Chương 7: Hào môn thế gia (7)
Không Thanh không quen biết Thẩm Gia Kỳ, cũng căn bản chưa thấy qua Thẩm Gia Kỳ, nhưng khi Thẩm Gia Kỳ xuất hiện trước mặt cậu, cậu liếc mắt một cái liền nhận là người này là con cưng của Thiên Đạo.
Ở tiểu thế giới này, Không Thanh cũng coi như gặp qua rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, nhưng chỉ có mình Thẩm Gia Kỳ tỏa ra vòng ánh sáng trắng nhàn nhạt trên đỉnh đầu, thiết nghĩ, đây là cái thứ gọi là "Hào quang vai chính" nhỉ.
Sáng long lanh, còn rất thú vị.
Phỏng chừng là bởi vì Không Thanh nhìn chằm chằm Thẩm Gia Kỳ khá lâu, Thẩm Gia Kỳ hoang mang đầy mắt, cùng biểu tình lúc chào hỏi Không Thanh cũng không được tự nhiên.
"Cậu là Không Thanh nhỉ, tôi là Thẩm Gia Kỳ" Thẩm Gia Kỳ tự động giới thiệu, bộ dáng cười rộ lên cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, khó trách sẽ là vai chính đoàn sủng tiểu bạch trong sách, chỉ mình vẻ ngoài cũng rất làm người yêu thích.
Lúc Không Thanh đánh giá Thẩm Gia Kỳ, đồng thời Thẩm Gia Kỳ cũng trộm đánh giá Không Thanh.
Không thể không thừa nhận, diện mạo Thẩm Không Thanh thật sự xinh đẹp, phải nói, diện mạo người Thẩm gia đều không khó coi, đem ra so sánh, diện mạo Thẩm Gia Kỳ kém hơn rất nhiều, chẳng qua khí chất của hắn thiên hướng đáng yêu, vừa nhìn qua tựa hồ không xuất chúng, nhưng lại rất dễ nhìn.
Khi còn nhỏ, Thẩm Gia Kỳ cũng từng nửa đùa nửa thật mà tự giễu, một nhà năm người, hắn là người xấu nhất, hiện tại mới biết được, nguyên lai không phải giá trị nhan sắc của Thẩm gia bị hắn kéo chân sau, mà là hắn căn bản không phải huyết mạch của Thẩm gia.
Thẩm Không Thanh không giống Thẩm Gia Kỳ, cũng từng nửa đùa nửa thật mà tự giễu, cậu có một bộ mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làm người kinh diễm, khó trách lúc này mới khải giảng được mấy ngày, toàn bộ nữ sinh trong trường đều biết trong một đám tân sinh có một học thần giá trị nhan sắc cao, eo thon chân dài, da trắng mặt đẹp, giống như hoa hoa thiếu niên từ truyện tranh bước ra, câu biết bao nhiêu trái tim nữ sinh, ngao ngao nói muốn sinh cùng cậu sinh con.
Thẩm Gia Kỳ ở ban mũi nhọn cũng có thể nghe được tiếng các nữ sinh bàn luận về Thẩm Không Thanh, càng đừng nói, các học tỷ thường thường còn sẽ đi bộ xung quanh lớp của Thẩm Không Thanh, tìm cơ hội đến gần Thẩm Không Thanh, chẳng qua, nghe nói đến nay chưa có một người nào thành công.
Thẩm Không Thanh quả thực là một người đặc biệt, cậu lớn lên đẹp, thật sự chiêu nữ sinh thích, nhưng tính tình cậu lại thực lãnh đạm, mỗi ngày đều độc lai độc vãng, không tiếp xúc với nữ sinh, cũng không cùng nam sinh chơi, giống như một độc hành hiệp(*).
Các bạn học khi nhắc tới Không Thanh, ngoài nỗi kính sợ đối với học thần, cũng không sinh ra cảm xúc gì khác.
Rốt cuộc, đối với phần lớn nữ sinh, giá trị nhan sắc tức là chính nghĩa, giá trị nhan sắc thần tiên của Thẩm Không Thanh đủ để cậu đi lại trong trường học với danh hiệu giáo thảo mới lên ngôi, còn đối với phần lớn nam sinh, thực lực quyết định hết thảy, học bá giống như Thẩm Không Thanh, quả thực chính là tồn tại vô địch, bọn họ nhìn thấy cậu đều muốn đi đường vòng, làm gì có chuyện chủ động đi vào tầm mắt của cậu, tự rước lấy nhục.
Thân phận Thẩm Gia Kỳ xấu hổ, vốn dĩ, hắn không nghĩ sẽ cùng Thẩm Không Thanh tiếp xúc, nhưng trong khoảng thời gian này hắn nghe được không ít việc liên quan tới Thẩm Không Thanh, hơn nữa lại biết chuyện của Đặng Đình Đình, rối rắm nửa ngày, vẫn không nhịn được xuống, chủ động tới tìm Thẩm Không Thanh.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Không Thanh, chẳng sợ Thẩm Gia Kỳ giả bộ trấn định, trong lòng lại hiện ra một mạt tự ti "Châu Ngọc ở bên, giác ta hình uế"(**).
