Chương : 261
Nghe thấy lời nói của Trịnh Tây Hòa, Lục Trần đột nhiên hiểu ra, anh ấy
nhếch mép với vẻ mỉa mai, ngồi luôn lên ghế nghỉ, dựa vào ghế nghỉ nhắm
mắt lại thư giãn.
Trịnh Tây Hòa muốn kéo dài thời gian, Lục Trần liền cho ông ta toại nguyện,
ngủ một giấc rồi tính.
Dù sao chỉ cần anh chìm vào trạng thái ngủ sâu, thì những âm thanh ồn ào
cũng không làm anh bị tỉnh lại.
Trịnh Tây hòa lúc đầu không chú ý đến Lục Trần, mười phút trước ông ta vẫn
còn chú tâm phán đoán kết quả, nhưng ông ta không hề nói ra, luôn duy trì
dáng vẻ đang cảm nhận.
Ông ta đã quyết định rõ, nhất định phải kéo dài thời gian của Lục Trần vài
tiếng đã, Lục Trần vốn đã thức thâu đêm, lại kéo dài thêm mấy tiếng nữa, thì
kể cả là thần tiên cũng sẽ phải có sơ sót.
Chỉ là……
Nửa tiếng sau, ông ta nghe thấy tiếng ngủ say, quay đầu lại nhìn, thì ra Lục
Trần đã ngủ từ khi nào rồi.
Trịnh Tây Hòa tức muốn phụt máu, không ngờ Lục Trần lại dễ dàng hóa giải
được âm mưu của ông ta như vậy.
Thực ra bọn Dương Mục định nhắc nhở Trịnh Tây Hòa, nhưng Trịnh Tây Hòa
cứ luôn giữ dáng vẻ đang cảm nhận, bọn họ cũng sợ ảnh hưởng đến sự phán
đoán của Trịnh Tây Hòa.
Dù sao đây cũng là ván quyết định, cũng là ván sinh tử của bọn họ.
Nếu thắng, còn có hy vọng, nếu thua, chính là địa ngục, nghênh đón bọn họ
chắc chắn là những lời chửi rủa của những người yêu thích đá thô ở hiệp hội
đá thô toàn quốc, thậm chí khiến cho cả thị trường đá quý Trung Hải sẽ gặp
phải tai vạ mà mấy chục năm nay chưa từng có.
Cân nhắc một lúc, Trịnh Tây hòa cuối cùng đành từ bỏ âm mưu trong lòng,
hơn nữa, cũng mạo hiểm quá, đến lúc đó không cần biết thắng hay thua, ông
ta e rằng sẽ trở thành trò cười cho giới cược đá, cả đời cũng đừng mong
ngóc đầu lên.
“Ngọc Hòa Điền, 63 gram.” Trịnh Tây Hòa vừa nói vừa đưa viên đá thô cho
nhân viên.
Nhân viên không dám làm chậm, vội vàng bắt đầu cắt đá, cắt một cách rất
nhanh, quả thực đúng là viên ngọc Hòa Điền biên cương, nhưng đối với một
vị sư phụ về cược đá trong top 10 toàn quốc, đoán được ra là chuyện đương
nhiên, đây cũng chẳng có gì đáng để chờ đợi.
Nhân viên đặt viên ngọc lên chiếc cân, trọng lượng của viên đá ngay lập tức
hiện rõ:
70 gram.
Chỉ chênh lệch 7 gram.
Trịnh Tây Hòa thở phào, bọn Dương Mục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chênh lệch 7 gram, chắc chắn là thành tích tốt nhất trong mấy chục năm
qua của Trịnh Tây Hòa.
Đến cả Tiêu Chí Viễn trong phòng của khách sạn cũng sầm mặt lại.
Chênh lệch dưới 10 gram, ông ta cũng chưa gặp nhiều, kể cả ông ta gặp phải
Trịnh Tây Hòa, cũng không có tự tin chắc chắn sẽ thắng.
“Cậu ta chắc buồn ngủ quá rồi, ván này cậu ta chưa chắc đã thắng được
Trịnh Tây Hòa đâu.” Người trung niên bên cạnh Tiêu Chí Viễn nói.
Tiêu Chí Viễn không nói gì, nhưng trong lòng ông ta cũng có chút tán thành
với người trung niên kia.
Lục Trần ngủ rất ngon, người dẫn chương trình nhìn về phía Trịnh Tây Hòa.
