Chương 10: Biến cố Kako (2)
Thời gian như ngừng trôi.
Cơ thể nhẹ tựa gió trời, đầu óc không biết thông thoáng hay mụ mị nhưng đã chẳng còn có thể nghĩ ra được gì nữa.
Trước khi nhận ra thì cơn đau kéo tới như lời nhắc quay về hiện tại tàn khốc.
Prius đã không còn nhìn thấy chân mình.
Rồi eo, rồi tay, rồi bụng.
Tất cả nhanh chóng bị Kako nuốt trọn.
Biển sâu trầm đục, cảm giác chìm vào bể Kako, ở thực tại.. Có lẽ là vậy.
Da thịt bao bọc bởi quần áo, quần áo bị ăn mòn bởi Kako, chỉ còn da thịt với Kako, Kako ăn mòn da thịt..
Tê dại rồi mất dần đi cảm giác, Prius chui đầu lên khỏi bề mặt xanh trầm, hai con ngươi chẳng còn chút ánh sáng. Nhưng cơ thể bên dưới thì không được may mắn như vậy, nó ngừng cử động, chỉ nổi lên như sự vùng vẫy tuyệt vọng cuối cùng.
Lấp ló phía sau lớp kính, khuôn mặt hoảng hốt của người phụ nữ.
Chiếc cầu thang.. Đang đổ.
Nó cắt một đường trăng khuyết, chém một đường thật mạnh vào khoang điều khiển gần đó.
"Tít.. Tít.."
Thứ âm thanh inh ỏi kêu lên.
Ngay lập tức, sự biển chuyển đã xuất hiện.
Kako tĩnh lặng bỗng dữ dội như sóng biển những ngày bão, nó tiến tới, được cộng hưởng bởi lực đẩy của thứ gì đó.
Prius thấy cơ thể mình bị dồn dần về phía sau, đến khi tấm lưng tê cứng chạm vào bề mặt kính. Áp lực vẫn không ngưng, thậm chí nó còn mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Điều đó bỗng khiến bề mặt Kako chợt đông đặc lại, dường như là cả bên dưới nữa, cả chính anh nữa.
Người phụ nữ chỉ vừa nhấc bỏ chiếc thang ra, sốt sắng nhìn về phía Prius.
Hai đôi đồng tử chạm nhau.
Nếu đây là là nơi gọi là miền lạnh giá, hẳn cảm giác là như thế này.
Thoáng chốc.
Prius đã chẳng còn sức lực hay ý chí để đáp trả lại nữa. Như bức điêu khắc nghệ thuật, anh chàng lặng yên bên trong khối năng lượng đã bị hóa cứng tự bao giờ.
Ha..
Tự giễu cợt, Prius mặc cho dòng suy nghĩ phanh thây mình.
Thật vô dụng.
Ngay cả những việc như thế này bản thân còn bất lực.. Thì làm sao có thể vươn tới những xúc cảm xưa cũ nữa, đào đâu ra dũng cảm và sức mạnh để kiếm tìm bụi cát lung linh nữa chứ?
Nghĩ đến đây cơ thể Prius run rẩy.. Anh run rẩy bên trong khối băng vĩnh cửu. Không phải vì đau đớn hay kiệt sức, nó đơn thuần là cái run lên của sợ hãi.
Cuộc sống của anh sau cùng chỉ tạm bợ, chỉ là gồng mình thoi thóp. Anh chỉ quên đi đau đớn, sự thực vẫn ở đó, hiện thực, chưa bao giờ mất đi, nó kề cận và giờ.. Nó nuốt chửng anh. Chỉ với lời nói đơn giản của một người xa lạ, tiếp xúc giản đơn cũng làm cho vết thương ấy rỉ máu.
Giờ khi vụ nổ ấy tới.
Giọt nước tràn ly.
Khó khăn quá..
Quả thực rất khó khăn..
Nếu vậy..
Phải làm gì đây?
Mọi thứ đã kết thúc chưa?
Cuộc đời này..
Bây giờ mình phải mang vẻ mặt thế nào đây?
