Chương 3: Có bản lĩnh tối nay anh đừng có thua
Khoảng thời gian đó Tống Phổ Tâm cũng bận rộn, ban ngày anh đi làm, buổi tối tan ca tự học pháp lý, còn phải học thuộc đủ loại quy định pháp luật, một hai giờ sáng vẫn đang kiểm tra tài liệu xem xã luận là chuyện bình thường. Có điều bởi vì thân phận đặc thù, tổ chức chương trình học tập tìm cách bật đèn xanh cho anh, luận văn được nộp lên thẩm tra chưa bao lâu, thầy hướng dẫn đã hẹn anh đến bảo vệ một mình, anh đặc biệt xin nghỉ hai ngày đi đại học R, tiện thể ở Yến Thành báo cáo tình hình thực tế của bất động sản Trạch Thái trong một năm nay với Nhậm Lâm Hải.
Bằng lấy rất thuận lợi, chứng chỉ được gửi thẳng đến công ty, trùng hợp, hôm đó anh đi lấy thư thì đụng phải cô gái nhân sự, logo và tên trường đại học R nổi bật trên phong bì khiến đối phương vô cùng tò mò.
““Quản lý Tống, tôi nhớ không phải anh học đại học Tài chính sao?”
“Ừm…”
“Vậy tại sao đại học R lại gửi thư cho anh? Họ gửi gì vậy?” Đối phương nói đùa, “Đừng bảo anh muốn nhảy việc, đi làm giảng viên đại học R đấy nhé?”
Nhân sự công ty giỏi nhất là buôn dưa, hận không thể tìm hiểu gia phả ba đời và sở thích cá nhân của từng nhân viên, Tống Phổ Tâm tránh không được, đành phải thành thật nói: “Tôi học thạc sĩ bán thời gian ở đại học R.”
“Ồ! Anh vừa học vừa làm ư? Thừa nhiều tinh lực như vậy?” Hai mắt cô nàng sáng lên, “Nhưng tôi nhớ anh có bằng thạc sĩ rồi mà!”
“…… Đây là bằng luật.”
Cứ như vậy, thân phận “học bá song bằng” của anh chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã lan truyền khắp công ty, ngay cả nữ quản lý phòng thương mại dưới lầu cũng lấy danh nghĩa “chúc mừng” đến tặng cho anh một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Cái gọi là “phúc” vô song chí, đêm đó anh lại nhận được điện thoại của Giang Hiểu, nói Nhậm cục hy vọng anh có thể tìm được cơ hội thăng chức, đánh vào nội bộ của Tư thị.
Tống Phổ Tâm vừa nghĩ đến Tư Trạch, nghĩ đến trải nghiệm đêm đó, liền cảm thấy da đầu tê dại, nhưng anh không thể từ chối nhiệm vụ của cấp trên được.
Có lẽ Tư Trạch có quá nhiều người vây quanh, đêm đó anh lại biểu hiện quá đần độn, sau đó đối phương cũng không tìm đến mình nữa, Tống Phổ Tâm đang tính xem làm thế nào chủ động xuất kích thì cơ hội lại tìm đến.
Một ngày chập tối, Hoàng Tuấn Văn gọi điện tới, hỏi anh buổi tối có rảnh không: “Tư tổng có một ván bài, thiếu người đánh, buổi tối cậu rảnh thì lái xe đến câu lạc bộ số 88 đường Hoài Kim.”
……
Phó Diên Thăng đổ chén trà lạnh trước mắt Tống Phổ Tâm đi, rót cho anh một chén mới, hỏi: “Anh đi sao?”
“Đi.” Tống Phổ Tâm nhuận yết hầu, đặt chén trà xuống nhỏ giọng nói: “Cũng không phải tôi thật sự muốn theo hắn đi chơi gái, chỉ là ra vào một ít địa điểm trăng hoa thôi, đều là đàn ông, những kỹ năng bề ngoài không phải là không thể học…”
Anh nhanh chóng xây dựng tâm lý cho mình, đối với nghề nghiệp này anh vốn đã có tín ngưỡng, vừa nghĩ đến là thỏa hiệp vì lý tưởng, cảm thấy cũng không có gì to tát cả.
Đến câu lạc bộ, Hoàng Tuấn Văn tự mình ra đón anh vào phòng riêng, Tư Trạch đã ở bên trong đánh bài với người khác, bên cạnh còn có một mỹ nữ làm bạn.
Trong ba người còn lại trên bàn, có một người lần trước đã gặp, Đường Vĩ Sùng của Tập đoàn Ô tô Đệ nhất Đường Khải, hai người còn lại không biết là thiếu gia nhà nào, nhìn cũng trạc tuổi nhau.
