Chương : 16
Không biết Lê Trường Ân đã nói cái gì với Đường Văn Nghiễn, sau khi Lê Tố tham quan phòng vẽ tranh của Đường Văn Nghiễn, Đường Văn Nghiễn liền hỏi Lê Tố, “Cháu có đồng ý đến nơi này học họa, làm đệ tử của ta không?”
Đường Văn Nghiễn không phải người thân thiện, bất quá nhìn ra được hắn đích thực thích Lê Tố.
Lê Tố tuy rằng thích tác phẩm của Đường Văn Nghiễn, hơn nữa đối Đường Văn Nghiễn cũng rất có hứng thú, bất quá với lời đề suất làm học trò của hắn, Lê Tố vẫn là do dự.
Ngồi trên sô pha, Lê Trường Ân ôm thân mình nhỏ bé của cậu, vốn muốn khuyên bảo Lê Tố nhanh chóng đáp ứng rồi nói lời cảm tạ, bất quá Đường Văn Nghiễn bảo y không phải nói hộ.
Lê Tố cúi đầu, thân thể tựa vào người Lê Trường Ân, cậu rất muốn làm đệ tử Đường Văn Nghiễn, nhưng lại sợ hãi việc tiếp xúc người lạ.
Lê Trường Ân quan sát con trai, lại sờ sờ cánh tay nhỏ nhắn của cậu, Lê Tố ngẩng đầu nhìn cha, cậu nghĩ phụ thân hy vọng chính cậu có thể va chạm với thế giới bên ngoài nhiều hơn, vậy nên cậu liền gật gật đầu.
Đường Văn Nghiễn trông thấy cậu gật đầu thì lộ ra chút ý cười, “Sau này gọi ta là thầy.”
Lê Tố ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi hắn, “Thầy Đường.”
Lê Trường Ân cũng lộ ra tươi cười, đối với việc con trai nguyện ý xuất môn, y phi thường cao hứng.
Cùng Đường Văn Nghiễn định ra thời gian đi học xong, Lê Trường Ân cũng mang Lê Tố về nhà.
Trên đường, Lê Trường Ân nói, “Tố Tố đến học tập ở nơi này của thầy Đường, cũng không cần phải quá sức, thân thể là là tối trọng yếu, ba ba cũng không phải muốn con làm ra thành tựu to lớn gì, chỉ cần con cao hứng thì tốt rồi.”
Lê Tố gật gật đầu.
Lê Tố mỗi tuần bốn ngày đến chỗ của Đường Văn Nghiễn, thời gian còn lại thì ở nhà tự học.
Phòng vẽ của Đường Văn Nghiễn tại nội thành cũng chính là nhà ở của hắn, bao gồm bốn mảnh sân, ngoại trừ nơi ở riêng của mình ra, thì diện tích phòng vẽ tranh đã chiếm hết mấy mảnh gian phòng trong sân, rất là rộng lớn.
Bất quá khoảng cách từ Lê gia đến chỗ của hắn khá xa, Lê Tố hàng ngày đi học, Lê Trường Ân đều tự mình lái xe đưa cậu đi.
Buổi tối thì quay trở lại đón Lê Tố về nhà.
Ngày đầu tiên đi học vẽ, Lê Tố ở nhà chậm rãi do dự, chần chờ không muốn xuất môn, Lê Trường Ân khuyên bảo thật lâu, cậu mới cầm dụng cụ vẽ lên xe Lê Trường Ân.
Đến phòng vẽ tranh của Đường Văn Nghiễn, Đường Văn Nghiễn cư nhiên đương đứng trước cửa chờ cậu.
Hắn hẳn là từ Lê Trường Ân biết được Lê Tố không giống với những đứa trẻ bình thường, cho nên ban đầu dù muốn hay không, nên đối đãi đặc biệt hơn một chút.
Lúc Lê Tố tới đã không còn sớm, ở phòng vẽ xuất hiện hai hài tử xa lạ, một nam một nữ, đều so với Lê Tố lớn hơn nhiều.
