Chương 4
Hàm oan của Hàm Thái úy cuối cùng cũng được làm rõ, ngoài ra Diệp Thái sử cùng Ngô Tư mã phải chịu khiển trách công khai trước văn võ bá quan trong triều. Hoàng Thượng xử trí sự việc lần này lớn như vậy, khiến cho các quan thần không khỏi dè chừng.
Mà Hàm Thái úy ở phía dưới nghe bản chiếu lệnh khẽ nhíu mày, tuy thần tử không thể nhìn thẳng mặt vua nhưng y không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt Hoàng Thượng lúc này vẫn bình thản nhìn hai triều thần đang quỳ ở phía dưới, đáy mắt không nổi lên một tia hài lòng. Hàm Thái úy quả thật không nghĩ đến, một việc không đầu không đuôi này mà Hoàng Thượng lại có thể ra án phạt nặng như thế mà có lẽ hắn làm vậy cũng không chắc là vì y, nên Hàm Thái úy cũng không dám suy diễn.
Thời điểm biên cương không còn giao tranh giữa các nước với nhau, triều đình cũng không có việc gì đáng phải lưu tâm nên buổi thiết triều cũng nhanh chóng kết thúc. Đúng lúc Thuần công công đang chuẩn bị lên tiếng, Trương Tham tri ở phía dưới sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng đứng ra, chắp tay trước ngực mà cúi đầu hành lễ: "Bẩm Bệ Hạ, thần có chuyện muốn bẩm tấu".
Thủy Thiên Quân chuẩn bị đứng dậy rời đi, vừa nghe thấy có người muốn bẩm tấu, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng hắn vẫn bình thản ngồi xuống, trầm mặc nhìn kẻ kia một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Trương Tham tri, khanh có gì muốn nói?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ, cũng sắp đến kỳ hạn mười năm nước Quyên tiến cống cho nước ta rồi." Trương Tham tri đã qua độ tứ tuần, đối diện với tình tính không tốt của hắn không những không sợ hãi, còn ôn tồn bẩm tấu: "Vừa rồi, nước Quyên mới gửi phong thư đến. Nói sau khi hết kỳ hạn mười năm, họ muốn ngừng tiến cống cho nước ta. Hơn nữa, nước Quyên còn muốn đưa Lan Lăng Quận vương trở về".
Trương Tham tri vừa nói xong lập tức kéo đến một trận tranh cãi, người thì đồng ý thỏa hiệp nhưng có kẻ lại một mực không chấp thuận. Hoàng Thượng ngồi ở phía trên nghe xong, chỉ im lặng nhìn các triều thần cãi nhau trong triều. Mãi sau hắn mới trầm giọng lên tiếng: "Đủ rồi".
Lời nói vừa dứt, đám triều thần ở phía dưới lập tức im lặng, không ai dám nói thêm câu nào. Hoàng Thượng thở dài, nhìn sang phía bên kia, cất giọng hỏi: "Thẩm Thái tông, khanh thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?".
Thẩm Thái tông vừa nghe thấy tên mình, vội vã bước ra hành lễ. Người lão hơi khom xuống, thận trọng bẩm lên: "Hồi bẩm Bệ Hạ, theo như thần thấy. Nếu nước Quyên muốn ngưng tiến cống, vậy ta cũng không cần làm khó họ thêm nữa. Còn về việc còn lại, thần nghĩ, ta không nên để cho nước Quyên đưa Lan Lăng Quận vương trở về".
"Chuyện nước Quyên muốn ngưng tiến cống, trẫm có thể hiểu." Hoàng Thượng hiểu rõ dụng ý của lão, nhưng còn nhiều quan viên vẫn để tâm đến việc nuôi không kẻ thù suốt gần mười năm qua, vì thế để triều thần chấp nhận quy thuận, hắn không ngại hỏi lại: "Nhưng tại sao Lan Lăng Quận vương không thể trở về?".
Thẩm Thái tông không hồ đồ, lão suy nghĩ cẩn thận mới chậm rãi đáp lại: "Hồi bẩm Bệ Hạ, việc đồng ý nước Quyên đưa Lan Lăng Quận vương trở về, có thể gây bất lợi cho ta." Ông vừa nói vừa lấy ra một phong thư nhỏ, đưa cho Thuần công công trình lên Hoàng Thượng. Đợi hắn đọc xong, Thẩm Thái tông mới nói tiếp.