Đường Vĩ Sùng cười đùa đứng dậy nhường chỗ cho cậu: “Ồ, cao thủ đến rồi.”
Lần trước đánh bài Đường Vĩ Sùng cũng thua anh không ít ván nên vẫn còn ấn tượng với anh.
Hoàng Tuấn Văn chỉ vào người ngồi đối diện anh nói: “Đây là Vinh thiếu, đến đây, cậu chơi với anh ta đi, cứ thoải mái phát huy.”
Tư Trạch dường như đã uống chút rượu, ánh mắt mơ màng liếc anh một cái, không ý kiến gì.
Mở ván đầu, Tống Phổ Tâm vừa tính toán vừa quan sát vẻ mặt của bọn họ, dễ dàng giành chiến thắng, Hoàng Tuấn Văn lớn tiếng khen ngợi, sắc mặt Tư Trạch khẽ biến. Mở ván tiếp theo, Tư Trạch đẩy bạn gái đang cầm bài cho mình ra, tự mình cầm bài, thái độ nghiêm túc không ít, kết quả lại là Tống Phổ Tâm thắng.
Vinh Kha vui vẻ ra mặt, còn nháy mắt với Tư Trạch: “Lợi hại ghê, thật đúng là cao thủ.”
Hoàng Tuấn Văn léo nhéo ở phía sau: “Đúng vậy, tôi đã bảo mà, dân tài chính bọn họ chơi bài giỏi lắm.”
Nhưng Tống Phổ Tâm lại để ý, nếu Tư Trạch thua, sắc mặt của hắn sẽ rất khó coi. Thấy thế anh liền kiềm chế lại, tính bài để cho đối phương cũng thắng một ván, nhưng Từ Trạch vui vẻ được hai giây, sắc mặt lại nhanh chóng sa sầm lại.
Ban đầu Tống Phổ Tâm cũng không muốn tranh nổi bật, cố gắng kiểm soát ván bài nửa thắng nửa thua, nhưng biểu cảm của Tư Trạch biến hóa thất thường, tóm lại là thắng cũng không vui, thua cũng không vui, làm cho nội tâm anh loạn cả lên, không biết phải làm như thế nào.
Đánh xong một vòng, Tư Trạch đẩy bạn gái bên cạnh ra, sắc mặt u ám nói: “Tôi đi nhà vệ sinh.”
Vinh Kha cười nói: “Cũng được, nghỉ ngơi hai mươi phút lại tiếp tục.”
Tống Phổ Tâm nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ gọi Hoàng Tuấn Văn sang một bên, thăm dò hỏi: “Anh Hoàng, ván bài này có quy tắc gì không, Tư tổng muốn thua hay là muốn thắng?”
Hoàng Tuấn Văn hoảng sợ, nhìn anh giống như nhìn sinh vật lạ: “Cậu thật sự muốn thắng là có thể thắng hả?”
Tống Phổ Tâm khiêm tốn nói: “Cũng không nhất định, phải xem vận may.”
“Con mẹ nó.” Hoàng Tuấn Văn tiến lại gần, hạ thấp giọng nói, “Nếu cậu muốn là có thể thắng, vậy cứ thắng là được.”
Tống Phổ Tâm nhíu mày: “Nhưng nếu tôi và Vinh thiếu thắng, tâm tình của Tư tổng sẽ không vui?”
“Cậu ta…” Hoàng Tuấn Văn nghẹn họng, dặn dò: “Cậu đừng để ý cậu ta, nghe tôi đi, không sai đâu.”
Tống Phổ Tâm không biết bọn họ đang chơi trò gì, thấy chưa mở ván, cũng đi nhà vệ sinh một chuyến. Tư Trạch còn ở bên trong, hắn vừa mới rửa mặt nước lạnh, nước chảy dọc theo sống mũi, làm cho ngũ quan càng thêm sắc bén.
Tống Phổ Tâm cúi đầu gọi “Tư tổng”, Tư Trạch chăm chú nhìn anh, chợt nhếch khóe miệng, hỏi: “Anh chơi bài được mấy năm rồi?”
“Tôi học được một số quy tắc từ rất sớm, lần đầu tiên chính thức chơi là vào lần trước với Thư ký Hoàng.”
Tư Trạch có chút khó tin, giống như anh đang nói đùa, nhưng Tống Phổ Tâm biểu hiện rất chân thành.
“Được rồi.” Tư Trạch “hừ” một tiếng, ném khăn lông lên bệ, lúc đi ngang qua Tống Phổ Tâm để lại một câu: “Có bản lĩnh tối nay anh đừng có thua.” Giọng nói lạnh như băng, mang theo đầy không vui và uy hiếp.