Prius tự hỏi trong cay đắng.
Đây hẳn là cảm giác của ai đó khi cận kề cái chết.
Con ngươi đã nhắm, đã chẳng còn thấy được gì nữa.
Toàn cơ thể như đông cứng, chẳng thể nhúc nhích.
Kako khi va chạm với cường độ mạnh đều sẽ gây ra hiện tượng ăn mòn, mạnh hơn nữa là uy lực lớn hơn và nhanh hơn. Như một nhát đâm, như một đường đạn.
Có lẽ cơ thể anh đã tan biến rồi, đông cứng chỉ là cảm giác thôi, nó như một cách giảm tránh đi của hiện thực, rằng bên dưới chẳng còn là cơ thể anh nữa.
Chỉ có hư vô.
Prius hẳn đã sẵn sàng buông xuôi mọi thứ.
"..."
Nhưng có ai đó bên ngoài kia không chấp nhận điều đó.
Cộp!
Cộp!
Khóe mi úa tàn khẽ mở lại.
Nhạt nhòa.
Mờ mịt.
Bề mặt kính trong suốt liên tục phải chống đỡ những đợt tấn công của chiếc búa lớn.
Răng nghiến, mái tóc xám bạc rối tung, con ngươi phản chiếu lại sắc xanh trầm, cơn giận chẳng thể nguôi ngoai.
Cộp!
Cộp!
Chẳng có gì đổi thay.
Người phụ nữ vừa dồn lực đập vừa gào lên.
Cô ấy nói gì nhỉ?
Prius mơ màng.
Mạnh mẽ thật.
Cô ấy quả thực mạnh mẽ.
Nếu là anh ở ngoài đó, liệu đôi chân anh có thể di chuyển? Đôi bàn tay liệu có cử động? Tâm trí có đủ dũng cảm để tiến bước?
Liệu có thể không?
Rắc!
Tiếng thứ gì đó rạn nứt.
Khe hở nhỏ hiện lên.
Hai đôi đồng tử lại chạm nhau.
Lần này có thêm cái hất cằm ném tới xúc cảm phức tạp.
Con ngươi đen nhánh mở to.
Lớp Kako vẫn được đưa vào.
Nhưng nó vẫn chỉ dừng ở cổ, không ngập thêm nữa.
Xung quanh, tất cả lớp năng lượng xanh trầm đều đông cứng lại. Tựa ánh sao giữa bầu trời đêm, nó tỏa sáng, như sinh vật sống vậy.
Prius bừng tỉnh, anh cố gắng ngó nghiêng.
Khuôn đầu anh giờ chỉ cách miệng khoang có nửa mét.
Prius gồng mình, anh sẽ đặt cược, tín hiệu được gửi xuống nửa thân dưới của mình với hy vọng nhận được câu trả lời.
Và anh đã được hồi đáp..
Cánh tay phải từ từ được cảm nhận, nó tách ra khỏi bề mặt năng lượng đông cứng, hiện hữu trước mắt Prius.
Khoảnh khắc ấy, chàng thiếu niên như ngừng thở.
Toàn bộ đôi bàn tay, cánh tay, khủy tay rồi bả vai.
Tất cả.
Tất cả đều được bọc kín bởi lớp Kako tỏa sáng.
Chuyện quái gì thế này?
Prius chuyển từ bất lực sang hoảng loạn.
Tầm nhìn như chia nhánh thành nhiều mảnh, chẳng mấy chốc bị vây lấy bởi những dòng chảy khác lạ.
Nó xoay vòng rồi trở lên u tối.
Sắc xanh trầm đục.
Màu vàng.
Rồi màu đỏ.
Màu sắc cứ thế thay đổi.
Có gì đó đang trỗi dậy bên trong Prius.
Nó khiến anh trở lên mộng mị.
"Gừ.. Gưuuuuuuu!"
Tiếng gầm gừ như của một con thú bị chọc giận, Prius vùng mình khỏi lớp năng lượng đông cứng.
