Chương 8: Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi
Tư Hạ lẽo đẽo theo anh vào thang máy, hai người cứ lẳng lặng như vậy, không ai hé nữa lời.
Cái nhìn của cô với anh không thay đổi nhưng cách anh nhìn cô lúc này lại rất khác, trong lòng Vương Vũ Thần nhốn nháo,... sau từng ấy năm.. anh mới lại cảm nhận được trái tim mình vẫn còn đang tồn tại trong lồng ngực.
Thang máy mở ra, anh đi thẳng tới phòng làm việc. Trình Tử Y đã chờ sẵn trong phòng, cô ta thản nhiên tham quan xung quanh, khi nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy lao tới ôm lấy anh.
- " Vũ Thần, em nhớ anh lắm."
Vương Vũ Thần vô thức đánh mắt sang nhìn cô rồi lúng túng đẩy Trình Tử Y ra... chỉnh lại vest.
- " Em về khi nào vậy?."
Tư Hạ nhìn cảnh trước mặt, cảm giác mình không nên làm phiền nên lặng lẽ quay lưng.
Vương Vũ Thần ngồi trên ghế bắt trọn khoảnh khắc này, anh nhanh chân đi tới nắm lấy tay cô rồi kéo về phía mình, trên môi còn nở một nụ cười ngọt ngào.
- " Em yêu,... đi đâu vậy?."
Từ Tư Hạ vì bất ngờ nên chẳng thể phản ứng ngay. Khi nhận thức được thực tại, cô trừng mắt nhìn anh coi như xác nhận lại,... vài giây sau nhanh chóng thoát khỏi vòng tay kia.
- " Vương Vũ Thần..., anh làm gì vậy?."
Nói dứt câu cô đẩy cửa đi ra.
Trình Tử Y xem trọn từng khoảnh khắc, ban đầu sắc mặt cô ta là tức giận sau đó lại nở một nụ cười tỏ rõ cảm giác thích thú.
Từ Tư Hạ vừa đi khỏi, Trình Tử Y mơn chớn đi tới khoác lấy tay rồi vòng qua ôm lấy cổ anh.
- " Vũ Thần,... cô ta là đồ chơi mới của anh sao?... Không ngờ anh vẫn còn phong lưu đa tình như vậy... Nhưng bây giờ em về rồi... Anh chỉ được là của riêng em thôi."
Vương Vũ Thần đưa mắt nhìn người phụ nữ đang dính sát vào thân mình liền nở một nụ cười thương mại rồi cúi xuống ghé sát tai Trình Tử Y.
- " Xin lỗi cô Trình,... nhưng tôi sắp kết hôn rồi... Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi."
......................
30 phút trước.
Sau trận giằng co với Từ Tư Hạ, vừa vào thang máy anh đã nhắn tin bảo Châu Dương xác nhận lại thông tin mà cô nói... Kết quả cũng nhanh chóng được đưa tới... quả thật cô chính là người mà anh cất công tìm suốt 10 năm qua... là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
......................
Nói xong anh bỏ lại Trình Tử Y với sắc mặt khó coi ở trong phòng rồi nhanh chân đi tìm cô.
- " Alo, Châu Dương, cho khóa hết cửa ra vào của tòa nhà."
Như dự kiến, Tư Hạ kẹt ngay dưới cửa lớn.
Vương Vũ Thần như tên bay lao tới.
- " Bác sĩ Từ, không phải cô có chuyện muốn gặp tôi sao?."
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Tư Hạ quay người lại.
- " Tôi thấy hôm nay có vẻ không thích hợp... để lần sau nói vậy."
Vương Vũ Thần không nói gì, chỉ định đứng đó chờ xem kịch hay... nhưng Từ Tư Hạ cũng đâu phải quá ngốc, cô đánh mắt về phía cánh cửa.
- " Vương tổng, nếu đã có ý muốn hợp tác... thì ít nhất cũng phải đỗi đãi với đối tác có thành ý một chút chứ..!."
Nụ cười trên môi anh chợt tắt, liền đánh mắt ra hiệu cho nhân viên mở cửa.
Sau khi cô rời đi, Châu Dương đi tới.
- " Vương tổng, bây giờ người cũng tìm được rồi... cậu tính thế nào?."
Vương Vũ Thần mỉm cười, dùng tay khẽ đẩy chóp mũi.
- " Lần trước là miễn cưỡng phóng lao... Có thể gọi đây là duyên phận không?."
Nói dứt lời, Vương Vũ Thần vỗ lên vai Châu Dương rồi mới rời đi.
Thư kí Châu đứng ngẩn người ở đó, trong tích tắc... biểu cảm ấy... làm anh rất bất ngờ.