Tim Tống Phổ Tâm run lên, nhất thời không biết có nên nghe theo đề nghị của Hoàng Tuấn Văn hay không. Nhưng ván bài này là Hoàng Tuấn Văn mời anh đến, đối phương lại là một trong những thuộc hạ được tín nhiệm nhất bên cạnh Tư Trạch, không lý nào lại gọi mình đến để chọc Tư Trạch không vui.
Trong đầu Tống Phổ Tâm đảo quanh một vòng, cảm thấy lần này đuổi theo cũng khác, lần này anh mang theo nhiệm vụ tới, nếu muốn để lại ấn tượng cho Tư Trạch, đúng là phải thể hiện chút “bản lĩnh”, liền khẽ cắn răng, quyết tâm chơi bài.
Sau khi trở lại bàn, bốn người lại chơi thêm hai lượt nữa, tổng cộng là ba mươi hai ván, Tống Phổ Tâm dẫn Vinh Kha thắng liên tiếp hai mươi chín ván, đánh đến cuối, tất cả mọi người đều vây quanh chiêm ngưỡng “thần bài” không biết từ đâu xuất hiện này.
Biểu tình của Tư Trạch cũng từ khinh thường, kinh ngạc chuyển thành tò mò, mờ mịt… Trong thời gian này còn xen lẫn chút ghen tị và không cam lòng, nhưng cũng không thiếu khen ngợi tán thưởng.
Bên tai Tống Phổ Tâm vang vọng câu nói uy hiếp của đối phương trong nhà vệ sinh, giống như muốn đọ sức một phen khiến Tư Trạch chịu phục. Nhưng mà, theo số trận thắng của anh và Vinh Kha tăng lên, bầu không khí trên bàn cũng càng ngày càng ngưng trọng, về sau mọi người nhìn sắc mặt Tư Trạch, đều nín thở không dám lên tiếng nói chuyện.
Áp suất không khí thấp đến mức nổ tung, Tống Phổ Tâm có chút không chịu nổi áp lực, nhịn không được thả ba ván cuối cùng.
Lúc thua ván đầu tiên, quần chúng vây xem cũng thở phào nhẹ nhõm, nói cuối cùng Tư Trạch đã lật ngược thế cờ, nói có thể Vinh Kha thắng nhiều quá vận may kết thúc rồi, thua ván cuối cùng, Tư Trạch hơi nghi ngờ nhìn về phía Tống Phổ Tâm, vừa vặn Tống Phổ Tâm cũng đang quan sát hắn, trên mặt còn treo nụ cười gượng, giống như dỗ trẻ con, thấy Tư Trạch nhìn lại, mới vội vàng chuyển tầm mắt.
Mọi người tựa hồ cũng đoán được nguyên nhân, đều cười không nói gì. Sắc mặt Tư Trạch hoàn toàn tối sầm lại, ánh mắt nhìn Tống Phổ Tâm âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Vinh Kha vội vàng hòa giải: “Được rồi, chơi đến đây thôi, tôi đói bụng rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn khuya.”
Nhóm người lại náo nhiệt đi lên sảnh tiệc trên lầu, Vinh Kha kéo Tống Phổ Tâm ngồi bên cạnh mình, gọi một bàn thức ăn, lại bảo nhân viên phục vụ mang ba bình mao đài lên, hào sảng nói chi phí đêm nay anh ta chịu hết.
“Ăn no rồi uống chút rượu đi, trở về dễ ngủ.” Vinh Kha gọi mọi người, lại hỏi Tống Phổ Tâm, “Tiểu Tống biết uống rượu không?”
“Tôi không giỏi lắm.” Tống Phổ Tâm cố ý từ chối.
“Rượu này ngon lắm, cậu uống thử đi!” Vinh Kha cưỡng ép, gọi phục vụ rót đầy cho anh.
Hoàng Tuấn Văn không biết có phải muốn giúp cậu hay không, giải thích một câu: “Vinh thiếu, lần trước Tiểu Tống có nói với tôi, cậu ấy nhiều nhất chỉ có thể uống một chai bia, mới vào anh đã rót cậu ấy như vậy, không sợ cậu ấy không chịu nổi à?”
Vinh Kha không quan tâm: “Hiếm khi mới có thể cho Tư Trạch ăn đắng, tôi rất vui, ha ha, Tiểu Tống là công thần, nhất định phải uống!”
Tống Phổ Tâm bất đắc dĩ nâng ly rượu lên chạm với Vinh Kha, lâu rồi anh chưa uống rượu trắng, vừa uống vừa nhíu mày, không cẩn thận còn sặc hai tiếng, gò má nhanh chóng ửng đỏ lên.
Chờ cậu uống xong, Vinh Kha bảo người tiếp tục rót cho anh, Tống Phổ Tâm oán thầm, mình giúp họ Vinh thắng nhiều như thế, người này lại chuốc rượu mình, trong lòng có chút oán giận, nhưng thấy thái độ nhiệt tình của Vinh Kha, cũng không tiện nói gì.
