Chương 12: "Để Phật Tổ thanh tẩy linh hồn dơ bẩn của của ngươi. "
Dung Ngọc bị Sở Đàn ôm mông xốc lên, hai bắp đùi vừa hay kẹp trên hông Sở Đàn, vậy nên cũng vừa hay bị cây hàng nóng chọc vào bắp đùi, cách một lớp quần áo mà vẫn có thể cảm nhận độ cứng của nó.
Dung Ngọc đỏ mặt tía tai, không phải vì thẹn, mà vì tức.
Y nghiến răng ép mấy chữ ra khỏi miệng: "Ngươi là chó hả? Chỗ nào cũng lên cơn cho được. "
Sợ bị Tam hoàng tử nghe thấy nên Dung Ngọc cố tình nói thì thào, kèm với đó là hơi thở của y, một luồn khí nóng phả vào vành tai Sở Đàn.
Rất nhanh, Dung Ngọc đã cảm nhận được cái thứ chọc vào phần đùi y đang nảy lên cực kỳ kích động.
Dung Ngọc: "... ". KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tr??ện tại ﹍ T?Ù?T ?U?ỆN﹒Vn ﹍
Dung Ngọc gần như là tức giận cười thành tiếng: "Nếu ngươi còn không thành thật, lúc về ta thiến ngươi đấy. "
*Khúc này mình hiểu ý tác giả là giận quá nên cười, mà bả xài từ 气笑, từ này có nghĩa là khí cười, nghĩa đen á, nitơ oxide á, N2O á, bóng cười á:)))))) tra gg và baidu trong hỏn lọn, tưởng chơi đá.
Cuối cùng Sở Đàn cũng đứng im.
Tam hoàng tử không tìm được người, vừa lúc có một con mèo nhảy từ hòn non xuống, theo đến đó, thấy là mèo chứ không phải người bèn thở phào: "Là mèo của tứ muội đệ nuôi. "
*Hòn non: non bộ, núi giả, mấy cục đá xếp chồng lên nhau hoặc được khắc thành hình núi nho nhỏ được trang trí ở hồ cá. Tui tra từ điển thấy nó ghi là hòn non hoặc non bộ nên để vậy chứ cũng k chắc là đúng k nữa, tại bình thường toàn kêu là hòn non bộ.
Dung Nguyệt ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc tay. "Thụy Tuyết, mau lại đây. "
Con mèo nhìn Dung Nguyệt rồi lại nhìn tam hoàng tử, sau đó quay đầu chạy về phía hòn non.
Dung Nguyệt xấu hổ mím môi, Tam hoàng tử sờ sờ đầu hắn ta. "Con mèo này ngu đần, nếu đệ thích thì ta sẽ mang cho đệ một con. "
Dung Nguyệt lắc đầu: "Không thích. "
Tam hoàng tử nói: "Ngày mai là Nguyên Tiêu*, trong cung tổ chức tiệc tối, ta phái xe ngựa đến đón đệ, được không? "
"Cha có đi không? "
"Quan trong triều từ tam phẩm trở lên là có thể dẫn gia quyến đi cùng. Nhạc phụ đại nhân tất nhiên là phải đi. "
Dung Nguyệt nói: "Vậy đệ đi chung xe với cha là được, huynh đừng đưa xe qua, miễn cho quá mức nổi bật. "
"Nhiêu đây mà có gì nổi bật? Đệ là đệ đệ của trắc phi của ta, cũng là đệ đệ của ta, ta phái xe đến đón đệ thì có gì mà không ổn? "
Dung Nguyệt đỏ mặt. "Huynh còn mặt dạn mày dày nói đệ là đệ đệ của huynh. Huynh... Lúc nãy huynh... "
Tam hoàng tử cười: "Ai nói thê đệ* thì không hôn được? Hậu cung của phụ hoàng có tới mấy đôi song sinh đấy. "
*Thê đệ: em vợ
"Huynh thật không biết thẹn... "
Hai người dính dính nhão nhão* đi thật xa.
