Chương : 25
Tháng ba ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp. Từ trường học đến quốc lộ cây xanh bao phủ chung quanh, lá cây dưới ánh nắng trở nên xanh tươi ướt át.
An Duy hỏi Lê Tố, “Vì cái gì mà mọi người lại bàn tán loại chuyện này, sao bọn họ biết em là đồng tính luyến ái?”
“Tôi không phải đồng tính luyến ái.” Lê Tố cau mày nói.
An Duy ôm vai cậu, cúi đầu nhìn mặt cậu, “Không phải?”
“Đương nhiên không phải, tôi không phải.” Lê Tố nhấn mạnh.
“Nếu không phải, vậy bọn họ vì cái gì nói em như thế?” Lê Tố nếu không phải, khiến An Duy cảm thấy vô cùng thất lạc.
Lê Tố lặng yên một trận, mới nói nói, “Là nam sinh lần trước, anh còn nhớ rõ không, lúc tan học, trên đường đến nhà thầy Đường đã gặp nam sinh đó tại con hẻm, khẳng định là hắn nói với người khác, nói tôi là đồng tính luyến ái, sau đó, tôi cũng không biết vì cái gì, tin đồn trong trường học truyền đi nhanh vô cùng, mọi người đều bắt đầu bàn tán như thế.”
An Duy nghĩ, khẳng định là Lê Tố rất xuất sắc, thành tích ngữ văn và tiếng Anh đều nổi trội hơn cả, hội họa thì đoạt nhiều giải thưởng, bộ dạng ưa nhìn thế kia, nên mọi người đều càng thích bàn tán về chuyện đời tư của cậu, đương nhiên liền rất nhanh cả trường đều biết.
Bất quá hắn không nói với Lê Tố như thế, mà là nói, “Cái nam sinh kia a, em nói hắn là học sinh lớp 11 trường của em nhỉ?”
Lê Tố gật gật đầu, lại lập tức kinh hỏi, “Anh sẽ không lại muốn làm cái gì đi?”
An Duy hắc hắc cười, “Tôi sẽ muốn làm cái gì? Đương nhiên là không làm gì cả, tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, em không cần suy nghĩ nhiều.”
An Duy càng nói như vậy, Lê Tố mới càng phải suy nghĩ nhiều.
“Cảnh cáo anh, không cần lại đi đánh nhau.” Lê Tố chau mày, ánh mắt xinh đẹp mang theo một chút lo lắng.
An Duy nói, “Chỉ biết ở trước mặt tôi hung dữ, còn cảnh cáo tôi, em hẳn là đi cảnh cáo bọn người chuyên khi dễ em ấy, nói nếu còn tái khi dễ em, em sẽ bảo bạn trai em đập cho bọn chúng một trận.” An Duy nói đến hưng trí bừng bừng, vẻ mặt tươi cười chờ mong nhìn Lê Tố.
Lê Tố nâng tay đánh trên lưng hắn hai quyền, “Anh còn tái nói lung tung nữa thử xem.”
“Vâng, vâng, tôi không hề nói lung tung. Ôi, tôi còn chưa ăn điểm tâm, đói bụng, em có tiền không, đi ăn cơm thôi.”
Lê Tố sờ sờ túi tiền, lấy ra điện thoại và ví tiền, đem ví tiền đưa cho An Duy, “Đều ở trong này, ăn cái gì?”
An Duy vì cậu mới đánh nhau, kỳ thật cậu muốn cảm tạ, đối với An Duy, đã trở nên gần gũi thân thiết.
An Duy nhìn ví tiền của Lê Tố, “Ừm, có hơn bảy trăm đồng, có thể đi ăn ở nhà hàng năm sao.” Lại nhìn đến ảnh chụp bên trong ví tiền của Lê Tố, hắn liền lấy ra, nhìn nở nụ cười, “Hắc, đây là thời điểm em mấy tuổi vậy, oa, hảo khả ái.”
Lê Tố kêu to, muốn đoạt lại ảnh chụp từ trong tay hắn, “Mau trả lại cho tôi, đưa đây cho tôi, An Duy, đưa cho tôi !”
An Duy không trả, “Cho tôi đi, cho tôi!”
Lê Tố đứng lên, cau mày nổi giận nhìn hắn, “Không được, còn có ba ba tôi nữa, trả đây!”
An Duy vẫn là nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nói, “Gia khỏa này luyến phụ nghiêm trọng, được, đem ảnh chụp này xé ra, em muốn ba ba em, tôi muốn em.”
Lê Tố hừ một tiếng, “Trả lại đây cho tôi, không được xé.”
An Duy nói, “Vậy em phải cho tôi một tấm ảnh khác trước đây của em.”
Lê Tố không có biện pháp với hắn, nhíu mày miễn cưỡng đáp ứng, “Ừ, được rồi, mau đưa tấm ảnh đó cho tôi!”
An Duy đem ảnh chụp đặt vào lại trong ví tiền của Lê Tố, đưa cho Lê Tố, “Đi, ăn cơm đi.”
Đánh xe vào thành đến một nhà hàng, Lê Tố rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, cũng không biết gì về nơi này, An Duy ngược lại là ngựa quen đường cũ, ngồi ở nhà hàng gọi món.
Lê Tố đang ngồi nghiên cứu thực đơn, di động vang lên, nhìn thoáng qua, phát hiện là Lê Trường Ân gọi tới, cậu sửng sốt, lập tức suy nghĩ phụ thân sẽ không gọi điện thoại trong thời gian cậu đang học, nhất định là giáo viên đã nói cho phụ thân biết cậu không lên lớp.
