Chương 3: Lúc cô ngất còn nghiến răng và ngáy nữa!
" Tôi cũng không vòng vo nữa... "
Nghe anh nói đến đây trong lòng Từ Tư Hạ chửi thầm ( cuối cùng anh cũng biết mình đang vòng vo sao?) mà cô lại vô tình không biết biểu cảm trong vô thức của cô lại bị anh chú ý đến.
- " Bác sĩ Từ, cô có thành kiến gì với tôi sao?... Tôi thấy hình như cô đang...."
Nhìn anh đang cố biểu đạt cô dường như cảm nhận được điều anh đang muốn nói liền nặn ra một nụ cười thật tươi.
- " Vương tổng, anh đừng để ý tới biểu cảm của tôi... do áp lực công việc nên thi thoảng tôi có một vài hành động lạ.... anh cứ tiếp tục nói đi."
Vương Vũ Thần gật đầu coi như cho qua.
- " Hôm nay tôi gặp cô là để bàn về kế hoạch tác chiến."
Cô nhìn anh rồi khẽ cau mày, đầu óc mới thức đêm của cô nhất thời chưa bắt sóng kịp lời anh nói.
- " Kế hoạch tác chiến?."
Vương Vũ Thần cũng nhìn cô với vẻ mặt khó tin.
- " Logic của cô như vậy... bằng cách nào mà cô trở thành bác sĩ ngoại khoa thế?."
Từ Tư Hạ cứng họng trước câu nói của anh, quả thực là trở tay không kịp mà. Cô nghĩ thầm ( Đúng là đồ độc mồm độc miệng... nếu hôm nay tôi cảm thấy không khỏe thì anh chết chắc.). Tư Hạ giả ngốc hỏi lại.
- " Hả?".
Vương Vũ Thần thở dài tỏ vẻ rất thất vọng.
- " Cô biết việc tôi và cô sắp phải kết hôn với nhau rồi chứ?."
Từ Tư Hạ hóa đá tại chỗ, câu nói của anh như sét đánh ngang tai, Cô không tin vào tai mình nên hỏi lại.
- " Anh nói sao cơ?."
Vương Vũ Thần nhướn mày nhìn cô không mặn không nhạt đáp.
- " Cô chưa biết?... Hình như gia đình cô không được hòa thuận thì phải... chuyện lớn như vậy mà cô chú Từ cũng chưa báo cho cô biết sao?."
Lúc này Từ Tư Hạ mới xác nhận điều mình vừa nghe thấy là đúng, cô vơ vội lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Nhưng chỉ vài giây sau cô đứng hình trước những thứ hiện trên màn hình, cả một đống tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ của ba mẹ cô từ 4-5 ngày trước.
Cả tuần ở bệnh viện cô bận bù đầu bù cổ, cấp cứu liên tục, lúc hơi rảnh tay thì phải tranh thủ ngủ thậm chí có lần 2-3 ngày cô mới về nhà một lần, điện thoại cũng phải nhờ Tử Du sạc hộ.
Từ Tư Hạ giữ chặt chiếc điện thoại, ngay lúc này cô như bị một khoảng không rộng lớn bao lấy hoàn toàn không cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa.
......................
...Từ Tư Hạ mơ màng tỉnh dậy, mọi thứ trước mắt cô hiện lên rõ dần, Tư Hạ choàng người ngồi dậy rồi ngáp một cái không thấy trời trăng, cánh tay thon gọn vươn ra hết cỡ....
Xong xuôi cô mới đưa mắt nhìn xung quanh cố gắng đào lại kí ức.
- " Mình đang ở đâu vậy?... Bệnh viện sao?..."
Cô nhìn quanh thấy đống nội thất sang trọng trong lòng liền tự nghi hoặc phán đoán của mình.
- " Nhưng trong bệnh viện làm gì có phòng cao cấp thế này..."
Tiếp theo cô dùng mũi hít hà trong không khí.
