Chương : 59
Đêm khuya trong Di trữ cung, cảnh vật yên tĩnh, ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến hơi lay động, mờ mờ ảo ảo bao phủ Di trữ cung, trông có vẻ quỷ dị âm trầm
Bởi vì lạnh lẽo, đã sáng rồi mà Lục phù vẫn cuộn mình trong chăn, liền bảo Minh châu Minh nguyệt đi nghỉ ngơi, nàng biết hai thị nữ nầy cũng không đơn giản, bước đi nhẹ nhàng chứng tỏ họ là người biết võ công, có lẽ được Tấn vương phái tới đây để giám sát nàng.
Bóng đêm làm cho hô hấp vào ban đêm có vẻ khó khăn hơn, Lục phù nằm ở trên giường trằn trọc, cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Nghe gió mạnh ngoài cửa sổ không ngừng gào thét, trong đêm giống như tiếng dã thú rít gào, như muốn nuốt sống tất cả vạn vật trên thế gian.
Lục phù ngồi dậy, rồi thở dài, cho đến hôm nay nàng vẫn còn lo lắng, ý định muốn đánh cuộc cho thấy nàng phải hoàn toàn tin tưởng Sở cảnh mộc.
Nếu mà hắn đến đây, ván cờ vì thế sẽ bị sửa lại.
Nàng kéo chăn cao lên đắp kín cả thân mình, …….
Phù nhi, hận thù của ngươi, ta giúp ngươi báo.
Dù cho ta có dùng cả đời mình, cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng cả đời của ngươi.
Những lời nói của Sở cảnh mộc như còn vang bên tai, thanh thanh công kích linh hồn của nàng, đáy lòng vốn lạnh lẽo cứng rắn cũng mềm yếu đi, cho tới khi rơi vào cảnh giam cầm nàng mới cảm nhận được tấm lòng của hắn rất đáng được trân quý.
Sở cảnh mộc, nếu ta tin ngươi một lần, khi thua ta sẽ mất tất cả.!
Ngươi…đáng giá sao?
Những việc sau khi gặp Sở cảnh mộc như chậm rãi hiện lên trong trí óc, sự thanh nhuận của hắn, sự lãnh liệt, uất hận, thâm trầm của hắn, còn có sự vui vẻ …tức giận……
Có thể nói cho ta biết kết quả của hôm nay là như thế nào không?
Thật là một kết quả khó xử.
Là một tình thế rất khó xử a!
Thật là phiền quá…!
Bỗng nhiên có một tiếng đàn mang nhiều tâm sự vang lên, triền miên không dứt, cuối cùng là một âm thanh cao vút, âm thanh cuối cùng đã vang lên, giống như có người đang luyện tập cầm nghệ ở vách bên kia cung điện.
Lục phù không chớp mắt, âm thầm cân nhắc, chắc là Minh châu Minh nguyệt đang ngủ. Đã nhiều ngày trôi qua, các nàng cũng hiểu được thân thể nàng không tốt, vừa chạng vạng đã leo lên giường sớm đi nghỉ ngơi. Hơn nữa Tấn vương dường như chắc chắn nàng không ra được hoàng cung nầy, cho nên không phái các nàng theo nàng từng bước.
Xốc chăn bông lên, Lục phù bước xuống giường, vội thay đổi y phục, cuối cùng khoác áo choàng lên người. Vừa mới ra khỏi nội thất liền thấy Minh châu, Minh nguyệt bên ngoài đang rúc vào nhau trên nhuyễn tháp ngủ say, bởi vì lạnh hai thân hình nho nhỏ chụm vào nhau, một cái chăn dường như không đủ ấm. Gió thổi đập vào cửa sổ rung động, cũng làm cho những sợi tóc các nàng bay hỗn loạn thoạt nhìn có vẻ yếu ớt đáng thương.
Thật là lạnh quá!
Lục phù chớp mi, xoay người quay trở về nội thất, nàng cầm cái chăn lên ngẩn người ra rồi để xuống, gương mặt xinh đẹp có điểm mê mang, bất quá là nhất thời sinh ra lòng thiện tâm, vừa mới xoay mình đi lại quay đầu lại, khẽ cắn môi, cầm lấy chăn bông.
