Chương : 4
Lý Duệ nói muốn phong ta làm hoàng hậu, ai ngờ hắn lại muốn phong ta làm hoàng hậu. Ta dở khóc dở cười, nước mắt cũng rơi xuống.
Đây căn bản không phải chuyện ta có thể lựa chọn, thế nhưng ta vẫn lớn mật đưa ra yêu cầu, ta muốn gặp Lý Hy một lần, hắn nhìn ta hồi lâu, cuối cùng đồng ý.
Chúng ta gặp mặt ở vườn hoa trước cung điện. Ta mặc váy lụa thướt tha màu lam nhạt, trên mặt thoa son phấn để che đi làn da tái nhợt, tóc cũng búi kiểu Như Vân ngày xưa chàng từng khen ngợi, cài vào giữa một đóa mẫu đơn nở rộ, đó chính là tâm tình ngập tràn vui sướng của ta thời khắc này.
Rốt cuộc ta cũng thấy chàng quay người, trong mắt phản chiếu bóng dáng ta.
An Lang, lời ta vừa cất, chàng lại thở dài, cung kính dâng lên một chiếc khăn lụa nói: “Nương nương, vi thần mang đến khăn lụa của Giang Nam phường.”
Bước chân vội vàng của ta khựng lại, nhìn chàng, tựa như người xa lạ cách ta đến ngàn dặm.
“Tử An, thái hậu đã từng tứ hôn cho chúng ta…” Ta khóc, nhắc cho chàng sự thật. Chàng lại cười nói: “Nương nương quên rồi ư, nương nương sắp trở thành nữ tử tôn quý nhất trong thiên hạ. Vi thần cũng sẽ cưới hoàng thập công chúa.”
À, chàng muốn cưới thiên gia đế cơ…
Hẳn là chàng không bị bắt buộc rồi! Nhưng còn ta, bị hoàng đế cưỡng ép đến tận bây giờ, ý nghĩ duy nhất trong đầu ta chỉ là chờ chàng trở về, chờ chàng đưa ta xa chạy cao bay, nay xem ra, tất cả đều là viển vông.
Tình lang của ta ơi, ta yêu chàng nhường này, chàng lại nói cho ta biết nam nhi trong thiên hạ đều bạc bẽo, chàng muốn cưới công chúa, muốn cưới công danh sáng lạn. Dòng thơ trong Kinh Thi còn chưa phai màu, đồng tâm kết còn chưa lỏng, chàng đã ôm hoài bão hướng đến đường quan và hoàng quyền rồi.
Ta bước lên một bước, nhận khăn lụa, dứt khoát xé rách nó thành hai mảnh trước mặt chàng, tiện tay vứt xuống đất. Nếu người vô tâm ta sẽ bỏ, nếu người vô tình ta không lưu! Ta quyết tuyệt quay đi, chàng bỗng nhiên ở phía sau thất thần kêu lên: “Khinh Vũ…”
Ta đứng lặng, không quay lại.
Chàng nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu ta muốn cưới nàng vì thấy ngọc bội của nàng. Hoàng thượng và ta quen thân từ nhỏ, ta biết chuyện này. Thuở nhỏ ta học võ, nhưng vì thánh chỉ mà không thể không theo văn, ta vốn không mang họ Lý, sau khi nhận họ Lý của thiên tử lại bị nhiều kẻ châm biếm khỉ đội mũ người. Lòng ta sinh hận, mới quyết ý cưới nàng…”
Người ta như hóa đá, lệ đã chảy thành hàng.
“Nhưng ta quả thực đã từng yêu nàng thật lòng, biết chuyện nàng và hoàng thượng, ta còn tự nhạo báng bản thân ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo vệ được. Khi xuất chinh, ta xin ý chỉ của hoàng thượng để trở thành phó tướng tiên phong, ta muốn trở thành một nam nhi đội trời đạp đất được chiến trường tôi luyện. Nay ta đã trở về, nhưng xin nàng tha thứ cho ta, nam nhi chí tại bốn phương, nàng là người ta yêu, nhưng chúng ta không thể có kết cục tốt đẹp.”
