Chương 30: Hào môn thế gia (Kết)
Chu Hoành Thịnh đã chết.
Sau khi phát sinh tranh chấp cùng Tô Cầm Tuyết, hai vợ chồng đã hoàn toàn xé mặt này cùng nhau ngã xuống từ cửa sổ tầng thượng, một người tử vong tại chỗ, một người trực tiếp ngã liệt nửa người.
Rất khó tưởng tượng, Chu Hoành Thịnh tứ chi đều phế, sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác này, rốt cuộc là làm sao có thể kéo Tô Cầm Tuyết cùng nhau đồng quy vu tận.
Chỉ có thể nói, oán niệm của Chu Hoành Thịnh với Tô Cầm Tuyết quá sâu, chính mình không muốn sống nữa, còn một hai phải lôi kéo Tô Cầm Tuyết chôn cùng.
Chu Hoành Thịnh cùng Tô Cầm Tuyết mới vừa được đưa đến bệnh viện, Tần Lãng đã biết được tin tức trước tiên, rốt cuộc, lúc trước người trộm phái người liên hệ Chu Hoành Thịnh chính là y, cũng là y đưa ra yêu cầu, chỉ cần Chu Hoành Thịnh đồng ý lên án Tô Cầm Tuyết và Thẩm Gia Kỳ trên tiết mục, liền cho Chu Hoành Thịnh một số tiền.
Đương nhiên, Tần Lãng cũng không phải thật sự có ý tốt, năm đó Thẩm Không Thanh trong tay Chu Hoành Thịnh ăn không ít khổ, hiện tại Tần Lãng nhớ tới đều còn sẽ cảm thấy đau lòng không thôi, đối với tên cặn bã bạo lực gia đình Chu Hoành Thịnh này, y không hung hăng trả thù, đã là nhìn trên việc Chu Hoành Thịnh đã là một phế nhân, muốn y vươn tay, cứu Chu Hoành Thịnh thoát khỏi biển khổ, Tần Lãng không lòng tốt như vậy.
Tần Lãng đồng ý cho Chu Hoành Thịnh một số tiền, nhưng số tiền này lại không đủ để Chu Hoành Thịnh lựa chọn một viện điều dưỡng tốt, thoải mái dễ chịu vượt qua quãng đời còn lại, chỉ là có thể hơi chút cải thiện hiện trạng của Chu Hoành Thịnh, còn Chu Hoành Thịnh lấy được số tiền này, lựa chọn bất chấp tất cả, hết một ngày lành lại tính một ngày lành, hay là đập nồi dìm thuyền, lợi dụng tài nguyên có sẵn, được ăn cả ngã về không mà tìm Tô Cầm Tuyết tính sổ, đều xem lựa chọn của chính Chu Hoành Thịnh.
Quả nhiên khác với Tần Lãng dự đoán, Chu Hoành Thịnh không chút do dự lựa chọn ý sau.
Không phải Tần Lãng nhìn rõ nhân tâm bao nhiêu, y chỉ là nhìn thấu nhân tính ác độc.
Chu Hoành Thịnh vốn dĩ không phải loại tốt lành gì, mấy năm nay lại vì Tô Cầm Tuyết cố tình ngó lơ, chịu tra tấn từ bảo mẫu, mỗi một ngày đi qua đều sống không bằng chết, có thể nghĩ, dưới tình huống như vậy, oán niệm của Chu Hoành Thịnh đối với Tô Cầm Tuyết sâu bao nhiêu.
Tần Lãng thậm chí hoài nghi, Chu Hoành Thịnh vẫn luôn kéo dài không chịu chết, chính là vì tìm cơ hội hung hăng trả thù Tô Cầm Tuyết.
Để chứng minh suy đoán của chính mình, Tần Lãng tự ra mồi, đồng thời còn để người cố ý vô tình mà nhắc nhở Chu Hoành Thịnh, Hoa Kỳ mới vừa cho ra một loại xe lăn thông minh cực kì thích hợp để Chu Hoành Thịnh sử dụng, lợi dụng xe lăn này, Chu Hoành Thịnh hoàn toàn có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm chỉ có thể nằm ở trên giường kéo dài hơi tàn, đạt được tự do hành động ngắn ngủi, quan trọng nhất chính là, này xe lăn thông minh này giá cả tuy rằng thực sang quý, nhưng Chu Hoành Thịnh bỗng nhiên có được một chút tiền của phi nghĩa hoàn toàn có thể gánh được.
Chu Hoành Thịnh quả nhiên mắc mưu, tốn số tiền lớn mua xe lăn thông minh này, sau đó, chờ Tô Cầm Tuyết trở về tìm mình tính sổ, sau đó lôi kéo đối phương cùng nhau đồng quy vu tận.
Đáng tiếc chính là, Chu Hoành Thịnh cuối cùng vẫn không như nguyện, chính ông thế nhưng cho xong việc, hoàn toàn giải thoát, Tô Cầm Tuyết lại may mắn còn sống, chẳng qua, đổi góc độ mà nghĩ, tình cảnh Tô Cầm Tuyết như bây giờ, sống cũng sống không bằng chết, mục đích trả thù Tô Cầm Tuyết của Chu Hoành Thịnh vẫn thành công.
Nhìn hai người Chu Hoành Thịnh và Tô Cầm Tuyết chó cắn chó, Tần Lãng chỉ cảm thấy sướng cả người.
Chuyện này, không phải đều là Tần Lãng một tay lên kế hoạch, nhưng sau lưng, lại không thể thiếu Tần Lãng quạt gió thêm củi, châm ngòi thổi gió.
"Ha, Tô Cầm Tuyết thế nhưng còn có thể nhặt về một cái mạng, bà ta mạng lớn thật đấy."
Tần Lãng có chút tiếc nuối, Chu Hoành Thịnh hận độc Tô Cầm Tuyết, sao không kéo Tô Cầm Tuyết cùng nhau xuống địa ngục đi? Chẳng qua nghĩ lại, Tô Cầm Tuyết không chết cũng khá tốt, giống như bây giờ, cứ sống không bằng chết, đối với Tô Cầm Tuyết mà nói, mới trừng phạt xứng đáng.
Tần Lãng không thể nghi ngờ ghi hận Chu Hoành Thịnh và Tô Cầm Tuyết, khi Thẩm Không Thanh còn nhỏ, Chu Hoành Thịnh gia bạo không thiếu lần ngược đãi Thẩm Không Thanh nặng tay, còn Tô Cầm Tuyết, tuy rằng bà ta không có công khai ngược đãi Thẩm Không Thanh, nhưng bà không thể nghi ngờ là đầu sỏ gây tội tạo thành thời thơ ấu bi thảm của Thẩm Không Thanh, nếu không phải độc phụ này ác ý đổi con hai nhà, Thẩm Không Thanh căn bản không cần lưu lạc bên ngoài, lúc nhỏ càng không ăn nhiều khổ như vậy.
Tần Lãng có bao nhiêu đau lòng Thẩm Không Thanh, liền có bấy nhiêu căm ghét đôi vợ chồng này, hiện tại, đối với vợ chồng cặn bã này một vừa chết một trọng thương, căn bản chính là ở ác gặp dữ, một chút cũng không xứng để người ta đồng tình.
Lúc này, chịu đả kích lớn nhất con trai ruột chính là Chu Hoành Thịnh và Tô Cầm Tuyết, Thẩm Gia Kỳ.
