Chương 32: Hất mực
Đám đông bỗng chốc rối loạn. Trên đài có vài người hộ tống Vệ Lê ra khỏi phòng, trong khi nữ tử kia vẫn đuổi theo không dứt, rồi liều lĩnh hất những thứ trong thùng lên cao.
Đám đông xung quanh trợn mắt há mồm, hoảng sợ chen chúc nhau lùi ra sau để né tránh mực đậm đặc từ trên trời đổ xuống.
Tuy nhiên, ngay khi nữ tử kia hất ra, Thẩm Ích đã cởi áo choàng trắng nhanh chóng trùm lên đầu trước một bước.
Từng mảng mực lớn như dòng nước chảy tứ tán sau khi bị vỡ đê, liều lĩnh in dấu lên tấm áo choàng trắng. Vệ Lê được hắn che chắn dưới tấm áo choàng, trên người không hề bị bẩn; nhưng Thẩm Ích, vì chiều cao của mình đã không may bị vài giọt mực bắn lên mặt.
Một đen một trắng, cực kỳ gai mắt.
Vệ Lê cũng hơi bực bội, Thẩm Ích hiếm khi ăn mặc đẹp như vậy, chiếc áo choàng thoạt trông có giá trị rất lớn này lại bị hất mực, trong phút chốc nàng chợt thấy đau lòng hơn cả việc mình bị dội mực.
Nữ tử kia không ngờ chỉ vì muốn sỉ nhục Vệ Lê mà vô tình xúc phạm đến Đại tướng quân. Cô ta đứng đó, miệng há hốc, không nói nên lời vì sợ hãi.
Thẩm Ích hạ áo choàng xuống, giao cho Mặc Phong đã vội vàng chạy tới, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn và hung ác hiếm thấy.
Mấy vị nho sĩ khác còn đang núp sau ghế không dám lên tiếng. Thẩm Ích nhìn bốn phía, lạnh lùng nói: “Đưa những kẻ gây rối đến quan phủ, trừng trị nghiêm khắc theo luật!”
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng lại vang dội. Những người đang đánh nhau dưới đài lập tức tách ra, không thèm để ý đến trâm cài và quần áo xộc xệch mà đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha tội.
Thẩm Ích không để ý tới, quay đầu trừng mắt liếc Mặc Phong rồi bỏ đi thẳng.
Đám đông vây xem nhường đường. Thẩm Ích đi phía trước và thị vệ ngăn cản những kẻ gây rối ở phía sau.
Vệ Lê vội vàng đuổi theo hắn, chân hắn dài và sải chân cũng lớn nên đi rất nhanh, mỗi bước như gió, Vệ Lê phải chạy bước nhỏ theo mới có thể đuổi kịp đi bên cạnh hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn có vài giọt mực đen, kết hợp với gương mặt luôn nghiêm túc cẩn trọng của Thẩm Ích, trông hơi buồn cười. Vệ Lê giơ tay trái lên dùng ống tay áo lau mực trên mặt cho hắn, nhưng Thẩm Ích lại rất không hợp tác, nghiêng đầu đi khiến vết mực đen không được lau sạch mà bị dây ra biến thành những giọt mực nhạt.
Vệ Lê không khỏi nhớ tới lúc mình sáng tác, tập trung đến mức thường vô tình bôi mực lên mặt, trông như một con mèo mướp nhỏ.
Còn giờ khắc này, Thẩm Ích chính một con mèo hoa lớn.
Mặc Phong một mực cúi đầu đi theo sau, nhìn thấy phu nhân tướng quân lau mặt cho tướng quân thành như vậy mà tướng quân cũng không tức giận, nên y mới dám mở miệng nhận lỗi: “Tướng quân, hôm nay đều do thuộc hạ sơ suất, thuộc hạ sẽ đi lĩnh phạt.”
Thẩm Ích hừ một tiếng, nói: “Trước đó nhiều lần không có chuyện gì nên lần này thả lỏng rồi hả? Nếu hôm nay ta không đến, chẳng phải sẽ để người ta lấy ra làm trò cười sao?”
Tim Vệ Lê thắt lại, hoá ra hắn luôn phái người âm thầm bảo vệ, nhưng hôm nay Doãn Phi Khanh không có mặt, chẳng lẽ là vì nàng sao?
