Chương : 36
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Đê ma ma! Lại còn ngạo kiều… Hàn Đông hùng hùng hổ hổ đứng dậy. Nhiệt độ ngoài hành lang và trong phòng chênh lệch nhau rất nhiều, Hàn Đông chỉ mặc một cái áo ngủ, lạnh tới phát run.
Bất đắc dĩ lại ấn chuông cửa.
Vương Trung Đỉnh nhìn thấy mặt Hàn Đông trên màn hình liên lạc trước cửa, lạnh lùng hỏi: “Làm gì?”
“Bên ngoài lạnh như vậy, tôi như thế này đi ra ngoài sẽ bị đông chết đó!”
Vương Trung Đỉnh thái độ hờ hững, “Cậu không phải giỏi trần truồng chạy ra ngoài sao?”
“Anh nói như vậy cũng được hả?” Hàn Đông bày vẻ nịnh nọt lấy lòng nói với cái màn hình, “Anh muốn đùa giỡn lưu manh thế nào cũng được, nhưng đừng làm trò trước mặt tôi, OK?”
Vương Trung Đỉnh chán chả buồn nói tiếp, trực tiếp trở về làm chuyện của mình.
Hàn Đông bắt đầu liên tiếp ấn chuông cửa, ồn ào ồn ào không dứt, sau lại im bặt. Hai mươi phút trôi qua, ngay lúc Vương Trung Đỉnh nghĩ người cũng đi rồi, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh âm trầm.
“Vương tổng, nếu tôi đoán không nhầm, trong nhà anh hẳn là có giấu một đứa nhỏ?”
Vương Trung Đỉnh rùng mình một cái, chuyện này trừ bỏ Vạn Lý Tình, hắn chưa hề nói với ai, kể cả Phùng Tuấn và Nhị Lôi.
Cửa mở, Vương Trung Đỉnh hỏi: “Cậu muốn cái gì?”
“Dễ mà, vào đổi bộ đồ đã.”
Vương Trung Đỉnh nghiêng người để Hàn Đông vào.
Hàn Đông thống khoái, cái đó gọi là thần bí. Mười phút trôi qua, Vương Trung Đỉnh quay lại phòng ngủ, trên người Hàn Đông vẫn là bộ áo ngủ kia.
“Đồ này chất vải khá tốt, nhưng mà nhìn thì hơi già.”
“Cái quần này màu sáng quá, rất dễ dính bẩn.”
“Đôi giày này khó mua lắm đúng không?”
“…”
Năm giây sau, Hàn Đông bị hai anh chàng đô con túm tới góc tường, một người phụ trách giữ, một người phụ trách lột đồ. Ba giây sau nữa, Hàn Đông mặc chỉnh tề bị “mời” ra khỏi văn phòng.
Có điều, yêu sách xong còn muốn chạy lấy người? Không có cửa đâu!
Hàn Đông bị hai vệ sĩ trực tiếp kéo vào phòng tối.
Người thẩm vấn là quản lý Quan Quyền Thăng, nắm giữ rất nhiều tư liệu của giới nghệ sĩ, dưới cặp mắt sắc bén như chim ưng của hắn, không ai dám nói lời không thật.
“Nói, tới đây làm gì?” Quan Quyền Thăng lạnh giọng chất vấn.
Hàn Đông hỏi lại: “Đồng chí nói tới đây là chỉ cái gì?”
Quan Quyền Thăng lời ít ý nhiều, “Ai ở đằng sau ra lệnh cho cậu?”
“Người ra lệnh cho tôi nhiều lắm, anh phải nói rõ là chuyện nào?”
Hàn Đông càng luyên thuyên, áp suất trong phòng càng tăng, hai người đàn ông đứng sau lưng Quan Quyền Thăng mặt cũng xác xơ tiêu điều, rất có bộ dáng vừa bị tịch thu tài sản.
Quan Quyền Thăng mặt không chút thay đổi kể ra: “Về mọi chuyện của Vương tổng.”
Nhớ tới việc “Vương tổng giấu một đứa trẻ”, Hàn Đông vẫn còn tức giận.
Lúc ấy hắn đang đứng ngoài cửa, màn hình trên tường vừa lúc hiện ra khuôn mặt Vương Trung Đỉnh. Từ lúc Hàn Đông tính ra hai người nhân duyên xứng đôi xong rất không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó lần nữa. Hôm nay tâm huyết dâng trào, muốn nhìn thử xem chướng ngại tình cảm của hai người là cái gì, không ngờ lại nhìn thấy một đứa trẻ!
