Chương 2
Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu, Hàm Bắc uể oải ngồi dậy dùng ánh mắt mơ hồ nhìn cánh cửa bị gõ như sắp gãy đến nơi mới chịu đi ra mở cửa. An Dĩ Tường bưng khay đĩa bánh ngọt cùng với trà đắng đi vào, nhìn khuôn mặt vừa mới ngủ dậy của y chỉ biết lắc đầu thở dài. Cậu cẩn thận đặt khay bánh xuống bàn, lấy từ trong ống tay áo ra một xấp phong thư để ở bên cạnh.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống căn phòng nhỏ, khiến sự lạnh lẽo xung quanh dần trở nên ấm áp lạ thường. Hàm Bắc hít một hơi dài tận hưởng sự khoan khoái của mùa thu mang lại, quay sang nhìn người bên cạnh giống như đang muốn nói điều gì đó, đành quay người ngồi xuống trước án thư lớn.
"Có chuyện gì mà mới sáng sớm ngươi đã đến làm phiền ta như vậy?" Hàm Bắc ăn một miếng bánh nhỏ, khẽ cau mày vì độ ngọt của nó. Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của cậu, chậm rãi nói thêm: "Ngươi đã thu xếp cho các binh lính vừa mới trở về từ biên cương hay chưa?".
"Bẩm Thái úy, thuộc hạ đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, ngài không cần lo lắng." An Phó tướng lấy sổ sách để ở trước mặt y, thận trọng bẩm báo. "Ngoài ra, những hộ gia đình có con nhỏ và người già, thuộc hạ cùng với Chu Đề đốc đã xử lý xong xuôi cả rồi".
"Để đấy, lát ta xem." Hàm Thái úy nhấc chén trà uống một ngụm nhỏ, nhìn đống phong thư trước mặt liền trầm xuống. "Chuyện ta giao phó, ngươi điều tra được rồi?".
Sau khi nghe An Phó tướng bẩm báo xong, y chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu rồi cho cậu lui xuống. An Dĩ Tường không dám nhiều lời lập tức rời đi, chân vừa bước ra ngoài cũng không quên quay người đóng cửa lại. Hàm Bắc thấy cậu thận trọng như vậy đã biết bản thân đã khiến cậu sợ hãi, nhưng thời gian gấp rút nên không thể cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.
Ánh mắt miễn cưỡng nhìn tập phong thư cùng sổ sách trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ. Việc Diệp Doãn và Ngô Tề âm thầm đối phó với y cũng không phải là chuyện mới đây, nhưng lần này lại công khai dâng tấu chương tố cáo Hàm Bắc tạo phản có lẽ bản thân đã bắt đầu nóng lòng mà tìm cách kéo y xuống đài.
Nhấc mắt nhìn đống phong thư còn lại, sau khi đọc qua một lượt thấy không vấn đề gì có chút lười biếng đem đốt mấy tờ giấy tuyên thành rồi sai người chuẩn bị xe ngựa cho mình. Hơi ngả người ra sau, nhớ lại cuộc sống nơi biên cương hẻo lánh khiến y muốn cưỡi ngựa chạy trên nền cát trắng lần nữa.
"Thái úy, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Lão quản gia đứng ở ngoài cửa bẩm báo, ông còn cẩn thận nói thêm: "Lần này có Chu Đề đốc cùng ngài vào cung, lão nô không tiện đi theo hầu ngài nữa".
Chiếc áo lót phía trong đã được mặc xong, Hàm Bắc không nói gì chỉ phất tay một cái, lão quản gia khẽ cúi người rồi nhanh chóng rời đi. Hai nha hoàn ở bên cạnh thấy sắc mặt y không tốt, trong lòng khẽ run nhanh chóng giúp y mặc quan phục xong cũng không dám nán lại thêm một khắc.