Không chút khoa trương mà nói, Thẩm Không Thanh hoàn mĩ kế thừa tướng mạo tốt của người Thẩm gia, thậm chí trò giỏi hơn thầy, cậu là người lớn lên đẹp nhất trong ba anh em, đứng ở trước mặt cậu, Thẩm Gia Kỳ cảm khác như mình giống vịt con xấu xí bên người thiên nga trắng, bất kì chỗ nào so ra đều kém đối phương.
Càng quan trọng hơn nữa, Thẩm Không Thanh không chỉ lớn lên đẹp, đầu óc còn thông minh, là học thần toàn bộ giáo viên học sinh trong trường đều biết, mà chính hắn, cũng chỉ miễn cưỡng được các bạn cùng lớp xưng là học bá, chênh lệch giữa hai người, chính là cách xa vạn dặm.
Thẩm Gia Kỳ tâm tình phức tạp, vẻ mặt Không Thanh vẻ mặt thản nhiên, tuy rằng mặt mang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cậu một chút thân cận cũng không có.
"Thẩm gia nhị thiếu gia, nghe danh đã lâu."
Lúc này Không Thanh đã bắt đầu đề phòng Thẩm Gia Kỳ.
Phải biết rằng, Thẩm Gia Kỳ chính là con cưng Thiên Đạo, là vai chính hoàn toàn xứng đáng, mà chính mình, chẳng qua chỉ là một pháo hôi, nhưng Không Thanh không cảm thấy, vai chính chủ động tiếp xúc với pháo hôi là chuyện tốt đối với pháo hôi.
Thẩm gia là hào môn thế gia ở đế dô, ngày thường, Thẩm Gia Kỳ vẫn luôn lấy thân phận Thẩm gia nhị thiếu gia để tự hào, đặc biệt là sau khi phơi ra hắn không phải Thẩm gia nhị thiếu gia chân chính, hắn trở nên càng thêm để ý thân phận Thẩm gia nhị thiếu gia, nhưng giờ khắc này, Thẩm Gia Kỳ không biết Thẩm Không Thanh gọi hắn Thẩm gia nhị thiếu gia là thật sự quý mến hắn? Hay là khiêu khích?
"Tôi chẳng qua chỉ là con nuôi, không coi là thiếu gia chân chính." Khi nói lời này, Thẩm Gia Kỳ biểu tình còn lộ ra một tia tự giễu cùng khổ sở, rất dễ khiến người ta đồng tình cùng trìu mến, đáng tiếc, Không Thanh căn bản không ăn loại này.
"Không biết Thẩm nhị thiếu tìm tôi có chuyện gì?" Không Thanh lười cùng Thẩm Gia Kỳ lá mặt lá trái, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Thời gian của mọi người đều rất quý giá, có chuyện gì nói thẳng đi."
Thẩm Gia Kỳ vốn nghĩ cùng Thẩm Không Thanh lân la làm quen, xem có thể kéo gần quan hệ với Thẩm Không Thanh hay không, không nghĩ Thẩm Không Thanh bất cận nhân tình như vậy, nhất thời, Thẩm Gia Kỳ ngây ngẩn cả người, cuối cùng, nhìn Thẩm Không Thanh vẻ mặt lạnh nhạt, xác thực không có ý muốn cùng mình bồi dưỡng tình cảm, Thẩm Gia Kỳ nhịn không được thở dài, ngữ khí mất mát nói: "Chuyện hai người chúng ta bị ôm sai, tuy rằng không phải ý muốn của tôi, nhưng xác thật là tôi tu hú chiếm tổ, thay thế thân phận của cậu, xin lỗi..."
"Tu hú chiếm tổ, cậu xác thật hẳn là cảm thấy xin lỗi." Không Thanh trực tiếp bị liên ngôn liên ngữ của Thẩm Gia Kỳ làm cho tức cười, không đợi hắn nói xong, đã mở miệng đánh gãy. "Thẩm nhị thiếu, cậu nhầm một chuyện, tôi và cậu cũng không phải bị ôm sai, mà là mẹ đẻ cậu mua được y tá cùng bác sĩ, trộm đổi con, hơn nữa nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn bị hai vợ chồng bọn họ tàn bạo ngược đãi, xác thật, những chuyện đó không phải lỗi của cậu, nhưng mẹ đẻ cậu làm ra chuyện phát điên phát rồ như vậy là vì cậu, nhưng cũng xin cậu hiểu cho rõ, kỳ thật cậu cũng không vô tội như vậy."
