Chương : 14
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, Lê Tố bị cảm mạo, tuy rằng đã uống thuốc kháng thể, nhưng cũng phải qua hơn một tháng mới hoàn toàn bình phục, người gầy đi thật nhiều, Lê Trường Ân đành phải nghĩ biện pháp mua vài thứ cho cậu ăn tẩm bổ, vậy mà Lê Tố vẫn không béo lên được bao nhiêu.
Ở nhà, thì không tái dùng đồng phục, Lê Trường Ân muốn dẫn Lê Tố đi mua quần áo.
Lê Tố đối với địa phương nhiều người đều thực bài xích, Lê Trường Ân muốn thử đưa cậu đến các khu trung tâm mua sắm. Thiên nói vạn nói, Lê Tố mới đáp ứng.
Khi xuất môn, Lê Tố còn mang theo mũ, cơ hồ muốn che khuất cả đôi mắt, Lê Trường Ân cũng không có cách nào để nói cậu.
Từ bãi đỗ xe, đi thang máy lên lầu, trong thang máy có sáu người, Lê Tố cũng khẩn trương trốn phía sau Lê Trường Ân, Lê Trường Ân đành phải vội vàng ôm lấy cậu, để cậu vùi mặt ghé vào trên vai chính mình.
Sau khi đến khu trung tâm mua sắm, người ở đó cũng không nhiều lắm. Đối với người nhân viên nhiệt tình giới thiệu, Lê Tố cũng chung quy núp phía sau Lê Trường Ân, Lê Trường Ân chỉ thở dài trong lòng, không biết với cái dạng này của Lê Tố, thì phải đến khi nào mới có thể bình phục, để còn trở lại trường học.
Con trai đối với Lê Trường Ân mà nói, tất nhiên là phi thường trọng yếu, nhưng y không thể làm hết thảy mọi thứ cho con trai, y còn có sinh hoạt của mình, sự nghiệp của mình, mỗi ngày cứ quanh quẩn cùng con trai, ban đầu là hoàn hảo, nhưng thời gian càng về sau, càng cảm giác không được khách quan.
Lê Tố cần phải nhận ra tình trạng tự kỷ của chính cậu, bản thân y cũng không thể vĩnh viễn chống đỡ cho Lê Tố mãi được.
Nhưng, nếu muốn y đột ngột đem con trai đẩy ra thế giới bên ngoài, thì y tuyệt đối không thể nhẫn tâm.
Vậy nên chỉ có thể duy trì loại tình trạng hiện tại này.
Trong lòng Lê Tố, e rằng Lê Trường Ân là mọi thứ với cậu, nếu phải rời xa cha, cậu liền muốn theo gió bay đi.
Lê Tố là một hài tử phi thường xinh đẹp, tại cửa hàng bán quần áo hình gấu Pooh, nữ nhân viên khen cậu bộ dạng lớn lên sẽ rất đẹp, Lê Trường Ân bảo Lê Tố nói cám ơn với cô nhân viên.
Ngày trước Lê Tố rất ngoan ngoãn nghe lời, biết lễ phép, nhưng lần này cái gì cũng không chịu nói, vùi mặt ở sau eo Lê Trường Ân.
Nữ nhân viên nhân tiện nói, “Khẳng định là thẹn thùng rồi.”
Khi đưa quần áo cho Lê Tố mặc, nữ nhân viên cũng nói, “Có thể lấy số đo của cháu không, cháu khẳng định sau này sẽ còn cao lên. Bao nhiêu tuổi, mười tuổi sao? Học lớp mấy rồi?”
Lê Tố ôm Lê Trường Ân, cánh tay run nhè nhẹ, Lê Trường Ân đối với nữ nhân viên mỉm cười một chút, đáp, “Thật ngượng ngùng, phiền cô giúp tôi đóng gói vài bộ cỡ nhỏ là được, không cần lấy số đo.”
Nói xong, lại cầm tay Lê Tố.
Đem theo túi xách từ trong cửa hiệu đi ra, Lê Trường Ân hỏi Lê Tố, “Muốn đi mua giày không? Muốn mua gấu bông không?”
Lê Tố nhìn theo hướng Lê Trường Ân chỉ, lắc lắc đầu, “Không cần gấu bông, con cũng không phải nữ hài tử.”