Tuy rằng quan hệ của Thẩm Gia Kỳ cùng Chu Hoành Thịnh vẫn luôn không quá hòa thuận, nhưng Thẩm Gia Kỳ vẫn thân với Tô Cầm Tuyết, bằng không hắn cũng sẽ không mỗi tháng đều rút ra một khoản từu tron tiền tiêu vặt của chính mình tiếp cho Tô Cầm Tuyết.
Tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Hồng Triết đều cảm thấy Thẩm Gia Kỳ quá ngốc quá thiện lương, nếu trong lòng thật sự băn khoăn, trực tiếp đưa một số tiền cho Tô Cầm Tuyết một lần là được, căn bản không cần mỗi tháng đều cho Tô Cầm Tuyết, lon gạo ân, gánh gạo thù, đạo lý này bốn bể năm châu không sai vào đâu được.
Thẩm Gia Kỳ chưa từng giải thích với người khác, hắn một lần lại một lần mà cho tiền Tô Cầm Tuyết, không vì cái gì khác, là vì cảm thấy nếu không có Tô Cầm Tuyết trăm phương ngàn kế bày mưu, cũng sẽ không có mình hôm nay, đối với Thẩm Gia Kỳ mà nói, Tô Cầm Tuyết không chỉ cho hắn sinh mệnh, còn thay đổi vận mệnh của hắn, cho nên, về tình về lý, Thẩm Gia Kỳ đều cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đối xử tốt với người mẹ Tô Cầm Tuyết này.
Loại suy nghĩ này thật ích kỷ, cũng thực hiệu quả thực có lợi, Thẩm Gia Kỳ thật sự đã nghĩ như vậy.
Không chút khách khí mà nói, biết được Chu Hoành Thịnh đã chết, Thẩm Gia Kỳ cũng không cảm thấy khổ sở, thậm chí còn ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Chu Hoành Thịnh trước khi chết còn một hai phải lôi kéo Tô Cầm Tuyết đệm lưng cho mình, hại Tô Cầm Tuyết bị ngã thành một người liệt nửa người, nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn, Thẩm Gia Kỳ oán hận đối với Chu Hoành Thịnh cũng trong nháy mặt đạt đỉnh điểm.
Hiện tại, nhìn thấy Tô Cầm Tuyết ở trên giường bệnh một bên khóc lóc thảm thiết mà mắng Chu Hoành Thịnh, một bên điên cuồng nổi điên, trong lòng Thẩm Gia Kỳ cực kì khổ sở, hắn rất muốn dò hỏi Tô Cầm Tuyết, nếu sớm đã biết rằng Chu Hoành Thịnh sẽ hận bà đến nỗi hận không thể cùng bà đồng quy vu tận, bà còn sẽ không kiêng nể gì mà khắt khe với Chu Hoành Thịnh như vậy, một chút cũng không xem Chu Hoành Thịnh là người sao?
Tiếc nuối chính là, vấn đề này vĩnh viễn cũng sẽ không có đáp án.
Bởi vì may mắn nhặt về một cái mạng Tô Cầm Tuyết sau khi biết được mình nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn, căn bản không tiếp thu được đả kích này, rất nhanh tinh thần đã hỏng mất, chờ đến khi Thẩm Gia Kỳ lại đến thăm bà ta, Tô Cầm Tuyết đã hoàn toàn điên rồi, không chỉ không nhớ Thẩm Gia Kỳ, thậm chí lời nói cũng không được rõ ràng lắm.
Thẩm Gia Kỳ rất quan tâm Tô Cầm Tuyết, nhưng hắn không có thời gian, cũng không có sức tự mình chiếu cố Tô Cầm Tuyết, chỉ có thể đưa Tô Cầm Tuyết đến viện điều dưỡng, ngay từ đầu, Thẩm Gia Kỳ còn chuyên môn rút ra thời gian nửa ngày mỗi cuối tuần đi thăm Tô Cầm Tuyết, nhưng là mỗi một lần, đều nhìn thấy bộ dạng điên điên khùng khùng của Tô Cầm Tuyết.
Bác sĩ của viện điều dưỡng nói cho Thẩm Gia Kỳ, bệnh tình Tô Cầm Tuyết lúc tốt lúc xấu, lặp đi lặp lại, muốn hoàn toàn chữa khỏi, yêu cầu khoảng thời gian điều dưỡng rất lâu, còn nóiThẩm Gia Kỳ có thời gian thì đến thăm Tô Cầm Tuyết nhiều chút, nói không chừng Thẩm Gia Kỳ tới nhiều thêm vài lần, Tô Cầm Tuyết cảm nhận được quan tâm của người thân, bệnh tình có thể chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Thẩm Gia Kỳ cười khổ liên tục, mãi cho đến khi rời khỏi viện điều dưỡng, đều không hứa hẹn về sau sẽ thường xuyên tới thăm Tô Cầm Tuyết.
Sau đó, Thẩm Gia Kỳ liền dần dần giảm bớt tần suất đến viện điều dưỡng thăm Tô Cầm Tuyết, từ một tuần một lần thành một tháng đi một lần, không phải hắn không quan tâm Tô Cầm Tuyết, mà là hắn muốn đi thăm Tô Cầm Tuyết cũng thật sự không có thời gian.
Ăn ngay nói thật, mấy ngày gần đây Thẩm Gia Kỳ cũng không tốt lắm, thân thế hắn vốn dĩ không phải bí mật gì, hơn nữa Chu Hoành Thịnh trước khi chết còn trên tiết mục nửa che nửa lộ mà 'tuyên dương' một hồi, các võng hữu thần thông quảng đại lập tức tìm hiểu nguồn gốc, lột của hắn một cái đế hướng lên trời, ngay cả Thẩm gia cũng chịu liên lụy, trở thành trò cười trong vòng.
Tất cả mọi người đang chê cười người Thẩm gia coi mắt cá như trân châu, vứt dưa hấu nhặt hạt mè.
Đặc biệt là chủ nhà Thẩm Quốc Hào, khi ở bên ngoài xã giao thương vụ kinh tế, cũng có thể nghe được không ít thanh âm khen Thẩm Không Thanh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, điều này làm trong lòng Thẩm Quốc Hào đặc biệt hụt hẫng, luôn nhịn không được ảo tưởng, nếu lúc ấy mình lung lay được cây trụ của Thẩm Không Thanh thì tốt rồi.
Thẩm Quốc Hào một bên tình nguyện tin tưởng, nếu lúc trước không có đóng băng trái tim của Không Thanh, Không Thanh cũng không lục đục nội bộ với Thẩm gia, như vậy, khi lấy được thành tựu cao như vậy, Thẩm gia cũng sẽ thơm lây, chứ không phải giống như bây giờ, nghe lời khích lệ của người khác khích lệ đều như bị hung hăng vả mặt, khiến cho mặt mũi Thẩm Quốc Hào sáng nổi, đồng thời trong lòng càng nghĩ biết vậy chẳng làm.
Không chỉ có Thẩm Quốc Hào hối hận, Đoạn Mạn Nhu cũng hối hận, chẳng qua, Đoạn Mạn Nhu hối hận không phải là trước kia đối xử Thẩm Không Thanh không tốt, mà là không sớm một chút phát hiện chỗ bất phàm của Thẩm Không Thanh.
Nếu sớm biết đứa con trai này về sau sẽ có tiền đồ như vậy, bà tuyệt đối sẽ không trơ mắt mà nhìn Thẩm Không Thanh ly tâm với Thẩm gia, mà là sẽ nghĩ hết mọi cách lung lay đứa con trai này, để cậu hòa thuận ở chung với Thẩm Gia Kỳ, tương thân tương ái với hai anh em Thẩm Gia Dự và Thẩm Gia Di.
