Chương : 38
Thuộc Phong theo bản năng nhăn lông mày lại, liệt mâu nhìn say đắm gương mặt ôn nhu của Trúc Tâm, mãi sau mới giật mình, thất thần gật đầu đáp lễ.
Phản ứng của hắn, Hữu Nhàn nhìn đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng) ——
Chỉ có thời điểm nhìn tẩu tử, tà khí của hắn mới không hề nồng đậm như thường.
“Sao hôm nay phu thê muội lại rãnh rỗi mà quay về Vương phủ một chuyến vậy?”
Trúc Tâm đung đưa nữ nhi bảo bối, phân tâm hỏi.
“Bọn muội. . . . . .” Hữu Nhàn khẩn trương nhìn sang Thuộc Phong, “Bọn muội về thăm phụ vương một chút.”
Trúc Tâm ôn nhu cười:
“Ngày về thăm phụ mẫu lần trước muội không đi, hôm nay nên trở về thăm công công (cha chồng) là phải. Hôm qua người vừa trở về, đã mong ngóng muội suốt đó.”
Hữu Nhàn gật gật đầu, thấy tiểu chất nữ dùng một đôi mắt to trong veo như nước nhìn mình, nhịn không được thích thú, thân thủ đi đùa nàng.
Tiểu Trúc Nhi thực quý nàng a, thời điểm Hữu Nhàn chưa xuất giá, thường xuyên ôm nàng ngoạn, vì vậy đứa bé cảm thấy rất thân thiết với nàng.
“Tiểu Trúc Nhi lại lớn lên thiệt nhiều nha!” Hữu Nhàn cảm thán nói.
Trúc Tâm sủng nịch nhìn nữ nhi.
“Kêu tiểu cô cô đi, Trúc Nhi!”
“Nha! Nó bắt đầu nói được rồi sao?” Hữu Nhàn mừng rỡ hỏi.
“Hai ngày trước vừa kêu ‘mẫu phi’, hôm nay còn gọi Hữu Hạo là ‘phụ vương’.” Trúc Tâm tự hào nói.
“Oa! Vậy thì tốt quá. Trúc Nhi kêu tiểu cô cô đi nào? Còn có, đây là dượng!”
Hữu Nhàn kích động nắm lấy tay áo Thuộc Phong, đem hắn kéo đến bên người, hưng phấn đến mức quên mất hắn rất chán ghét mình.
Thuộc Phong khó chịu liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng ở trước mặt Trúc Tâm, hắn lại không tiện phát tác.
Trúc Nhi gặp nhiều người vây quanh như vậy, có chút xấu hổ, vội vàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ mẫu phi, cánh tay nhỏ béo múp gắt gao vòng ở cổ Trúc Tâm.
“Quỷ linh tinh, biết xấu hổ rồi hả.”
Trúc Tâm âu yếm hôn nhẹ Trúc Nhi một ngụm.
Thuộc Phong nhíu mày, không chớp mắt nhìn thẳng nàng, vẻ mặt phức tạp ——
Nàng vẫn dịu dàng xinh đẹp như trước, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhìn qua rất tốt, tiểu tử Giang Hữu Hạo tựa hồ đối xử không tệ với nàng.
Nhưng hắn hẳn nên thay nàng cao hứng, hay là vì chính mình bi ai?
Nữ nhân tốt như vậy cư nhiên bị Giang Hữu Hạo giữ lấy, mà hắn lại thuận lợi đem muội muội của hắn đưa cho mình.
Bất luận văn chương, võ công hay ngoại hình, chính mình cũng không thua kém hắn, vậy mà chuyện tiện nghi khắp thiên hạ đều bị hắn chiếm hết, chính mình còn phải thay hắn giải quyết phiền toái, quả thực không có thiên lý!
“Thuộc Vương gia, Hữu Nhàn nhà ta còn nhiều điểm thiếu sót, nhưng mà nội tâm rất tốt, lại xinh đẹp. Ta nghĩ, tình cảm của hai người sẽ càng ngày càng phát triển.”