Lê Trường Ân nói, “Được được, cha chỉ là cảm giác, có thể đặt gấu bông trên sô pha, là ba ba thích, con không thích thì thôi.”
Lê Tố nắm chặt tay cha, trong tay kia của mình thì ôm con sâu bông. Lê Trường Ân sau khi trả tiền xong, đang muốn rời đi, đột nhiên một giọng nữ vang lên, “Trường Ân?”
Lê Trường Ân quay lại nhìn, Lê Tố cũng nhìn, cả hai trông thấy một người phụ nữ bước đi trên đôi giày cao gót, dáng người yểu điệu, y phục phấn lam, tóc quăn xinh đẹp.
Nàng trông thấy Lê Trường Ân hiển nhiên là thật cao hứng, Lê Trường Ân đối với nàng gật đầu một cái, nói, “Hiểu Huyên, đã lâu không gặp.”
Từ Hiểu Huyên cười nói, “Đúng vậy.”
Lại nhìn về phía bàn tay Lê Tố đang nắm chặt lấy Lê Trường Ân, Lê Tố đội mũ, có thể nhìn thấy hai má trắng noãn của cậu, mũi miệng cùng chiếc cằm thanh tú, Từ Hiểu Huyên ánh mắt lóe lóe, nói, “Này, chính là Tố Tố sao?”
Lê Tố không ngẩng đầu nhìn nàng, ôm lấy eo Lê Trường Ân, vùi mặt trên lưng cha.
Lê Trường Ân nói, “Thằng bé rất sợ người lạ.”
Trong mắt Từ Hiểu Huyên có chút cảm xúc phức tạp, đối với Lê Tố nói, “Tố Tố, chào cháu a !”
Lê Tố không đáp lại nàng, chỉ gắt gao ôm Lê Trường Ân.
Lê Trường Ân cúi đầu nhìn con trai liếc mắt một cái, chỉ trông thấy đỉnh đầu mang mũ của cậu, còn có cảm nhận được cường độ cậu ôm mình.
Lê Trường Ân nói thực xin lỗi với Từ Hiểu Huyên, “Thật ngại, chúng tôi đi trước, liên lạc sau.”
Từ Hiểu Huyên nhìn y ôm lấy con trai, ôm cậu ly khai, Từ Hiểu Huyên lạc lõng đứng ở nơi đó thật lâu.
Lúc quen biết Lê Trường Ân, nghĩ rằng y vẫn chưa kết hôn, nhưng sau khi nàng theo đuổi y một thời gian, y câu đầu tiên nói chính là, tuy rằng vợ cũ đã qua đời, nhưng y còn có một đứa con trai.
Sau rất nhiều lần hẹn hò, đều bởi vì con trai của y như thế này như thế kia mà không thành, ban đầu Từ Hiểu Huyên thậm chí nghĩ đây là lý do lý trấu Lê Trường Ân dùng để cự tuyệt nàng, sau này mới biết, y thật sự có một đứa con trai.
Khi hai người chia tay, nguyên nhân là con của y sinh bệnh, chỉ sợ không thể ở cùng một chỗ với nàng được.
Lý do như vậy, Từ Hiểu Huyên như thế nào có thể chấp nhận, nhưng Lê Trường Ân cũng thật vô tình.
Vô luận Từ Hiểu Huyên nói cái gì, cuối cùng vẫn đi đến quyết định chia tay như cũ.
Nàng nói nàng sẽ đối đãi với Tố Tố như con ruột của mình, nàng nói Tố Tố sinh bệnh, nàng cũng muốn đến hỗ trợ chiếu cố, nhưng Lê Trường Ân cứ như vậy kiên quyết cự tuyệt, nói Lê Tố bệnh không phải bình thường.
Hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau như vậy, chỉ khiến nàng vô hạn thất lạc và buồn bã.
Trong lúc Lê Tố bị Lê Trường Ân ôm lấy, nàng đánh giá cậu là một hài tử tinh xảo xinh đẹp, không giống những đứa trẻ khác, hệt như búp bê SD (1), thần sắc đạm nhạt, cũng không như một hài tử bình thường sẽ có.
Từ Hiểu Huyên tiếp tục đi phía trước, đi ngang qua cửa hàng bán quần áo gấu Pooh, bên trong vài nhân viên đang nói chuyện với nhau, “Thật sự là xinh đẹp cực, bất quá nhìn giống như có chút vấn đề, không nói lời nào, vẫn lôi kéo phụ thân không buông.”