Trong lúc mấy người đang cười đùa nói chuyện, Tống Phổ Tâm lại uống thêm năm sáu chén, chén tuy nhỏ, nhưng nồng độ cồn cao. Làn da anh trắng, sau khi uống rượu làm nổi bật đôi mắt nhu thuận vô hại, chẳng những không xấu xí, ngược lại còn lộ ra chút quyến rũ khó tả.
Từ lúc chơi bài xong Tư Trạch vẫn chưa nói gì, mặt viết đầy “bố mày khó chịu” lúc này ánh mắt lại như rắn vô tình quét qua anh.
Vinh Kha cũng không bên nặng bên nhẹ, mời rượu Tống Phổ Tâm xong lại mời Tư Trạch, miệng lấy lòng: “Này, cậu ấy cho cậu thể diện như thế, trở về cậu đừng có ‘lấy việc công trả thù riêng’ đó nhé!”
Tư Trạch nhẹ giọng “hừ” một tiếng: “Hiếm khi gặp được một cao thủ lợi hại hơn tôi, tôi xem như bảo bối còn chưa kịp.” Nửa câu sau nghe như nghiến răng nghiến lợi.
Nghe bọn họ tán gẫu vài câu, Tống Phổ Tâm mới biết, thì ra Tư Trạch là người giỏi nhất trong bọn họ, bình thường bọn họ chơi, đa phần là Tư Trạch thắng, lúc mình đến có thể đánh hòa hắn là đã ngoài ý muốn rồi, huống chi còn thắng liên tiếp hai mươi chín ván.
Dưới cục diện như vậy, anh còn nhường đối phương thắng ba ván cuối cùng. Tư Trạch sĩ diện như vậy, hành vi này của anh ở trong mắt đối phương chỉ sợ là không phải khiêm tốn mà giống như đang giễu cợt hơn.
Sau khi hiểu rõ, Tống Phổ Tâm hối hận không kịp, anh chủ động mời rượu Tư Trạch, khô khan nói vài câu khen ngợi. Nhưng uống đến hết chai rượu thứ hai, mắt anh còn tinh tường. Nhìn lại Tư Trạch, sớm đã say bét nhè, không phân biệt được Nam Bắc.
Đồng dạng có chút choáng váng, Hoàng Tuấn Văn khó hiểu bổ sung một đao: “Quản lý Tống, không phải cậu nói cậu không biết uống rượu sao?”
Đúng, anh chỉ có thể uống một chai bia, nhưng uống rượu trắng thì anh chưa say bao giờ.
Nhưng mà chờ anh phản ứng lại, muốn giả say cũng không kịp.
Kết thúc tiệc rượu, ánh mắt Vinh Kha đầy ẩn ý nhìn Tống Phổ Tâm, “Tiểu Tống à,” anh ta cười tủm tỉm rút một danh thiếp màu vàng từ trong túi, “Đây là danh thiếp của tôi, cất đi.”
Tống Phổ Tâm cung kính nhận lấy, nhìn kỹ, bất động sản Vinh thị nổi tiếng, chậc, cũng là một vị thái tử gia.
Vinh Kha khoác vai anh giải thích: “Tôi lấy mảnh đất Ninh Đông kia đánh cược với Tư Trạch, cậu ta đánh thắng mảnh đất đó thuộc về cậu ta, tôi đánh thắng mảnh đất đó thuộc về tôi. Tôi đánh bài vốn không lại cậu ta, liền nói không công bằng, không bằng ngược lại, cậu ta thua đất thuộc về cậu ta, tôi thua đất thuộc về tôi. Tính cách cậu ta mạnh mẽ, đánh bài đầu tư là không muốn thua, chúng tôi mỗi người tìm đối tác cho đối phương, tôi tìm một người hoàn toàn không biết chơi cùng đội cậu ta, cậu ta tìm một người chơi giỏi cho tôi, thư ký Hoàng liền tìm cậu. Cậu rất giỏi, bây giờ mảnh đất này thuộc về Trạch Thái các cậu, nhưng hôm nay cậu vừa ra, đoán là chơi hơi quá tay rồi, ha ha, sợ là trở về Tư Trạch sẽ phạt cậu…”
Vừa nói vừa ghé vào tai anh mê hoặc nói, “Nhưng nếu cậu ta đối xử tệ với cậu, cậu có thể đến nhờ cậy tôi, công ty của tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chào đón cậu…”
Dứt lời hắn vỗ vỗ vai anh, giống như đang biểu đạt “Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”
Trong lòng Tống Phổ Tâm mờ mịt, nháy mắt hiểu ra, mới vừa rồi Vinh Kha ép mình uống rượu là để nấc bậc thang cho Tư Trạch, nếu anh uống say, không chừng Tư Trạch có thể bớt giận, nhưng ai ngờ anh lại không say, còn “chiến” đến cùng.
