Chương : 16
Trời sinh Công Tôn Nghị có giác quan thứ sáu rất mạnh. Từ khi bước ra khỏi quán trà bắc thành, hắn đã phát hiện ra Như Tịnh đi theo hắn kể cả khi khinh công của cô đã đạt đến trình độ thượng thừa. Cộng thêm trí nhớ siêu phàm bẩm sinh, hắn đã nhớ ra cô là ai!
Công Tôn Nghị nhớ lại, vào hội xuân năm ngoái phủ trưởng công chúa có mở tiệc ngắm hoa, hắn khi ấy là trang nguyên đứng đầu bảng giáp cũng được mời đến. Có lẽ, vốn dĩ Công Tôn Nghị sẽ không thể biết Như Tịnh là ai, nếu như hắn không vô tình phát hiện ra Tứ điện hạ mặc dù vẻ ngoài luôn chú tâm bọn họ nói chuyện nhưng ánh mắt thường lơ đãng lướt về phía mành của Nhị công chúa. Hành động nhỏ này của ngài, chắc rằng chẳng có ai nhận ra, vì những người đứng ở đó lúc ấy chẳng kẻ nào dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Tứ điện hạ cao quý, ngoại trừ kẻ lập dị chẳng sợ trời chẳng sợ đất như Công Tôn Nghị hắn. Công Tôn Nghị bỗng cảm thấy chuyện này còn thú vị hơn những câu chuyện nhạt nhẽo mà mấy vị vương tôn quý tộc, quan lại quyền quý đang bàn này. Cho nên hắn lén dõi theo Tứ điện hạ và trong vòng một chum trà, hắn đếm được không dưới mười lần ngài liếc mắt nhìn về phía mành nhị công chúa. Khi tiểu công công cẩn thận châm ly trà thứ hai cho ngài thì bỗng nhiên ánh mắt ngài có chút dao động, gợn sóng nhẹ chớp hiện chớp tan nhanh hơn cả một cái nháy mắt, nếu hắn không phải là một người nhạy cảm thì có lẽ không thể phát giác ra.
Lúc đó, chỗ nhị công chúa có một cô cung nữ chạy ra khỏi mành che. Có lẽ do quá vội vàng, chân nam đá chân chiêu mà vấp ngã. Cô cung nữ xấu hổ, cúi đầu như không muốn bất cứ người nào đứng quanh đó biết mình là ai, nhanh chóng đứng dậy chạy đi. Tứ điện hạ nhẹ nhàng vẫy tay để thị vệ đứng đằng sau tiến lại gần, rồi ngài thì thầm gì đó với tên thị vệ. Về sau Công Tôn Nghị biết tên thị vệ này họ Lý tên Thường Quân, người này rất được Tứ điện hạ tin dùng, thường ngày kín miệng ít nói, hành sự ổn trọng. Lý Thường Quân tuân lệnh Tứ điện hạ, lặng lẽ lùi ra mà không thể để cho ai biết. Trong lúc hắn rời đi, Tứ điện hạ mặc dù vẻ mặt bình thản tham dự vào cuộc nói chuyện nhưng tay ngài không ngừng miết nhẹ vào chiếc nhân ban chỉ bạch ngọc đeo ở ngón tay cái. Rõ ràng là trong lòng có chút sốt ruột.
Rồi hoàng hậu giá lâm, cô cung nữ kia và cả Lý Thường Quân vẫn chưa trở lại. Công Tôn Nghị nhìn thấy, bên mành nhị công chúa lại có cung nữ đi ra, chắc là cử đi tìm người. Còn về phần Tứ điện hạ, ngài đã thôi liếc nhìn về phía mành của nhị công chúa mà chuyển sang mành của của Lục Tố - phu nhân của thượng thư Bộ Công. Công Tôn Nghị cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị. Hắn sung sướng run người đợi chờ tình tiết tiếp theo. Nhưng tiếp đó là đến tiết mục các vị tiểu thư đài các bắt đầu thi trổ tài năng. Thực ra hội thưởng hoa này nên gọi là hội mai mối thì đúng hơn, hầu hết những người được mời tới đây đều là những người độc thân, chưa có phu quân hoặc thê tử, đều có mong muốn tìm được ý trung nhân môn đăng hộ đối. Công Tôn Nghị mở quạt che miệng ngáp ngắn ngáp dài đợi những tiết mục nhàm chán này qua đi. Nhưng chẳng hiểu lan man thế nào lại xuất hiện một vị phu nhân “lên đài” thi triển tài năng – đó chính là Lục Tố, còn các vị tiểu thư bên kia ngồi nghiến răng kèn kẹt vì cướp hết đất diễn đến nỗi bên này còn nghe thấy.