Nàng đã có suy nghĩ này không chỉ một lần và lần nào nó cũng khiến trái tim nàng rung động. Suy cho cùng, trong lòng nàng rất vui, Thẩm Ích là người tốt và đối xử với nàng cũng rất tốt. Ở bên nhau mấy tháng, nàng thậm chí không dám nghĩ, nếu rời bỏ Thẩm Ích thì sẽ như thế nào. Tuy nhiên, nàng không chắc mình có thể ở lại hay không, dù sao Thẩm Ích cũng không phải của nàng.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Bích Thuỷ Các gây ra vụ náo loạn liên quan đến danh dự, nhưng Lạc Nguyệt Dung chưa tỏ thái độ gì mà cứ mặc kệ tin đồn bay đi, dù sao nàng ta cảm thấy lần này cũng như bao nhiêu tin đồn trước, không đủ để hạ bệ nàng ta.
Tuy nhiên, vị trí của Vệ Lê trong giới văn học không hề tầm thường, hơn nữa nàng là phu nhân tướng quân, cần gì phải nhắm vào một đào hát để từ đó kéo thấp địa vị của mình chứ? Mọi người suy đoán chắc chắn Lạc Nguyệt Dung đã quá đáng, dẫn đến các loại hành vi trong quá khứ của nàng ta đều bị phóng đại soi mói.
Trong nhiều buổi diễn liên tiếp, màn trình diễn của Lạc Nguyệt Dung trên sân khấu không được đón nhận nồng nhiệt. Những người từng ủng hộ nàng ta ngày càng cảm thấy giọng hát và diễn xuất của nàng ta không tốt như họ tưởng, thậm chí không thể bắt kịp Doãn Phi Khanh - một người nhỏ hơn nàng ta tới vài tuổi.
Lúc nàng ta đóng vai nữ tử phong trần, khán giả có cảm giác như nàng ta đã từng làm nghề này trước đây, sân khấu đột nhiên chuyển từ “Ôi”, “Xì” sang la ó.
Lạc Nguyệt Dung không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hiển nhiên nàng ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tuy trong lòng không hề xao động, nhưng nàng ta lại loạng choạng suýt ngã trên sân khấu. May mắn thay, người đóng vai cụ già bên cạnh đã đỡ nàng ta, khó khăn lắm mới che đậy được.
Tuy nhiên, trong đoạn diễn này là cảnh cả hai đang tranh cãi, thế nên hành động giúp đỡ đó nhìn sao cũng thấy rất khó chịu, khiến một số người thích hí khúc ở hàng ghế đầu bắt đầu nhốn nháo đòi hoàn lại tiền. Cùng với sự náo động của toàn thể khán giả, Lạc Nguyệt Dung lần đầu phải bước xuống sân khấu trước trong sự huyên náo đó.
Lúc này, ngay cả nhạc công cũng không tiếp tục nữa. Trống nhạc ngừng hẳn, sau đó chủ đoàn phải bước lên cúi đầu thi lễ và nhận lỗi.
Ông chủ Kim và Tống Uyên vốn đang ngồi trên nhã gian lầu hai, lúc này vội vã chạy vào cánh gà; một người bận an ủi Lạc Nguyệt Dung, người kia đang thấy đau lòng cho nàng ta. Hai người không bàn mà trùng ý, muốn thuyết phục Lạc Nguyệt Dung nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời đừng xuất hiện trên sân khấu.
Hình ảnh Lạc Nguyệt Dung khóc lóc thảm thiết trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, bởi lẽ nàng ta đang bị người ta ngăn lại chỉ vì muốn xông ra ngoài tranh luận một phen.
Nghe ông chủ Kim và Tống Uyên nói xong, trên mặt nàng ta tràn đầy khinh thường, liếc nhìn họ rồi nói với vẻ giễu cợt: “Một tiểu nữ tử như ta còn không sợ mà hai đại nam nhân cứ các người lại sợ thế này à? Hiện tại nếu ta không diễn, chẳng phải sẽ để kẻ xấu được như ý muốn, thừa nhận lời đồn hay sao?” Vừa nói, nàng ta vừa liếc nhìn Tống Uyên.
Tống Uyên biết nàng ta đang nói gần nói xa ám chỉ Vệ Lê, nghe tới hai từ “kẻ xấu”, giữa lông mày gã chợt giật khẽ.
