Chương : 8
Edit + Beta: Ruby
- ----------------
Cuối cùng Trần Tân bắt được Tề Lý Cách, chụp một bức ảnh Tề Lý Cách vẻ mặt đờ đẫn, đúng 10 giờ để cho cậu lăn ra phòng làm việc của mình.
Trần Tân cầm lấy bức ảnh mới vừa rửa ra, hài lòng mà xem đi xem lại.
Tuy rằng đầu óc dẫn đường này tựa hồ không tốt lắm, nhưng cũng ngoài ý muốn là vừa mắt, ngay cả tinh thần thú nho nhỏ mềm mại kia cũng làm cho Trần Tân thoả mãn. Trần Tân phát hiện, bản thân tựa hồ có chút hi vọng khi lần sau gặp gỡ, độ tương dung hai người vẫn là 100%.
Chỉ là, bản thân tựa hồ ngay cả đối với phương là ai cũng không biết được...
Tề Lý Cách đứng ở trong thang máy vẫn chưa lập tức rời đi, mà là dựa vào trên tường ôm mập mạp, trong khoảng thời gian ngắn vẫn có chút không phản ứng kịp.
Cậu xác định chính mình phải đánh lưu manh cả đời.
Chỉ là, coi như cậu hiểu được chạm không nổi người này, bên trong nội tâm của cậu vẫn là có rung động theo bản năng, chỉ riêng nghĩ tới mặt của người kia, mặt liền không tự chủ mà nóng lên, huống chi là chỗ vừa mới bị đụng vào.
Tề Lý Cách xoa xoa mặt của mình, không khỏi nghĩ đến từng chương từng chương 《Dẫn đường ngọt ngào của lính gác bá đạo》, 《Dẫn đường thế thân của lính gác》, 《 Thiếu tướng phu nhân mang bóng chạy 》.
Cuối cùng, lúc Tề Lý Cách rời khỏi quân bộ, tất cả trong đầu đều là hình ảnh mình cầm một quả bóng rổ ném bóng vào rổ, Trần tiên sinh đuổi theo ở phía sau...
Một nơi khác, Tony mắt thấy Tề Lý Cách như một làn khói chạy đi, vội vã lái xe đuổi theo. Nhưng mà khi đó chính là thời gian cao điểm đi làm, sau mấy cái ngã rẽ liền mất dấu rồi.
Vì sự chậm trễ này, đi làm liền muộn hơn mấy phút, Tony vừa vào văn phòng liền phát hiện mình đã bỏ lỡ cuộc gọi từ Trần tiên sinh.
Tony biết rõ sự đáng sợ của cú điện thoại này, có thể không nhấc máy một lần là y vạn phần cao hứng.
Chỉ là sự cao hứng này duy trì được mười phút. Sau mười phút, y cảm nhận được có cỗ dao động quen thuộc của lính gác đang đến gần công ty, nhưng lại không nhớ ra được là ai.
Tony nghĩ thầm, có lẽ là một vị khách mời nào đó đã từng đến vài ngày trước, liền vội vàng đứng lên muốn đi nghênh đón.
Y còn chưa đi tới cạnh cửa, cánh cửa liền bị đẩy ra.
Wells ngại ngùng cười cười, trên tay cầm lấy mấy nhánh hoa nhỏ, bên người còn có tinh thần thú hình chó ở bên cạnh điên cuồng vẫy đuôi, hai người chủ nhân cùng tinh thần thú đều lộ ra vẻ mặt "xoa đầu đi, khen ngợi đi".
Tony vừa mở cửa, hắn liền cười tươi như hoa nói: "Tony, chào buổi sáng."
Tony giương mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài cũng không đi làm sao? Bây giờ là giờ làm việc, nếu như ngài thuận tiện, mời di chuyển thân thể cao quý mà chiếm chỗ của ngài, không nên quấy rầy công việc những người khác."
