Chương 37
Từ lúc Vệ Lê nhất quyết muốn từ hôn, gã không thể tưởng tượng nổi tại sao hai người yêu nhau như vậy lại rơi vào hoàn cảnh này. Rõ ràng gã chưa từng phản bội Vệ Lê.
Vệ Lê siết chặt áo choàng trên người, leo lên xe tù, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tống Uyên một lần cuối cùng, thản nhiên nói: “Đã đến nước này, ta không ngại nói cho ngươi một bí mật, ta được trùng sinh trở về từ mười năm sau.”
Lúc đầu nghe được lời này, Tống Uyên không có phản ứng gì, sững sờ hồi lâu mới cười xuỳ: “Nàng viết thoại bản đến điên rồi à? Chẳng lẽ nàng xem những câu chuyện trong sách thành kinh nghiệm của mình rồi sao?”
“Ồ? Ngươi không tin hả? Vậy thì ngươi sẽ không tin những gì ta sắp nói đâu. Kiếp trước, ngươi lấy Lạc Nguyệt Dung làm thiếp, ‘Bách Hoa Ký’ của ta cũng do nàng ta diễn. Nhưng nàng ta đã bắt tay với mẫu thân ngươi, cướp hết tất cả tiền của ta, còn ngươi đã sớm chán ghét vứt bỏ ta, đuổi ta đến sống trong một viện tử bỏ hoang.”
Tống Uyên nhìn môi nàng mở ra khép lại, những gì nàng nói gã không tin một câu nào, chỉ một mực nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng.
Vệ Lê tiếp tục nói: “Sau này ta bị nhiễm phong hàn, bị Lạc Nguyệt Dung đổi thuốc hạ độc chết. À, ngươi muốn biết ta được chôn cất ở đâu không?”
Hai mắt đã mở cực lớn, Tống Uyên vô thức hỏi theo: “Ở đâu?”
Vệ Lê chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống gã, gằn từng chữ một: “Bị mẫu thân ngươi, dùng một manh chiếu rách cuộn lại rồi ném ra sau núi đấy!”
Đồng tử Tống Uyên khẽ run lên, gã lắp bắp: “Không... Không, nàng, nàng bịa đặt phải không, nàng chắc chắn đã đọc quá nhiều thoại bản rồi tự suy diễn ra.”
Gã ngước mắt nhìn Vệ Lê, thấy hàng mi dài của nàng tạo thành một bóng mỏng dưới mắt, khiến đôi mắt nàng càng tối tăm lạnh lẽo hơn.
“Tin hay không thì tuỳ ngươi, dù sao hiện tại chuyện của ngươi cũng không liên quan gì đến ta nữa.” Vệ Lê chỉ vào tòa nhà sặc sỡ kia, nói: “Còn muốn xem kịch hay thì ở lại xem, không muốn xem thì đi thôi.”
Vệ Lê nhảy xuống xe chở tù, lên tiếng chào đại ca áp giải.
Trước cửa lầu, gã đàn ông vừa bước vào đang ngáp dài bước ra. Lạc Nguyệt Dung, à không, bây giờ nàng ta đã lấy lại tên thật là Lạc Thuý Nhi, lại bị hai người khác kéo ra ngồi trên bậc thềm chờ khách tiếp theo.
Vệ Lê quay đầu lại thoáng nhìn, thở dài nói: “Tống Uyên, nể tình năm đó ta nghèo túng, ngươi đã đến nhà cũ của ta lén lút đưa bạc nên ta đã giữ lại một phần tôn nghiêm cho ngươi, không như hai nữ nhân kia. Lần này đến biên giới, ngươi hãy cẩn thận.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Uyên lẩm bẩm: “Ngân lượng? Ta chưa từng đưa ngân lượng gì cho nàng cả?”
Vệ Lê bỗng nhiên quay đầu, tới gần nói: “Trước đó không phải ngươi lén lút trèo tường đưa tiền đến nhà cũ của ta sao? Còn đặt ở bậc thềm trước nhà ta mà?”
Tống Uyên cũng biết bây giờ dù muốn lấy lòng nàng cũng sẽ không còn đường lui nào nữa, nên gã nói thật: “Chưa từng. Mẹ ta không cho ta đưa tiền cho nàng.”