Giữa lúc ấy thì cô cung nữ kia được một cô cung nữ khác dìu đỡ trở lại, vào trong mành của nhị công chúa. Lý Thường Quân cũng trở về, yên lặng đứng đằng sau Tứ điện hạ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì khó có thể đoán ra được có biến gì xảy ra. Lục Tố phu nhân cũng kết thúc màn thi triển tài năng của mình. Tứ điện hạ vỗ tay khen thưởng làm cho cả đám vương tôn quý tộc bên này cũng a dua làm theo. Thật ra màn biểu diễn của nàng ta cũng đủ để làm kinh tâm động phách một số người ngồi đây nhưng chẳng kẻ nào dám hành sự lỗ mãng trước mặt Hoàng Hậu và Tứ điện hạ. Hoàng hậu ngồi trên cao hiền tử nở nụ cười, gọi người ban thưởng cho Lục Tố mà ánh mắt cứ như muốn giết người. Đến khi Tứ điện hạ ban thưởng chiếc châm vàng đính đá kết thành hoa mai sáng lấp lánh thì nụ cười hiền từ của hoàng hậu chẳng thể nào giữ trên mặt được nữa. Bà ta nhanh chóng khéo léo cho nàng ta lui về và gọi một tài nữ khác lên nhằm xóa nhòa hào quang mà nàng ta đã tạo ra trước đó. Còn hắn, trong suốt hai canh giờ, trừ những lúc bất thình lình được réo tên để làm dăm ba câu đố với mấy vị vương tôn quý tộc và ngoài những lúc đối mặt với Tứ điện hạ thì chẳng ai có thể làm khó được Công Tôn Nghị hắn, còn lại thời gian hắn đều ngồi nhàm chán cầm quạt che miệng ngáp ngắn ngáp dài chờ đến lúc kết thúc bữa tiệc này.
Bữa tiệc này kéo dài gần một ngày. Buổi sáng các khách quan đến thưởng hoa, giữa trưa nghỉ ngơi tại khách trạm trong phủ của đại công chúa đến tầm chiều lại tiếp tục di chuyển đến sông Bạch Nguyệt trong thành, lên du thuyền vừa ngắm hoa hai bên hồ vừa uống rượu đàn hát. Và trong ngày hôm đó, có ba điều khiến Công Tôn Nghị cảm thấy thú vị. Một là những hành động khác thường của Tứ điện hạ. Hai là vị Nhị điện hạ danh bất hư truyền không thấy xuất hiện từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc bữa tiệc. Ba là, phu nhân thượng thư bộ Công chết vào buổi trưa tĩnh lặng hôm ấy, nhẹ nhàng và khó hiểu.
Bữa tiệc ngắm hoa kết thúc, Lục Tố chết không rõ nguyên nhân, vụ án này nổi đến nỗi làm một kẻ soạn công văn trong Nội Các như Công Tôn Nghị cũng quên béng đi sự tò mò về hai điều còn lại kia. Và rồi mùa hạ đến, phu quân của Lục Tố cũng đi theo phu nhân của mình, khiến Công Tôn Nghị đang từ Nội Các con đường thăng tiến rộng mở mà bước chân vào Đại Lý Tự đầy chông gai gian khổ. Nhưng đối với một kẻ lúc nào cũng sợ sự vô vị như hắn thì công việc này còn thú vị hơn nhiều so với công việc bàn giấy kia, càng gian nan lại càng thách thức. Đến lúc này thì cô cung nữ hậu đậu vấp ngã khiến Tứ điện hạ dao động trong bữa tiệc thưởng hoa năm nào đã thật sự bay ra khỏi đầu hắn cho đến khi tình cờ gặp lại nàng ta ở nơi này.