Ngoại trừ Tề Lý Cách người này chuyện gì cũng không đau không ngứa ra, rất ít người có thể trong khoảng thời gian ngắn quen thuộc với cá tính của Tony.
Mà Tony chung quy đánh giá thấp Wells, Wells nghe y vừa nói như thế, vẫn là cười đến mức ngốc vù vù, vội vàng đưa hoa cho y: " Hoa nhỏ cho em."
Tony không nhận, mặt không thay đổi theo dõi hắn.
"Anh không phải tới quấy rầy công việc em, anh là tới để cố vấn! Tony, anh muốn sinh đứa nhỏ với em!" Wells như con chó lớn hưng phấn, Tony cơ hồ có thể nhìn thấy cái đuôi hắn đang vẩy.
"Xin lỗi, hạn mức sinh sản của bổn công ty trong quý này đã đầy rồi, mời ngài trở về đi."
Wells bị cự tuyệt, nhưng cũng không cảm thấy nhụt chí, trực tiếp đi vào văn phòng ngồi xuống, ánh mắt lóe sáng lên nhìn chằm chằm Tony nói: "Vậy anh trước tiên có thể cố vấn chứ? Sau đó có danh ngạch anh tiếp tục ký kết."
Chó sói lớn của Wells vẫy đuôi vui vẻ tuột ra chạy đến bên cạnh mèo nhỏ của Tony, lè lưỡi "ngáo ngáo ngáo ngáo" muốn liếm nó. Mèo nhỏ hoàn toàn không muốn để ý tới chó sói lớn, xoay người dùng đuôi dài nhỏ của mình đánh một cái vào trên người nó.
Chó sói lớn bị mèo nhỏ đánh, cảm thấy hạnh phúc đến sắp bay lên.
Tony híp mắt suy nghĩ một chút, khắc chế kích động cầm súng uy hiếp hắn đi ra ngoài, cầm tư liệu đi đến trước mặt hắn.
"Nếu muốn cố vấn, có một số việc ngài trước hết phải hiểu rõ, ví dụ như giá cả."
Tiếp theo, Tony thuận miệng nói ra con số đầy đủ để Wells mang mấy đứa trẻ về nhà, mong đợi hắn khó khăn mà lui ra.
Mà ngoài ý muốn, hắn nghe xong, ngốc vù vù mà gật đầu, nguyên một mặt ngây thơ hỏi: "Vậy chúng ta sinh ba đứa được không? Lão đại, lão nhị là con trai, còn có một đứa tiểu muội muội."
"Ngài chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, quỹ đầu tư kết hôn tương lai của chúng ta, quỹ đầu tư sinh dục sớm đã chuẩn bị xong." Hắn nắm chặt tay Tony, lại gần nói: "Tony, chúng ta kết hôn đi!"
Wells tự tin tỏa ra tin tức tố nồng đậm, mong đợi dẫn đường của hắn cũng lấy tin tức tố đáp lại hắn, sau đó hai người rơi vào bể tình.
Nhưng mà hắn đã đợi lại đợi, Tony từ đầu đến cuối chỉ lấy một loại biểu tình nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, một chút xíu phản ứng sinh lý cũng không có.
Wells lúc này mới ý thức tới, bạn lữ của hắn sẽ không phải đầu óc có vấn đề chứ...
Mà Tony nghĩ lại, người này đầu óc nhất định có vấn đề. Loại người đầu óc có vấn đề này, phương pháp xử lý tốt nhất vẫn là thông qua ám chỉ để theo đuổi...
Hai người trầm mặc bốn mắt chạm vào nhau, tựa hồ bầu không khí có cái đó gì mập mờ đang nổi lên.
Wells nghĩ thầm, coi như đầu óc Tony là hỏng, mình cũng sẽ không buông bỏ.
Tony thì lại đang thông qua tinh thần lực điên cuồng ám chỉ hắn: Buông tha tôi, buông tha tôi, buông tha tôi...