Lê Tố nhìn An Duy liếc mắt một cái, chạy đến một bên tiếp điện thoại.
“Ba ba?” Lê Tố lo sợ bất an.
“Con hiện tại ở nơi nào?” Lê Trường Ân hỏi.
“Dạ, ở một nhà hàng, chuẩn bị gọi món ăn cơm.” Lê Tố trả lời.
Lê Trường Ân nhẹ nhàng thở ra một hơi rõ ràng, “Cùng với ai, An Duy sao?”
Lê Tố nói, “Dạ, đúng vậy. Ba ba, là giáo viên nói với cha phải không?”
Lê Trường Ân đáp, “Đúng vậy, giáo viên nói một bằng hữu của con chạy tới trường học vì con đánh nhau, lại đem con lôi đi, cha lo lắng con gặp chuyện không may.”
Lê Tố nói, “Con không có việc gì, tiết cuối cùng là môn vật lý, con nghĩ lên lớp liền đau đầu, nên theo An Duy cùng nhau chạy mất.”
“Bảo bối, trốn học cư nhiên cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế, hiện tại ở nhà hàng nào, cha đi tìm ngươi.” Lê Trường Ân tuy rằng dùng giọng điệu giáo huấn Lê Tố, nhưng trong thanh âm lại mang theo một chút tiếu ý, điều này khiến Lê Tố biết cha cũng không có thực tức giận, chạy sang hỏi An Duy nơi này là chỗ nào, rồi mới nói với Lê Trường Ân.
Lê Trường Ân nghe giáo viên điện thoại đến, miêu tả sự việc, thời điểm biết được bạn trai Lê Tố là An Duy, y quả thực xem như nhẹ nhàng thở ra, y thật sự sợ bạn trai Lê Tố là một nam nhân không tốt nào đó ở bên ngoài phi thường không đáng tin, chứ nếu là như vậy, y vừa không muốn quản Lê Tố, lại không thể mặc kệ Lê Tố, đến lúc đó không biết phải làm sao đây.
Mà An Duy, coi như là hiểu rõ, Lê Trường Ân biết hài tử này kỳ thực không phải không tốt, cho nên, cũng an tâm.
Lê Tố treo điện thoại, ngồi xuống đối diện An Duy, nói, “Ba ba tôi muốn tới, chờ cha đến đây rồi gọi món được không?”
An Duy thở dài, nghĩ rằng thật vất vả mới có được cơ hội thế giới hai người, phụ thân Lê Tố lại muốn đảm đương vài trò làm bóng đèn.
An Duy nói, “Chúng ta có thể gọi đồ ăn trước, đợi thúc thúc đến đây rồi mới dọn lên, được không nào?”
Lê Tố đáp, “Được rồi.”
Nhìn thực đơn, gọi thêm vài món Lê Trường Ân thích.
An Duy vẫn không dám hỏi thân thế Lê Tố, lúc này mới lên tiếng, “Tố Tố, Mẹ của em đâu?”
Lê Tố cũng không kiêng kị loại câu hỏi này, bởi vì chưa từng gặp qua mẫu thân, tựa hồ từ ngay đầu tiên cậu đã biết nếu phải có một người Mẹ, thì người đó sẽ chỉ là Mẹ kế, mà theo sách truyện từ xưa hẳn là chẳng có người Mẹ kế nào tốt cả. Vì vậy, cậu chưa bao giờ chờ mong phải có Mẹ, không chỉ không chờ mong, hơn nữa còn thực sợ hãi phụ thân mang Mẹ kế trở về. Đến bây giờ, Lê Trường Ân cũng vì cậu mà không đi tìm Mẹ kế, thế này mới khiến cậu có cảm giác an toàn.
Cậu thậm chí hy vọng, Lê Trường Ân cứ vĩnh viễn không lấy vợ thì tốt rồi, cậu và phụ thân cùng một chỗ sinh hoạt, mới là tốt nhất.
“Lúc tôi hai tuổi, Mẹ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, ở trên núi, xe ngã xuống vách núi.” Lê Tố thực bình thản miêu tả sự thật này.
An Duy khẽ thở dài, “Ngượng ngùng, tôi không nghĩ sẽ gợi lên thương tâm cho em.”
Lê Tố lắc lắc đầu, “Không có gì, tôi không ngại. Cha Mẹ của anh đâu?”
“Ba ba tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Mĩ, tôi sinh ra ở Mĩ.” An Duy nói.
Lê Tố hỏi, “Vậy sao anh nói tiếng Trung giỏi thế?”
An Duy cười nói, “Là tôi có thiên phú trời cho, tôi còn nói được tiếng Thường Châu (1), Hội Ninh (2), muốn nghe hay không?”
Lê Tố cũng cười, “Có hát được Côn khúc (3) không?”
“Ta vốn là nam nhi lang, cũng không phải nữ kiều nga.” (4) An Duy y y nha nha xướng lên, còn cố gắng biểu thị cảm xúc.
Lê Tố lăng lăng nhìn hắn, nói, “Đây là cái gì?”
An Duy đáp, “Không xướng Côn Khúc, chỉ biết xướng một câu này. [ Bá Vương biệt cơ ] của Trần Khải Ca (5), em có biết?”
Lê Tố lắc đầu, “Không có, xem hay sao?”
An Duy nhanh chóng gật đầu, “Đương nhiên xem hay, xem hay, vô cùng hay, cuối cùng tôi còn khóc, thật sự khóc.”
Lê Tố dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn An Duy, An Duy hỏi cậu, “Nhìn tôi như thế làm cái gì?”
