Chương : 29
Chuyện Kiều Kiến Bang muốn Hạ Du sinh đứa thứ hai cho anh khi cô vừa mang thai đứa thứ nhất không lâu, nghĩ ngợi cả đêm khiến Hạ Du ngủ quên lúc nào không hay.
Buổi sáng thức giấc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, trong lúc Hạ Du còn đang mơ màng ngái ngủ thì Kiều Kiến Bang đã mặc xong đồ cho cô.
Ngọc Ân tiếp tục có buổi chụp hình thứ hai tại resort, lần này trang điểm lẫn trang phục đều làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của cô, đáng tiếc Kiều Kiến Bang lướt ngang qua cũng không hề liếc mắt lấy một lần, chỉ chăm chăm quan sát Hạ Du bên cạnh.
Thái độ của Kiều Kiến Bang khác hẳn với đêm hôm đó, muốn Ngọc Ân rút khỏi showbiz nhưng lại công khai vợ chính thức, điều đó chẳng khác nào tát vào mặt Ngọc Ân một bạt tay để cô ta có thể tỉnh ra.
Ấy vậy mà Ngọc Ân lại cho rằng Kiều Kiến Bang đang nhắc khéo cô ta chuyện anh sẽ chẳng chờ đợi ai, cơ hội đã cho chắc chắn sẽ không có lần nữa.
Trong lúc đi dạo ở khu mua sắm, ngang qua một cửa hàng hoa, bà chủ thấy Kiều Kiến Bang cùng Hạ Du đi ngang liền vui vẻ chào gọi bằng tiếng Nhật: “Cậu đẹp trai, mua hoa tặng bạn gái đi"
Kiều Kiến Bang nở nụ cười nhàn hạ, đáp lại bằng tiếng Nhật: “Đây là vợ tôi, cô ấy đã là một bông hoa đẹp nhất"
Bà chủ "A" một tiếng hiểu ý, chỉ duy nhất một mình Hạ Du như vịt nghe sấm, nửa chữ cũng không hiểu.
Sau khi rời khỏi nơi đó, Hạ Du mới hiếu kỳ hỏi Kiều Kiến Bang: “Anh với bà chủ tiệm nói gì vậy?"
"Bà ấy nói trông chúng ta rất xứng đôi" Vẻ mặt Kiều Kiến Bang bình thản như thật.
Thà Kiều Kiến Bang không nói, nói rồi lại không thể tin, nhìn Hạ Du và anh như một trời một vực, một người sang trọng, một người trông bình dân, nếu không phải bà chủ thì chính Kiều Kiến Bang là người bịa chuyện.
Về đến resort vừa kịp giờ ăn trưa, Kiều Kiến Bang, Hạ Du và cả Khải Dực cùng ngồi ở trong nhà hàng.
Đang ăn giữa chừng thì Ngọc Ân bỗng xuất hiện, vẻ đẹp mỹ miều e lệ lay động lòng người khiến những người xung quanh dán chặt mắt vào cô ta.
Đang mải mê không chú ý, Hạ Du vô tình cắn trúng lưỡi, do đau nên làm rơi chiếc muỗng bằng gỗ trong tay xuống bàn.
Tất cả sự chú ý của Kiều Kiến Bang đều dành trọn cho Hạ Du từ đầu đến cuối, phản ứng của anh như một bản năng tự nhiên vội vàng quay sang kiểm tra Hạ Du.
Mặt mày Hạ Du nhăn nhó, nước mắt chảy ra, Kiều Kiến Bang gỡ tay cô đang bụm miệng ra, gương mặt anh tiến sát chạm môi lên môi cô, đưa lưỡi lấy đi nước bọt lẫn máu tanh trong miệng cô vào miệng anh.
Ngay khi Ngọc Ân vừa đến gần đã bắt gặp cảnh tượng không dám tin, khóe mắt cô giật giật giận dữ, hai bàn tay bất giác siết chặt thành nắm đấm, căm phẫn nhìn Hạ Du ngang nhiên cướp toàn bộ tâm trí của Kiều Kiến Bang.
Bỗng nhiên Ngọc Ân ngã bệt xuống sàn, Triết rất nhanh chạy đến đỡ, trước bao ánh mắt dòm ngó đành phải đưa Ngọc Ân rời khỏi. Đến khi đi xa một đoạn, Ngọc Ân hé mắt nhìn về phía Kiều Kiến Bang, anh vốn không hề quan tâm đến ai ngoài Hạ Du.
Mặc kệ không khí ồn ào xung quanh, Kiều Kiến Bang sau khi rời môi Hạ Du, anh dịu dàng ôm lấy mặt cô hỏi han: “Còn đau không?"
Cảm nhận được mùi tanh của máu, Hạ Du cảm giác buồn nôn, mặt mũi khó coi lắc đầu. Ngay lập tức, Kiều Kiến Bang bỏ dở bữa ăn, nhanh chóng bế Hạ Du lên hướng về phòng.
Vào trong toilet, Kiều Kiến Bang lấy cốc rót nước ấm đưa đến miệng Hạ Du để cô súc miệng.