"Đây là khế giao ước năm đó giữa hai nước mà Tiên Đế giao cho thần giữ. Trong đó có ghi, thời điểm nước Quyên không còn dã tâm đánh chiếm nước ta mới đồng ý để Lan Lăng Quận vương trở về. Nhưng hiện tại, nước Quyên không những chưa từ bỏ ý định muốn nuốt chửng ta, hơn nữa năm trước còn đưa người sang thăm dò biên cương. Do đó thần nghĩ, nếu ta đồng ý để nước Quyên đưa người về như vậy thì họ không cần phải dè chừng ta nữa".
Nhị Thừa tướng nghe xong, cũng gật gù đồng tình. Quay sang nhìn người bên cạnh, thấy Diệp Thái sử có vẻ chưa phục, lập tức đứng ra nói thêm: "Thẩm Thái tông nói rất đúng. Nước Quyên tuy là một nước không lớn nhưng lại có dã tâm không nhỏ, ngày trước chúng đem hơn mười vạn quân sang đánh chiếm nước ta, sau này Tiên Đế lâm trận mới khiến chúng thất bại mà lui binh. Việc tiến cống, ta có thể xóa bỏ nhưng về việc của Lan Lăng Quận vương, nếu như đồng ý cho hắn về nước, chẳng khác nào ta đang thả hổ về rừng".
Nhị Lam vừa dứt lời, các quan thần trong triều giương mắt lên nhìn nhau, nhưng chẳng thể phản bác được chỉ có thể cúi đầu im lặng. Thấy không còn ai phản đối chuyện này, Hoàng Thượng mới chậm rãi lên tiếng: "Được rồi, mọi việc cứ quyết định vậy đi. Còn về việc hồi âm nước Quyên, Thẩm Thái tông, khanh lựa lời mà viết thư trả lời. Cố gắng hạn chế xung đột giữa hai nước".
"Thần tuân chỉ." Thẩm Thái tông khẽ khom người nhận chỉ. Thuần công công nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng: "Bãi triều".
Sau khi bãi triều, Hàm Bắc nhàn nhã đi đến một tửu lâu nhỏ ở phía nam Kinh Thành. Y mân mê miệng chén rượu trên bàn, mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Dương Vu Trạch từ đâu đi tới, chậm rãi ngồi xuống. Thấy y không để ý tới mình, gã với lấy cướp đi chén rượu trên tay y, nói: "Sao vậy? Ai chọc phải Thái úy nhà ta rồi?".
Hàm Bắc nhướng mày nhìn gã một lúc nhưng không buồn mở miệng, Dương Vu Trạch thấy y như vậy cũng không muốn chọc thêm nữa, rót cho y một chén rượu khác. Gã uống xong chén rượu của mình, cẩn thận lấy ra trong ống tay áo một phong thư nhỏ đưa cho y. Hàm Bắc chậm chạp nhận lấy, mân mê miệng chén mãi sau mới mở thư ra đọc.
"Nước Quyên vừa gửi phong thư đến, hẳn Thái úy đã biết chuyện rồi, thuộc hạ không nói lại nữa." Dương Thiếu úy vừa rót rượu vừa nhìn y, thận trọng lên tiếng: "Việc nước Quyên muốn đưa Lan Lăng Quận vương trở về, có lẽ không đơn giản như vậy. Thuộc hạ ở biên cương giáp nước Quyên hơn hai năm nay, mà hai năm này, nước Quyên không ngừng chiêu mộ binh sĩ khắp nơi, đến giờ cũng đã hơn ba mươi vạn quân rồi".
Sau khi đọc xong, Hàm Thái úy đem phong thư đi đốt. Y nhàn nhạt nhìn chén rượu trên bàn mà thở dài. "Hẳn là đã muốn phản công rồi, chỉ tiếc thời cơ không đủ. Trong buổi thiết triều sáng nay, Hoàng Thượng đã ra thánh chỉ, chấp nhận để nước Quyên ngừng tiến cống nhưng không đồng ý để họ đưa Lan Lăng Quận vương trở về".