Tiếng xe ngựa dừng ở bên ngoài cổng Thiên Môn, Hàm Bắc cùng với Chu Thừa Hạo chậm rãi bước xuống. Ngẩng đầu lên nhìn tòa thành trước mặt, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Chu Thừa Hạo thấy đã qua giờ Ngọ đành lên tiếng thúc giục y một chút, Hàm Bắc không hề cảm thấy khó chịu mà nhấc chân bước vào Thiên Côn thành.
Mặc dù đã đến giờ ngọ thiện nhưng Thủy Thiên Quân vẫn ở phía sau Lục Uy cung tập bắn tên. Thuần công công từ xa bước tới, thấy hắn không có ý dừng lại cũng không dám lên tiếng can ngăn. Đợi hắn bắn xong đợt mũi tên cuối cùng, ông hạ giọng bẩm tấu: "Bẩm Bệ Hạ, có Hàm Thái úy triệu kiến".
Không rõ hắn nghe thấy hay không, Thuần công công vẫn thấy hắn bình thản giương cung lên ngắm bắn, mũi tên được bắn ra găm ở chính giữa tâm vòng tròn. Lúc này, Thủy Thiên Quân mới chậm rãi lên tiếng: "Cho hắn vào".
Sau khi được triệu kiến, Hàm Thái úy thong thả cùng Thuần công công bước đến phía sau tẩm điện. Chu Đề đốc nhận lệnh đứng ở bên ngoài cùng với đám nô tài trong cung, mắt vẫn nhìn về phía mũi tên trúng hồng tâm ở phía trước mà trong lòng đã bắt đầu rạo rực.
Tiếng dây cung bật ra vang đến bên tai, Hàm Bắc ngẩn người nhìn nam nhân cách đó không xa đang tập bắn cung. Cho dù hắn mặc bao nhiêu lớp áo cũng không thể che đi thân hình gọn gàng của mình, Hàm Bắc mải quan sát nên không để ý tới tên lính đang đứng trước mặt mình. Thuần công công ở bên cạnh thấy vậy vui vẻ lên tiếng: "Hàm Thái úy".
Tiếng động bên cạnh khiến y giật mình, Hàm Bắc nhìn qua thấy tên lính kia đang cầm bộ cung tên liền vui vẻ nhận lấy, chậm rãi bước về phía trước hai, ba bước mà giương cung lên ngắm. Dây cung bật ra rung lên một hồi, nhìn mũi tên găm chính giữa hồng tâm trong lòng y vô cùng đắc ý mà nhìn nam nhân bên cạnh.
Thủy Thiên Quân thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười, hắn không trễ nải mà rút một mũi tên còn lại ở trong ống gỗ cùng y so tài bắn cung. Ngay khi Hàm Bắc chuẩn bị bắn tên thì hắn ở bên cạnh bình thản lên tiếng: "Có lẽ ngươi đã nhận được phong thư đỏ rồi đúng không?".
Bàn tay đang nắm chặt dây cung đột nhiên buông ra, cả hai người không nói gì đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy mũi tên y vừa bắn bị lệch sang phía mép rìa bên phải tấm bia. Thủy Thiên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt ngờ vực nhìn y hỏi: "Sao vậy? Câu hỏi kia khiến ngươi khó chịu sao?".
Sự tịch mịch nơi đây khiến y vô cùng khó chịu, Hàm Bắc không dám nhìn về phía mũi tên vừa rồi chỉ có thể cúi đầu trốn tránh câu hỏi của hắn. Thời điểm quyết định vào cung diện kiến, Hàm Bắc đã nghĩ hắn sẽ nhắc đến việc này nhưng trong lòng vẫn không ngừng khó chịu, nắm chặt phong thư giấu ở trong ống tay áo mà day dứt hồi lâu.
"Tháng sau ta lập phi. Hàm Bắc, lần này ngươi tốt nhất đừng vắng mặt." Thủy Thiên Quân không để tâm đến thái độ bất thường của y mà lạnh nhạt lên tiếng: "Từ khi lập Diệp Quý nhân, ta không còn thấy ngươi xuất hiện ở những buổi lễ như vậy nữa. Hàm Thái úy, cho dù ta có bao dung ngươi cỡ nào cũng đừng làm càn".