Chỉ có như vậy, Thẩm Không Thanh mới có thể sau khi có tiền đồ lúc sau kéo anh em nhà mình, mà không phải giống như bây giờ, trực tiếp xem người Thẩm gia như người xa lạ, cả đời không qua lại với nhau.
Lúc Thẩm Quốc Hào cùng Đoạn Mạn Nhu đều hối hận biết vậy chẳng làm, Thẩm Gia Dự và Thẩm Gia Di cũng lo lắng thay cho Thẩm Gia Kỳ.
"Tình cảnh hiện tại của anh hai quá gian nan, chúng ta không thể nghĩ ra biện pháp nào giúp anh ấy sao?"
Quan hệ cảu Thẩm Gia Kỳ và Thẩm Gia Di luôn luôn không tồi, nhìn thấy Thẩm Gia Kỳ ở trên mạng bị mắng thảm như vậy, trong lòng Thẩm gia di rất khó chịu, nhưng cô lại không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, mới quay ngược lại tìm anh cả trợ giúp.
Thẩm Gia Dự cười khổ lắc lắc đầu, vuốt vuốt đầu em gái, bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào, Gia Kỳ hiện tại hắc liêu bay đầy trời, vừa nhìn là biết sau lưng có người quạt gió thêm củi, mục đích chính là vì làm xấu mặt em ấy, lại cố tình thủ pháp đối phương rất cao minh, tin nóng lộ ra mỗi một chuyện đều không đề cập đến bản thân Gia Kỳ, nhưng lại đều cùng có liên lụy lớn nhỏ với Gia Kỳ, Gia Kỳ cho dù muốn tẩy trắng, cũng không có cách để tẩy trắng."
Lăn lộn trong giới giải trí, quan trọng nhất chính là thanh danh tốt, hiện tại, duyên của người qua đường và Thẩm Gia Kỳ duyên đã hoàn toàn đóng băng rồi, cho dù muốn tiếp tục lại làm minh tinh, căn bản cũng không có khả năng.
Đối với Thẩm Gia Kỳ mà nói, con đường này xem như hoàn toàn bị phá hỏng.
Thẩm Gia Di còn không chịu hết hy vọng. "Chẳng lẽ ba cũng không có cách sao?"
Thẩm Gia Dự nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. "Ba có lẽ có cách, nhưng mà, ba sẽ không ra tay hỗ trợ."
Những năm gần đây, Thẩm Gia Dự vẫn luôn đi theo bên người Thẩm Quốc Hào học tập, không có ai hiểu thái độ củaThẩm Quốc Hào đối với Thẩm Gia Kỳ hơn hắn.
Trước khi biết được Thẩm Gia Kỳ không phải người Thẩm gia chân chính, Thẩm Quốc Hào đối với Thẩm Gia Kỳ không thể nghi ngờ là yêu thương có thừa, sau này, Thẩm Quốc Hào tìm được con trai ruột Thẩm Không Thanh này, cũng đồng thời nhận Thẩm Gia Kỳ làm con nuôi, lúc này Thẩm Quốc Hào, xác thật là tính toán tiếp tục xem Thẩm Gia Kỳ như con ruột mà đối đãi.
Chính là, theo biểu hiện Thẩm Không Thanh càng ngày càng ưu tú, Thẩm Gia Kỳ đã bị lu mờ đến càng ngày càng bình thường, hơn nữa Thẩm Gia Kỳ còn dây dưa không rõ với vợ chồng Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh, Thẩm Quốc Hào cũng dần dần nản lòng thất vọng với Thẩm Gia Kỳ.
"Nếu không chúng ta trực tiếp đi tìm Thẩm Không Thanh, để cậu ta ra mặt làm sáng tỏ chuyên năm đó..."
"Đừng nghĩ lung tung!" Không đợi Thẩm Gia Di nói cho hết lời, Thẩm Gia Dự đã không tán đồng mà đánh gãy lời cô nói. "Chưa nói đến Thẩm Không Thanh có đồng ý vào vũng nước đục này hay không, cho dù Thẩm Không Thanh đồng ý, chuyện này cũng không thành, ngược lại, còn đổ thêm dầu vào lửa, làm tình cảnh của anh hai em càng thêm gian nan."
Nhìn thấy Thẩm Gia Dự mãnh liệt phản đối, Thẩm Gia Di không dám nói tiếp nữa, nhưng trong lòng cô kỳ thật cũng không phục, còn muốn trộm đi tìm Thẩm Không Thanh.
Không thể không nói, nhiều năm qua như vậy, Thẩm Gia Di vẫn đơn thuần như vậy.
Lúc Thẩm đang tìm tới cửa, Không Thanh mới biết được chuyện Thẩm Gia Kỳ bởi vì các loại phong ba, bị buộc trên đầu giới giải trí không xuống được.
Thẩm Gia Di tìm tới cửa mục đích cũng chỉ có một, đó chính là hy vọng Thẩm Không Thanh có thể đứng ra nhận phỏng vấn, thay Thẩm Gia Kỳ nói hay vài câu, cứu vãn một chút duyên với người qua đường.
Không Thanh không chút nghĩ ngợi một ngụm từ chối.
"Vì sao không đồng ý? Chuyện này đối với anh mà nói, không phải là chuyện rất đơn giản sao?" Thẩm gia di thực khó hiểu, tiếp đó, cô như là nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên trở nên tức giận, trừng mắt Không Thanh, hùng hổ doạ người chất vấn: "Thẩm Không Thanh, anh có phải bởi vì chuyện năm đó ghi hận anh hai tôi hay không, anh đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy nữa được không, những chuyện đó đều là người đàn bà điên Tô Cầm Tuyết kia làm, anh hai tôi căn bản không biết chuyện, từ đầu tới cuối, anh ấy đều không làm sai cái gì, anh cũng không thể đem chuyện mình từng chịu khổ mà giận chó đánh mèo lên đầu anh ấy."
Thẩm Gia Di nói cũng không sai, nhưng mà cô lựa chọn bảo vệ Thẩm Gia Kỳ, liền chú định sẽ ủy khuất Thẩm Không Thanh.
Không Thanh cũng lười giải thích với cô ta, nói thẳng: "Thẩm đại tiểu thư biết cái gì là thiện ác có báo, Thiên Đạo luân hồi không? Lúc trước, Tô Cầm Tuyết làm chuyện xấu, Thẩm Gia Kỳ không cần ô uế tay mình ngồi hưởng chỗ tốt, hiện tại, Tô Cầm Tuyết gặp báo ứng, Thẩm Gia Kỳ cũng theo đó bị chửi hai câu, hết sức bình thường, vì sao hiện tại bỗng nhiên cảm thấy bất bình?"
Thẩm Gia Di á khẩu không trả lời được, ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Không Thanh nói có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Không Thanh mất kiên nhẫn, gọi nhân viên an ninh tới, trực tiếp đuổi Thẩm Gia Di ra ngoài.
Thẩm Gia Di chưa từ bỏ ý định, lại lén lút mà tới tìm Thẩm Không Thanh rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều thất bại ra về, đừng nói đến nói chuyện với Thẩm Không Thanh, đến mặt Thẩm Không Thanh cũng không thấy.
Thẩm Gia Kỳ không có được bất luận trợ giúp gì từ Thẩm, xin Tiêu Hồng Triết giúp đỡ, Tiêu Hồng Triết không chỉ không hỗ trợ, còn khuyên hắn nhân lúc còn sớm đánh rớt ý niệm tiếp tục lăn lộn giới giải trí.