Dương Thiếu úy nghe xong cũng cảm thấy an tâm, nói tiếp: "Lan Tri Lâm không thể trở về, kế hoạch của nước Quyên tạm thời phải dừng lại. Dù sao thì Quận vương cũng là cháu ngoại của Tiên Đế nước Quyên, hẳn sẽ không bỏ mặc Lan Tri Lâm đâu".
"Cũng chưa biết được." Y suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng, mắt nhìn người kia rồi lại nhìn ra bên ngoài, thở dài. "Lan Tri Lâm dù sao cũng không phải Thế Tử, hắn sống hay chết, nước Quyên chưa chắc đã quan tâm. Dương Thiếu úy, ngươi ở biên cương để ý một chút, nếu có biến động gì thì lập tức gửi thư cấp cho ta".
"Thuộc hạ tuân mệnh".
Dương Vu Trạch ngồi với y thêm một lúc nữa, thấy sắc trời không tốt đành cáo từ rồi cùng tên lính đang canh ngoài cửa rời đi. Hàm Bắc ngồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, mới nhàn nhã đứng dậy trở về. Vừa bước ra khỏi cửa tửu lâu, đã thấy lão quản gia đang chờ ở bên đường, y khẽ cười mà nhanh chóng lên xe ngựa, hồi phủ.
Việc nước Quyên gửi phong thư đến xử lý cũng đã tương đối, tình hình biên cương vẫn chưa có gì đáng lo ngại. Hơn tháng nay, Hàm Bắc ngoài việc vào cung thiết triều cũng chẳng có việc gì để làm. Mỗi khi rảnh rỗi, hắn sẽ cùng với Chu Thừa Hạo và An Dĩ Tường luyện kiếm, tập bắn cung lại cùng nhau uống trà chiều.
Khi Hàm Bắc dường như quên mất một việc quan trọng thì cảnh tượng trong cung khiến y sực tỉnh, cho dù y muốn quên cũng chẳng được. Ba hôm nữa, Thủy Thiên Quân lập phi mà bản thân cũng đã đồng ý có mặt tại buổi lễ lần này, Hàm Bắc giờ muốn trốn cũng chẳng thể trốn được nữa.
"Bẩm Bệ Hạ, Hàm Thái úy triệu kiến." Thuần công công nhẹ nhàng bước vào bẩm báo, Thủy Thiên Quân dạo gần đây ngoài việc duyệt tấu chương ra cũng không có việc gì, mau chóng cho y vào triệu kiến.
Hàm Bắc bước vào chính điện trong tâm trạng không mấy vui vẻ, sắc mặt y âm trầm, quỳ xuống hành lễ. Thủy Thiên Quân khẽ nâng tầm mắt, thấy y vừa quỳ lập tức đi đến, đỡ y đứng dậy: "Được rồi, đứng dậy đi. Khi không có người khác, ngươi không cần đa lễ với ta".
Tiếng cười khẽ vọng, khiến tai y run lên. Những lời hắn vừa nói, Hàm Bắc không hề phản bác một câu rồi lại nhìn ra ngoài. Thủy Thiên Quân thấy y như vậy nhưng không nói gì, chỉ đưa y một chồng văn thư trên bàn. Hàm Bắc đưa tay nhận lấy, nhìn qua cũng đoán được những văn thư này được gửi từ biên cương. Y ngồi xuống bên cạnh án thư, đọc xong mà tảng đá đè trong lòng liền được gỡ xuống.
"Yên tâm, nước Quyên hiện tại chưa có khả năng làm phản. Tuy việc chúng chiêu mộ binh sĩ cùng với thu gom hàng tá vũ khí, cũng khiến ta cảm thấy đau đầu. Nhưng trước mắt, chúng sẽ không có hành động gì bất thường." Thủy Thiên Quân thấy sắc mặt của y, đoán được Hàm Bắc đang nghĩ gì, lập tức lên tiếng trấn an. "Ba hôm nữa là ngày ta lập phi, ngươi cũng đừng quên đã nói gì với ta. Hôm đấy ngươi không có mặt, cứ chiếu theo pháp lệnh mà làm".
