Chương 6: Cũng là một buổi chiều tà Nhưng lại rất giống hoàng hôn...!
Trước buổi lễ 1 ngày.
Từ Tư Hạ đứng ngay dưới sảnh của Hoa Vương, chỉ cần nhìn chiều cao chót vót của cái tòa nhà này là đủ biết quyền lực của nhà họ Vương lớn tới mức nào.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.
- " Chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô?." - Lễ tân hỏi.
Tư Hạ mạch lạc đáp lại, trông cô lúc này khác hẳn với con người bình thường ở bệnh viện, không còn nhí nhố cười đùa... mà bây giờ lại trông trưởng thành chín chắn, lời nói mạch lạc rành mạch... lúc này cô giống thương nhân hơn.
- " Cô báo lại với Vương tổng là có Từ Tư Hạ muốn gặp!."
- " Được, phiền cô chờ một chút!."
Một lát sau, lễ tân vừa cúp máy liền báo lại.
- " Xin lỗi cô Từ, Vương tổng đang tham gia một cuộc họp quan trọng, bây giờ không thể gặp cô được.". Đọc thê? các chươ?g ?ới tại — Trù?Tr??ệ?.VN —
Tư Hạ hơi cau mày.
- " Vậy, khi nào thì cuộc họp kết thúc."
- " Chắc là 19h."
Nhưng bây giờ chỉ mới 16h chiều. Cô suy nghĩ một lát rồi nhìn cô lễ tân với ánh mắt kiên định.
- " Làm phiền cô báo lại với Vương tổng là tôi sẽ chờ anh ấy."
Nói xong cô quay người đi về phía chiếc ghế sofa.
Khi cô vừa ngồi ấm chỗ thì có một cô gái trông rất xinh xắn cũng đi tới quầy lễ tân, nhìn sơ qua bên ngoài có thể đoán là cô gái này mới từ nước ngoài về.
- " Tôi tới gặp Vũ Thần" - Cô gái nói với lễ tân.
Cô lễ tân cúi đầu lịch sự.
- " Xin lỗi, Vương tổng đang họp, bây giờ không thể gặp cô ạ!."
Ngay lập tức cô ta cau mày, thái độ cũng khác hẳn lúc nãy.
- " Cô đừng có nói láo, cuộc họp nào cũng không thể quan trọng bằng tôi được."
Rồi cô ta cúi xuống ghé sát vào tai lễ tân.
- " Cô có biết tôi là ai không?.. Nói với Vũ Thần là có Trình Tử Y đến, để tôi xem cái gì mới quan trọng hơn với anh ấy.!"
Nói xong cô ta dương dương tự đắc đứng chờ kết quả.
Một lát sau,
- " Cô Trình, Vương tổng bảo cô lên trên phòng ngồi chờ anh ấy."
Cô ta mỉm cười rồi khẽ nháy mắt, trong lòng có vẻ rất thoải mái khi vừa " thị uy" được ở Hoa Vương.
Sau khi cô ta đi khuất, Từ Tư Hạ cũng đi tới.
- " Xin lỗi, người kia cũng tới gặp Vương Vũ Thần phải không?."
Cô lễ tân thành thật trả lời.
- " Vâng, đúng vậy."
Tư Hạ tinh ranh.
- " Vậy,... cô ta được lên...tôi cũng lên được phải không?."
Nói xong cô đi tới bên thang máy.
- " Anh ta ở tầng bao nhiêu vậy?... Chắc là tầng cao nhất đúng không?".
Từ Tư Hạ tự lảm nhảm rồi tự nhấn nút.
Sau khi cô đi khuất, đám lễ tân túm tụm lại bàn tán.
- " Cô gái đi trước là người đó đúng không?...Là Trình tiểu thư của Trình gia... là cổ đông lớn thứ 2 của Hoa Vương chỉ đứng sau Chủ tịch Vương sao?."
- " Nghe nói cô ta là người yêu bí mật của Vương tổng..."
- " Thật sao?... Ai nói vậy?."
- " Mặc kệ ai nói,... nhưng nhìn họ rất xứng đôi...Hoa Vương và Trình thị liên thủ thì chắc chắn Phó tổng Vương Vũ Thần gần như nắm được nửa Hoa Vương rồi."
Cuộc thảo luận vô cùng rôm rả nhưng lại chẳng có một câu bẻ đôi nào nhắc tới cô.
Phía Tư Hạ
Thang máy đưa cô đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, vừa ra khỏi thang máy, cảnh sắc xung quanh làm cô ngỡ ngàng, ánh mắt cô sáng rực đầy ngưỡng mộ.
Tư Hạ như bị hớp hồn, cô bước dần về phía tấm kính.
- " Òa,... cũng là một buổi chiều tà... nhưng lại rất giống hoàng hôn!."
Tư Hạ vô cùng thích hoàng hôn vì nhiều lí do, nhưng có những ngày quá chật vật... đối với cô dù nó đẹp đến đâu thì cũng chỉ là buổi chiều tà...