Thẩm Gia Kỳ thẹn quá hóa giận, dưới sự tức giận, trực tiếp chia tay với Tiêu Hồng Triết, sau đó một mình ảm đạm thần thương mà rời khỏi Hoa Hạ, suốt cuộc đời, không còn trở về một lần.
Lúc này, Tô Cầm Tuyết vào ở viện điều dưỡng đã gần một năm, trải qua một đoạn thời gian trị liệu, bệnh tình của bà không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Gia Kỳ trước khi đi, cũng từng nghĩ tới mang theo Tô Cầm Tuyết đi cùng, nhưng là hắn tính một chút, phát hiện mang theo Tô Cầm Tuyết không chỉ sẽ nhiều gia tăng phí tổn một người, còn nhiều ra một chút phí dụng chiếu cố cùng chữa bệnh cho Tô Cầm Tuyết, cộng lên không phải một số lượng nhỏ, Thẩm Gia Kỳ đỉnh đầu cũng không dư dả quyết đoán từ bỏ cái này ý tưởng.
Sau khi giao cho viện điều dưỡng Tô Cầm Tuyết ở một số tiền, Thẩm Gia Kỳ liền để người ở viện điều dưỡng tự sinh tự diệt, chính mình cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cái gọi là hiếu tâm, thật ra chẳng qua cũng chỉ như thế.
Sau khi Thẩm Gia Kỳ rời khỏi Hoa Hạ, trong đầu Không Thanh trong đầu phát ra âm điện tử vui sướng 【 chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành】.
Không Thanh chớp mắt sửng sốt, sau đó lại tập trung lực chú ý, tiếp tục làm việc cùng với Joyce.
Một ngày làm việc chấm dứt, ánh mắt Joyce nhìn Không Thanh đều lấp lánh tỏa sáng.
Không hề nghi ngờ, Joyce đối với Không Thanh là cực kì bội phục, thậm chí, trừ bỏ lòng kính nể, còn có ái mộ rõ ràng.
Joyce là người phương Tây, tính cách càng hướng ngoại, thích một người sẽ lựa chọn trực tiếp thông báo, mà không phải sợ hãi rụt rè giống Tần Lãng, chơi cái trò hề yêu thầm, mất thời gian.
Ngày đầu tiên đi làm, Joyce đã cầm một bó hoa hồng lớn thông báo cho Không Thanh, chọc đến lòng ghen tuông cực cao của Tần Lãng, kém chút nữa đã ngay lập tức vén tay áo xông lên quyết đấu với Joyce.
Cũng may Không Thanh không chút do dự cự tuyệt Joyce, Tần Lãng mới tìm về một chút lý trí.
Nhưng dù vậy, Tần Lãng vẫn như cũ không vừa mắt Joyce, nhìn thấy Joyce là lời nói lạnh nhạt, trào phúng không ngừng.
Joyce cũng không cam lòng yếu thế, mỗi lần đều sẽ tranh đấu bất phân thắng bại với Tần Lãng, hai người vừa thấy mặt là đấu y chang gà chọi, làm Không Thanh phải một đầu phân làm hai, hận không thể cách con khổng tước bọn họ xa một chút, miễn cho mù mắt cậu.
"Không Thanh, Tần Lãng kia thật sự là quá thô lỗ, mỹ nhân giống cậu, nếu lựa chọn cùng y ở bên nhau, dùng ngạn ngữ người Hoa Hạ các cậu để nói, chính là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, quá đáng tiếc, cậu hẳn là nên lựa chọn ưu nhâ thân sĩ như tui nè, chúng ta mới là một đôi trời định."
Tiếng Hoa Hạ của Joyce càng nói càng tốt, hiện tại còn không thầy dạy cũng hiểu biết dùng cả thành ngữ, Không Thanh thật sự là phải lau mắt mà nhìn hắn.
"Joyce, lời này cậu tốt nhất không nên làm trò nói trước mặt Tần Lãng, bằng không y nhất định sẽ chém cậu."
Joyce vẻ mặt khinh thường, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Không Thanh, ngữ khí nghiêm túc mà nói: "Nếu cậu chịu đồng ý cùng tui ở bên nhau, y chém tui tui cũng không sợ, chúng ta có thể bí mật rời khỏi Hoa Hạ, trở về quốc gia của tui......"
Không Thanh nghe vậy, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, đang muốn cùng Joyce giải thích rõ ràng, phía sau liền truyền âm thanh không thể át của Tần Lãng.
"Joyce, mày lại nói cái quỷ gì với Không Thanh đấy, có bản lĩnh nói lại trước mặt tao một lần, xem xem tao có chém mày răng rơi đầy đấy hay không."
Tần Lãng vô số lần hối hận, lúc trước y vì sao lại mềm lòng, đồng ý Không Thanh mời Joyce, này không phải là dẫn sói vào nhà hả.
"Không Thanh, em đừng tin vào chuyện ma quỷ của Joyce, tổ tiên đều nói cho chúng ta biết, sính tắc làm vợ, bôn tắc làm thiếp (có cưới hỏi là thê, đi theo là thiếp), tự cổ chí kim, nữ tử bí mật giao du với người khác đều không có kết quả tốt......"
Tần Lãng rõ ràng đầu đầy chướng khi, cái gì nên nói, không nên nói, tất cả đều nói ra toàn bộ, Không Thanh nghe được đầu đầy hắc tuyến, hận không thể tìm khối giẻ lau bịt miệng y.
"Tần tổng, cậu nghĩ nhiều, tôi không phải con gái, cũng không có ý niệm cùng người khác bí mật giao du." Một bên nói, Không Thanh còn một bên cười như không cười mà nhìn chằm chằm Tần Lãng, lăng yên đến nỗi làm da đầu Tần Lãng tê dại, trong lòng chột dạ.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......" Trừ bỏ những lời này, Tần Lãng tựa hồ cũng sẽ không nói gì khác.
Joyce thấy thế, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn lại đây, trực tiếp nói cho Không Thanh: "Xem đi, Không Thanh, tui nói đâu có sai, gia hỏa Tần Lãng này căn bản là không xứng với cậu!"
Tần Lãng giận dữ, đột nhiên quay đầu, trợn mắt tức giận nhìn Joyce.
Không Thanh lắc lắc đầu, không nói gì, xoay người rời đi.
Phía sau, mơ hồ có thể nghe được thanh âm tranh cãi của Tần Lãng cùng Joyce, không bao lâu, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Tần Lãng vội vã mà đuổi theo, ôm lấy bả vai Không Thanh, mắt mang ý cười mà nói: "Không Thanh, anh lại phát hiện một nhà hàng ăn rất ngon, anh mang em cùng đi nếm thử nha?"
Không Thanh nhịn không được cười.
Tần Lãng thật đúng là một đứa ngốc bự con cái hàng thật giá thật, ngay cả Joyce cũng có thể nhìn ra chỗ không tầm thường của mình đối với Tần Lãng, Tần Lãng lại như đầu gỗ không chịu thông suốt, chẳng lẽ thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Còn một chương phiên ngoại, tiểu thế giới này sẽ kết thúc, thế giới tiếp theo là ABO, các tiểu thiên sứ đọc nhớ tiếp tục ủng hộ nho ~(づ ̄ 3 ̄)づ
Editor có lời muốn nói: Như mấy bà đã thấy, sắp đến ABO siêu ngon nghẻ, tui sẽ đăng nốt phiên ngoại trong tuần này, hẹn lịch tuần sau có chương đầu TG2 nha mí bà
Sau khi phát sinh tranh chấp cùng Tô Cầm Tuyết, hai vợ chồng đã hoàn toàn xé mặt này cùng nhau ngã xuống từ cửa sổ tầng thượng, một người tử vong tại chỗ, một người trực tiếp ngã liệt nửa người.
