Chương 95: Canh Thịt
Cái phủ Chu ngũ lang mang đến rất lớn, vốn dĩ là để nấu nước tắm rửa cho người trong nhà. Còn cái để nấu canh thì nhỏ hơn một chút. Chu ngũ lang nhóm lửa xong, biết loại xương này phải hầm khá lâu mới ra vị, chẳng qua bây giờ vẫn sớm, cách xa thời gian ăn cơm, nên hắn không vội. Cho nên thấy lửa ổn định rồi, hắn liền bảo lão lục để ý bếp, còn mình đi ra phía đối diện tìm củi. Nấu canh tốn củi, hơn nữa nếu tìm được nhiều, bọn họ có thể để cái còn thừa ở đây ngày mai dùng tiếp, hoặc là dứt khoát mang về nhà, dù sao cũng chẳng ngại nhiều. Mãn Bảo đối với cái này tò mò, cái kia cũng tò mò, bởi vì Khoa Khoa thúc giục, còn đi theo Chu ngũ lang dạo trong rừng một vòng, đào mấy loại thực vật không quen mắt lắm cho Khoa Khoa, cũng không cần biết trong hệ thống đã ghi lại hay chưa. Đun nước sôi, thả xương vào, làm nước từ từ ra vị. Chu ngũ lang thái cân thịt nửa mỡ nửa nạc kia thành từng lát mỏng rồi thả vào nồi, đợi đến lúc mùi hương bay ra, mùi thịt nhàn nhạt du đãng trong không khí, lúc này hắn mới cho củ cải đã thái miếng vào, đậy nắp nồi lại tiếp tục hầm. Đám lao đinh đang chậm rãi sửa đường lên phía trước liền ngửi thấy mùi thịt từ từ thổi tới, bụng kêu một hồi, cảm thấy chân tay hơi nhũn ra, không thể tập trung được nữa. Sai lại quất một roi xuống, quát: "Không nhanh làm việc đi, còn lâu mới đến giờ ăn cơm, mau lên!" Thật ra cũng không còn lâu nữa, ngày thường mọi người đều chỉ ăn hai bữa, nhưng công việc phục dịch rất nặng, mỗi ngày đều phải chia thành ba giai đoạn ăn. Bữa sáng trên cơ bản là dựa vào lương khô của mình mang đi từ nhà, bữa trưa và bữa tối đều do nha môn cung cấp, chẳng qua khẩu phần rất ít, đa số vẫn là ăn lương khô mang theo từ trong nhà. Có người không thể một lần mang theo nhiều như vậy, nên mỗi mười ngày nha môn sẽ cho nghỉ nửa ngày, để mọi người về nhà lấy lương khô, nha huyện cũng không muốn lao đinh chết trên đường. Dân số địa phương giảm bớt, cũng ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá của huyện lệnh. Đám lao đinh lại ráng gắng gượng, cuối cùng, người đưa cơm cũng đã tới, sai lại cũng sớm đói bụng, gõ chiêng, để mọi người đến lấy bát đũa và nhận bánh bao của mình. Mọi người nhanh chóng tan ra, chạy về nhanh hơn ngày thường một chút. Ai nấy nhận bánh bao xong đều hướng về phía bếp của đám Chu ngũ lang, không nói có mua hay không, ít nhất gặm bánh bao nguội mà được ngửi tí mùi vị cũng thấy ngon hơn chút. Chu tam lang thật ra cũng muốn chạy, chỉ là hắn hơi chậm một chút, lúc đến lượt hắn nhận bánh bao, đám nhân viên tạp vụ đã sớm chạy lên phía trước. Nhận một cái bánh bao xong, hắn liền nhanh chân sang bên kia. Sai lại nghiêm mặt đứng ở gần đó giám sát mọi người nhận bánh bao, sau khi nhận xong một cái sẽ đánh dấu trên thẻ bài của mỗi người, chỉ như vậy mới không bị nhận bừa, bánh bao còn thừa là của bọn họ. Sai lại tới đưa cơm cũng ngửi thấy mùi thịt trong không khí, hỏi: "Đây là ở đâu tới vậy?" Sai lại nói: "Có người nhà lao đinh lo lắng hắn vất vả, cố ý làm." Sai lại cười nhạo một tiếng, "Đây là nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à? Có chỗ tiền này, còn không bằng trả tiền đổi phục dịch." "Năm lượng bạc đấy, không phải nhà giàu sang phú quý thì ai xoay được từng này tiền?" Sai lại khó có lúc nói giúp: "Bên kia cũng là cái nhà nghèo, chỉ là người trong nhà xót hắn mà thôi." Sai lại hỏi chuyện không hỏi nữa, chỉ dặn dò nói: "Trông chừng kỹ bọn họ đấy, đừng để có sai lầm, năm trước huyện bên cạnh phục dịch, nghe nói có lao đinh chịu không nổi định bỏ trốn. Hừ, trên vở đều viết hết tên họ rồi, hòa thượng chạy trốn, còn có thể cõng miếu chạy cùng sao? Kết quả làm bị thương hai nha dịch, các ngươi cũng đừng để cho đám người dưới tạo phản." "Yên tâm, sẽ không, bọn họ đều rất thành thật." Sai lại nói rõ xong, nhìn người đưa cơm rời đi, lúc này mới lấy bánh bao nguội còn dư