Mắt tôi bị làm sao vậy? Hàn Đông nghĩ muốn quỳ xuống đất khóc rống, mi nói mạng mi tuyệt phối với một thằng đàn ông còn chưa tính, lại còn má nó là người đã có gia đình!
“Hỏi cậu sao không trả lời!” Quan Quyền Thăng rầm một tiếng lên bàn thẩm vấn.
Hàn Đông ăn ngay nói thật, “Tôi tính ra.”
“Cậu tính ra?” Quan Quyền Thăng cười lạnh một tiếng, “Vậy tính thử cho tôi một cái xem.”
Hàn Đông tùy tiện quét mắt một cái, rồi ghé tai hắn nói nhỏ: “Quản lý Quan, bên ngoài của anh có nuôi một vị, lại còn là Bạch Hổ…” [???????]
Quan Quyền Thăng quả thật nháy mắt vặn vẹo, trong măt lộ ra khiếp sợ không thể che giấu.
“Tôi nói đúng đúng không?” Hàn Đông cười tới đểu cáng.
“Bậy bạ!” Quan Quyền Thăng cứng giọng, “Mi là người của tà giáo nào?”
“Tôi của Bạch Liên giáo! Dung ma ma có ký hợp đồng với công ty này không? Tới đây tới đây, để bà ta xử lý tôi, ha ha ha ha ha…”
Quan Quyền Thăng mạnh mẽ đứng lên, hổn hển phất tay với vệ sĩ.
“Đi đi đi, đi gọi bác sĩ.”
Bác sĩ tâm lý tới, kiểm tra cho Hàn Đông kỹ lưỡng suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng kết quả trở về tay Vương Trung Đỉnh.
“Lúc nói chuyện với quản lý Quan, thái độ rất thành khẩn, lời nói cũng đều là thật. Sau khi kiểm tra, không có bệnh gì về đầu óc, cũng không có chướng ngại tâm lý gì hết.”
Kết luận, là một quý ông hết sức bình thường!
* * *
Đê ma ma! Lại còn ngạo kiều… Hàn Đông hùng hùng hổ hổ đứng dậy. Nhiệt độ ngoài hành lang và trong phòng chênh lệch nhau rất nhiều, Hàn Đông chỉ mặc một cái áo ngủ, lạnh tới phát run.
Bất đắc dĩ lại ấn chuông cửa.
Vương Trung Đỉnh nhìn thấy mặt Hàn Đông trên màn hình liên lạc trước cửa, lạnh lùng hỏi: “Làm gì?”
“Bên ngoài lạnh như vậy, tôi như thế này đi ra ngoài sẽ bị đông chết đó!”
Vương Trung Đỉnh thái độ hờ hững, “Cậu không phải giỏi trần truồng chạy ra ngoài sao?”
“Anh nói như vậy cũng được hả?” Hàn Đông bày vẻ nịnh nọt lấy lòng nói với cái màn hình, “Anh muốn đùa giỡn lưu manh thế nào cũng được, nhưng đừng làm trò trước mặt tôi, OK?”
Vương Trung Đỉnh chán chả buồn nói tiếp, trực tiếp trở về làm chuyện của mình.
Hàn Đông bắt đầu liên tiếp ấn chuông cửa, ồn ào ồn ào không dứt, sau lại im bặt. Hai mươi phút trôi qua, ngay lúc Vương Trung Đỉnh nghĩ người cũng đi rồi, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh âm trầm.
“Vương tổng, nếu tôi đoán không nhầm, trong nhà anh hẳn là có giấu một đứa nhỏ?”
Vương Trung Đỉnh rùng mình một cái, chuyện này trừ bỏ Vạn Lý Tình, hắn chưa hề nói với ai, kể cả Phùng Tuấn và Nhị Lôi.
Cửa mở, Vương Trung Đỉnh hỏi: “Cậu muốn cái gì?”
“Dễ mà, vào đổi bộ đồ đã.”
Vương Trung Đỉnh nghiêng người để Hàn Đông vào.
Hàn Đông thống khoái, cái đó gọi là thần bí. Mười phút trôi qua, Vương Trung Đỉnh quay lại phòng ngủ, trên người Hàn Đông vẫn là bộ áo ngủ kia.