Những đầu ngón tay bọc sắc xanh nắm lại thật chặt, nó cuộn tròn, theo dòng chuyển động của cánh tay, tiếp xúc với về mặt khoang chứa trong suốt.
Ngay lập tức, chúng vỡ ra, lớp bề mặt tưởng chừng chẳng thể dùng sức người để công phá.
Đó mới chỉ là tác động đầu tiên, dòng chảy chuyển động của cánh tay vẫn chưa dừng lại, nó khựng lại một nhịp trước khi đi hết chuyển động của mình. Một đường vòng cung ánh sáng cắt ngang khoảng không, theo sau đó là những tạp âm trầm đục rồi kết lại ở một thứ âm thanh gai góc.
Cộp!
Prius và khối Kako cứng cáp đồng loạt rơi xuống nền sàn lạnh lẽo, khoang chứa giờ đây đã chỉ còn là lớp kính ba hướng.
Người phụ nữ đã vứt bỏ chiếc búa sang một bên tự bao giờ, cô đứng cạnh thùng hàng đối diện, vừa theo bản năng hạ mình thủ thế vừa ngơ ngác trước cảnh tượng trước mắt.
Ánh sáng từ tứ trụ chung quanh dường như cũng bị thu hút, nó len lỏi vào khoảng không u tối, soi rọi sự hiện diện đặc biệt.
Người thiếu niên bọc mình trong lớp ánh sáng trầm đục, từng đường viền cứng cáp đến hoàn hảo chạy trên cơ thể mà trước đó vài phút, chỉ có sự tàn lụi.
Không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, chỉ có những hạt bụi năng lượng li ti giữa hư không.
Sự cộng hưởng ấy đem đến sắc màu lung linh, tựa pho tượng được đúc lên từ kim cương và ma thuật vốn chỉ có thể xuất hiện trong trí tưởng tượng hay những truyền thuyết cổ xưa.
Thời gian không biết lần thứ bao nhiêu tưởng như đã ngưng đọng.
Nó ngả mình trước vẻ đẹp ấy, một sự hiện diện hẳn sẽ thay đổi tất cả, kể từ thời điểm này..
Những mảnh Kako méo mó rơi vãi.
Chỉ để lại một cơ thể thô cứng đang chật vật lấy lại thăng bằng.
Prius thở dốc, cố dồn hết bình sinh năng lượng để điều khiển cơ thể.
Chân, người, bả vai, hai cánh tay, khung lưng rồi cả đến lòng bàn chân, tất cả mọi thứ trên cơ thể Prius đều được bọc lại bởi Kako, bởi thứ năng lượng đến giờ vẫn chưa ai thực sự hiểu rõ về nó.
Riêng chỉ có đầu là không bị ảnh hưởng, nhờ điều đó mà Prius mới có thể sống để mà chật vật như hiện tại.
Dù vậy, chẳng có thứ gì trên đời này đạt được mà không cần phải trả giá, kể cả đó có là thứ bạn muốn hay không muốn đi chăng nữa.
Hóa đơn sẽ được gửi đến.
Những dòng chảy uốn lượn xung quanh Prius, chúng ẩn mình vào hư không, nhỏ nhẹ và âm thầm đến mức nếu có biết và cố gắng quan sát, kết quả vẫn là chẳng thấy gì ngoài cơ thể đã phủ một màu xanh lam kín kẽ.
Như sinh vật thân mềm thỉnh thoảng vẫn hay xuất hiện bên dưới lớp đất ngoài công trường hay khu trồng trọt, những dòng chảy ánh sáng từ từ tụ họp lại với nhau, chúng cùng trườn lên từ khuôn ngực, bả vai buông thõng rồi lên đến cổ.
Dường như đã xác nhận được điểm đến, sinh vật trong hình hài ánh sáng ấy bắt đầu bung tỏa, nó biến từ trạng thái mềm mại sang đan xen, tựa hai đôi bàn tay lớn mọc ra từ cổ Prius, dần dần, co cụm rồi nuốt trọn lấy khuôn mặt đã chẳng còn chút sức sống nào nữa.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong có mười giây ngắn ngủi.