Đường Văn Nghiễn giới thiệu với Lê Tố về bọn họ, nữ hài tử gọi là Tiêu Đa Đa, còn nam hài tử gọi là Phạm Phụng An.
Tiêu Đa Đa mười sáu tuổi, Phạm Phụng An mười lăm tuổi, nữ hài tử xinh đẹp, nam sinh cũng rất tuấn tú, trên người mang theo một cỗ khí chất nghệ thuật gia mà các hài tử khác không thể có.
Nhìn thấy Lê Tố, bọn họ đều thật cao hứng, đặc biệt là Tiêu Đa Đa, còn muốn đến niết hai má Lê Tố, Lê Tố khẩn trương trốn phía sau Lê Trường Ân.
Đường Văn Nghiễn nhắc nhở hai đệ tử, “Cậu bé hướng nội, không được tùy tiện đùa cậu.”
Giới thiệu xong, Đường Văn Nghiễn đưa bọn họ vào phòng vẽ tranh, Đường Văn Nghiễn cho Lê Tố vẽ một bức phác hoạ, rồi mới bảo Lê Trường Ân cùng mình ly khai.
Lê Trường Ân vẫn có chút lo lắng, nhưng nghĩ, chung quy là không thể cứ mãi bám theo Lê Tố, vậy nên y cố gắng kiềm chế tâm tình, đi ra cửa.
Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An tiếp đón Lê Tố ngồi xuống, Lê Tố sau khi đem dụng cụ vẽ tranh đặt sang một bên thì vẫn như cũ đứng yên một chỗ, cũng không để ý tới hai người.
Đột nhiên, cậu chạy ra khỏi phòng vẽ, đứng trên hành lang, trông thấy Lê Trường Ân đã muốn đi hết cái sân, tiến đến cổng.
Lê Tố chờ mong nhìn cha, trong mắt mang theo thê lương u buồn, tựa như con thuyền lưu lạc trên đại dương mênh mông, không tìm thấy ngọn hải đăng.
Lê Trường Ân ở cửa quay đầu lại, cách nhau một cái sân rộng, y nhận ra Lê Tố gầy teo nhỏ bé đứng lẻ loi trước cửa phòng vẽ, xinh xắn đáng thương.
Lê Trường Ân không quay lại, chỉ là đối cậu phất phất tay, “Ba ba buổi tối tới đón con.”
Lê Tố yên lặng nhìn cha, bộ dáng muốn khóc.
Lê Trường Ân vẫn đi, Lê Tố đứng ở cửa ngẩn người.
Đường Văn Nghiễn đã đi làm việc của mình, Lê Tố đứng ở nơi đó cũng không có ai quản cậu. Một lát sau, Tiêu Đa Đa đến kéo cậu, “Tố Tố, không nên ở đây, mau tới phòng vẽ đi.”
Lê Tố cúi đầu, chậm rãi lê bước vào phòng vẽ tranh.
Nghỉ hè, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An cả ngày ở phòng vẽ tranh của Đường Văn Nghiễn học tập, bọn họ đều là học sinh trung học, sở trường chủ yếu là mỹ thuật, cho dù bình thường, sau khi kết thúc khoá học trên lớp vào lúc trưa, thì buổi chiều họ cũng sẽ đến nơi này của Đường Văn Nghiễn.
Tranh hai người vẽ đều đạt không ít giải thưởng, Lê Tố tại phòng vẽ cũng trông thấy bằng khen của bọn họ, yên lặng xem, lại yên lặng vẽ tranh.
Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An đều phát hiện Lê Tố không giống với các hài tử bình thường khác, sau khi đến hỏi Đường Văn Nghiễn, Đường Văn Nghiễn cũng xác thực với bọn họ.
Lê Tố mắc chứng tự kỷ, cho nên khuyên bọn họ nên chiếu cố cậu nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng dẫn cậu đi ăn cơm hay chơi đùa linh tinh.
Ban đầu Lê Tố là một câu cũng không thèm nói với Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An, dần dần ở cùng nhau lâu, Tiêu Đa Đa cố ý tìm Lê Tố xin bánh mì, rót nước cho cậu uống, chậm rãi tiếp xúc, rồi Lê Tố mới trả lời vài câu hỏi của nàng.