Rất khó tưởng tượng, Chu Hoành Thịnh tứ chi đều phế, sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác này, rốt cuộc là làm sao có thể kéo Tô Cầm Tuyết cùng nhau đồng quy vu tận.
Chỉ có thể nói, oán niệm của Chu Hoành Thịnh với Tô Cầm Tuyết quá sâu, chính mình không muốn sống nữa, còn một hai phải lôi kéo Tô Cầm Tuyết chôn cùng.
Chu Hoành Thịnh cùng Tô Cầm Tuyết mới vừa được đưa đến bệnh viện, Tần Lãng đã biết được tin tức trước tiên, rốt cuộc, lúc trước người trộm phái người liên hệ Chu Hoành Thịnh chính là y, cũng là y đưa ra yêu cầu, chỉ cần Chu Hoành Thịnh đồng ý lên án Tô Cầm Tuyết và Thẩm Gia Kỳ trên tiết mục, liền cho Chu Hoành Thịnh một số tiền.
Đương nhiên, Tần Lãng cũng không phải thật sự có ý tốt, năm đó Thẩm Không Thanh trong tay Chu Hoành Thịnh ăn không ít khổ, hiện tại Tần Lãng nhớ tới đều còn sẽ cảm thấy đau lòng không thôi, đối với tên cặn bã bạo lực gia đình Chu Hoành Thịnh này, y không hung hăng trả thù, đã là nhìn trên việc Chu Hoành Thịnh đã là một phế nhân, muốn y vươn tay, cứu Chu Hoành Thịnh thoát khỏi biển khổ, Tần Lãng không lòng tốt như vậy.
Tần Lãng đồng ý cho Chu Hoành Thịnh một số tiền, nhưng số tiền này lại không đủ để Chu Hoành Thịnh lựa chọn một viện điều dưỡng tốt, thoải mái dễ chịu vượt qua quãng đời còn lại, chỉ là có thể hơi chút cải thiện hiện trạng của Chu Hoành Thịnh, còn Chu Hoành Thịnh lấy được số tiền này, lựa chọn bất chấp tất cả, hết một ngày lành lại tính một ngày lành, hay là đập nồi dìm thuyền, lợi dụng tài nguyên có sẵn, được ăn cả ngã về không mà tìm Tô Cầm Tuyết tính sổ, đều xem lựa chọn của chính Chu Hoành Thịnh.
Quả nhiên khác với Tần Lãng dự đoán, Chu Hoành Thịnh không chút do dự lựa chọn ý sau.
Không phải Tần Lãng nhìn rõ nhân tâm bao nhiêu, y chỉ là nhìn thấu nhân tính ác độc.
Chu Hoành Thịnh vốn dĩ không phải loại tốt lành gì, mấy năm nay lại vì Tô Cầm Tuyết cố tình ngó lơ, chịu tra tấn từ bảo mẫu, mỗi một ngày đi qua đều sống không bằng chết, có thể nghĩ, dưới tình huống như vậy, oán niệm của Chu Hoành Thịnh đối với Tô Cầm Tuyết sâu bao nhiêu.
Tần Lãng thậm chí hoài nghi, Chu Hoành Thịnh vẫn luôn kéo dài không chịu chết, chính là vì tìm cơ hội hung hăng trả thù Tô Cầm Tuyết.
Để chứng minh suy đoán của chính mình, Tần Lãng tự ra mồi, đồng thời còn để người cố ý vô tình mà nhắc nhở Chu Hoành Thịnh, Hoa Kỳ mới vừa cho ra một loại xe lăn thông minh cực kì thích hợp để Chu Hoành Thịnh sử dụng, lợi dụng xe lăn này, Chu Hoành Thịnh hoàn toàn có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm chỉ có thể nằm ở trên giường kéo dài hơi tàn, đạt được tự do hành động ngắn ngủi, quan trọng nhất chính là, này xe lăn thông minh này giá cả tuy rằng thực sang quý, nhưng Chu Hoành Thịnh bỗng nhiên có được một chút tiền của phi nghĩa hoàn toàn có thể gánh được.
Chu Hoành Thịnh quả nhiên mắc mưu, tốn số tiền lớn mua xe lăn thông minh này, sau đó, chờ Tô Cầm Tuyết trở về tìm mình tính sổ, sau đó lôi kéo đối phương cùng nhau đồng quy vu tận.
Đáng tiếc chính là, Chu Hoành Thịnh cuối cùng vẫn không như nguyện, chính ông thế nhưng cho xong việc, hoàn toàn giải thoát, Tô Cầm Tuyết lại may mắn còn sống, chẳng qua, đổi góc độ mà nghĩ, tình cảnh Tô Cầm Tuyết như bây giờ, sống cũng sống không bằng chết, mục đích trả thù Tô Cầm Tuyết của Chu Hoành Thịnh vẫn thành công.
Nhìn hai người Chu Hoành Thịnh và Tô Cầm Tuyết chó cắn chó, Tần Lãng chỉ cảm thấy sướng cả người.
Chuyện này, không phải đều là Tần Lãng một tay lên kế hoạch, nhưng sau lưng, lại không thể thiếu Tần Lãng quạt gió thêm củi, châm ngòi thổi gió.
"Ha, Tô Cầm Tuyết thế nhưng còn có thể nhặt về một cái mạng, bà ta mạng lớn thật đấy."
Tần Lãng có chút tiếc nuối, Chu Hoành Thịnh hận độc Tô Cầm Tuyết, sao không kéo Tô Cầm Tuyết cùng nhau xuống địa ngục đi? Chẳng qua nghĩ lại, Tô Cầm Tuyết không chết cũng khá tốt, giống như bây giờ, cứ sống không bằng chết, đối với Tô Cầm Tuyết mà nói, mới trừng phạt xứng đáng.
Tần Lãng không thể nghi ngờ ghi hận Chu Hoành Thịnh và Tô Cầm Tuyết, khi Thẩm Không Thanh còn nhỏ, Chu Hoành Thịnh gia bạo không thiếu lần ngược đãi Thẩm Không Thanh nặng tay, còn Tô Cầm Tuyết, tuy rằng bà ta không có công khai ngược đãi Thẩm Không Thanh, nhưng bà không thể nghi ngờ là đầu sỏ gây tội tạo thành thời thơ ấu bi thảm của Thẩm Không Thanh, nếu không phải độc phụ này ác ý đổi con hai nhà, Thẩm Không Thanh căn bản không cần lưu lạc bên ngoài, lúc nhỏ càng không ăn nhiều khổ như vậy.
Tần Lãng có bao nhiêu đau lòng Thẩm Không Thanh, liền có bấy nhiêu căm ghét đôi vợ chồng này, hiện tại, đối với vợ chồng cặn bã này một vừa chết một trọng thương, căn bản chính là ở ác gặp dữ, một chút cũng không xứng để người ta đồng tình.
Lúc này, chịu đả kích lớn nhất con trai ruột chính là Chu Hoành Thịnh và Tô Cầm Tuyết, Thẩm Gia Kỳ.