Ông chủ Kim thuận tay lấy một chiếc quạt hương bồ quạt thật mạnh, vừa lau mồ hôi bóng loáng trên khuôn mặt đầy mỡ, vừa bất lực nói: “Uầy, sao cô vẫn chưa hiểu chứ, đây là lúc thịnh cực tất suy, lúc này càng ra ngoài sẽ càng chờ họ bắt được thóp đấy. Bây giờ nói hay làm đều sai, sao không tạm tránh đầu sóng ngọn gió đi, tiết kiệm sức để chiến đấu tiếp.”
Tống Uyên nói tiếp: “Ông chủ Kim nói đúng đấy. Nguyệt Dung à, lần này nàng vất vả quá rồi, không bằng nghỉ ngơi một thời gian, tìm sư phụ rèn giũa kỹ năng, nếu tài nghệ không nổi bật hơn tên tuổi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả của danh vọng đấy.”
Lạc Nguyệt Dung dần tỉnh táo lại. Ngồi trước gương, nàng ta nhận ra trán và thái dương mình đều ướt đẫm mồ hôi. Lông mi nàng ta run run, nhưng trên mặt vẫn cố gượng cười: “Sâu sắc vậy sao?”
Tuy ông chủ Kim là thương nhân, chú trọng lợi nhuận, nhưng ông ta thật sự yêu Lạc Nguyệt Dung và không muốn nàng ta bị huỷ hoại thế này. Tốc độ nói của ông ta bỗng nhanh hơn: “Nguyệt Dung, nghe ta nói, chúng ta cùng phe, sao ta có thể hại cô được. Chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó với Vệ Lê. Bây giờ, quan trọng nhất chính là danh tiếng của cô đấy.”
Tống Uyên không nói gì, đứng ở một bên. Lạc Nguyệt Dung vừa tẩy trang, vừa nhìn gã qua gương. Gã đang cầm quạt xếp quạt nhẹ, vẫn giữ bộ dáng thiếu gia của gã, nhưng vẻ mặt càng ngày càng rầu rĩ, mồ hôi trên mặt cũng càng ngày càng nhiều.
Gã muốn bảo vệ Lạc Nguyệt Dung, nhưng không muốn đắc tội với Vệ Lê. Điều buồn cười hơn nữa là gã vẫn không biết ông chủ Kim đứng bên cạnh mình cũng là một trong những “quá khứ” của Lạc Nguyệt Dung.
Đám đông xung quanh trợn mắt há mồm, hoảng sợ chen chúc nhau lùi ra sau để né tránh mực đậm đặc từ trên trời đổ xuống.
Tuy nhiên, ngay khi nữ tử kia hất ra, Thẩm Ích đã cởi áo choàng trắng nhanh chóng trùm lên đầu trước một bước.
Từng mảng mực lớn như dòng nước chảy tứ tán sau khi bị vỡ đê, liều lĩnh in dấu lên tấm áo choàng trắng. Vệ Lê được hắn che chắn dưới tấm áo choàng, trên người không hề bị bẩn; nhưng Thẩm Ích, vì chiều cao của mình đã không may bị vài giọt mực bắn lên mặt.
Một đen một trắng, cực kỳ gai mắt.
Vệ Lê cũng hơi bực bội, Thẩm Ích hiếm khi ăn mặc đẹp như vậy, chiếc áo choàng thoạt trông có giá trị rất lớn này lại bị hất mực, trong phút chốc nàng chợt thấy đau lòng hơn cả việc mình bị dội mực.
Nữ tử kia không ngờ chỉ vì muốn sỉ nhục Vệ Lê mà vô tình xúc phạm đến Đại tướng quân. Cô ta đứng đó, miệng há hốc, không nói nên lời vì sợ hãi.
Thẩm Ích hạ áo choàng xuống, giao cho Mặc Phong đã vội vàng chạy tới, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn và hung ác hiếm thấy.
Mấy vị nho sĩ khác còn đang núp sau ghế không dám lên tiếng. Thẩm Ích nhìn bốn phía, lạnh lùng nói: “Đưa những kẻ gây rối đến quan phủ, trừng trị nghiêm khắc theo luật!”
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng lại vang dội. Những người đang đánh nhau dưới đài lập tức tách ra, không thèm để ý đến trâm cài và quần áo xộc xệch mà đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha tội.
Thẩm Ích không để ý tới, quay đầu trừng mắt liếc Mặc Phong rồi bỏ đi thẳng.