*黏黏糊糊: đi đường mà dựa zô người nhau như kiểu không xương z á. Tui k nhớ đc câu thành ngữ nào của VN có nghĩa tương đương nên để tạm z đi.
Dung Ngọc núp sau hòn non nuốt nước miếng, cảm thấy thật ghê tởm. Y không hiểu, cái thằng tam hoàng tử này hèn hạ quá trời, sao làm công được hay vậy?
Dung Ngọc nhìn lại người đang đứng trước mặt mình. Khuôn mặt của Sở Đàn nhìn qua rất có tướng nhân mô cẩu dạng, thật ra cũng không đến mức tởm như tam hoàng tử, nhưng chắc chắn chẳng tốt lành gì cho cam.
"Đồ chó này, ngươi sờ đủ chưa? " Dung Ngọc híp mắt, âm trầm nói.
Sở Đàn dừng việc niết mông Dung Ngọc lại. "Xin lỗi, đã mạo phạm công tử. "
"Ngươi cũng biết đây là mạo phạm! "
Sở Đàn trông rất vô tội: "Chân công tử không dùng được nên ta đành phải nâng mông người, như vậy mới ôm được người. "
Dung Ngọc cả giận: "Kêu ngươi ôm chứ không kêu ngươi sờ, cái móng heo của ngươi bóp cái gì đó? "
Sở Đàn hạ mắt: "Xin lỗi, là nô tài kềm lòng không đậu*. "
*Kềm lòng không đậu: Cố nén giữ cảm xúc nhưng không thể được. Câu này khác nghĩa câu cầm lòng chẳng đậu nha mn.
"Ta băm hai cái móng heo của ngươi ra thì ngươi sẽ hết kềm lòng không đậu thôi. "
"Vậy thì nô tài sẽ không đẩy xe lăn cho công tử được."
Dung Ngọc cười lạnh, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi mà cũng cần tay để đẩy? Cái thứ dưới háng ngươi còn khỏe hơn tay ngươi đấy! "
Sở Đàn: "Tạ công tử đã khích lệ. "
Sao trong sách không viết thuộc tính Vệ Kinh Đàn là mặt dày, miệng tiện, mất nết công?
Dung Ngọc nhắm mắt, hít sâu một hơi. Y có thể bị đám vai chính giết chết, thậm chí là tự sát, nhưng tuyệt đối không thể bị tức chết được!
Dung Ngọc nén giận vào lòng nói: "Quay về. "
Bích Ảnh Tạ.
Mặc Thư vừa nhìn thấy Dung Ngọc đã cảm nhận được áp suất thấp quanh thân y, cậu vội vàng hỏi: "Ca nhi, có chuyện gì vậy? "
Dung Ngọc lạnh mặt: "Lấy roi đến đây. "
"Công tử muốn roi để làm gì?" Mặc Thư lập tức hiểu ra, hung tợn trừng mắt nhìn Sở Đàn một cái. "Ngươi chọc giận công tử? "
Sở Đàn trầm mặc không nói.
Sau khi trình roi lên, Mặc Thư khuyên nhủ: "Công tử đừng tức giận với mấy loại đần thế này. Ta mới nặn rất nhiều trân châu đó, ta múc cho người một chén trà sữa thật to nhé? "
Dung Ngọc: "Ngươi lui ra trước đi. "
Mặc Thư trợn mắt: "Công tử? Sao ta dám để người lại một mình với hắn chứ? "
Đôi mắt sắc lạnh của Dung Ngọc liếc qua, Mặc Thư lập tức ngậm miệng, miễn cưỡng rời đi.
Dung Ngọc cầm roi đánh vài cái lên giường.
Sở Đàn ngầm hiểu, bế Dung Ngọc lên giường, sau đó lấy gối mềm lót xuống để y tựa vào.
"Quỳ xuống. "
Sở Đàn thuần thục quỳ gối trước giường, thậm chí còn hơi khom lưng chuẩn bị chịu đòn.