Nhưng tác động mà nó đem đến là không thể đo lường được.
Chẳng biết do thứ đó động chạm hay do những mạch cảm xúc đã được nối lại, Prius mở thật to đôi đồng tử úa tàn, hai con ngươi bên trong cứ như thể bập bùng ánh lửa xanh.
Rồi chàng thanh niên ấy đứng dậy.
Dứt khoát.
Bằng đôi tay nắm lại thật chặt.
Bằng đôi chân tái sinh.
Prius.
Hình ảnh anh phản chiến lại từ lớp kính trong suốt.
Vỡ vụn mà cũng hoàn chỉnh.
Nhưng ánh mắt có lẽ không còn là của chàng trai ấy nữa.
Nó hướng lên dải nền trần ảm đạm rồi xoay vòng, kết lại bằng màn đêm u uất.
Phảng phất trong đó là cơn giận chẳng biết từ đâu ươm mầm trỗi dậy.
Dù sao.
Vẫn chỉ là những dòng chảy mơ hồ thôi?
Khung cửa nhỏ hình chữ nhật, song sắt dệt hàng phiền phức.
Khoảng không chất chứa ngổn ngang khối hàng.
Người phụ nữ thận trọng.
Ánh sáng lấp ló, chập chờn rồi lụi tàn hẳn.
Bóng đen vụt đi.
Tựa cơn gió những ngày bão tố.
Phá tan ô cửa.
Quét vụn con hẻm ẩn dật.
Tắm mình dưới dư tàn hoàng hôn.
Prius.
Hoặc cũng chẳng phải Prius.
Cơ thể bọc sắc xanh ấy như tia sét trải dài giữa lòng dân cư.
Nó nghe tiếng thì thầm cắt dọc bên tai.
Nó sẽ đi săn.
Những kẻ dám nguyền rủa nó, những kẻ dám phủ nhận ánh sáng của nó.
Nó phải đi săn.
Nếu không nó chẳng biết phải làm gì nữa..
Cơ thể nhẹ tựa gió trời, đầu óc không biết thông thoáng hay mụ mị nhưng đã chẳng còn có thể nghĩ ra được gì nữa.
Trước khi nhận ra thì cơn đau kéo tới như lời nhắc quay về hiện tại tàn khốc.
Prius đã không còn nhìn thấy chân mình.
Rồi eo, rồi tay, rồi bụng.
Tất cả nhanh chóng bị Kako nuốt trọn.
Biển sâu trầm đục, cảm giác chìm vào bể Kako, ở thực tại.. Có lẽ là vậy.
Da thịt bao bọc bởi quần áo, quần áo bị ăn mòn bởi Kako, chỉ còn da thịt với Kako, Kako ăn mòn da thịt..
Tê dại rồi mất dần đi cảm giác, Prius chui đầu lên khỏi bề mặt xanh trầm, hai con ngươi chẳng còn chút ánh sáng. Nhưng cơ thể bên dưới thì không được may mắn như vậy, nó ngừng cử động, chỉ nổi lên như sự vùng vẫy tuyệt vọng cuối cùng.
Lấp ló phía sau lớp kính, khuôn mặt hoảng hốt của người phụ nữ.
Chiếc cầu thang.. Đang đổ.
Nó cắt một đường trăng khuyết, chém một đường thật mạnh vào khoang điều khiển gần đó.
"Tít.. Tít.."
Thứ âm thanh inh ỏi kêu lên.
Ngay lập tức, sự biển chuyển đã xuất hiện.
Kako tĩnh lặng bỗng dữ dội như sóng biển những ngày bão, nó tiến tới, được cộng hưởng bởi lực đẩy của thứ gì đó.
Prius thấy cơ thể mình bị dồn dần về phía sau, đến khi tấm lưng tê cứng chạm vào bề mặt kính. Áp lực vẫn không ngưng, thậm chí nó còn mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Điều đó bỗng khiến bề mặt Kako chợt đông đặc lại, dường như là cả bên dưới nữa, cả chính anh nữa.
