Chương 17: Phó thiếu bị mắng
Sáng hôm sau, khi Triệu An Nghiên đã dậy từ sớm thì Phó Nhất Trác vẫn còn đang nằm ngủ bên sofa. Mặc cho từ sáng sớm, các dì tạp vụ đã vào lau dọn phòng nhưng vẫn không hề cản trở giấc ngủ của ai kia.
Cho tới khi anh thức giấc thì phòng bệnh đã chẳng còn ai nữa, không thấy Triệu An Nghiên đâu, anh liền hoảng hốt bật người ngồi dậy, dáo dát nhìn xung quanh, còn chạy vào toilet để tìm nhưng chẳng thấy cô gái ấy đâu, khiến tâm can của anh bắt đầu không được an yên.
"Cái bà chằn này, mới sáng sớm đã đi đâu rồi?"
Tự mình lẩm bẩm xong, anh chàng lại chạy ra ngoài, may thay vừa ra khỏi cửa đã gặp được nữ y tá đi ngang qua nên anh liền hỏi ngay:
"Cô cho tôi hỏi, cô có thấy nữ bệnh nhân trong phòng này đi đâu rồi không?"
"Là bệnh nhân Triệu An Nghiên đúng không?"
"Đúng đúng, cô ấy đi đâu rồi?"
"Xuất viện rồi. Anh là chồng ở lại chăm sóc cho vợ, mà vợ ra viện khi nào còn không biết là sao? Đàn ông mấy anh có trách nhiệm ghê ha?"
Bị trách cứ, bị hiểu nhầm là chồng của Triệu An Nghiên nhưng Phó Nhất Trác chỉ đành cười gượng cho qua, có lẽ anh thấy không cần thiết phải giải thích nên im lặng, ngầm chấp nhận vai trò "cao cả" kia luôn.
Mà lúc này nữ y tá cũng đã rời đi, trước khi đi khỏi còn tặng cho Phó Nhất Trác cái lắc đầu ngán ngẩm, khiến anh mất mặt đến mức chỉ muốn đào hố chui xuống cho xong.
"Triệu An Nghiên, em giỏi lắm! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại em, nếu không em biết tay tôi. Hừm..."
..........
Cùng lúc này ở một nơi khác, chính là căn biệt thự sang trọng của Triệu An Nghiên, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni đang bận rộn trong bếp, còn cô thì đang ngồi trong phòng khách, liên tục bấm phím trên chiếc laptop quen thuộc.
*King coong, king coong, king coong.*
"Nghiên Nghiên, chắc là nhân viên giao hàng đến đấy, mình vừa đặt thêm ít đồ, cậu mở cửa cho người ta đi."
Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, Ngô Ái Ni từ trong bếp đã lớn giọng nói vọng ra, mà Triệu An Nghiên sau khi nghe thấy cũng không bận tâm nhiều liền cầm lấy điều khiển trên bàn, ấn nút mở cổng từ xa để người bên ngoài đi vào, sau đó cô lại tập trung làm việc, cho đến khi...
"Này bà chằn, tại sao lại tự ý ra viện? Đã vậy lúc về còn không gọi tôi dậy, làm hại tôi bị mấy cô y tá trong bệnh viện trách một trận nữa."
Chợt nghe thấy giọng nói nam nhân vang lên với âm điệu có vài phần khó nghe thì Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni liền chạy ra ngoài, lúc ra tới phòng khách đã bắt gặp cảnh tượng một người đàn ông siêu cấp đẹp trai đang bị Triệu An Nghiên lơ đẹp.
"Ai bảo anh mê ngủ, 5 giờ người ta đã dậy, hơn bảy giờ đã ra viện, vậy mà anh xem gần 11 giờ trưa anh mới tới đây. Chứng tỏ anh đã ngủ tới 10 giờ mới dậy, có ai đi chăm người bệnh mà ngủ hơn cả lợn như anh không?"
"Em..."
Lần thứ N, Phó Nhất Trác game over trước trận đấu võ mồm với Triệu An Nghiên. Anh tức đến mức cứng cả họng, chẳng nói được gì.