“Gọi cậu ta dậy đi, đừng để lỡ mất thời gian của mọi người.” Trịnh Tây Hòa
lạnh lùng nói.
Người dẫn chương trình gật đầu, đành đi tới vỗ vào người Lục Trần đang ngủ
say như chết.
“Đã qua mấy tiếng rồi à?” Lục Trần dụi mắt, rồi hỏi.
Anh ấy trước đó nhìn thấy được ánh mắt nham hiểm của Trịnh Tây Hòa, đoán
Trịnh Tây Hòa chắc là muốn kéo dài thời gian của anh mấy tiếng, cho nên
mạnh dạn yên tâm đi ngủ.
“Mới được nửa tiếng thôi, Trịnh sư phụ đã đoán ra kết quả rồi, giờ chỉ đợi anh
thôi.” Người dẫn chương trình cười nói.
“Á, mới có nửa tiếng thôi à, không giống với Trịnh Tây Hòa chút nào.” Lục
Trần đứng dậy, vừa khởi động gân cốt vừa nói.
Mọi người nghe thấy ý mỉa mai của Lục Trần, ngay lập tức cười lớn.
Sắc mặt của Trịnh Tây Hòa khó chịu đến cực độ.
“Ông ta sai số bao nhiêu gram?” Lục Trần vừa khởi động gân cốt vừa hỏi
nhân viên.
Về phẩm loại, anh ấy tin Trịnh Tây Hòa chắc chắn đoán được ra, nhưng cũng
không quan trọng, cược đá ở mức độ này, quyết định thắng thua chính là ở
độ chênh lệch.
“7 gram.” Nhân viên nói.
“Hả, thật không đấy, Trịnh Tây Hòa từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy?” Lục
Trần không tin nên đi về phía trước xem.
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức phụt máu, Lục Trần chắc chắn là cố ý.
Nghĩ ông ta đường đường là top ba toàn quốc, không ngờ lại bị Lục Trần nghi
ngờ như vậy, đây chẳng phải là sỉ nhục ông ta trước mặt mọi người sao.
“Ông ta đưa ra kết luận là 56 gram? 70 gram?” Lục Trần nghiêm túc hỏi nhân
viên.
“70 gram.” Nhân viên nói một cách dở khóc dở cười.
“Lục sư phụ, đúng là 70 gram đó.” Người ở phía dưới nói lên.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói dưới khán đài, cười cười rồi nói:
“Được, vậy cứ coi là ông ta chênh lệch bảy gram đi.”
“Lục Trần, ý của cậu là gì, cứ coi nghĩa là gì? Cậu như vậy là đang sỉ nhục tôi
đấy!” Trịnh Tây Hòa tức quá nói lớn lên.
Lục Trần nhìn Trịnh Tây Hòa với bộ dạng uể oải, dí dỏm nói: “Không ngờ đó,
Trịnh sư phụ, thì ra ông cũng biết thân biết phận đó chứ.”
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức đến mức toàn thân run rẩy, không ngờ Lục Trần lại
ăn nói như vậy, từng câu nói như những mũi kim, đâm mạnh vào tim ông ta.
Người dẫn chương trình không nhìn tiếp được nữa, chỉ còn cánh nhắc nhở:
“Lục sư phụ, đến lượt anh rồi, xin mời, đừng để những vị sư phụ khác chờ
lâu.”
Lục Trần gật đầu, mỉa mai nói: “Cũng phải, đã làm lỡ mất cả đêm của mấy vị
sư phụ rồi, vậy tôi bắt đầu đây.”
Anh ấy vừa nói vừa cầm một viên đá thô lên, tuy vẫn cầm trong tay, nhưng
lần này rõ ràng số lần nâng lên ước lượng của anh ấy có nhiều hơn chút.
Không ngờ Trịnh Tây Hòa chỉ chênh lệch 7 gram, nên ván này anh không
dám sơ ý.
Mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trần, đều biết Lục Trần đang thật
sự chăm chú.
Đây là lần đầu tiên anh biểu lộ ra nét mặt này từ lúc tham gia cuộc thi đến giờ.
Xem ra ván này, thành tích của Trịnh Tây Hòa đã phần nào gây áp lực cho
anh.
“Ngọc mã não, 37 gram.”
Cuối cùng, ước lượng trêи tay đến lần thứ mười, anh ấy cũng đã mở miệng
nói ra.