Tuy rằng quan hệ của Thẩm Gia Kỳ cùng Chu Hoành Thịnh vẫn luôn không quá hòa thuận, nhưng Thẩm Gia Kỳ vẫn thân với Tô Cầm Tuyết, bằng không hắn cũng sẽ không mỗi tháng đều rút ra một khoản từu tron tiền tiêu vặt của chính mình tiếp cho Tô Cầm Tuyết.
Tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Hồng Triết đều cảm thấy Thẩm Gia Kỳ quá ngốc quá thiện lương, nếu trong lòng thật sự băn khoăn, trực tiếp đưa một số tiền cho Tô Cầm Tuyết một lần là được, căn bản không cần mỗi tháng đều cho Tô Cầm Tuyết, lon gạo ân, gánh gạo thù, đạo lý này bốn bể năm châu không sai vào đâu được.
Thẩm Gia Kỳ chưa từng giải thích với người khác, hắn một lần lại một lần mà cho tiền Tô Cầm Tuyết, không vì cái gì khác, là vì cảm thấy nếu không có Tô Cầm Tuyết trăm phương ngàn kế bày mưu, cũng sẽ không có mình hôm nay, đối với Thẩm Gia Kỳ mà nói, Tô Cầm Tuyết không chỉ cho hắn sinh mệnh, còn thay đổi vận mệnh của hắn, cho nên, về tình về lý, Thẩm Gia Kỳ đều cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đối xử tốt với người mẹ Tô Cầm Tuyết này.
Loại suy nghĩ này thật ích kỷ, cũng thực hiệu quả thực có lợi, Thẩm Gia Kỳ thật sự đã nghĩ như vậy.
Không chút khách khí mà nói, biết được Chu Hoành Thịnh đã chết, Thẩm Gia Kỳ cũng không cảm thấy khổ sở, thậm chí còn ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Chu Hoành Thịnh trước khi chết còn một hai phải lôi kéo Tô Cầm Tuyết đệm lưng cho mình, hại Tô Cầm Tuyết bị ngã thành một người liệt nửa người, nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn, Thẩm Gia Kỳ oán hận đối với Chu Hoành Thịnh cũng trong nháy mặt đạt đỉnh điểm.
Hiện tại, nhìn thấy Tô Cầm Tuyết ở trên giường bệnh một bên khóc lóc thảm thiết mà mắng Chu Hoành Thịnh, một bên điên cuồng nổi điên, trong lòng Thẩm Gia Kỳ cực kì khổ sở, hắn rất muốn dò hỏi Tô Cầm Tuyết, nếu sớm đã biết rằng Chu Hoành Thịnh sẽ hận bà đến nỗi hận không thể cùng bà đồng quy vu tận, bà còn sẽ không kiêng nể gì mà khắt khe với Chu Hoành Thịnh như vậy, một chút cũng không xem Chu Hoành Thịnh là người sao?
Tiếc nuối chính là, vấn đề này vĩnh viễn cũng sẽ không có đáp án.
Bởi vì may mắn nhặt về một cái mạng Tô Cầm Tuyết sau khi biết được mình nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn, căn bản không tiếp thu được đả kích này, rất nhanh tinh thần đã hỏng mất, chờ đến khi Thẩm Gia Kỳ lại đến thăm bà ta, Tô Cầm Tuyết đã hoàn toàn điên rồi, không chỉ không nhớ Thẩm Gia Kỳ, thậm chí lời nói cũng không được rõ ràng lắm.
Thẩm Gia Kỳ rất quan tâm Tô Cầm Tuyết, nhưng hắn không có thời gian, cũng không có sức tự mình chiếu cố Tô Cầm Tuyết, chỉ có thể đưa Tô Cầm Tuyết đến viện điều dưỡng, ngay từ đầu, Thẩm Gia Kỳ còn chuyên môn rút ra thời gian nửa ngày mỗi cuối tuần đi thăm Tô Cầm Tuyết, nhưng là mỗi một lần, đều nhìn thấy bộ dạng điên điên khùng khùng của Tô Cầm Tuyết.
Bác sĩ của viện điều dưỡng nói cho Thẩm Gia Kỳ, bệnh tình Tô Cầm Tuyết lúc tốt lúc xấu, lặp đi lặp lại, muốn hoàn toàn chữa khỏi, yêu cầu khoảng thời gian điều dưỡng rất lâu, còn nóiThẩm Gia Kỳ có thời gian thì đến thăm Tô Cầm Tuyết nhiều chút, nói không chừng Thẩm Gia Kỳ tới nhiều thêm vài lần, Tô Cầm Tuyết cảm nhận được quan tâm của người thân, bệnh tình có thể chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Thẩm Gia Kỳ cười khổ liên tục, mãi cho đến khi rời khỏi viện điều dưỡng, đều không hứa hẹn về sau sẽ thường xuyên tới thăm Tô Cầm Tuyết.
Sau đó, Thẩm Gia Kỳ liền dần dần giảm bớt tần suất đến viện điều dưỡng thăm Tô Cầm Tuyết, từ một tuần một lần thành một tháng đi một lần, không phải hắn không quan tâm Tô Cầm Tuyết, mà là hắn muốn đi thăm Tô Cầm Tuyết cũng thật sự không có thời gian.
Ăn ngay nói thật, mấy ngày gần đây Thẩm Gia Kỳ cũng không tốt lắm, thân thế hắn vốn dĩ không phải bí mật gì, hơn nữa Chu Hoành Thịnh trước khi chết còn trên tiết mục nửa che nửa lộ mà 'tuyên dương' một hồi, các võng hữu thần thông quảng đại lập tức tìm hiểu nguồn gốc, lột của hắn một cái đế hướng lên trời, ngay cả Thẩm gia cũng chịu liên lụy, trở thành trò cười trong vòng.
Tất cả mọi người đang chê cười người Thẩm gia coi mắt cá như trân châu, vứt dưa hấu nhặt hạt mè.
Đặc biệt là chủ nhà Thẩm Quốc Hào, khi ở bên ngoài xã giao thương vụ kinh tế, cũng có thể nghe được không ít thanh âm khen Thẩm Không Thanh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, điều này làm trong lòng Thẩm Quốc Hào đặc biệt hụt hẫng, luôn nhịn không được ảo tưởng, nếu lúc ấy mình lung lay được cây trụ của Thẩm Không Thanh thì tốt rồi.
Thẩm Quốc Hào một bên tình nguyện tin tưởng, nếu lúc trước không có đóng băng trái tim của Không Thanh, Không Thanh cũng không lục đục nội bộ với Thẩm gia, như vậy, khi lấy được thành tựu cao như vậy, Thẩm gia cũng sẽ thơm lây, chứ không phải giống như bây giờ, nghe lời khích lệ của người khác khích lệ đều như bị hung hăng vả mặt, khiến cho mặt mũi Thẩm Quốc Hào sáng nổi, đồng thời trong lòng càng nghĩ biết vậy chẳng làm.
Không chỉ có Thẩm Quốc Hào hối hận, Đoạn Mạn Nhu cũng hối hận, chẳng qua, Đoạn Mạn Nhu hối hận không phải là trước kia đối xử Thẩm Không Thanh không tốt, mà là không sớm một chút phát hiện chỗ bất phàm của Thẩm Không Thanh.
Nếu sớm biết đứa con trai này về sau sẽ có tiền đồ như vậy, bà tuyệt đối sẽ không trơ mắt mà nhìn Thẩm Không Thanh ly tâm với Thẩm gia, mà là sẽ nghĩ hết mọi cách lung lay đứa con trai này, để cậu hòa thuận ở chung với Thẩm Gia Kỳ, tương thân tương ái với hai anh em Thẩm Gia Dự và Thẩm Gia Di.