Lê Tố nói, “Tôi lần đầu tiên biết anh xem phim ảnh mà cũng khóc, anh đánh nhau như vậy, tôi nghĩ anh sẽ không khóc.”
An Duy làm mặt quỷ với cậu, “Tôi đều có thất tình lục dục (6), vì cái gì sẽ không khóc. Được được, không cần thảo luận vấn đề khóc này, dù sao bộ phim siêu hay, nhà tôi có đĩa phim, muốn tới nhà tôi xem không, tới nhà của tôi xem đi, buổi tối thuận tiện ở lại nhà tôi ngủ luôn, thế nào?”
Lê Tố nhanh chóng lắc đầu, “Không cần đến nhà của anh, tôi có thể nhờ ba ba mua cho tôi xem.”
An Duy nói, “Thật là, đến nhà tôi chơi một lần nha, nhà tôi có rất nhiều sách và tập tranh.”
Lê Tố dường như bị hắn thuyết phục, sau đó lại lắc đầu, “Không đi.”
An Duy nhấn mạnh kêu, “Vì cái gì a?”
Lê Tố cũng không biết vì cái gì, dù sao chính là trực giác khiến cậu không nên đi, liền vẫn là lắc đầu , “Không đi là không đi.”
An Duy vẻ mặt buồn khổ, Lê Tố liền đối hắn cười rộ lên.
Sau khi Lê Trường Ân đến đây, trước không nói đến sự tình An Duy vì Lê Tố mà đánh nhau, cũng không nói việc Lê Tố trốn học, hỏi đã gọi đồ ăn chưa, bảo người ta mang lên, rồi cùng nhi tử mình hảo hảo ăn cơm.
Ăn xong, Lê Trường Ân mới nói, “Tố Tố, cha đưa con về trường học đi.”
Lê Tố gật gật đầu, Lê Trường Ân lại hỏi An Duy, “Cháu muốn đi đâu?”
An Duy nói, “Cháu về nhà ngủ một giấc, lại muốn ngủ.”
Lê Tố nhíu mày nhìn hắn, “Anh buổi chiều cũng không lên lớp sao?”
An Duy nói, “Buổi sáng tôi đã nhờ bảo mẫu giúp tôi xin thầy Đường một ngày nghỉ, nói tôi sinh bệnh.”
Lê Tố cười rộ lên, “Anh cái dạng này, thân thể khoẻ như thế, giáo viên sẽ tin anh sinh bệnh sao?”
An Duy nói, “Nhìn thân thể càng tốt, càng dễ dàng sinh bệnh nặng lắm.”
Lê Tố biểu tình khinh thường, “Nói hưu nói vượn.”
Lê Trường Ân kêu phục vụ tính tiền, An Duy ngồi bên người Lê Tố, nắm cả bờ vai của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, “Em biết có một loại bệnh xảy ra như vô hình, nhưng là lại chỉ cần không có thuốc giải thì sẽ chết không?”
Lê Tố bị hắn hù đến mở to hai mắt, “Nói lung tung đi, bệnh gì?”
An Duy ngồi ngay ngắn, “Không nói cho em.”
Lê Trường Ân kỳ thật luôn luôn vụng trộm chú ý Lê Tố và An Duy ở chung, nếu không có người khác nói hai người bọn họ là người yêu, xem tình huống này hoàn toàn là hình ảnh bằng hữu cùng nhau, nhìn không ra nguyên cớ gì. Bất quá, Lê Tố có thể cùng An Duy thân cận như thế, cũng thật là một việc không dễ dàng, bởi vì đối với người ngoài, Lê Tố luôn luôn bài xích. Thậm chí bảo mẫu trong nhà, Lê Tố cùng các nàng nói chuyện đều không nhiều.
Từ nhà hàng ra ngoài, An Duy không cần Lê Trường Ân đưa, liền tự mình đánh xe rời đi.
Lê Trường Ân lái xe mang Lê Tố về nhà ngủ trưa, y còn chưa nói chuyện, Lê Tố đã muốn nói, “Ba ba, cha không tức giận sao?”
Lê Trường Ân hỏi lại, “Tức giận cái gì?”
Lê Tố đáp, “Con trốn học, không lên lớp tiết vật lý.”
Lê Trường Ân nói, “Con trước đây trốn học còn không phải là ít sao, cha làm sao sinh khí.”
Lê Tố trong xe nghiêng người hôn một cái lên gương mặt Lê Trường Ân, “Ba ba, người thật tốt.”
Lê Trường Ân ở trong lòng thở dài, bởi vì dung túng con trai trốn học mà bị cậu hôn một cái, thật đúng là không phải một chuyện tốt.
Đang muốn nhắc tới đề tài đồng tính luyến ái, Lê Tố còn nói thêm, “Ba ba, cha mua cho con một bộ đĩa phim đi.”
Lê Trường Ân hỏi, “Phim gì?”
Lê Tố trả lời, “An Duy vừa mới giới thiệu, gọi là [ Bá Vương biệt cơ ], nói đạo diễn là Trần Khải Ca. Có thể chứ?”
Lê Trường Ân cũng không biết gì về bộ phim này, gật đầu, “Ừ, được.”
Lê Tố còn nói, “Vừa rồi An Duy còn nói nhà hắn có bộ phim này, bảo con đến nhà hắn xem, còn muốn con ở lại nhà hắn ngủ, con không đáp ứng.”