"Bệ Hạ, thần không muốn..." Hàm Bắc ngập ngừng lên tiếng nhưng khi nhìn thấy đôi lông mày đang cau lại của hắn, chỉ có thể ngậm chặt miệng lại: "Buổi lễ lần này thần sẽ đến, Bệ Hạ không cần lo lắng".
Nghe y nói vậy là Thủy Thiên Quân an tâm rồi, lại nhớ đến chuyện gì giơ tay vỗ vỗ lên bả vai của y: "Mà ngươi cũng đã đến tuổi lập thất rồi, nhưng ta thấy ngươi không có ý định thành thân. Là chưa ưng cô nương nào hay sao?".
Tiếng chim sáo bay qua tẩm điện, làm dịu đi cơn tức ngực đang dày vò Hàm Bắc. Khuôn mặt khẽ đỏ nhưng lại phớt lờ câu hỏi của hắn, dù sao việc này cũng không thể nói ra vì thế vẫn nên chôn chặt tâm tư ở tận sâu đáy lòng thì sẽ tốt hơn.
Mãi không nhận được câu trả lời, cũng đoán ra được y có điều khó nói nên hắn cũng không gặng hỏi thêm. "Bỏ đi, ngươi không nói thì thôi, ta tự điều tra là được." Thủy Thiên Quân nói rồi lại giương cung lên ngắm.
'Chuyện này, ngươi không nên biết thì hơn.' Hàm Bắc nghĩ rồi lại cùng hắn so tài bắn cung, lần này y lấy ba mũi tên từ trong ống gỗ rồi giương cung nằm ngang tầm mắt mình. Những con chim đậu gần đó vì một lần bắn này của y mà hỗn loạn bay tứ tung, Hàm Bắc nhìn những mũi tên găm ở giữa ba tâm bia phía trước mà sảng khoái cười một tiếng thật to.
Đám binh lính trong cung kinh ngạc nhìn y, ngay cả Thủy Thiên Quân bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng thấy bộ dạng đắc chí của y liền tức giận, ném cung tên cho tiểu công công bên cạnh mà bỏ đi. Hàm Bắc thấy hắn như vậy cũng đoán được bản thân đã chọc tức vị kia rồi lập tức thu lại nét cười ở trên mặt, y vui vẻ đưa cung tên cho tên lính vừa rồi lại nhanh chân theo hắn bước vào chính điện.
Vừa thấy y bước vào, Thủy Thiên Quân tỏ ra giận dỗi coi như không nhìn thấy mà bắt đầu phê duyệt nốt mấy bản tấu chương còn dang dở. Hàm Bắc thấy vậy thở dài, tính cách này của hắn không biết là do tên nào nuôi dưỡng, thật sự khó chiều. "Nếu Bệ Hạ có ý muốn học, thần sẽ hướng dẫn cho Người".
Thủy Thiên Quân khẽ nhướng mày nhìn lên nhưng chẳng tỏ ý muốn học hay không, thuận tay nhấc một chồng tấu chương để gọn ở trên bàn ném qua. "Ngươi tự xem đi, toàn là tấu chương tố cáo ngươi tạo phản cả đấy. Hàm Thái úy ở biên cương có ba năm thôi mà số tấu chương tố cáo ngươi đã xếp thành mấy chồng rồi, Thái úy liệu mà giải quyết đi đừng có đem phiền phức cho ta nữa".
Nhìn tập tấu chương vương vãi trên sàn, Thuần công công ở bên ngoài vội chạy vào nhanh nhẹn nhặt lên rồi cung kính đưa cho Hàm Thái úy. Y không nói gì vui vẻ nhận lấy tập tấu chương từ ông, đọc qua một chút vô thức bật cười thành tiếng: "Nhạt nhẽo".