Hàm Bắc nghe xong đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nên không dám làm bừa, y vội vàng đáp lại rồi cùng hắn ra sân sau tập bắn cung.
Buổi lễ nạp phi lần này của Thủy Thiên Quân không lớn, nhưng vẫn khiến đám quan thần trong triều phải trầm trồ ngạc nhiên. Người mà hắn nạp phi lần này là con gái của Kỳ Ngự sử, Kỳ Hinh Thần. Nàng là nữ tử duy nhất của Kỳ Thiên, một trong những đóa hoa khả ái nhất Kinh Thành.
Thủy Thiên Quân nay khoác trên mình một bộ hỉ phục màu đỏ, trên áo thêu hình con rồng, làm tôn lên nét thanh tú trên khuôn mặt của hắn. Hàm Bắc không an phận đứng ở dưới điện Hồng Anh, ngước lên nhìn người nọ một cái, trong lòng hẫng một nhịp. Quả nhiên, y không nên đến buổi lễ này.
Giờ Tỵ vừa điểm, hai bên cổng điện Hồng Anh mở rộng, ở phía chính giữa chính là Kỳ Hinh Thần. Nàng mặc một bộ hỉ phục thêu chim phượng, trên đầu đội mũ phượng được chạm khắc tinh xảo. Kỳ Hinh Thần chậm rãi bước lên từng bậc điện, Thủy Thiên Quân nhìn thấy nàng đến gần, giơ tay ra đỡ. Nàng khẽ mỉm cười mà đưa tay cho hắn.
Hắn như có như không nhìn nàng mỉm cười, Lục Chủ sự thấy giờ lành đã điểm, hối thúc hai người làm lễ bái. Thủy Thiên Quân nghe xong không vội vàng đưa tay giúp nàng xoay người lại, chuẩn bị làm lễ. Hàm Bắc không muốn chứng kiến cảnh tượng này, âm thầm rời khỏi vị trí của mình.
Khi y vừa mới bước ra khỏi điện Hồng Anh, thấy Kỳ Thiên đang đứng ở bên ngoài điện. Hàm Bắc hơi khẽ nhướng mày, đi tới: "Kỳ Ngự sử, sao ngài không vào bên trong? Chẳng phải hôm nay là ngày vui của Kỳ tiểu thư sao?".
"Là, là tại hạ không dám vào." Kỳ Thiên ngẩng đầu lên nhìn thấy y đang đang đi về phía này, ngập ngừng trả lời: "Nữ tử thành thân, là chuyện tốt, chuyện tốt. Nhưng ngài xem, Kỳ gia chúng tôi cũng chỉ có duy nhất một nữ tử này. Giờ Kỳ nhi được gả vào cung làm phi, không biết bao giờ mới được gặp lại".
Hàm Bắc nghe câu này, trong lòng khẽ trùng xuống, y cũng lâu rồi chưa trở về thăm nhà. Hàm Bắc không nói gì nhiều, chỉ khẽ vỗ vai ông an ủi vài câu, đợi tâm trạng của ông tốt lên một chút mới hồi phủ.
Sau khi làm lễ xong, buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu. Thủy Thiên Quân cùng Kỳ Phi vào bên trong điện, ngồi ở nơi cao nhất. Hắn đưa mắt nhìn xuống, thấy vị trí kia không có ai ngồi, biết y đã rời đi rồi.
Kỳ Phi ngồi với hắn một lúc rồi xin phép rời đi, Thủy Thiên Quân cũng không phản đối. Hắn ngồi dự tiệc thêm một lúc nữa mới trở về Lục Uy cung. Thuần công công thấy hắn có chút mệt mỏi, lập tức sai người nấu canh giải rượu và đốt trầm hương lên cho hắn.
"Hàm Bắc, hắn rời đi từ khi nào?".
Hàm Bắc vừa mới hồi phủ đã giam mình ở trong thư phòng, uống rượu. Nhớ lại hình ảnh người kia mặc hỉ phục cùng nữ nhân làm lễ bái, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét. Hàm Bắc đem đốt tập phong thư để ở trong hộc tủ, nhìn từng mảnh giấy đầy chữ bắt đầu cháy xém, trong lòng chợt trống rỗng một khoảng.