Ai ngờ Dung Ngọc nhàn nhạt nói: "Cởi đồ ra. "
Sở Đàn ngước mắt nhìn.
Biểu tình Dung Ngọc rất lãnh đạm, nhìn không ra vui hờn, nhưng ánh mắt ấy sắc bén như băng lạnh, sự lạnh lẽo dày đặc khiến lòng người sợ hãi.
Sở Đàn lưu loát cởi áo ra, để lộ phần thân trên trần trụi.
Bình thường Sở Đàn mặc quần áo luôn cho người ta cảm giác rằng hắn rất gầy, không ngờ lúc cở áo ra mới phát hiện cơ ngực, cơ bụng không thiếu cái nào. Tuy không khoa trương đến nỗi cơ bắp cuồn cuồn, nhưng mà múi nào ra múi đó, trông cực kì rắn chắc.
Biết ngụy trang y như người của hắn vậy. [chém đại chứ k hiểu nghĩa:v]
Dung Ngọc cười lạnh, giơ tay đánh một roi lên ngực Sở Đần. Một vệt đỏ khá nhạt xuất hiện trên ngực hắn, xuất hiện vệt máu mờ nhạt.
"Cởi quần luôn đi. "
Sở Đàn trầm mặc bất động.
Dung Ngọc híp đôi mắt hoa đào diễm lệ, dùng roi nâng cằm Sở Đàn. “Không nghe lời? ”
Sở Đàn nhấc mí mắt, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào Dung Ngọc, sau đó chậm rãi cởi bỏ thắt lưng, cởi áo ngoài ra.
Roi của Dung Ngọc trượt từ trên cằm Sở Đàn trượt xuống, lướt qua hầu kết, đi xuống ngực, eo và bụng, cuối dừng lại trên lưng quần. “Cởi quần ra, hiểu tiếng người không? ”
Sở Đàn im lặng một lúc, sau đó cởi chiếc quần còn sót lại trên người, trần truồng quỳ thẳng người, dáng vẻ rất khí phách, can trường. Đó là nếu như không nhắc tới con chim cúc cu đang hót vang của hắn.
Đại khái chắc là do thói quen, Dung Ngọc thấy nhiều nên tâm đã tịnh. Y cầm roi đụng mấy cái vào dương v*t Sở Đàn, chép miệng: “Cái thứ bẩn thỉu này bị đánh mà cũng cương được. Ngươi là biến thái à? ”
“Không phải. ” Sở Đàn nhìn Dung Ngọc đăm đăm, ánh mắt không kiêng dè, tràn ngập tính xâm lược đó đang nói cho y biết, không phải vì bị đánh nên cương, mà là nhìn y nên mới cương.
Dung Ngọc siết chặt cán roi. Rõ ràng y mới là người đang ở nơi cao, còn Sở Đàn đang quỳ gối dưới chân y. Rõ ràng y quần áo chỉnh tề, mà Sở Đàn mới là kẻ trần truồng, nhưng tại sao Dung Ngọc vẫn có loại cảm giác nhục nhã khi bị ánh mắt Sở Đàn lột trần, khiến y cảm thấy dù có thế nào thì mình vẫn luôn ở thế yếu.
Không lẽ là do Thiên Đạo đã ban vầng hào quang nào đó cho đứa con của thiên mệnh sao?
Dung Ngọc đánh thêm một roi, hai vết roi đỏ au vẽ thành một dấu "Thập tự" trên ngực Sở Đàn. Sở Đàn bị đau la to một tiếng, thân thể khẽ run.
Khí thế hung hãn, áp bức đó cuối cùng cũng tiêu tán, Dung Ngọc vừa lòng cong môi cười: “Ngươi lại đây. ”
Sở Đàn bò về phía trước hai bước.
