Chương 19: Đến Muộn Một Bước
Kỳ thực ban ngày và ban đêm ở pháo đài không có khác biệt quá nhiều, đều là bị một mảng mây đen dày đặc che lại, ánh nắng ảm đạm. Chỉ là ngay lúc mặt trời lặn, hắc ám càng ngày càng đậm đặc. Ngay lúc đó, tiếng chuông chiều vang lên trong pháo đài, tiệc tối bắt đầu. Cách tử sam cùng người trung niên hói đầu là người đầu tiên đi vào trong đại sảnh, bọn họ ngồi ở một góc, trên mặt có chút bất an. Sau khi Râu quai nón bị bệnh không lí do, bọn họ càng thêm cảnh giác, thứ gì cũng không dám động loạn, chỉ lo phạm phải cái gì không được động, nộp mạng oan uổng. Ngay cả mỹ thực đặt trước mặt đều không làm cho bọn họ dao động chút nào. Ngược lại, Thẩm Đông Thanh không có kiêng kỵ cái gì hết. Dưới cái nhìn của hắn, cái game này không khác nghỉ phép là bao, một chút gánh nặng trong lòng đều không có, ngồi xuống liền bốc lên một miếng bánh táo nóng hầm hập đưa vào miệng. Cách tử sam nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn ăn được hả?" Nói không chừng tối hôm qua Râu quai nón ăn đồ ăn rồi có chuyện, hôm qua hắn ta ăn nhiều nhất. Thẩm Đông Thanh dừng động tác lại, nói: "Ăn rất ngon mà." Cách tử sam liếc nhìn đồ ăn ngon đầy bàn, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn không dám động. Két —— Đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Nữ quản gia khom người. Chỉ thấy bá tước khoan thai đến chậm. Bá tước mặc một bộ đồ đen, làn da lộ ra bên ngoài tái nhợt và có vẻ yếu đuối, đầu đội băng đen, che hơn nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ tươi căng mọng. "Chào buổi tối, các vị tiểu thư." Bá tước xốc lên góc quần, chậm rãi đi về phía chủ vị. Theo động tác của nàng, băng đen hơi vung lên, có thể nhìn thấy được gương mặt chợt lóe rồi biến mất. Bá tước là một vị quý phụ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi được bảo dưỡng kỹ càng, khí chất tao nhã. Nhưng nếu như Râu quai nón ở đây, hắn nhất định sẽ kinh ngạc —— bá tước tối hôm qua hắn giết chết rõ ràng là một bà lão già nua xấu xí. Nhưng mà mọi người ở đây không ai biết cả. Bá tước giơ ly rượu lên: "Hoan nghênh các vị tiểu thư đây đã đến dự, bởi vì các vị tham gia nên tế được mùa biến thành . . . muôn màu muôn vẻ." Sau khi nói xong, nàng uống cạn ly rượu đỏ trong tay, đôi môi dính lên chất lỏng màu đỏ mà trở nên hồng hào hơn rất nhiều. Bá tước để ly rượu xuống, nhìn về phía của Cách tử sam cùng Người trung niên hói đầu không dám động đậy, cười khẽ một tiếng: "Hình như các cô gái lần này tương đối thẹn thùng, lẽ nào ta lớn lên rất hung dữ làm mọi người sợ sệt sao?" "Không, không . . . " Cách tử sam cùng Người trung niên hói lắc đầu liên tục, nhanh chóng bưng chén rượu lên, nơm nớp lo sợ mà uống một hớp. Bá tước hài lòng cong cong khóe môi: "Như vậy, chúng ta sẽ bắt đầu . . . " Chu Văn Ngạn ngắt lời nàng: "Bá tước đại nhân, xin hỏi tế được mùa là cái gì?" Bá tước nhìn sang người Chu Văn Ngạn, sau khi nhìn thấy đối phương không có mặc lên bộ váy hoa lệ, âm thanh trở nên lãnh đạm không ít: "Đương nhiên để là chúc mừng Thượng Đế ban tặng được mùa." "Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu vũ hội đi." Dứt tiếng, bên trong góc vang lên từng đợt nhạc khiêu vũ. Cách tử sam cùng người trung niên hói đầu không dám di động mà nhìn những người khác. Chu Văn