Có lẽ bởi vì cậu không hề cùng nhiều người trò chuyện, vậy nên Lê Tố thường xuyên có rất nhiều lời muốn nói với Lê Trường Ân, những lúc ấy tâm tình đều trở nên tốt, cậu nguyện ý đem hết thảy mọi việc của mình nói cho Lê Trường Ân biết, trò chuyện cùng phụ thân, đối với Lê Tố mà nói, đó là một việc vô cùng vui vẻ.
Lê Trường Ân vì những lời này của cậu mà nhất thời sửng sốt, nghĩ tên tiểu tử An Duy kia muốn có ý đồ gì với Lê Tố, cư nhiên mời cậu đến nhà hắn ngủ, cho dù là người yêu, hiện tại hai người tuổi còn nhỏ như vậy, hắn muốn làm cái gì đó với Lê Tố sao?
Lê Trường Ân nói, “Không đáp ứng là tốt. Không cần đến nhà hắn.”
Lê Tố cười gật đầu, “Dạ, con cũng nghĩ như vậy, An Duy có đôi khi khiến con có cảm giác là lạ, đến nhà hắn cũng sẽ có cảm giác là lạ.”
Lê Trường Ân hỏi, “Sao lại kỳ lạ?”
Lê Tố nghĩ nghĩ, “Cụ thể là cái gì, con cũng không rõ ràng, dù sao cũng rất kỳ quái.” Chỉ là cậu bây giờ còn chưa hoàn toàn niếm qua mùi vị ái tình, căn bản không thể hiểu việc An Duy theo đuổi mình, cho nên cũng chỉ có cảm giác kỳ quái mà thôi.
.
Chú giải :
(1) Thường Châu : là một địa cấp thị thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Thường Châu nằm ở bờ Nam sông Dương Tử, giáp Nam Kinh về phía Tây, Vô Tích về phía Đông, tỉnh Chiết Giang về phía Nam.
(2) Hội Ninh : là một huyện thuộc địa cấp thị Bạch Ngân, tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
(3) Côn khúc : hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
(4) “Ta vốn là nam nhi lang, cũng không phải nữ kiều nga.” : Một câu xướng trong phim Bá vương biệt cơ. Có nghĩa, ta vốn là nam, không phải nữ.
(5) Bá vương biệt cơ : là một bộ phim sản xuất năm 1993 của Trung Quốc/Hồng Kông do Trần Khải Ca đạo diễn, kịch bản của Lý Bích Hoa và Lô Vi với các ngôi sao Trương Quốc Vinh, Trương Phong Nghị, Củng Lợi, Cát Ưu… Phim được chuyển thể từ tiểu thuyết của Lý Bích Hoa. Phim đã đoạt giải Cành cọ vàng năm 1993 tại Liên hoan phim Cannes.
Bá Vương biệt cơ là câu truyện xoay xung quanh số phận nhân vật Trình Điệp Y (Trương Quốc Vinh), trong mối quan hệ giữa anh với nghệ thuật Kinh kịch và người bạn diễn Đoàn Tiểu Lâu (Trương Phong Nghị), qua đó thể hiện hai chủ đề chính của bộ phim: nỗi ám ảnh và sự phản bội.[1]
Phim lấy bối cảnh Trung Hoa từ năm 1924 đến năm 1977. Khi Đức Trí cùng Sĩ Tử đã trở thành đôi bạn diễn Trình Điệp Y – Đoàn Tiểu Lâu, nổi danh với vở tuồng kinh điển Bá Vương biệt cơ, anh đã tự gắn đời mình với người bạn diễn, cũng như Ngu cơ một lòng với Bá Vương. Cuộc đời họ bắt đầu dậy sóng khi Đoàn Tiểu Lâu rước về nhà một cô gái thanh lâu tên Cúc Tiên (Củng Lợi), điều làm tổn thương Trình Điệp Y vô cùng. Cùng thời gian này, một nhân vật quyền thế hay được gọi là Viên đại nhân xuất hiện, và phải lòng chính Trình Điệp Y… Một Trình Điệp Y cố chấp và nhầm lẫn, một Đoàn Tiểu Lâu thiếu dứt khoát, và một Cúc Tiên thông minh, sắc sảo không ngờ, mối quan hệ giữa ba nhân vật này trải dài trong yêu thương, đau khổ, ghen tuông, khó xử, giữa một giai đoạn đầy biến động của xã hội Trung Hoa. Đỉnh điểm của tấn bi kịch này là cái chết của Cúc Tiên trong Cách mạng Văn hoá (1966), sau khi cô chứng kiến Đoàn Tiểu Lâu, đấng trượng phu của đời mình bỗng chốc hèn kém như thế nào khi cả ba bị đem ra đấu tố. Và người khóc cho cô nhiều nhất lại chính là Trình Điệp Y, anh vẫn sống cho tới lần tái ngộ cùng Đoàn Tiểu Lâu trong một nhà hát cũ. Trong màn trình diễn cuối cùng đó, Trình Điệp Y đã tuốt gươm tự sát như nhân vật Ngu cơ, để có thể một lòng một dạ với “Bá Vương” của mình – mà giờ đây anh đã thấu rõ đó chính là Kinh kịch chứ không phải riêng Đoàn Tiểu Lâu, cũng như để có thể giữ vẹn giấc mơ của anh, giữ vẹn ảo tưởng và nỗi ám ảnh của anh.
(6) Thất tình lục dục :
Lục dục: mắt ham thấy đẹp, tại ham nghe du dương, mũi ham ngửi mùi thơm, lưỡi ham nếm vị ngon, thân thích được dòm ngó, ý nghĩ điều xằng bậy!