"Thái úy, có chuyện xảy ra rồi".
Mà Hàm Thái úy ở phía dưới nghe bản chiếu lệnh khẽ nhíu mày, tuy thần tử không thể nhìn thẳng mặt vua nhưng y không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt Hoàng Thượng lúc này vẫn bình thản nhìn hai triều thần đang quỳ ở phía dưới, đáy mắt không nổi lên một tia hài lòng. Hàm Thái úy quả thật không nghĩ đến, một việc không đầu không đuôi này mà Hoàng Thượng lại có thể ra án phạt nặng như thế mà có lẽ hắn làm vậy cũng không chắc là vì y, nên Hàm Thái úy cũng không dám suy diễn.
Thời điểm biên cương không còn giao tranh giữa các nước với nhau, triều đình cũng không có việc gì đáng phải lưu tâm nên buổi thiết triều cũng nhanh chóng kết thúc. Đúng lúc Thuần công công đang chuẩn bị lên tiếng, Trương Tham tri ở phía dưới sực nhớ ra chuyện gì, vội vàng đứng ra, chắp tay trước ngực mà cúi đầu hành lễ: "Bẩm Bệ Hạ, thần có chuyện muốn bẩm tấu".
Thủy Thiên Quân chuẩn bị đứng dậy rời đi, vừa nghe thấy có người muốn bẩm tấu, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng hắn vẫn bình thản ngồi xuống, trầm mặc nhìn kẻ kia một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Trương Tham tri, khanh có gì muốn nói?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ, cũng sắp đến kỳ hạn mười năm nước Quyên tiến cống cho nước ta rồi." Trương Tham tri đã qua độ tứ tuần, đối diện với tình tính không tốt của hắn không những không sợ hãi, còn ôn tồn bẩm tấu: "Vừa rồi, nước Quyên mới gửi phong thư đến. Nói sau khi hết kỳ hạn mười năm, họ muốn ngừng tiến cống cho nước ta. Hơn nữa, nước Quyên còn muốn đưa Lan Lăng Quận vương trở về".
Trương Tham tri vừa nói xong lập tức kéo đến một trận tranh cãi, người thì đồng ý thỏa hiệp nhưng có kẻ lại một mực không chấp thuận. Hoàng Thượng ngồi ở phía trên nghe xong, chỉ im lặng nhìn các triều thần cãi nhau trong triều. Mãi sau hắn mới trầm giọng lên tiếng: "Đủ rồi".
Lời nói vừa dứt, đám triều thần ở phía dưới lập tức im lặng, không ai dám nói thêm câu nào. Hoàng Thượng thở dài, nhìn sang phía bên kia, cất giọng hỏi: "Thẩm Thái tông, khanh thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?".
Thẩm Thái tông vừa nghe thấy tên mình, vội vã bước ra hành lễ. Người lão hơi khom xuống, thận trọng bẩm lên: "Hồi bẩm Bệ Hạ, theo như thần thấy. Nếu nước Quyên muốn ngưng tiến cống, vậy ta cũng không cần làm khó họ thêm nữa. Còn về việc còn lại, thần nghĩ, ta không nên để cho nước Quyên đưa Lan Lăng Quận vương trở về".
"Chuyện nước Quyên muốn ngưng tiến cống, trẫm có thể hiểu." Hoàng Thượng hiểu rõ dụng ý của lão, nhưng còn nhiều quan viên vẫn để tâm đến việc nuôi không kẻ thù suốt gần mười năm qua, vì thế để triều thần chấp nhận quy thuận, hắn không ngại hỏi lại: "Nhưng tại sao Lan Lăng Quận vương không thể trở về?".
Thẩm Thái tông không hồ đồ, lão suy nghĩ cẩn thận mới chậm rãi đáp lại: "Hồi bẩm Bệ Hạ, việc đồng ý nước Quyên đưa Lan Lăng Quận vương trở về, có thể gây bất lợi cho ta." Ông vừa nói vừa lấy ra một phong thư nhỏ, đưa cho Thuần công công trình lên Hoàng Thượng. Đợi hắn đọc xong, Thẩm Thái tông mới nói tiếp.