Buông tha, không buông tha, buông tha, không buông tha... Hai loại ý nghĩ ở trong đầu Wells hai bên đang kéo co, đang buộc hắn làm ra quyết định. Nhưng mà hắn sững sờ nhìn Tony, cỗ động tình kia vẫn không thể khắc chế như cũ.
Giữa hai người cách một cái bàn trà, hắn đưa tay ra nắm lấy Tony, nhắm mắt lại, nghiêng người hôn tới.
Tony còn đang ám chỉ uổng công vô ích, không hề phòng bị mà bị công kích, cơ hồ không có chỗ trống để tránh thoát.
"Các cậu..."
Âm thanh Tề Lý Cách đột nhiên xuất hiện, làm cho hai người trong nháy mắt tách ra.
Wells theo tính phản xạ đứng dậy che chở Tony ở phía sau, phòng bị nhìn vào Tề Lý Cách đứng ở cạnh cửa, chó sói bên cạnh nhe răng trợn mắt nhìn về Mập Mạp sủa inh ỏi.
Mập Mạp phát run.
Tề Lý Cách cũng phát run.
"Tôi chỉ là muốn chào hỏi các cậu..."
Cậu cảm thấy chính mình hôm nay bất kệ là đi tới chỗ nào đều bị xa lánh.
Bầu không khí có chút là quái dị, Tề Lý Cách cuối cùng đành phải là thu lại Mập Mạp, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại trước bàn làm việc của mình, làm bộ nỗ lực làm việc.
Nếu là thường ngày, Tony sớm đã mở miệng chất vấn cậu trở về rửa tay hay chưa, cặp làm việc tại sao lại vứt trên đất, gối ôm nhỏ trên ghế salon tại sao không dọn xong, nhưng bây giờ, Tony chỉ có thể yên lặng mà xoay người đến buồng tắm, đóng cửa lại đánh răng rửa mặt.
Tề Lý Cách liếc mắt nhìn Wells đứng ở nơi đó, nghĩ thầm cái tên này thoạt nhìn không xấu, chính là Tony quá kỳ lạ.
Cậu thanh thanh cuống họng, mở miệng nói: "Cái kia..."
Một ánh mắt bén nhọn của Wells quét tới, cậu nhất thời liền ủ rũ, nghĩ thầm cưng giả bộ đi, chỉ biết bắt nạt mấy đứa nhỏ bé, yếu đuối tôi đây.
"... Trong ngăn kéo có bình hoa, kiến nghị ngài trước khi sử dụng, rửa qua một lần, thuận tiện lau khô ráo bàn trà." Tề Lý Cách nhỏ giọng nói, cuối cùng liền bồi thêm một câu: "Tony yêu thích như vậy."
Nghe được bốn chữ "Tony yêu thích", Wells lập tức nở nụ cười, tung tăng đi tìm lọ hoa cắm mấy cành hoa nhỏ của hắn. Tề Lý Cách trong lúc hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy đuôi to của hắn ra sức lắc lư, biết rằng chỉ là một câu nói, liền khiến hắn nhận định hai người là cùng một chiến tuyến...
Tony thích sạch sẽ, trong phòng làm việc còn có bồn rửa tay, Wells cầm lấy đồ vật ở đó bận rộn, chỉ chốc lát sau chạy trở về, giống một đứa nhỏ hỏi Tề Lý Cách: "Tony thích bày trí chỗ nào?"
"Đều được, thoạt nhìn không cần quá loạn là tốt rồi."
Bố trí xong lọ hoa, Wells liền tiến đến bên cạnh Tề Lý Cách, nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?"
Tề Lý Cách vẻ mặt doge, cậu mới không muốn đưa số điện thoại của mình cho người xa lạ, nếu như bị chộp lấy trên vách tường nhà vệ sinh công cộng thì nên làm sao bây giờ...
Cuối cùng khoái cảm bán Tony vượt xa nguy hiểm đưa số điện thoại cho người xa lạ, cậu vui vẻ trao đổi điện thoại cùng Wells, cũng nhỏ giọng nói: "Gởi nhắn tin, không nên gọi điện thoại cho tôi, bệnh đa nghi của Tony rất nặng."