Một câu nói này kéo lại sự tò mò của đám người xung quanh, Hoàng Thượng ngẩng đầu lên nhìn lại thấy khuôn mặt y không chút tức giận, gác bút xuống hỏi nhỏ: "Hàm Bắc, không lẽ ngươi đã chạm phải vảy ngược của đám người đó nên chúng mới muốn kéo ngươi xuống đài như vậy?".
Ném quyển tấu chương trên tay xuống bàn, y đại khái nói vài câu: "Cũng không phải là chạm đến vảy ngược, chỉ là đám người đó thấy thần không vừa mắt mà thôi".
Một câu không đầu không đuôi cũng chẳng thể nhìn ra ý tứ gì, nhưng Hoàng Thượng không hề để tâm đến chỉ giả vờ không biết mà hỏi một câu: "Hàm Thái úy, phải chăng ngươi giống như những gì mà trong tấu chương đã viết, thật sự muốn tạo phản sao?".
Cộp một tiếng, Hàm Bắc trượt tay làm rơi tập tấu chương trên bàn. Trong lòng sợ hãi mà vội quỳ xuống lên tiếng thanh minh: "Bệ Hạ, từ trước đến nay thần vẫn luôn trung thành với Người, thần chưa bao giờ có ý định tạo phản. Lòng trung thành của thần có trời đất làm chứng, xin Bệ Hạ minh giám".
Thái độ sợ hãi của y khiến Hoàng Thượng giật mình, vốn hắn chỉ muốn xem thái độ của Hàm Bắc thế nào nhưng không nghĩ đến y sẽ phản ứng mạnh như vậy. Hoàng Thượng nhanh chóng bước về phía trước, cúi xuống đỡ y đứng dậy: "Được rồi, ta tin ngươi, ngươi đứng dậy trước đã. Hàm Bắc, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy sao ta có thể nghi ngờ ngươi được. Lời nói vừa rồi chỉ là ta muốn xem thái độ của ngươi mà thôi, không cần lo lắng".
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, Hàm Bắc có thể an tâm rồi. Vô thức nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, khẽ ngẩn người hồi lâu. Bàn tay hắn mảnh khảnh, ngón tay thon dài khiến y muốn nắm chặt lấy bàn tay đó mà chôn chặt ở trong trái tim của mình.
"Vậy, việc nước Liên đưa quân sang thăm dò biên cương nước ta là như thế nào?" Hoàng Thượng chậm rãi lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của y: "Nếu ngươi không làm rõ chuyện này, thì cho dù ngươi có kêu oan vạn lần thì ta cũng không thể bao che cho ngươi được đâu".
Hàm Bắc cười nhẹ, nhấc chén trà đắng bên cạnh uống một ngụm nhỏ rồi bẩm tấu toàn bộ sự việc cho hắn nghe. "Chuyện thư cấp bị tráo, thần đã cho người điều tra. Chuyện này thần sẽ giải quyết ổn thỏa, Bệ Hạ có thể an tâm".
Vì hiểu rõ con người của Hàm Bắc, nên chỉ cần y lên tiếng thì Thủy Thiên Quân không cần phải phái người điều tra thêm nữa. Hắn nâng mắt nhìn Hàm Bắc một lát như thấy được quá khứ của hai người, khóe môi vô thức nâng lên một nụ cười khẽ.
"Bệ Hạ, trời đã muộn, thần xin phép cáo lui".
Vốn Thủy Thiên Quân muốn giữ y lại dùng ngọ thiện với mình, nhưng thấy Hàm Bắc nói vậy thì hắn cũng không còn cách nào đành đồng ý cho y lui.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Thuần công công, ngươi có thể dừng bước được rồi." Hàm Bắc dừng lại ở bậc thềm cuối cùng, quay lại nhìn người kia nói. Thuần Hy nhanh chân bước xuống, đứng dưới y một bậc mà cúi người: "Hàm Thái úy, Hoàng Thượng dặn dò nô tài nói với ngài một câu. Sau này Thái úy rảnh rỗi thì vào cung bầu bạn với Người, cũng không cần nề hà quy tắc trong cung cứ như trước đây mà đối đãi với Hoàng Thượng là được rồi".