Trở lại phòng ngủ, Kiều Kiến Bang nhẹ nhàng đặt Hạ Du lên giường, lo lắng vén tóc ra sau tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Khá hơn chưa?"
Hạ Du mím nhẹ môi, rụt lưỡi lơ lửng trong khoang miệng, vẻ mặt tươi tỉnh khẽ gật đầu.
Kiều Kiến Bang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu xoa đầu cô, khom người tháo giày trên chân Hạ Du, nâng đôi chân cô gọn trên đệm, kéo chăn đắp lên.
Nằm bên cạnh Hạ Du, Kiều Kiến Bang hơi thở nóng hổi đều đều trên trán cô, ngón tay thuần thục cởi nút trên váy sơ mi trên người Hạ Du, chỉ tháo đến bụng dưới liền ngừng, để cơ thể cô được thoải mái.
Đêm qua ngủ vẫn chưa đủ, trưa đến Hạ Du ngủ thiếp đi rất nhanh, trong lúc mê nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng không tài nào cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Đợi Hạ Du ngủ sâu, Kiều Kiến Bang mới rời khỏi giường, cách gõ cửa không lẫn vào đâu được của Khải Dực. Dù trôi qua một lúc lâu, Khải Dực vẫn đứng đợi bên ngoài, phía xa xa là hai vệ sĩ ngăn lối Ngọc Ân, lịch sự không chạm vào người cô ta.
"Kiều tổng, Ngọc Ân muốn nói chuyện với anh"
Thu tầm mắt từ chỗ Ngọc Ân về Khải Dực đối diện, Kiều Kiến Bang thấp giọng: “Cho cô ta vào đây"
Kiều Kiến Bang nói xong quay lưng vào phòng khách ngồi xuống sofa, vài giây sau Ngọc Ân liền nhanh chóng đi vào, biểu cảm vô cùng khẩn thiết.
"Bang..."
"Suỵt" Kiều Kiến Bang để ngón tay trỏ trên môi ngắt ngang lời Ngọc Ân, ngụ ý bảo cô ta nhỏ giọng lại.
Ngọc Ân không phải kẻ ngốc, cách Kiều Kiến Bang cư xử như vậy chỉ có thể dành cho Hạ Du trong phòng kia. Ngọc Ân hoang mang, thật không dám tin Kiều Kiến Bang lại xem cô ta trở thành người xa lạ.
"Bang... Anh quên cuộc nói chuyện tối hôm đó của chúng ta rồi sao?" Ngọc Ân thẫn thờ, bước chân bước đến chổ Kiều Kiến Bang thật chậm.
Khóe môi Kiều Kiến Bang nhếch lên ẩn ý, ánh mắt lộ vẻ xa xăm, thong thả tựa ghế nói: “Nói ý chính đi"
Buổi sáng thức giấc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, trong lúc Hạ Du còn đang mơ màng ngái ngủ thì Kiều Kiến Bang đã mặc xong đồ cho cô.
Ngọc Ân tiếp tục có buổi chụp hình thứ hai tại resort, lần này trang điểm lẫn trang phục đều làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của cô, đáng tiếc Kiều Kiến Bang lướt ngang qua cũng không hề liếc mắt lấy một lần, chỉ chăm chăm quan sát Hạ Du bên cạnh.
Thái độ của Kiều Kiến Bang khác hẳn với đêm hôm đó, muốn Ngọc Ân rút khỏi showbiz nhưng lại công khai vợ chính thức, điều đó chẳng khác nào tát vào mặt Ngọc Ân một bạt tay để cô ta có thể tỉnh ra.
Ấy vậy mà Ngọc Ân lại cho rằng Kiều Kiến Bang đang nhắc khéo cô ta chuyện anh sẽ chẳng chờ đợi ai, cơ hội đã cho chắc chắn sẽ không có lần nữa.
Trong lúc đi dạo ở khu mua sắm, ngang qua một cửa hàng hoa, bà chủ thấy Kiều Kiến Bang cùng Hạ Du đi ngang liền vui vẻ chào gọi bằng tiếng Nhật: “Cậu đẹp trai, mua hoa tặng bạn gái đi"
Kiều Kiến Bang nở nụ cười nhàn hạ, đáp lại bằng tiếng Nhật: “Đây là vợ tôi, cô ấy đã là một bông hoa đẹp nhất"
Bà chủ "A" một tiếng hiểu ý, chỉ duy nhất một mình Hạ Du như vịt nghe sấm, nửa chữ cũng không hiểu.
Sau khi rời khỏi nơi đó, Hạ Du mới hiếu kỳ hỏi Kiều Kiến Bang: “Anh với bà chủ tiệm nói gì vậy?"
"Bà ấy nói trông chúng ta rất xứng đôi" Vẻ mặt Kiều Kiến Bang bình thản như thật.
Thà Kiều Kiến Bang không nói, nói rồi lại không thể tin, nhìn Hạ Du và anh như một trời một vực, một người sang trọng, một người trông bình dân, nếu không phải bà chủ thì chính Kiều Kiến Bang là người bịa chuyện.
Về đến resort vừa kịp giờ ăn trưa, Kiều Kiến Bang, Hạ Du và cả Khải Dực cùng ngồi ở trong nhà hàng.