Thẩm Gia Kỳ trực tiếp bị lời này của Thẩm Không Thanh nói đến á khẩu không trả lời được, ngốc lăng tại chỗ, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Sau khi biết được mình không phải con thân sinh của Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu, Thẩm Gia Kỳ đã trộm gặp mặt mẹ để Tô Cầm Tuyết, nói thật, tâm tình của hắn đối với Tô Cầm Tuyết rất phức tạp.
Từ nhỏ Thẩm Gia Kỳ ở Thẩm gia lớn lên, muốn nói hắn có cảm tình sâu đậm với Tô Cầm Tuyết, cũng không có khả năng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Tô Cầm Tuyết vì hắn khổ tâm chuẩn bị, cho dù làm chuyện xấu, lưng đeo bêu danh cũng không tiếc, Thẩm Gia Kỳ rất khó mà không sinh ra tình cảm nhụ mộ đối với Tô Cầm Tuyết.
Thẩm Không Thanh nói hắn cũng không vô tội như vậy, Thẩm Gia Kỳ căn bản không cách nào phản bác.
"Thật xin lỗi..." Thẩm Gia Kỳ hốc mắt đỏ hoe, một bộ đáng thương muốn khóc nhưng không thể, nếu nhóm hộ thảo sứ giả của hắn ở đây, lúc này chắc chắn mày một lời tao một ngữ mà an ủi, đáng tiếc, Không Thanh không chỉ không phải là hộ thảo sứ giả của Thẩm Gia Kỳ, cậu còn căn bản không ăn bộ này, cho nên cậu liền đứng một bên lạnh mắt nhìn, rất giống ác bá khi dễ bạn học đến khóc.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đúng lúc này, nơi xa xa có mấy thanh niên không sai biệt lắm đi tới, đầu tàu gương mẫu chạy đằng trước, một bên thâm mật kêu tê Thẩm Gia Kỳ, một bên hung tợn trừng mắt liếc Thẩm Không Thanh một cái.
"Gia Kỳ, em làm sao vậy? Nó khi dễ em hả?"
Thẩm Gia Kỳ lắc đầu, đáng thương hề hề mà nói: "Em không có việc gì, anh Hồng Triết, không có ai khi dễ em."
Thì ra, người này chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Thẩm Gia Kỳ, Tiêu Hồng Triết, cũng là CP chính được Thiên Đạo nhận định.
Không Thanh không dấu vết đánh giá Tiêu Hồng Triết một phen, phát hiện người này dù là chiều cao hay nhan sắc, đều rất không tồi, hơn nữa bối cảnh gia thế không tồi, xác thật xứng đôi với vai chính Thẩm Gia Kỳ.
"Không ai khi dễ em, em khóc cái gì?" Tiêu Hồng Triết không thuận theo, không buông tha.
"Em không khóc!" Thẩm Gia Kỳ vịt chết vẫn cứng mỏ.
Tiêu Hồng Triết tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại: "Không khóc mà mắt em như thế nào đỏ như mắt thỏ, tiểu hỗn đản, mở miệng là nói dối, em lừa quỷ hả!"
Thẩm Gia Kỳ không nói, cúi đầu, biểu tình ủy khuất.
Tiêu Hồng Triết nhìn đến đau lòng không thôi, ngữ khí hòa hoãn, ôn nhu nói: "Được, em không muốn nói, anh không hỏi nữa, nhưng em cũng đừng khóc nữa, có biết chưa!"
Thẩm Gia Kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tiêu Hồng Triết duỗi tay xoa đầu Thẩm Gia Kỳ, ánh mắt rất ôn nhu, vừa rồi thái độ của hắn đối với Thẩm Gia Kỳ có bao nhiêu hiền lành, vừa quay đầu, thái độ với Thẩm Không Thanh có bấy nhiêu ác liệt, Kịch biến mặt Tứ Xuyên cũng không chưa thuần thục như vậy.
"Vị bạn học này, cậu chính là Thẩm Không Thanh nhỉ, chuyện ôm sai của cậu và Gia Kỳ, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi, không chỉ có cậu là người bị hại, Gia Kỳ cũng thế, hy vọng cậu có thể việc nào ra việc đó, không cần giận chó đánh mèo lên người vô tội Gia Kỳ."
Vốn dĩ cho rằng Thẩm Gia Kỳ đã đủ bạch liên hoa, không nghĩ tới lại tới một Tiêu Hồng Triết tự quyết định, không hổ là CP chính được thiên đạo công nhân, xứng đôi ghê ha.
"Bạn học này, xin người, không cần tự quyết định, mặc kệ tôi và Thẩm gia nhị thiếu gia ai mới là người bị hại, đều không có quan hệ gì với người ngoài như anh, anh không cảm thấy chính mình quản rộng quá sao?".
"Tôi cùng Gia Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chúng ta là bạn bè, cũng là anh em, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi."