Cứ tưởng sau đó Phó Nhất Trác sẽ bỏ đi, nhưng nào ngờ anh ta còn ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh Triệu An Nghiên, khiến cả ba cô gái ở đó đều bất ngờ.
"Anh làm gì vậy?"
Triệu An Nghiên quay qua nhìn người đàn ông, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, lạnh giọng hỏi một câu, nhưng anh ta vẫn cứ trơ trơ ra đó như không có chuyện gì vừa xảy ra.
"Lỡ tới rồi thì ở lại ăn trưa luôn, dù sao tôi cũng phải ở đây cùng em làm việc."
"Không cần! Anh về làm việc của anh đi."
"Tôi đã hứa rồi thì nhất định sẽ làm, em có đuổi cũng vô ích. Chờ đến khi đấu thầu kết thúc, tự khắc anh đây sẽ rời đi."
Nói xong, Phó Nhất Trác liền ngông nghênh đứng dậy, hướng thẳng vào bếp mà đi, đến lúc đi ngang Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni anh ta còn nghịch ngợm nháy mắt với hai cô nàng một cái, làm hai người họ rối bời trong tim. Riêng Triệu An Nghiên thì đã bị chọc giận, cô quay qua nhìn Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni, bất mãn chất vấn:
"Sao hai cậu không ngăn anh ta lại?"
"Sao phải ngăn, người ta nói muốn ở lại giúp cậu làm việc mà. Mẫn, Ni, chỉ đuổi kẻ xấu chứ không chê người tốt, đặc biệt là người đẹp trai như anh ấy, cậu chê thì nhường lại cho tụi mình đi."
Nghe Diệp Mẫn nói mà Triệu An Nghiên không thể nào tin nổi.
"Mẫn Mẫn, cậu cũng mê trai thế cơ á?"
"Cậu ngộ ghê, mình là nữ nhi chứ có phải ni cô đâu mà không được động lòng trước nam nhân."
"Mẫn Mẫn nói đúng rồi đó, thôi tụi mình vào trong dọn cơm đây. Nếu cậu bực ai kia mà chê luôn cơm thì có thể không vào, đi nhá!"
Đến cả Ngô Ái Ni cũng hùa theo Diệp Mẫn, nhìn hai cô bạn mê trai bỏ bạn của mình mà Triệu An Nghiên khóc thét trong lòng, bất mãn nói vọng theo.
"Mình vẫn còn là bệnh nhân đó nha..."
"Biết vậy thì mau vào ăn cơm đi bà chằn."
Đáp trả Triệu An Nghiên chính là giọng nói cao ngạo của người đàn ông truyền đạt vọng ra làm cô nàng càng thêm hậm hực.
Vốn định không ăn nên cô đã quay lại tiếp tục làm việc, nhưng chiếc bụng nhỏ của cô lúc này lại bắt đầu réo lên inh ỏi đòi ăn, khiến cô chẳng tài nào tập trung được. Kết quả cuối cùng vẫn phải gác lại công việc để đi vào bếp, tìm cái để ăn.
Thấy cô đi vào, nhưng lại không đến ngồi vào bàn ăn, Phó Nhất Trác liền cười cười rồi nói:
"Đói thì qua đây ngồi ăn đi, đây là nhà của em mà!"
"Còn phải đợi anh nói chắc."
Triệu An Nghiên lẩm bẩm trong miệng, nói xong cô nàng còn bĩu môi một cái, sau đó mới ngồi vào bàn ăn, trạng thái bấy giờ của cô khiến Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni thoáng chút bất ngờ, vì từ khi gặp lại đến giờ họ không nhìn thấy Triệu An Nghiên vui và thoải mái đến như vậy.
"Ăn cái này đi, cả cái này nữa. Ăn nhiều vào thì mới có sức mà làm việc."
Triệu An Nghiên còn chưa biết gắp món gì đầu tiên thì trong bát cô đã đầy thức ăn do Phó Nhất Trác bỏ vào, lúc cô nhìn qua thì lại bắt gặp nụ cười ấm áp của anh, nên vừa định nói gì rồi lại thôi.
