Chương : 11
Edit & Beta: Gấu và Thỏ
* * *
Liên tiếp ba ngày sau, Lý Thượng đi theo Hàn Đông cắm cọc ở cửa studio Bắc Ảnh nhưng chưa nhận được việc nào.
Sáng sớm phải dậy lúc năm giờ, không dám mặc quá nhiều đồ vì sợ ảnh hưởng hình tượng, trời thì ba bốn độ lạnh muốn đông cứng. Tra tấn thân thể cũng chưa tính làm gì, cái chính là dày vò tâm lý. Mọi thứ đều là “chờ”, vĩnh viễn không biết khi nào thì có cơ hội, vĩnh viễn nhìn không thấy đường ra.
Mặc dù là người được chọn, cùng lắm cũng chỉ được 60 đồng tiền ăn được chút cơm trưa. Đương nhiên, không có ai muốn chịu đói, Lý Thượng thấy trên mặt mỗi người đều hiện lên bốn chữ – mộng tưởng hão huyền.
Một giấc mộng này Hàn Đông mơ liền năm năm.
“Xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.” Hàn Đông vỗ vỗ bả vai Lý Thượng, “Đi thôi.”
Hai người đang muốn rẽ đi, đột nhiên một chiếc xe hơi sang trọng chạy từ phía đối diện tới, thẳng tới cửa studio Bắc Ảnh.
“Chậc chậc, Bentley.” Lý Thượng hai mắt tỏa sáng.
Hàn Đông ôm đầu hắn quay về phía mình, vênh váo nói, “Có cái gì hay mà nhìn? Chờ ca tỏa sáng mua cho cậu một chiếc!”
“Ha ha ha… Tôi chờ…” Lý Thượng ôm bả vai Hàn Đông bước nhanh.
Cảm giác xe chạy chậm lại, Lương Cảnh mới lười biếng mở mắt, “Tới rồi hả?”
Tài xế ừ một tiếng, lái xe vào chỗ đỗ.
“Giám chế Lương, ngài muốn tìm diễn viên phụ thì gọi một cú là được rồi, việc gì phải tự mình tới đây.”
Trước khi công ty công bố chính thức, Lương Cảnh đương nhiên sẽ không để lộ tin tức gì về bộ phim, nói qua loa với người phụ trách: “Nhân vật quần chúng lần này tương đối đặc biệt, không có yêu cầu về tuổi tác, điều kiện duy nhất là chân phải dàn. Bắt đầu từ hôm nay, để ý nếu thấy người nào chân dài thì gọi người đó vào.”
“Được! Tôi tìm người giao phó!”
Sau khi Lương Cảnh ra ngoài, trợ lý Tiểu Văn nhịn không được hỏi: “Ngài xác định người kia là diễn viên quần chúng chứ?”
“Nếu đã xuất hiện ở đây vậy xác suất là rất cao, tôi cũng chỉ có thể thử thời vận thôi.”
Buổi chiều, Lý Thượng như thường lệ giúp Hàn Đông dọn phòng, ráng giảm bớt tội “không trả tiền thuê nhà”.
Hàn Đông ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ, lúc trở về bên cạnh còn dẫn theo một người.
“Bạn gái tôi, Nam Trinh.” Hàn Đông giới thiệu với Lý Thượng.
Lý Thượng chớp mắt sửng sốt, cô gái này thật quá đẹp, đoan trang thanh lệ, nụ cười ngọt ngào, hơn nữa đứng cạnh một tên vừa tra vừa lưu manh như Hàn Đông, quả thật có cảm giác phí của trời ban.
“Em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi mua đồ ăn về.” Hàn Đông nói với Nam Trinh.
Lý Thượng vội vàng đứng dậy, “Để tôi đi mua cho, hai người tán gẫu đi.”
“Không cần đâu.” Hàn Đông thẳng thừng từ chối rồi lại hướng ánh mắt ôn nhu về phía Nam Trinh, “Cậu không biết em ấy thích ăn gì.”
Nam Trinh nở nụ cười ngốc nghếch kinh điển như sa vào bể tình.
Hàn Đông không choàng hờ áo khoác, trước khi ra khỏi cửa không quên vuốt mặt Nam Trinh, “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại.” Cưng chìu cười một cái tiêu sái rồi xoay người, cuồng bá khốc suất xoay người bước đi.
[cuồng: cuồng ngạo, bá: bá đạo, khốc: cool, suất: đẹp trai]
Lý Thượng tương đối nhiều chuyện, Nam Trinh cũng không phải người hướng nội, rất nhanh đã hàn huyên qua lại. Lý Thượng biết Nam Trinh là người Bắc Kinh, hơn nữa còn đang học nghiên cứu sinh, trong lòng càng nghi ngờ.
“Hẳn là không ít người theo đuổi cô ha?” Ý là tại sao cô lại chọn Hàn Đông.
Nam Trinh cười cười, “Có thì có, nhưng bọn họ chỉ làm mấy chiêu bên ngoài thôi, Hàn Đông thi khác. Lúc tôi và anh ấy mới biết nhau, anh ấy đã đoán ra ngay tôi thích cái gì, ghét cái gì, ngay cả mỗi việc tôi trải qua anh ấy cũng biết, lúc ấy tôi cảm thấy người con trai này đặc biệt có cái tâm.”
Lý Thượng đỡ trán, nguyên lai đàn ông xem tướng cũng xem như có lợi trong tình trường.