"Anh Hồng Triết, anh đừng nói nữa..." Đối mặt Thẩm Không Thanh, Thẩm Gia Kỳ làm thế nào cũng không đúng tình hợp lí, chẳng sợ tránh sau lưng Tiêu Hồng Triết, nhìn Tiêu Hồng Triết thay hắn nói chuyện, hắn vẫn cảm thấy chột dạ như cũ.
Bị Thẩm Gia Kỳ khuyên một lần, Tiêu Hồng Triết cũng không nói nữa, chỉ tức giận trừng mắt liếc Không Thanh một cái, làm như Không Thanh mới là tu hú chiếm tổ vậy.
Thẩm Gia Kỳ không muốn cùng Không Thanh bàn luận về vấn đề tu hú chiếm tổ, bởi vì hắn xác thật đuối lý. Nếu Tiêu Hồng Triết cùng với bạn bè quan hệ không tệ lắm không ở đây, hắn nhất định xoay người liền đi, tuyệt đối sẽ không vô nghĩa cùng Thẩm Không Thanh, nhưng Tiêu Hồng Triết đứng bên cạnh, Thẩm Gia Kỳ cảm thấy chính mình nắm chắc cùng Thẩm Không Thanh tranh luận.
"Bạn học Thẩm Không Thanh, chuyện đời trước tôi không đánh giá, lần này tôi tới tìm cậu, là muốn cùng cậu nói một chút về chuyện của bạn học Đặng Đình Đình."
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Không Thanh càng ngày càng nổi bật, tương tự, mỗi ngày của Đặng Đình Đình càng ngày càng khó khăn, vỗn dĩ tính xin mấy ngày nghỉ bệnh, chờ chuyện hot qua đi liền về trường học tập, nhưng hiện tại Thẩm Không Thanh nổi bật như vậy, Đặng Đình Đình căn bản không dám về trường học, sợ khi về liền bị các bạn học đuổi theo dò hỏi vì sao vu hãm Không Thanh gian lận.
Đặng Đình Đình không thể nói mình là vì làm cho Thẩm Gia Kỳ hết giận, càng ngượng ngùng nói chính mình tự cho là thông minh, cuối cùng tự lấy đá đập chân mình, tự làm tự chịu, cô tránh ở nhà không dám ra cửa, mỗi tối đều lệ rơi đầy mặt, cả người đều tiều tụy.
Thẩm Gia Kỳ đi thăm qua Đặng Đình Đình, sau khi dò hỏi ngọn nguồn sự tình, lại tức giận, lại cảm động, mới quyết định tới gặp Thẩm Không Thanh xem có thể giúp cô hòa giải hay không.
"Đặng Đình Đình là ai?" Không Thanh vẻ mặt hoang mang, không phải giả vờ, mà là cậu thật sự không nhớ nổi Đặng Đình Đình là ai.
Thẩm Gia Kỳ trợn tròn mắt, nếu không phải biểu tình Thẩm Không Thanh chân thành, không giống như cố ý diễn, hắn sẽ nhìn không được hoài nghi có phải Thẩm Không Thanh cố ý làm hắn khó xử.
Thời điểm Thẩm Không Thanh cùng Thẩm Gia Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ, vang lên một tiếng cười khẽ, lúc sau lại biến thành tiếng cười to sang sảng, bầu không khí nghiêm túc ban đầu nháy mắt trở nên khôi hài.
"Ha ha ha~ bạn học Thẩm Không Thanh, cậu có muốn hài hước như vậy không thế? Bây giờ mới có mầy ngày, cậu liền đem đầu sỏ vu hãm cậu gian lận thi cử quên không còn một mảnh luôn hả?"
"Tần Lãng, tích đức ngoài miệng chút đi!" Nhìn thấy Thẩm Gia Kỳ nhíu mày, Tiêu Hồng Triết lập tức mở miệng thay Đặng Đình Đình nói chuyện: "Nữ sinh như Đặng Đình Đình, lại không đắc tội cậu, cậu cần thiết phải nói khó nghe như vậy sao!"
Nam sinh tên Tần Lãng duỗi tay, nhún vai, ngữ khí trào phúng nói: "Tôi chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi!"
"Tần Lãng!" Tiêu Hồng Triết có chút bực mình.
Tần Lãng căn bản không thèm để ý Tiêu Hồng Triết có tức giận hay không, muốn động thủ, y xưa giờ chưa ngán bố con thằng nào, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói: "Tôi nói này Tiêu Hồng Triết, Thẩm Gia Kỳ, đầu óc hai người các người có vấn đề hả? Rõ ràng Đặng Đình Đình vu khống bạn học Thẩm Không Thanh gian lận thi cử, các người không đi tìm Đặng Đình Đình, chạy tới tìm bạn học Thẩm Không Thanh làm gì?"