Công Tôn Nghị tới Hoan Châu này theo chỉ thị của Tứ điện hạ từ hai tháng trước. Đừng hiểu lầm là hắn đang kết bè kéo cánh, làm thuộc hạ của Tứ điện hạ giống anh chàng Cố Lỗi tội nghiệp như lời thiên hạ đồn thổi. Mối quan hệ của họ là hợp tác. Vụ án vỡ đê và cái chết của Lục Văn, cứ những lúc hắn phát giác ra manh mối gì mới là manh mối ấy lại đưa hắn vào ngõ cụt khiến hắn vô cùng đau đầu. Còn về phần Tứ điện hạ, ngài cũng là một trong những người bị vướng vào nó. Vậy nên, bọn họ hợp tác.
Để hình thành mối hợp tác này, một người tâm tư thâm trầm như Tứ điện hạ đã không bỏ qua các bước như cử người theo dõi hắn cả ngày lẫn đêm rồi cho người về Tô châu điều tra thân thế. Hắn cho rằng, dòng họ bốn năm đời nhà hắn cũng bị Tứ điện hạ đào lên hết, ngay cả con chó Tiểu Đản ngoài ngõ hắn thường xuyên lén cho ăn có khi ngài ấy cũng biết. Và hắn, hắn dùng cái giác quan thứ sáu nhạy bén của mình để quyết định. Mặc dù trò chuyện với Tứ điện hạ chẳng nhiều nhưng hắn cảm thấy ngài không phải là một kẻ làm ra chuyện gây tổn hại công đức khiến con dân trăm ngàn người ở huyện Vĩnh Thất tan cửa nát nhà.
Hai tháng trước Công Tôn Nghị nhận được bức thư của Tứ điện hạ, nói hắn hãy đến Hoan Châu này, rồi sẽ có người của ngài đến nói với hắn điều hắn phải làm. Hắn đang ở Hàng Châu - quê hương của Lục Văn để điều tra nhưng không có kết quả. Vậy nên hắn quyết định đến đến Hoan Châu. Từ Hàng Châu đến Hoan Châu cũng phải mất mười ngày ngựa, hắn chẳng dám chậm trễ một khắc, mang theo thư đồng Nhất Nghiên đi cùng. Theo chỉ thị của Tứ điện hạ, hắn đến quán trọ gần Thanh Hoa lâu ở khu nam thành này thuê phòng, cải tên thành Lý Duy Nghị, nâng tuổi lên tận 20, đến thư viện ở bắc thành ghi danh. Ăn nằm ở dề ở đây cũng đã được hai tháng, nghe nhiều tin vui tai từ kinh thành truyền tới, nào là phủ Tứ điện hạ bị cháy, nào là Tứ điện hạ có dính líu tới vụ ám sát, nào là Tứ điện hạ muốn soán ngôi cướp vị... thì Như Tịnh tới.
Hắn đã nghĩ Như Tịnh có thể là người mà Tứ điện hạ nhắc tới trong thư, liền chẳng tiếc tiền mời cô đến Lạc Nhạn cư này để cho dễ bề nói chuyện. Vì trong thư Tứ điện hạ có nói đây là nơi an toàn nhất trong thành Hoan Châu. Công Tôn Nghị cũng không ngờ lần đầu tiên đến đây với cái bộ dạng nghèo rớt mùng tơi, tiểu nhị cũng không đuổi hắn ra ngoài mà lại đưa bọn họ đi lên phòng riêng theo yêu cầu của hắn. Trong lòng chắc mẩm có lẽ vì vị đứng đằng sau. Rồi hắn lại cố tình gọi trà Long Tỉnh - một loại trà mà Tứ điện hạ yêu thích để mời vị ngồi trước mặt. Ai ngờ một khắc trôi qua, trà đã uống hết, vị đối diện chẳng thèm mở lời. Vì vậy hắn đành hỏi thẳng.