Nhẹ nhàng đắp lên người Minh châu Minh nguyệt, trên giường nàng có hai cái chăn, đều làm bằng lông ngỗng có tác dụng giữ ấm rất tốt. Cảm nhận được Lục phù đã ra ngoài chính thất, hai người đồng loạt mở mắt, nhìn chăn trên ngừơi của mình,trong ánh mắt có tia cảm động, hai người trong lúc nhất thời vẫn duy trì tư thế cũ, cái gì cũng chưa nói.
Thật lâu sau.
“Minh châu phải đi theo sao…Tiếng đàn kia..”
“Lạnh quá! Chúng ta đi ngủ thôi. Hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon” Minh châu có chút đăm chiêu.
Đôi mắt trong trẻo nhắm lại.
Lục phù đi ra Di trữ cung, trong không khí lạnh lẽo có một mùi thơm ngát xông vào mũi, nàng không có lòng dạ nào bận tâm tới, khi ra ngoài cửa điện, tiếng đàn lại vang lên, dạo lên từ từ quấy nhiễu đôi tai không dứt, Lục phù hơi nhận ra phương hướng cứ theo tiếng đàn mà đi.
Đêm khuya rất yên tĩnh, chỉ có ánh đuốc lạnh băng quang mang, lâu lâu có ngự lâm quân ngẫu nhiên đi tuần ngang qua, Lục phù liền núp vào chỗ tối, rốt cuộc đi tới một tòa cung điện, khi ngẩng đầu lên không thấy một bảng hiệu nào, có lẽ nơi đây đã lâu rồi không có người ở. Lục phù vừa mới đi vào, mấy bóng đen liền bay tới trước mặt nàng.
“Phu nhân”
“Vương phi”
Bốn bóng người đều mặc y phục dạ hành, gồm có Vô danh Băng nguyệt và một nam một nữ. họ là người của Phù dung các, Sở nguyêt và Tịnh nguyệt.
“Đi vào bên trong rồi nói” Lục phù trầm tĩnh nói xong, ý bảo bọn họ đi vào gian phòng cũ nát.
Gian phòng cũ nát không thể ngăn được gió mạnh rít gaò thổi vào, thổi bay tro bụi làm cho có chút không thoải mái. Lục phù chớp chớp mi, tạm thời cũng không cần quan tâm những chuyện đó, nhìn quét qua bốn gương mặt đầy lo lắng, nàng nở nụ cười.
“Đừng nên lo lắng, ta không có chuyện gì đâu, nói cho ta nghe tình huống bên ngoài đi”
“Phu nhân tạm thời vẫn sóng lặng gió yên, chẳng qua là trong dân chúng, Phù dung vương phi là người tình nghi đứng sau lưng Phù dung huyết án, chuyện này được truyền rất nhanh trong kinh thành, lan tới các thành phụ cận, mọi người đều nói là vương phi bị oan. Tịnh nguyệt nghiêm túc nói xong, trên gương mặt đẹp đẽ không dấu được vẻ lo lắng.
Lục phù nhíu mày, trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng khi đang kể lại, chỉ thấy một ánh mắt bình tĩnh “ Việc nầy không quan trọng, còn trong triều có chuyện lớn gì xảy ra hay không?”
Băng nguyệt Vô danh cùng lắc đầu.
Gương mặt cương nghị của Vô danh không chút thả lỏng, chỉ bất động đứng ở bên phải của Lục phù giúp nàng cản gió, hắn biết nàng muốn hỏi về Sở cảnh mộc nên thản nhiên nói “ Trong triều gần đây rất yên lặng, theo kết quả đều tra Tấn vương đã điều động quân đội. Còn vương gia dường như cứ ở trong phủ không ra ngoài, vương gia đã biết người đang ở trong cung, nhưng vẫn phái đội thân vệ của vương phủ tìm kiếm chung quanh kinh thành. Trừ lần đó ra, mỗi ngày đều ở Tây sương.
“Nếu không có vẻ mặt lãnh liệt, có thể nói vương gia đang hưởng thụ những ngày tháng nhàn nhã.” Băng nguyệt có chút phẫn nộ tiếp lời.