________________________
(*) Độc hành hiệp: hiệp khách đi một mình
(**) Châu ngọc ở bên, giác ta hình uế: ý chỉ dáng vẻ tuấn tú của người bên cạnh, cảm giác như chính mình trở nên xấu xí
Ở tiểu thế giới này, Không Thanh cũng coi như gặp qua rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, nhưng chỉ có mình Thẩm Gia Kỳ tỏa ra vòng ánh sáng trắng nhàn nhạt trên đỉnh đầu, thiết nghĩ, đây là cái thứ gọi là "Hào quang vai chính" nhỉ.
Sáng long lanh, còn rất thú vị.
Phỏng chừng là bởi vì Không Thanh nhìn chằm chằm Thẩm Gia Kỳ khá lâu, Thẩm Gia Kỳ hoang mang đầy mắt, cùng biểu tình lúc chào hỏi Không Thanh cũng không được tự nhiên.
"Cậu là Không Thanh nhỉ, tôi là Thẩm Gia Kỳ" Thẩm Gia Kỳ tự động giới thiệu, bộ dáng cười rộ lên cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, khó trách sẽ là vai chính đoàn sủng tiểu bạch trong sách, chỉ mình vẻ ngoài cũng rất làm người yêu thích.
Lúc Không Thanh đánh giá Thẩm Gia Kỳ, đồng thời Thẩm Gia Kỳ cũng trộm đánh giá Không Thanh.
Không thể không thừa nhận, diện mạo Thẩm Không Thanh thật sự xinh đẹp, phải nói, diện mạo người Thẩm gia đều không khó coi, đem ra so sánh, diện mạo Thẩm Gia Kỳ kém hơn rất nhiều, chẳng qua khí chất của hắn thiên hướng đáng yêu, vừa nhìn qua tựa hồ không xuất chúng, nhưng lại rất dễ nhìn.
Khi còn nhỏ, Thẩm Gia Kỳ cũng từng nửa đùa nửa thật mà tự giễu, một nhà năm người, hắn là người xấu nhất, hiện tại mới biết được, nguyên lai không phải giá trị nhan sắc của Thẩm gia bị hắn kéo chân sau, mà là hắn căn bản không phải huyết mạch của Thẩm gia.
Thẩm Không Thanh không giống Thẩm Gia Kỳ, cũng từng nửa đùa nửa thật mà tự giễu, cậu có một bộ mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làm người kinh diễm, khó trách lúc này mới khải giảng được mấy ngày, toàn bộ nữ sinh trong trường đều biết trong một đám tân sinh có một học thần giá trị nhan sắc cao, eo thon chân dài, da trắng mặt đẹp, giống như hoa hoa thiếu niên từ truyện tranh bước ra, câu biết bao nhiêu trái tim nữ sinh, ngao ngao nói muốn sinh cùng cậu sinh con.
Thẩm Gia Kỳ ở ban mũi nhọn cũng có thể nghe được tiếng các nữ sinh bàn luận về Thẩm Không Thanh, càng đừng nói, các học tỷ thường thường còn sẽ đi bộ xung quanh lớp của Thẩm Không Thanh, tìm cơ hội đến gần Thẩm Không Thanh, chẳng qua, nghe nói đến nay chưa có một người nào thành công.
Thẩm Không Thanh quả thực là một người đặc biệt, cậu lớn lên đẹp, thật sự chiêu nữ sinh thích, nhưng tính tình cậu lại thực lãnh đạm, mỗi ngày đều độc lai độc vãng, không tiếp xúc với nữ sinh, cũng không cùng nam sinh chơi, giống như một độc hành hiệp(*).
Các bạn học khi nhắc tới Không Thanh, ngoài nỗi kính sợ đối với học thần, cũng không sinh ra cảm xúc gì khác.
Rốt cuộc, đối với phần lớn nữ sinh, giá trị nhan sắc tức là chính nghĩa, giá trị nhan sắc thần tiên của Thẩm Không Thanh đủ để cậu đi lại trong trường học với danh hiệu giáo thảo mới lên ngôi, còn đối với phần lớn nam sinh, thực lực quyết định hết thảy, học bá giống như Thẩm Không Thanh, quả thực chính là tồn tại vô địch, bọn họ nhìn thấy cậu đều muốn đi đường vòng, làm gì có chuyện chủ động đi vào tầm mắt của cậu, tự rước lấy nhục.
Thân phận Thẩm Gia Kỳ xấu hổ, vốn dĩ, hắn không nghĩ sẽ cùng Thẩm Không Thanh tiếp xúc, nhưng trong khoảng thời gian này hắn nghe được không ít việc liên quan tới Thẩm Không Thanh, hơn nữa lại biết chuyện của Đặng Đình Đình, rối rắm nửa ngày, vẫn không nhịn được xuống, chủ động tới tìm Thẩm Không Thanh.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Không Thanh, chẳng sợ Thẩm Gia Kỳ giả bộ trấn định, trong lòng lại hiện ra một mạt tự ti "Châu Ngọc ở bên, giác ta hình uế"(**).