Đám đông vây xem nhường đường. Thẩm Ích đi phía trước và thị vệ ngăn cản những kẻ gây rối ở phía sau.
Vệ Lê vội vàng đuổi theo hắn, chân hắn dài và sải chân cũng lớn nên đi rất nhanh, mỗi bước như gió, Vệ Lê phải chạy bước nhỏ theo mới có thể đuổi kịp đi bên cạnh hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn có vài giọt mực đen, kết hợp với gương mặt luôn nghiêm túc cẩn trọng của Thẩm Ích, trông hơi buồn cười. Vệ Lê giơ tay trái lên dùng ống tay áo lau mực trên mặt cho hắn, nhưng Thẩm Ích lại rất không hợp tác, nghiêng đầu đi khiến vết mực đen không được lau sạch mà bị dây ra biến thành những giọt mực nhạt.
Vệ Lê không khỏi nhớ tới lúc mình sáng tác, tập trung đến mức thường vô tình bôi mực lên mặt, trông như một con mèo mướp nhỏ.
Còn giờ khắc này, Thẩm Ích chính một con mèo hoa lớn.
Mặc Phong một mực cúi đầu đi theo sau, nhìn thấy phu nhân tướng quân lau mặt cho tướng quân thành như vậy mà tướng quân cũng không tức giận, nên y mới dám mở miệng nhận lỗi: “Tướng quân, hôm nay đều do thuộc hạ sơ suất, thuộc hạ sẽ đi lĩnh phạt.”
Thẩm Ích hừ một tiếng, nói: “Trước đó nhiều lần không có chuyện gì nên lần này thả lỏng rồi hả? Nếu hôm nay ta không đến, chẳng phải sẽ để người ta lấy ra làm trò cười sao?”
Tim Vệ Lê thắt lại, hoá ra hắn luôn phái người âm thầm bảo vệ, nhưng hôm nay Doãn Phi Khanh không có mặt, chẳng lẽ là vì nàng sao?
Nàng đã có suy nghĩ này không chỉ một lần và lần nào nó cũng khiến trái tim nàng rung động. Suy cho cùng, trong lòng nàng rất vui, Thẩm Ích là người tốt và đối xử với nàng cũng rất tốt. Ở bên nhau mấy tháng, nàng thậm chí không dám nghĩ, nếu rời bỏ Thẩm Ích thì sẽ như thế nào. Tuy nhiên, nàng không chắc mình có thể ở lại hay không, dù sao Thẩm Ích cũng không phải của nàng.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Bích Thuỷ Các gây ra vụ náo loạn liên quan đến danh dự, nhưng Lạc Nguyệt Dung chưa tỏ thái độ gì mà cứ mặc kệ tin đồn bay đi, dù sao nàng ta cảm thấy lần này cũng như bao nhiêu tin đồn trước, không đủ để hạ bệ nàng ta.
Tuy nhiên, vị trí của Vệ Lê trong giới văn học không hề tầm thường, hơn nữa nàng là phu nhân tướng quân, cần gì phải nhắm vào một đào hát để từ đó kéo thấp địa vị của mình chứ? Mọi người suy đoán chắc chắn Lạc Nguyệt Dung đã quá đáng, dẫn đến các loại hành vi trong quá khứ của nàng ta đều bị phóng đại soi mói.
Trong nhiều buổi diễn liên tiếp, màn trình diễn của Lạc Nguyệt Dung trên sân khấu không được đón nhận nồng nhiệt. Những người từng ủng hộ nàng ta ngày càng cảm thấy giọng hát và diễn xuất của nàng ta không tốt như họ tưởng, thậm chí không thể bắt kịp Doãn Phi Khanh - một người nhỏ hơn nàng ta tới vài tuổi.
Lúc nàng ta đóng vai nữ tử phong trần, khán giả có cảm giác như nàng ta đã từng làm nghề này trước đây, sân khấu đột nhiên chuyển từ “Ôi”, “Xì” sang la ó.
Lạc Nguyệt Dung không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hiển nhiên nàng ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tuy trong lòng không hề xao động, nhưng nàng ta lại loạng choạng suýt ngã trên sân khấu. May mắn thay, người đóng vai cụ già bên cạnh đã đỡ nàng ta, khó khăn lắm mới che đậy được.