Dung Ngọc đặt roi xuống, chậm rãi tháo tràng hạt đeo bên cổ tay trái xuống. Sau đó khom lưng tròng tràng hạt lên con chim họa mi đang hót của Sở Đàn. Đầu ngón tay chạm vào dương v*t Sở Đàn, khiến hắn khó chịu rên lên, dương v*t to lên hẳn một vòng.
Tràng hạt quấn hai vòng quanh cổ tay Dung Ngọc còn lỏng lẻo, vậy mà mới quấn ba vòng lên "cán chày" mà đã rất chặt. [cho ai khó hiểu. Bth nếu khum phải mấy anh châu Phi thì kiu khum to bằng cổ tay được. Khúc này ý tác giả là anh công cung khủ:v]
Sở Đàn nhăn mặt, khó chịu phát đau.
Thấy hắn khó chịu, Dung Ngọc rất vui vẻ.
Dung Ngọc nhướng mày, đôi mắt hoa đào long lanh hiện lên sự hả hê nhè nhẹ. Y cúi sát vào Sở Đàn, giọng nói trầm thấp, nhu hòa, cực kỳ giống như đôi tình nhân đang nỉ non với nhau.
“Để Phật Tổ thanh tẩy linh hồn dơ bẩn của ngươi đi. ”
Sở Đàn không những không bị chọc giận, ngược lại vì khoảng cách gần sát với Dung Ngọc mà dương v*t hưng phấn giật nảy hai cái, căng to hơn nữa, suýt nữa căng đứt tràng hạt.
Dung Ngọc lạnh lùng liếc hắn một cái. “Ngươi đúng là hết thuốc chữa. Quỳ ở đó đi. ”
Dứt lời, Dung Ngọc nằm xuống, phiền chán quay lưng về phía Sở Đàn.
【Tác giả muốn nói:】
Dung Ngọc (khinh bỉ): Mày mà cũng cần dùng tay đẩy xe lăn á?
Sở Đàn (buông tay): Em ơi anh đâu có đẩy bằng chim được.
- ----------------------------------------
Lười quá nên up chương trễ. Mà có ai biết cách nạp tiền mua raw khi không có tk ngân hàng TQ hong chỉ tui zới. Muốn mua raw ủng hộ tác giả mà khum biết cách nạp:))))
Dung Ngọc đỏ mặt tía tai, không phải vì thẹn, mà vì tức.
Y nghiến răng ép mấy chữ ra khỏi miệng: "Ngươi là chó hả? Chỗ nào cũng lên cơn cho được. "
Sợ bị Tam hoàng tử nghe thấy nên Dung Ngọc cố tình nói thì thào, kèm với đó là hơi thở của y, một luồn khí nóng phả vào vành tai Sở Đàn.
Rất nhanh, Dung Ngọc đã cảm nhận được cái thứ chọc vào phần đùi y đang nảy lên cực kỳ kích động.
Dung Ngọc: "... ". KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tr??ện tại ﹍ T?Ù?T ?U?ỆN﹒Vn ﹍
Dung Ngọc gần như là tức giận cười thành tiếng: "Nếu ngươi còn không thành thật, lúc về ta thiến ngươi đấy. "
*Khúc này mình hiểu ý tác giả là giận quá nên cười, mà bả xài từ 气笑, từ này có nghĩa là khí cười, nghĩa đen á, nitơ oxide á, N2O á, bóng cười á:)))))) tra gg và baidu trong hỏn lọn, tưởng chơi đá.
Cuối cùng Sở Đàn cũng đứng im.
Tam hoàng tử không tìm được người, vừa lúc có một con mèo nhảy từ hòn non xuống, theo đến đó, thấy là mèo chứ không phải người bèn thở phào: "Là mèo của tứ muội đệ nuôi. "
*Hòn non: non bộ, núi giả, mấy cục đá xếp chồng lên nhau hoặc được khắc thành hình núi nho nhỏ được trang trí ở hồ cá. Tui tra từ điển thấy nó ghi là hòn non hoặc non bộ nên để vậy chứ cũng k chắc là đúng k nữa, tại bình thường toàn kêu là hòn non bộ.