- " Chỗ này... không có mùi thuốc khử trùng."
Đang chìm trong dòng suy nghĩ thám tử thì tiếng mở cửa kéo cô về thực tại, theo phản xạ Từ Tư Hạ co rúm người lại kéo chăn lên trùm kín toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt.
Hình ảnh của người đang bước vào hiện dần trong tầm mắt khiến cô có chút run sợ nhắm tịt mắt lại.
- " Dậy rồi sao?".
Giọng nói làm cô bất giác ngẩng lên nhìn... là Vương Vũ Thần đứng ngay trước mặt cô trên tay anh là một bát mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút.
Không khí im lặng bao trùm, chỉ có 4 mắt lẳng lặng nhìn nhau. Một lúc sau cô liền bỏ tấm chăn trên người xuống. Để phá vỡ không khí im lặng, cô liền vơ tạm một câu để nói.
- " Anh không muốn hỏi thăm tôi sao?."
Cô bước xuống khỏi giường rồi khom lưng chỉnh lại chăn cho vuông vắn, miệng vẫn thản nhiên nói.
- " Dù sao tôi cũng vừa mới ngất... anh không hỏi thăm tôi sao?."
Vương Vũ Thần chuyển bát mì sang tay kia rồi giơ đồng hồ trên tay lên nhìn.
- " Đúng vậy, cô đã ngất 12 tiếng rồi!."
Từ Tư Hạ trố mắt nhìn anh với vẻ mặt khó tin.
- " Cái gì?... 12 tiếng?."
Ngay lúc này anh cúi xuống áp sát vào tay cô, khóe miệng anh cong lên.
- "Đúng vậy, Lúc ngất cô còn nghiến răng và ngáy nữa."
Từ Tư Hạ bị lời nói của anh đánh cho ngơ đứng yên không thể nhúc nhích.
Vương Vũ Thần đặt bát mì xuống rồi quay lưng rời đi chỉ để lại Từ Tư Hạ với cả đống phỏng đoán ngổn ngang.
Nghe anh nói đến đây trong lòng Từ Tư Hạ chửi thầm ( cuối cùng anh cũng biết mình đang vòng vo sao?) mà cô lại vô tình không biết biểu cảm trong vô thức của cô lại bị anh chú ý đến.
- " Bác sĩ Từ, cô có thành kiến gì với tôi sao?... Tôi thấy hình như cô đang...."
Nhìn anh đang cố biểu đạt cô dường như cảm nhận được điều anh đang muốn nói liền nặn ra một nụ cười thật tươi.
- " Vương tổng, anh đừng để ý tới biểu cảm của tôi... do áp lực công việc nên thi thoảng tôi có một vài hành động lạ.... anh cứ tiếp tục nói đi."
Vương Vũ Thần gật đầu coi như cho qua.
- " Hôm nay tôi gặp cô là để bàn về kế hoạch tác chiến."
Cô nhìn anh rồi khẽ cau mày, đầu óc mới thức đêm của cô nhất thời chưa bắt sóng kịp lời anh nói.
- " Kế hoạch tác chiến?."
Vương Vũ Thần cũng nhìn cô với vẻ mặt khó tin.
- " Logic của cô như vậy... bằng cách nào mà cô trở thành bác sĩ ngoại khoa thế?."
Từ Tư Hạ cứng họng trước câu nói của anh, quả thực là trở tay không kịp mà. Cô nghĩ thầm ( Đúng là đồ độc mồm độc miệng... nếu hôm nay tôi cảm thấy không khỏe thì anh chết chắc.). Tư Hạ giả ngốc hỏi lại.
- " Hả?".
Vương Vũ Thần thở dài tỏ vẻ rất thất vọng.
- " Cô biết việc tôi và cô sắp phải kết hôn với nhau rồi chứ?."
Từ Tư Hạ hóa đá tại chỗ, câu nói của anh như sét đánh ngang tai, Cô không tin vào tai mình nên hỏi lại.