Nghe lời những lời đối đáp của Như Tịnh, Công Tôn Nghị lúc này đã biết, cô không phải là người Tứ điện hạ nhắc đến trong thư. Hắn đã tính đến nước này nên liền nói ra những câu chuẩn bị sẵn trong đầu để giải đáp thắc mắc của Như Tịnh. Nhưng Công Tôn Nghị cũng không ngờ rằng trong lúc nói ra những lời lẽ đó, Như Tịnh cũng nhận ra hắn là ai, vì cô cũng là một người nhạy bén chẳng kém cạnh gì hắn.
- Lý công tử có từng nghe câu: “Người nói dối thường nói rất trôi chảy lời bao biện của họ” chưa? – Như Tịnh không chút e ngại, nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Nghị như tạo một luồng áp lực vô hình.
Công Tôn Nghị cười nhẹ, hắn nói:
- Vậy theo ý của Lâm huynh đệ, ta là đang nói dối?
“ Con bà nó, không bảo ngươi nói dối thì chẳng lẽ ngươi đang nói thật. Ta ghét nhất là mấy gã thư sinh vòng vèo như nhà ngươi!”
Công Tôn Nghị không ngờ rằng Như Tịnh lại biết hắn. Vì xét ra, bọn họ chỉ gặp nhau đúng lần duy nhất vào tiệc thưởng hoa trong phủ trưởng công chúa. Khi ấy hầu hết Như Tịnh đứng trong mành, lần chạy ra duy nhất cũng vội vàng đến nỗi không quan sát mà ngã, lúc trở về thì thất thần như người mất hồn, làm gì có tâm trạng để ý đến hắn lẫn trong đám công tử “cành hoa lá họe” sặc sỡ kia cơ chứ. Nhưng Công Tôn Nghị cũng không nghĩ tới chuyện hắn đã đối thơ với Tứ điện hạ. Lúc đó, chuyện gì liên quan đến Tứ điện hạ cô chẳng chú ý và có lẽ đến bây giờ vẫn vậy.
Như Tịnh trong lòng thầm rủa, cô cũng phải nhanh chóng phân tích xem có nên bóc mẽ tên này luôn hay không. Cô nghe nói Công Tôn Nghị xuất thân từ đại gia tộc thư hương ở Tô Châu, cả dòng họ đã sớm rút khỏi chốn quan trường nhưng tầm ảnh hưởng còn sót lại cũng không nhỏ. Tuy vậy, khả năng họ gắn kết với các bè phái còn lại trong triều vẫn là khá lớn vì hiện tại các quan giữ trọng trách cao đều là nguyên lão từ đời trước.
Trong một lần hầu buổi đàm đạo giữa các vị hoàng tử, Như Tịnh đã từng nghe Tứ điện hạ nói, những vị nguyên lão trong triều biết rất rõ một khi vương vị đổi chủ thì cải cách trong triều xảy ra sẽ là lẽ tất nhiên, và kẻ dễ gặp nguy hiểm nhất lại là chính bọn họ - những người nắm quyền lực khuynh đảo triều chính trong tay. Vương vị đổi chủ, trong lòng các quan lại sẽ nảy sinh sự so sánh giữa hai vị vua và việc họ bằng mặt chứ không bằng lòng với đương kim hoàng thượng là điều khó tránh khỏi. Bất đồng ý kiến, chèn ép lẫn nhau, vị hoàng đế trẻ làm sao có thể chịu đựng được cảnh đấy, ngài sẽ đạp đổ bọn họ xuống và đưa tâm phúc của mình lên để nắm thực quyền trong tay. Chính vì thế, thường thì ở các vị này sẽ hình thành hai loại suy nghĩ. Một là kết bè kéo cánh, ngấm ngầm bành trướng thế lực đến một mức độ khó có thể phá hủy tức thời. Hai là tự tạo con đường đi cho mình, chính mình sẽ là người phò trợ chủ tử lên ngôi. Có điều hoàng thượng đương nhiệm lại là một vị chủ nhân rất ghét kéo bè phái. Vậy nên, những người nhìn rõ thế cục đã sớm rút lui, một trong số đó có nhiều đại gia tộc ẩn về cố hương, thu nhận môn đệ, ngấm ngầm liên hệ với những người còn đang ở trong triều, đợi thời cơ thì bắt đầu xuất hiện.