Hàm Bắc nghe xong vui vẻ cảm tạ ông một câu rồi cùng với Chu Thừa Hạo rời đi.
"Đến phủ Thái sử".
Ánh nắng ban mai chiếu xuống căn phòng nhỏ, khiến sự lạnh lẽo xung quanh dần trở nên ấm áp lạ thường. Hàm Bắc hít một hơi dài tận hưởng sự khoan khoái của mùa thu mang lại, quay sang nhìn người bên cạnh giống như đang muốn nói điều gì đó, đành quay người ngồi xuống trước án thư lớn.
"Có chuyện gì mà mới sáng sớm ngươi đã đến làm phiền ta như vậy?" Hàm Bắc ăn một miếng bánh nhỏ, khẽ cau mày vì độ ngọt của nó. Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của cậu, chậm rãi nói thêm: "Ngươi đã thu xếp cho các binh lính vừa mới trở về từ biên cương hay chưa?".
"Bẩm Thái úy, thuộc hạ đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, ngài không cần lo lắng." An Phó tướng lấy sổ sách để ở trước mặt y, thận trọng bẩm báo. "Ngoài ra, những hộ gia đình có con nhỏ và người già, thuộc hạ cùng với Chu Đề đốc đã xử lý xong xuôi cả rồi".
"Để đấy, lát ta xem." Hàm Thái úy nhấc chén trà uống một ngụm nhỏ, nhìn đống phong thư trước mặt liền trầm xuống. "Chuyện ta giao phó, ngươi điều tra được rồi?".
Sau khi nghe An Phó tướng bẩm báo xong, y chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu rồi cho cậu lui xuống. An Dĩ Tường không dám nhiều lời lập tức rời đi, chân vừa bước ra ngoài cũng không quên quay người đóng cửa lại. Hàm Bắc thấy cậu thận trọng như vậy đã biết bản thân đã khiến cậu sợ hãi, nhưng thời gian gấp rút nên không thể cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.
Ánh mắt miễn cưỡng nhìn tập phong thư cùng sổ sách trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ. Việc Diệp Doãn và Ngô Tề âm thầm đối phó với y cũng không phải là chuyện mới đây, nhưng lần này lại công khai dâng tấu chương tố cáo Hàm Bắc tạo phản có lẽ bản thân đã bắt đầu nóng lòng mà tìm cách kéo y xuống đài.
Nhấc mắt nhìn đống phong thư còn lại, sau khi đọc qua một lượt thấy không vấn đề gì có chút lười biếng đem đốt mấy tờ giấy tuyên thành rồi sai người chuẩn bị xe ngựa cho mình. Hơi ngả người ra sau, nhớ lại cuộc sống nơi biên cương hẻo lánh khiến y muốn cưỡi ngựa chạy trên nền cát trắng lần nữa.
"Thái úy, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Lão quản gia đứng ở ngoài cửa bẩm báo, ông còn cẩn thận nói thêm: "Lần này có Chu Đề đốc cùng ngài vào cung, lão nô không tiện đi theo hầu ngài nữa".
Chiếc áo lót phía trong đã được mặc xong, Hàm Bắc không nói gì chỉ phất tay một cái, lão quản gia khẽ cúi người rồi nhanh chóng rời đi. Hai nha hoàn ở bên cạnh thấy sắc mặt y không tốt, trong lòng khẽ run nhanh chóng giúp y mặc quan phục xong cũng không dám nán lại thêm một khắc.
Tiếng xe ngựa dừng ở bên ngoài cổng Thiên Môn, Hàm Bắc cùng với Chu Thừa Hạo chậm rãi bước xuống. Ngẩng đầu lên nhìn tòa thành trước mặt, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Chu Thừa Hạo thấy đã qua giờ Ngọ đành lên tiếng thúc giục y một chút, Hàm Bắc không hề cảm thấy khó chịu mà nhấc chân bước vào Thiên Côn thành.