Chỉ có như vậy, Thẩm Không Thanh mới có thể sau khi có tiền đồ lúc sau kéo anh em nhà mình, mà không phải giống như bây giờ, trực tiếp xem người Thẩm gia như người xa lạ, cả đời không qua lại với nhau.
Lúc Thẩm Quốc Hào cùng Đoạn Mạn Nhu đều hối hận biết vậy chẳng làm, Thẩm Gia Dự và Thẩm Gia Di cũng lo lắng thay cho Thẩm Gia Kỳ.
"Tình cảnh hiện tại của anh hai quá gian nan, chúng ta không thể nghĩ ra biện pháp nào giúp anh ấy sao?"
Quan hệ cảu Thẩm Gia Kỳ và Thẩm Gia Di luôn luôn không tồi, nhìn thấy Thẩm Gia Kỳ ở trên mạng bị mắng thảm như vậy, trong lòng Thẩm gia di rất khó chịu, nhưng cô lại không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, mới quay ngược lại tìm anh cả trợ giúp.
Thẩm Gia Dự cười khổ lắc lắc đầu, vuốt vuốt đầu em gái, bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào, Gia Kỳ hiện tại hắc liêu bay đầy trời, vừa nhìn là biết sau lưng có người quạt gió thêm củi, mục đích chính là vì làm xấu mặt em ấy, lại cố tình thủ pháp đối phương rất cao minh, tin nóng lộ ra mỗi một chuyện đều không đề cập đến bản thân Gia Kỳ, nhưng lại đều cùng có liên lụy lớn nhỏ với Gia Kỳ, Gia Kỳ cho dù muốn tẩy trắng, cũng không có cách để tẩy trắng."
Lăn lộn trong giới giải trí, quan trọng nhất chính là thanh danh tốt, hiện tại, duyên của người qua đường và Thẩm Gia Kỳ duyên đã hoàn toàn đóng băng rồi, cho dù muốn tiếp tục lại làm minh tinh, căn bản cũng không có khả năng.
Đối với Thẩm Gia Kỳ mà nói, con đường này xem như hoàn toàn bị phá hỏng.
Thẩm Gia Di còn không chịu hết hy vọng. "Chẳng lẽ ba cũng không có cách sao?"
Thẩm Gia Dự nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. "Ba có lẽ có cách, nhưng mà, ba sẽ không ra tay hỗ trợ."
Những năm gần đây, Thẩm Gia Dự vẫn luôn đi theo bên người Thẩm Quốc Hào học tập, không có ai hiểu thái độ củaThẩm Quốc Hào đối với Thẩm Gia Kỳ hơn hắn.
Trước khi biết được Thẩm Gia Kỳ không phải người Thẩm gia chân chính, Thẩm Quốc Hào đối với Thẩm Gia Kỳ không thể nghi ngờ là yêu thương có thừa, sau này, Thẩm Quốc Hào tìm được con trai ruột Thẩm Không Thanh này, cũng đồng thời nhận Thẩm Gia Kỳ làm con nuôi, lúc này Thẩm Quốc Hào, xác thật là tính toán tiếp tục xem Thẩm Gia Kỳ như con ruột mà đối đãi.
Chính là, theo biểu hiện Thẩm Không Thanh càng ngày càng ưu tú, Thẩm Gia Kỳ đã bị lu mờ đến càng ngày càng bình thường, hơn nữa Thẩm Gia Kỳ còn dây dưa không rõ với vợ chồng Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh, Thẩm Quốc Hào cũng dần dần nản lòng thất vọng với Thẩm Gia Kỳ.
"Nếu không chúng ta trực tiếp đi tìm Thẩm Không Thanh, để cậu ta ra mặt làm sáng tỏ chuyên năm đó..."
"Đừng nghĩ lung tung!" Không đợi Thẩm Gia Di nói cho hết lời, Thẩm Gia Dự đã không tán đồng mà đánh gãy lời cô nói. "Chưa nói đến Thẩm Không Thanh có đồng ý vào vũng nước đục này hay không, cho dù Thẩm Không Thanh đồng ý, chuyện này cũng không thành, ngược lại, còn đổ thêm dầu vào lửa, làm tình cảnh của anh hai em càng thêm gian nan."
Nhìn thấy Thẩm Gia Dự mãnh liệt phản đối, Thẩm Gia Di không dám nói tiếp nữa, nhưng trong lòng cô kỳ thật cũng không phục, còn muốn trộm đi tìm Thẩm Không Thanh.
Không thể không nói, nhiều năm qua như vậy, Thẩm Gia Di vẫn đơn thuần như vậy.
Lúc Thẩm đang tìm tới cửa, Không Thanh mới biết được chuyện Thẩm Gia Kỳ bởi vì các loại phong ba, bị buộc trên đầu giới giải trí không xuống được.
Thẩm Gia Di tìm tới cửa mục đích cũng chỉ có một, đó chính là hy vọng Thẩm Không Thanh có thể đứng ra nhận phỏng vấn, thay Thẩm Gia Kỳ nói hay vài câu, cứu vãn một chút duyên với người qua đường.
Không Thanh không chút nghĩ ngợi một ngụm từ chối.
"Vì sao không đồng ý? Chuyện này đối với anh mà nói, không phải là chuyện rất đơn giản sao?" Thẩm gia di thực khó hiểu, tiếp đó, cô như là nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên trở nên tức giận, trừng mắt Không Thanh, hùng hổ doạ người chất vấn: "Thẩm Không Thanh, anh có phải bởi vì chuyện năm đó ghi hận anh hai tôi hay không, anh đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy nữa được không, những chuyện đó đều là người đàn bà điên Tô Cầm Tuyết kia làm, anh hai tôi căn bản không biết chuyện, từ đầu tới cuối, anh ấy đều không làm sai cái gì, anh cũng không thể đem chuyện mình từng chịu khổ mà giận chó đánh mèo lên đầu anh ấy."
Thẩm Gia Di nói cũng không sai, nhưng mà cô lựa chọn bảo vệ Thẩm Gia Kỳ, liền chú định sẽ ủy khuất Thẩm Không Thanh.
Không Thanh cũng lười giải thích với cô ta, nói thẳng: "Thẩm đại tiểu thư biết cái gì là thiện ác có báo, Thiên Đạo luân hồi không? Lúc trước, Tô Cầm Tuyết làm chuyện xấu, Thẩm Gia Kỳ không cần ô uế tay mình ngồi hưởng chỗ tốt, hiện tại, Tô Cầm Tuyết gặp báo ứng, Thẩm Gia Kỳ cũng theo đó bị chửi hai câu, hết sức bình thường, vì sao hiện tại bỗng nhiên cảm thấy bất bình?"
Thẩm Gia Di á khẩu không trả lời được, ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Không Thanh nói có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Không Thanh mất kiên nhẫn, gọi nhân viên an ninh tới, trực tiếp đuổi Thẩm Gia Di ra ngoài.
Thẩm Gia Di chưa từ bỏ ý định, lại lén lút mà tới tìm Thẩm Không Thanh rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều thất bại ra về, đừng nói đến nói chuyện với Thẩm Không Thanh, đến mặt Thẩm Không Thanh cũng không thấy.
Thẩm Gia Kỳ không có được bất luận trợ giúp gì từ Thẩm, xin Tiêu Hồng Triết giúp đỡ, Tiêu Hồng Triết không chỉ không hỗ trợ, còn khuyên hắn nhân lúc còn sớm đánh rớt ý niệm tiếp tục lăn lộn giới giải trí.