Thất tình: hỉ (vui), nộ (giận), ái (yêu), ố (xấu hỗ), lạc (sung sướng), dục (ham muốn), ai (buồn)
An Duy hỏi Lê Tố, “Vì cái gì mà mọi người lại bàn tán loại chuyện này, sao bọn họ biết em là đồng tính luyến ái?”
“Tôi không phải đồng tính luyến ái.” Lê Tố cau mày nói.
An Duy ôm vai cậu, cúi đầu nhìn mặt cậu, “Không phải?”
“Đương nhiên không phải, tôi không phải.” Lê Tố nhấn mạnh.
“Nếu không phải, vậy bọn họ vì cái gì nói em như thế?” Lê Tố nếu không phải, khiến An Duy cảm thấy vô cùng thất lạc.
Lê Tố lặng yên một trận, mới nói nói, “Là nam sinh lần trước, anh còn nhớ rõ không, lúc tan học, trên đường đến nhà thầy Đường đã gặp nam sinh đó tại con hẻm, khẳng định là hắn nói với người khác, nói tôi là đồng tính luyến ái, sau đó, tôi cũng không biết vì cái gì, tin đồn trong trường học truyền đi nhanh vô cùng, mọi người đều bắt đầu bàn tán như thế.”
An Duy nghĩ, khẳng định là Lê Tố rất xuất sắc, thành tích ngữ văn và tiếng Anh đều nổi trội hơn cả, hội họa thì đoạt nhiều giải thưởng, bộ dạng ưa nhìn thế kia, nên mọi người đều càng thích bàn tán về chuyện đời tư của cậu, đương nhiên liền rất nhanh cả trường đều biết.
Bất quá hắn không nói với Lê Tố như thế, mà là nói, “Cái nam sinh kia a, em nói hắn là học sinh lớp 11 trường của em nhỉ?”
Lê Tố gật gật đầu, lại lập tức kinh hỏi, “Anh sẽ không lại muốn làm cái gì đi?”
An Duy hắc hắc cười, “Tôi sẽ muốn làm cái gì? Đương nhiên là không làm gì cả, tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, em không cần suy nghĩ nhiều.”
An Duy càng nói như vậy, Lê Tố mới càng phải suy nghĩ nhiều.
“Cảnh cáo anh, không cần lại đi đánh nhau.” Lê Tố chau mày, ánh mắt xinh đẹp mang theo một chút lo lắng.
An Duy nói, “Chỉ biết ở trước mặt tôi hung dữ, còn cảnh cáo tôi, em hẳn là đi cảnh cáo bọn người chuyên khi dễ em ấy, nói nếu còn tái khi dễ em, em sẽ bảo bạn trai em đập cho bọn chúng một trận.” An Duy nói đến hưng trí bừng bừng, vẻ mặt tươi cười chờ mong nhìn Lê Tố.
Lê Tố nâng tay đánh trên lưng hắn hai quyền, “Anh còn tái nói lung tung nữa thử xem.”
“Vâng, vâng, tôi không hề nói lung tung. Ôi, tôi còn chưa ăn điểm tâm, đói bụng, em có tiền không, đi ăn cơm thôi.”
Lê Tố sờ sờ túi tiền, lấy ra điện thoại và ví tiền, đem ví tiền đưa cho An Duy, “Đều ở trong này, ăn cái gì?”
An Duy vì cậu mới đánh nhau, kỳ thật cậu muốn cảm tạ, đối với An Duy, đã trở nên gần gũi thân thiết.
An Duy nhìn ví tiền của Lê Tố, “Ừm, có hơn bảy trăm đồng, có thể đi ăn ở nhà hàng năm sao.” Lại nhìn đến ảnh chụp bên trong ví tiền của Lê Tố, hắn liền lấy ra, nhìn nở nụ cười, “Hắc, đây là thời điểm em mấy tuổi vậy, oa, hảo khả ái.”
Lê Tố kêu to, muốn đoạt lại ảnh chụp từ trong tay hắn, “Mau trả lại cho tôi, đưa đây cho tôi, An Duy, đưa cho tôi !”
An Duy không trả, “Cho tôi đi, cho tôi!”
Lê Tố đứng lên, cau mày nổi giận nhìn hắn, “Không được, còn có ba ba tôi nữa, trả đây!”
An Duy vẫn là nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nói, “Gia khỏa này luyến phụ nghiêm trọng, được, đem ảnh chụp này xé ra, em muốn ba ba em, tôi muốn em.”
Lê Tố hừ một tiếng, “Trả lại đây cho tôi, không được xé.”
An Duy nói, “Vậy em phải cho tôi một tấm ảnh khác trước đây của em.”
Lê Tố không có biện pháp với hắn, nhíu mày miễn cưỡng đáp ứng, “Ừ, được rồi, mau đưa tấm ảnh đó cho tôi!”
An Duy đem ảnh chụp đặt vào lại trong ví tiền của Lê Tố, đưa cho Lê Tố, “Đi, ăn cơm đi.”
Đánh xe vào thành đến một nhà hàng, Lê Tố rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, cũng không biết gì về nơi này, An Duy ngược lại là ngựa quen đường cũ, ngồi ở nhà hàng gọi món.
Lê Tố đang ngồi nghiên cứu thực đơn, di động vang lên, nhìn thoáng qua, phát hiện là Lê Trường Ân gọi tới, cậu sửng sốt, lập tức suy nghĩ phụ thân sẽ không gọi điện thoại trong thời gian cậu đang học, nhất định là giáo viên đã nói cho phụ thân biết cậu không lên lớp.
Lê Tố nhìn An Duy liếc mắt một cái, chạy đến một bên tiếp điện thoại.