“Đồ này chất vải khá tốt, nhưng mà nhìn thì hơi già.”
“Cái quần này màu sáng quá, rất dễ dính bẩn.”
“Đôi giày này khó mua lắm đúng không?”
“…”
Năm giây sau, Hàn Đông bị hai anh chàng đô con túm tới góc tường, một người phụ trách giữ, một người phụ trách lột đồ. Ba giây sau nữa, Hàn Đông mặc chỉnh tề bị “mời” ra khỏi văn phòng.
Có điều, yêu sách xong còn muốn chạy lấy người? Không có cửa đâu!
Hàn Đông bị hai vệ sĩ trực tiếp kéo vào phòng tối.
Người thẩm vấn là quản lý Quan Quyền Thăng, nắm giữ rất nhiều tư liệu của giới nghệ sĩ, dưới cặp mắt sắc bén như chim ưng của hắn, không ai dám nói lời không thật.
“Nói, tới đây làm gì?” Quan Quyền Thăng lạnh giọng chất vấn.
Hàn Đông hỏi lại: “Đồng chí nói tới đây là chỉ cái gì?”
Quan Quyền Thăng lời ít ý nhiều, “Ai ở đằng sau ra lệnh cho cậu?”
“Người ra lệnh cho tôi nhiều lắm, anh phải nói rõ là chuyện nào?”
Hàn Đông càng luyên thuyên, áp suất trong phòng càng tăng, hai người đàn ông đứng sau lưng Quan Quyền Thăng mặt cũng xác xơ tiêu điều, rất có bộ dáng vừa bị tịch thu tài sản.
Quan Quyền Thăng mặt không chút thay đổi kể ra: “Về mọi chuyện của Vương tổng.”
Nhớ tới việc “Vương tổng giấu một đứa trẻ”, Hàn Đông vẫn còn tức giận.
Lúc ấy hắn đang đứng ngoài cửa, màn hình trên tường vừa lúc hiện ra khuôn mặt Vương Trung Đỉnh. Từ lúc Hàn Đông tính ra hai người nhân duyên xứng đôi xong rất không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó lần nữa. Hôm nay tâm huyết dâng trào, muốn nhìn thử xem chướng ngại tình cảm của hai người là cái gì, không ngờ lại nhìn thấy một đứa trẻ!
Mắt tôi bị làm sao vậy? Hàn Đông nghĩ muốn quỳ xuống đất khóc rống, mi nói mạng mi tuyệt phối với một thằng đàn ông còn chưa tính, lại còn má nó là người đã có gia đình!
“Hỏi cậu sao không trả lời!” Quan Quyền Thăng rầm một tiếng lên bàn thẩm vấn.
Hàn Đông ăn ngay nói thật, “Tôi tính ra.”
“Cậu tính ra?” Quan Quyền Thăng cười lạnh một tiếng, “Vậy tính thử cho tôi một cái xem.”
Hàn Đông tùy tiện quét mắt một cái, rồi ghé tai hắn nói nhỏ: “Quản lý Quan, bên ngoài của anh có nuôi một vị, lại còn là Bạch Hổ…” [???????]
Quan Quyền Thăng quả thật nháy mắt vặn vẹo, trong măt lộ ra khiếp sợ không thể che giấu.
“Tôi nói đúng đúng không?” Hàn Đông cười tới đểu cáng.
“Bậy bạ!” Quan Quyền Thăng cứng giọng, “Mi là người của tà giáo nào?”
“Tôi của Bạch Liên giáo! Dung ma ma có ký hợp đồng với công ty này không? Tới đây tới đây, để bà ta xử lý tôi, ha ha ha ha ha…”
Quan Quyền Thăng mạnh mẽ đứng lên, hổn hển phất tay với vệ sĩ.
“Đi đi đi, đi gọi bác sĩ.”
Bác sĩ tâm lý tới, kiểm tra cho Hàn Đông kỹ lưỡng suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng kết quả trở về tay Vương Trung Đỉnh.
“Lúc nói chuyện với quản lý Quan, thái độ rất thành khẩn, lời nói cũng đều là thật. Sau khi kiểm tra, không có bệnh gì về đầu óc, cũng không có chướng ngại tâm lý gì hết.”
Kết luận, là một quý ông hết sức bình thường!