Không chút khoa trương mà nói, Thẩm Không Thanh hoàn mĩ kế thừa tướng mạo tốt của người Thẩm gia, thậm chí trò giỏi hơn thầy, cậu là người lớn lên đẹp nhất trong ba anh em, đứng ở trước mặt cậu, Thẩm Gia Kỳ cảm khác như mình giống vịt con xấu xí bên người thiên nga trắng, bất kì chỗ nào so ra đều kém đối phương.
Càng quan trọng hơn nữa, Thẩm Không Thanh không chỉ lớn lên đẹp, đầu óc còn thông minh, là học thần toàn bộ giáo viên học sinh trong trường đều biết, mà chính hắn, cũng chỉ miễn cưỡng được các bạn cùng lớp xưng là học bá, chênh lệch giữa hai người, chính là cách xa vạn dặm.
Thẩm Gia Kỳ tâm tình phức tạp, vẻ mặt Không Thanh vẻ mặt thản nhiên, tuy rằng mặt mang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cậu một chút thân cận cũng không có.
"Thẩm gia nhị thiếu gia, nghe danh đã lâu."
Lúc này Không Thanh đã bắt đầu đề phòng Thẩm Gia Kỳ.
Phải biết rằng, Thẩm Gia Kỳ chính là con cưng Thiên Đạo, là vai chính hoàn toàn xứng đáng, mà chính mình, chẳng qua chỉ là một pháo hôi, nhưng Không Thanh không cảm thấy, vai chính chủ động tiếp xúc với pháo hôi là chuyện tốt đối với pháo hôi.
Thẩm gia là hào môn thế gia ở đế dô, ngày thường, Thẩm Gia Kỳ vẫn luôn lấy thân phận Thẩm gia nhị thiếu gia để tự hào, đặc biệt là sau khi phơi ra hắn không phải Thẩm gia nhị thiếu gia chân chính, hắn trở nên càng thêm để ý thân phận Thẩm gia nhị thiếu gia, nhưng giờ khắc này, Thẩm Gia Kỳ không biết Thẩm Không Thanh gọi hắn Thẩm gia nhị thiếu gia là thật sự quý mến hắn? Hay là khiêu khích?
"Tôi chẳng qua chỉ là con nuôi, không coi là thiếu gia chân chính." Khi nói lời này, Thẩm Gia Kỳ biểu tình còn lộ ra một tia tự giễu cùng khổ sở, rất dễ khiến người ta đồng tình cùng trìu mến, đáng tiếc, Không Thanh căn bản không ăn loại này.
"Không biết Thẩm nhị thiếu tìm tôi có chuyện gì?" Không Thanh lười cùng Thẩm Gia Kỳ lá mặt lá trái, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Thời gian của mọi người đều rất quý giá, có chuyện gì nói thẳng đi."
Thẩm Gia Kỳ vốn nghĩ cùng Thẩm Không Thanh lân la làm quen, xem có thể kéo gần quan hệ với Thẩm Không Thanh hay không, không nghĩ Thẩm Không Thanh bất cận nhân tình như vậy, nhất thời, Thẩm Gia Kỳ ngây ngẩn cả người, cuối cùng, nhìn Thẩm Không Thanh vẻ mặt lạnh nhạt, xác thực không có ý muốn cùng mình bồi dưỡng tình cảm, Thẩm Gia Kỳ nhịn không được thở dài, ngữ khí mất mát nói: "Chuyện hai người chúng ta bị ôm sai, tuy rằng không phải ý muốn của tôi, nhưng xác thật là tôi tu hú chiếm tổ, thay thế thân phận của cậu, xin lỗi..."
"Tu hú chiếm tổ, cậu xác thật hẳn là cảm thấy xin lỗi." Không Thanh trực tiếp bị liên ngôn liên ngữ của Thẩm Gia Kỳ làm cho tức cười, không đợi hắn nói xong, đã mở miệng đánh gãy. "Thẩm nhị thiếu, cậu nhầm một chuyện, tôi và cậu cũng không phải bị ôm sai, mà là mẹ đẻ cậu mua được y tá cùng bác sĩ, trộm đổi con, hơn nữa nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn bị hai vợ chồng bọn họ tàn bạo ngược đãi, xác thật, những chuyện đó không phải lỗi của cậu, nhưng mẹ đẻ cậu làm ra chuyện phát điên phát rồ như vậy là vì cậu, nhưng cũng xin cậu hiểu cho rõ, kỳ thật cậu cũng không vô tội như vậy."
Thẩm Gia Kỳ trực tiếp bị lời này của Thẩm Không Thanh nói đến á khẩu không trả lời được, ngốc lăng tại chỗ, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Sau khi biết được mình không phải con thân sinh của Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu, Thẩm Gia Kỳ đã trộm gặp mặt mẹ để Tô Cầm Tuyết, nói thật, tâm tình của hắn đối với Tô Cầm Tuyết rất phức tạp.
