
chuẩn bị đi đến nhà ga cũ.
….
Bởi vì thời tiết quá nóng, lên đến bốn mươi mốt độ, hôm nay công trường
không thể không nghỉ.
Vu Binh hôm nay canh công trường, anh ta vốn đang ở trong phòng quạt
mát nghỉ ngơi, loáng thoáng nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của cô bé.
Lúc đầu anh ta tưởng là ảo giác, không để ý gì, nhưng qua mấy giây, lại
truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào của cô bé, anh ta tò mò liền đi ra xem.
Anh ta vừa ra khỏi công trường, chỉ thấy một tên thô kệch đang ôm một
cô bé đi về phía bên này.
"Là ân nhân." Mặc dù miệng Kỳ Kỳ bị dán kín, nhưng Vu Binh vẫn nhận ra
được Kỳ Kỳ, anh giật mình.
Anh ta còn nhớ rõ buổi tối anh ta bất lực muốn khóc kia là chính cô bé này
đưa cho anh ta một hộp cơm, trong hộp cơm lại có 5000 đồng, mà anh ta
chính là nhờ gửi 5000 này về, mới khống chế được bệnh tình của mẹ xuống.
Anh ta vẫn muốn nếu như lần nữa gặp được cô bé này và cha của cô bé,
muốn cảm tạ một lần, sau đó trả lại 5000 cho người ta, mặc dù anh ta biết rõ
đối phương có thể sẽ không muốn.
"Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa ông đây giết mày." Chu Hổ thấy Vu Binh tò mò
nhìn Kỳ Kỳ trong ngực hắn ta, trừng mắt, tức giận quát.
Tâm lý Vu Binh chấn động, vội vàng quay đầu lại, cho đến khi tên thô
kệch ôm Kỳ Kỳ đi qua bên người anh ta, anh ta mới dám quay đầu.
Ánh mắt của tên thô kệch làm anh ta có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến tình
hình Kỳ Kỳ bị băng dính bịt miệng lại, anh ta lập tức đoán được đối phương
nhất định là bắt cóc Kỳ Kỳ.
"Người này mặc dù có thể là đạo tặc, rất có thể lấy mạng của mình,
nhưng mình không thể trơ mắt nhìn ân nhân của mình bị người ta mang đi,
mình nhất định phải cứu ân nhân nhỏ."
Vu Binh yên lặng đấu tranh tâm lý mấy giây đồng hồ, cuối cùng cắn răng
một cái, quay đầu lại nhấc một cái ống tuýp lên, lặng lẽ đi đến sau lưng tên
thô kệch.
Không biết là căng thẳng, hay là thời tiết quá nóng, trán Vu Binh đầy mồ
hô, mồ hôi từng hạt lớn chừng hạt đậu đang chảy dọc xuống theo mặt anh ta.
Nhưng mà ánh mắt của anh ta lại vô cùng kiên định, mặc dù hai tay cầm
ống tuýp cũng đang phát run.
Đột nhiên, Châu Hổ đằng trước phát hiện Vu Binh theo sau, chợt xoay
người nhìn lại.
Vu Binh bị hù hét một tiếng, đồng thời ống tuýp trong tay cũng hung
hăng đập vào đầu Châu Hổ.
Châu Hổ còn chưa kịp phản ứng, cái trán đã bị đập ra một vết nứt, máu
tươi lập tức chảy ra.
"Con mẹ nó mày tìm…" Lời hung ác của Châu Hổ còn chưa nói hết, mở
trừng hai mắt, chóng mặt té xuống.
Vu Binh nhẹ nhàng thở ra, thấy Kỳ Kỳ ngã xuống theo Châu Hổ, anh ta vội
vàng ôm lấy Kỳ Kỳ.
"Chú ơi, chú đến cứu cháu sao?" Vu Binh nhẹ nhàng kéo băng dính ngoài
miệng Kỳ Kỳ xuống, Kỳ Kỳ lập tức mở miệng hỏi.
Kỳ Kỳ cũng nhận ra Vu Binh, chính là cái chú len lén rơi lệ mà bố đã bảo
cô bé đưa hộp cơm sang.
"Đúng, ân nhân nhỏ, nhà của cháu ở đâu, chú đưa cháu về tìm bố mẹ
cháu." Vu Binh gật đầu nói.
"Nhà của cháu ở khu biệt thự hồ Cảnh Long, là cái căn biệt thự lớn nhất."
Kỳ Kỳ nói.
Vu Binh gật nhẹ đầu, sợ Châu Hổ tỉnh lại, lập tức ôm Kỳ Kỳ ra khỏi công
trường,
Anh ta vừa đi vừa chú ý tình hình bốn phía, sợ xung quanh có đồng bọn
của bọn cướp.
Anh ta đã từng nghe qua khu biệt thự hồ Cảnh Long, đó là biệt thự mà
phú hào chân chính ở Du Châu mới mua được, trong lòng cũng hiểu rõ, vì
sao bọn cướp muốn bắt cóc Kỳ Kỳ rồi.
Bởi vì có thể vào trong khu biệt thự hồ Cảnh Long, tất cả đều là người
giàu có.
Lúc này ở nhà ga, Lục Trần và Đỗ Phi đợi nửa tiếng, nhìn người của
Châu Tuân Phi còn không đưa Kỳ Kỳ đến, trong lòng nhất thời có một loại dự
cảm không lành.
"Đã nửa tiếng rồi, con gái của tôi sao còn không đưa đến?" Lục Trần nhíu
mày hỏi.
Châu Tuân Phi vẫn luôn quở trách Lục Trần, đến mức không có cảm giác
là thời gian đã qua nửa tiếng rồi, nghe vậy cũng khẽ giật mình.
Hành động lần này của ông ta là vì lấy lại hợp đồng con đường đá thô,
biết rõ sau lưng Lục Trần có Tạ Vĩ Hào làm chỗ dựa, ông ta đã không còn ý
định giết Lục Trần.
"Chuyện gì xảy ra, người đâu?" Châu Tuân Phi quay đầu lại hỏi.
"Em gọi điện thoại giục, có thể là bị kẹt xe." Tên thô kệch gọi điện thoại lúc
trước nói.
Châu Tuân Phi gật nhẹ đầu, tên thô kệch kia lại nhanh chóng nói: "Điện
thoại của Châu Hổ không ai nhận."
"Gọi lại." Châu Tuân Phi nhíu nhíu mày, chỉ cách hai ki-lô-mét, ông ta
không tin nửa tiếng còn chưa đến, hơn nữa còn lái xe.
Ông ta hẹn Lục Trần đến giao dịch, nếu như xảy ra chuyện gì giữa chừng,
đây không phải làm khó ông ta sao.
Không biết như thế nào, trong lòng Châu Tuân Phi đột nhiên có một cảm
giác không lành.