“Ba ba?” Lê Tố lo sợ bất an.
“Con hiện tại ở nơi nào?” Lê Trường Ân hỏi.
“Dạ, ở một nhà hàng, chuẩn bị gọi món ăn cơm.” Lê Tố trả lời.
Lê Trường Ân nhẹ nhàng thở ra một hơi rõ ràng, “Cùng với ai, An Duy sao?”
Lê Tố nói, “Dạ, đúng vậy. Ba ba, là giáo viên nói với cha phải không?”
Lê Trường Ân đáp, “Đúng vậy, giáo viên nói một bằng hữu của con chạy tới trường học vì con đánh nhau, lại đem con lôi đi, cha lo lắng con gặp chuyện không may.”
Lê Tố nói, “Con không có việc gì, tiết cuối cùng là môn vật lý, con nghĩ lên lớp liền đau đầu, nên theo An Duy cùng nhau chạy mất.”
“Bảo bối, trốn học cư nhiên cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế, hiện tại ở nhà hàng nào, cha đi tìm ngươi.” Lê Trường Ân tuy rằng dùng giọng điệu giáo huấn Lê Tố, nhưng trong thanh âm lại mang theo một chút tiếu ý, điều này khiến Lê Tố biết cha cũng không có thực tức giận, chạy sang hỏi An Duy nơi này là chỗ nào, rồi mới nói với Lê Trường Ân.
Lê Trường Ân nghe giáo viên điện thoại đến, miêu tả sự việc, thời điểm biết được bạn trai Lê Tố là An Duy, y quả thực xem như nhẹ nhàng thở ra, y thật sự sợ bạn trai Lê Tố là một nam nhân không tốt nào đó ở bên ngoài phi thường không đáng tin, chứ nếu là như vậy, y vừa không muốn quản Lê Tố, lại không thể mặc kệ Lê Tố, đến lúc đó không biết phải làm sao đây.
Mà An Duy, coi như là hiểu rõ, Lê Trường Ân biết hài tử này kỳ thực không phải không tốt, cho nên, cũng an tâm.
Lê Tố treo điện thoại, ngồi xuống đối diện An Duy, nói, “Ba ba tôi muốn tới, chờ cha đến đây rồi gọi món được không?”
An Duy thở dài, nghĩ rằng thật vất vả mới có được cơ hội thế giới hai người, phụ thân Lê Tố lại muốn đảm đương vài trò làm bóng đèn.
An Duy nói, “Chúng ta có thể gọi đồ ăn trước, đợi thúc thúc đến đây rồi mới dọn lên, được không nào?”
Lê Tố đáp, “Được rồi.”
Nhìn thực đơn, gọi thêm vài món Lê Trường Ân thích.
An Duy vẫn không dám hỏi thân thế Lê Tố, lúc này mới lên tiếng, “Tố Tố, Mẹ của em đâu?”
Lê Tố cũng không kiêng kị loại câu hỏi này, bởi vì chưa từng gặp qua mẫu thân, tựa hồ từ ngay đầu tiên cậu đã biết nếu phải có một người Mẹ, thì người đó sẽ chỉ là Mẹ kế, mà theo sách truyện từ xưa hẳn là chẳng có người Mẹ kế nào tốt cả. Vì vậy, cậu chưa bao giờ chờ mong phải có Mẹ, không chỉ không chờ mong, hơn nữa còn thực sợ hãi phụ thân mang Mẹ kế trở về. Đến bây giờ, Lê Trường Ân cũng vì cậu mà không đi tìm Mẹ kế, thế này mới khiến cậu có cảm giác an toàn.
Cậu thậm chí hy vọng, Lê Trường Ân cứ vĩnh viễn không lấy vợ thì tốt rồi, cậu và phụ thân cùng một chỗ sinh hoạt, mới là tốt nhất.
“Lúc tôi hai tuổi, Mẹ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, ở trên núi, xe ngã xuống vách núi.” Lê Tố thực bình thản miêu tả sự thật này.
An Duy khẽ thở dài, “Ngượng ngùng, tôi không nghĩ sẽ gợi lên thương tâm cho em.”
Lê Tố lắc lắc đầu, “Không có gì, tôi không ngại. Cha Mẹ của anh đâu?”
“Ba ba tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Mĩ, tôi sinh ra ở Mĩ.” An Duy nói.
Lê Tố hỏi, “Vậy sao anh nói tiếng Trung giỏi thế?”
An Duy cười nói, “Là tôi có thiên phú trời cho, tôi còn nói được tiếng Thường Châu (1), Hội Ninh (2), muốn nghe hay không?”
Lê Tố cũng cười, “Có hát được Côn khúc (3) không?”
“Ta vốn là nam nhi lang, cũng không phải nữ kiều nga.” (4) An Duy y y nha nha xướng lên, còn cố gắng biểu thị cảm xúc.
Lê Tố lăng lăng nhìn hắn, nói, “Đây là cái gì?”
An Duy đáp, “Không xướng Côn Khúc, chỉ biết xướng một câu này. [ Bá Vương biệt cơ ] của Trần Khải Ca (5), em có biết?”
Lê Tố lắc đầu, “Không có, xem hay sao?”
An Duy nhanh chóng gật đầu, “Đương nhiên xem hay, xem hay, vô cùng hay, cuối cùng tôi còn khóc, thật sự khóc.”
Lê Tố dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn An Duy, An Duy hỏi cậu, “Nhìn tôi như thế làm cái gì?”