Sau khi học chung với nhau được mười ngày, Tiêu Đa Đa nói muốn mời Lê Tố và Phạm Phụng An cùng nhau ăn cơm trưa, Lê Tố lúc này đã đáp ứng.
Bọn họ bình thường vào giờ ăn cơm trưa đều là tại nhà của Đường Văn Nghiễn, có bảo mẫu nấu cơm.
Tiêu Đa Đa là một người cởi mở, hơn nữa tranh của nàng vẽ so với Đường Văn Nghiễn mang phong cách khác biệt rất lớn, nàng thích dùng màu sắc tươi đẹp. Mùa xuân dưới ngòi bút của nàng là một cánh đồng cỏ hoa rực rỡ, một vài cô bé đang nô đùa, chạy băng băng trên cánh đồng, ánh Mặt Trời lan toả, dường như hòa tan hết thảy mọi thứ.
Lê Tố nghe giọng nói của nàng, cũng có loại cảm giác ấm áp trong lòng.
Mà Phạm Phụng An lại giống như một vương tử thiếu niên, cao cao gầy gầy, diện mạo tuấn mỹ, rất để ý đến vấn đề ăn mặc, hơn nữa hắn tại phương diện hội họa so với Tiêu Đa Đa cũng có thiên phú, Đường Văn Nghiễn thường xuyên khen ngợi hắn, bất quá hắn cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo.
Lần đầu tiên xuất môn ra ngoài vẽ phong cảnh, Đường Văn Nghiễn bảo Tiêu Đa Đa chiếu cố Lê Tố, ba người tự mình ra phía sau núi, thời điểm tới núi thì đã hơn mười giờ trưa, bọn họ ngồi dưới tàng cây, dọn xong dụng cụ vẽ tranh, bắt đầu vẽ cảnh vật.
Tiêu Đa Đa động tác rất nhanh, Phạm Phụng An đi xung quanh một vòng rồi mới chậm rãi triển khai dụng cụ vẽ tranh, Lê Tố ngồi dưới tàng cây trên bãi cỏ ngẩn người, phát ngốc mất hai tiếng đồng hồ.
Tiêu Đa Đa đi mua thức ăn nhanh trở về, đem thức ăn nhanh đưa cho cậu, cậu xua tay không cần, từ trong túi lấy ra hộp cơm trưa đã chuẩn bị ở nhà.
Tiêu Đa Đa hét lớn, “Tố Tố, cậu thật sự là quá phận, trước đó cũng không thèm nói là đã có đồ ăn, Phụng An, lại đây, cướp đồ ăn của cậu ta.”
Lê Tố nghĩ Tiêu Đa Đa chỉ là nói đùa thôi, ai ngờ hai người họ thật sự đến đoạt lấy cơm trưa của cậu.
Lê Tố há hốc mồm, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An trò chuyện, Lê Tố lập tức thả lỏng, chính mình cũng bắt đầu ăn, Tiêu Đa Đa đem nước uống đưa cho Lê Tố, Lê Tố do dự một chút rồi mới tiếp nhận, sau đó chuyển sang cho Phạm Phụng An.
Ngày hôm ấy, Tiêu Đa Đa vẽ ngọn núi xa xa, còn có một thân cây, Phạm Phụng An thì vẽ một toà nhà cách đó không xa, thêm một cây đại thụ mọc ngay bên cạnh, Lê Tố ngồi ở chỗ kia, nhìn phong cảnh cả ngày.
Trải qua lần vẽ tranh ngoài trời này, ba người quan hệ triệt để tốt.
Bất quá, mùa hè nhanh chóng trôi đi, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An phải đến trường học, thời gian đến chỗ của Đường Văn Nghiễn ít đi rất nhiều, đôi khi, phòng vẽ tranh chỉ có một mình Lê Tố.
Trong vài tháng đó, cậu luôn luôn được giao vẽ phác hoạ.
Lê Trường Ân vẫn hy vọng cậu có thể đến trường đi học, hôm nay khi y tới đón Lê Tố về nhà, liền hỏi cậu, “Tiêu tỷ tỷ và Phạm ca ca của con bọn họ đều học trung học cả, Tố Tố, cùng hai người họ đến trường, học trung học, có muốn đi hay không?”