Ta quay người nhìn chàng, cười nhạt, “Lý Hy, chàng không cần phí công giấu giếm như thế, đôi ta một thân một tâm[7] đã không xứng với nhau, từ giờ không ai nợ ai.”
Từ ngày đó, ta tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy.
Nếu nữ nhân không còn ái không còn tình, vậy còn lại gì đây?
Ta nhớ lại lúc mới vào hoàng thành, đứng ngoài cửa thành trông lên thấy cung điện tráng lệ. Ta nhìn thấy gương mặt của hoàng nhi quấn trong tã lót ê a thành tiếng. Lòng ta sáng tỏ.
Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười, ngày tốt tháng Giêng, đại xá thiên hạ tổ chức lễ mừng. Ta bế theo hoàng nhi, giữa không gian giăng kín lụa đỏ và bao lời chúc tụng của thiên hạ, cùng hoàng đế hoàn thành nghi lễ. Nghiễm nhiên trở thành hoàng hậu truyền kỳ nhất trong sử sách Thiên triều.
Trông coi phượng ấn, ngụ ở Đông cung, cẩm y ngọc thực, cao quý vô song. Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Ta không chấp nhận bất kỳ kẻ nào có khả năng làm lung lay địa vị của ta và tính mạng của hoàng nhi.
Đổng Lệ phi thích hát vang trong gió vào những ngày xuân ấm áp, ta cho nàng trở về với gió.
Lương tiệp dư thích soi bóng xuống hồ vào những ngày trăng sáng tĩnh mịch, ta khiến nàng trượt chân rơi xuống hồ.
Văn mỹ nhân hết lòng nịnh bợ thái hậu, hối lộ triều thần, ta bèn hạ ít độc vào điểm tâm nàng dâng tặng thái hậu, còn bố trí cho sự việc bị bại lộ.
Ta nghĩ thủ đoạn của ta không hề cao siêu, nhưng trước sau chẳng ai vạch trần, mặc cho hậu cung phát sinh không biết bao nhiêu án oan.
Ta đột nhiên hiểu ra, nữ nhân ở hậu cung hoành hành không ai cản nổi, không nhất định phải phong hoa tuyệt đại, nhưng chắc chắn được hưởng muôn vàn sủng ái.
Cho đến khi hoàng đế thăng cho một tiệp dư lên làm phi, liên tục ngủ tại cung của Vương Trân phi trong vòng bảy ngày, tình thế ở hậu cung dường như bắt đầu nghịch chuyển. Hoàng đế dần dần quyến luyến Trân phi, không hề đến cung của ta. Ta cười lớn trong lòng, ta mong còn chẳng được!
Ngư dân ở Đông Hải tìm thấy một viên dạ minh châu có một không hai, tiến cống lên triều đình, hy vọng địa phương đó có thể được giảm thuế. Lúc viên dạ minh châu kia được dâng lên, ta và Trân phi tình cờ đều ở bên cạnh hoàng đế, bởi sau khi đi dạo trở về thì đến vấn an hắn.
Hoàng đế nhìn viên minh châu, mỉm cười quay sang nói với Trân phi: “Trân phi, nàng nhận lấy đi.”
Vương Trân phi cầm hộp gấm, ánh mắt hả hê liếc lạnh ta một cái. Ta thề, sẽ có ngày ta móc đôi mắt đó ra.
Suốt nửa tháng hoàng đế không đến cung của ta, ngày mười lăm tháng Giêng, theo lễ pháp của Thiên triều, hoàng đế ngủ lại Đông cung. Nhưng hắn lại sai người mời ta đến ngự hoa viên gặp mặt.
