Chương : 40
Trong phòng, Kiều Kiến Bang vừa tắm xong đứng cạnh giường cắn ngón tay nhìn Hạ Du đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy hối hận vì quyết định có con sớm, bây giờ muốn làm gì cũng phải hết sức cẩn trọng, từ sức lực đến dục vọng đều phải kiềm chế cao độ, thêm vào đó còn phải đợi thể trạng Hạ Du tốt mới có thể hành động.
Kiều Kiến Bang ngao ngán lắc đầu, vòng sang bên cạnh Hạ Du nằm xuống bình yên ngắm cô ngủ. Tính ra thì sức chịu đựng của Kiều Kiến Bang không phải dạng thường, Hạ Du từ mặc váy ngủ mỏng dần, đến hiện tại đã không còn mặc gì lúc ngủ, Kiều Kiến Bang lại có thể nhịn khống chế bản thân, chỉ sợ những tháng sau này không còn được như vậy.
Do mệt mà Hạ Du ngủ thẳng giấc một đêm, riêng Kiều Kiến Bang theo thói quen tỉnh giấc vài lần, thấy Hạ Du đang ngon giấc mới an tâm chợp mắt.
Buổi sáng, Hạ Du cựa mình trên chiếc giường rộng lớn, nheo mắt ngái ngủ tìm Kiều Kiến Bang, bắt gặp anh đang chuẩn bị váy áo cho cô, Hạ Du mỉm cười ngẩn ngơ một mình, chỉ cần mỗi tối trước khi ngủ và mỗi sáng sau khi thức dậy đều nhìn thấy Kiều Kiến Bang, trong lòng Hạ Du lại cảm thấy an toàn đến kỳ lạ, giống như luôn có anh bên cạnh kể cả lúc say giấc.
Ngay khi Hạ Du trở người định ngồi dậy thì Kiều Kiến Bang đã ở bên cạnh cô từ lúc nào, anh bỗng cúi xuống hôn lên môi cô, tinh thần lúc sáng sớm phấn chấn tung hoành ngang dọc trong khoang miệng cô, bàn tay không an phận luồn dưới chăn sờ khắp cơ thể cô.
Đối với Kiều Kiến Bang, trên đời này có hai thứ khó cưỡng lại nhất chính là quyền lực và khoảnh khắc Hạ Du hoàn toàn thuộc về anh. Nhìn Hạ Du mặt mày hồng hào, trán ướt mồ hôi nằm dưới thân anh, tuy có xót nhưng Kiều Kiến Bang lại thích nhìn cô lúc này nhất, vì trong ánh mắt mơ màng thỏa mãn đó chỉ tồn tại duy nhất một hình bóng của anh.
Dưới trời nắng nhẹ, chiếc váy trắng dài bay trong gió, mái tóc tết dưới chiếc mũ rộng vành, Hạ Du mang giày sandal dẫm trên cát mịn, nhìn chiếc du thuyền neo đậu sát bờ biển.
Kiều Kiến Bang bên cạnh mặc sơ mi rộng rãi, bờ ngực săn chắc lấp ló dưới lớp áo chưa cài hết nút, quần lửng kính râm, vẻ công tử bẩm sinh lại nổi bật thêm vài lần phong độ.
Bên trong du thuyền không thua gì một khách sạn hạng sang, từ nội thất đến trang trí đều được thiết kế theo yêu cầu, không gian rộng lớn hiện đại, trang bị nhiều phòng phục vụ nhu cầu cá nhân.
Tông chủ đạo theo màu lạnh, màu trắng chiếm bảy mươi phần trăm hòa cùng ánh đèn sáng, từng chi tiết, vật dụng trên du thuyền đều được chọn tỉ mỉ hòa hợp, khẳng định vị thế của chủ nhân là một nhân vật không hề bình thường.
Hạ Du choáng váng nhìn mọi thứ xung quanh, trong thế giới của Kiều Kiến Bang có quá nhiều thứ cô chưa từng tưởng tượng đến trước đó, sự giàu có không thể hiện ở vẻ bề ngoài mà là những gì người ta có trong tay.
Vào trong thang máy lên tầng cao nhất, căn phòng nằm ở bên phải cuối đuôi thuyền, Hạ Du lần nữa há hốc nhìn căn phòng sang trọng trước mắt, từ ngày theo Kiều Kiến Bang, Hạ Du luôn ở nơi sang hơn.
Hạ Du đẩy cửa ra ngoài ban công chung, hứng gió mát trên biển, thầm cảm thán mọi thứ đang vượt qua sự hiểu biết của cô, Kiều Kiến Bang đưa cô đến đây chỉ để hưởng thụ cuộc sống thì đã quá xa xỉ.