Lê Tố nói, “Tôi lần đầu tiên biết anh xem phim ảnh mà cũng khóc, anh đánh nhau như vậy, tôi nghĩ anh sẽ không khóc.”
An Duy làm mặt quỷ với cậu, “Tôi đều có thất tình lục dục (6), vì cái gì sẽ không khóc. Được được, không cần thảo luận vấn đề khóc này, dù sao bộ phim siêu hay, nhà tôi có đĩa phim, muốn tới nhà tôi xem không, tới nhà của tôi xem đi, buổi tối thuận tiện ở lại nhà tôi ngủ luôn, thế nào?”
Lê Tố nhanh chóng lắc đầu, “Không cần đến nhà của anh, tôi có thể nhờ ba ba mua cho tôi xem.”
An Duy nói, “Thật là, đến nhà tôi chơi một lần nha, nhà tôi có rất nhiều sách và tập tranh.”
Lê Tố dường như bị hắn thuyết phục, sau đó lại lắc đầu, “Không đi.”
An Duy nhấn mạnh kêu, “Vì cái gì a?”
Lê Tố cũng không biết vì cái gì, dù sao chính là trực giác khiến cậu không nên đi, liền vẫn là lắc đầu , “Không đi là không đi.”
An Duy vẻ mặt buồn khổ, Lê Tố liền đối hắn cười rộ lên.
Sau khi Lê Trường Ân đến đây, trước không nói đến sự tình An Duy vì Lê Tố mà đánh nhau, cũng không nói việc Lê Tố trốn học, hỏi đã gọi đồ ăn chưa, bảo người ta mang lên, rồi cùng nhi tử mình hảo hảo ăn cơm.
Ăn xong, Lê Trường Ân mới nói, “Tố Tố, cha đưa con về trường học đi.”
Lê Tố gật gật đầu, Lê Trường Ân lại hỏi An Duy, “Cháu muốn đi đâu?”
An Duy nói, “Cháu về nhà ngủ một giấc, lại muốn ngủ.”
Lê Tố nhíu mày nhìn hắn, “Anh buổi chiều cũng không lên lớp sao?”
An Duy nói, “Buổi sáng tôi đã nhờ bảo mẫu giúp tôi xin thầy Đường một ngày nghỉ, nói tôi sinh bệnh.”
Lê Tố cười rộ lên, “Anh cái dạng này, thân thể khoẻ như thế, giáo viên sẽ tin anh sinh bệnh sao?”
An Duy nói, “Nhìn thân thể càng tốt, càng dễ dàng sinh bệnh nặng lắm.”
Lê Tố biểu tình khinh thường, “Nói hưu nói vượn.”
Lê Trường Ân kêu phục vụ tính tiền, An Duy ngồi bên người Lê Tố, nắm cả bờ vai của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, “Em biết có một loại bệnh xảy ra như vô hình, nhưng là lại chỉ cần không có thuốc giải thì sẽ chết không?”
Lê Tố bị hắn hù đến mở to hai mắt, “Nói lung tung đi, bệnh gì?”
An Duy ngồi ngay ngắn, “Không nói cho em.”
Lê Trường Ân kỳ thật luôn luôn vụng trộm chú ý Lê Tố và An Duy ở chung, nếu không có người khác nói hai người bọn họ là người yêu, xem tình huống này hoàn toàn là hình ảnh bằng hữu cùng nhau, nhìn không ra nguyên cớ gì. Bất quá, Lê Tố có thể cùng An Duy thân cận như thế, cũng thật là một việc không dễ dàng, bởi vì đối với người ngoài, Lê Tố luôn luôn bài xích. Thậm chí bảo mẫu trong nhà, Lê Tố cùng các nàng nói chuyện đều không nhiều.
Từ nhà hàng ra ngoài, An Duy không cần Lê Trường Ân đưa, liền tự mình đánh xe rời đi.
Lê Trường Ân lái xe mang Lê Tố về nhà ngủ trưa, y còn chưa nói chuyện, Lê Tố đã muốn nói, “Ba ba, cha không tức giận sao?”
Lê Trường Ân hỏi lại, “Tức giận cái gì?”
Lê Tố đáp, “Con trốn học, không lên lớp tiết vật lý.”
Lê Trường Ân nói, “Con trước đây trốn học còn không phải là ít sao, cha làm sao sinh khí.”
Lê Tố trong xe nghiêng người hôn một cái lên gương mặt Lê Trường Ân, “Ba ba, người thật tốt.”
Lê Trường Ân ở trong lòng thở dài, bởi vì dung túng con trai trốn học mà bị cậu hôn một cái, thật đúng là không phải một chuyện tốt.
Đang muốn nhắc tới đề tài đồng tính luyến ái, Lê Tố còn nói thêm, “Ba ba, cha mua cho con một bộ đĩa phim đi.”
Lê Trường Ân hỏi, “Phim gì?”
Lê Tố trả lời, “An Duy vừa mới giới thiệu, gọi là [ Bá Vương biệt cơ ], nói đạo diễn là Trần Khải Ca. Có thể chứ?”
Lê Trường Ân cũng không biết gì về bộ phim này, gật đầu, “Ừ, được.”
Lê Tố còn nói, “Vừa rồi An Duy còn nói nhà hắn có bộ phim này, bảo con đến nhà hắn xem, còn muốn con ở lại nhà hắn ngủ, con không đáp ứng.”
Có lẽ bởi vì cậu không hề cùng nhiều người trò chuyện, vậy nên Lê Tố thường xuyên có rất nhiều lời muốn nói với Lê Trường Ân, những lúc ấy tâm tình đều trở nên tốt, cậu nguyện ý đem hết thảy mọi việc của mình nói cho Lê Trường Ân biết, trò chuyện cùng phụ thân, đối với Lê Tố mà nói, đó là một việc vô cùng vui vẻ.