Nhân viên đón lấy viên đá rồi bắt đầu cắt, tất cả mọi người đều nhìn chằm
chằm vào người nhân viên đó.
Ván này vô cùng quan trọng, lại là ván sinh tử của Trịnh Tây Hòa, tất cả mọi
người đều muốn xem xem Lục Trần liệu có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích không,
để một Trịnh Tây Hòa đang ở top ba toàn quốc rơi xuống ngoài top bốn.
Vết cắt sâu hơn, mọi người đều nhanh chóng nhìn thấy một màu đỏ hiện ra.
Mã não có ba loại màu tự nhiên, là màu đỏ, màu hổ phách và màu trắng, hơn
nữa mã não màu đỏ có độ trong đẹp nhất.
Nghĩ đến thực lực của Lục Trần, rồi nhìn thấy là màu đỏ, mọi người đều biết
nhất định là mã não rồi.
Sau khi cắt xong, đặt lên máy giám định, quả đúng là một viên mã não màu
đỏ có độ trong tốt nhất.
Sau khi nhân viên công bố kết quả giám định cho mọi người xong, mới đặt
viên mã não lên bàn cân.
“33 gram, sai số 4 gram!”
Chờ cho chiếc cân ổn định, nhân viên mới kinh ngạc báo ra con số.
Ván trước Lục Trần chỉ sai số có 5 gram, đã đánh bại được rất nhiều kỷ lục
của giới cược đá.
Không ngờ đến ván này, Lục Trần lại càng khủng khϊế͙p͙ hơn, lại chỉ sai số
đúng 4 gram.
Độ chuẩn xác này, thử hỏi các vị ngồi đây, ai có thể theo kịp?
Khi Trịnh Tây Hòa nhìn thấy con số trêи bàn cân, quả đúng là 33 gram, ông
ta cảm thấy đầu óc nặng nề, cảm giác như trời đất đang quay cuồng vậy.
Ông ta lại thua rồi, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thua cùng một người trong
ba ván liên tiếp, hơn nữa lại còn là một người vai dưới vô danh tiểu tốt mà
trước đây ông ta luôn coi thường.
Đột nhiên, toàn hội trường đứng lên, kinh ngạc đến mực không biết nói gì.
nhếch mép với vẻ mỉa mai, ngồi luôn lên ghế nghỉ, dựa vào ghế nghỉ nhắm
mắt lại thư giãn.
Trịnh Tây Hòa muốn kéo dài thời gian, Lục Trần liền cho ông ta toại nguyện,
ngủ một giấc rồi tính.
Dù sao chỉ cần anh chìm vào trạng thái ngủ sâu, thì những âm thanh ồn ào
cũng không làm anh bị tỉnh lại.
Trịnh Tây hòa lúc đầu không chú ý đến Lục Trần, mười phút trước ông ta vẫn
còn chú tâm phán đoán kết quả, nhưng ông ta không hề nói ra, luôn duy trì
dáng vẻ đang cảm nhận.
Ông ta đã quyết định rõ, nhất định phải kéo dài thời gian của Lục Trần vài
tiếng đã, Lục Trần vốn đã thức thâu đêm, lại kéo dài thêm mấy tiếng nữa, thì
kể cả là thần tiên cũng sẽ phải có sơ sót.
Chỉ là……
Nửa tiếng sau, ông ta nghe thấy tiếng ngủ say, quay đầu lại nhìn, thì ra Lục
Trần đã ngủ từ khi nào rồi.
Trịnh Tây Hòa tức muốn phụt máu, không ngờ Lục Trần lại dễ dàng hóa giải
được âm mưu của ông ta như vậy.
Thực ra bọn Dương Mục định nhắc nhở Trịnh Tây Hòa, nhưng Trịnh Tây Hòa
cứ luôn giữ dáng vẻ đang cảm nhận, bọn họ cũng sợ ảnh hưởng đến sự phán
đoán của Trịnh Tây Hòa.
Dù sao đây cũng là ván quyết định, cũng là ván sinh tử của bọn họ.
Nếu thắng, còn có hy vọng, nếu thua, chính là địa ngục, nghênh đón bọn họ
chắc chắn là những lời chửi rủa của những người yêu thích đá thô ở hiệp hội
đá thô toàn quốc, thậm chí khiến cho cả thị trường đá quý Trung Hải sẽ gặp
phải tai vạ mà mấy chục năm nay chưa từng có.