Mà lúc này, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni đã nhìn hai người họ với một ánh mắt khác hẳn ban đầu.
Cho tới khi anh thức giấc thì phòng bệnh đã chẳng còn ai nữa, không thấy Triệu An Nghiên đâu, anh liền hoảng hốt bật người ngồi dậy, dáo dát nhìn xung quanh, còn chạy vào toilet để tìm nhưng chẳng thấy cô gái ấy đâu, khiến tâm can của anh bắt đầu không được an yên.
"Cái bà chằn này, mới sáng sớm đã đi đâu rồi?"
Tự mình lẩm bẩm xong, anh chàng lại chạy ra ngoài, may thay vừa ra khỏi cửa đã gặp được nữ y tá đi ngang qua nên anh liền hỏi ngay:
"Cô cho tôi hỏi, cô có thấy nữ bệnh nhân trong phòng này đi đâu rồi không?"
"Là bệnh nhân Triệu An Nghiên đúng không?"
"Đúng đúng, cô ấy đi đâu rồi?"
"Xuất viện rồi. Anh là chồng ở lại chăm sóc cho vợ, mà vợ ra viện khi nào còn không biết là sao? Đàn ông mấy anh có trách nhiệm ghê ha?"
Bị trách cứ, bị hiểu nhầm là chồng của Triệu An Nghiên nhưng Phó Nhất Trác chỉ đành cười gượng cho qua, có lẽ anh thấy không cần thiết phải giải thích nên im lặng, ngầm chấp nhận vai trò "cao cả" kia luôn.
Mà lúc này nữ y tá cũng đã rời đi, trước khi đi khỏi còn tặng cho Phó Nhất Trác cái lắc đầu ngán ngẩm, khiến anh mất mặt đến mức chỉ muốn đào hố chui xuống cho xong.
"Triệu An Nghiên, em giỏi lắm! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại em, nếu không em biết tay tôi. Hừm..."
..........
Cùng lúc này ở một nơi khác, chính là căn biệt thự sang trọng của Triệu An Nghiên, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni đang bận rộn trong bếp, còn cô thì đang ngồi trong phòng khách, liên tục bấm phím trên chiếc laptop quen thuộc.
*King coong, king coong, king coong.*
"Nghiên Nghiên, chắc là nhân viên giao hàng đến đấy, mình vừa đặt thêm ít đồ, cậu mở cửa cho người ta đi."
Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, Ngô Ái Ni từ trong bếp đã lớn giọng nói vọng ra, mà Triệu An Nghiên sau khi nghe thấy cũng không bận tâm nhiều liền cầm lấy điều khiển trên bàn, ấn nút mở cổng từ xa để người bên ngoài đi vào, sau đó cô lại tập trung làm việc, cho đến khi...
"Này bà chằn, tại sao lại tự ý ra viện? Đã vậy lúc về còn không gọi tôi dậy, làm hại tôi bị mấy cô y tá trong bệnh viện trách một trận nữa."
Chợt nghe thấy giọng nói nam nhân vang lên với âm điệu có vài phần khó nghe thì Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni liền chạy ra ngoài, lúc ra tới phòng khách đã bắt gặp cảnh tượng một người đàn ông siêu cấp đẹp trai đang bị Triệu An Nghiên lơ đẹp.
"Ai bảo anh mê ngủ, 5 giờ người ta đã dậy, hơn bảy giờ đã ra viện, vậy mà anh xem gần 11 giờ trưa anh mới tới đây. Chứng tỏ anh đã ngủ tới 10 giờ mới dậy, có ai đi chăm người bệnh mà ngủ hơn cả lợn như anh không?"
"Em..."
Lần thứ N, Phó Nhất Trác game over trước trận đấu võ mồm với Triệu An Nghiên. Anh tức đến mức cứng cả họng, chẳng nói được gì.
Cứ tưởng sau đó Phó Nhất Trác sẽ bỏ đi, nhưng nào ngờ anh ta còn ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh Triệu An Nghiên, khiến cả ba cô gái ở đó đều bất ngờ.