“Nhàn nhã sao?” Lục phù không chớp mắt, từng cơn gió mạnh thổi vào trong phòng, nửa lạnh nửa ấm thổi qua lòng nàng, Sở cảnh mộc có dụng ý của mình, nói như vậy, nàng đã trở thành quân cờ của hắn?
“Sở nguyệt, thế lực của Dao quang hơn phân nửa tập trung ở kinh thành đúng không?” Lục phù nhìn về phía nam tử anh tuấn cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy”
“Tạm thời không nên có hành động gì “ Nàng thản nhiên ra lệnh, tạm thời không thể hoài nghi.
“Vương phi, ý của người là không cùng chúng ta ra cung?”
Băng nguyệt nóng nảy vọt tới, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ ửng, “Chúng ta đi vào đây là muốn đưa người ra cung,Tấn vương hung ác nham hiểm, ai biết được bước kế tiếp hắn muốn làm gì? Bôn nguyệt ngay từ đầu đã la hét muốn vào cung cứu người, vương phi bảo chúng ta nên nghe theo lời vương gia, nhưng chính là đã qua nhiều ngày như vậy, chúng ta thật sự không yên lòng, vương phi, người nên cùng chúng ta ra cung “
“Phu nhân, bên ngoài sẽ có người tiếp ứng, tuyệt đối sẽ làm đến thần không biết quỷ không hay, người còn lo lắng cái gì?”
“Ta muốn đánh cuộc một phen”
Trên mặt Lục phù hiện ra chút tươi cười, ở trong đêm đen, hai con ngươi phát ra ánh sáng uy nghiêm, nhưng cũng lộ ra vẻ hoang mang sâu kín, như bảo thạch sáng roi trong đêm
Những lời nầy vừa nói ra làm cho bốn người cùng im lặng.
Con ngươi thâm trầm của Vô danh lóe lên một chút, nhưng một giây sau lại không phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, vẫn như cũ đứng thẳng giúp nàng chắn gió lạnh, cảm xúc không tên vừa nổi lên trong nháy mắt bị gió lạnh đè ép xuống.
Hắn biết nàng đang đánh cuộc với cảm tình, cũng đánh cuộc với vận mệnh của nàng.
Tiền đặt cược là nàng, sống chết, vinh hoa hay nhục nhã, đều phụ thuộc vào một ý niệm của Sở cảnh mộc.
Bắt đầu từ khi nào nàng đã đối với Sở cảnh mộc tín nhiệm như vậy?
“Phu nhân, làm như vậy rất nguy hiểm, nếu Sở vương hắn….”Tịnh nguyệt quýnh lên, cũng không nói hết, khẽ cắn môi nói “Ít nhất cũng chọn trong Phù dung các ra vài người đếnđây âm thầm bảo vệ người, như vậy Thất phu nhân sẽ an tâm hơn”
“Cũng không cần” Lục phù cự tuyệt, giọng nói không manh mẽ, nhưng thái độ lại rất kiên trì.
Đánh cuộc, nàng muốn hoàn toàn đánh cuộc một lần.
Có đôi khi, một khi con người đã chấp nhất, căn bản không cần lý do, nếu không đạt được kết quả thì không thể bỏ qua.
“Chuyện nầy, Phù dung các không cần nhúng tay vào, trở về nói cho Thất nương biết đây là ý của ta. Còn nữa Băng nguyệt Bôn nguyệt Vô danh toàn bộ nghe theo sự an bài của vương gia”
Đối với Sở cảnh mộc mà nói.
Nàng không thể ra cung. điểm ấy nàng so với ai khác càng rõ ràng hơn, nếu không thì hắn sẽ không để ý tới mọi việc chỉ đứng lặng yên trong vương phủ. So về tính nhẫn nại, ai có thể dám so sánh với Sở cảnh mộc? Đơn giản là thời cơ chưa đến mà thôi.
Một người dùng nàng để kiềm chế, một người tương kế tựu kế, ai mới là người chơi cờ cao tay nhất, nàng mơ hồ cảm nhận được trận nầy có biến hoá, sẽ làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, có lẽ vận mệnh của chính nàng cũng nằm trong số đó.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió mạnh gào thét, rít gào như điên cuồng, điên cuồng mà chà đạp những cành khô và những chiếc lá úa, tiếng cây gãy vang lên rõ ràng.