“Có lẽ là nơi này có vấn đề.” Một tiểu thư khác nói, chỉ chỉ đầu óc (2).
Từ Hiểu Huyên tiếp tục bước đi, trong lòng thở dài.
Mua giầy xong, dạo ngang qua tiệm Pizza Hut, Lê Trường Ân hỏi Lê Tố, “Muốn ăn không?”
Lê Tố nhìn thấy bên trong có rất nhiều người, liền lắc đầu, “Không ăn.”
Lê Trường Ân đành phải dẫn cậu đi ăn cơm Tây, vì cậu tách xương cá, cắt thịt bò.
Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, ba ba không thể cùng con cả một đời, con dù sao cũng phải tự mình đi ra ngoài. Con xem, nhìn qua cửa kính xem, ngoài kia có rất nhiều nhà cao tầng, trên đường nhiều xe cộ, nhiều người như vậy, mỗi người đều có một cuộc sống khác biệt, nhưng những người chân chính đem bản thân mình nhốt lại trong thế giới riêng, không thèm nhìn tới bên ngoài, lại có bao nhiêu đâu. Làm người là phải kiên cường mà đối diện với cuộc sống xung quanh, như vậy mới được. Con hảo hảo xem xem, thế giới ngoài kia, cũng có nhiều điều thú vị, không phải sao?”
Lê Tố nhìn cửa sổ liếc mắt một cái, lại nhìn chằm chằm miếng thịt bò được cắt sẵn, cầm dao nĩa ăn không vô nữa, cậu thấp giọng nói, “Cô lúc nãy, là bạn gái của cha sao?”
Lê Trường Ân sửng sốt một chút, nói, “Tố Tố, con chỉ cần hiểu những gì cha vừa nói, còn chuyện này không quan trọng. Cha là vì con mà suy nghĩ.”
Lê Tố nói, “Ba ba, nếu cha muốn đi, thì cứ đi, con hiểu mà, con hiểu mà ……”
Lê Trường Ân thở dài, đành phải kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Lê Tố, nâng đầu con trai lên, theo dõi ánh mắt cậu, “Cô khi nãy, hiện tại đã không còn là bạn gái của cha. Những lời cha vừa nói, đó không phải là cha muốn vứt bỏ con, rời đi con.”
Lê Tố không thèm nhắc lại, Lê Trường Ân bổ sung, “Cha vì muốn tốt cho con, Tố Tố, ba ba hy vọng con có thể hạnh phúc, mà con như vậy, là không thể đạt được hạnh phúc.”
Lê Tố nói, “Con có thể, con có thể.”
Lê Trường Ân, “Quên đi, chúng ta không thảo luận nữa được không? Một lát muốn đi du thuyền không?”
Lê Tố lắc đầu, “Con muốn về nhà vẽ tranh.”
Lê Trường Ân nhìn cậu, sau đó cũng không thể nuốt trôi này nọ, nhanh chóng dùng đến món tráng miệng ngọt, chính mình không ăn, bảo Lê Tố ăn, Lê Tố cũng chỉ ăn một chút liền đẩy sang một bên, Lê Trường Ân nói, “Trở về sao?”
Lê Tố gật đầu, “Con có thể tự mình trở về, cha có thể đi tìm cô gái lúc nãy.”
Lê Trường Ân ngồi ở chỗ kia, đặt khăn ăn sang một bên, nhìn nhi tử nói, “Lại hờn dỗi cha có phải hay không?”
Lê Tố đáp, “Không có, con nói thật.”
Lê Trường Ân bảo phục vụ tính tiền, rồi mới đi đến trước mặt Lê Tố, lập tức ôm Lê Tố đứng lên, Lê Tố hơi cứng người, cậu cảm giác được phụ thân đang tức giận, nhưng cuối cùng cha vẫn là giữ lấy cổ cậu, đem mặt dựa vào cậu.
Lê Trường Ân ở bên tai Lê Tố nói, “Tố Tố, cha có đứa con trai này, thật là vô hạn nợ nần, không phải tiền tài, mà là con muốn đem tâm của cha, tinh thần, tình cảm của cha đều cầm lấy hết, con còn bảo cha đi tìm người khác, cha có thể tìm ai?”