Ngạn đứng lên đầu tiên, đưa tay cho Thẩm Đông Thanh: "Chẳng hay tôi có thể mời em nhảy một điệu?" Thẩm Đông Thanh còn đang ăn đồ ăn, hai bên má phình ra, hàm hồ nói: "Tui không biết nhảy." Chu Văn Ngạn nói: "Tôi dạy em." Hai người đứng dậy, đi vào sàn nhảy giữa sảnh lớn. Chu Văn Ngạn một tay nắm tay Thẩm Đông Thanh, một tay khoát lên sau thắt lưng của hắn, nhẹ giọng nói: "Lấy tay khoát lên bả vai của tôi." Thẩm Đông Thanh rất thích học tập hành động của nhân loại, không ngoại trừ cái gì cả. Hắn ngoan ngoãn đem tay để lên vai Chu Văn Ngạn, bước đi theo bước chân của hắn. May mắn là thân hình của Chu Văn Ngạn cao lớn, cùng Thẩm Đông Thanh nhảy bước nữ cũng không phải là không hài hòa. Bá tước nhìn hai người nhảy uyển chuyển trong sàn nhảy, đôi mắt hơi nheo lại, liếc nhìn ba người còn lại. Ngô Gia cảm thấy nguy hiểm, nhanh nhẹn kéo Cách tử sam qua, kéo vào trong sàn nhảy. Cách tử sam: "Ông muốn làm cái gì? !" Ngô Gia: "Muốn còn mạng thì nhanh chóng khiêu vũ!" Sau đó hai • người đàn ông • cao lớn liền bắt đầu khiêu vũ một cách cứng đờ. Bá tước nhìn người hiếm hoi còn sót lại, có chút không hài lòng với quả đầu thưa thớt của hắn, nhưng vẫn đi lên phía trước, xốc lên góc váy. "Tiểu thư xinh đẹp, ta có thể mời cô cùng múa sao?" "Tiểu thư" hói đầu xinh đẹp run run một chút, muốn cầu cứu người khác, nhưng mà cũng không có ai muốn dâng mạng lên cho người khác. Dưới lớp ren đen, khóe miệng bá tước nhếch lên quỷ dị: "Không muốn sao? Vậy thì thật là quá đáng tiếc . . ." Người trung niên hói đầu vội vàng nói: "Tôi đồng ý!" Bá tước đưa tay ra: "Thập phần vinh hạnh." Mà trên mặt của nàng thể hiện sự tiếc nuối mười phần, giống như tiếc nuối người trung niên hói đầu sao lại không từ chối lời mời của nàng. Người trung niên hói đầu cười ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, để tay lên tay bá tước. Hai người đi vào trong sàn nhảy. Liếc nhìn xung quanh, trong sàn nhảy đã có ba cặp bạn nhảy. Chỉ là một đôi trong đó bước chân cứng ngắc, thỉnh thoảng đạp phải chân đối phương, rất giống như hai con ngỗng đang đấu kiếm. Một đôi khác hài hòa hơn nhiều. Chu Văn Ngạn ôm Thẩm Đông Thanh vào lòng, rõ ràng đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản với quần bò, nhưng mà rất giống như là một thân sĩ quý tộc chân chính, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn về phía người trong lòng. Mà Thẩm Đông Thanh cũng dần hoà vào bài nhạc dưới sự hướng dẫn của hắn. Mà cặp đôi quỷ dị nhất, chính là bá tước với "tiểu thư" hói đầu của nàng. Động tác bá tước tao nhã, thần sắc tự nhiên, nhưng bạn nhảy của nàng lại run như cái sàng, tựa là đang nhảy cùng với di ảnh của mình mặt kề mặt. Người trung niên hói đầu cố nén sợ sệt, nghĩ thầm nhảy xong đoạn này liền nhanh chóng cách xa bá tước. Chỉ là đang nhảy nhảy, hắn đột nhiên ngửi được một mùi hương. Một mùi hương như có như không, tựa như đàn hương. Sau khi dư hương qua đi, còn có thể ngửi được một mùi rỉ sắt nhàn nhạt. Người trung niên hói đầu hoảng hốt một chút, thậm chí quên mất sợ sệt, nhìn bá tước chằm chặp, nhảy theo một kỹ thuật tiêu chuẩn, tựa như một con rối được bật. Âm nhạc bỗng dừng lại. Bá tước cúi người thì thầm nhẹ nhàng bên tai người trung niên hói đầu: "Đêm nay, ta chờ ngươi . . . " Khuôn mặt người trung niên hói đầu dại ra, âm