Dung Nguyệt ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc tay. "Thụy Tuyết, mau lại đây. "
Con mèo nhìn Dung Nguyệt rồi lại nhìn tam hoàng tử, sau đó quay đầu chạy về phía hòn non.
Dung Nguyệt xấu hổ mím môi, Tam hoàng tử sờ sờ đầu hắn ta. "Con mèo này ngu đần, nếu đệ thích thì ta sẽ mang cho đệ một con. "
Dung Nguyệt lắc đầu: "Không thích. "
Tam hoàng tử nói: "Ngày mai là Nguyên Tiêu*, trong cung tổ chức tiệc tối, ta phái xe ngựa đến đón đệ, được không? "
"Cha có đi không? "
"Quan trong triều từ tam phẩm trở lên là có thể dẫn gia quyến đi cùng. Nhạc phụ đại nhân tất nhiên là phải đi. "
Dung Nguyệt nói: "Vậy đệ đi chung xe với cha là được, huynh đừng đưa xe qua, miễn cho quá mức nổi bật. "
"Nhiêu đây mà có gì nổi bật? Đệ là đệ đệ của trắc phi của ta, cũng là đệ đệ của ta, ta phái xe đến đón đệ thì có gì mà không ổn? "
Dung Nguyệt đỏ mặt. "Huynh còn mặt dạn mày dày nói đệ là đệ đệ của huynh. Huynh... Lúc nãy huynh... "
Tam hoàng tử cười: "Ai nói thê đệ* thì không hôn được? Hậu cung của phụ hoàng có tới mấy đôi song sinh đấy. "
*Thê đệ: em vợ
"Huynh thật không biết thẹn... "
Hai người dính dính nhão nhão* đi thật xa.
*黏黏糊糊: đi đường mà dựa zô người nhau như kiểu không xương z á. Tui k nhớ đc câu thành ngữ nào của VN có nghĩa tương đương nên để tạm z đi.
Dung Ngọc núp sau hòn non nuốt nước miếng, cảm thấy thật ghê tởm. Y không hiểu, cái thằng tam hoàng tử này hèn hạ quá trời, sao làm công được hay vậy?
Dung Ngọc nhìn lại người đang đứng trước mặt mình. Khuôn mặt của Sở Đàn nhìn qua rất có tướng nhân mô cẩu dạng, thật ra cũng không đến mức tởm như tam hoàng tử, nhưng chắc chắn chẳng tốt lành gì cho cam.
"Đồ chó này, ngươi sờ đủ chưa? " Dung Ngọc híp mắt, âm trầm nói.
Sở Đàn dừng việc niết mông Dung Ngọc lại. "Xin lỗi, đã mạo phạm công tử. "
"Ngươi cũng biết đây là mạo phạm! "
Sở Đàn trông rất vô tội: "Chân công tử không dùng được nên ta đành phải nâng mông người, như vậy mới ôm được người. "
Dung Ngọc cả giận: "Kêu ngươi ôm chứ không kêu ngươi sờ, cái móng heo của ngươi bóp cái gì đó? "
Sở Đàn hạ mắt: "Xin lỗi, là nô tài kềm lòng không đậu*. "
*Kềm lòng không đậu: Cố nén giữ cảm xúc nhưng không thể được. Câu này khác nghĩa câu cầm lòng chẳng đậu nha mn.
"Ta băm hai cái móng heo của ngươi ra thì ngươi sẽ hết kềm lòng không đậu thôi. "
"Vậy thì nô tài sẽ không đẩy xe lăn cho công tử được."
Dung Ngọc cười lạnh, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi mà cũng cần tay để đẩy? Cái thứ dưới háng ngươi còn khỏe hơn tay ngươi đấy! "
Sở Đàn: "Tạ công tử đã khích lệ. "
Sao trong sách không viết thuộc tính Vệ Kinh Đàn là mặt dày, miệng tiện, mất nết công?