☆
Đường Văn Nghiễn không phải người thân thiện, bất quá nhìn ra được hắn đích thực thích Lê Tố.
Lê Tố tuy rằng thích tác phẩm của Đường Văn Nghiễn, hơn nữa đối Đường Văn Nghiễn cũng rất có hứng thú, bất quá với lời đề suất làm học trò của hắn, Lê Tố vẫn là do dự.
Ngồi trên sô pha, Lê Trường Ân ôm thân mình nhỏ bé của cậu, vốn muốn khuyên bảo Lê Tố nhanh chóng đáp ứng rồi nói lời cảm tạ, bất quá Đường Văn Nghiễn bảo y không phải nói hộ.
Lê Tố cúi đầu, thân thể tựa vào người Lê Trường Ân, cậu rất muốn làm đệ tử Đường Văn Nghiễn, nhưng lại sợ hãi việc tiếp xúc người lạ.
Lê Trường Ân quan sát con trai, lại sờ sờ cánh tay nhỏ nhắn của cậu, Lê Tố ngẩng đầu nhìn cha, cậu nghĩ phụ thân hy vọng chính cậu có thể va chạm với thế giới bên ngoài nhiều hơn, vậy nên cậu liền gật gật đầu.
Đường Văn Nghiễn trông thấy cậu gật đầu thì lộ ra chút ý cười, “Sau này gọi ta là thầy.”
Lê Tố ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi hắn, “Thầy Đường.”
Lê Trường Ân cũng lộ ra tươi cười, đối với việc con trai nguyện ý xuất môn, y phi thường cao hứng.
Cùng Đường Văn Nghiễn định ra thời gian đi học xong, Lê Trường Ân cũng mang Lê Tố về nhà.
Trên đường, Lê Trường Ân nói, “Tố Tố đến học tập ở nơi này của thầy Đường, cũng không cần phải quá sức, thân thể là là tối trọng yếu, ba ba cũng không phải muốn con làm ra thành tựu to lớn gì, chỉ cần con cao hứng thì tốt rồi.”
Lê Tố gật gật đầu.
Lê Tố mỗi tuần bốn ngày đến chỗ của Đường Văn Nghiễn, thời gian còn lại thì ở nhà tự học.
Phòng vẽ của Đường Văn Nghiễn tại nội thành cũng chính là nhà ở của hắn, bao gồm bốn mảnh sân, ngoại trừ nơi ở riêng của mình ra, thì diện tích phòng vẽ tranh đã chiếm hết mấy mảnh gian phòng trong sân, rất là rộng lớn.
Bất quá khoảng cách từ Lê gia đến chỗ của hắn khá xa, Lê Tố hàng ngày đi học, Lê Trường Ân đều tự mình lái xe đưa cậu đi.
Buổi tối thì quay trở lại đón Lê Tố về nhà.
Ngày đầu tiên đi học vẽ, Lê Tố ở nhà chậm rãi do dự, chần chờ không muốn xuất môn, Lê Trường Ân khuyên bảo thật lâu, cậu mới cầm dụng cụ vẽ lên xe Lê Trường Ân.
Đến phòng vẽ tranh của Đường Văn Nghiễn, Đường Văn Nghiễn cư nhiên đương đứng trước cửa chờ cậu.
Hắn hẳn là từ Lê Trường Ân biết được Lê Tố không giống với những đứa trẻ bình thường, cho nên ban đầu dù muốn hay không, nên đối đãi đặc biệt hơn một chút.
Lúc Lê Tố tới đã không còn sớm, ở phòng vẽ xuất hiện hai hài tử xa lạ, một nam một nữ, đều so với Lê Tố lớn hơn nhiều.
Đường Văn Nghiễn giới thiệu với Lê Tố về bọn họ, nữ hài tử gọi là Tiêu Đa Đa, còn nam hài tử gọi là Phạm Phụng An.