Theo như Như Tịnh biết, gia tộc Công Tôn ở Tô châu kể từ khi Thái Thượng Hoàng băng hà đã hai đời không còn làm quan. Mặt ngoài sức ảnh hưởng của họ với việc triều chính hiện tại đã suy giảm, nhưng thế lực ngầm lại khó có thể đoán được. Sau khi dòng đích đời thứ năm là Công Tôn Nghị đỗ trạng nguyên, hoàng thượng để hắn vào Nội các. Việc vào Nội Các đồng nghĩa với con đường thăng tiến sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần làm trong đó tầm 1 năm là đã có thể thăng đến chức tứ phẩm. Mặt ngoài tốt đẹp là vậy, mọi người cũng chỉ đoán ra được hoàng thượng có lẽ là nể thể lực của gia tộc đằng sau Công Tôn Nghị. Nhưng tâm tư của đế vương, trong thiên hạ này chắc chỉ có một người có thể đoán được đến 7 phần. Người đó chính là con trai của ngài, Tứ điện hạ Chu Doãn. Còn Như Tịnh, cô lại là người hiểu rõ Chu Doãn hơn ai hết. Cô nhớ trước khi Minh điện hạ dọn ra khỏi cung có một lần ngài ngồi trong thư phòng, nhìn vào tờ giấy một giấy Tuyên Thành kín chữ, ngồi rất lâu và suy nghĩ. Cuối cùng ngài gọi Trần tổng quản vào, nói với ông ta rằng viết thêm tấm thiệp cho gửi đến phủ của Trạng Nguyên gia. Bữa tiệc đó là bữa tiệc sinh thần của chính Minh điện hạ sẽ được tổ chức vào đúng ngày đầu tiên vào phủ mới, người được viết sẵn tên lên thiệp từ trước có ba loại người. Một là người mà ngài đang sử dụng. Hai là người mà ngài đang tìm hiểu. Ba là người bắt buộc phải mời đến bất luận phe ta hay phe địch. Còn người mà ngài phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định chính là người “nguy hiểm” nhất. Cuối cùng cũng đến ngày Minh điện ha rời cung, cô bị cho ở lại, lỡ mất cơ hôi gặp người “nguy hiểm” này.
Như Tịnh đã đoán trúng một nửa, Công Tôn Nghị quả thật là một kẻ nguy hiểm, nói chính ra thì việc sử dụng hắn mới là nguy hiểm. Đó mới chính là điều mà lúc đó Chu Doãn nghĩ đến. Qua sự điều tra của ám vệ, gia tộc Công Tôn từ khi rút khỏi chốn quan trường đã không còn dính líu gì đến quyền lực nữa. Người như vậy rất có khả năng là sẽ được hoàng thượng trọng dụng, để hắn vào Nội các thực ra cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ đưa người ra dùng. Điều Chu Doãn đang phân vân chính là Tứ điện hạ hắn có nên nhúng tay vào để tiên hạ thủ vi cường hay không đây?
“ Ta chưa biết hắn ta là người như thế nào, tốt nhất không nên mạo hiểm. Nếu hắn muốn chơi trò “ai nói dối giỏi hơn” thì ta chơi với hắn vậy.” Như Tịnh nghĩ thầm.