* * *
Liên tiếp ba ngày sau, Lý Thượng đi theo Hàn Đông cắm cọc ở cửa studio Bắc Ảnh nhưng chưa nhận được việc nào.
Sáng sớm phải dậy lúc năm giờ, không dám mặc quá nhiều đồ vì sợ ảnh hưởng hình tượng, trời thì ba bốn độ lạnh muốn đông cứng. Tra tấn thân thể cũng chưa tính làm gì, cái chính là dày vò tâm lý. Mọi thứ đều là “chờ”, vĩnh viễn không biết khi nào thì có cơ hội, vĩnh viễn nhìn không thấy đường ra.
Mặc dù là người được chọn, cùng lắm cũng chỉ được 60 đồng tiền ăn được chút cơm trưa. Đương nhiên, không có ai muốn chịu đói, Lý Thượng thấy trên mặt mỗi người đều hiện lên bốn chữ – mộng tưởng hão huyền.
Một giấc mộng này Hàn Đông mơ liền năm năm.
“Xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.” Hàn Đông vỗ vỗ bả vai Lý Thượng, “Đi thôi.”
Hai người đang muốn rẽ đi, đột nhiên một chiếc xe hơi sang trọng chạy từ phía đối diện tới, thẳng tới cửa studio Bắc Ảnh.
“Chậc chậc, Bentley.” Lý Thượng hai mắt tỏa sáng.
Hàn Đông ôm đầu hắn quay về phía mình, vênh váo nói, “Có cái gì hay mà nhìn? Chờ ca tỏa sáng mua cho cậu một chiếc!”
“Ha ha ha… Tôi chờ…” Lý Thượng ôm bả vai Hàn Đông bước nhanh.
Cảm giác xe chạy chậm lại, Lương Cảnh mới lười biếng mở mắt, “Tới rồi hả?”
Tài xế ừ một tiếng, lái xe vào chỗ đỗ.
“Giám chế Lương, ngài muốn tìm diễn viên phụ thì gọi một cú là được rồi, việc gì phải tự mình tới đây.”
Trước khi công ty công bố chính thức, Lương Cảnh đương nhiên sẽ không để lộ tin tức gì về bộ phim, nói qua loa với người phụ trách: “Nhân vật quần chúng lần này tương đối đặc biệt, không có yêu cầu về tuổi tác, điều kiện duy nhất là chân phải dàn. Bắt đầu từ hôm nay, để ý nếu thấy người nào chân dài thì gọi người đó vào.”
“Được! Tôi tìm người giao phó!”
Sau khi Lương Cảnh ra ngoài, trợ lý Tiểu Văn nhịn không được hỏi: “Ngài xác định người kia là diễn viên quần chúng chứ?”
“Nếu đã xuất hiện ở đây vậy xác suất là rất cao, tôi cũng chỉ có thể thử thời vận thôi.”
Buổi chiều, Lý Thượng như thường lệ giúp Hàn Đông dọn phòng, ráng giảm bớt tội “không trả tiền thuê nhà”.
Hàn Đông ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ, lúc trở về bên cạnh còn dẫn theo một người.
“Bạn gái tôi, Nam Trinh.” Hàn Đông giới thiệu với Lý Thượng.
Lý Thượng chớp mắt sửng sốt, cô gái này thật quá đẹp, đoan trang thanh lệ, nụ cười ngọt ngào, hơn nữa đứng cạnh một tên vừa tra vừa lưu manh như Hàn Đông, quả thật có cảm giác phí của trời ban.
“Em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi mua đồ ăn về.” Hàn Đông nói với Nam Trinh.
Lý Thượng vội vàng đứng dậy, “Để tôi đi mua cho, hai người tán gẫu đi.”
“Không cần đâu.” Hàn Đông thẳng thừng từ chối rồi lại hướng ánh mắt ôn nhu về phía Nam Trinh, “Cậu không biết em ấy thích ăn gì.”
Nam Trinh nở nụ cười ngốc nghếch kinh điển như sa vào bể tình.
Hàn Đông không choàng hờ áo khoác, trước khi ra khỏi cửa không quên vuốt mặt Nam Trinh, “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại.” Cưng chìu cười một cái tiêu sái rồi xoay người, cuồng bá khốc suất xoay người bước đi.
[cuồng: cuồng ngạo, bá: bá đạo, khốc: cool, suất: đẹp trai]
Lý Thượng tương đối nhiều chuyện, Nam Trinh cũng không phải người hướng nội, rất nhanh đã hàn huyên qua lại. Lý Thượng biết Nam Trinh là người Bắc Kinh, hơn nữa còn đang học nghiên cứu sinh, trong lòng càng nghi ngờ.
“Hẳn là không ít người theo đuổi cô ha?” Ý là tại sao cô lại chọn Hàn Đông.
Nam Trinh cười cười, “Có thì có, nhưng bọn họ chỉ làm mấy chiêu bên ngoài thôi, Hàn Đông thi khác. Lúc tôi và anh ấy mới biết nhau, anh ấy đã đoán ra ngay tôi thích cái gì, ghét cái gì, ngay cả mỗi việc tôi trải qua anh ấy cũng biết, lúc ấy tôi cảm thấy người con trai này đặc biệt có cái tâm.”
Lý Thượng đỡ trán, nguyên lai đàn ông xem tướng cũng xem như có lợi trong tình trường.