Chương : 19
“Quận chúa, Thái hoàng thái hậu phái người thông báo, truyền người tiến cung bồi nàng!”
Tử Ngọc đến truyền lời, nàng biết Hữu Nhàn hai ngày này tâm tình không tốt, vừa vặn có thể đi hoàng cung giải sầu.
“Dì muốn gặp ta?”
Sau khi ăn xong, Hữu Nhàn nâng cằm lên, ghé vào trên bàn nhíu mày suy ngẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tâm sự nặng nề .
“Là thế này: Thái hoàng thái hậu nói rất nhớ quận chúa, muốn người vào hoàng cung chơi vài ngày.” Tử Ngọc nói.
“Nhưng mà ——”
Hữu Nhàn do dự .
Tuy rằng khả năng hắn chủ động tới gặp nàng cực kỳ bé nhỏ, nhưng vạn nhất khi hắn đến nhưng không thấy nàng thì làm sao bây giờ?
Nàng đã lâu như vậy chưa thấy hắn. . . . . .
“Người không phải vẫn rất nhớ Thái hoàng thái hậu sao? Cỗ kiệu đều ở bên ngoài đợi, người nhanh đi thôi, đừng để cho Thái hoàng thái hậu đợi lâu.”
“Kia. . . . . . Được rồi.”
Hữu Nhàn chậm rãi đứng dậy, băn khoăn liếc nhìn bốn phía.
“Cái kia. . . . . . Nếu chàng đến đây, ngươi phải giải thích hộ ta đó.”
Tử Ngọc sửng sốt, nguyên lai quận chúa còn băn khoăn cô gia.
Nhưng ngay cả nàng là hạ nhân cũng nhìn ra, cô gia căn bản không nghĩ đến quận chúa.
“Quận chúa người yên tâm, nô tỳ sẽ giải thích với cô gia.”
Tử Ngọc đưa Hữu Nhàn xuất môn, không đành lòng khiến nàng thất vọng, gật đầu đáp ứng nói.
“Tử Ngọc, ngươi phải nhớ kỹ!”
Hữu Nhàn không yên tâm công đạo lại một lần.
“Đã biết, nếu Vương gia hỏi, nô tỳ sẽ nói .”
“Ân!”
Hữu Nhàn thiên chân cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu. vô cùng cao hứng lên cỗ kiệu tới đón nàng vào cung.
“Dì!”
Hữu Nhàn nhảy nhót chạy vào lòng Thái hoàng thái hậu, vừa thấy được người , liền vui vẻ kêu lên.
“Ai u! Hữu Nhàn dạo này thế nào, mau tới đây để dì nhìn một cái!”
Thái hoàng thái hậu buông Phật châu trong tay, vui mừng nói.
“Dạ!”
Hữu nhàn vui vẻ đi tới trước mặt nàng, nửa quỳ nửa ngồi, nhu thuận đem đầu nhỏ tựa vào giữa gối Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu cười híp mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hữu Nhàn lên xem, lập tức không khỏi tán dương:
“Sách sách sách! Sau khi thành thân, Nhàn Nhi của ai gia càng nhìn càng đẹp lên rồi! Xem này, ngay cả dì cũng phải ghen tị với tiểu tử Thuộc Phong đó nhặt được một cái tiện nghi lớn như vậy!”
Nàng lớn lên rất giống mẫu phi nàng, thực là một đại mỹ nhân.
Chẳng qua Viên phi tính tình ôn nhu, vô tâm tranh giành, thường chịu lão Vương phi ức hiếp.
Về tính cách, Hữu Nhàn không hề giống mẫu phi nàng.
“Nhàn Nhi, Thuộc Phong đối với cháu có tốt không?”
Thái hoàng thái hậu cười hỏi.
Hữu Nhàn thoáng ngẩn ra, có thể xem như vậy được không?
“Nhàn Nhi?”
Thấy Hữu Nhàn thất thần, Thái hoàng thái hậu lên tiếng gọi.