“Các ngươi trở về đi, cứ theo lời nói của ta mà làm” Tất cả mọi việc cũng giống như trước khi ta vào cung, coi như không có chuyện gì xảy ra”
“Chính là…” Sở nguyệt hình như còn muốn nói cái gì nhưng bị ánh mắt Lục phù ngăn lại, chỉ biết trầm mặt gục đầu xuống.
Ba người ra khỏi phòng trước, Vô danh là người cuối cùng, khi đến cửa đưa lưng về phiá Lục phù cũng không quay quay đầu lại, giống như do dự thật lâu mới trầm tĩnh hỏi “ Làm vậy đáng giá sao?”
Âm thanh u lãnh âm trầm, Lục phù không chớp mắt, nhìn bóng dáng vững vàng như núi của hắn, gió lạnh thổi những sợi tóc làm chúng tung bay rối cả lên, trên người toả ra một khí thế nói không rõ cùng tịch mịch.
Đôi môi đỏ mọng của Lục phù giật giật nhưng cái gì cũng không nói, bởi vì chính nàng cũng không biết việc mình làm có đáng giá không. Tất cả mọi chuyện đều phải thử qua mới biết rằng có đáng giá hay không.
Trong đêm đen không ai đoán ra tâm sự của ai, ai cũng không nói rõ tình huống chỉ biết nhắm chặt hai mắt lại. Vô danh rất nhanh phóng lên nóc nhà biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Cho đến khi thân ảnh của Lục phù biến mất trên đưòng trở về Di trữ cung, hai thân ảnh cao lớn từ trong bóng tối đi ra, nam tử đi đầu là một người tuấn dật phi phàm, một thân trường bào bay theo gió, hắn có một ánh mắt rất hồn nhiên, trong suốt như dòng suối, như của hài tử sơ sinh. Tất cả vẻ đẹp của hắn đều ẩn dấu trong ánh mắt hồn nhiên đó.
“Người kia là Sở vương phi là nữ nhân đang ở tại Di trữ cung”
“Vâng, Gia”
Khóe môi cong lên có chút châm chọc “ Có ý tứ”
Khi nhình kỹ có thể thấy trong ánh mắt hồn nhiên hiện lên nhiều mũi nhọn lạnh lẽo bức người
Bởi vì lạnh lẽo, đã sáng rồi mà Lục phù vẫn cuộn mình trong chăn, liền bảo Minh châu Minh nguyệt đi nghỉ ngơi, nàng biết hai thị nữ nầy cũng không đơn giản, bước đi nhẹ nhàng chứng tỏ họ là người biết võ công, có lẽ được Tấn vương phái tới đây để giám sát nàng.
Bóng đêm làm cho hô hấp vào ban đêm có vẻ khó khăn hơn, Lục phù nằm ở trên giường trằn trọc, cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Nghe gió mạnh ngoài cửa sổ không ngừng gào thét, trong đêm giống như tiếng dã thú rít gào, như muốn nuốt sống tất cả vạn vật trên thế gian.
Lục phù ngồi dậy, rồi thở dài, cho đến hôm nay nàng vẫn còn lo lắng, ý định muốn đánh cuộc cho thấy nàng phải hoàn toàn tin tưởng Sở cảnh mộc.
Nếu mà hắn đến đây, ván cờ vì thế sẽ bị sửa lại.
Nàng kéo chăn cao lên đắp kín cả thân mình, …….
Phù nhi, hận thù của ngươi, ta giúp ngươi báo.
Dù cho ta có dùng cả đời mình, cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng cả đời của ngươi.
Những lời nói của Sở cảnh mộc như còn vang bên tai, thanh thanh công kích linh hồn của nàng, đáy lòng vốn lạnh lẽo cứng rắn cũng mềm yếu đi, cho tới khi rơi vào cảnh giam cầm nàng mới cảm nhận được tấm lòng của hắn rất đáng được trân quý.
Sở cảnh mộc, nếu ta tin ngươi một lần, khi thua ta sẽ mất tất cả.!
Ngươi…đáng giá sao?
Những việc sau khi gặp Sở cảnh mộc như chậm rãi hiện lên trong trí óc, sự thanh nhuận của hắn, sự lãnh liệt, uất hận, thâm trầm của hắn, còn có sự vui vẻ …tức giận……
Có thể nói cho ta biết kết quả của hôm nay là như thế nào không?