Tề Lý Cách lại nói: "Cậu đi nhanh một chút, Tony một hồi ra tới liền sẽ tức giận, hôm nào trở lại."
"Được, không nên để cho Tony tức giận!" Wells bé ngoan ngoắt ngoắt cái đuôi chuồn mất, nhưng trước khi đi lại không yên tâm quay đầu lại hỏi: "Cậu nói tôi tiếp tục hôn em ấy một cái, em ấy có thể nguôi giận hay không?"
"Xin cút nhanh một chút đi..."
Tony mặt không thay đổi rời khỏi buồng tắm, sau khi nhìn chung quanh văn phòng một vòng xác nhận Wells đã biến mất, không nói một lời ngồi xuống, ở trước quang não "bịch bịch bịch" mà đánh chữ cực nhanh.
Tề Lý Cách làm bộ xem văn kiện, vừa liếc trộm Tony, mà biểu tình Tony không có bất kỳ biến hóa nào, thật là không khác biệt với bình thường.
Thế nhưng cậu biết cái này không có khoa học nha! Chiếu theo tính cách Tony, nhất định sớm đã nổi giận, trấn định như vậy nhất định là đang mưu đồ đại sự bí mật gì, có thể bây giờ là đang sưu tầm phương pháp ám sát.
Tề Lý Cách thấy vậy vò đầu bứt tai, rốt cục nhịn không được, liền moi Mập Mạp ra, bắt đầu nâng Mập Mạp xoay tròn khắp phòng.
Bàn làm việc hai người chia nhau ở hai đầu trong văn phòng, chính giữa cách bàn trà, ghế sô pha, ngoài ra bên tường là tủ sách còn bài trí những thứ khác, mà cánh cửa lại mở ra giữa văn phòng..
Tề Lý Cách trước tiên lắc lư đến cạnh cửa, chỉ vào cánh cửa nói với Mập Mạp: "Mày xem, đây là cánh cửa."
Đi tới bên bàn trà, chỉ vào hoa có chút héo: " Mày xem, đây là hoa, hoa rất xấu."
Vì tránh khỏi quá mức rõ ràng, cậu liền quanh quẩn về bàn làm việc của mình, giải thích cùng Mập Mạp: "Đây là bàn của tao, ở dưới là dép lê con gấu nhỏ... Ai yo, quên mang dép lê rồi."
Tề Lý Cách vừa mang dép lê vừa liếc trộm Tony, mà Tony vẫn không có một chút phản ứng, tựa hồ làm như cậu không tồn tại.
Tề Lý Cách chưa từ bỏ ý định, nắm Mập Mạp lên tiếp tục đi tới.
" Mày xem, là tủ sách."
" Mày xem, là bồn rửa tay."
Mập Mạp bị cậu nắm ở giữa không trung, hai chân lắc lư lắc lư rồi ngủ thiếp đi. Tề Lý Cách mặc kệ đạo cụ đã ngủ, vẫn là vòng quanh đủ chỗ trong văn phòng làm bộ ngắm phong cảnh, cuối cùng quanh quẩn một hồi, vòng tới bên cạnh Tony.
Tề Lý Cách thò đầu ra nhìn xem trên quang não đang làm cái gì, đồng thời làm bộ nói: "Mập Mạp, mày xem, đây là Tony, Tony Wayne thân ái của chúng ta, là tao..."
Quang não trong nháy mắt biến thành chế độ gương, Tề Lý Cách ở trên đó nhìn thấy mặt của mình, còn có cặp mắt của Tony một mạch theo dõi cậu.
" Là cái gì của ngài?"
