Chương : 33
Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt thỏ, nước mắt tích tích hướng về phía Tử Ngọc cáo trạng.
“Bọn họ? Bọn họ là ai? Người là Vương Phi, ai dám khi dễ người?”
“Ô ô ô. . . . . . Rất nhiều người đều khi dễ ta! Thuộc Vương Phủ này không có người tốt! Bọn họ đều chán ghét ta! Ô ô ô. . . . . .”
Đại nương phòng bếp khi dễ nàng, nhóm trù công khi dễ nàng, ngay cả “hắn” cũng khi dễ nàng!
“Được rồi được rồi, quận chúa ngoan nhất, sao lại khóc nữa? Mau nói cho Tử Ngọc, cả một ngày này người đã làm gì vậy?”
Tử Ngọc vỗ nhẹ lưng của nàng, lời nói dịu dàng khuyên bảo.
“Ta. . . . . . Ta đi tới trù phòng. . . . . .”
Hữu Nhàn vẫn nức nở không thôi, cả một ngày cuối cùng cũng tìm được người chân chính quan tâm đến nàng, nàng tức giận khóc nhất thời dừng không được.
“Người đi trù phòng làm gì?”
Tử Ngọc trong lúc vô ý thoáng nhìn qua tay Hữu Nhàn, đột nhiên trừng to mắt ——
“Nha! Quận chúa, tại sao người lại bị thương ở tay vậy?”
Nhìn thấy Hữu Nhàn che kín một vết đao dài trên lưng bàn tay, vết thương vẫn còn có điểm hồng hồng, Tử Ngọc đau lòng một trận, nhanh chóng đi lấy cái hòm thuốc rịt thuốc cho Hữu Nhàn.
“Tử Ngọc. . . . . . Chỉ có ngươi là đối xử tốt với ta nhất. . . . . .”
Hữu Nhàn ôm lấy Tử Ngọc, nằm ở trên vai nàng, khóc càng thêm ủy khuất.
“Quận chúa, là người ở phòng bếp khiến người bị thế này đúng không? Người đừng chấp nhặt bọn người thô kệch như họ, để ta thay người làm đi——”
“Không! Ta giờ sẽ đến phòng bếp!”
Hữu Nhàn dứt lời, liền lau quệt nước mắt, vẻ mặt tức giận đi ra ngoài cửa.
Tử Ngọc thấy tình thế không ổn, nhanh chóng ngăn nàng lại.
“Quận chúa, trễ thế này rồi, phòng bếp mọi người đã nghỉ ngơi, người còn đi tìm ai nữa?”
“Tìm bọn họ! Tìm người gạt ta tính sổ!”
Nói xong, Hữu Nhàn liền gạt tay Tử Ngọc ra. Tử Ngọc rốt cuộc ngăn nàng không được, chỉ có thể đi theo sau nàng.
“Các ngươi vì sao gạt ta? !”
Hữu Nhàn nhìn đại nương chỉ nàng làm cá, liền hỏi.
Đại nương bĩu môi, cố ý làm ra vẻ nói.
“Vương Phi nương nương, chúng ta là như thế nào lừa người nha?”
Hữu Nhàn nâng cằm, kích động nói:
“Thuộc Phong rõ ràng ghét nhất ăn dấm đường cá, ngươi tại sao gạt ta nói hắn thích?”
Đại nương cười khan một tiếng:
” Lời này người cần phải nói rõ ràng một chút, người là chủ tử, hơi mất hứng thì đầy tớ chúng ta sẽ gặp xui xẻo lớn, chúng ta làm nô tài, khả không chịu nổi oan uổng như vậy .”
“Ta. . . . . . Ta nào có muốn các ngươi gặp xui xẻo lớn, bây giờ là các ngươi gạt ta a!”
Hữu Nhàn phồng má, thở phì phì nói.
“Vương Phi nương nương nếu nói như vậy, chúng ta là nô tài chịu trách nhiệm không nổi. Là người gắng cầu chúng ta phải chỉ ngài, cũng không phải chúng ta chủ động yêu cầu, hơn nữa, con người khẩu vị thường xuyên đổi, nói không chính xác hôm nay còn thực thích ăn cái này, ngày mai sẽ không thích. Người làm đồ Vương gia không thích ăn, sao có thể đổ hết lên trên đầu chúng ta?”