Như Tịnh cất tiếng cười giả lả, tỏ vẻ mặt bần tiện nỏi:
- Chả là... nguyên nhân có chút tế nhị... Thực ra ở quê nhà có cô muội muội. Vì từ nhỏ đã được gia phụ cho học chữ nên dần trở nên tâm cao khí ngạo, không thích nông phu chỉ thích tú tài, cố chấp đến nỗi qua tuổi cập kê rồi mà vẫn chẳng ưng ai. Nhưng khổ nỗi trong làng tôi ít người học chữ, dù có học thì cũng chỉ đến năm 18 tuổi thì dừng hắn, bắt đầu ra đồng làm trang trải cuộc sống... Tôi vốn dĩ lần này đến Hoan châu xem hoa khôi nhưng cũng vì muội muội mà tìm được muội phu. Nghe nói trong thành này có một thư viện rất nổi tiếng. Ha ha... Gặp được công tử âu cũng là duyên phận. Tôi chưa từng thấy thư sinh nào môi hồng da trắng, diện mạo thanh tú hơn cả con gái làng tôi mà lại giàu có như Lý công tử a!
Nói xong, cô liếm mép đánh ực một cái rõ to. Cử chỉ thô thiển vậy nhưng trong mắt Công Tôn Nghị lại vừa đáng yêu vừa quyến rũ. Hắn vờ cầm cốc trà, cụp mi uống.
Thư đồng Nhất Nghiên đứng bên cạnh châm trà nghe thấy vậy liền tức giận quát:
- Hỗn láo! Ngươi dám nói vậy với...
Công Tôn Nghị nhanh chóng giơ quạt cản lại, những lời định nói trong miệng được cậu thư đồng dồn nén mà nuốt xuống.
“ Suýt tý nữa thì “cá nhỏ” cắn câu!” Như Tịnh nuối tiếc. Cô nghĩ, không đủ sức câu cá lớn thì câu cá nhỏ vậy. Cậu thư đồng này tuy bên ngoài thì tỏ ra ổn trọng lễ phép, nhưng dù gì tuổi vẫn còn nhỏ. Cộng thêm, nếu quả thật Lý Duy Nghị chính là Công Tôn Nghị thì thư đồng thân cận của hắn chắc chắn từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng hơn cả thiếu gia nhà giàu, tâm có lẽ còn cao ngạo hơn - một sự cao ngạo của dòng dõi thư hương, nói thô tục hơn chút chính là sĩ diện. Nếu bị một tên nông phu thô thiển đánh đồng và còn so sánh chủ tử như con gái, chắc chắn cậu ta sẽ không chịu được.
Như Tịnh chẹp miệng, cầm ly trà tu ực ực, luôn miệng khen trà ngon. Thư đồng Nhất Nghiên đứng đằng sau Công Tôn Nghị liếc mắt nhìn khinh thường, trong miệng lẩm bẩm nhanh một câu gì đó nghe không rõ. Như Tịnh đoán, chắc là đang chửi cô đây. Đúng lúc đó thì tiểu nhị của quán bưng món ăn vào. Hương thơm hấp dẫn tỏa ra khiến một người lặn lội bôn ba gần một ngày đường như cô không thể cưỡng lại được, cô mặc kệ cái gọi là phẩm hạnh gì đó, gắp đồ ngấu nghiến ăn. Ngoài những câu chọc ngoáy của cậu thư đồng Nhất Nghiên thì bữa ăn cũng diễn ra suôn sẻ, Như Tịnh không thèm chấp nít ranh, ăn uống ngon lành. Ăn xong, cô làm thêm đĩa điểm tâm hảo hạng và chắc rằng giá của nó cũng chẳng kém cạnh những món ăn chính. Sau khi đánh chén đến mạnh vụn cuối cùng, cô mới viện cớ cần phải đến Thanh Hoa lâu xếp hàng mua vé mà cáo từ.
Nhìn bộ dáng hối hả của Như Tịnh chạy ra khỏi phòng, Nhất Nghiên bực mình đặt mông xuống ghế nói:
- Rõ đồ phàm phu tục tử! Nhìn mặt không đến nỗi nào mà ngờ đâu thô thiển hết chỗ nói!
Công Tôn Nghị cười lắc đầu nhìn hắn. “ Không phải phàm phu tục tử, nàng là một người có tâm tư tinh tế lại rất thông minh. Chỉ trong phút chốc đã nhận ra điểm yếu của ta chính là tên tiểu tử ngố này, thành ra suýt chút nữa chưa khảo đã xưng. Thêm nữa, lý do cũng rõ ràng hợp lý tại sao nàng ta xuất hiện ở phía bắc thành và đi theo ta về phía nam thành. Nếu ta không biết trước nàng là ai thì với cái thái độ ấy, có lẽ ta cũng có chút tưởng là thật! Quả là “một mũi tên bắn trúng hai con nhạn”!”