Thẩm Gia Kỳ thẹn quá hóa giận, dưới sự tức giận, trực tiếp chia tay với Tiêu Hồng Triết, sau đó một mình ảm đạm thần thương mà rời khỏi Hoa Hạ, suốt cuộc đời, không còn trở về một lần.
Lúc này, Tô Cầm Tuyết vào ở viện điều dưỡng đã gần một năm, trải qua một đoạn thời gian trị liệu, bệnh tình của bà không những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Gia Kỳ trước khi đi, cũng từng nghĩ tới mang theo Tô Cầm Tuyết đi cùng, nhưng là hắn tính một chút, phát hiện mang theo Tô Cầm Tuyết không chỉ sẽ nhiều gia tăng phí tổn một người, còn nhiều ra một chút phí dụng chiếu cố cùng chữa bệnh cho Tô Cầm Tuyết, cộng lên không phải một số lượng nhỏ, Thẩm Gia Kỳ đỉnh đầu cũng không dư dả quyết đoán từ bỏ cái này ý tưởng.
Sau khi giao cho viện điều dưỡng Tô Cầm Tuyết ở một số tiền, Thẩm Gia Kỳ liền để người ở viện điều dưỡng tự sinh tự diệt, chính mình cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cái gọi là hiếu tâm, thật ra chẳng qua cũng chỉ như thế.
Sau khi Thẩm Gia Kỳ rời khỏi Hoa Hạ, trong đầu Không Thanh trong đầu phát ra âm điện tử vui sướng 【 chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành】.
Không Thanh chớp mắt sửng sốt, sau đó lại tập trung lực chú ý, tiếp tục làm việc cùng với Joyce.
Một ngày làm việc chấm dứt, ánh mắt Joyce nhìn Không Thanh đều lấp lánh tỏa sáng.
Không hề nghi ngờ, Joyce đối với Không Thanh là cực kì bội phục, thậm chí, trừ bỏ lòng kính nể, còn có ái mộ rõ ràng.
Joyce là người phương Tây, tính cách càng hướng ngoại, thích một người sẽ lựa chọn trực tiếp thông báo, mà không phải sợ hãi rụt rè giống Tần Lãng, chơi cái trò hề yêu thầm, mất thời gian.
Ngày đầu tiên đi làm, Joyce đã cầm một bó hoa hồng lớn thông báo cho Không Thanh, chọc đến lòng ghen tuông cực cao của Tần Lãng, kém chút nữa đã ngay lập tức vén tay áo xông lên quyết đấu với Joyce.
Cũng may Không Thanh không chút do dự cự tuyệt Joyce, Tần Lãng mới tìm về một chút lý trí.
Nhưng dù vậy, Tần Lãng vẫn như cũ không vừa mắt Joyce, nhìn thấy Joyce là lời nói lạnh nhạt, trào phúng không ngừng.
Joyce cũng không cam lòng yếu thế, mỗi lần đều sẽ tranh đấu bất phân thắng bại với Tần Lãng, hai người vừa thấy mặt là đấu y chang gà chọi, làm Không Thanh phải một đầu phân làm hai, hận không thể cách con khổng tước bọn họ xa một chút, miễn cho mù mắt cậu.
"Không Thanh, Tần Lãng kia thật sự là quá thô lỗ, mỹ nhân giống cậu, nếu lựa chọn cùng y ở bên nhau, dùng ngạn ngữ người Hoa Hạ các cậu để nói, chính là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, quá đáng tiếc, cậu hẳn là nên lựa chọn ưu nhâ thân sĩ như tui nè, chúng ta mới là một đôi trời định."
Tiếng Hoa Hạ của Joyce càng nói càng tốt, hiện tại còn không thầy dạy cũng hiểu biết dùng cả thành ngữ, Không Thanh thật sự là phải lau mắt mà nhìn hắn.
"Joyce, lời này cậu tốt nhất không nên làm trò nói trước mặt Tần Lãng, bằng không y nhất định sẽ chém cậu."
Joyce vẻ mặt khinh thường, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Không Thanh, ngữ khí nghiêm túc mà nói: "Nếu cậu chịu đồng ý cùng tui ở bên nhau, y chém tui tui cũng không sợ, chúng ta có thể bí mật rời khỏi Hoa Hạ, trở về quốc gia của tui......"
Không Thanh nghe vậy, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, đang muốn cùng Joyce giải thích rõ ràng, phía sau liền truyền âm thanh không thể át của Tần Lãng.
"Joyce, mày lại nói cái quỷ gì với Không Thanh đấy, có bản lĩnh nói lại trước mặt tao một lần, xem xem tao có chém mày răng rơi đầy đấy hay không."
Tần Lãng vô số lần hối hận, lúc trước y vì sao lại mềm lòng, đồng ý Không Thanh mời Joyce, này không phải là dẫn sói vào nhà hả.
"Không Thanh, em đừng tin vào chuyện ma quỷ của Joyce, tổ tiên đều nói cho chúng ta biết, sính tắc làm vợ, bôn tắc làm thiếp (có cưới hỏi là thê, đi theo là thiếp), tự cổ chí kim, nữ tử bí mật giao du với người khác đều không có kết quả tốt......"
Tần Lãng rõ ràng đầu đầy chướng khi, cái gì nên nói, không nên nói, tất cả đều nói ra toàn bộ, Không Thanh nghe được đầu đầy hắc tuyến, hận không thể tìm khối giẻ lau bịt miệng y.
"Tần tổng, cậu nghĩ nhiều, tôi không phải con gái, cũng không có ý niệm cùng người khác bí mật giao du." Một bên nói, Không Thanh còn một bên cười như không cười mà nhìn chằm chằm Tần Lãng, lăng yên đến nỗi làm da đầu Tần Lãng tê dại, trong lòng chột dạ.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......" Trừ bỏ những lời này, Tần Lãng tựa hồ cũng sẽ không nói gì khác.
Joyce thấy thế, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn lại đây, trực tiếp nói cho Không Thanh: "Xem đi, Không Thanh, tui nói đâu có sai, gia hỏa Tần Lãng này căn bản là không xứng với cậu!"
Tần Lãng giận dữ, đột nhiên quay đầu, trợn mắt tức giận nhìn Joyce.
Không Thanh lắc lắc đầu, không nói gì, xoay người rời đi.
Phía sau, mơ hồ có thể nghe được thanh âm tranh cãi của Tần Lãng cùng Joyce, không bao lâu, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Tần Lãng vội vã mà đuổi theo, ôm lấy bả vai Không Thanh, mắt mang ý cười mà nói: "Không Thanh, anh lại phát hiện một nhà hàng ăn rất ngon, anh mang em cùng đi nếm thử nha?"
Không Thanh nhịn không được cười.
Tần Lãng thật đúng là một đứa ngốc bự con cái hàng thật giá thật, ngay cả Joyce cũng có thể nhìn ra chỗ không tầm thường của mình đối với Tần Lãng, Tần Lãng lại như đầu gỗ không chịu thông suốt, chẳng lẽ thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Còn một chương phiên ngoại, tiểu thế giới này sẽ kết thúc, thế giới tiếp theo là ABO, các tiểu thiên sứ đọc nhớ tiếp tục ủng hộ nho ~(づ ̄ 3 ̄)づ
Editor có lời muốn nói: Như mấy bà đã thấy, sắp đến ABO siêu ngon nghẻ, tui sẽ đăng nốt phiên ngoại trong tuần này, hẹn lịch tuần sau có chương đầu TG2 nha mí bà