Vệ Lê khẽ lắc đầu, lại giật mình hiểu ra, cuối cùng chỉ cười khổ nói: “Vậy ngươi mau lên đường đi, cậu bé ngoan biết nghe lời mẹ à!”
Dứt lời, Vệ Lê không chần chừ nữa, chạy đi tìm người vẫn đang một mực dõi theo nàng cách đó không xa.
Vệ Lê nhớ tới lần trước, cái đêm bị bà nội Thẩm đưa về nhà cũ, Thẩm Ích quen đường quen lối đi vào nhà cũ và lập tức tìm được căn phòng nàng đang ở.
Lúc ấy nàng đang sầu lo và tình huống khẩn cấp không cho phép nàng suy nghĩ kỹ càng, bây giờ nàng nhận ra hoá ra kiếp trước người đã nhiều lần cho nàng tiền là Thẩm Ích chăng?
Vệ Lê ngồi trên xe ngựa, tình cảnh kiếp trước Thẩm Ích đến cầu hôn nhưng nàng lại cười nhạo hắn là đồng tính còn rõ mồn một trước mắt, giờ phút này nàng thật sự rất muốn tự tát mình hai cái.
Trong lòng nàng như dâng lên một ngọn lửa, sau đó một tờ giấy được nhẹ nhàng đặt vào lòng nàng.
Vệ Lê nhìn sang Thẩm Ích, thấy hắn cũng đang nhìn nàng đầy mong đợi, bèn đưa tay mở tờ giấy ra, trong đó có ba câu đối. Từ đầu tiên của mỗi câu đối, khi kết hợp lại là… “Tê, thít, nàn!”
Hai tay không khỏi run lên bần bật, Vệ Lê nghịch ngợm nhìn Thẩm Ích hỏi: “Ký Bình ca ca, từ khi nào mà chàng lại có nhiều kế vặt thế hả, ta không biết đấy.”
Thẩm Ích liếc nàng: “Hiểu rồi à?”
Vệ Lê rất chân thành gật đầu: “Hiểu rồi.”
Thẩm Ích nhìn thẳng phía trước, nói: “Học theo đám công tử trong thoại bản của nàng đấy.”
Vệ Lê nghẹn lời, sau đó cười lớn, tiếng cười của nàng như chuông bạc bay ra ngoài cửa sổ, tưởng chừng như bay tới tận trời.
Hoá ra vị đại tướng quân uy vũ dũng mãnh phi thường Thẩm Ích này, luôn lén lút đọc loại thoại bản nhi nữ tình trường vào những lúc nàng không biết? Vừa nghĩ đến giữa những cuốn sách quân sự và sách cổ có những cuốn sách của nàng trong thư phòng hắn, Vệ Lê vô cùng thẹn thùng.
Tuy Thẩm Ích đã học được nhưng hắn học hơi quá rồi. Vệ Lê nghĩ thầm: Tình tiết tặng thư tình này lấy từ ‘Bách Hoa Ký’, nhưng Tưởng công tử trong sách phải cực kì uyển chuyển nhờ nha hoàn của tiểu thư đưa giúp mình đấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Ích thì ngược lại, trực tiếp đặt bài thơ lên đùi nàng, còn thẳng thừng chỉ ra ba từ kia một cách trần trụi nữa.
Làm sao trái tim nhút nhát, nửa mở nửa khép của nàng có thể chịu đựng được sự cuồng nhiệt trực tiếp như vậy chứ.
Vệ Lê ngừng cười, hỏi tiếp: “Bài thơ này do chàng viết sao?
Thẩm Ích hổ thẹn lắc đầu, thành thật đáp: “Không phải, ta tìm một vị tiên sinh biết viết thể thơ chữ đầu này viết ra, tốn mười lượng bạc.”
Bất chợt, hắn quay sang nghiêm túc nhìn Vệ Lê: “Ta không phải đang tiếc tiền đâu. Ta, ta không có ý đó.”
Vệ Lê vừa mới ngừng cười, nghe vậy lại cười duyên dáng như chén sứ chạm vào đá. Nàng cảm thấy không đứng đắn cho lắm, bèn dùng tập thơ che nửa mặt, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhẹ nhàng giải thích: “Ta cũng không nghĩ nhiều đâu.”