Lê Tố nhíu mày, không nói lời nào.
(2) Ý nói Lê Tố có vấn đề về đầu óc, thần kinh.
☆
Ở nhà, thì không tái dùng đồng phục, Lê Trường Ân muốn dẫn Lê Tố đi mua quần áo.
Lê Tố đối với địa phương nhiều người đều thực bài xích, Lê Trường Ân muốn thử đưa cậu đến các khu trung tâm mua sắm. Thiên nói vạn nói, Lê Tố mới đáp ứng.
Khi xuất môn, Lê Tố còn mang theo mũ, cơ hồ muốn che khuất cả đôi mắt, Lê Trường Ân cũng không có cách nào để nói cậu.
Từ bãi đỗ xe, đi thang máy lên lầu, trong thang máy có sáu người, Lê Tố cũng khẩn trương trốn phía sau Lê Trường Ân, Lê Trường Ân đành phải vội vàng ôm lấy cậu, để cậu vùi mặt ghé vào trên vai chính mình.
Sau khi đến khu trung tâm mua sắm, người ở đó cũng không nhiều lắm. Đối với người nhân viên nhiệt tình giới thiệu, Lê Tố cũng chung quy núp phía sau Lê Trường Ân, Lê Trường Ân chỉ thở dài trong lòng, không biết với cái dạng này của Lê Tố, thì phải đến khi nào mới có thể bình phục, để còn trở lại trường học.
Con trai đối với Lê Trường Ân mà nói, tất nhiên là phi thường trọng yếu, nhưng y không thể làm hết thảy mọi thứ cho con trai, y còn có sinh hoạt của mình, sự nghiệp của mình, mỗi ngày cứ quanh quẩn cùng con trai, ban đầu là hoàn hảo, nhưng thời gian càng về sau, càng cảm giác không được khách quan.
Lê Tố cần phải nhận ra tình trạng tự kỷ của chính cậu, bản thân y cũng không thể vĩnh viễn chống đỡ cho Lê Tố mãi được.
Nhưng, nếu muốn y đột ngột đem con trai đẩy ra thế giới bên ngoài, thì y tuyệt đối không thể nhẫn tâm.
Vậy nên chỉ có thể duy trì loại tình trạng hiện tại này.
Trong lòng Lê Tố, e rằng Lê Trường Ân là mọi thứ với cậu, nếu phải rời xa cha, cậu liền muốn theo gió bay đi.
Lê Tố là một hài tử phi thường xinh đẹp, tại cửa hàng bán quần áo hình gấu Pooh, nữ nhân viên khen cậu bộ dạng lớn lên sẽ rất đẹp, Lê Trường Ân bảo Lê Tố nói cám ơn với cô nhân viên.
Ngày trước Lê Tố rất ngoan ngoãn nghe lời, biết lễ phép, nhưng lần này cái gì cũng không chịu nói, vùi mặt ở sau eo Lê Trường Ân.
Nữ nhân viên nhân tiện nói, “Khẳng định là thẹn thùng rồi.”
Khi đưa quần áo cho Lê Tố mặc, nữ nhân viên cũng nói, “Có thể lấy số đo của cháu không, cháu khẳng định sau này sẽ còn cao lên. Bao nhiêu tuổi, mười tuổi sao? Học lớp mấy rồi?”
Lê Tố ôm Lê Trường Ân, cánh tay run nhè nhẹ, Lê Trường Ân đối với nữ nhân viên mỉm cười một chút, đáp, “Thật ngượng ngùng, phiền cô giúp tôi đóng gói vài bộ cỡ nhỏ là được, không cần lấy số đo.”
Nói xong, lại cầm tay Lê Tố.
Đem theo túi xách từ trong cửa hiệu đi ra, Lê Trường Ân hỏi Lê Tố, “Muốn đi mua giày không? Muốn mua gấu bông không?”
Lê Tố nhìn theo hướng Lê Trường Ân chỉ, lắc lắc đầu, “Không cần gấu bông, con cũng không phải nữ hài tử.”
Lê Trường Ân nói, “Được được, cha chỉ là cảm giác, có thể đặt gấu bông trên sô pha, là ba ba thích, con không thích thì thôi.”