Từ nhỏ Thẩm Gia Kỳ ở Thẩm gia lớn lên, muốn nói hắn có cảm tình sâu đậm với Tô Cầm Tuyết, cũng không có khả năng, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Tô Cầm Tuyết vì hắn khổ tâm chuẩn bị, cho dù làm chuyện xấu, lưng đeo bêu danh cũng không tiếc, Thẩm Gia Kỳ rất khó mà không sinh ra tình cảm nhụ mộ đối với Tô Cầm Tuyết.
Thẩm Không Thanh nói hắn cũng không vô tội như vậy, Thẩm Gia Kỳ căn bản không cách nào phản bác.
"Thật xin lỗi..." Thẩm Gia Kỳ hốc mắt đỏ hoe, một bộ đáng thương muốn khóc nhưng không thể, nếu nhóm hộ thảo sứ giả của hắn ở đây, lúc này chắc chắn mày một lời tao một ngữ mà an ủi, đáng tiếc, Không Thanh không chỉ không phải là hộ thảo sứ giả của Thẩm Gia Kỳ, cậu còn căn bản không ăn bộ này, cho nên cậu liền đứng một bên lạnh mắt nhìn, rất giống ác bá khi dễ bạn học đến khóc.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đúng lúc này, nơi xa xa có mấy thanh niên không sai biệt lắm đi tới, đầu tàu gương mẫu chạy đằng trước, một bên thâm mật kêu tê Thẩm Gia Kỳ, một bên hung tợn trừng mắt liếc Thẩm Không Thanh một cái.
"Gia Kỳ, em làm sao vậy? Nó khi dễ em hả?"
Thẩm Gia Kỳ lắc đầu, đáng thương hề hề mà nói: "Em không có việc gì, anh Hồng Triết, không có ai khi dễ em."
Thì ra, người này chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Thẩm Gia Kỳ, Tiêu Hồng Triết, cũng là CP chính được Thiên Đạo nhận định.
Không Thanh không dấu vết đánh giá Tiêu Hồng Triết một phen, phát hiện người này dù là chiều cao hay nhan sắc, đều rất không tồi, hơn nữa bối cảnh gia thế không tồi, xác thật xứng đôi với vai chính Thẩm Gia Kỳ.
"Không ai khi dễ em, em khóc cái gì?" Tiêu Hồng Triết không thuận theo, không buông tha.
"Em không khóc!" Thẩm Gia Kỳ vịt chết vẫn cứng mỏ.
Tiêu Hồng Triết tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại: "Không khóc mà mắt em như thế nào đỏ như mắt thỏ, tiểu hỗn đản, mở miệng là nói dối, em lừa quỷ hả!"
Thẩm Gia Kỳ không nói, cúi đầu, biểu tình ủy khuất.
Tiêu Hồng Triết nhìn đến đau lòng không thôi, ngữ khí hòa hoãn, ôn nhu nói: "Được, em không muốn nói, anh không hỏi nữa, nhưng em cũng đừng khóc nữa, có biết chưa!"
Thẩm Gia Kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tiêu Hồng Triết duỗi tay xoa đầu Thẩm Gia Kỳ, ánh mắt rất ôn nhu, vừa rồi thái độ của hắn đối với Thẩm Gia Kỳ có bao nhiêu hiền lành, vừa quay đầu, thái độ với Thẩm Không Thanh có bấy nhiêu ác liệt, Kịch biến mặt Tứ Xuyên cũng không chưa thuần thục như vậy.
"Vị bạn học này, cậu chính là Thẩm Không Thanh nhỉ, chuyện ôm sai của cậu và Gia Kỳ, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi, không chỉ có cậu là người bị hại, Gia Kỳ cũng thế, hy vọng cậu có thể việc nào ra việc đó, không cần giận chó đánh mèo lên người vô tội Gia Kỳ."
Vốn dĩ cho rằng Thẩm Gia Kỳ đã đủ bạch liên hoa, không nghĩ tới lại tới một Tiêu Hồng Triết tự quyết định, không hổ là CP chính được thiên đạo công nhân, xứng đôi ghê ha.
"Bạn học này, xin người, không cần tự quyết định, mặc kệ tôi và Thẩm gia nhị thiếu gia ai mới là người bị hại, đều không có quan hệ gì với người ngoài như anh, anh không cảm thấy chính mình quản rộng quá sao?".
"Tôi cùng Gia Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chúng ta là bạn bè, cũng là anh em, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi."
"Anh Hồng Triết, anh đừng nói nữa..." Đối mặt Thẩm Không Thanh, Thẩm Gia Kỳ làm thế nào cũng không đúng tình hợp lí, chẳng sợ tránh sau lưng Tiêu Hồng Triết, nhìn Tiêu Hồng Triết thay hắn nói chuyện, hắn vẫn cảm thấy chột dạ như cũ.