Âm thanh Tề Lý Cách trong nháy mắt bị vặn đến mức nhỏ nhất, không chút sức lực nói: "... Tiểu đồng bọn của tui." (*)
- --------
(*) Câu gốc: " 我的 //小伙伴" – "Tiểu đồng bọn// của tôi"
- ----------------
Cuối cùng Trần Tân bắt được Tề Lý Cách, chụp một bức ảnh Tề Lý Cách vẻ mặt đờ đẫn, đúng 10 giờ để cho cậu lăn ra phòng làm việc của mình.
Trần Tân cầm lấy bức ảnh mới vừa rửa ra, hài lòng mà xem đi xem lại.
Tuy rằng đầu óc dẫn đường này tựa hồ không tốt lắm, nhưng cũng ngoài ý muốn là vừa mắt, ngay cả tinh thần thú nho nhỏ mềm mại kia cũng làm cho Trần Tân thoả mãn. Trần Tân phát hiện, bản thân tựa hồ có chút hi vọng khi lần sau gặp gỡ, độ tương dung hai người vẫn là 100%.
Chỉ là, bản thân tựa hồ ngay cả đối với phương là ai cũng không biết được...
Tề Lý Cách đứng ở trong thang máy vẫn chưa lập tức rời đi, mà là dựa vào trên tường ôm mập mạp, trong khoảng thời gian ngắn vẫn có chút không phản ứng kịp.
Cậu xác định chính mình phải đánh lưu manh cả đời.
Chỉ là, coi như cậu hiểu được chạm không nổi người này, bên trong nội tâm của cậu vẫn là có rung động theo bản năng, chỉ riêng nghĩ tới mặt của người kia, mặt liền không tự chủ mà nóng lên, huống chi là chỗ vừa mới bị đụng vào.
Tề Lý Cách xoa xoa mặt của mình, không khỏi nghĩ đến từng chương từng chương 《Dẫn đường ngọt ngào của lính gác bá đạo》, 《Dẫn đường thế thân của lính gác》, 《 Thiếu tướng phu nhân mang bóng chạy 》.
Cuối cùng, lúc Tề Lý Cách rời khỏi quân bộ, tất cả trong đầu đều là hình ảnh mình cầm một quả bóng rổ ném bóng vào rổ, Trần tiên sinh đuổi theo ở phía sau...
Một nơi khác, Tony mắt thấy Tề Lý Cách như một làn khói chạy đi, vội vã lái xe đuổi theo. Nhưng mà khi đó chính là thời gian cao điểm đi làm, sau mấy cái ngã rẽ liền mất dấu rồi.
Vì sự chậm trễ này, đi làm liền muộn hơn mấy phút, Tony vừa vào văn phòng liền phát hiện mình đã bỏ lỡ cuộc gọi từ Trần tiên sinh.
Tony biết rõ sự đáng sợ của cú điện thoại này, có thể không nhấc máy một lần là y vạn phần cao hứng.
Chỉ là sự cao hứng này duy trì được mười phút. Sau mười phút, y cảm nhận được có cỗ dao động quen thuộc của lính gác đang đến gần công ty, nhưng lại không nhớ ra được là ai.
Tony nghĩ thầm, có lẽ là một vị khách mời nào đó đã từng đến vài ngày trước, liền vội vàng đứng lên muốn đi nghênh đón.
Y còn chưa đi tới cạnh cửa, cánh cửa liền bị đẩy ra.
Wells ngại ngùng cười cười, trên tay cầm lấy mấy nhánh hoa nhỏ, bên người còn có tinh thần thú hình chó ở bên cạnh điên cuồng vẫy đuôi, hai người chủ nhân cùng tinh thần thú đều lộ ra vẻ mặt "xoa đầu đi, khen ngợi đi".
Tony vừa mở cửa, hắn liền cười tươi như hoa nói: "Tony, chào buổi sáng."
Tony giương mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài cũng không đi làm sao? Bây giờ là giờ làm việc, nếu như ngài thuận tiện, mời di chuyển thân thể cao quý mà chiếm chỗ của ngài, không nên quấy rầy công việc những người khác."
Ngoại trừ Tề Lý Cách người này chuyện gì cũng không đau không ngứa ra, rất ít người có thể trong khoảng thời gian ngắn quen thuộc với cá tính của Tony.