Lê Trường Ân vì những lời này của cậu mà nhất thời sửng sốt, nghĩ tên tiểu tử An Duy kia muốn có ý đồ gì với Lê Tố, cư nhiên mời cậu đến nhà hắn ngủ, cho dù là người yêu, hiện tại hai người tuổi còn nhỏ như vậy, hắn muốn làm cái gì đó với Lê Tố sao?
Lê Trường Ân nói, “Không đáp ứng là tốt. Không cần đến nhà hắn.”
Lê Tố cười gật đầu, “Dạ, con cũng nghĩ như vậy, An Duy có đôi khi khiến con có cảm giác là lạ, đến nhà hắn cũng sẽ có cảm giác là lạ.”
Lê Trường Ân hỏi, “Sao lại kỳ lạ?”
Lê Tố nghĩ nghĩ, “Cụ thể là cái gì, con cũng không rõ ràng, dù sao cũng rất kỳ quái.” Chỉ là cậu bây giờ còn chưa hoàn toàn niếm qua mùi vị ái tình, căn bản không thể hiểu việc An Duy theo đuổi mình, cho nên cũng chỉ có cảm giác kỳ quái mà thôi.
.
Chú giải :
(1) Thường Châu : là một địa cấp thị thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Thường Châu nằm ở bờ Nam sông Dương Tử, giáp Nam Kinh về phía Tây, Vô Tích về phía Đông, tỉnh Chiết Giang về phía Nam.
(2) Hội Ninh : là một huyện thuộc địa cấp thị Bạch Ngân, tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
(3) Côn khúc : hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.
(4) “Ta vốn là nam nhi lang, cũng không phải nữ kiều nga.” : Một câu xướng trong phim Bá vương biệt cơ. Có nghĩa, ta vốn là nam, không phải nữ.
(5) Bá vương biệt cơ : là một bộ phim sản xuất năm 1993 của Trung Quốc/Hồng Kông do Trần Khải Ca đạo diễn, kịch bản của Lý Bích Hoa và Lô Vi với các ngôi sao Trương Quốc Vinh, Trương Phong Nghị, Củng Lợi, Cát Ưu… Phim được chuyển thể từ tiểu thuyết của Lý Bích Hoa. Phim đã đoạt giải Cành cọ vàng năm 1993 tại Liên hoan phim Cannes.
Bá Vương biệt cơ là câu truyện xoay xung quanh số phận nhân vật Trình Điệp Y (Trương Quốc Vinh), trong mối quan hệ giữa anh với nghệ thuật Kinh kịch và người bạn diễn Đoàn Tiểu Lâu (Trương Phong Nghị), qua đó thể hiện hai chủ đề chính của bộ phim: nỗi ám ảnh và sự phản bội.[1]
Phim lấy bối cảnh Trung Hoa từ năm 1924 đến năm 1977. Khi Đức Trí cùng Sĩ Tử đã trở thành đôi bạn diễn Trình Điệp Y – Đoàn Tiểu Lâu, nổi danh với vở tuồng kinh điển Bá Vương biệt cơ, anh đã tự gắn đời mình với người bạn diễn, cũng như Ngu cơ một lòng với Bá Vương. Cuộc đời họ bắt đầu dậy sóng khi Đoàn Tiểu Lâu rước về nhà một cô gái thanh lâu tên Cúc Tiên (Củng Lợi), điều làm tổn thương Trình Điệp Y vô cùng. Cùng thời gian này, một nhân vật quyền thế hay được gọi là Viên đại nhân xuất hiện, và phải lòng chính Trình Điệp Y… Một Trình Điệp Y cố chấp và nhầm lẫn, một Đoàn Tiểu Lâu thiếu dứt khoát, và một Cúc Tiên thông minh, sắc sảo không ngờ, mối quan hệ giữa ba nhân vật này trải dài trong yêu thương, đau khổ, ghen tuông, khó xử, giữa một giai đoạn đầy biến động của xã hội Trung Hoa. Đỉnh điểm của tấn bi kịch này là cái chết của Cúc Tiên trong Cách mạng Văn hoá (1966), sau khi cô chứng kiến Đoàn Tiểu Lâu, đấng trượng phu của đời mình bỗng chốc hèn kém như thế nào khi cả ba bị đem ra đấu tố. Và người khóc cho cô nhiều nhất lại chính là Trình Điệp Y, anh vẫn sống cho tới lần tái ngộ cùng Đoàn Tiểu Lâu trong một nhà hát cũ. Trong màn trình diễn cuối cùng đó, Trình Điệp Y đã tuốt gươm tự sát như nhân vật Ngu cơ, để có thể một lòng một dạ với “Bá Vương” của mình – mà giờ đây anh đã thấu rõ đó chính là Kinh kịch chứ không phải riêng Đoàn Tiểu Lâu, cũng như để có thể giữ vẹn giấc mơ của anh, giữ vẹn ảo tưởng và nỗi ám ảnh của anh.
(6) Thất tình lục dục :
Lục dục: mắt ham thấy đẹp, tại ham nghe du dương, mũi ham ngửi mùi thơm, lưỡi ham nếm vị ngon, thân thích được dòm ngó, ý nghĩ điều xằng bậy!
Thất tình: hỉ (vui), nộ (giận), ái (yêu), ố (xấu hỗ), lạc (sung sướng), dục (ham muốn), ai (buồn)