Lúc ta đến hắn đã uống say mềm, so với người ngày trước cũng ở chỗ này chỉ dùng một ánh mắt đã sai thị vệ giết hoàng tử Ngõa Lạt thật sự là một trời một vực.
Ta đến bên cạnh hắn, hắn vươn tay áo rộng kéo ta vào trong lòng, lưu luyến vuốt ve gương mặt ta. Giọng nói mang theo hơi rượu vang lên bên tai: “Đừng càn quấy nữa được không, trẫm không thể dung túng nàng vô hạn như vậy. Khinh Vũ, nàng vốn không phải thế này…”
Ta không đáp lời, hắn tiếp tục mơ màng nói: “Giận trẫm rồi sao? Ngày mai trẫm sẽ bắt Trân phi trả lại viên minh châu Đông Hải kia, nó vốn là của nàng.”
“Hoàng thượng cần gì phải hỏi ta.” Ta cười mỉa, hắn nghe không lọt tai, bắt đầu nấn ná hôn môi ta. Nụ hôn dần dần mãnh liệt, có lúc gần như cắn xé, hắn hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của ta, chỉ một mực đòi hỏi.
“Trẫm muốn nàng mãi mãi ở bên cạnh trẫm, mãi mãi…”
“Nửa đời đã đủ rồi, hoàng thượng.” Ta lựa ý nói theo, nhưng lời lẽ lại xuất ra từ sâu trong lòng.
Hắn đột nhiên ngừng hôn, siết chặt ta trong lồng ngực, thở dài nói, “Hậu cung này chỉ có mình nàng chưa bao giờ trân trọng sự sủng ái của trẫm.”
Bởi vì ta vốn không thuộc về hậu cung này… Câu đó ta không nói ra miệng. Ta giơ tay trái lên, đầu ngón tay chạm vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, hắn đưa cặp mắt đen sâu hút nhìn ta, trong mắt lấp lánh những tia sáng mờ, hẳn là đã mê man.
Ta bỗng nhiên cười thầm trong bụng. Ta sẽ không nhắm vào phi tần hậu cung nữa. Đối phó với nữ nhân quả thực tẻ nhạt vô vị.
Đây căn bản không phải chuyện ta có thể lựa chọn, thế nhưng ta vẫn lớn mật đưa ra yêu cầu, ta muốn gặp Lý Hy một lần, hắn nhìn ta hồi lâu, cuối cùng đồng ý.
Chúng ta gặp mặt ở vườn hoa trước cung điện. Ta mặc váy lụa thướt tha màu lam nhạt, trên mặt thoa son phấn để che đi làn da tái nhợt, tóc cũng búi kiểu Như Vân ngày xưa chàng từng khen ngợi, cài vào giữa một đóa mẫu đơn nở rộ, đó chính là tâm tình ngập tràn vui sướng của ta thời khắc này.
Rốt cuộc ta cũng thấy chàng quay người, trong mắt phản chiếu bóng dáng ta.
An Lang, lời ta vừa cất, chàng lại thở dài, cung kính dâng lên một chiếc khăn lụa nói: “Nương nương, vi thần mang đến khăn lụa của Giang Nam phường.”
Bước chân vội vàng của ta khựng lại, nhìn chàng, tựa như người xa lạ cách ta đến ngàn dặm.
“Tử An, thái hậu đã từng tứ hôn cho chúng ta…” Ta khóc, nhắc cho chàng sự thật. Chàng lại cười nói: “Nương nương quên rồi ư, nương nương sắp trở thành nữ tử tôn quý nhất trong thiên hạ. Vi thần cũng sẽ cưới hoàng thập công chúa.”
À, chàng muốn cưới thiên gia đế cơ…
Hẳn là chàng không bị bắt buộc rồi! Nhưng còn ta, bị hoàng đế cưỡng ép đến tận bây giờ, ý nghĩ duy nhất trong đầu ta chỉ là chờ chàng trở về, chờ chàng đưa ta xa chạy cao bay, nay xem ra, tất cả đều là viển vông.