- " Anh nói sao cơ?."
Vương Vũ Thần nhướn mày nhìn cô không mặn không nhạt đáp.
- " Cô chưa biết?... Hình như gia đình cô không được hòa thuận thì phải... chuyện lớn như vậy mà cô chú Từ cũng chưa báo cho cô biết sao?."
Lúc này Từ Tư Hạ mới xác nhận điều mình vừa nghe thấy là đúng, cô vơ vội lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Nhưng chỉ vài giây sau cô đứng hình trước những thứ hiện trên màn hình, cả một đống tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ của ba mẹ cô từ 4-5 ngày trước.
Cả tuần ở bệnh viện cô bận bù đầu bù cổ, cấp cứu liên tục, lúc hơi rảnh tay thì phải tranh thủ ngủ thậm chí có lần 2-3 ngày cô mới về nhà một lần, điện thoại cũng phải nhờ Tử Du sạc hộ.
Từ Tư Hạ giữ chặt chiếc điện thoại, ngay lúc này cô như bị một khoảng không rộng lớn bao lấy hoàn toàn không cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa.
......................
...Từ Tư Hạ mơ màng tỉnh dậy, mọi thứ trước mắt cô hiện lên rõ dần, Tư Hạ choàng người ngồi dậy rồi ngáp một cái không thấy trời trăng, cánh tay thon gọn vươn ra hết cỡ....
Xong xuôi cô mới đưa mắt nhìn xung quanh cố gắng đào lại kí ức.
- " Mình đang ở đâu vậy?... Bệnh viện sao?..."
Cô nhìn quanh thấy đống nội thất sang trọng trong lòng liền tự nghi hoặc phán đoán của mình.
- " Nhưng trong bệnh viện làm gì có phòng cao cấp thế này..."
Tiếp theo cô dùng mũi hít hà trong không khí.
- " Chỗ này... không có mùi thuốc khử trùng."
Đang chìm trong dòng suy nghĩ thám tử thì tiếng mở cửa kéo cô về thực tại, theo phản xạ Từ Tư Hạ co rúm người lại kéo chăn lên trùm kín toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt.
Hình ảnh của người đang bước vào hiện dần trong tầm mắt khiến cô có chút run sợ nhắm tịt mắt lại.
- " Dậy rồi sao?".
Giọng nói làm cô bất giác ngẩng lên nhìn... là Vương Vũ Thần đứng ngay trước mặt cô trên tay anh là một bát mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút.
Không khí im lặng bao trùm, chỉ có 4 mắt lẳng lặng nhìn nhau. Một lúc sau cô liền bỏ tấm chăn trên người xuống. Để phá vỡ không khí im lặng, cô liền vơ tạm một câu để nói.
- " Anh không muốn hỏi thăm tôi sao?."
Cô bước xuống khỏi giường rồi khom lưng chỉnh lại chăn cho vuông vắn, miệng vẫn thản nhiên nói.
- " Dù sao tôi cũng vừa mới ngất... anh không hỏi thăm tôi sao?."
Vương Vũ Thần chuyển bát mì sang tay kia rồi giơ đồng hồ trên tay lên nhìn.
- " Đúng vậy, cô đã ngất 12 tiếng rồi!."
Từ Tư Hạ trố mắt nhìn anh với vẻ mặt khó tin.
- " Cái gì?... 12 tiếng?."
Ngay lúc này anh cúi xuống áp sát vào tay cô, khóe miệng anh cong lên.
- "Đúng vậy, Lúc ngất cô còn nghiến răng và ngáy nữa."
Từ Tư Hạ bị lời nói của anh đánh cho ngơ đứng yên không thể nhúc nhích.
Vương Vũ Thần đặt bát mì xuống rồi quay lưng rời đi chỉ để lại Từ Tư Hạ với cả đống phỏng đoán ngổn ngang.