Lê Tố nắm chặt tay cha, trong tay kia của mình thì ôm con sâu bông. Lê Trường Ân sau khi trả tiền xong, đang muốn rời đi, đột nhiên một giọng nữ vang lên, “Trường Ân?”
Lê Trường Ân quay lại nhìn, Lê Tố cũng nhìn, cả hai trông thấy một người phụ nữ bước đi trên đôi giày cao gót, dáng người yểu điệu, y phục phấn lam, tóc quăn xinh đẹp.
Nàng trông thấy Lê Trường Ân hiển nhiên là thật cao hứng, Lê Trường Ân đối với nàng gật đầu một cái, nói, “Hiểu Huyên, đã lâu không gặp.”
Từ Hiểu Huyên cười nói, “Đúng vậy.”
Lại nhìn về phía bàn tay Lê Tố đang nắm chặt lấy Lê Trường Ân, Lê Tố đội mũ, có thể nhìn thấy hai má trắng noãn của cậu, mũi miệng cùng chiếc cằm thanh tú, Từ Hiểu Huyên ánh mắt lóe lóe, nói, “Này, chính là Tố Tố sao?”
Lê Tố không ngẩng đầu nhìn nàng, ôm lấy eo Lê Trường Ân, vùi mặt trên lưng cha.
Lê Trường Ân nói, “Thằng bé rất sợ người lạ.”
Trong mắt Từ Hiểu Huyên có chút cảm xúc phức tạp, đối với Lê Tố nói, “Tố Tố, chào cháu a !”
Lê Tố không đáp lại nàng, chỉ gắt gao ôm Lê Trường Ân.
Lê Trường Ân cúi đầu nhìn con trai liếc mắt một cái, chỉ trông thấy đỉnh đầu mang mũ của cậu, còn có cảm nhận được cường độ cậu ôm mình.
Lê Trường Ân nói thực xin lỗi với Từ Hiểu Huyên, “Thật ngại, chúng tôi đi trước, liên lạc sau.”
Từ Hiểu Huyên nhìn y ôm lấy con trai, ôm cậu ly khai, Từ Hiểu Huyên lạc lõng đứng ở nơi đó thật lâu.
Lúc quen biết Lê Trường Ân, nghĩ rằng y vẫn chưa kết hôn, nhưng sau khi nàng theo đuổi y một thời gian, y câu đầu tiên nói chính là, tuy rằng vợ cũ đã qua đời, nhưng y còn có một đứa con trai.
Sau rất nhiều lần hẹn hò, đều bởi vì con trai của y như thế này như thế kia mà không thành, ban đầu Từ Hiểu Huyên thậm chí nghĩ đây là lý do lý trấu Lê Trường Ân dùng để cự tuyệt nàng, sau này mới biết, y thật sự có một đứa con trai.
Khi hai người chia tay, nguyên nhân là con của y sinh bệnh, chỉ sợ không thể ở cùng một chỗ với nàng được.
Lý do như vậy, Từ Hiểu Huyên như thế nào có thể chấp nhận, nhưng Lê Trường Ân cũng thật vô tình.
Vô luận Từ Hiểu Huyên nói cái gì, cuối cùng vẫn đi đến quyết định chia tay như cũ.
Nàng nói nàng sẽ đối đãi với Tố Tố như con ruột của mình, nàng nói Tố Tố sinh bệnh, nàng cũng muốn đến hỗ trợ chiếu cố, nhưng Lê Trường Ân cứ như vậy kiên quyết cự tuyệt, nói Lê Tố bệnh không phải bình thường.
Hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau như vậy, chỉ khiến nàng vô hạn thất lạc và buồn bã.
Trong lúc Lê Tố bị Lê Trường Ân ôm lấy, nàng đánh giá cậu là một hài tử tinh xảo xinh đẹp, không giống những đứa trẻ khác, hệt như búp bê SD (1), thần sắc đạm nhạt, cũng không như một hài tử bình thường sẽ có.
Từ Hiểu Huyên tiếp tục đi phía trước, đi ngang qua cửa hàng bán quần áo gấu Pooh, bên trong vài nhân viên đang nói chuyện với nhau, “Thật sự là xinh đẹp cực, bất quá nhìn giống như có chút vấn đề, không nói lời nào, vẫn lôi kéo phụ thân không buông.”