Thật là một kết quả khó xử.
Là một tình thế rất khó xử a!
Thật là phiền quá…!
Bỗng nhiên có một tiếng đàn mang nhiều tâm sự vang lên, triền miên không dứt, cuối cùng là một âm thanh cao vút, âm thanh cuối cùng đã vang lên, giống như có người đang luyện tập cầm nghệ ở vách bên kia cung điện.
Lục phù không chớp mắt, âm thầm cân nhắc, chắc là Minh châu Minh nguyệt đang ngủ. Đã nhiều ngày trôi qua, các nàng cũng hiểu được thân thể nàng không tốt, vừa chạng vạng đã leo lên giường sớm đi nghỉ ngơi. Hơn nữa Tấn vương dường như chắc chắn nàng không ra được hoàng cung nầy, cho nên không phái các nàng theo nàng từng bước.
Xốc chăn bông lên, Lục phù bước xuống giường, vội thay đổi y phục, cuối cùng khoác áo choàng lên người. Vừa mới ra khỏi nội thất liền thấy Minh châu, Minh nguyệt bên ngoài đang rúc vào nhau trên nhuyễn tháp ngủ say, bởi vì lạnh hai thân hình nho nhỏ chụm vào nhau, một cái chăn dường như không đủ ấm. Gió thổi đập vào cửa sổ rung động, cũng làm cho những sợi tóc các nàng bay hỗn loạn thoạt nhìn có vẻ yếu ớt đáng thương.
Thật là lạnh quá!
Lục phù chớp mi, xoay người quay trở về nội thất, nàng cầm cái chăn lên ngẩn người ra rồi để xuống, gương mặt xinh đẹp có điểm mê mang, bất quá là nhất thời sinh ra lòng thiện tâm, vừa mới xoay mình đi lại quay đầu lại, khẽ cắn môi, cầm lấy chăn bông.
Nhẹ nhàng đắp lên người Minh châu Minh nguyệt, trên giường nàng có hai cái chăn, đều làm bằng lông ngỗng có tác dụng giữ ấm rất tốt. Cảm nhận được Lục phù đã ra ngoài chính thất, hai người đồng loạt mở mắt, nhìn chăn trên ngừơi của mình,trong ánh mắt có tia cảm động, hai người trong lúc nhất thời vẫn duy trì tư thế cũ, cái gì cũng chưa nói.
Thật lâu sau.
“Minh châu phải đi theo sao…Tiếng đàn kia..”
“Lạnh quá! Chúng ta đi ngủ thôi. Hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon” Minh châu có chút đăm chiêu.
Đôi mắt trong trẻo nhắm lại.
Lục phù đi ra Di trữ cung, trong không khí lạnh lẽo có một mùi thơm ngát xông vào mũi, nàng không có lòng dạ nào bận tâm tới, khi ra ngoài cửa điện, tiếng đàn lại vang lên, dạo lên từ từ quấy nhiễu đôi tai không dứt, Lục phù hơi nhận ra phương hướng cứ theo tiếng đàn mà đi.
Đêm khuya rất yên tĩnh, chỉ có ánh đuốc lạnh băng quang mang, lâu lâu có ngự lâm quân ngẫu nhiên đi tuần ngang qua, Lục phù liền núp vào chỗ tối, rốt cuộc đi tới một tòa cung điện, khi ngẩng đầu lên không thấy một bảng hiệu nào, có lẽ nơi đây đã lâu rồi không có người ở. Lục phù vừa mới đi vào, mấy bóng đen liền bay tới trước mặt nàng.
“Phu nhân”
“Vương phi”
Bốn bóng người đều mặc y phục dạ hành, gồm có Vô danh Băng nguyệt và một nam một nữ. họ là người của Phù dung các, Sở nguyêt và Tịnh nguyệt.
“Đi vào bên trong rồi nói” Lục phù trầm tĩnh nói xong, ý bảo bọn họ đi vào gian phòng cũ nát.
Gian phòng cũ nát không thể ngăn được gió mạnh rít gaò thổi vào, thổi bay tro bụi làm cho có chút không thoải mái. Lục phù chớp chớp mi, tạm thời cũng không cần quan tâm những chuyện đó, nhìn quét qua bốn gương mặt đầy lo lắng, nàng nở nụ cười.