- " Thì ra... đây chính là cảnh sắc mà người giàu nhìn thấy... hoàng hôn!."
Từ Tư Hạ đứng ngay dưới sảnh của Hoa Vương, chỉ cần nhìn chiều cao chót vót của cái tòa nhà này là đủ biết quyền lực của nhà họ Vương lớn tới mức nào.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.
- " Chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô?." - Lễ tân hỏi.
Tư Hạ mạch lạc đáp lại, trông cô lúc này khác hẳn với con người bình thường ở bệnh viện, không còn nhí nhố cười đùa... mà bây giờ lại trông trưởng thành chín chắn, lời nói mạch lạc rành mạch... lúc này cô giống thương nhân hơn.
- " Cô báo lại với Vương tổng là có Từ Tư Hạ muốn gặp!."
- " Được, phiền cô chờ một chút!."
Một lát sau, lễ tân vừa cúp máy liền báo lại.
- " Xin lỗi cô Từ, Vương tổng đang tham gia một cuộc họp quan trọng, bây giờ không thể gặp cô được.". Đọc thê? các chươ?g ?ới tại — Trù?Tr??ệ?.VN —
Tư Hạ hơi cau mày.
- " Vậy, khi nào thì cuộc họp kết thúc."
- " Chắc là 19h."
Nhưng bây giờ chỉ mới 16h chiều. Cô suy nghĩ một lát rồi nhìn cô lễ tân với ánh mắt kiên định.
- " Làm phiền cô báo lại với Vương tổng là tôi sẽ chờ anh ấy."
Nói xong cô quay người đi về phía chiếc ghế sofa.
Khi cô vừa ngồi ấm chỗ thì có một cô gái trông rất xinh xắn cũng đi tới quầy lễ tân, nhìn sơ qua bên ngoài có thể đoán là cô gái này mới từ nước ngoài về.
- " Tôi tới gặp Vũ Thần" - Cô gái nói với lễ tân.
Cô lễ tân cúi đầu lịch sự.
- " Xin lỗi, Vương tổng đang họp, bây giờ không thể gặp cô ạ!."
Ngay lập tức cô ta cau mày, thái độ cũng khác hẳn lúc nãy.
- " Cô đừng có nói láo, cuộc họp nào cũng không thể quan trọng bằng tôi được."
Rồi cô ta cúi xuống ghé sát vào tai lễ tân.
- " Cô có biết tôi là ai không?.. Nói với Vũ Thần là có Trình Tử Y đến, để tôi xem cái gì mới quan trọng hơn với anh ấy.!"
Nói xong cô ta dương dương tự đắc đứng chờ kết quả.
Một lát sau,
- " Cô Trình, Vương tổng bảo cô lên trên phòng ngồi chờ anh ấy."
Cô ta mỉm cười rồi khẽ nháy mắt, trong lòng có vẻ rất thoải mái khi vừa " thị uy" được ở Hoa Vương.
Sau khi cô ta đi khuất, Từ Tư Hạ cũng đi tới.
- " Xin lỗi, người kia cũng tới gặp Vương Vũ Thần phải không?."
Cô lễ tân thành thật trả lời.
- " Vâng, đúng vậy."
Tư Hạ tinh ranh.
- " Vậy,... cô ta được lên...tôi cũng lên được phải không?."
Nói xong cô đi tới bên thang máy.
- " Anh ta ở tầng bao nhiêu vậy?... Chắc là tầng cao nhất đúng không?".
Từ Tư Hạ tự lảm nhảm rồi tự nhấn nút.
Sau khi cô đi khuất, đám lễ tân túm tụm lại bàn tán.
- " Cô gái đi trước là người đó đúng không?...Là Trình tiểu thư của Trình gia... là cổ đông lớn thứ 2 của Hoa Vương chỉ đứng sau Chủ tịch Vương sao?."
- " Nghe nói cô ta là người yêu bí mật của Vương tổng..."
- " Thật sao?... Ai nói vậy?."
- " Mặc kệ ai nói,... nhưng nhìn họ rất xứng đôi...Hoa Vương và Trình thị liên thủ thì chắc chắn Phó tổng Vương Vũ Thần gần như nắm được nửa Hoa Vương rồi."
Cuộc thảo luận vô cùng rôm rả nhưng lại chẳng có một câu bẻ đôi nào nhắc tới cô.
Phía Tư Hạ
Thang máy đưa cô đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, vừa ra khỏi thang máy, cảnh sắc xung quanh làm cô ngỡ ngàng, ánh mắt cô sáng rực đầy ngưỡng mộ.
Tư Hạ như bị hớp hồn, cô bước dần về phía tấm kính.
- " Òa,... cũng là một buổi chiều tà... nhưng lại rất giống hoàng hôn!."
Tư Hạ vô cùng thích hoàng hôn vì nhiều lí do, nhưng có những ngày quá chật vật... đối với cô dù nó đẹp đến đâu thì cũng chỉ là buổi chiều tà...
- " Thì ra... đây chính là cảnh sắc mà người giàu nhìn thấy... hoàng hôn!."