Kiều Kiến Bang từ trong đi ra, khoác lên vai Hạ Du một chiếc áo len mỏng, sẵn tiện ôm cô từ phía sau, cùng nhau ngắm mặt biển xanh mướt.
"Em thích không?"
"Thích, nhưng lại giống như đang mơ vậy" Hạ Du phân vân trả lời.
Kiều Kiến Bang mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Du, buông lời trêu cô: “Nếu là mơ thì em quá tham lam rồi, đi chơi vui vẻ, còn có thêm một anh chàng đẹp trai theo chăm sóc, người không biết sẽ nghĩ em ảo tưởng đấy"
Nghe Kiều Kiến Bang nói, Hạ Du không nhịn được bật cười, xem ra đây là sự thật, Kiều Kiến Bang là thật và kết hôn có con cũng là thật, cuộc đời cô vốn đã thay đổi kể từ khi gặp anh, mỗi việc mang thai liền trở thành công chúa được hoàng tử cưng chiều.
Hạ Du xoay người lại, vòng tay ôm người Kiều Kiến Bang, chăm chú nhìn anh mỉm cười mãn nguyện: “Cám ơn anh vì tất cả"
Đôi mắt ma mị lộ rõ tấm chân tình, Kiều Kiến Bang say đắm nhìn Hạ Du, cái kết anh mong muốn trong cuộc hôn nhân này chính là tình yêu, cuối cùng chuyện đó đã trở thành hiện thực. Kiều Kiến Bang thì thầm ngọt ngào: “Du Du, ngoài việc để em phải mang nặng đẻ đau, những thứ tốt nhất trên đời này chắc chắn dành cho em, duy nhất một mình em"
Hạ Du khẽ gật đầu, khép mắt lại nước mắt liền chảy ra, cô hạnh phúc với tất cả những gì Kiều Kiến Bang dành cho cô, đến tận bây giờ, người tốt với cô nhất chỉ có anh, đó chính là lý do tình cảm trong cô cứ ngày dần lớn lên không cách nào ngừng lại.
Kiều Kiến Bang hôn lên mắt Hạ Du thay cho lời an ủi, anh biết anh là chỗ dựa mà Hạ Du tin tưởng nhất lúc này, anh đã bắt một cô gái mới hai mươi tuổi sinh con cho anh, bắt cô ấy chịu những thiệt thòi do anh ép buộc, vậy nên cả cuộc đời cô, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Kiều Kiến Bang ngao ngán lắc đầu, vòng sang bên cạnh Hạ Du nằm xuống bình yên ngắm cô ngủ. Tính ra thì sức chịu đựng của Kiều Kiến Bang không phải dạng thường, Hạ Du từ mặc váy ngủ mỏng dần, đến hiện tại đã không còn mặc gì lúc ngủ, Kiều Kiến Bang lại có thể nhịn khống chế bản thân, chỉ sợ những tháng sau này không còn được như vậy.
Do mệt mà Hạ Du ngủ thẳng giấc một đêm, riêng Kiều Kiến Bang theo thói quen tỉnh giấc vài lần, thấy Hạ Du đang ngon giấc mới an tâm chợp mắt.
Buổi sáng, Hạ Du cựa mình trên chiếc giường rộng lớn, nheo mắt ngái ngủ tìm Kiều Kiến Bang, bắt gặp anh đang chuẩn bị váy áo cho cô, Hạ Du mỉm cười ngẩn ngơ một mình, chỉ cần mỗi tối trước khi ngủ và mỗi sáng sau khi thức dậy đều nhìn thấy Kiều Kiến Bang, trong lòng Hạ Du lại cảm thấy an toàn đến kỳ lạ, giống như luôn có anh bên cạnh kể cả lúc say giấc.
Ngay khi Hạ Du trở người định ngồi dậy thì Kiều Kiến Bang đã ở bên cạnh cô từ lúc nào, anh bỗng cúi xuống hôn lên môi cô, tinh thần lúc sáng sớm phấn chấn tung hoành ngang dọc trong khoang miệng cô, bàn tay không an phận luồn dưới chăn sờ khắp cơ thể cô.
Đối với Kiều Kiến Bang, trên đời này có hai thứ khó cưỡng lại nhất chính là quyền lực và khoảnh khắc Hạ Du hoàn toàn thuộc về anh. Nhìn Hạ Du mặt mày hồng hào, trán ướt mồ hôi nằm dưới thân anh, tuy có xót nhưng Kiều Kiến Bang lại thích nhìn cô lúc này nhất, vì trong ánh mắt mơ màng thỏa mãn đó chỉ tồn tại duy nhất một hình bóng của anh.