Mặc dù đã đến giờ ngọ thiện nhưng Thủy Thiên Quân vẫn ở phía sau Lục Uy cung tập bắn tên. Thuần công công từ xa bước tới, thấy hắn không có ý dừng lại cũng không dám lên tiếng can ngăn. Đợi hắn bắn xong đợt mũi tên cuối cùng, ông hạ giọng bẩm tấu: "Bẩm Bệ Hạ, có Hàm Thái úy triệu kiến".
Không rõ hắn nghe thấy hay không, Thuần công công vẫn thấy hắn bình thản giương cung lên ngắm bắn, mũi tên được bắn ra găm ở chính giữa tâm vòng tròn. Lúc này, Thủy Thiên Quân mới chậm rãi lên tiếng: "Cho hắn vào".
Sau khi được triệu kiến, Hàm Thái úy thong thả cùng Thuần công công bước đến phía sau tẩm điện. Chu Đề đốc nhận lệnh đứng ở bên ngoài cùng với đám nô tài trong cung, mắt vẫn nhìn về phía mũi tên trúng hồng tâm ở phía trước mà trong lòng đã bắt đầu rạo rực.
Tiếng dây cung bật ra vang đến bên tai, Hàm Bắc ngẩn người nhìn nam nhân cách đó không xa đang tập bắn cung. Cho dù hắn mặc bao nhiêu lớp áo cũng không thể che đi thân hình gọn gàng của mình, Hàm Bắc mải quan sát nên không để ý tới tên lính đang đứng trước mặt mình. Thuần công công ở bên cạnh thấy vậy vui vẻ lên tiếng: "Hàm Thái úy".
Tiếng động bên cạnh khiến y giật mình, Hàm Bắc nhìn qua thấy tên lính kia đang cầm bộ cung tên liền vui vẻ nhận lấy, chậm rãi bước về phía trước hai, ba bước mà giương cung lên ngắm. Dây cung bật ra rung lên một hồi, nhìn mũi tên găm chính giữa hồng tâm trong lòng y vô cùng đắc ý mà nhìn nam nhân bên cạnh.
Thủy Thiên Quân thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười, hắn không trễ nải mà rút một mũi tên còn lại ở trong ống gỗ cùng y so tài bắn cung. Ngay khi Hàm Bắc chuẩn bị bắn tên thì hắn ở bên cạnh bình thản lên tiếng: "Có lẽ ngươi đã nhận được phong thư đỏ rồi đúng không?".
Bàn tay đang nắm chặt dây cung đột nhiên buông ra, cả hai người không nói gì đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy mũi tên y vừa bắn bị lệch sang phía mép rìa bên phải tấm bia. Thủy Thiên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt ngờ vực nhìn y hỏi: "Sao vậy? Câu hỏi kia khiến ngươi khó chịu sao?".
Sự tịch mịch nơi đây khiến y vô cùng khó chịu, Hàm Bắc không dám nhìn về phía mũi tên vừa rồi chỉ có thể cúi đầu trốn tránh câu hỏi của hắn. Thời điểm quyết định vào cung diện kiến, Hàm Bắc đã nghĩ hắn sẽ nhắc đến việc này nhưng trong lòng vẫn không ngừng khó chịu, nắm chặt phong thư giấu ở trong ống tay áo mà day dứt hồi lâu.
"Tháng sau ta lập phi. Hàm Bắc, lần này ngươi tốt nhất đừng vắng mặt." Thủy Thiên Quân không để tâm đến thái độ bất thường của y mà lạnh nhạt lên tiếng: "Từ khi lập Diệp Quý nhân, ta không còn thấy ngươi xuất hiện ở những buổi lễ như vậy nữa. Hàm Thái úy, cho dù ta có bao dung ngươi cỡ nào cũng đừng làm càn".