Mà Tony chung quy đánh giá thấp Wells, Wells nghe y vừa nói như thế, vẫn là cười đến mức ngốc vù vù, vội vàng đưa hoa cho y: " Hoa nhỏ cho em."
Tony không nhận, mặt không thay đổi theo dõi hắn.
"Anh không phải tới quấy rầy công việc em, anh là tới để cố vấn! Tony, anh muốn sinh đứa nhỏ với em!" Wells như con chó lớn hưng phấn, Tony cơ hồ có thể nhìn thấy cái đuôi hắn đang vẩy.
"Xin lỗi, hạn mức sinh sản của bổn công ty trong quý này đã đầy rồi, mời ngài trở về đi."
Wells bị cự tuyệt, nhưng cũng không cảm thấy nhụt chí, trực tiếp đi vào văn phòng ngồi xuống, ánh mắt lóe sáng lên nhìn chằm chằm Tony nói: "Vậy anh trước tiên có thể cố vấn chứ? Sau đó có danh ngạch anh tiếp tục ký kết."
Chó sói lớn của Wells vẫy đuôi vui vẻ tuột ra chạy đến bên cạnh mèo nhỏ của Tony, lè lưỡi "ngáo ngáo ngáo ngáo" muốn liếm nó. Mèo nhỏ hoàn toàn không muốn để ý tới chó sói lớn, xoay người dùng đuôi dài nhỏ của mình đánh một cái vào trên người nó.
Chó sói lớn bị mèo nhỏ đánh, cảm thấy hạnh phúc đến sắp bay lên.
Tony híp mắt suy nghĩ một chút, khắc chế kích động cầm súng uy hiếp hắn đi ra ngoài, cầm tư liệu đi đến trước mặt hắn.
"Nếu muốn cố vấn, có một số việc ngài trước hết phải hiểu rõ, ví dụ như giá cả."
Tiếp theo, Tony thuận miệng nói ra con số đầy đủ để Wells mang mấy đứa trẻ về nhà, mong đợi hắn khó khăn mà lui ra.
Mà ngoài ý muốn, hắn nghe xong, ngốc vù vù mà gật đầu, nguyên một mặt ngây thơ hỏi: "Vậy chúng ta sinh ba đứa được không? Lão đại, lão nhị là con trai, còn có một đứa tiểu muội muội."
"Ngài chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, quỹ đầu tư kết hôn tương lai của chúng ta, quỹ đầu tư sinh dục sớm đã chuẩn bị xong." Hắn nắm chặt tay Tony, lại gần nói: "Tony, chúng ta kết hôn đi!"
Wells tự tin tỏa ra tin tức tố nồng đậm, mong đợi dẫn đường của hắn cũng lấy tin tức tố đáp lại hắn, sau đó hai người rơi vào bể tình.
Nhưng mà hắn đã đợi lại đợi, Tony từ đầu đến cuối chỉ lấy một loại biểu tình nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, một chút xíu phản ứng sinh lý cũng không có.
Wells lúc này mới ý thức tới, bạn lữ của hắn sẽ không phải đầu óc có vấn đề chứ...
Mà Tony nghĩ lại, người này đầu óc nhất định có vấn đề. Loại người đầu óc có vấn đề này, phương pháp xử lý tốt nhất vẫn là thông qua ám chỉ để theo đuổi...
Hai người trầm mặc bốn mắt chạm vào nhau, tựa hồ bầu không khí có cái đó gì mập mờ đang nổi lên.
Wells nghĩ thầm, coi như đầu óc Tony là hỏng, mình cũng sẽ không buông bỏ.
Tony thì lại đang thông qua tinh thần lực điên cuồng ám chỉ hắn: Buông tha tôi, buông tha tôi, buông tha tôi...