thanh phập phù: "Vâng." Bá tước nhẹ nhàng nở nụ cười, buông lỏng tay ra: "Thời gian vui vẻ rất ngắn ngủi, tiệc rượu đến đây là kết thúc, xin lỗi không thể tiếp được." Nàng dựa vào người tôi tớ hầu hạ, đi ra đại sảnh. Cửa lớn chậm rãi khép lại, phát ra âm thanh nặng nề. Người trung niên hói đầu dường như mới tỉnh dậy sau khi làm một giấc mộng lớn, mồ hôi chảy như mưa rơi, chân run đến không thể nhúc nhích bước đi. Chu Văn Ngạn liếc hắn một cái: "Thật đáng tiếc không có tuyển chọn ông đây." Ngô Gia lặng lẽ nghĩ: Muốn là chọn trúng ông, sợ là vị bị hại kế tiếp chính là bá tước chắc luôn. * Tiệc tối kết thúc. Các người chơi về gian phòng của mình. Trạng thái người trung niên hói đầu không đúng lắm, sắc mặt trắng bệch về gian phòng, người khác gọi hắn hắn cũng không có trả lời. Ba người Chu Văn Ngạn, Ngô Gia cùng Thẩm Đông Thanh lần thứ hai tập hợp ở một căn phòng. Chu Văn Ngạn lật cuốn sách mang từ thư viện mang về, không để ý nói với Ngô Gia đang ngồi ở trong góc: "Xưa nay ông đây chẳng cảm thấy được mày chướng mắt như thế." Ngô Gia cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể nỗ lực thu nhỏ thân thể, bảo đảm sự tồn tại của mình không quấy rầy đến hai vị này. Thẩm Đông Thanh thấu qua: "Anh đang nhìn cái gì đó?" Chu Văn Ngạn nói: "Đọc Những câu chuyện nhàn tản trên lãnh địa Carlisle." Thẩm Đông Thanh liếc mắt nhìn, trên đó toàn những chữ y chang mấy con nòng nọc, hắn không biết được chữ nào cả, nhất thời tự đáy lòng mà cảm thán: "Anh có vốn hiểu biết thật sâu rộng." Có thể là do Thẩm Đông Thanh ánh mắt quá mức lóng lánh, Chu Văn Ngạn hơi ngượng ngùng mà ho khan một tiếng: "Không đâu . . . , biết chút da lông mà thôi." Ngô Gia kinh hãi. Vị này cũng có lúc khiêm tốn sao? Thẩm Đông Thanh chỉ vào một đoạn trong đó, tò mò hỏi: "Đoạn này nói cái gì?" Chu Văn Ngạn giải thích: "Viết đại khái là trên lãnh địa của Carlisle bắt đầu cử hành tế được mùa từ 200 năm trước, từ xưa tới nay chưa từng có ai nghe nói qua lễ tế này." Thẩm Đông Thanh chen ngang: "Chờ đã!" Hắn chạy thịch thịch thịch đi lấy một cái gối ôm vào trong mình, như là nghe kể truyện trước khi đi ngủ, chuẩn bị xong thì nói: "Có thể bắt đầu." "Tôi coi lại lịch sử kế thừa của bá tước Carlisle, phát hiện một điều, cho tới giờ chỉ có người có giới tính nam mới có thể kế thừa tước vị cùng lãnh địa, vào lúc 200 năm trước, bởi vì một đợt dịch bệnh, cơ hồ hết thảy người có quyền kế thừa đều chết hết, chỉ còn lại một thiếu nữ, từ đây xuất hiện nữ bá tước đầu tiên. Từ đó đến hai trăm năm sau, đều do nữ bá tước kế thừa tước vị." Chu Văn Ngạn liền lật qua một trang. Phía trên kia vẽ chân dung của người đầu tiên nhận chức bá tước Carlisle. Thiếu nữ được vẽ mặc trang phục, đầu đội băng đen, nhưng từ ngũ quan mơ hồ có thể thấy được, giống y hệt bá tước Carlisle hôm nay. "Nói như vậy, hai trăm năm này bá tước Carlisle đều là một người?" Ngô Gia mở miệng, "Thế nhưng nó không hợp lí nha, quỷ hút máu hẳn là bất lão bất tử, mà bá tước thoạt nhìn đã bốn mươi, năm mươi tuổi." Chu Văn Ngạn khép lại sách: "Đi xem một chút thì biết." Dứt tiếng. Ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng gõ cửa. * Người trung niên hói đầu rất sợ sệt. Hắn không biết vì sao bá tước lại mời hắn khiêu vũ, nhưng hắn biết đến này nhất định là một điều không lành, tỷ như . . . mất mạng. Người trung niên hói đầu buồn bực đi đi lại lại trong phòng, móc ra hết đồ bảo mệnh của hắn. Ngọc thạch đã khai quang, bùa chú, đào mộc . . . Hói đầu người trung niên đem tất cả đều giấu ở dưới quần, ngồi ở trên ghế cảnh giác chờ đợi nguy hiểm không biết tên đến. Nhưng là chờ chờ, hắn đột nhiên ngoẹo đầu, ngủ thiếp đi. Đing —— Đồng hồ vang lên. Người trung niên hói đầu phảng phất như bị thức tỉnh, mở ra cặp mắt tối tăm. Tay chân của hắn cứng ngắc, vô thanh vô tức đi ra khỏi phòng. Trên hành lang không có một ánh sáng, một mảnh tối đen như mực. Người trung niên hói đầu một bước đều không có chần chờ, đi thẳng vào bóng tối dày đặc. Hắn nghe thấy tiếng cười của người phụ nữ. "Đến rồi sao. Cừu nhỏ đáng yêu ơi, hãy đưa tất cả ngươi dâng hiến cho chủ nhân." "Dùng con ngươi đẹp như suối nguồn thanh của ngươi, dùng da thịt trắng mềm như tuyết của ngươi, dùng âm thanh nhẹ nhàng như dạ oanh của ngươi, dùng . . . " Ánh trăng chiếu xuống, nửa trán người trung niên hói đầu tựa như là một bóng đèn tròn sáng lấp lánh trong đêm. " . . . Tỉnh lược bước này, trực tiếp tới đi." Bá tước đứng ở một mảnh chứa đựng hoa hồng trong vườn, đưa tay về phía hắn. Người trung niên hói đầu cảm thấy được có một cơn gió lạnh thổi qua, mạnh đến mức hắn giật mình một cái, mở mắt ra nhìn, phát hiện mình đã xuất hiện ở trong hoa viên, đứng trước mặt hắn là vị nữ bá tước kia. Nữ bá tước đang cười với hắn, nửa khuôn mặt thanh xuân như trước, nửa khuôn mặt xương trắng ớn. Ánh trăng chiếu xuống, vô số xúc tu từ trong bóng bà ta thoát ra ngoài. Mắt thấy xúc tu càng ngày càng gần, người trung niên hói đầu lại bình tĩnh lại lạ thường. Nếu bá tước muốn lấy mạng của hắn, không bằng hắn tận dụng cơ hội giết chết bá tước trước. Ngược lại, chỉ cần giết chết bá tước là có thể qua cửa. Người trung niên hói đầu lộ ra một nụ cười điên cuồng. * Chu Văn Ngạn đẩy cửa ra. Nhìn thấy một vệt tia sáng trải dài đến cuối cầu thang. Hắn đi xuống, nhưng mà ở phía cuối lầu, chỉ nhìn thấy một mình nữ quản gia. Nữ quản gia mặt không hề cảm xúc: "Tiểu thư, có chuyện gì không?" Chu Văn Ngạn đứng lại, thuận miệng nói bậy: "Bá tước mời ta đêm nay qua cùng nàng." Nữ quản gia dùng một đôi nặng nề đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Văn Ngạn, ngữ điệu vững vàng: "Đã có người đi, kính xin tiểu thư không cần phải gấp." Bà ta liếc qua liếc lại đôi mắt một cách cổ quái, cười cười, "Ngược lại . . . chắc chắn sẽ đến phiên ngài nhanh thôi." Trên thang lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân. Thẩm Đông Thanh cùng Ngô Gia đi xuống. Thẩm Đông Thanh thấy hai người giằng co tại giao lộ, hỏi một câu: "Làm sao vậy?" Chu Văn Ngạn nói: "Bị gạt." Hiển nhiên bá tước đã đoán được ý đồ của bọn họ, đặc biệt dịch ra thời gian, làm bọn họ không có cơ hội trò chuyện với bà ta. Nữ quản gia liếc qua ba người này, quay người rời đi. Chỉ là bà ta còn chưa đi được hai bước, cổ đột nhiên đau xót, cả người liền ngã trên mặt đất, chân nến trong tay rớt xuống, phát ra tiếng vang, ánh lửa liền bị tắt. Chu Văn Ngạn ngửa đầu, dưới ánh trăng lạnh lẽo còn giống nhân vật phản diện hơn cả nhân vật phản diện - nữ quản gia. "Đầu tiên phải đem bà ta mang về trước đã." Ngô Gia chạy vội xuống, nắm cổ áo nữ quản gia tha lên bên trên, trên đường còn hỏi