“Tiểu Tống…!” Hoàng Tuấn Văn líu lưỡi hét lên từ xa: “Đến đây giúp tôi một tay…”
Bằng lấy rất thuận lợi, chứng chỉ được gửi thẳng đến công ty, trùng hợp, hôm đó anh đi lấy thư thì đụng phải cô gái nhân sự, logo và tên trường đại học R nổi bật trên phong bì khiến đối phương vô cùng tò mò.
““Quản lý Tống, tôi nhớ không phải anh học đại học Tài chính sao?”
“Ừm…”
“Vậy tại sao đại học R lại gửi thư cho anh? Họ gửi gì vậy?” Đối phương nói đùa, “Đừng bảo anh muốn nhảy việc, đi làm giảng viên đại học R đấy nhé?”
Nhân sự công ty giỏi nhất là buôn dưa, hận không thể tìm hiểu gia phả ba đời và sở thích cá nhân của từng nhân viên, Tống Phổ Tâm tránh không được, đành phải thành thật nói: “Tôi học thạc sĩ bán thời gian ở đại học R.”
“Ồ! Anh vừa học vừa làm ư? Thừa nhiều tinh lực như vậy?” Hai mắt cô nàng sáng lên, “Nhưng tôi nhớ anh có bằng thạc sĩ rồi mà!”
“…… Đây là bằng luật.”
Cứ như vậy, thân phận “học bá song bằng” của anh chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã lan truyền khắp công ty, ngay cả nữ quản lý phòng thương mại dưới lầu cũng lấy danh nghĩa “chúc mừng” đến tặng cho anh một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Cái gọi là “phúc” vô song chí, đêm đó anh lại nhận được điện thoại của Giang Hiểu, nói Nhậm cục hy vọng anh có thể tìm được cơ hội thăng chức, đánh vào nội bộ của Tư thị.
Tống Phổ Tâm vừa nghĩ đến Tư Trạch, nghĩ đến trải nghiệm đêm đó, liền cảm thấy da đầu tê dại, nhưng anh không thể từ chối nhiệm vụ của cấp trên được.
Có lẽ Tư Trạch có quá nhiều người vây quanh, đêm đó anh lại biểu hiện quá đần độn, sau đó đối phương cũng không tìm đến mình nữa, Tống Phổ Tâm đang tính xem làm thế nào chủ động xuất kích thì cơ hội lại tìm đến.
Một ngày chập tối, Hoàng Tuấn Văn gọi điện tới, hỏi anh buổi tối có rảnh không: “Tư tổng có một ván bài, thiếu người đánh, buổi tối cậu rảnh thì lái xe đến câu lạc bộ số 88 đường Hoài Kim.”
……
Phó Diên Thăng đổ chén trà lạnh trước mắt Tống Phổ Tâm đi, rót cho anh một chén mới, hỏi: “Anh đi sao?”
“Đi.” Tống Phổ Tâm nhuận yết hầu, đặt chén trà xuống nhỏ giọng nói: “Cũng không phải tôi thật sự muốn theo hắn đi chơi gái, chỉ là ra vào một ít địa điểm trăng hoa thôi, đều là đàn ông, những kỹ năng bề ngoài không phải là không thể học…”
Anh nhanh chóng xây dựng tâm lý cho mình, đối với nghề nghiệp này anh vốn đã có tín ngưỡng, vừa nghĩ đến là thỏa hiệp vì lý tưởng, cảm thấy cũng không có gì to tát cả.
Đến câu lạc bộ, Hoàng Tuấn Văn tự mình ra đón anh vào phòng riêng, Tư Trạch đã ở bên trong đánh bài với người khác, bên cạnh còn có một mỹ nữ làm bạn.
Trong ba người còn lại trên bàn, có một người lần trước đã gặp, Đường Vĩ Sùng của Tập đoàn Ô tô Đệ nhất Đường Khải, hai người còn lại không biết là thiếu gia nhà nào, nhìn cũng trạc tuổi nhau.
Đường Vĩ Sùng cười đùa đứng dậy nhường chỗ cho cậu: “Ồ, cao thủ đến rồi.”
Lần trước đánh bài Đường Vĩ Sùng cũng thua anh không ít ván nên vẫn còn ấn tượng với anh.
Hoàng Tuấn Văn chỉ vào người ngồi đối diện anh nói: “Đây là Vinh thiếu, đến đây, cậu chơi với anh ta đi, cứ thoải mái phát huy.”