Buông tha, không buông tha, buông tha, không buông tha... Hai loại ý nghĩ ở trong đầu Wells hai bên đang kéo co, đang buộc hắn làm ra quyết định. Nhưng mà hắn sững sờ nhìn Tony, cỗ động tình kia vẫn không thể khắc chế như cũ.
Giữa hai người cách một cái bàn trà, hắn đưa tay ra nắm lấy Tony, nhắm mắt lại, nghiêng người hôn tới.
Tony còn đang ám chỉ uổng công vô ích, không hề phòng bị mà bị công kích, cơ hồ không có chỗ trống để tránh thoát.
"Các cậu..."
Âm thanh Tề Lý Cách đột nhiên xuất hiện, làm cho hai người trong nháy mắt tách ra.
Wells theo tính phản xạ đứng dậy che chở Tony ở phía sau, phòng bị nhìn vào Tề Lý Cách đứng ở cạnh cửa, chó sói bên cạnh nhe răng trợn mắt nhìn về Mập Mạp sủa inh ỏi.
Mập Mạp phát run.
Tề Lý Cách cũng phát run.
"Tôi chỉ là muốn chào hỏi các cậu..."
Cậu cảm thấy chính mình hôm nay bất kệ là đi tới chỗ nào đều bị xa lánh.
Bầu không khí có chút là quái dị, Tề Lý Cách cuối cùng đành phải là thu lại Mập Mạp, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại trước bàn làm việc của mình, làm bộ nỗ lực làm việc.
Nếu là thường ngày, Tony sớm đã mở miệng chất vấn cậu trở về rửa tay hay chưa, cặp làm việc tại sao lại vứt trên đất, gối ôm nhỏ trên ghế salon tại sao không dọn xong, nhưng bây giờ, Tony chỉ có thể yên lặng mà xoay người đến buồng tắm, đóng cửa lại đánh răng rửa mặt.
Tề Lý Cách liếc mắt nhìn Wells đứng ở nơi đó, nghĩ thầm cái tên này thoạt nhìn không xấu, chính là Tony quá kỳ lạ.
Cậu thanh thanh cuống họng, mở miệng nói: "Cái kia..."
Một ánh mắt bén nhọn của Wells quét tới, cậu nhất thời liền ủ rũ, nghĩ thầm cưng giả bộ đi, chỉ biết bắt nạt mấy đứa nhỏ bé, yếu đuối tôi đây.
"... Trong ngăn kéo có bình hoa, kiến nghị ngài trước khi sử dụng, rửa qua một lần, thuận tiện lau khô ráo bàn trà." Tề Lý Cách nhỏ giọng nói, cuối cùng liền bồi thêm một câu: "Tony yêu thích như vậy."
Nghe được bốn chữ "Tony yêu thích", Wells lập tức nở nụ cười, tung tăng đi tìm lọ hoa cắm mấy cành hoa nhỏ của hắn. Tề Lý Cách trong lúc hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy đuôi to của hắn ra sức lắc lư, biết rằng chỉ là một câu nói, liền khiến hắn nhận định hai người là cùng một chiến tuyến...
Tony thích sạch sẽ, trong phòng làm việc còn có bồn rửa tay, Wells cầm lấy đồ vật ở đó bận rộn, chỉ chốc lát sau chạy trở về, giống một đứa nhỏ hỏi Tề Lý Cách: "Tony thích bày trí chỗ nào?"
"Đều được, thoạt nhìn không cần quá loạn là tốt rồi."
Bố trí xong lọ hoa, Wells liền tiến đến bên cạnh Tề Lý Cách, nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?"
Tề Lý Cách vẻ mặt doge, cậu mới không muốn đưa số điện thoại của mình cho người xa lạ, nếu như bị chộp lấy trên vách tường nhà vệ sinh công cộng thì nên làm sao bây giờ...
Cuối cùng khoái cảm bán Tony vượt xa nguy hiểm đưa số điện thoại cho người xa lạ, cậu vui vẻ trao đổi điện thoại cùng Wells, cũng nhỏ giọng nói: "Gởi nhắn tin, không nên gọi điện thoại cho tôi, bệnh đa nghi của Tony rất nặng."