Người phụ nữ chỉ vừa nhấc bỏ chiếc thang ra, sốt sắng nhìn về phía Prius.
Hai đôi đồng tử chạm nhau.
Nếu đây là là nơi gọi là miền lạnh giá, hẳn cảm giác là như thế này.
Thoáng chốc.
Prius đã chẳng còn sức lực hay ý chí để đáp trả lại nữa. Như bức điêu khắc nghệ thuật, anh chàng lặng yên bên trong khối năng lượng đã bị hóa cứng tự bao giờ.
Ha..
Tự giễu cợt, Prius mặc cho dòng suy nghĩ phanh thây mình.
Thật vô dụng.
Ngay cả những việc như thế này bản thân còn bất lực.. Thì làm sao có thể vươn tới những xúc cảm xưa cũ nữa, đào đâu ra dũng cảm và sức mạnh để kiếm tìm bụi cát lung linh nữa chứ?
Nghĩ đến đây cơ thể Prius run rẩy.. Anh run rẩy bên trong khối băng vĩnh cửu. Không phải vì đau đớn hay kiệt sức, nó đơn thuần là cái run lên của sợ hãi.
Cuộc sống của anh sau cùng chỉ tạm bợ, chỉ là gồng mình thoi thóp. Anh chỉ quên đi đau đớn, sự thực vẫn ở đó, hiện thực, chưa bao giờ mất đi, nó kề cận và giờ.. Nó nuốt chửng anh. Chỉ với lời nói đơn giản của một người xa lạ, tiếp xúc giản đơn cũng làm cho vết thương ấy rỉ máu.
Giờ khi vụ nổ ấy tới.
Giọt nước tràn ly.
Khó khăn quá..
Quả thực rất khó khăn..
Nếu vậy..
Phải làm gì đây?
Mọi thứ đã kết thúc chưa?
Cuộc đời này..
Bây giờ mình phải mang vẻ mặt thế nào đây?
Prius tự hỏi trong cay đắng.
Đây hẳn là cảm giác của ai đó khi cận kề cái chết.
Con ngươi đã nhắm, đã chẳng còn thấy được gì nữa.
Toàn cơ thể như đông cứng, chẳng thể nhúc nhích.
Kako khi va chạm với cường độ mạnh đều sẽ gây ra hiện tượng ăn mòn, mạnh hơn nữa là uy lực lớn hơn và nhanh hơn. Như một nhát đâm, như một đường đạn.
Có lẽ cơ thể anh đã tan biến rồi, đông cứng chỉ là cảm giác thôi, nó như một cách giảm tránh đi của hiện thực, rằng bên dưới chẳng còn là cơ thể anh nữa.
Chỉ có hư vô.
Prius hẳn đã sẵn sàng buông xuôi mọi thứ.
"..."
Nhưng có ai đó bên ngoài kia không chấp nhận điều đó.
Cộp!
Cộp!
Khóe mi úa tàn khẽ mở lại.
Nhạt nhòa.
Mờ mịt.
Bề mặt kính trong suốt liên tục phải chống đỡ những đợt tấn công của chiếc búa lớn.
Răng nghiến, mái tóc xám bạc rối tung, con ngươi phản chiếu lại sắc xanh trầm, cơn giận chẳng thể nguôi ngoai.
Cộp!
Cộp!
Chẳng có gì đổi thay.
Người phụ nữ vừa dồn lực đập vừa gào lên.
Cô ấy nói gì nhỉ?
Prius mơ màng.
Mạnh mẽ thật.
Cô ấy quả thực mạnh mẽ.
Nếu là anh ở ngoài đó, liệu đôi chân anh có thể di chuyển? Đôi bàn tay liệu có cử động? Tâm trí có đủ dũng cảm để tiến bước?
Liệu có thể không?
Rắc!
Tiếng thứ gì đó rạn nứt.
Khe hở nhỏ hiện lên.
Hai đôi đồng tử lại chạm nhau.