"Đây là khế giao ước năm đó giữa hai nước mà Tiên Đế giao cho thần giữ. Trong đó có ghi, thời điểm nước Quyên không còn dã tâm đánh chiếm nước ta mới đồng ý để Lan Lăng Quận vương trở về. Nhưng hiện tại, nước Quyên không những chưa từ bỏ ý định muốn nuốt chửng ta, hơn nữa năm trước còn đưa người sang thăm dò biên cương. Do đó thần nghĩ, nếu ta đồng ý để nước Quyên đưa người về như vậy thì họ không cần phải dè chừng ta nữa".
Nhị Thừa tướng nghe xong, cũng gật gù đồng tình. Quay sang nhìn người bên cạnh, thấy Diệp Thái sử có vẻ chưa phục, lập tức đứng ra nói thêm: "Thẩm Thái tông nói rất đúng. Nước Quyên tuy là một nước không lớn nhưng lại có dã tâm không nhỏ, ngày trước chúng đem hơn mười vạn quân sang đánh chiếm nước ta, sau này Tiên Đế lâm trận mới khiến chúng thất bại mà lui binh. Việc tiến cống, ta có thể xóa bỏ nhưng về việc của Lan Lăng Quận vương, nếu như đồng ý cho hắn về nước, chẳng khác nào ta đang thả hổ về rừng".
Nhị Lam vừa dứt lời, các quan thần trong triều giương mắt lên nhìn nhau, nhưng chẳng thể phản bác được chỉ có thể cúi đầu im lặng. Thấy không còn ai phản đối chuyện này, Hoàng Thượng mới chậm rãi lên tiếng: "Được rồi, mọi việc cứ quyết định vậy đi. Còn về việc hồi âm nước Quyên, Thẩm Thái tông, khanh lựa lời mà viết thư trả lời. Cố gắng hạn chế xung đột giữa hai nước".
"Thần tuân chỉ." Thẩm Thái tông khẽ khom người nhận chỉ. Thuần công công nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng: "Bãi triều".
Sau khi bãi triều, Hàm Bắc nhàn nhã đi đến một tửu lâu nhỏ ở phía nam Kinh Thành. Y mân mê miệng chén rượu trên bàn, mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Dương Vu Trạch từ đâu đi tới, chậm rãi ngồi xuống. Thấy y không để ý tới mình, gã với lấy cướp đi chén rượu trên tay y, nói: "Sao vậy? Ai chọc phải Thái úy nhà ta rồi?".
Hàm Bắc nhướng mày nhìn gã một lúc nhưng không buồn mở miệng, Dương Vu Trạch thấy y như vậy cũng không muốn chọc thêm nữa, rót cho y một chén rượu khác. Gã uống xong chén rượu của mình, cẩn thận lấy ra trong ống tay áo một phong thư nhỏ đưa cho y. Hàm Bắc chậm chạp nhận lấy, mân mê miệng chén mãi sau mới mở thư ra đọc.
"Nước Quyên vừa gửi phong thư đến, hẳn Thái úy đã biết chuyện rồi, thuộc hạ không nói lại nữa." Dương Thiếu úy vừa rót rượu vừa nhìn y, thận trọng lên tiếng: "Việc nước Quyên muốn đưa Lan Lăng Quận vương trở về, có lẽ không đơn giản như vậy. Thuộc hạ ở biên cương giáp nước Quyên hơn hai năm nay, mà hai năm này, nước Quyên không ngừng chiêu mộ binh sĩ khắp nơi, đến giờ cũng đã hơn ba mươi vạn quân rồi".
Sau khi đọc xong, Hàm Thái úy đem phong thư đi đốt. Y nhàn nhạt nhìn chén rượu trên bàn mà thở dài. "Hẳn là đã muốn phản công rồi, chỉ tiếc thời cơ không đủ. Trong buổi thiết triều sáng nay, Hoàng Thượng đã ra thánh chỉ, chấp nhận để nước Quyên ngừng tiến cống nhưng không đồng ý để họ đưa Lan Lăng Quận vương trở về".