Thẩm Ích gật đầu, nói tiếp: “Nhưng chữ là do ta viết, nàng xem thử có tiến bộ không?”
Giọng nói, dung mạo và thần sắc trông hắn giống hệt như năm mười hai tuổi, khi hắn khiêm tốn viết chữ trên mặt đất theo Vệ Lê. Nàng mơ hồ thấy được bóng dáng thiếu niên ngày ấy.
Vệ Lê không trả lời mà chỉ quan sát hắn từ trên xuống dưới. Nam nhân trước mặt nàng cẩn thận từng li từng tí, sợ làm nàng mất vui, nếu là...
Vệ Lê nhớ lại mình đã hiểu lầm hắn và Doãn Phi Khanh, vừa cười nhạo mình, nhưng lại vừa tưởng tượng.
Nàng chống một tay lên cằm, khuỷu tay đặt trên đầu gối và khẽ ngước lên nhìn trần xe.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Thẩm Ích biết ngay nàng nhất định lại đang nghĩ ra chuyện “xấu mặt” nào đó rồi. Khi nàng sáng tác trong thư phòng hắn, mỗi lần nàng viết đến các tình tiết tiểu thư công tử cùng “lên núi mây mưa” thì nàng luôn có vẻ mặt này.
Thẩm Ích bất mãn hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Vệ Lê hoàn hồn, thích thú đáp: “Chàng nói xem, nếu chàng thật sự với Doãn...”
Vừa nghe thấy từ này, Thẩm Ích đã biết những lời nàng nói tiếp theo chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Vệ Lê không sợ chết nhích lại gần hơn, hỏi tiếp: “Ai sẽ ở trên vậy?”
Thẩm Ích nặng nề hít một hơi, không nhịn được nữa, kéo Vệ Lê vào lòng, sau đó xoay người áp sát nàng vào thành xe, siết chặt cổ tay nàng rồi cười gian tà nói: “Ồ? Phu nhân tò mò lắm hả, hay là cùng ta về nhà thử xem.”
“Hả? Thử cái gì?” Vệ Lê bị hắn xoay một vòng nên hơi choáng.
Thẩm Ích nghiến răng nghiến lợi nói: “Thử xem ai ở trên, sẽ, THOẢI! MÁI! HƠN!”
Vệ Lê siết chặt áo choàng trên người, leo lên xe tù, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tống Uyên một lần cuối cùng, thản nhiên nói: “Đã đến nước này, ta không ngại nói cho ngươi một bí mật, ta được trùng sinh trở về từ mười năm sau.”
Lúc đầu nghe được lời này, Tống Uyên không có phản ứng gì, sững sờ hồi lâu mới cười xuỳ: “Nàng viết thoại bản đến điên rồi à? Chẳng lẽ nàng xem những câu chuyện trong sách thành kinh nghiệm của mình rồi sao?”
“Ồ? Ngươi không tin hả? Vậy thì ngươi sẽ không tin những gì ta sắp nói đâu. Kiếp trước, ngươi lấy Lạc Nguyệt Dung làm thiếp, ‘Bách Hoa Ký’ của ta cũng do nàng ta diễn. Nhưng nàng ta đã bắt tay với mẫu thân ngươi, cướp hết tất cả tiền của ta, còn ngươi đã sớm chán ghét vứt bỏ ta, đuổi ta đến sống trong một viện tử bỏ hoang.”
Tống Uyên nhìn môi nàng mở ra khép lại, những gì nàng nói gã không tin một câu nào, chỉ một mực nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng.
Vệ Lê tiếp tục nói: “Sau này ta bị nhiễm phong hàn, bị Lạc Nguyệt Dung đổi thuốc hạ độc chết. À, ngươi muốn biết ta được chôn cất ở đâu không?”
Hai mắt đã mở cực lớn, Tống Uyên vô thức hỏi theo: “Ở đâu?”
Vệ Lê chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống gã, gằn từng chữ một: “Bị mẫu thân ngươi, dùng một manh chiếu rách cuộn lại rồi ném ra sau núi đấy!”
Đồng tử Tống Uyên khẽ run lên, gã lắp bắp: “Không... Không, nàng, nàng bịa đặt phải không, nàng chắc chắn đã đọc quá nhiều thoại bản rồi tự suy diễn ra.”