Tình lang của ta ơi, ta yêu chàng nhường này, chàng lại nói cho ta biết nam nhi trong thiên hạ đều bạc bẽo, chàng muốn cưới công chúa, muốn cưới công danh sáng lạn. Dòng thơ trong Kinh Thi còn chưa phai màu, đồng tâm kết còn chưa lỏng, chàng đã ôm hoài bão hướng đến đường quan và hoàng quyền rồi.
Ta bước lên một bước, nhận khăn lụa, dứt khoát xé rách nó thành hai mảnh trước mặt chàng, tiện tay vứt xuống đất. Nếu người vô tâm ta sẽ bỏ, nếu người vô tình ta không lưu! Ta quyết tuyệt quay đi, chàng bỗng nhiên ở phía sau thất thần kêu lên: “Khinh Vũ…”
Ta đứng lặng, không quay lại.
Chàng nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu ta muốn cưới nàng vì thấy ngọc bội của nàng. Hoàng thượng và ta quen thân từ nhỏ, ta biết chuyện này. Thuở nhỏ ta học võ, nhưng vì thánh chỉ mà không thể không theo văn, ta vốn không mang họ Lý, sau khi nhận họ Lý của thiên tử lại bị nhiều kẻ châm biếm khỉ đội mũ người. Lòng ta sinh hận, mới quyết ý cưới nàng…”
Người ta như hóa đá, lệ đã chảy thành hàng.
“Nhưng ta quả thực đã từng yêu nàng thật lòng, biết chuyện nàng và hoàng thượng, ta còn tự nhạo báng bản thân ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo vệ được. Khi xuất chinh, ta xin ý chỉ của hoàng thượng để trở thành phó tướng tiên phong, ta muốn trở thành một nam nhi đội trời đạp đất được chiến trường tôi luyện. Nay ta đã trở về, nhưng xin nàng tha thứ cho ta, nam nhi chí tại bốn phương, nàng là người ta yêu, nhưng chúng ta không thể có kết cục tốt đẹp.”
Ta quay người nhìn chàng, cười nhạt, “Lý Hy, chàng không cần phí công giấu giếm như thế, đôi ta một thân một tâm[7] đã không xứng với nhau, từ giờ không ai nợ ai.”
Từ ngày đó, ta tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy.
Nếu nữ nhân không còn ái không còn tình, vậy còn lại gì đây?
Ta nhớ lại lúc mới vào hoàng thành, đứng ngoài cửa thành trông lên thấy cung điện tráng lệ. Ta nhìn thấy gương mặt của hoàng nhi quấn trong tã lót ê a thành tiếng. Lòng ta sáng tỏ.
Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ mười, ngày tốt tháng Giêng, đại xá thiên hạ tổ chức lễ mừng. Ta bế theo hoàng nhi, giữa không gian giăng kín lụa đỏ và bao lời chúc tụng của thiên hạ, cùng hoàng đế hoàn thành nghi lễ. Nghiễm nhiên trở thành hoàng hậu truyền kỳ nhất trong sử sách Thiên triều.
Trông coi phượng ấn, ngụ ở Đông cung, cẩm y ngọc thực, cao quý vô song. Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Ta không chấp nhận bất kỳ kẻ nào có khả năng làm lung lay địa vị của ta và tính mạng của hoàng nhi.
Đổng Lệ phi thích hát vang trong gió vào những ngày xuân ấm áp, ta cho nàng trở về với gió.
Lương tiệp dư thích soi bóng xuống hồ vào những ngày trăng sáng tĩnh mịch, ta khiến nàng trượt chân rơi xuống hồ.
Văn mỹ nhân hết lòng nịnh bợ thái hậu, hối lộ triều thần, ta bèn hạ ít độc vào điểm tâm nàng dâng tặng thái hậu, còn bố trí cho sự việc bị bại lộ.