"Anh làm gì vậy?"
Triệu An Nghiên quay qua nhìn người đàn ông, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, lạnh giọng hỏi một câu, nhưng anh ta vẫn cứ trơ trơ ra đó như không có chuyện gì vừa xảy ra.
"Lỡ tới rồi thì ở lại ăn trưa luôn, dù sao tôi cũng phải ở đây cùng em làm việc."
"Không cần! Anh về làm việc của anh đi."
"Tôi đã hứa rồi thì nhất định sẽ làm, em có đuổi cũng vô ích. Chờ đến khi đấu thầu kết thúc, tự khắc anh đây sẽ rời đi."
Nói xong, Phó Nhất Trác liền ngông nghênh đứng dậy, hướng thẳng vào bếp mà đi, đến lúc đi ngang Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni anh ta còn nghịch ngợm nháy mắt với hai cô nàng một cái, làm hai người họ rối bời trong tim. Riêng Triệu An Nghiên thì đã bị chọc giận, cô quay qua nhìn Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni, bất mãn chất vấn:
"Sao hai cậu không ngăn anh ta lại?"
"Sao phải ngăn, người ta nói muốn ở lại giúp cậu làm việc mà. Mẫn, Ni, chỉ đuổi kẻ xấu chứ không chê người tốt, đặc biệt là người đẹp trai như anh ấy, cậu chê thì nhường lại cho tụi mình đi."
Nghe Diệp Mẫn nói mà Triệu An Nghiên không thể nào tin nổi.
"Mẫn Mẫn, cậu cũng mê trai thế cơ á?"
"Cậu ngộ ghê, mình là nữ nhi chứ có phải ni cô đâu mà không được động lòng trước nam nhân."
"Mẫn Mẫn nói đúng rồi đó, thôi tụi mình vào trong dọn cơm đây. Nếu cậu bực ai kia mà chê luôn cơm thì có thể không vào, đi nhá!"
Đến cả Ngô Ái Ni cũng hùa theo Diệp Mẫn, nhìn hai cô bạn mê trai bỏ bạn của mình mà Triệu An Nghiên khóc thét trong lòng, bất mãn nói vọng theo.
"Mình vẫn còn là bệnh nhân đó nha..."
"Biết vậy thì mau vào ăn cơm đi bà chằn."
Đáp trả Triệu An Nghiên chính là giọng nói cao ngạo của người đàn ông truyền đạt vọng ra làm cô nàng càng thêm hậm hực.
Vốn định không ăn nên cô đã quay lại tiếp tục làm việc, nhưng chiếc bụng nhỏ của cô lúc này lại bắt đầu réo lên inh ỏi đòi ăn, khiến cô chẳng tài nào tập trung được. Kết quả cuối cùng vẫn phải gác lại công việc để đi vào bếp, tìm cái để ăn.
Thấy cô đi vào, nhưng lại không đến ngồi vào bàn ăn, Phó Nhất Trác liền cười cười rồi nói:
"Đói thì qua đây ngồi ăn đi, đây là nhà của em mà!"
"Còn phải đợi anh nói chắc."
Triệu An Nghiên lẩm bẩm trong miệng, nói xong cô nàng còn bĩu môi một cái, sau đó mới ngồi vào bàn ăn, trạng thái bấy giờ của cô khiến Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni thoáng chút bất ngờ, vì từ khi gặp lại đến giờ họ không nhìn thấy Triệu An Nghiên vui và thoải mái đến như vậy.
"Ăn cái này đi, cả cái này nữa. Ăn nhiều vào thì mới có sức mà làm việc."
Triệu An Nghiên còn chưa biết gắp món gì đầu tiên thì trong bát cô đã đầy thức ăn do Phó Nhất Trác bỏ vào, lúc cô nhìn qua thì lại bắt gặp nụ cười ấm áp của anh, nên vừa định nói gì rồi lại thôi.
Mà lúc này, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni đã nhìn hai người họ với một ánh mắt khác hẳn ban đầu.