Dung Ngọc nhắm mắt, hít sâu một hơi. Y có thể bị đám vai chính giết chết, thậm chí là tự sát, nhưng tuyệt đối không thể bị tức chết được!
Dung Ngọc nén giận vào lòng nói: "Quay về. "
Bích Ảnh Tạ.
Mặc Thư vừa nhìn thấy Dung Ngọc đã cảm nhận được áp suất thấp quanh thân y, cậu vội vàng hỏi: "Ca nhi, có chuyện gì vậy? "
Dung Ngọc lạnh mặt: "Lấy roi đến đây. "
"Công tử muốn roi để làm gì?" Mặc Thư lập tức hiểu ra, hung tợn trừng mắt nhìn Sở Đàn một cái. "Ngươi chọc giận công tử? "
Sở Đàn trầm mặc không nói.
Sau khi trình roi lên, Mặc Thư khuyên nhủ: "Công tử đừng tức giận với mấy loại đần thế này. Ta mới nặn rất nhiều trân châu đó, ta múc cho người một chén trà sữa thật to nhé? "
Dung Ngọc: "Ngươi lui ra trước đi. "
Mặc Thư trợn mắt: "Công tử? Sao ta dám để người lại một mình với hắn chứ? "
Đôi mắt sắc lạnh của Dung Ngọc liếc qua, Mặc Thư lập tức ngậm miệng, miễn cưỡng rời đi.
Dung Ngọc cầm roi đánh vài cái lên giường.
Sở Đàn ngầm hiểu, bế Dung Ngọc lên giường, sau đó lấy gối mềm lót xuống để y tựa vào.
"Quỳ xuống. "
Sở Đàn thuần thục quỳ gối trước giường, thậm chí còn hơi khom lưng chuẩn bị chịu đòn.
Ai ngờ Dung Ngọc nhàn nhạt nói: "Cởi đồ ra. "
Sở Đàn ngước mắt nhìn.
Biểu tình Dung Ngọc rất lãnh đạm, nhìn không ra vui hờn, nhưng ánh mắt ấy sắc bén như băng lạnh, sự lạnh lẽo dày đặc khiến lòng người sợ hãi.
Sở Đàn lưu loát cởi áo ra, để lộ phần thân trên trần trụi.
Bình thường Sở Đàn mặc quần áo luôn cho người ta cảm giác rằng hắn rất gầy, không ngờ lúc cở áo ra mới phát hiện cơ ngực, cơ bụng không thiếu cái nào. Tuy không khoa trương đến nỗi cơ bắp cuồn cuồn, nhưng mà múi nào ra múi đó, trông cực kì rắn chắc.
Biết ngụy trang y như người của hắn vậy. [chém đại chứ k hiểu nghĩa:v]
Dung Ngọc cười lạnh, giơ tay đánh một roi lên ngực Sở Đần. Một vệt đỏ khá nhạt xuất hiện trên ngực hắn, xuất hiện vệt máu mờ nhạt.
"Cởi quần luôn đi. "
Sở Đàn trầm mặc bất động.
Dung Ngọc híp đôi mắt hoa đào diễm lệ, dùng roi nâng cằm Sở Đàn. “Không nghe lời? ”
Sở Đàn nhấc mí mắt, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào Dung Ngọc, sau đó chậm rãi cởi bỏ thắt lưng, cởi áo ngoài ra.
Roi của Dung Ngọc trượt từ trên cằm Sở Đàn trượt xuống, lướt qua hầu kết, đi xuống ngực, eo và bụng, cuối dừng lại trên lưng quần. “Cởi quần ra, hiểu tiếng người không? ”
Sở Đàn im lặng một lúc, sau đó cởi chiếc quần còn sót lại trên người, trần truồng quỳ thẳng người, dáng vẻ rất khí phách, can trường. Đó là nếu như không nhắc tới con chim cúc cu đang hót vang của hắn.
