Chương 15: Người tình?
Làm thủ tục cho Triệu An Nghiên xong, sẵn tiện gần cổng chính ra ngoài nên Phó Nhất Trác đã xuống nhà ăn mua một phần cháo hải sản, một ly cà phê và một ly trà nóng mang lên phòng bệnh.
Lúc anh lên tới nơi thì Triệu An Nghiên đã tỉnh lại, cô còn đang loay hoay định tháo kim tiêm truyền nước trên tay xuống.
"Này này, em làm gì vậy? Bác sĩ bảo là phải truyền thêm hai bình nữa mới được đấy, em tháo ra làm gì?"
Mặc cho Phó Nhất Trác có nói gì thì Triệu An Nghiên vẫn không từ bỏ ý định rút kim tiêm ra, thấy vậy Phó Nhất Trác liền đặt thức ăn vừa mua lên bàn sau đó vội vàng đi đến ngăn cản cô.
"Tôi nói gì em không nghe à? Bác sĩ nói phải tiếp tục truyền thì em mới khỏe."
"Anh buông ra, tôi đâu có rảnh mà nằm đây an nhàn thế này."
Triệu An Nghiên lớn tiếng, còn trừng mắt nhìn Phó Nhất Trác với thái độ tức giận, sau đó lại gạt tay anh sang một bên để tiếp tục như ý muốn của bản thân nhưng còn chưa kịp rút kim ra thì cô lại cảm thấy choáng váng.
Thấy cô nhăn mặt khó chịu, dù rất bất mãn nhưng Phó Nhất Trác vẫn quan tâm, lo lắng.
"Có phải bị choáng rồi không? Đã bảo phải nằm yên nghỉ ngơi mà không nghe, giờ sức khỏe thế này thì làm sao làm được chuyện gì ra hồn mà gắng gượng. "
Sau khi nghe xong những lời chất vấn của người đàn ông, Triệu An Nghiên liền đặc biệt dành tặng cho anh ta một cái lườm sắc lẻm, sau đó đành bất lực ngồi yên trên giường.
"Đã đỡ hơn chưa? Hay tôi gọi bác sĩ tới ha?"
"Không cần, tôi đỡ nhiều rồi. Bác sĩ có nói khi nào tôi được xuất viện không?"
"Nếu ổn thì sau hai ngày. Còn em cứ tự ý làm càn như thế thì còn phải nằm lại dài dài đấy. Bác sĩ nói em bị suy nhược cơ thể, stress nặng nên mới ngất xỉu, từ giờ phải nghỉ ngơi hợp lý vào."
Phó Nhất Trác vừa nói, vừa đi qua bàn mang cháo và trà đến chỗ cô gái.
"Sáng mai xuất viện."
Cứ như những gì Phó Nhất Trác vừa nói không hề lọt vào tai Triệu An Nghiên vậy, cô thẳng thừng đưa ra tối hậu thư khiến người đàn ông không khỏi ngỡ ngàng.
"Tôi nói gì em không nghe à? Bác sĩ nói phải sau hai ngày mới được xuất viện."
"Nếu không phải tại anh phá hoại thì tôi đâu có khổ sở thế này?"
"Em..."
Nói qua nói lại, Phó Nhất Trác vẫn phải chịu thua. Chẳng qua là anh không muốn hơn thua với cô gái này nên mới nhẫn nhịn cho qua.
"Tôi sai, trăm sai ngàn sai cũng là tôi sai nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với hậu quả mình đã gây ra."
Cùng với lời nói nhẹ nhàng của người đàn ông là hành động đưa hộp cháo đến trước mặt cô gái, bấy giờ tâm trạng của Triệu An Nghiên cũng đã hòa hoãn hơn phần nào.
"Anh thì làm được cái gì."
Nói xong, cô mới để mắt nhìn sang phần cháo nóng hổi trên tay Phó Nhất Trác, lần nữa cô nàng lại lạnh nhạt cất lời:
"Tôi không ăn được hải sản."
"Không ăn được vậy phần cháo này phải làm thế nào?"
"Tùy ý anh."