Lần này có thêm cái hất cằm ném tới xúc cảm phức tạp.
Con ngươi đen nhánh mở to.
Lớp Kako vẫn được đưa vào.
Nhưng nó vẫn chỉ dừng ở cổ, không ngập thêm nữa.
Xung quanh, tất cả lớp năng lượng xanh trầm đều đông cứng lại. Tựa ánh sao giữa bầu trời đêm, nó tỏa sáng, như sinh vật sống vậy.
Prius bừng tỉnh, anh cố gắng ngó nghiêng.
Khuôn đầu anh giờ chỉ cách miệng khoang có nửa mét.
Prius gồng mình, anh sẽ đặt cược, tín hiệu được gửi xuống nửa thân dưới của mình với hy vọng nhận được câu trả lời.
Và anh đã được hồi đáp..
Cánh tay phải từ từ được cảm nhận, nó tách ra khỏi bề mặt năng lượng đông cứng, hiện hữu trước mắt Prius.
Khoảnh khắc ấy, chàng thiếu niên như ngừng thở.
Toàn bộ đôi bàn tay, cánh tay, khủy tay rồi bả vai.
Tất cả.
Tất cả đều được bọc kín bởi lớp Kako tỏa sáng.
Chuyện quái gì thế này?
Prius chuyển từ bất lực sang hoảng loạn.
Tầm nhìn như chia nhánh thành nhiều mảnh, chẳng mấy chốc bị vây lấy bởi những dòng chảy khác lạ.
Nó xoay vòng rồi trở lên u tối.
Sắc xanh trầm đục.
Màu vàng.
Rồi màu đỏ.
Màu sắc cứ thế thay đổi.
Có gì đó đang trỗi dậy bên trong Prius.
Nó khiến anh trở lên mộng mị.
"Gừ.. Gưuuuuuuu!"
Tiếng gầm gừ như của một con thú bị chọc giận, Prius vùng mình khỏi lớp năng lượng đông cứng.
Những đầu ngón tay bọc sắc xanh nắm lại thật chặt, nó cuộn tròn, theo dòng chuyển động của cánh tay, tiếp xúc với về mặt khoang chứa trong suốt.
Ngay lập tức, chúng vỡ ra, lớp bề mặt tưởng chừng chẳng thể dùng sức người để công phá.
Đó mới chỉ là tác động đầu tiên, dòng chảy chuyển động của cánh tay vẫn chưa dừng lại, nó khựng lại một nhịp trước khi đi hết chuyển động của mình. Một đường vòng cung ánh sáng cắt ngang khoảng không, theo sau đó là những tạp âm trầm đục rồi kết lại ở một thứ âm thanh gai góc.
Cộp!
Prius và khối Kako cứng cáp đồng loạt rơi xuống nền sàn lạnh lẽo, khoang chứa giờ đây đã chỉ còn là lớp kính ba hướng.
Người phụ nữ đã vứt bỏ chiếc búa sang một bên tự bao giờ, cô đứng cạnh thùng hàng đối diện, vừa theo bản năng hạ mình thủ thế vừa ngơ ngác trước cảnh tượng trước mắt.
Ánh sáng từ tứ trụ chung quanh dường như cũng bị thu hút, nó len lỏi vào khoảng không u tối, soi rọi sự hiện diện đặc biệt.
Người thiếu niên bọc mình trong lớp ánh sáng trầm đục, từng đường viền cứng cáp đến hoàn hảo chạy trên cơ thể mà trước đó vài phút, chỉ có sự tàn lụi.
Không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, chỉ có những hạt bụi năng lượng li ti giữa hư không.
Sự cộng hưởng ấy đem đến sắc màu lung linh, tựa pho tượng được đúc lên từ kim cương và ma thuật vốn chỉ có thể xuất hiện trong trí tưởng tượng hay những truyền thuyết cổ xưa.
Thời gian không biết lần thứ bao nhiêu tưởng như đã ngưng đọng.
Nó ngả mình trước vẻ đẹp ấy, một sự hiện diện hẳn sẽ thay đổi tất cả, kể từ thời điểm này..