Tiêu Đa Đa mười sáu tuổi, Phạm Phụng An mười lăm tuổi, nữ hài tử xinh đẹp, nam sinh cũng rất tuấn tú, trên người mang theo một cỗ khí chất nghệ thuật gia mà các hài tử khác không thể có.
Nhìn thấy Lê Tố, bọn họ đều thật cao hứng, đặc biệt là Tiêu Đa Đa, còn muốn đến niết hai má Lê Tố, Lê Tố khẩn trương trốn phía sau Lê Trường Ân.
Đường Văn Nghiễn nhắc nhở hai đệ tử, “Cậu bé hướng nội, không được tùy tiện đùa cậu.”
Giới thiệu xong, Đường Văn Nghiễn đưa bọn họ vào phòng vẽ tranh, Đường Văn Nghiễn cho Lê Tố vẽ một bức phác hoạ, rồi mới bảo Lê Trường Ân cùng mình ly khai.
Lê Trường Ân vẫn có chút lo lắng, nhưng nghĩ, chung quy là không thể cứ mãi bám theo Lê Tố, vậy nên y cố gắng kiềm chế tâm tình, đi ra cửa.
Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An tiếp đón Lê Tố ngồi xuống, Lê Tố sau khi đem dụng cụ vẽ tranh đặt sang một bên thì vẫn như cũ đứng yên một chỗ, cũng không để ý tới hai người.
Đột nhiên, cậu chạy ra khỏi phòng vẽ, đứng trên hành lang, trông thấy Lê Trường Ân đã muốn đi hết cái sân, tiến đến cổng.
Lê Tố chờ mong nhìn cha, trong mắt mang theo thê lương u buồn, tựa như con thuyền lưu lạc trên đại dương mênh mông, không tìm thấy ngọn hải đăng.
Lê Trường Ân ở cửa quay đầu lại, cách nhau một cái sân rộng, y nhận ra Lê Tố gầy teo nhỏ bé đứng lẻ loi trước cửa phòng vẽ, xinh xắn đáng thương.
Lê Trường Ân không quay lại, chỉ là đối cậu phất phất tay, “Ba ba buổi tối tới đón con.”
Lê Tố yên lặng nhìn cha, bộ dáng muốn khóc.
Lê Trường Ân vẫn đi, Lê Tố đứng ở cửa ngẩn người.
Đường Văn Nghiễn đã đi làm việc của mình, Lê Tố đứng ở nơi đó cũng không có ai quản cậu. Một lát sau, Tiêu Đa Đa đến kéo cậu, “Tố Tố, không nên ở đây, mau tới phòng vẽ đi.”
Lê Tố cúi đầu, chậm rãi lê bước vào phòng vẽ tranh.
Nghỉ hè, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An cả ngày ở phòng vẽ tranh của Đường Văn Nghiễn học tập, bọn họ đều là học sinh trung học, sở trường chủ yếu là mỹ thuật, cho dù bình thường, sau khi kết thúc khoá học trên lớp vào lúc trưa, thì buổi chiều họ cũng sẽ đến nơi này của Đường Văn Nghiễn.
Tranh hai người vẽ đều đạt không ít giải thưởng, Lê Tố tại phòng vẽ cũng trông thấy bằng khen của bọn họ, yên lặng xem, lại yên lặng vẽ tranh.
Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An đều phát hiện Lê Tố không giống với các hài tử bình thường khác, sau khi đến hỏi Đường Văn Nghiễn, Đường Văn Nghiễn cũng xác thực với bọn họ.
Lê Tố mắc chứng tự kỷ, cho nên khuyên bọn họ nên chiếu cố cậu nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng dẫn cậu đi ăn cơm hay chơi đùa linh tinh.
Ban đầu Lê Tố là một câu cũng không thèm nói với Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An, dần dần ở cùng nhau lâu, Tiêu Đa Đa cố ý tìm Lê Tố xin bánh mì, rót nước cho cậu uống, chậm rãi tiếp xúc, rồi Lê Tố mới trả lời vài câu hỏi của nàng.
Sau khi học chung với nhau được mười ngày, Tiêu Đa Đa nói muốn mời Lê Tố và Phạm Phụng An cùng nhau ăn cơm trưa, Lê Tố lúc này đã đáp ứng.