Tuy nhiên, trong đoạn diễn này là cảnh cả hai đang tranh cãi, thế nên hành động giúp đỡ đó nhìn sao cũng thấy rất khó chịu, khiến một số người thích hí khúc ở hàng ghế đầu bắt đầu nhốn nháo đòi hoàn lại tiền. Cùng với sự náo động của toàn thể khán giả, Lạc Nguyệt Dung lần đầu phải bước xuống sân khấu trước trong sự huyên náo đó.
Lúc này, ngay cả nhạc công cũng không tiếp tục nữa. Trống nhạc ngừng hẳn, sau đó chủ đoàn phải bước lên cúi đầu thi lễ và nhận lỗi.
Ông chủ Kim và Tống Uyên vốn đang ngồi trên nhã gian lầu hai, lúc này vội vã chạy vào cánh gà; một người bận an ủi Lạc Nguyệt Dung, người kia đang thấy đau lòng cho nàng ta. Hai người không bàn mà trùng ý, muốn thuyết phục Lạc Nguyệt Dung nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời đừng xuất hiện trên sân khấu.
Hình ảnh Lạc Nguyệt Dung khóc lóc thảm thiết trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, bởi lẽ nàng ta đang bị người ta ngăn lại chỉ vì muốn xông ra ngoài tranh luận một phen.
Nghe ông chủ Kim và Tống Uyên nói xong, trên mặt nàng ta tràn đầy khinh thường, liếc nhìn họ rồi nói với vẻ giễu cợt: “Một tiểu nữ tử như ta còn không sợ mà hai đại nam nhân cứ các người lại sợ thế này à? Hiện tại nếu ta không diễn, chẳng phải sẽ để kẻ xấu được như ý muốn, thừa nhận lời đồn hay sao?” Vừa nói, nàng ta vừa liếc nhìn Tống Uyên.
Tống Uyên biết nàng ta đang nói gần nói xa ám chỉ Vệ Lê, nghe tới hai từ “kẻ xấu”, giữa lông mày gã chợt giật khẽ.
Ông chủ Kim thuận tay lấy một chiếc quạt hương bồ quạt thật mạnh, vừa lau mồ hôi bóng loáng trên khuôn mặt đầy mỡ, vừa bất lực nói: “Uầy, sao cô vẫn chưa hiểu chứ, đây là lúc thịnh cực tất suy, lúc này càng ra ngoài sẽ càng chờ họ bắt được thóp đấy. Bây giờ nói hay làm đều sai, sao không tạm tránh đầu sóng ngọn gió đi, tiết kiệm sức để chiến đấu tiếp.”
Tống Uyên nói tiếp: “Ông chủ Kim nói đúng đấy. Nguyệt Dung à, lần này nàng vất vả quá rồi, không bằng nghỉ ngơi một thời gian, tìm sư phụ rèn giũa kỹ năng, nếu tài nghệ không nổi bật hơn tên tuổi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả của danh vọng đấy.”
Lạc Nguyệt Dung dần tỉnh táo lại. Ngồi trước gương, nàng ta nhận ra trán và thái dương mình đều ướt đẫm mồ hôi. Lông mi nàng ta run run, nhưng trên mặt vẫn cố gượng cười: “Sâu sắc vậy sao?”
Tuy ông chủ Kim là thương nhân, chú trọng lợi nhuận, nhưng ông ta thật sự yêu Lạc Nguyệt Dung và không muốn nàng ta bị huỷ hoại thế này. Tốc độ nói của ông ta bỗng nhanh hơn: “Nguyệt Dung, nghe ta nói, chúng ta cùng phe, sao ta có thể hại cô được. Chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó với Vệ Lê. Bây giờ, quan trọng nhất chính là danh tiếng của cô đấy.”
Tống Uyên không nói gì, đứng ở một bên. Lạc Nguyệt Dung vừa tẩy trang, vừa nhìn gã qua gương. Gã đang cầm quạt xếp quạt nhẹ, vẫn giữ bộ dáng thiếu gia của gã, nhưng vẻ mặt càng ngày càng rầu rĩ, mồ hôi trên mặt cũng càng ngày càng nhiều.
Gã muốn bảo vệ Lạc Nguyệt Dung, nhưng không muốn đắc tội với Vệ Lê. Điều buồn cười hơn nữa là gã vẫn không biết ông chủ Kim đứng bên cạnh mình cũng là một trong những “quá khứ” của Lạc Nguyệt Dung.