Dương Thiếu úy nghe xong cũng cảm thấy an tâm, nói tiếp: "Lan Tri Lâm không thể trở về, kế hoạch của nước Quyên tạm thời phải dừng lại. Dù sao thì Quận vương cũng là cháu ngoại của Tiên Đế nước Quyên, hẳn sẽ không bỏ mặc Lan Tri Lâm đâu".
"Cũng chưa biết được." Y suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng, mắt nhìn người kia rồi lại nhìn ra bên ngoài, thở dài. "Lan Tri Lâm dù sao cũng không phải Thế Tử, hắn sống hay chết, nước Quyên chưa chắc đã quan tâm. Dương Thiếu úy, ngươi ở biên cương để ý một chút, nếu có biến động gì thì lập tức gửi thư cấp cho ta".
"Thuộc hạ tuân mệnh".
Dương Vu Trạch ngồi với y thêm một lúc nữa, thấy sắc trời không tốt đành cáo từ rồi cùng tên lính đang canh ngoài cửa rời đi. Hàm Bắc ngồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, mới nhàn nhã đứng dậy trở về. Vừa bước ra khỏi cửa tửu lâu, đã thấy lão quản gia đang chờ ở bên đường, y khẽ cười mà nhanh chóng lên xe ngựa, hồi phủ.
Việc nước Quyên gửi phong thư đến xử lý cũng đã tương đối, tình hình biên cương vẫn chưa có gì đáng lo ngại. Hơn tháng nay, Hàm Bắc ngoài việc vào cung thiết triều cũng chẳng có việc gì để làm. Mỗi khi rảnh rỗi, hắn sẽ cùng với Chu Thừa Hạo và An Dĩ Tường luyện kiếm, tập bắn cung lại cùng nhau uống trà chiều.
Khi Hàm Bắc dường như quên mất một việc quan trọng thì cảnh tượng trong cung khiến y sực tỉnh, cho dù y muốn quên cũng chẳng được. Ba hôm nữa, Thủy Thiên Quân lập phi mà bản thân cũng đã đồng ý có mặt tại buổi lễ lần này, Hàm Bắc giờ muốn trốn cũng chẳng thể trốn được nữa.
"Bẩm Bệ Hạ, Hàm Thái úy triệu kiến." Thuần công công nhẹ nhàng bước vào bẩm báo, Thủy Thiên Quân dạo gần đây ngoài việc duyệt tấu chương ra cũng không có việc gì, mau chóng cho y vào triệu kiến.
Hàm Bắc bước vào chính điện trong tâm trạng không mấy vui vẻ, sắc mặt y âm trầm, quỳ xuống hành lễ. Thủy Thiên Quân khẽ nâng tầm mắt, thấy y vừa quỳ lập tức đi đến, đỡ y đứng dậy: "Được rồi, đứng dậy đi. Khi không có người khác, ngươi không cần đa lễ với ta".
Tiếng cười khẽ vọng, khiến tai y run lên. Những lời hắn vừa nói, Hàm Bắc không hề phản bác một câu rồi lại nhìn ra ngoài. Thủy Thiên Quân thấy y như vậy nhưng không nói gì, chỉ đưa y một chồng văn thư trên bàn. Hàm Bắc đưa tay nhận lấy, nhìn qua cũng đoán được những văn thư này được gửi từ biên cương. Y ngồi xuống bên cạnh án thư, đọc xong mà tảng đá đè trong lòng liền được gỡ xuống.
"Yên tâm, nước Quyên hiện tại chưa có khả năng làm phản. Tuy việc chúng chiêu mộ binh sĩ cùng với thu gom hàng tá vũ khí, cũng khiến ta cảm thấy đau đầu. Nhưng trước mắt, chúng sẽ không có hành động gì bất thường." Thủy Thiên Quân thấy sắc mặt của y, đoán được Hàm Bắc đang nghĩ gì, lập tức lên tiếng trấn an. "Ba hôm nữa là ngày ta lập phi, ngươi cũng đừng quên đã nói gì với ta. Hôm đấy ngươi không có mặt, cứ chiếu theo pháp lệnh mà làm".
Hàm Bắc nghe xong đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nên không dám làm bừa, y vội vàng đáp lại rồi cùng hắn ra sân sau tập bắn cung.