Hữu Nhàn không có tâm cơ, bị đại nương phản bác khiến nàng á khẩu không trả lời được, nửa ngày nói không nên lời.
“Kia Thuộc Phong còn thích ăn cái gì? Ngươi toàn bộ đều dạy cho ta, ta toàn bộ học được, khẩu vị của hắn sẽ không một ngày toàn bộ đều thay đổi đi ——”
“Hi a, Vương Phi nương nương vẫn không cần phí sức lực. Hiện chúng ta còn không có giáo người cái gì mà đã đắc tội lớn như vậy, vạn nhất về sau thực dạy, ngài lại đụng chạm trước mặt Vương gia, rồi lấy hạ nhân chúng ta ra để trút giận thì làm sao bây giờ?”
“Ta không có ý tứ này. . . . . .”
Hữu Nhàn ủy khuất gục đầu xuống, bị những ánh mắt cực bất hữu thiện làm cho có chút sợ hãi.
Tử Ngọc đứng ở một bên, muốn giúp Hữu Nhàn nói chuyện, nhưng lại nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trừng mắt lo lắng suông.
“Có lẽ không phải vấn đề ở đồ ăn, mà là Vương gia không thích người nấu cơm. Như vậy, cho dù Lâu đại nương đem toàn bộ trù nghệ đều chỉ cho người cũng chỉ vô ích.”
Nha hoàn rửa rau ngượng ngùng nói, rõ ràng ý châm chọc đều ở trên mặt, một chút cũng không cho Hữu Nhàn lưu mặt mũi.
“Đúng vậy. Nam nhân tâm nếu không ở trên người ngươi, cho dù học hết các kiểu kỹ năng cũng đều là không tốt!”
Một gã nam trù công cũng hát đệm phụ họa nói, lời nói lạnh nhạt đâm thẳng vào màng tai Hữu Nhàn.
“Các ngươi ——”
Hữu Nhàn sắc mặt phút chốc trắng bệch, nàng nức nở một tiếng, che miệng chạy ra ngoài!
“Bọn họ? Bọn họ là ai? Người là Vương Phi, ai dám khi dễ người?”
“Ô ô ô. . . . . . Rất nhiều người đều khi dễ ta! Thuộc Vương Phủ này không có người tốt! Bọn họ đều chán ghét ta! Ô ô ô. . . . . .”
Đại nương phòng bếp khi dễ nàng, nhóm trù công khi dễ nàng, ngay cả “hắn” cũng khi dễ nàng!
“Được rồi được rồi, quận chúa ngoan nhất, sao lại khóc nữa? Mau nói cho Tử Ngọc, cả một ngày này người đã làm gì vậy?”
Tử Ngọc vỗ nhẹ lưng của nàng, lời nói dịu dàng khuyên bảo.
“Ta. . . . . . Ta đi tới trù phòng. . . . . .”
Hữu Nhàn vẫn nức nở không thôi, cả một ngày cuối cùng cũng tìm được người chân chính quan tâm đến nàng, nàng tức giận khóc nhất thời dừng không được.
“Người đi trù phòng làm gì?”
Tử Ngọc trong lúc vô ý thoáng nhìn qua tay Hữu Nhàn, đột nhiên trừng to mắt ——
“Nha! Quận chúa, tại sao người lại bị thương ở tay vậy?”
Nhìn thấy Hữu Nhàn che kín một vết đao dài trên lưng bàn tay, vết thương vẫn còn có điểm hồng hồng, Tử Ngọc đau lòng một trận, nhanh chóng đi lấy cái hòm thuốc rịt thuốc cho Hữu Nhàn.
“Tử Ngọc. . . . . . Chỉ có ngươi là đối xử tốt với ta nhất. . . . . .”
Hữu Nhàn ôm lấy Tử Ngọc, nằm ở trên vai nàng, khóc càng thêm ủy khuất.
“Quận chúa, là người ở phòng bếp khiến người bị thế này đúng không? Người đừng chấp nhặt bọn người thô kệch như họ, để ta thay người làm đi——”
“Không! Ta giờ sẽ đến phòng bếp!”