Tư Trạch dường như đã uống chút rượu, ánh mắt mơ màng liếc anh một cái, không ý kiến gì.
Mở ván đầu, Tống Phổ Tâm vừa tính toán vừa quan sát vẻ mặt của bọn họ, dễ dàng giành chiến thắng, Hoàng Tuấn Văn lớn tiếng khen ngợi, sắc mặt Tư Trạch khẽ biến. Mở ván tiếp theo, Tư Trạch đẩy bạn gái đang cầm bài cho mình ra, tự mình cầm bài, thái độ nghiêm túc không ít, kết quả lại là Tống Phổ Tâm thắng.
Vinh Kha vui vẻ ra mặt, còn nháy mắt với Tư Trạch: “Lợi hại ghê, thật đúng là cao thủ.”
Hoàng Tuấn Văn léo nhéo ở phía sau: “Đúng vậy, tôi đã bảo mà, dân tài chính bọn họ chơi bài giỏi lắm.”
Nhưng Tống Phổ Tâm lại để ý, nếu Tư Trạch thua, sắc mặt của hắn sẽ rất khó coi. Thấy thế anh liền kiềm chế lại, tính bài để cho đối phương cũng thắng một ván, nhưng Từ Trạch vui vẻ được hai giây, sắc mặt lại nhanh chóng sa sầm lại.
Ban đầu Tống Phổ Tâm cũng không muốn tranh nổi bật, cố gắng kiểm soát ván bài nửa thắng nửa thua, nhưng biểu cảm của Tư Trạch biến hóa thất thường, tóm lại là thắng cũng không vui, thua cũng không vui, làm cho nội tâm anh loạn cả lên, không biết phải làm như thế nào.
Đánh xong một vòng, Tư Trạch đẩy bạn gái bên cạnh ra, sắc mặt u ám nói: “Tôi đi nhà vệ sinh.”
Vinh Kha cười nói: “Cũng được, nghỉ ngơi hai mươi phút lại tiếp tục.”
Tống Phổ Tâm nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ gọi Hoàng Tuấn Văn sang một bên, thăm dò hỏi: “Anh Hoàng, ván bài này có quy tắc gì không, Tư tổng muốn thua hay là muốn thắng?”
Hoàng Tuấn Văn hoảng sợ, nhìn anh giống như nhìn sinh vật lạ: “Cậu thật sự muốn thắng là có thể thắng hả?”
Tống Phổ Tâm khiêm tốn nói: “Cũng không nhất định, phải xem vận may.”
“Con mẹ nó.” Hoàng Tuấn Văn tiến lại gần, hạ thấp giọng nói, “Nếu cậu muốn là có thể thắng, vậy cứ thắng là được.”
Tống Phổ Tâm nhíu mày: “Nhưng nếu tôi và Vinh thiếu thắng, tâm tình của Tư tổng sẽ không vui?”
“Cậu ta…” Hoàng Tuấn Văn nghẹn họng, dặn dò: “Cậu đừng để ý cậu ta, nghe tôi đi, không sai đâu.”
Tống Phổ Tâm không biết bọn họ đang chơi trò gì, thấy chưa mở ván, cũng đi nhà vệ sinh một chuyến. Tư Trạch còn ở bên trong, hắn vừa mới rửa mặt nước lạnh, nước chảy dọc theo sống mũi, làm cho ngũ quan càng thêm sắc bén.
Tống Phổ Tâm cúi đầu gọi “Tư tổng”, Tư Trạch chăm chú nhìn anh, chợt nhếch khóe miệng, hỏi: “Anh chơi bài được mấy năm rồi?”
“Tôi học được một số quy tắc từ rất sớm, lần đầu tiên chính thức chơi là vào lần trước với Thư ký Hoàng.”
Tư Trạch có chút khó tin, giống như anh đang nói đùa, nhưng Tống Phổ Tâm biểu hiện rất chân thành.
“Được rồi.” Tư Trạch “hừ” một tiếng, ném khăn lông lên bệ, lúc đi ngang qua Tống Phổ Tâm để lại một câu: “Có bản lĩnh tối nay anh đừng có thua.” Giọng nói lạnh như băng, mang theo đầy không vui và uy hiếp.
Tim Tống Phổ Tâm run lên, nhất thời không biết có nên nghe theo đề nghị của Hoàng Tuấn Văn hay không. Nhưng ván bài này là Hoàng Tuấn Văn mời anh đến, đối phương lại là một trong những thuộc hạ được tín nhiệm nhất bên cạnh Tư Trạch, không lý nào lại gọi mình đến để chọc Tư Trạch không vui.