Bị Thẩm Gia Kỳ khuyên một lần, Tiêu Hồng Triết cũng không nói nữa, chỉ tức giận trừng mắt liếc Không Thanh một cái, làm như Không Thanh mới là tu hú chiếm tổ vậy.
Thẩm Gia Kỳ không muốn cùng Không Thanh bàn luận về vấn đề tu hú chiếm tổ, bởi vì hắn xác thật đuối lý. Nếu Tiêu Hồng Triết cùng với bạn bè quan hệ không tệ lắm không ở đây, hắn nhất định xoay người liền đi, tuyệt đối sẽ không vô nghĩa cùng Thẩm Không Thanh, nhưng Tiêu Hồng Triết đứng bên cạnh, Thẩm Gia Kỳ cảm thấy chính mình nắm chắc cùng Thẩm Không Thanh tranh luận.
"Bạn học Thẩm Không Thanh, chuyện đời trước tôi không đánh giá, lần này tôi tới tìm cậu, là muốn cùng cậu nói một chút về chuyện của bạn học Đặng Đình Đình."
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Không Thanh càng ngày càng nổi bật, tương tự, mỗi ngày của Đặng Đình Đình càng ngày càng khó khăn, vỗn dĩ tính xin mấy ngày nghỉ bệnh, chờ chuyện hot qua đi liền về trường học tập, nhưng hiện tại Thẩm Không Thanh nổi bật như vậy, Đặng Đình Đình căn bản không dám về trường học, sợ khi về liền bị các bạn học đuổi theo dò hỏi vì sao vu hãm Không Thanh gian lận.
Đặng Đình Đình không thể nói mình là vì làm cho Thẩm Gia Kỳ hết giận, càng ngượng ngùng nói chính mình tự cho là thông minh, cuối cùng tự lấy đá đập chân mình, tự làm tự chịu, cô tránh ở nhà không dám ra cửa, mỗi tối đều lệ rơi đầy mặt, cả người đều tiều tụy.
Thẩm Gia Kỳ đi thăm qua Đặng Đình Đình, sau khi dò hỏi ngọn nguồn sự tình, lại tức giận, lại cảm động, mới quyết định tới gặp Thẩm Không Thanh xem có thể giúp cô hòa giải hay không.
"Đặng Đình Đình là ai?" Không Thanh vẻ mặt hoang mang, không phải giả vờ, mà là cậu thật sự không nhớ nổi Đặng Đình Đình là ai.
Thẩm Gia Kỳ trợn tròn mắt, nếu không phải biểu tình Thẩm Không Thanh chân thành, không giống như cố ý diễn, hắn sẽ nhìn không được hoài nghi có phải Thẩm Không Thanh cố ý làm hắn khó xử.
Thời điểm Thẩm Không Thanh cùng Thẩm Gia Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ, vang lên một tiếng cười khẽ, lúc sau lại biến thành tiếng cười to sang sảng, bầu không khí nghiêm túc ban đầu nháy mắt trở nên khôi hài.
"Ha ha ha~ bạn học Thẩm Không Thanh, cậu có muốn hài hước như vậy không thế? Bây giờ mới có mầy ngày, cậu liền đem đầu sỏ vu hãm cậu gian lận thi cử quên không còn một mảnh luôn hả?"
"Tần Lãng, tích đức ngoài miệng chút đi!" Nhìn thấy Thẩm Gia Kỳ nhíu mày, Tiêu Hồng Triết lập tức mở miệng thay Đặng Đình Đình nói chuyện: "Nữ sinh như Đặng Đình Đình, lại không đắc tội cậu, cậu cần thiết phải nói khó nghe như vậy sao!"
Nam sinh tên Tần Lãng duỗi tay, nhún vai, ngữ khí trào phúng nói: "Tôi chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi!"
"Tần Lãng!" Tiêu Hồng Triết có chút bực mình.
Tần Lãng căn bản không thèm để ý Tiêu Hồng Triết có tức giận hay không, muốn động thủ, y xưa giờ chưa ngán bố con thằng nào, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói: "Tôi nói này Tiêu Hồng Triết, Thẩm Gia Kỳ, đầu óc hai người các người có vấn đề hả? Rõ ràng Đặng Đình Đình vu khống bạn học Thẩm Không Thanh gian lận thi cử, các người không đi tìm Đặng Đình Đình, chạy tới tìm bạn học Thẩm Không Thanh làm gì?"
________________________
(*) Độc hành hiệp: hiệp khách đi một mình
(**) Châu ngọc ở bên, giác ta hình uế: ý chỉ dáng vẻ tuấn tú của người bên cạnh, cảm giác như chính mình trở nên xấu xí