Gã ngước mắt nhìn Vệ Lê, thấy hàng mi dài của nàng tạo thành một bóng mỏng dưới mắt, khiến đôi mắt nàng càng tối tăm lạnh lẽo hơn.
“Tin hay không thì tuỳ ngươi, dù sao hiện tại chuyện của ngươi cũng không liên quan gì đến ta nữa.” Vệ Lê chỉ vào tòa nhà sặc sỡ kia, nói: “Còn muốn xem kịch hay thì ở lại xem, không muốn xem thì đi thôi.”
Vệ Lê nhảy xuống xe chở tù, lên tiếng chào đại ca áp giải.
Trước cửa lầu, gã đàn ông vừa bước vào đang ngáp dài bước ra. Lạc Nguyệt Dung, à không, bây giờ nàng ta đã lấy lại tên thật là Lạc Thuý Nhi, lại bị hai người khác kéo ra ngồi trên bậc thềm chờ khách tiếp theo.
Vệ Lê quay đầu lại thoáng nhìn, thở dài nói: “Tống Uyên, nể tình năm đó ta nghèo túng, ngươi đã đến nhà cũ của ta lén lút đưa bạc nên ta đã giữ lại một phần tôn nghiêm cho ngươi, không như hai nữ nhân kia. Lần này đến biên giới, ngươi hãy cẩn thận.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Uyên lẩm bẩm: “Ngân lượng? Ta chưa từng đưa ngân lượng gì cho nàng cả?”
Vệ Lê bỗng nhiên quay đầu, tới gần nói: “Trước đó không phải ngươi lén lút trèo tường đưa tiền đến nhà cũ của ta sao? Còn đặt ở bậc thềm trước nhà ta mà?”
Tống Uyên cũng biết bây giờ dù muốn lấy lòng nàng cũng sẽ không còn đường lui nào nữa, nên gã nói thật: “Chưa từng. Mẹ ta không cho ta đưa tiền cho nàng.”
Vệ Lê khẽ lắc đầu, lại giật mình hiểu ra, cuối cùng chỉ cười khổ nói: “Vậy ngươi mau lên đường đi, cậu bé ngoan biết nghe lời mẹ à!”
Dứt lời, Vệ Lê không chần chừ nữa, chạy đi tìm người vẫn đang một mực dõi theo nàng cách đó không xa.
Vệ Lê nhớ tới lần trước, cái đêm bị bà nội Thẩm đưa về nhà cũ, Thẩm Ích quen đường quen lối đi vào nhà cũ và lập tức tìm được căn phòng nàng đang ở.
Lúc ấy nàng đang sầu lo và tình huống khẩn cấp không cho phép nàng suy nghĩ kỹ càng, bây giờ nàng nhận ra hoá ra kiếp trước người đã nhiều lần cho nàng tiền là Thẩm Ích chăng?
Vệ Lê ngồi trên xe ngựa, tình cảnh kiếp trước Thẩm Ích đến cầu hôn nhưng nàng lại cười nhạo hắn là đồng tính còn rõ mồn một trước mắt, giờ phút này nàng thật sự rất muốn tự tát mình hai cái.
Trong lòng nàng như dâng lên một ngọn lửa, sau đó một tờ giấy được nhẹ nhàng đặt vào lòng nàng.
Vệ Lê nhìn sang Thẩm Ích, thấy hắn cũng đang nhìn nàng đầy mong đợi, bèn đưa tay mở tờ giấy ra, trong đó có ba câu đối. Từ đầu tiên của mỗi câu đối, khi kết hợp lại là… “Tê, thít, nàn!”
Hai tay không khỏi run lên bần bật, Vệ Lê nghịch ngợm nhìn Thẩm Ích hỏi: “Ký Bình ca ca, từ khi nào mà chàng lại có nhiều kế vặt thế hả, ta không biết đấy.”
Thẩm Ích liếc nàng: “Hiểu rồi à?”
Vệ Lê rất chân thành gật đầu: “Hiểu rồi.”
Thẩm Ích nhìn thẳng phía trước, nói: “Học theo đám công tử trong thoại bản của nàng đấy.”
Vệ Lê nghẹn lời, sau đó cười lớn, tiếng cười của nàng như chuông bạc bay ra ngoài cửa sổ, tưởng chừng như bay tới tận trời.