Đại khái chắc là do thói quen, Dung Ngọc thấy nhiều nên tâm đã tịnh. Y cầm roi đụng mấy cái vào dương v*t Sở Đàn, chép miệng: “Cái thứ bẩn thỉu này bị đánh mà cũng cương được. Ngươi là biến thái à? ”
“Không phải. ” Sở Đàn nhìn Dung Ngọc đăm đăm, ánh mắt không kiêng dè, tràn ngập tính xâm lược đó đang nói cho y biết, không phải vì bị đánh nên cương, mà là nhìn y nên mới cương.
Dung Ngọc siết chặt cán roi. Rõ ràng y mới là người đang ở nơi cao, còn Sở Đàn đang quỳ gối dưới chân y. Rõ ràng y quần áo chỉnh tề, mà Sở Đàn mới là kẻ trần truồng, nhưng tại sao Dung Ngọc vẫn có loại cảm giác nhục nhã khi bị ánh mắt Sở Đàn lột trần, khiến y cảm thấy dù có thế nào thì mình vẫn luôn ở thế yếu.
Không lẽ là do Thiên Đạo đã ban vầng hào quang nào đó cho đứa con của thiên mệnh sao?
Dung Ngọc đánh thêm một roi, hai vết roi đỏ au vẽ thành một dấu "Thập tự" trên ngực Sở Đàn. Sở Đàn bị đau la to một tiếng, thân thể khẽ run.
Khí thế hung hãn, áp bức đó cuối cùng cũng tiêu tán, Dung Ngọc vừa lòng cong môi cười: “Ngươi lại đây. ”
Sở Đàn bò về phía trước hai bước.
Dung Ngọc đặt roi xuống, chậm rãi tháo tràng hạt đeo bên cổ tay trái xuống. Sau đó khom lưng tròng tràng hạt lên con chim họa mi đang hót của Sở Đàn. Đầu ngón tay chạm vào dương v*t Sở Đàn, khiến hắn khó chịu rên lên, dương v*t to lên hẳn một vòng.
Tràng hạt quấn hai vòng quanh cổ tay Dung Ngọc còn lỏng lẻo, vậy mà mới quấn ba vòng lên "cán chày" mà đã rất chặt. [cho ai khó hiểu. Bth nếu khum phải mấy anh châu Phi thì kiu khum to bằng cổ tay được. Khúc này ý tác giả là anh công cung khủ:v]
Sở Đàn nhăn mặt, khó chịu phát đau.
Thấy hắn khó chịu, Dung Ngọc rất vui vẻ.
Dung Ngọc nhướng mày, đôi mắt hoa đào long lanh hiện lên sự hả hê nhè nhẹ. Y cúi sát vào Sở Đàn, giọng nói trầm thấp, nhu hòa, cực kỳ giống như đôi tình nhân đang nỉ non với nhau.
“Để Phật Tổ thanh tẩy linh hồn dơ bẩn của ngươi đi. ”
Sở Đàn không những không bị chọc giận, ngược lại vì khoảng cách gần sát với Dung Ngọc mà dương v*t hưng phấn giật nảy hai cái, căng to hơn nữa, suýt nữa căng đứt tràng hạt.
Dung Ngọc lạnh lùng liếc hắn một cái. “Ngươi đúng là hết thuốc chữa. Quỳ ở đó đi. ”
Dứt lời, Dung Ngọc nằm xuống, phiền chán quay lưng về phía Sở Đàn.
【Tác giả muốn nói:】
Dung Ngọc (khinh bỉ): Mày mà cũng cần dùng tay đẩy xe lăn á?
Sở Đàn (buông tay): Em ơi anh đâu có đẩy bằng chim được.
- ----------------------------------------
Lười quá nên up chương trễ. Mà có ai biết cách nạp tiền mua raw khi không có tk ngân hàng TQ hong chỉ tui zới. Muốn mua raw ủng hộ tác giả mà khum biết cách nạp:))))