Trong đầu Tống Phổ Tâm đảo quanh một vòng, cảm thấy lần này đuổi theo cũng khác, lần này anh mang theo nhiệm vụ tới, nếu muốn để lại ấn tượng cho Tư Trạch, đúng là phải thể hiện chút “bản lĩnh”, liền khẽ cắn răng, quyết tâm chơi bài.
Sau khi trở lại bàn, bốn người lại chơi thêm hai lượt nữa, tổng cộng là ba mươi hai ván, Tống Phổ Tâm dẫn Vinh Kha thắng liên tiếp hai mươi chín ván, đánh đến cuối, tất cả mọi người đều vây quanh chiêm ngưỡng “thần bài” không biết từ đâu xuất hiện này.
Biểu tình của Tư Trạch cũng từ khinh thường, kinh ngạc chuyển thành tò mò, mờ mịt… Trong thời gian này còn xen lẫn chút ghen tị và không cam lòng, nhưng cũng không thiếu khen ngợi tán thưởng.
Bên tai Tống Phổ Tâm vang vọng câu nói uy hiếp của đối phương trong nhà vệ sinh, giống như muốn đọ sức một phen khiến Tư Trạch chịu phục. Nhưng mà, theo số trận thắng của anh và Vinh Kha tăng lên, bầu không khí trên bàn cũng càng ngày càng ngưng trọng, về sau mọi người nhìn sắc mặt Tư Trạch, đều nín thở không dám lên tiếng nói chuyện.
Áp suất không khí thấp đến mức nổ tung, Tống Phổ Tâm có chút không chịu nổi áp lực, nhịn không được thả ba ván cuối cùng.
Lúc thua ván đầu tiên, quần chúng vây xem cũng thở phào nhẹ nhõm, nói cuối cùng Tư Trạch đã lật ngược thế cờ, nói có thể Vinh Kha thắng nhiều quá vận may kết thúc rồi, thua ván cuối cùng, Tư Trạch hơi nghi ngờ nhìn về phía Tống Phổ Tâm, vừa vặn Tống Phổ Tâm cũng đang quan sát hắn, trên mặt còn treo nụ cười gượng, giống như dỗ trẻ con, thấy Tư Trạch nhìn lại, mới vội vàng chuyển tầm mắt.
Mọi người tựa hồ cũng đoán được nguyên nhân, đều cười không nói gì. Sắc mặt Tư Trạch hoàn toàn tối sầm lại, ánh mắt nhìn Tống Phổ Tâm âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Vinh Kha vội vàng hòa giải: “Được rồi, chơi đến đây thôi, tôi đói bụng rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn khuya.”
Nhóm người lại náo nhiệt đi lên sảnh tiệc trên lầu, Vinh Kha kéo Tống Phổ Tâm ngồi bên cạnh mình, gọi một bàn thức ăn, lại bảo nhân viên phục vụ mang ba bình mao đài lên, hào sảng nói chi phí đêm nay anh ta chịu hết.
“Ăn no rồi uống chút rượu đi, trở về dễ ngủ.” Vinh Kha gọi mọi người, lại hỏi Tống Phổ Tâm, “Tiểu Tống biết uống rượu không?”
“Tôi không giỏi lắm.” Tống Phổ Tâm cố ý từ chối.
“Rượu này ngon lắm, cậu uống thử đi!” Vinh Kha cưỡng ép, gọi phục vụ rót đầy cho anh.
Hoàng Tuấn Văn không biết có phải muốn giúp cậu hay không, giải thích một câu: “Vinh thiếu, lần trước Tiểu Tống có nói với tôi, cậu ấy nhiều nhất chỉ có thể uống một chai bia, mới vào anh đã rót cậu ấy như vậy, không sợ cậu ấy không chịu nổi à?”
Vinh Kha không quan tâm: “Hiếm khi mới có thể cho Tư Trạch ăn đắng, tôi rất vui, ha ha, Tiểu Tống là công thần, nhất định phải uống!”
Tống Phổ Tâm bất đắc dĩ nâng ly rượu lên chạm với Vinh Kha, lâu rồi anh chưa uống rượu trắng, vừa uống vừa nhíu mày, không cẩn thận còn sặc hai tiếng, gò má nhanh chóng ửng đỏ lên.
Chờ cậu uống xong, Vinh Kha bảo người tiếp tục rót cho anh, Tống Phổ Tâm oán thầm, mình giúp họ Vinh thắng nhiều như thế, người này lại chuốc rượu mình, trong lòng có chút oán giận, nhưng thấy thái độ nhiệt tình của Vinh Kha, cũng không tiện nói gì.
Trong lúc mấy người đang cười đùa nói chuyện, Tống Phổ Tâm lại uống thêm năm sáu chén, chén tuy nhỏ, nhưng nồng độ cồn cao. Làn da anh trắng, sau khi uống rượu làm nổi bật đôi mắt nhu thuận vô hại, chẳng những không xấu xí, ngược lại còn lộ ra chút quyến rũ khó tả.