- " Lần này... cậu ta đang cười sao?... Là thật lòng muốn cười?."
Cái nhìn của cô với anh không thay đổi nhưng cách anh nhìn cô lúc này lại rất khác, trong lòng Vương Vũ Thần nhốn nháo,... sau từng ấy năm.. anh mới lại cảm nhận được trái tim mình vẫn còn đang tồn tại trong lồng ngực.
Thang máy mở ra, anh đi thẳng tới phòng làm việc. Trình Tử Y đã chờ sẵn trong phòng, cô ta thản nhiên tham quan xung quanh, khi nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy lao tới ôm lấy anh.
- " Vũ Thần, em nhớ anh lắm."
Vương Vũ Thần vô thức đánh mắt sang nhìn cô rồi lúng túng đẩy Trình Tử Y ra... chỉnh lại vest.
- " Em về khi nào vậy?."
Tư Hạ nhìn cảnh trước mặt, cảm giác mình không nên làm phiền nên lặng lẽ quay lưng.
Vương Vũ Thần ngồi trên ghế bắt trọn khoảnh khắc này, anh nhanh chân đi tới nắm lấy tay cô rồi kéo về phía mình, trên môi còn nở một nụ cười ngọt ngào.
- " Em yêu,... đi đâu vậy?."
Từ Tư Hạ vì bất ngờ nên chẳng thể phản ứng ngay. Khi nhận thức được thực tại, cô trừng mắt nhìn anh coi như xác nhận lại,... vài giây sau nhanh chóng thoát khỏi vòng tay kia.
- " Vương Vũ Thần..., anh làm gì vậy?."
Nói dứt câu cô đẩy cửa đi ra.
Trình Tử Y xem trọn từng khoảnh khắc, ban đầu sắc mặt cô ta là tức giận sau đó lại nở một nụ cười tỏ rõ cảm giác thích thú.
Từ Tư Hạ vừa đi khỏi, Trình Tử Y mơn chớn đi tới khoác lấy tay rồi vòng qua ôm lấy cổ anh.
- " Vũ Thần,... cô ta là đồ chơi mới của anh sao?... Không ngờ anh vẫn còn phong lưu đa tình như vậy... Nhưng bây giờ em về rồi... Anh chỉ được là của riêng em thôi."
Vương Vũ Thần đưa mắt nhìn người phụ nữ đang dính sát vào thân mình liền nở một nụ cười thương mại rồi cúi xuống ghé sát tai Trình Tử Y.
- " Xin lỗi cô Trình,... nhưng tôi sắp kết hôn rồi... Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi."
......................
30 phút trước.
Sau trận giằng co với Từ Tư Hạ, vừa vào thang máy anh đã nhắn tin bảo Châu Dương xác nhận lại thông tin mà cô nói... Kết quả cũng nhanh chóng được đưa tới... quả thật cô chính là người mà anh cất công tìm suốt 10 năm qua... là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
......................
Nói xong anh bỏ lại Trình Tử Y với sắc mặt khó coi ở trong phòng rồi nhanh chân đi tìm cô.
- " Alo, Châu Dương, cho khóa hết cửa ra vào của tòa nhà."
Như dự kiến, Tư Hạ kẹt ngay dưới cửa lớn.
Vương Vũ Thần như tên bay lao tới.
- " Bác sĩ Từ, không phải cô có chuyện muốn gặp tôi sao?."
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Tư Hạ quay người lại.
- " Tôi thấy hôm nay có vẻ không thích hợp... để lần sau nói vậy."
Vương Vũ Thần không nói gì, chỉ định đứng đó chờ xem kịch hay... nhưng Từ Tư Hạ cũng đâu phải quá ngốc, cô đánh mắt về phía cánh cửa.
- " Vương tổng, nếu đã có ý muốn hợp tác... thì ít nhất cũng phải đỗi đãi với đối tác có thành ý một chút chứ..!."
Nụ cười trên môi anh chợt tắt, liền đánh mắt ra hiệu cho nhân viên mở cửa.
Sau khi cô rời đi, Châu Dương đi tới.
- " Vương tổng, bây giờ người cũng tìm được rồi... cậu tính thế nào?."
Vương Vũ Thần mỉm cười, dùng tay khẽ đẩy chóp mũi.
- " Lần trước là miễn cưỡng phóng lao... Có thể gọi đây là duyên phận không?."
Nói dứt lời, Vương Vũ Thần vỗ lên vai Châu Dương rồi mới rời đi.
Thư kí Châu đứng ngẩn người ở đó, trong tích tắc... biểu cảm ấy... làm anh rất bất ngờ.
- " Lần này... cậu ta đang cười sao?... Là thật lòng muốn cười?."