“Có lẽ là nơi này có vấn đề.” Một tiểu thư khác nói, chỉ chỉ đầu óc (2).
Từ Hiểu Huyên tiếp tục bước đi, trong lòng thở dài.
Mua giầy xong, dạo ngang qua tiệm Pizza Hut, Lê Trường Ân hỏi Lê Tố, “Muốn ăn không?”
Lê Tố nhìn thấy bên trong có rất nhiều người, liền lắc đầu, “Không ăn.”
Lê Trường Ân đành phải dẫn cậu đi ăn cơm Tây, vì cậu tách xương cá, cắt thịt bò.
Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, ba ba không thể cùng con cả một đời, con dù sao cũng phải tự mình đi ra ngoài. Con xem, nhìn qua cửa kính xem, ngoài kia có rất nhiều nhà cao tầng, trên đường nhiều xe cộ, nhiều người như vậy, mỗi người đều có một cuộc sống khác biệt, nhưng những người chân chính đem bản thân mình nhốt lại trong thế giới riêng, không thèm nhìn tới bên ngoài, lại có bao nhiêu đâu. Làm người là phải kiên cường mà đối diện với cuộc sống xung quanh, như vậy mới được. Con hảo hảo xem xem, thế giới ngoài kia, cũng có nhiều điều thú vị, không phải sao?”
Lê Tố nhìn cửa sổ liếc mắt một cái, lại nhìn chằm chằm miếng thịt bò được cắt sẵn, cầm dao nĩa ăn không vô nữa, cậu thấp giọng nói, “Cô lúc nãy, là bạn gái của cha sao?”
Lê Trường Ân sửng sốt một chút, nói, “Tố Tố, con chỉ cần hiểu những gì cha vừa nói, còn chuyện này không quan trọng. Cha là vì con mà suy nghĩ.”
Lê Tố nói, “Ba ba, nếu cha muốn đi, thì cứ đi, con hiểu mà, con hiểu mà ……”
Lê Trường Ân thở dài, đành phải kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Lê Tố, nâng đầu con trai lên, theo dõi ánh mắt cậu, “Cô khi nãy, hiện tại đã không còn là bạn gái của cha. Những lời cha vừa nói, đó không phải là cha muốn vứt bỏ con, rời đi con.”
Lê Tố không thèm nhắc lại, Lê Trường Ân bổ sung, “Cha vì muốn tốt cho con, Tố Tố, ba ba hy vọng con có thể hạnh phúc, mà con như vậy, là không thể đạt được hạnh phúc.”
Lê Tố nói, “Con có thể, con có thể.”
Lê Trường Ân, “Quên đi, chúng ta không thảo luận nữa được không? Một lát muốn đi du thuyền không?”
Lê Tố lắc đầu, “Con muốn về nhà vẽ tranh.”
Lê Trường Ân nhìn cậu, sau đó cũng không thể nuốt trôi này nọ, nhanh chóng dùng đến món tráng miệng ngọt, chính mình không ăn, bảo Lê Tố ăn, Lê Tố cũng chỉ ăn một chút liền đẩy sang một bên, Lê Trường Ân nói, “Trở về sao?”
Lê Tố gật đầu, “Con có thể tự mình trở về, cha có thể đi tìm cô gái lúc nãy.”
Lê Trường Ân ngồi ở chỗ kia, đặt khăn ăn sang một bên, nhìn nhi tử nói, “Lại hờn dỗi cha có phải hay không?”
Lê Tố đáp, “Không có, con nói thật.”
Lê Trường Ân bảo phục vụ tính tiền, rồi mới đi đến trước mặt Lê Tố, lập tức ôm Lê Tố đứng lên, Lê Tố hơi cứng người, cậu cảm giác được phụ thân đang tức giận, nhưng cuối cùng cha vẫn là giữ lấy cổ cậu, đem mặt dựa vào cậu.
Lê Trường Ân ở bên tai Lê Tố nói, “Tố Tố, cha có đứa con trai này, thật là vô hạn nợ nần, không phải tiền tài, mà là con muốn đem tâm của cha, tinh thần, tình cảm của cha đều cầm lấy hết, con còn bảo cha đi tìm người khác, cha có thể tìm ai?”
Lê Tố nhíu mày, không nói lời nào.
(2) Ý nói Lê Tố có vấn đề về đầu óc, thần kinh.
☆