Đang ăn giữa chừng thì Ngọc Ân bỗng xuất hiện, vẻ đẹp mỹ miều e lệ lay động lòng người khiến những người xung quanh dán chặt mắt vào cô ta.
Đang mải mê không chú ý, Hạ Du vô tình cắn trúng lưỡi, do đau nên làm rơi chiếc muỗng bằng gỗ trong tay xuống bàn.
Tất cả sự chú ý của Kiều Kiến Bang đều dành trọn cho Hạ Du từ đầu đến cuối, phản ứng của anh như một bản năng tự nhiên vội vàng quay sang kiểm tra Hạ Du.
Mặt mày Hạ Du nhăn nhó, nước mắt chảy ra, Kiều Kiến Bang gỡ tay cô đang bụm miệng ra, gương mặt anh tiến sát chạm môi lên môi cô, đưa lưỡi lấy đi nước bọt lẫn máu tanh trong miệng cô vào miệng anh.
Ngay khi Ngọc Ân vừa đến gần đã bắt gặp cảnh tượng không dám tin, khóe mắt cô giật giật giận dữ, hai bàn tay bất giác siết chặt thành nắm đấm, căm phẫn nhìn Hạ Du ngang nhiên cướp toàn bộ tâm trí của Kiều Kiến Bang.
Bỗng nhiên Ngọc Ân ngã bệt xuống sàn, Triết rất nhanh chạy đến đỡ, trước bao ánh mắt dòm ngó đành phải đưa Ngọc Ân rời khỏi. Đến khi đi xa một đoạn, Ngọc Ân hé mắt nhìn về phía Kiều Kiến Bang, anh vốn không hề quan tâm đến ai ngoài Hạ Du.
Mặc kệ không khí ồn ào xung quanh, Kiều Kiến Bang sau khi rời môi Hạ Du, anh dịu dàng ôm lấy mặt cô hỏi han: “Còn đau không?"
Cảm nhận được mùi tanh của máu, Hạ Du cảm giác buồn nôn, mặt mũi khó coi lắc đầu. Ngay lập tức, Kiều Kiến Bang bỏ dở bữa ăn, nhanh chóng bế Hạ Du lên hướng về phòng.
Vào trong toilet, Kiều Kiến Bang lấy cốc rót nước ấm đưa đến miệng Hạ Du để cô súc miệng.
Trở lại phòng ngủ, Kiều Kiến Bang nhẹ nhàng đặt Hạ Du lên giường, lo lắng vén tóc ra sau tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Khá hơn chưa?"
Hạ Du mím nhẹ môi, rụt lưỡi lơ lửng trong khoang miệng, vẻ mặt tươi tỉnh khẽ gật đầu.
Kiều Kiến Bang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu xoa đầu cô, khom người tháo giày trên chân Hạ Du, nâng đôi chân cô gọn trên đệm, kéo chăn đắp lên.
Nằm bên cạnh Hạ Du, Kiều Kiến Bang hơi thở nóng hổi đều đều trên trán cô, ngón tay thuần thục cởi nút trên váy sơ mi trên người Hạ Du, chỉ tháo đến bụng dưới liền ngừng, để cơ thể cô được thoải mái.
Đêm qua ngủ vẫn chưa đủ, trưa đến Hạ Du ngủ thiếp đi rất nhanh, trong lúc mê nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng không tài nào cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Đợi Hạ Du ngủ sâu, Kiều Kiến Bang mới rời khỏi giường, cách gõ cửa không lẫn vào đâu được của Khải Dực. Dù trôi qua một lúc lâu, Khải Dực vẫn đứng đợi bên ngoài, phía xa xa là hai vệ sĩ ngăn lối Ngọc Ân, lịch sự không chạm vào người cô ta.
"Kiều tổng, Ngọc Ân muốn nói chuyện với anh"
Thu tầm mắt từ chỗ Ngọc Ân về Khải Dực đối diện, Kiều Kiến Bang thấp giọng: “Cho cô ta vào đây"
Kiều Kiến Bang nói xong quay lưng vào phòng khách ngồi xuống sofa, vài giây sau Ngọc Ân liền nhanh chóng đi vào, biểu cảm vô cùng khẩn thiết.
"Bang..."
"Suỵt" Kiều Kiến Bang để ngón tay trỏ trên môi ngắt ngang lời Ngọc Ân, ngụ ý bảo cô ta nhỏ giọng lại.
Ngọc Ân không phải kẻ ngốc, cách Kiều Kiến Bang cư xử như vậy chỉ có thể dành cho Hạ Du trong phòng kia. Ngọc Ân hoang mang, thật không dám tin Kiều Kiến Bang lại xem cô ta trở thành người xa lạ.
"Bang... Anh quên cuộc nói chuyện tối hôm đó của chúng ta rồi sao?" Ngọc Ân thẫn thờ, bước chân bước đến chổ Kiều Kiến Bang thật chậm.
Khóe môi Kiều Kiến Bang nhếch lên ẩn ý, ánh mắt lộ vẻ xa xăm, thong thả tựa ghế nói: “Nói ý chính đi"