“Chàng. . . . . . Đối với ta tốt lắm. . . . . .”
Tử Ngọc đến truyền lời, nàng biết Hữu Nhàn hai ngày này tâm tình không tốt, vừa vặn có thể đi hoàng cung giải sầu.
“Dì muốn gặp ta?”
Sau khi ăn xong, Hữu Nhàn nâng cằm lên, ghé vào trên bàn nhíu mày suy ngẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tâm sự nặng nề .
“Là thế này: Thái hoàng thái hậu nói rất nhớ quận chúa, muốn người vào hoàng cung chơi vài ngày.” Tử Ngọc nói.
“Nhưng mà ——”
Hữu Nhàn do dự .
Tuy rằng khả năng hắn chủ động tới gặp nàng cực kỳ bé nhỏ, nhưng vạn nhất khi hắn đến nhưng không thấy nàng thì làm sao bây giờ?
Nàng đã lâu như vậy chưa thấy hắn. . . . . .
“Người không phải vẫn rất nhớ Thái hoàng thái hậu sao? Cỗ kiệu đều ở bên ngoài đợi, người nhanh đi thôi, đừng để cho Thái hoàng thái hậu đợi lâu.”
“Kia. . . . . . Được rồi.”
Hữu Nhàn chậm rãi đứng dậy, băn khoăn liếc nhìn bốn phía.
“Cái kia. . . . . . Nếu chàng đến đây, ngươi phải giải thích hộ ta đó.”
Tử Ngọc sửng sốt, nguyên lai quận chúa còn băn khoăn cô gia.
Nhưng ngay cả nàng là hạ nhân cũng nhìn ra, cô gia căn bản không nghĩ đến quận chúa.
“Quận chúa người yên tâm, nô tỳ sẽ giải thích với cô gia.”
Tử Ngọc đưa Hữu Nhàn xuất môn, không đành lòng khiến nàng thất vọng, gật đầu đáp ứng nói.
“Tử Ngọc, ngươi phải nhớ kỹ!”
Hữu Nhàn không yên tâm công đạo lại một lần.
“Đã biết, nếu Vương gia hỏi, nô tỳ sẽ nói .”
“Ân!”
Hữu Nhàn thiên chân cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu. vô cùng cao hứng lên cỗ kiệu tới đón nàng vào cung.
“Dì!”
Hữu Nhàn nhảy nhót chạy vào lòng Thái hoàng thái hậu, vừa thấy được người , liền vui vẻ kêu lên.
“Ai u! Hữu Nhàn dạo này thế nào, mau tới đây để dì nhìn một cái!”
Thái hoàng thái hậu buông Phật châu trong tay, vui mừng nói.
“Dạ!”
Hữu nhàn vui vẻ đi tới trước mặt nàng, nửa quỳ nửa ngồi, nhu thuận đem đầu nhỏ tựa vào giữa gối Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu cười híp mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hữu Nhàn lên xem, lập tức không khỏi tán dương:
“Sách sách sách! Sau khi thành thân, Nhàn Nhi của ai gia càng nhìn càng đẹp lên rồi! Xem này, ngay cả dì cũng phải ghen tị với tiểu tử Thuộc Phong đó nhặt được một cái tiện nghi lớn như vậy!”
Nàng lớn lên rất giống mẫu phi nàng, thực là một đại mỹ nhân.
Chẳng qua Viên phi tính tình ôn nhu, vô tâm tranh giành, thường chịu lão Vương phi ức hiếp.
Về tính cách, Hữu Nhàn không hề giống mẫu phi nàng.
“Nhàn Nhi, Thuộc Phong đối với cháu có tốt không?”
Thái hoàng thái hậu cười hỏi.
Hữu Nhàn thoáng ngẩn ra, có thể xem như vậy được không?
“Nhàn Nhi?”
Thấy Hữu Nhàn thất thần, Thái hoàng thái hậu lên tiếng gọi.
“Chàng. . . . . . Đối với ta tốt lắm. . . . . .”