thêm một câu: "Vậy mấy người đi đâu?" Chu Văn Ngạn nói: "À . . . Đi xem xem có thể kịp cấp cứu cho bá tước hay không." Đương nhiên là không kịp. Người trung niên hói đầu đã chém bá tước thành từng mảnh , tứ chi nằm ở trong vườn hoa hồng, tại nơi máu tươi chảy xuống, hoa hồng càng thêm kiều diễm. Người trung niên hói đầu như không nhìn thấy hai người, mang theo cây kiếm gỗ đào dính máu, vẻ mặt hốt hoảng mà đi về. "Lại một tên." Chu Văn Ngạn nói. Thẩm Đông Thanh nhìn về vườn hoa hồng: "Giống như hôm qua, không có thứ gì." Sạch sành sanh. Giống bá tước chỉ là một thể xác không có linh hồn. Chu Văn Ngạn sờ sờ cằm: "Tại sao tôi lại cảm giác được, trải qua hai thế giới trước, du hí tiếp nhận giáo huấn, cố ý chuẩn bị một tên boss giết không chết để chúng ta chém vui vẻ?" Thẩm Đông Thanh lầm bầm: "Tui cũng không thích chém người." Chu Văn Ngạn nở nụ cười một tiếng: "Đi về trước." "Không tìm được bá tước, chúng ta có thể trò chuyện trước với quản gia." * Nữ quản gia tỉnh lại, nhìn thấy ba con người ngồi ở trước mặt bà. "Mấy người đang làm gì?" Nữ quản gia phát hiện mình bị quấn vào ghế dựa, không thể động đậy, nàng có chút hoang mang, "Mau thả ta ra, các ngươi đây là đang khiêu khích bá tước!" Chu Văn Ngạn gõ gõ tay vịn ghế tựa: "Thả lỏng đi, tụi này liền hỏi bà mấy vấn đề, dù sao tụi này cũng không phải người xấu." Thẩm Đông Thanh nghiêm trang bổ sung: "Cũng sẽ không tùy tiện chém người." Nữ quản gia: . . . Tuy rằng nói như vậy, mà mấy người giống như một giây sau liền muốn lấy đao chém người. Nữ quản gia chỉ hoảng loạn một phút chốc, liền bình tĩnh lại: "Tôi không biết cái gì hết." Một bộ lợn chết không sợ nước sôi. Chu Văn Ngạn dùng giọng khẳng định nói: "Bà không sợ chết." Con ngươi của nữ quản gia nhúc nhích một chút. Chu Văn Ngạn cười với nàng: "Yên tâm, tụi này không thích đánh đánh giết giết, mà những phương thức . . . đem người giam một chỗ, vĩnh viễn không được siêu thoát tụi này có rất nhiều." Nói đến đây, Thẩm Đông Thanh tương đối có tâm đắc, hắn vui sướng nêu ví dụ: "Tỷ như đem người nhét vào bình thủy tinh, dội thủy ngân lên, dán lại, hoặc là dùng cái đinh đâm vào tứ chi cùng tim, lại chôn xuống dưới đất, còn có . . . " Mỗi khi hắn nói một cái ví dụ, mặt nữ quản gia trắng thêm một phần. Chu Văn Ngạn nghe được nghiêm túc, thỉnh thoảng gật gật đầu: "Tôi cảm thấy phương pháp của em không tồi." Nữ quản gia kiên cường chống đỡ: "Những thứ đồ này trong pháo đài đều không có." Thẩm Đông Thanh suy tư: "Đúng nha, vậy cũng chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất, tui ăn bà thôi, mặc dù nhìn có chút khó ăn . . . " Hắn ghét bỏ mà liếc nhìn thân hình khô gầy của nữ quản gia. Chu Văn Ngạn nói: "Không được, không thể loạn ăn đồ ăn." Thẩm Đông Thanh bé ngoan gật đầu: "Được rồi, vậy để tui suy nghĩ thêm những biện pháp khác." Nữ quản gia mặt đều tái rồi. Chờ, chờ một chút. Rõ ràng tụi này mới là nhân vật phản diện có được hay không? Dưới sự đe dọa, nữ quản gia nói ra những điều bà ta biết. "Bá tước không sợ cái chết, mà bá tước sợ sệt già yếu." "Bá tước từ trong sách cấm tìm được ma pháp hắc ám, có thể bảo trì thanh xuân, mà hàng năm đều phải tế cho ác ma sáu xử nữ." "Không người nào có thể giết chết bá tước, cũng không có ai có thể từ pháo đài bên trong rời đi, không có ai . . . "