lại, cũng mò mẫm cái bát của mình qua bên kia. Đừng nhìn bọn họ là sai lại, kỳ thật bọn họ cũng ăn giống với đám lao đinh, chỉ khác ở chỗ, đám lao đinh phải mang lương khô trong nhà mình đi theo mới miễn cưỡng no bụng, bọn họ lại không cần, cơ bản dựa vào bánh bao nha môn mang tới. Cũng là bánh bao nguội nước lạnh. Cũng chỉ có mấy sai lại phân đến huyện thành và trấn trên mới có đãi ngộ tốt hơn chút, với cả một ít đồng nghiệp nhà khá giàu tự mang theo ít bánh bao nhân thịt. Mãn Bảo đã sớm chờ, tiếng chiêng vừa vang, bé đã bảo Chu ngũ lang múc ra một bát canh đặc nhất, bên trong có vài lát thịt và củ cải. Sau đó bé bưng ra để ở một bên, định để lại cho tam ca bé thích nhất. Bé vừa mới cầm bát để lên trên xe lừa, đám lao đinh bên kia đã xông tới rồi, tốc độ rất nhanh, nhưng bọn họ tới đều chỉ duỗi cổ nhìn xung quanh bệ bếp, cũng không mua. Chu ngũ lang tốt xấu gì cũng đã từng buôn bán trên huyện thành, cho nên da mặt dày tiếp đón bọn họ, "Các đại ca có muốn mua một bát nếm thử hay không?" Có lao định cao giọng nói: "Có thịt thật không hay giả đấy? Hay là lừa chúng ta." Nhưng cái mũi lại hít hít mùi thịt thơm nồng tỏa ra trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Có người dứt khoát chen lên, muốn tận mắt nhìn phủ thịt một chút, động tác gã thô lỗ, đụng vào Chu lục lang đứng bên cạnh làm hắn lảo đảo, suýt chút nữa té xuống đất. Mãn Bảo nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao, đột nhiên thấy hơi sợ hãi. Khoa Khoa cũng ở trong đầu bé keng một tiếng, cảnh báo nói: "Ký chủ, ngươi cần làm cho họ bình tĩnh lại." Một đám lao đinh đói khát phía sau thấy gã đụng ngã người ta, tay định chạm vào muôi, cũng không khỏi xao động tiến lên hai bước, chen lên phía trước. Sắc mặt Chu ngũ lang khẽ biến, bất chấp còn phải đỡ đệ đệ, bắt lấy tay lao đinh đang định nắm muôi kia, không cho gã chạm vào. Mãn Bảo đã như con nghé con chạy từ chỗ xe lừa lên, chỉ có khoảng cách vài bước, bé đã vọt đến trước mặt lao đinh kia, ngẩng đầu nhìn gã, "Lỗ đại ca, huynh định mua canh thịt à? Hai văn tiền một bát, còn nóng hổi lắm nha." Bạch Thiện Bảo mới vừa học được cách nhóm lửa, đang ngồi xổm trước phủ nhóm lửa cũng không biết từ khi nào đã đứng bên chân Chu ngũ lang, ngẩng khuôn mặt len nhem như mèo nhìn về phía lao đinh kia, hé ra một loạt cái răng trắng như gạo, "Lỗ đại ca, canh thịt này do chính chúng ta nấu đó, thơm lắm, trước kia huynh chắc chắn chưa từng uống canh ngon như thế, chờ sau này huynh phục dịch xong về nhà, còn có thể mang về cho con trai huynh một bát." Mãn Bảo nói: "Còn có cha huynh và mẹ huynh." Hai đứa trẻ vừa mới hỏi qua gã, trí nhớ bọn họ đều tốt, bởi vậy nhớ rõ tên của gã, tình huống gia đình gã. Lỗ đại ca cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, đối mặt với hai đôi mắt trong veo thuần khiết, tròng mắt đen lúng liếng, trong lòng gã bỗng dâng lên một chút hoảng loạn, theo tiềm thức cho tay vào túi sờ, lấy hai văn tiền ra rồi nói: "Vậy, ta đây mua một bát nếm thử." Đúng, gã vốn muốn tới mua canh mà, trời lạnh như vậy, uống một ngụm nước nóng thật tốt, hơn nữa hai văn tiền hoàn toàn không đắt. Mãn Bảo nhận lấy tiền, ngẩng đầu cười ngọt ngào với gã, để ngũ ca múc canh cho gã. Lòng bàn tay Chu ngũ lang rớm mồ hôi, lúc này lại đầy mặt tươi cười nhận lấy bát của Lỗ đại, nguấy nguấy canh, múc cho gã một chén. Mọi người vừa thấy có người mua, trong nháy mắt liền không chen lên trước nữa, đương nhiên, cũng không vội mua, mà là đưa mắt trông mong nhìn Lỗ đại, muốn nghe đánh giá của gã. Tuy rằng hai văn tiền đúng là không nhiều lắm, mọi người có thể chi được nhưng cũng phải có chút giá trị mới đáng. Lỗ đại cẩn thận uống một ngụm, hai mắt hơi sáng, cười nói: "Cũng khá được." Có người quen biết gã liền chen đến bên cạnh gã xem, trông thấy trên canh có váng mỡ, còn có một lát thịt, ánh mắt lập tức sáng lên, nhao nhao chen lên mua.