Hữu Nhàn dứt lời, liền lau quệt nước mắt, vẻ mặt tức giận đi ra ngoài cửa.
Tử Ngọc thấy tình thế không ổn, nhanh chóng ngăn nàng lại.
“Quận chúa, trễ thế này rồi, phòng bếp mọi người đã nghỉ ngơi, người còn đi tìm ai nữa?”
“Tìm bọn họ! Tìm người gạt ta tính sổ!”
Nói xong, Hữu Nhàn liền gạt tay Tử Ngọc ra. Tử Ngọc rốt cuộc ngăn nàng không được, chỉ có thể đi theo sau nàng.
“Các ngươi vì sao gạt ta? !”
Hữu Nhàn nhìn đại nương chỉ nàng làm cá, liền hỏi.
Đại nương bĩu môi, cố ý làm ra vẻ nói.
“Vương Phi nương nương, chúng ta là như thế nào lừa người nha?”
Hữu Nhàn nâng cằm, kích động nói:
“Thuộc Phong rõ ràng ghét nhất ăn dấm đường cá, ngươi tại sao gạt ta nói hắn thích?”
Đại nương cười khan một tiếng:
” Lời này người cần phải nói rõ ràng một chút, người là chủ tử, hơi mất hứng thì đầy tớ chúng ta sẽ gặp xui xẻo lớn, chúng ta làm nô tài, khả không chịu nổi oan uổng như vậy .”
“Ta. . . . . . Ta nào có muốn các ngươi gặp xui xẻo lớn, bây giờ là các ngươi gạt ta a!”
Hữu Nhàn phồng má, thở phì phì nói.
“Vương Phi nương nương nếu nói như vậy, chúng ta là nô tài chịu trách nhiệm không nổi. Là người gắng cầu chúng ta phải chỉ ngài, cũng không phải chúng ta chủ động yêu cầu, hơn nữa, con người khẩu vị thường xuyên đổi, nói không chính xác hôm nay còn thực thích ăn cái này, ngày mai sẽ không thích. Người làm đồ Vương gia không thích ăn, sao có thể đổ hết lên trên đầu chúng ta?”
Hữu Nhàn không có tâm cơ, bị đại nương phản bác khiến nàng á khẩu không trả lời được, nửa ngày nói không nên lời.
“Kia Thuộc Phong còn thích ăn cái gì? Ngươi toàn bộ đều dạy cho ta, ta toàn bộ học được, khẩu vị của hắn sẽ không một ngày toàn bộ đều thay đổi đi ——”
“Hi a, Vương Phi nương nương vẫn không cần phí sức lực. Hiện chúng ta còn không có giáo người cái gì mà đã đắc tội lớn như vậy, vạn nhất về sau thực dạy, ngài lại đụng chạm trước mặt Vương gia, rồi lấy hạ nhân chúng ta ra để trút giận thì làm sao bây giờ?”
“Ta không có ý tứ này. . . . . .”
Hữu Nhàn ủy khuất gục đầu xuống, bị những ánh mắt cực bất hữu thiện làm cho có chút sợ hãi.
Tử Ngọc đứng ở một bên, muốn giúp Hữu Nhàn nói chuyện, nhưng lại nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trừng mắt lo lắng suông.
“Có lẽ không phải vấn đề ở đồ ăn, mà là Vương gia không thích người nấu cơm. Như vậy, cho dù Lâu đại nương đem toàn bộ trù nghệ đều chỉ cho người cũng chỉ vô ích.”
Nha hoàn rửa rau ngượng ngùng nói, rõ ràng ý châm chọc đều ở trên mặt, một chút cũng không cho Hữu Nhàn lưu mặt mũi.
“Đúng vậy. Nam nhân tâm nếu không ở trên người ngươi, cho dù học hết các kiểu kỹ năng cũng đều là không tốt!”
Một gã nam trù công cũng hát đệm phụ họa nói, lời nói lạnh nhạt đâm thẳng vào màng tai Hữu Nhàn.
“Các ngươi ——”
Hữu Nhàn sắc mặt phút chốc trắng bệch, nàng nức nở một tiếng, che miệng chạy ra ngoài!