Buổi lễ nạp phi lần này của Thủy Thiên Quân không lớn, nhưng vẫn khiến đám quan thần trong triều phải trầm trồ ngạc nhiên. Người mà hắn nạp phi lần này là con gái của Kỳ Ngự sử, Kỳ Hinh Thần. Nàng là nữ tử duy nhất của Kỳ Thiên, một trong những đóa hoa khả ái nhất Kinh Thành.
Thủy Thiên Quân nay khoác trên mình một bộ hỉ phục màu đỏ, trên áo thêu hình con rồng, làm tôn lên nét thanh tú trên khuôn mặt của hắn. Hàm Bắc không an phận đứng ở dưới điện Hồng Anh, ngước lên nhìn người nọ một cái, trong lòng hẫng một nhịp. Quả nhiên, y không nên đến buổi lễ này.
Giờ Tỵ vừa điểm, hai bên cổng điện Hồng Anh mở rộng, ở phía chính giữa chính là Kỳ Hinh Thần. Nàng mặc một bộ hỉ phục thêu chim phượng, trên đầu đội mũ phượng được chạm khắc tinh xảo. Kỳ Hinh Thần chậm rãi bước lên từng bậc điện, Thủy Thiên Quân nhìn thấy nàng đến gần, giơ tay ra đỡ. Nàng khẽ mỉm cười mà đưa tay cho hắn.
Hắn như có như không nhìn nàng mỉm cười, Lục Chủ sự thấy giờ lành đã điểm, hối thúc hai người làm lễ bái. Thủy Thiên Quân nghe xong không vội vàng đưa tay giúp nàng xoay người lại, chuẩn bị làm lễ. Hàm Bắc không muốn chứng kiến cảnh tượng này, âm thầm rời khỏi vị trí của mình.
Khi y vừa mới bước ra khỏi điện Hồng Anh, thấy Kỳ Thiên đang đứng ở bên ngoài điện. Hàm Bắc hơi khẽ nhướng mày, đi tới: "Kỳ Ngự sử, sao ngài không vào bên trong? Chẳng phải hôm nay là ngày vui của Kỳ tiểu thư sao?".
"Là, là tại hạ không dám vào." Kỳ Thiên ngẩng đầu lên nhìn thấy y đang đang đi về phía này, ngập ngừng trả lời: "Nữ tử thành thân, là chuyện tốt, chuyện tốt. Nhưng ngài xem, Kỳ gia chúng tôi cũng chỉ có duy nhất một nữ tử này. Giờ Kỳ nhi được gả vào cung làm phi, không biết bao giờ mới được gặp lại".
Hàm Bắc nghe câu này, trong lòng khẽ trùng xuống, y cũng lâu rồi chưa trở về thăm nhà. Hàm Bắc không nói gì nhiều, chỉ khẽ vỗ vai ông an ủi vài câu, đợi tâm trạng của ông tốt lên một chút mới hồi phủ.
Sau khi làm lễ xong, buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu. Thủy Thiên Quân cùng Kỳ Phi vào bên trong điện, ngồi ở nơi cao nhất. Hắn đưa mắt nhìn xuống, thấy vị trí kia không có ai ngồi, biết y đã rời đi rồi.
Kỳ Phi ngồi với hắn một lúc rồi xin phép rời đi, Thủy Thiên Quân cũng không phản đối. Hắn ngồi dự tiệc thêm một lúc nữa mới trở về Lục Uy cung. Thuần công công thấy hắn có chút mệt mỏi, lập tức sai người nấu canh giải rượu và đốt trầm hương lên cho hắn.
"Hàm Bắc, hắn rời đi từ khi nào?".
Hàm Bắc vừa mới hồi phủ đã giam mình ở trong thư phòng, uống rượu. Nhớ lại hình ảnh người kia mặc hỉ phục cùng nữ nhân làm lễ bái, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét. Hàm Bắc đem đốt tập phong thư để ở trong hộc tủ, nhìn từng mảnh giấy đầy chữ bắt đầu cháy xém, trong lòng chợt trống rỗng một khoảng.
"Thái úy, có chuyện xảy ra rồi".