Bọn họ bình thường vào giờ ăn cơm trưa đều là tại nhà của Đường Văn Nghiễn, có bảo mẫu nấu cơm.
Tiêu Đa Đa là một người cởi mở, hơn nữa tranh của nàng vẽ so với Đường Văn Nghiễn mang phong cách khác biệt rất lớn, nàng thích dùng màu sắc tươi đẹp. Mùa xuân dưới ngòi bút của nàng là một cánh đồng cỏ hoa rực rỡ, một vài cô bé đang nô đùa, chạy băng băng trên cánh đồng, ánh Mặt Trời lan toả, dường như hòa tan hết thảy mọi thứ.
Lê Tố nghe giọng nói của nàng, cũng có loại cảm giác ấm áp trong lòng.
Mà Phạm Phụng An lại giống như một vương tử thiếu niên, cao cao gầy gầy, diện mạo tuấn mỹ, rất để ý đến vấn đề ăn mặc, hơn nữa hắn tại phương diện hội họa so với Tiêu Đa Đa cũng có thiên phú, Đường Văn Nghiễn thường xuyên khen ngợi hắn, bất quá hắn cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo.
Lần đầu tiên xuất môn ra ngoài vẽ phong cảnh, Đường Văn Nghiễn bảo Tiêu Đa Đa chiếu cố Lê Tố, ba người tự mình ra phía sau núi, thời điểm tới núi thì đã hơn mười giờ trưa, bọn họ ngồi dưới tàng cây, dọn xong dụng cụ vẽ tranh, bắt đầu vẽ cảnh vật.
Tiêu Đa Đa động tác rất nhanh, Phạm Phụng An đi xung quanh một vòng rồi mới chậm rãi triển khai dụng cụ vẽ tranh, Lê Tố ngồi dưới tàng cây trên bãi cỏ ngẩn người, phát ngốc mất hai tiếng đồng hồ.
Tiêu Đa Đa đi mua thức ăn nhanh trở về, đem thức ăn nhanh đưa cho cậu, cậu xua tay không cần, từ trong túi lấy ra hộp cơm trưa đã chuẩn bị ở nhà.
Tiêu Đa Đa hét lớn, “Tố Tố, cậu thật sự là quá phận, trước đó cũng không thèm nói là đã có đồ ăn, Phụng An, lại đây, cướp đồ ăn của cậu ta.”
Lê Tố nghĩ Tiêu Đa Đa chỉ là nói đùa thôi, ai ngờ hai người họ thật sự đến đoạt lấy cơm trưa của cậu.
Lê Tố há hốc mồm, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An trò chuyện, Lê Tố lập tức thả lỏng, chính mình cũng bắt đầu ăn, Tiêu Đa Đa đem nước uống đưa cho Lê Tố, Lê Tố do dự một chút rồi mới tiếp nhận, sau đó chuyển sang cho Phạm Phụng An.
Ngày hôm ấy, Tiêu Đa Đa vẽ ngọn núi xa xa, còn có một thân cây, Phạm Phụng An thì vẽ một toà nhà cách đó không xa, thêm một cây đại thụ mọc ngay bên cạnh, Lê Tố ngồi ở chỗ kia, nhìn phong cảnh cả ngày.
Trải qua lần vẽ tranh ngoài trời này, ba người quan hệ triệt để tốt.
Bất quá, mùa hè nhanh chóng trôi đi, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An phải đến trường học, thời gian đến chỗ của Đường Văn Nghiễn ít đi rất nhiều, đôi khi, phòng vẽ tranh chỉ có một mình Lê Tố.
Trong vài tháng đó, cậu luôn luôn được giao vẽ phác hoạ.
Lê Trường Ân vẫn hy vọng cậu có thể đến trường đi học, hôm nay khi y tới đón Lê Tố về nhà, liền hỏi cậu, “Tiêu tỷ tỷ và Phạm ca ca của con bọn họ đều học trung học cả, Tố Tố, cùng hai người họ đến trường, học trung học, có muốn đi hay không?”
☆