"Bệ Hạ, thần không muốn..." Hàm Bắc ngập ngừng lên tiếng nhưng khi nhìn thấy đôi lông mày đang cau lại của hắn, chỉ có thể ngậm chặt miệng lại: "Buổi lễ lần này thần sẽ đến, Bệ Hạ không cần lo lắng".
Nghe y nói vậy là Thủy Thiên Quân an tâm rồi, lại nhớ đến chuyện gì giơ tay vỗ vỗ lên bả vai của y: "Mà ngươi cũng đã đến tuổi lập thất rồi, nhưng ta thấy ngươi không có ý định thành thân. Là chưa ưng cô nương nào hay sao?".
Tiếng chim sáo bay qua tẩm điện, làm dịu đi cơn tức ngực đang dày vò Hàm Bắc. Khuôn mặt khẽ đỏ nhưng lại phớt lờ câu hỏi của hắn, dù sao việc này cũng không thể nói ra vì thế vẫn nên chôn chặt tâm tư ở tận sâu đáy lòng thì sẽ tốt hơn.
Mãi không nhận được câu trả lời, cũng đoán ra được y có điều khó nói nên hắn cũng không gặng hỏi thêm. "Bỏ đi, ngươi không nói thì thôi, ta tự điều tra là được." Thủy Thiên Quân nói rồi lại giương cung lên ngắm.
'Chuyện này, ngươi không nên biết thì hơn.' Hàm Bắc nghĩ rồi lại cùng hắn so tài bắn cung, lần này y lấy ba mũi tên từ trong ống gỗ rồi giương cung nằm ngang tầm mắt mình. Những con chim đậu gần đó vì một lần bắn này của y mà hỗn loạn bay tứ tung, Hàm Bắc nhìn những mũi tên găm ở giữa ba tâm bia phía trước mà sảng khoái cười một tiếng thật to.
Đám binh lính trong cung kinh ngạc nhìn y, ngay cả Thủy Thiên Quân bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng thấy bộ dạng đắc chí của y liền tức giận, ném cung tên cho tiểu công công bên cạnh mà bỏ đi. Hàm Bắc thấy hắn như vậy cũng đoán được bản thân đã chọc tức vị kia rồi lập tức thu lại nét cười ở trên mặt, y vui vẻ đưa cung tên cho tên lính vừa rồi lại nhanh chân theo hắn bước vào chính điện.
Vừa thấy y bước vào, Thủy Thiên Quân tỏ ra giận dỗi coi như không nhìn thấy mà bắt đầu phê duyệt nốt mấy bản tấu chương còn dang dở. Hàm Bắc thấy vậy thở dài, tính cách này của hắn không biết là do tên nào nuôi dưỡng, thật sự khó chiều. "Nếu Bệ Hạ có ý muốn học, thần sẽ hướng dẫn cho Người".
Thủy Thiên Quân khẽ nhướng mày nhìn lên nhưng chẳng tỏ ý muốn học hay không, thuận tay nhấc một chồng tấu chương để gọn ở trên bàn ném qua. "Ngươi tự xem đi, toàn là tấu chương tố cáo ngươi tạo phản cả đấy. Hàm Thái úy ở biên cương có ba năm thôi mà số tấu chương tố cáo ngươi đã xếp thành mấy chồng rồi, Thái úy liệu mà giải quyết đi đừng có đem phiền phức cho ta nữa".
Nhìn tập tấu chương vương vãi trên sàn, Thuần công công ở bên ngoài vội chạy vào nhanh nhẹn nhặt lên rồi cung kính đưa cho Hàm Thái úy. Y không nói gì vui vẻ nhận lấy tập tấu chương từ ông, đọc qua một chút vô thức bật cười thành tiếng: "Nhạt nhẽo".
Một câu nói này kéo lại sự tò mò của đám người xung quanh, Hoàng Thượng ngẩng đầu lên nhìn lại thấy khuôn mặt y không chút tức giận, gác bút xuống hỏi nhỏ: "Hàm Bắc, không lẽ ngươi đã chạm phải vảy ngược của đám người đó nên chúng mới muốn kéo ngươi xuống đài như vậy?".