Ta nghĩ thủ đoạn của ta không hề cao siêu, nhưng trước sau chẳng ai vạch trần, mặc cho hậu cung phát sinh không biết bao nhiêu án oan.
Ta đột nhiên hiểu ra, nữ nhân ở hậu cung hoành hành không ai cản nổi, không nhất định phải phong hoa tuyệt đại, nhưng chắc chắn được hưởng muôn vàn sủng ái.
Cho đến khi hoàng đế thăng cho một tiệp dư lên làm phi, liên tục ngủ tại cung của Vương Trân phi trong vòng bảy ngày, tình thế ở hậu cung dường như bắt đầu nghịch chuyển. Hoàng đế dần dần quyến luyến Trân phi, không hề đến cung của ta. Ta cười lớn trong lòng, ta mong còn chẳng được!
Ngư dân ở Đông Hải tìm thấy một viên dạ minh châu có một không hai, tiến cống lên triều đình, hy vọng địa phương đó có thể được giảm thuế. Lúc viên dạ minh châu kia được dâng lên, ta và Trân phi tình cờ đều ở bên cạnh hoàng đế, bởi sau khi đi dạo trở về thì đến vấn an hắn.
Hoàng đế nhìn viên minh châu, mỉm cười quay sang nói với Trân phi: “Trân phi, nàng nhận lấy đi.”
Vương Trân phi cầm hộp gấm, ánh mắt hả hê liếc lạnh ta một cái. Ta thề, sẽ có ngày ta móc đôi mắt đó ra.
Suốt nửa tháng hoàng đế không đến cung của ta, ngày mười lăm tháng Giêng, theo lễ pháp của Thiên triều, hoàng đế ngủ lại Đông cung. Nhưng hắn lại sai người mời ta đến ngự hoa viên gặp mặt.
Lúc ta đến hắn đã uống say mềm, so với người ngày trước cũng ở chỗ này chỉ dùng một ánh mắt đã sai thị vệ giết hoàng tử Ngõa Lạt thật sự là một trời một vực.
Ta đến bên cạnh hắn, hắn vươn tay áo rộng kéo ta vào trong lòng, lưu luyến vuốt ve gương mặt ta. Giọng nói mang theo hơi rượu vang lên bên tai: “Đừng càn quấy nữa được không, trẫm không thể dung túng nàng vô hạn như vậy. Khinh Vũ, nàng vốn không phải thế này…”
Ta không đáp lời, hắn tiếp tục mơ màng nói: “Giận trẫm rồi sao? Ngày mai trẫm sẽ bắt Trân phi trả lại viên minh châu Đông Hải kia, nó vốn là của nàng.”
“Hoàng thượng cần gì phải hỏi ta.” Ta cười mỉa, hắn nghe không lọt tai, bắt đầu nấn ná hôn môi ta. Nụ hôn dần dần mãnh liệt, có lúc gần như cắn xé, hắn hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của ta, chỉ một mực đòi hỏi.
“Trẫm muốn nàng mãi mãi ở bên cạnh trẫm, mãi mãi…”
“Nửa đời đã đủ rồi, hoàng thượng.” Ta lựa ý nói theo, nhưng lời lẽ lại xuất ra từ sâu trong lòng.
Hắn đột nhiên ngừng hôn, siết chặt ta trong lồng ngực, thở dài nói, “Hậu cung này chỉ có mình nàng chưa bao giờ trân trọng sự sủng ái của trẫm.”
Bởi vì ta vốn không thuộc về hậu cung này… Câu đó ta không nói ra miệng. Ta giơ tay trái lên, đầu ngón tay chạm vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, hắn đưa cặp mắt đen sâu hút nhìn ta, trong mắt lấp lánh những tia sáng mờ, hẳn là đã mê man.
Ta bỗng nhiên cười thầm trong bụng. Ta sẽ không nhắm vào phi tần hậu cung nữa. Đối phó với nữ nhân quả thực tẻ nhạt vô vị.