Cân nhắc một lúc, Trịnh Tây hòa cuối cùng đành từ bỏ âm mưu trong lòng,
hơn nữa, cũng mạo hiểm quá, đến lúc đó không cần biết thắng hay thua, ông
ta e rằng sẽ trở thành trò cười cho giới cược đá, cả đời cũng đừng mong
ngóc đầu lên.
“Ngọc Hòa Điền, 63 gram.” Trịnh Tây Hòa vừa nói vừa đưa viên đá thô cho
nhân viên.
Nhân viên không dám làm chậm, vội vàng bắt đầu cắt đá, cắt một cách rất
nhanh, quả thực đúng là viên ngọc Hòa Điền biên cương, nhưng đối với một
vị sư phụ về cược đá trong top 10 toàn quốc, đoán được ra là chuyện đương
nhiên, đây cũng chẳng có gì đáng để chờ đợi.
Nhân viên đặt viên ngọc lên chiếc cân, trọng lượng của viên đá ngay lập tức
hiện rõ:
70 gram.
Chỉ chênh lệch 7 gram.
Trịnh Tây Hòa thở phào, bọn Dương Mục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chênh lệch 7 gram, chắc chắn là thành tích tốt nhất trong mấy chục năm
qua của Trịnh Tây Hòa.
Đến cả Tiêu Chí Viễn trong phòng của khách sạn cũng sầm mặt lại.
Chênh lệch dưới 10 gram, ông ta cũng chưa gặp nhiều, kể cả ông ta gặp phải
Trịnh Tây Hòa, cũng không có tự tin chắc chắn sẽ thắng.
“Cậu ta chắc buồn ngủ quá rồi, ván này cậu ta chưa chắc đã thắng được
Trịnh Tây Hòa đâu.” Người trung niên bên cạnh Tiêu Chí Viễn nói.
Tiêu Chí Viễn không nói gì, nhưng trong lòng ông ta cũng có chút tán thành
với người trung niên kia.
Lục Trần ngủ rất ngon, người dẫn chương trình nhìn về phía Trịnh Tây Hòa.
“Gọi cậu ta dậy đi, đừng để lỡ mất thời gian của mọi người.” Trịnh Tây Hòa
lạnh lùng nói.
Người dẫn chương trình gật đầu, đành đi tới vỗ vào người Lục Trần đang ngủ
say như chết.
“Đã qua mấy tiếng rồi à?” Lục Trần dụi mắt, rồi hỏi.
Anh ấy trước đó nhìn thấy được ánh mắt nham hiểm của Trịnh Tây Hòa, đoán
Trịnh Tây Hòa chắc là muốn kéo dài thời gian của anh mấy tiếng, cho nên
mạnh dạn yên tâm đi ngủ.
“Mới được nửa tiếng thôi, Trịnh sư phụ đã đoán ra kết quả rồi, giờ chỉ đợi anh
thôi.” Người dẫn chương trình cười nói.
“Á, mới có nửa tiếng thôi à, không giống với Trịnh Tây Hòa chút nào.” Lục
Trần đứng dậy, vừa khởi động gân cốt vừa nói.
Mọi người nghe thấy ý mỉa mai của Lục Trần, ngay lập tức cười lớn.
Sắc mặt của Trịnh Tây Hòa khó chịu đến cực độ.
“Ông ta sai số bao nhiêu gram?” Lục Trần vừa khởi động gân cốt vừa hỏi
nhân viên.
Về phẩm loại, anh ấy tin Trịnh Tây Hòa chắc chắn đoán được ra, nhưng cũng
không quan trọng, cược đá ở mức độ này, quyết định thắng thua chính là ở
độ chênh lệch.
“7 gram.” Nhân viên nói.
“Hả, thật không đấy, Trịnh Tây Hòa từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy?” Lục
Trần không tin nên đi về phía trước xem.
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức phụt máu, Lục Trần chắc chắn là cố ý.
Nghĩ ông ta đường đường là top ba toàn quốc, không ngờ lại bị Lục Trần nghi
ngờ như vậy, đây chẳng phải là sỉ nhục ông ta trước mặt mọi người sao.
“Ông ta đưa ra kết luận là 56 gram? 70 gram?” Lục Trần nghiêm túc hỏi nhân
viên.