Hoá ra vị đại tướng quân uy vũ dũng mãnh phi thường Thẩm Ích này, luôn lén lút đọc loại thoại bản nhi nữ tình trường vào những lúc nàng không biết? Vừa nghĩ đến giữa những cuốn sách quân sự và sách cổ có những cuốn sách của nàng trong thư phòng hắn, Vệ Lê vô cùng thẹn thùng.
Tuy Thẩm Ích đã học được nhưng hắn học hơi quá rồi. Vệ Lê nghĩ thầm: Tình tiết tặng thư tình này lấy từ ‘Bách Hoa Ký’, nhưng Tưởng công tử trong sách phải cực kì uyển chuyển nhờ nha hoàn của tiểu thư đưa giúp mình đấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Ích thì ngược lại, trực tiếp đặt bài thơ lên đùi nàng, còn thẳng thừng chỉ ra ba từ kia một cách trần trụi nữa.
Làm sao trái tim nhút nhát, nửa mở nửa khép của nàng có thể chịu đựng được sự cuồng nhiệt trực tiếp như vậy chứ.
Vệ Lê ngừng cười, hỏi tiếp: “Bài thơ này do chàng viết sao?
Thẩm Ích hổ thẹn lắc đầu, thành thật đáp: “Không phải, ta tìm một vị tiên sinh biết viết thể thơ chữ đầu này viết ra, tốn mười lượng bạc.”
Bất chợt, hắn quay sang nghiêm túc nhìn Vệ Lê: “Ta không phải đang tiếc tiền đâu. Ta, ta không có ý đó.”
Vệ Lê vừa mới ngừng cười, nghe vậy lại cười duyên dáng như chén sứ chạm vào đá. Nàng cảm thấy không đứng đắn cho lắm, bèn dùng tập thơ che nửa mặt, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhẹ nhàng giải thích: “Ta cũng không nghĩ nhiều đâu.”
Thẩm Ích gật đầu, nói tiếp: “Nhưng chữ là do ta viết, nàng xem thử có tiến bộ không?”
Giọng nói, dung mạo và thần sắc trông hắn giống hệt như năm mười hai tuổi, khi hắn khiêm tốn viết chữ trên mặt đất theo Vệ Lê. Nàng mơ hồ thấy được bóng dáng thiếu niên ngày ấy.
Vệ Lê không trả lời mà chỉ quan sát hắn từ trên xuống dưới. Nam nhân trước mặt nàng cẩn thận từng li từng tí, sợ làm nàng mất vui, nếu là...
Vệ Lê nhớ lại mình đã hiểu lầm hắn và Doãn Phi Khanh, vừa cười nhạo mình, nhưng lại vừa tưởng tượng.
Nàng chống một tay lên cằm, khuỷu tay đặt trên đầu gối và khẽ ngước lên nhìn trần xe.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Thẩm Ích biết ngay nàng nhất định lại đang nghĩ ra chuyện “xấu mặt” nào đó rồi. Khi nàng sáng tác trong thư phòng hắn, mỗi lần nàng viết đến các tình tiết tiểu thư công tử cùng “lên núi mây mưa” thì nàng luôn có vẻ mặt này.
Thẩm Ích bất mãn hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Vệ Lê hoàn hồn, thích thú đáp: “Chàng nói xem, nếu chàng thật sự với Doãn...”
Vừa nghe thấy từ này, Thẩm Ích đã biết những lời nàng nói tiếp theo chắc chắn sẽ không dễ nghe.
Vệ Lê không sợ chết nhích lại gần hơn, hỏi tiếp: “Ai sẽ ở trên vậy?”
Thẩm Ích nặng nề hít một hơi, không nhịn được nữa, kéo Vệ Lê vào lòng, sau đó xoay người áp sát nàng vào thành xe, siết chặt cổ tay nàng rồi cười gian tà nói: “Ồ? Phu nhân tò mò lắm hả, hay là cùng ta về nhà thử xem.”
“Hả? Thử cái gì?” Vệ Lê bị hắn xoay một vòng nên hơi choáng.
Thẩm Ích nghiến răng nghiến lợi nói: “Thử xem ai ở trên, sẽ, THOẢI! MÁI! HƠN!”