Ném quyển tấu chương trên tay xuống bàn, y đại khái nói vài câu: "Cũng không phải là chạm đến vảy ngược, chỉ là đám người đó thấy thần không vừa mắt mà thôi".
Một câu không đầu không đuôi cũng chẳng thể nhìn ra ý tứ gì, nhưng Hoàng Thượng không hề để tâm đến chỉ giả vờ không biết mà hỏi một câu: "Hàm Thái úy, phải chăng ngươi giống như những gì mà trong tấu chương đã viết, thật sự muốn tạo phản sao?".
Cộp một tiếng, Hàm Bắc trượt tay làm rơi tập tấu chương trên bàn. Trong lòng sợ hãi mà vội quỳ xuống lên tiếng thanh minh: "Bệ Hạ, từ trước đến nay thần vẫn luôn trung thành với Người, thần chưa bao giờ có ý định tạo phản. Lòng trung thành của thần có trời đất làm chứng, xin Bệ Hạ minh giám".
Thái độ sợ hãi của y khiến Hoàng Thượng giật mình, vốn hắn chỉ muốn xem thái độ của Hàm Bắc thế nào nhưng không nghĩ đến y sẽ phản ứng mạnh như vậy. Hoàng Thượng nhanh chóng bước về phía trước, cúi xuống đỡ y đứng dậy: "Được rồi, ta tin ngươi, ngươi đứng dậy trước đã. Hàm Bắc, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy sao ta có thể nghi ngờ ngươi được. Lời nói vừa rồi chỉ là ta muốn xem thái độ của ngươi mà thôi, không cần lo lắng".
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, Hàm Bắc có thể an tâm rồi. Vô thức nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, khẽ ngẩn người hồi lâu. Bàn tay hắn mảnh khảnh, ngón tay thon dài khiến y muốn nắm chặt lấy bàn tay đó mà chôn chặt ở trong trái tim của mình.
"Vậy, việc nước Liên đưa quân sang thăm dò biên cương nước ta là như thế nào?" Hoàng Thượng chậm rãi lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của y: "Nếu ngươi không làm rõ chuyện này, thì cho dù ngươi có kêu oan vạn lần thì ta cũng không thể bao che cho ngươi được đâu".
Hàm Bắc cười nhẹ, nhấc chén trà đắng bên cạnh uống một ngụm nhỏ rồi bẩm tấu toàn bộ sự việc cho hắn nghe. "Chuyện thư cấp bị tráo, thần đã cho người điều tra. Chuyện này thần sẽ giải quyết ổn thỏa, Bệ Hạ có thể an tâm".
Vì hiểu rõ con người của Hàm Bắc, nên chỉ cần y lên tiếng thì Thủy Thiên Quân không cần phải phái người điều tra thêm nữa. Hắn nâng mắt nhìn Hàm Bắc một lát như thấy được quá khứ của hai người, khóe môi vô thức nâng lên một nụ cười khẽ.
"Bệ Hạ, trời đã muộn, thần xin phép cáo lui".
Vốn Thủy Thiên Quân muốn giữ y lại dùng ngọ thiện với mình, nhưng thấy Hàm Bắc nói vậy thì hắn cũng không còn cách nào đành đồng ý cho y lui.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Thuần công công, ngươi có thể dừng bước được rồi." Hàm Bắc dừng lại ở bậc thềm cuối cùng, quay lại nhìn người kia nói. Thuần Hy nhanh chân bước xuống, đứng dưới y một bậc mà cúi người: "Hàm Thái úy, Hoàng Thượng dặn dò nô tài nói với ngài một câu. Sau này Thái úy rảnh rỗi thì vào cung bầu bạn với Người, cũng không cần nề hà quy tắc trong cung cứ như trước đây mà đối đãi với Hoàng Thượng là được rồi".
Hàm Bắc nghe xong vui vẻ cảm tạ ông một câu rồi cùng với Chu Thừa Hạo rời đi.
"Đến phủ Thái sử".