“Đừng nên lo lắng, ta không có chuyện gì đâu, nói cho ta nghe tình huống bên ngoài đi”
“Phu nhân tạm thời vẫn sóng lặng gió yên, chẳng qua là trong dân chúng, Phù dung vương phi là người tình nghi đứng sau lưng Phù dung huyết án, chuyện này được truyền rất nhanh trong kinh thành, lan tới các thành phụ cận, mọi người đều nói là vương phi bị oan. Tịnh nguyệt nghiêm túc nói xong, trên gương mặt đẹp đẽ không dấu được vẻ lo lắng.
Lục phù nhíu mày, trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng khi đang kể lại, chỉ thấy một ánh mắt bình tĩnh “ Việc nầy không quan trọng, còn trong triều có chuyện lớn gì xảy ra hay không?”
Băng nguyệt Vô danh cùng lắc đầu.
Gương mặt cương nghị của Vô danh không chút thả lỏng, chỉ bất động đứng ở bên phải của Lục phù giúp nàng cản gió, hắn biết nàng muốn hỏi về Sở cảnh mộc nên thản nhiên nói “ Trong triều gần đây rất yên lặng, theo kết quả đều tra Tấn vương đã điều động quân đội. Còn vương gia dường như cứ ở trong phủ không ra ngoài, vương gia đã biết người đang ở trong cung, nhưng vẫn phái đội thân vệ của vương phủ tìm kiếm chung quanh kinh thành. Trừ lần đó ra, mỗi ngày đều ở Tây sương.
“Nếu không có vẻ mặt lãnh liệt, có thể nói vương gia đang hưởng thụ những ngày tháng nhàn nhã.” Băng nguyệt có chút phẫn nộ tiếp lời.
“Nhàn nhã sao?” Lục phù không chớp mắt, từng cơn gió mạnh thổi vào trong phòng, nửa lạnh nửa ấm thổi qua lòng nàng, Sở cảnh mộc có dụng ý của mình, nói như vậy, nàng đã trở thành quân cờ của hắn?
“Sở nguyệt, thế lực của Dao quang hơn phân nửa tập trung ở kinh thành đúng không?” Lục phù nhìn về phía nam tử anh tuấn cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy”
“Tạm thời không nên có hành động gì “ Nàng thản nhiên ra lệnh, tạm thời không thể hoài nghi.
“Vương phi, ý của người là không cùng chúng ta ra cung?”
Băng nguyệt nóng nảy vọt tới, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ ửng, “Chúng ta đi vào đây là muốn đưa người ra cung,Tấn vương hung ác nham hiểm, ai biết được bước kế tiếp hắn muốn làm gì? Bôn nguyệt ngay từ đầu đã la hét muốn vào cung cứu người, vương phi bảo chúng ta nên nghe theo lời vương gia, nhưng chính là đã qua nhiều ngày như vậy, chúng ta thật sự không yên lòng, vương phi, người nên cùng chúng ta ra cung “
“Phu nhân, bên ngoài sẽ có người tiếp ứng, tuyệt đối sẽ làm đến thần không biết quỷ không hay, người còn lo lắng cái gì?”
“Ta muốn đánh cuộc một phen”
Trên mặt Lục phù hiện ra chút tươi cười, ở trong đêm đen, hai con ngươi phát ra ánh sáng uy nghiêm, nhưng cũng lộ ra vẻ hoang mang sâu kín, như bảo thạch sáng roi trong đêm
Những lời nầy vừa nói ra làm cho bốn người cùng im lặng.
Con ngươi thâm trầm của Vô danh lóe lên một chút, nhưng một giây sau lại không phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, vẫn như cũ đứng thẳng giúp nàng chắn gió lạnh, cảm xúc không tên vừa nổi lên trong nháy mắt bị gió lạnh đè ép xuống.
Hắn biết nàng đang đánh cuộc với cảm tình, cũng đánh cuộc với vận mệnh của nàng.
Tiền đặt cược là nàng, sống chết, vinh hoa hay nhục nhã, đều phụ thuộc vào một ý niệm của Sở cảnh mộc.