Triệu An Nghiên hờ hững đáp, sau đó đã chịu ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng lại ngang ngạnh xoay lưng về phía người đàn ông vẫn còn đang đứng đó.
"Vậy em thích ăn gì để tôi mua."
"Không ăn."
Phó Nhất Trác rất kiên nhẫn với cô gái này, nhưng lần nào cũng bị Triệu An Nghiên dội thẳng nước lạnh vào mặt khiến anh không tài nào đỡ được, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa:
"Bác sĩ nói phải ăn thì mới có thể hồi phục nhanh chóng."
"..."
Triệu An Nghiên không trả lời mà còn nhắm mắt vờ ngủ. Bấy giờ Phó Nhất Trác đã rất hậm hực nhưng anh vẫn cố gắng hết sức có thể để đối đãi hòa nhã với người phụ nữ này.
"Mua cháo gà hạt sen cho em nha? Hay cháo thịt bò?"
"Tôi đã nói không ăn rồi mà, anh phiền quá."
Cô gái vẫn tuyệt nhiên ngang bướng, khiến sự nhẫn nại của người đàn ông nhanh chóng vơi mất sạch sẽ.
Anh mang hộp cháo quay lại bàn, đậy nắp lại. Sau đó không nói thêm nửa lời nào đã trực tiếp bỏ ra ngoài.
*Cạch.*
Cửa phòng vừa khép, Triệu An Nghiên cũng mở mắt, nhưng sau đó cô lại tiếp tục nhắm mắt và lần này định là sẽ ngủ thật, vì cho rằng người đàn ông kia đã bị chọc giận, đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Thật ra thì suốt năm năm qua có không ít chàng trai đến bến cô bày tỏ tâm ý muốn được se kết sợi duyên tình, nhưng lại chẳng có ai đủ kiên nhẫn chờ đợi cô mở lòng, chẳng ai chịu đựng được cái bản tính quá cứng nhắc, lạnh lùng của cô.
Nếu nói đến Phó Nhất Trác thì một người kiêu ngạo như anh càng không có cảm tình với một người như cô được.
Triệu An Nghiên nằm đó, mắt thì nhắm nhưng căn bản chẳng hề ngủ được. Sau một hồi liên tưởng đến rất nhiều sự việc trong đầu thì đột nhiên cô nàng lại mở mắt ra, còn tự hỏi chính mình một câu:
"Chẳng phải anh ta mất trí sao? Tự dưng lại thay đổi cách xưng hô, thái độ cũng khác hẳn lúc ở công ty, chẳng lẽ mình bị anh ta gạt rồi?"
Cô liên tục tự hỏi, sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc thì cô càng chắc chắn bản thân đã bị Phó Nhất Trác lừa nên liền ngồi dậy. Cô dáo dát nhìn xung quanh để tìm điện thoại, và ý định sẽ mắng ai kia một trận đã quá rõ ràng trong đầu cô lúc bấy giờ, nhưng nhìn mãi cũng không thấy điện thoại đâu.
*Cạch.*
Đang trong lúc loay hoay thì phía cửa phòng lại được ai đó mở ra, sau khi nhìn thấy Phó Nhất Trác quay trở lại với hai hộp thức ăn trên tay thì Triệu An Nghiên liền nhìn anh chằm chằm với ánh mắt dò xét, như kiểu hôm nay mà không nói cho rõ thì ngươi chết chắc với bà.
"Làm gì nhìn tôi không chớp mắt luôn vậy? Chắc là tưởng tôi đi rồi chứ gì, nếu không phải tôi gián tiếp khiến em ra nông nổi này thì còn lâu tôi mới quan tâm tới bà chằn như em. Sẵn ngồi dậy luôn rồi thì ăn cháo luôn đi, một phần là cháo cá, một phần là cháo gà hạt sen, vốn định mua luôn phần thịt bò cho em tùy ý chọn nhưng mà hết rồi nên mua cá với gà thôi."