Trúc Tâm nghĩ đến nếu Thuộc Phong đã mang Hữu Nhàn về thăm nhà mẹ đẻ, thuyết minh quan hệ của bọn họ đã có tiến triển tốt đẹp.
Phản ứng của hắn, Hữu Nhàn nhìn đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng) ——
Chỉ có thời điểm nhìn tẩu tử, tà khí của hắn mới không hề nồng đậm như thường.
“Sao hôm nay phu thê muội lại rãnh rỗi mà quay về Vương phủ một chuyến vậy?”
Trúc Tâm đung đưa nữ nhi bảo bối, phân tâm hỏi.
“Bọn muội. . . . . .” Hữu Nhàn khẩn trương nhìn sang Thuộc Phong, “Bọn muội về thăm phụ vương một chút.”
Trúc Tâm ôn nhu cười:
“Ngày về thăm phụ mẫu lần trước muội không đi, hôm nay nên trở về thăm công công (cha chồng) là phải. Hôm qua người vừa trở về, đã mong ngóng muội suốt đó.”
Hữu Nhàn gật gật đầu, thấy tiểu chất nữ dùng một đôi mắt to trong veo như nước nhìn mình, nhịn không được thích thú, thân thủ đi đùa nàng.
Tiểu Trúc Nhi thực quý nàng a, thời điểm Hữu Nhàn chưa xuất giá, thường xuyên ôm nàng ngoạn, vì vậy đứa bé cảm thấy rất thân thiết với nàng.
“Tiểu Trúc Nhi lại lớn lên thiệt nhiều nha!” Hữu Nhàn cảm thán nói.
Trúc Tâm sủng nịch nhìn nữ nhi.
“Kêu tiểu cô cô đi, Trúc Nhi!”
“Nha! Nó bắt đầu nói được rồi sao?” Hữu Nhàn mừng rỡ hỏi.
“Hai ngày trước vừa kêu ‘mẫu phi’, hôm nay còn gọi Hữu Hạo là ‘phụ vương’.” Trúc Tâm tự hào nói.
“Oa! Vậy thì tốt quá. Trúc Nhi kêu tiểu cô cô đi nào? Còn có, đây là dượng!”
Hữu Nhàn kích động nắm lấy tay áo Thuộc Phong, đem hắn kéo đến bên người, hưng phấn đến mức quên mất hắn rất chán ghét mình.
Thuộc Phong khó chịu liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng ở trước mặt Trúc Tâm, hắn lại không tiện phát tác.
Trúc Nhi gặp nhiều người vây quanh như vậy, có chút xấu hổ, vội vàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ mẫu phi, cánh tay nhỏ béo múp gắt gao vòng ở cổ Trúc Tâm.
“Quỷ linh tinh, biết xấu hổ rồi hả.”
Trúc Tâm âu yếm hôn nhẹ Trúc Nhi một ngụm.
Thuộc Phong nhíu mày, không chớp mắt nhìn thẳng nàng, vẻ mặt phức tạp ——
Nàng vẫn dịu dàng xinh đẹp như trước, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhìn qua rất tốt, tiểu tử Giang Hữu Hạo tựa hồ đối xử không tệ với nàng.
Nhưng hắn hẳn nên thay nàng cao hứng, hay là vì chính mình bi ai?
Nữ nhân tốt như vậy cư nhiên bị Giang Hữu Hạo giữ lấy, mà hắn lại thuận lợi đem muội muội của hắn đưa cho mình.
Bất luận văn chương, võ công hay ngoại hình, chính mình cũng không thua kém hắn, vậy mà chuyện tiện nghi khắp thiên hạ đều bị hắn chiếm hết, chính mình còn phải thay hắn giải quyết phiền toái, quả thực không có thiên lý!
“Thuộc Vương gia, Hữu Nhàn nhà ta còn nhiều điểm thiếu sót, nhưng mà nội tâm rất tốt, lại xinh đẹp. Ta nghĩ, tình cảm của hai người sẽ càng ngày càng phát triển.”
Trúc Tâm nghĩ đến nếu Thuộc Phong đã mang Hữu Nhàn về thăm nhà mẹ đẻ, thuyết minh quan hệ của bọn họ đã có tiến triển tốt đẹp.