Bắt đầu từ khi nào nàng đã đối với Sở cảnh mộc tín nhiệm như vậy?
“Phu nhân, làm như vậy rất nguy hiểm, nếu Sở vương hắn….”Tịnh nguyệt quýnh lên, cũng không nói hết, khẽ cắn môi nói “Ít nhất cũng chọn trong Phù dung các ra vài người đếnđây âm thầm bảo vệ người, như vậy Thất phu nhân sẽ an tâm hơn”
“Cũng không cần” Lục phù cự tuyệt, giọng nói không manh mẽ, nhưng thái độ lại rất kiên trì.
Đánh cuộc, nàng muốn hoàn toàn đánh cuộc một lần.
Có đôi khi, một khi con người đã chấp nhất, căn bản không cần lý do, nếu không đạt được kết quả thì không thể bỏ qua.
“Chuyện nầy, Phù dung các không cần nhúng tay vào, trở về nói cho Thất nương biết đây là ý của ta. Còn nữa Băng nguyệt Bôn nguyệt Vô danh toàn bộ nghe theo sự an bài của vương gia”
Đối với Sở cảnh mộc mà nói.
Nàng không thể ra cung. điểm ấy nàng so với ai khác càng rõ ràng hơn, nếu không thì hắn sẽ không để ý tới mọi việc chỉ đứng lặng yên trong vương phủ. So về tính nhẫn nại, ai có thể dám so sánh với Sở cảnh mộc? Đơn giản là thời cơ chưa đến mà thôi.
Một người dùng nàng để kiềm chế, một người tương kế tựu kế, ai mới là người chơi cờ cao tay nhất, nàng mơ hồ cảm nhận được trận nầy có biến hoá, sẽ làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, có lẽ vận mệnh của chính nàng cũng nằm trong số đó.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió mạnh gào thét, rít gào như điên cuồng, điên cuồng mà chà đạp những cành khô và những chiếc lá úa, tiếng cây gãy vang lên rõ ràng.
“Các ngươi trở về đi, cứ theo lời nói của ta mà làm” Tất cả mọi việc cũng giống như trước khi ta vào cung, coi như không có chuyện gì xảy ra”
“Chính là…” Sở nguyệt hình như còn muốn nói cái gì nhưng bị ánh mắt Lục phù ngăn lại, chỉ biết trầm mặt gục đầu xuống.
Ba người ra khỏi phòng trước, Vô danh là người cuối cùng, khi đến cửa đưa lưng về phiá Lục phù cũng không quay quay đầu lại, giống như do dự thật lâu mới trầm tĩnh hỏi “ Làm vậy đáng giá sao?”
Âm thanh u lãnh âm trầm, Lục phù không chớp mắt, nhìn bóng dáng vững vàng như núi của hắn, gió lạnh thổi những sợi tóc làm chúng tung bay rối cả lên, trên người toả ra một khí thế nói không rõ cùng tịch mịch.
Đôi môi đỏ mọng của Lục phù giật giật nhưng cái gì cũng không nói, bởi vì chính nàng cũng không biết việc mình làm có đáng giá không. Tất cả mọi chuyện đều phải thử qua mới biết rằng có đáng giá hay không.
Trong đêm đen không ai đoán ra tâm sự của ai, ai cũng không nói rõ tình huống chỉ biết nhắm chặt hai mắt lại. Vô danh rất nhanh phóng lên nóc nhà biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Cho đến khi thân ảnh của Lục phù biến mất trên đưòng trở về Di trữ cung, hai thân ảnh cao lớn từ trong bóng tối đi ra, nam tử đi đầu là một người tuấn dật phi phàm, một thân trường bào bay theo gió, hắn có một ánh mắt rất hồn nhiên, trong suốt như dòng suối, như của hài tử sơ sinh. Tất cả vẻ đẹp của hắn đều ẩn dấu trong ánh mắt hồn nhiên đó.
“Người kia là Sở vương phi là nữ nhân đang ở tại Di trữ cung”
“Vâng, Gia”
Khóe môi cong lên có chút châm chọc “ Có ý tứ”
Khi nhình kỹ có thể thấy trong ánh mắt hồn nhiên hiện lên nhiều mũi nhọn lạnh lẽo bức người