Dưới trời nắng nhẹ, chiếc váy trắng dài bay trong gió, mái tóc tết dưới chiếc mũ rộng vành, Hạ Du mang giày sandal dẫm trên cát mịn, nhìn chiếc du thuyền neo đậu sát bờ biển.
Kiều Kiến Bang bên cạnh mặc sơ mi rộng rãi, bờ ngực săn chắc lấp ló dưới lớp áo chưa cài hết nút, quần lửng kính râm, vẻ công tử bẩm sinh lại nổi bật thêm vài lần phong độ.
Bên trong du thuyền không thua gì một khách sạn hạng sang, từ nội thất đến trang trí đều được thiết kế theo yêu cầu, không gian rộng lớn hiện đại, trang bị nhiều phòng phục vụ nhu cầu cá nhân.
Tông chủ đạo theo màu lạnh, màu trắng chiếm bảy mươi phần trăm hòa cùng ánh đèn sáng, từng chi tiết, vật dụng trên du thuyền đều được chọn tỉ mỉ hòa hợp, khẳng định vị thế của chủ nhân là một nhân vật không hề bình thường.
Hạ Du choáng váng nhìn mọi thứ xung quanh, trong thế giới của Kiều Kiến Bang có quá nhiều thứ cô chưa từng tưởng tượng đến trước đó, sự giàu có không thể hiện ở vẻ bề ngoài mà là những gì người ta có trong tay.
Vào trong thang máy lên tầng cao nhất, căn phòng nằm ở bên phải cuối đuôi thuyền, Hạ Du lần nữa há hốc nhìn căn phòng sang trọng trước mắt, từ ngày theo Kiều Kiến Bang, Hạ Du luôn ở nơi sang hơn.
Hạ Du đẩy cửa ra ngoài ban công chung, hứng gió mát trên biển, thầm cảm thán mọi thứ đang vượt qua sự hiểu biết của cô, Kiều Kiến Bang đưa cô đến đây chỉ để hưởng thụ cuộc sống thì đã quá xa xỉ.
Kiều Kiến Bang từ trong đi ra, khoác lên vai Hạ Du một chiếc áo len mỏng, sẵn tiện ôm cô từ phía sau, cùng nhau ngắm mặt biển xanh mướt.
"Em thích không?"
"Thích, nhưng lại giống như đang mơ vậy" Hạ Du phân vân trả lời.
Kiều Kiến Bang mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Du, buông lời trêu cô: “Nếu là mơ thì em quá tham lam rồi, đi chơi vui vẻ, còn có thêm một anh chàng đẹp trai theo chăm sóc, người không biết sẽ nghĩ em ảo tưởng đấy"
Nghe Kiều Kiến Bang nói, Hạ Du không nhịn được bật cười, xem ra đây là sự thật, Kiều Kiến Bang là thật và kết hôn có con cũng là thật, cuộc đời cô vốn đã thay đổi kể từ khi gặp anh, mỗi việc mang thai liền trở thành công chúa được hoàng tử cưng chiều.
Hạ Du xoay người lại, vòng tay ôm người Kiều Kiến Bang, chăm chú nhìn anh mỉm cười mãn nguyện: “Cám ơn anh vì tất cả"
Đôi mắt ma mị lộ rõ tấm chân tình, Kiều Kiến Bang say đắm nhìn Hạ Du, cái kết anh mong muốn trong cuộc hôn nhân này chính là tình yêu, cuối cùng chuyện đó đã trở thành hiện thực. Kiều Kiến Bang thì thầm ngọt ngào: “Du Du, ngoài việc để em phải mang nặng đẻ đau, những thứ tốt nhất trên đời này chắc chắn dành cho em, duy nhất một mình em"
Hạ Du khẽ gật đầu, khép mắt lại nước mắt liền chảy ra, cô hạnh phúc với tất cả những gì Kiều Kiến Bang dành cho cô, đến tận bây giờ, người tốt với cô nhất chỉ có anh, đó chính là lý do tình cảm trong cô cứ ngày dần lớn lên không cách nào ngừng lại.
Kiều Kiến Bang hôn lên mắt Hạ Du thay cho lời an ủi, anh biết anh là chỗ dựa mà Hạ Du tin tưởng nhất lúc này, anh đã bắt một cô gái mới hai mươi tuổi sinh con cho anh, bắt cô ấy chịu những thiệt thòi do anh ép buộc, vậy nên cả cuộc đời cô, anh sẽ chịu trách nhiệm.