Vừa nói Phó Nhất Trác vừa mang phần thức ăn ra khỏi túi ni long, tới giờ anh vẫn chưa nhìn ra ánh mắt xét nét mà ai kia đang nhìn mình.
"Lão Công là người tình của anh à?"
Lúc anh lên tới nơi thì Triệu An Nghiên đã tỉnh lại, cô còn đang loay hoay định tháo kim tiêm truyền nước trên tay xuống.
"Này này, em làm gì vậy? Bác sĩ bảo là phải truyền thêm hai bình nữa mới được đấy, em tháo ra làm gì?"
Mặc cho Phó Nhất Trác có nói gì thì Triệu An Nghiên vẫn không từ bỏ ý định rút kim tiêm ra, thấy vậy Phó Nhất Trác liền đặt thức ăn vừa mua lên bàn sau đó vội vàng đi đến ngăn cản cô.
"Tôi nói gì em không nghe à? Bác sĩ nói phải tiếp tục truyền thì em mới khỏe."
"Anh buông ra, tôi đâu có rảnh mà nằm đây an nhàn thế này."
Triệu An Nghiên lớn tiếng, còn trừng mắt nhìn Phó Nhất Trác với thái độ tức giận, sau đó lại gạt tay anh sang một bên để tiếp tục như ý muốn của bản thân nhưng còn chưa kịp rút kim ra thì cô lại cảm thấy choáng váng.
Thấy cô nhăn mặt khó chịu, dù rất bất mãn nhưng Phó Nhất Trác vẫn quan tâm, lo lắng.
"Có phải bị choáng rồi không? Đã bảo phải nằm yên nghỉ ngơi mà không nghe, giờ sức khỏe thế này thì làm sao làm được chuyện gì ra hồn mà gắng gượng. "
Sau khi nghe xong những lời chất vấn của người đàn ông, Triệu An Nghiên liền đặc biệt dành tặng cho anh ta một cái lườm sắc lẻm, sau đó đành bất lực ngồi yên trên giường.
"Đã đỡ hơn chưa? Hay tôi gọi bác sĩ tới ha?"
"Không cần, tôi đỡ nhiều rồi. Bác sĩ có nói khi nào tôi được xuất viện không?"
"Nếu ổn thì sau hai ngày. Còn em cứ tự ý làm càn như thế thì còn phải nằm lại dài dài đấy. Bác sĩ nói em bị suy nhược cơ thể, stress nặng nên mới ngất xỉu, từ giờ phải nghỉ ngơi hợp lý vào."
Phó Nhất Trác vừa nói, vừa đi qua bàn mang cháo và trà đến chỗ cô gái.
"Sáng mai xuất viện."
Cứ như những gì Phó Nhất Trác vừa nói không hề lọt vào tai Triệu An Nghiên vậy, cô thẳng thừng đưa ra tối hậu thư khiến người đàn ông không khỏi ngỡ ngàng.
"Tôi nói gì em không nghe à? Bác sĩ nói phải sau hai ngày mới được xuất viện."
"Nếu không phải tại anh phá hoại thì tôi đâu có khổ sở thế này?"
"Em..."
Nói qua nói lại, Phó Nhất Trác vẫn phải chịu thua. Chẳng qua là anh không muốn hơn thua với cô gái này nên mới nhẫn nhịn cho qua.
"Tôi sai, trăm sai ngàn sai cũng là tôi sai nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với hậu quả mình đã gây ra."
Cùng với lời nói nhẹ nhàng của người đàn ông là hành động đưa hộp cháo đến trước mặt cô gái, bấy giờ tâm trạng của Triệu An Nghiên cũng đã hòa hoãn hơn phần nào.
"Anh thì làm được cái gì."
Nói xong, cô mới để mắt nhìn sang phần cháo nóng hổi trên tay Phó Nhất Trác, lần nữa cô nàng lại lạnh nhạt cất lời:
"Tôi không ăn được hải sản."
"Không ăn được vậy phần cháo này phải làm thế nào?"
"Tùy ý anh."
Triệu An Nghiên hờ hững đáp, sau đó đã chịu ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng lại ngang ngạnh xoay lưng về phía người đàn ông vẫn còn đang đứng đó.