Những mảnh Kako méo mó rơi vãi.
Chỉ để lại một cơ thể thô cứng đang chật vật lấy lại thăng bằng.
Prius thở dốc, cố dồn hết bình sinh năng lượng để điều khiển cơ thể.
Chân, người, bả vai, hai cánh tay, khung lưng rồi cả đến lòng bàn chân, tất cả mọi thứ trên cơ thể Prius đều được bọc lại bởi Kako, bởi thứ năng lượng đến giờ vẫn chưa ai thực sự hiểu rõ về nó.
Riêng chỉ có đầu là không bị ảnh hưởng, nhờ điều đó mà Prius mới có thể sống để mà chật vật như hiện tại.
Dù vậy, chẳng có thứ gì trên đời này đạt được mà không cần phải trả giá, kể cả đó có là thứ bạn muốn hay không muốn đi chăng nữa.
Hóa đơn sẽ được gửi đến.
Những dòng chảy uốn lượn xung quanh Prius, chúng ẩn mình vào hư không, nhỏ nhẹ và âm thầm đến mức nếu có biết và cố gắng quan sát, kết quả vẫn là chẳng thấy gì ngoài cơ thể đã phủ một màu xanh lam kín kẽ.
Như sinh vật thân mềm thỉnh thoảng vẫn hay xuất hiện bên dưới lớp đất ngoài công trường hay khu trồng trọt, những dòng chảy ánh sáng từ từ tụ họp lại với nhau, chúng cùng trườn lên từ khuôn ngực, bả vai buông thõng rồi lên đến cổ.
Dường như đã xác nhận được điểm đến, sinh vật trong hình hài ánh sáng ấy bắt đầu bung tỏa, nó biến từ trạng thái mềm mại sang đan xen, tựa hai đôi bàn tay lớn mọc ra từ cổ Prius, dần dần, co cụm rồi nuốt trọn lấy khuôn mặt đã chẳng còn chút sức sống nào nữa.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong có mười giây ngắn ngủi.
Nhưng tác động mà nó đem đến là không thể đo lường được.
Chẳng biết do thứ đó động chạm hay do những mạch cảm xúc đã được nối lại, Prius mở thật to đôi đồng tử úa tàn, hai con ngươi bên trong cứ như thể bập bùng ánh lửa xanh.
Rồi chàng thanh niên ấy đứng dậy.
Dứt khoát.
Bằng đôi tay nắm lại thật chặt.
Bằng đôi chân tái sinh.
Prius.
Hình ảnh anh phản chiến lại từ lớp kính trong suốt.
Vỡ vụn mà cũng hoàn chỉnh.
Nhưng ánh mắt có lẽ không còn là của chàng trai ấy nữa.
Nó hướng lên dải nền trần ảm đạm rồi xoay vòng, kết lại bằng màn đêm u uất.
Phảng phất trong đó là cơn giận chẳng biết từ đâu ươm mầm trỗi dậy.
Dù sao.
Vẫn chỉ là những dòng chảy mơ hồ thôi?
Khung cửa nhỏ hình chữ nhật, song sắt dệt hàng phiền phức.
Khoảng không chất chứa ngổn ngang khối hàng.
Người phụ nữ thận trọng.
Ánh sáng lấp ló, chập chờn rồi lụi tàn hẳn.
Bóng đen vụt đi.
Tựa cơn gió những ngày bão tố.
Phá tan ô cửa.
Quét vụn con hẻm ẩn dật.
Tắm mình dưới dư tàn hoàng hôn.
Prius.
Hoặc cũng chẳng phải Prius.
Cơ thể bọc sắc xanh ấy như tia sét trải dài giữa lòng dân cư.
Nó nghe tiếng thì thầm cắt dọc bên tai.
Nó sẽ đi săn.
Những kẻ dám nguyền rủa nó, những kẻ dám phủ nhận ánh sáng của nó.
Nó phải đi săn.
Nếu không nó chẳng biết phải làm gì nữa..