Từ lúc chơi bài xong Tư Trạch vẫn chưa nói gì, mặt viết đầy “bố mày khó chịu” lúc này ánh mắt lại như rắn vô tình quét qua anh.
Vinh Kha cũng không bên nặng bên nhẹ, mời rượu Tống Phổ Tâm xong lại mời Tư Trạch, miệng lấy lòng: “Này, cậu ấy cho cậu thể diện như thế, trở về cậu đừng có ‘lấy việc công trả thù riêng’ đó nhé!”
Tư Trạch nhẹ giọng “hừ” một tiếng: “Hiếm khi gặp được một cao thủ lợi hại hơn tôi, tôi xem như bảo bối còn chưa kịp.” Nửa câu sau nghe như nghiến răng nghiến lợi.
Nghe bọn họ tán gẫu vài câu, Tống Phổ Tâm mới biết, thì ra Tư Trạch là người giỏi nhất trong bọn họ, bình thường bọn họ chơi, đa phần là Tư Trạch thắng, lúc mình đến có thể đánh hòa hắn là đã ngoài ý muốn rồi, huống chi còn thắng liên tiếp hai mươi chín ván.
Dưới cục diện như vậy, anh còn nhường đối phương thắng ba ván cuối cùng. Tư Trạch sĩ diện như vậy, hành vi này của anh ở trong mắt đối phương chỉ sợ là không phải khiêm tốn mà giống như đang giễu cợt hơn.
Sau khi hiểu rõ, Tống Phổ Tâm hối hận không kịp, anh chủ động mời rượu Tư Trạch, khô khan nói vài câu khen ngợi. Nhưng uống đến hết chai rượu thứ hai, mắt anh còn tinh tường. Nhìn lại Tư Trạch, sớm đã say bét nhè, không phân biệt được Nam Bắc.
Đồng dạng có chút choáng váng, Hoàng Tuấn Văn khó hiểu bổ sung một đao: “Quản lý Tống, không phải cậu nói cậu không biết uống rượu sao?”
Đúng, anh chỉ có thể uống một chai bia, nhưng uống rượu trắng thì anh chưa say bao giờ.
Nhưng mà chờ anh phản ứng lại, muốn giả say cũng không kịp.
Kết thúc tiệc rượu, ánh mắt Vinh Kha đầy ẩn ý nhìn Tống Phổ Tâm, “Tiểu Tống à,” anh ta cười tủm tỉm rút một danh thiếp màu vàng từ trong túi, “Đây là danh thiếp của tôi, cất đi.”
Tống Phổ Tâm cung kính nhận lấy, nhìn kỹ, bất động sản Vinh thị nổi tiếng, chậc, cũng là một vị thái tử gia.
Vinh Kha khoác vai anh giải thích: “Tôi lấy mảnh đất Ninh Đông kia đánh cược với Tư Trạch, cậu ta đánh thắng mảnh đất đó thuộc về cậu ta, tôi đánh thắng mảnh đất đó thuộc về tôi. Tôi đánh bài vốn không lại cậu ta, liền nói không công bằng, không bằng ngược lại, cậu ta thua đất thuộc về cậu ta, tôi thua đất thuộc về tôi. Tính cách cậu ta mạnh mẽ, đánh bài đầu tư là không muốn thua, chúng tôi mỗi người tìm đối tác cho đối phương, tôi tìm một người hoàn toàn không biết chơi cùng đội cậu ta, cậu ta tìm một người chơi giỏi cho tôi, thư ký Hoàng liền tìm cậu. Cậu rất giỏi, bây giờ mảnh đất này thuộc về Trạch Thái các cậu, nhưng hôm nay cậu vừa ra, đoán là chơi hơi quá tay rồi, ha ha, sợ là trở về Tư Trạch sẽ phạt cậu…”
Vừa nói vừa ghé vào tai anh mê hoặc nói, “Nhưng nếu cậu ta đối xử tệ với cậu, cậu có thể đến nhờ cậy tôi, công ty của tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chào đón cậu…”
Dứt lời hắn vỗ vỗ vai anh, giống như đang biểu đạt “Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”
Trong lòng Tống Phổ Tâm mờ mịt, nháy mắt hiểu ra, mới vừa rồi Vinh Kha ép mình uống rượu là để nấc bậc thang cho Tư Trạch, nếu anh uống say, không chừng Tư Trạch có thể bớt giận, nhưng ai ngờ anh lại không say, còn “chiến” đến cùng.
“Tiểu Tống…!” Hoàng Tuấn Văn líu lưỡi hét lên từ xa: “Đến đây giúp tôi một tay…”