“70 gram.” Nhân viên nói một cách dở khóc dở cười.
“Lục sư phụ, đúng là 70 gram đó.” Người ở phía dưới nói lên.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói dưới khán đài, cười cười rồi nói:
“Được, vậy cứ coi là ông ta chênh lệch bảy gram đi.”
“Lục Trần, ý của cậu là gì, cứ coi nghĩa là gì? Cậu như vậy là đang sỉ nhục tôi
đấy!” Trịnh Tây Hòa tức quá nói lớn lên.
Lục Trần nhìn Trịnh Tây Hòa với bộ dạng uể oải, dí dỏm nói: “Không ngờ đó,
Trịnh sư phụ, thì ra ông cũng biết thân biết phận đó chứ.”
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức đến mức toàn thân run rẩy, không ngờ Lục Trần lại
ăn nói như vậy, từng câu nói như những mũi kim, đâm mạnh vào tim ông ta.
Người dẫn chương trình không nhìn tiếp được nữa, chỉ còn cánh nhắc nhở:
“Lục sư phụ, đến lượt anh rồi, xin mời, đừng để những vị sư phụ khác chờ
lâu.”
Lục Trần gật đầu, mỉa mai nói: “Cũng phải, đã làm lỡ mất cả đêm của mấy vị
sư phụ rồi, vậy tôi bắt đầu đây.”
Anh ấy vừa nói vừa cầm một viên đá thô lên, tuy vẫn cầm trong tay, nhưng
lần này rõ ràng số lần nâng lên ước lượng của anh ấy có nhiều hơn chút.
Không ngờ Trịnh Tây Hòa chỉ chênh lệch 7 gram, nên ván này anh không
dám sơ ý.
Mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trần, đều biết Lục Trần đang thật
sự chăm chú.
Đây là lần đầu tiên anh biểu lộ ra nét mặt này từ lúc tham gia cuộc thi đến giờ.
Xem ra ván này, thành tích của Trịnh Tây Hòa đã phần nào gây áp lực cho
anh.
“Ngọc mã não, 37 gram.”
Cuối cùng, ước lượng trêи tay đến lần thứ mười, anh ấy cũng đã mở miệng
nói ra.
Nhân viên đón lấy viên đá rồi bắt đầu cắt, tất cả mọi người đều nhìn chằm
chằm vào người nhân viên đó.
Ván này vô cùng quan trọng, lại là ván sinh tử của Trịnh Tây Hòa, tất cả mọi
người đều muốn xem xem Lục Trần liệu có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích không,
để một Trịnh Tây Hòa đang ở top ba toàn quốc rơi xuống ngoài top bốn.
Vết cắt sâu hơn, mọi người đều nhanh chóng nhìn thấy một màu đỏ hiện ra.
Mã não có ba loại màu tự nhiên, là màu đỏ, màu hổ phách và màu trắng, hơn
nữa mã não màu đỏ có độ trong đẹp nhất.
Nghĩ đến thực lực của Lục Trần, rồi nhìn thấy là màu đỏ, mọi người đều biết
nhất định là mã não rồi.
Sau khi cắt xong, đặt lên máy giám định, quả đúng là một viên mã não màu
đỏ có độ trong tốt nhất.
Sau khi nhân viên công bố kết quả giám định cho mọi người xong, mới đặt
viên mã não lên bàn cân.
“33 gram, sai số 4 gram!”
Chờ cho chiếc cân ổn định, nhân viên mới kinh ngạc báo ra con số.
Ván trước Lục Trần chỉ sai số có 5 gram, đã đánh bại được rất nhiều kỷ lục
của giới cược đá.
Không ngờ đến ván này, Lục Trần lại càng khủng khϊế͙p͙ hơn, lại chỉ sai số
đúng 4 gram.
Độ chuẩn xác này, thử hỏi các vị ngồi đây, ai có thể theo kịp?
Khi Trịnh Tây Hòa nhìn thấy con số trêи bàn cân, quả đúng là 33 gram, ông
ta cảm thấy đầu óc nặng nề, cảm giác như trời đất đang quay cuồng vậy.
Ông ta lại thua rồi, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thua cùng một người trong
ba ván liên tiếp, hơn nữa lại còn là một người vai dưới vô danh tiểu tốt mà
trước đây ông ta luôn coi thường.
Đột nhiên, toàn hội trường đứng lên, kinh ngạc đến mực không biết nói gì.