Tề Lý Cách lại nói: "Cậu đi nhanh một chút, Tony một hồi ra tới liền sẽ tức giận, hôm nào trở lại."
"Được, không nên để cho Tony tức giận!" Wells bé ngoan ngoắt ngoắt cái đuôi chuồn mất, nhưng trước khi đi lại không yên tâm quay đầu lại hỏi: "Cậu nói tôi tiếp tục hôn em ấy một cái, em ấy có thể nguôi giận hay không?"
"Xin cút nhanh một chút đi..."
Tony mặt không thay đổi rời khỏi buồng tắm, sau khi nhìn chung quanh văn phòng một vòng xác nhận Wells đã biến mất, không nói một lời ngồi xuống, ở trước quang não "bịch bịch bịch" mà đánh chữ cực nhanh.
Tề Lý Cách làm bộ xem văn kiện, vừa liếc trộm Tony, mà biểu tình Tony không có bất kỳ biến hóa nào, thật là không khác biệt với bình thường.
Thế nhưng cậu biết cái này không có khoa học nha! Chiếu theo tính cách Tony, nhất định sớm đã nổi giận, trấn định như vậy nhất định là đang mưu đồ đại sự bí mật gì, có thể bây giờ là đang sưu tầm phương pháp ám sát.
Tề Lý Cách thấy vậy vò đầu bứt tai, rốt cục nhịn không được, liền moi Mập Mạp ra, bắt đầu nâng Mập Mạp xoay tròn khắp phòng.
Bàn làm việc hai người chia nhau ở hai đầu trong văn phòng, chính giữa cách bàn trà, ghế sô pha, ngoài ra bên tường là tủ sách còn bài trí những thứ khác, mà cánh cửa lại mở ra giữa văn phòng..
Tề Lý Cách trước tiên lắc lư đến cạnh cửa, chỉ vào cánh cửa nói với Mập Mạp: "Mày xem, đây là cánh cửa."
Đi tới bên bàn trà, chỉ vào hoa có chút héo: " Mày xem, đây là hoa, hoa rất xấu."
Vì tránh khỏi quá mức rõ ràng, cậu liền quanh quẩn về bàn làm việc của mình, giải thích cùng Mập Mạp: "Đây là bàn của tao, ở dưới là dép lê con gấu nhỏ... Ai yo, quên mang dép lê rồi."
Tề Lý Cách vừa mang dép lê vừa liếc trộm Tony, mà Tony vẫn không có một chút phản ứng, tựa hồ làm như cậu không tồn tại.
Tề Lý Cách chưa từ bỏ ý định, nắm Mập Mạp lên tiếp tục đi tới.
" Mày xem, là tủ sách."
" Mày xem, là bồn rửa tay."
Mập Mạp bị cậu nắm ở giữa không trung, hai chân lắc lư lắc lư rồi ngủ thiếp đi. Tề Lý Cách mặc kệ đạo cụ đã ngủ, vẫn là vòng quanh đủ chỗ trong văn phòng làm bộ ngắm phong cảnh, cuối cùng quanh quẩn một hồi, vòng tới bên cạnh Tony.
Tề Lý Cách thò đầu ra nhìn xem trên quang não đang làm cái gì, đồng thời làm bộ nói: "Mập Mạp, mày xem, đây là Tony, Tony Wayne thân ái của chúng ta, là tao..."
Quang não trong nháy mắt biến thành chế độ gương, Tề Lý Cách ở trên đó nhìn thấy mặt của mình, còn có cặp mắt của Tony một mạch theo dõi cậu.
" Là cái gì của ngài?"
Âm thanh Tề Lý Cách trong nháy mắt bị vặn đến mức nhỏ nhất, không chút sức lực nói: "... Tiểu đồng bọn của tui." (*)
- --------
(*) Câu gốc: " 我的 //小伙伴" – "Tiểu đồng bọn// của tôi"