"Vậy em thích ăn gì để tôi mua."
"Không ăn."
Phó Nhất Trác rất kiên nhẫn với cô gái này, nhưng lần nào cũng bị Triệu An Nghiên dội thẳng nước lạnh vào mặt khiến anh không tài nào đỡ được, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa:
"Bác sĩ nói phải ăn thì mới có thể hồi phục nhanh chóng."
"..."
Triệu An Nghiên không trả lời mà còn nhắm mắt vờ ngủ. Bấy giờ Phó Nhất Trác đã rất hậm hực nhưng anh vẫn cố gắng hết sức có thể để đối đãi hòa nhã với người phụ nữ này.
"Mua cháo gà hạt sen cho em nha? Hay cháo thịt bò?"
"Tôi đã nói không ăn rồi mà, anh phiền quá."
Cô gái vẫn tuyệt nhiên ngang bướng, khiến sự nhẫn nại của người đàn ông nhanh chóng vơi mất sạch sẽ.
Anh mang hộp cháo quay lại bàn, đậy nắp lại. Sau đó không nói thêm nửa lời nào đã trực tiếp bỏ ra ngoài.
*Cạch.*
Cửa phòng vừa khép, Triệu An Nghiên cũng mở mắt, nhưng sau đó cô lại tiếp tục nhắm mắt và lần này định là sẽ ngủ thật, vì cho rằng người đàn ông kia đã bị chọc giận, đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Thật ra thì suốt năm năm qua có không ít chàng trai đến bến cô bày tỏ tâm ý muốn được se kết sợi duyên tình, nhưng lại chẳng có ai đủ kiên nhẫn chờ đợi cô mở lòng, chẳng ai chịu đựng được cái bản tính quá cứng nhắc, lạnh lùng của cô.
Nếu nói đến Phó Nhất Trác thì một người kiêu ngạo như anh càng không có cảm tình với một người như cô được.
Triệu An Nghiên nằm đó, mắt thì nhắm nhưng căn bản chẳng hề ngủ được. Sau một hồi liên tưởng đến rất nhiều sự việc trong đầu thì đột nhiên cô nàng lại mở mắt ra, còn tự hỏi chính mình một câu:
"Chẳng phải anh ta mất trí sao? Tự dưng lại thay đổi cách xưng hô, thái độ cũng khác hẳn lúc ở công ty, chẳng lẽ mình bị anh ta gạt rồi?"
Cô liên tục tự hỏi, sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc thì cô càng chắc chắn bản thân đã bị Phó Nhất Trác lừa nên liền ngồi dậy. Cô dáo dát nhìn xung quanh để tìm điện thoại, và ý định sẽ mắng ai kia một trận đã quá rõ ràng trong đầu cô lúc bấy giờ, nhưng nhìn mãi cũng không thấy điện thoại đâu.
*Cạch.*
Đang trong lúc loay hoay thì phía cửa phòng lại được ai đó mở ra, sau khi nhìn thấy Phó Nhất Trác quay trở lại với hai hộp thức ăn trên tay thì Triệu An Nghiên liền nhìn anh chằm chằm với ánh mắt dò xét, như kiểu hôm nay mà không nói cho rõ thì ngươi chết chắc với bà.
"Làm gì nhìn tôi không chớp mắt luôn vậy? Chắc là tưởng tôi đi rồi chứ gì, nếu không phải tôi gián tiếp khiến em ra nông nổi này thì còn lâu tôi mới quan tâm tới bà chằn như em. Sẵn ngồi dậy luôn rồi thì ăn cháo luôn đi, một phần là cháo cá, một phần là cháo gà hạt sen, vốn định mua luôn phần thịt bò cho em tùy ý chọn nhưng mà hết rồi nên mua cá với gà thôi."
Vừa nói Phó Nhất Trác vừa mang phần thức ăn ra khỏi túi ni long, tới giờ anh vẫn chưa nhìn ra ánh mắt xét nét mà ai kia đang nhìn mình.
"Lão Công là người tình của anh à?"