- Thôi, ngươi đừng bực tức nữa... Chúng ta về thôi! - Công Tôn Nghị mở chiếc quạt trắng phe phẩy, mỉm cười nói với Nhất Nghiên.
Đúng lúc này tên tiểu nhị trong quán xuất hiện, cung kính nói:
- Khách quan tiểu nhân đến dọn bàn! Ngài có cần dùng thêm gì không ạ?
Nói rồi, không đợi Công Tôn Nghị kịp trả lời, hắn đặt một tờ giấy nhỏ lên mặt bàn, bên trên có ghi dòng chữ: “Người cần gặp đã đến.”
Công Tôn Nghị nhíu mày rồi mỉm cười nói:
- Cảnh trí buổi tối ở đây thật đẹp, cho ta thêm một chum trà!
- Dạ!
- À, ngoài ra ta cần chút yên tĩnh, nếu có người đến đây tìm ta, hãy nói với hắn là ta đã về rồi nhé!
- Tiểu nhân đã rõ, khách quan ngồi đợi chốc lát, tiểu nhân mang trà hảo hạng lên ngay đây ạ!
Công Tôn Nghị nhớ lại, vào hội xuân năm ngoái phủ trưởng công chúa có mở tiệc ngắm hoa, hắn khi ấy là trang nguyên đứng đầu bảng giáp cũng được mời đến. Có lẽ, vốn dĩ Công Tôn Nghị sẽ không thể biết Như Tịnh là ai, nếu như hắn không vô tình phát hiện ra Tứ điện hạ mặc dù vẻ ngoài luôn chú tâm bọn họ nói chuyện nhưng ánh mắt thường lơ đãng lướt về phía mành của Nhị công chúa. Hành động nhỏ này của ngài, chắc rằng chẳng có ai nhận ra, vì những người đứng ở đó lúc ấy chẳng kẻ nào dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Tứ điện hạ cao quý, ngoại trừ kẻ lập dị chẳng sợ trời chẳng sợ đất như Công Tôn Nghị hắn. Công Tôn Nghị bỗng cảm thấy chuyện này còn thú vị hơn những câu chuyện nhạt nhẽo mà mấy vị vương tôn quý tộc, quan lại quyền quý đang bàn này. Cho nên hắn lén dõi theo Tứ điện hạ và trong vòng một chum trà, hắn đếm được không dưới mười lần ngài liếc mắt nhìn về phía mành nhị công chúa. Khi tiểu công công cẩn thận châm ly trà thứ hai cho ngài thì bỗng nhiên ánh mắt ngài có chút dao động, gợn sóng nhẹ chớp hiện chớp tan nhanh hơn cả một cái nháy mắt, nếu hắn không phải là một người nhạy cảm thì có lẽ không thể phát giác ra.
Lúc đó, chỗ nhị công chúa có một cô cung nữ chạy ra khỏi mành che. Có lẽ do quá vội vàng, chân nam đá chân chiêu mà vấp ngã. Cô cung nữ xấu hổ, cúi đầu như không muốn bất cứ người nào đứng quanh đó biết mình là ai, nhanh chóng đứng dậy chạy đi. Tứ điện hạ nhẹ nhàng vẫy tay để thị vệ đứng đằng sau tiến lại gần, rồi ngài thì thầm gì đó với tên thị vệ. Về sau Công Tôn Nghị biết tên thị vệ này họ Lý tên Thường Quân, người này rất được Tứ điện hạ tin dùng, thường ngày kín miệng ít nói, hành sự ổn trọng. Lý Thường Quân tuân lệnh Tứ điện hạ, lặng lẽ lùi ra mà không thể để cho ai biết. Trong lúc hắn rời đi, Tứ điện hạ mặc dù vẻ mặt bình thản tham dự vào cuộc nói chuyện nhưng tay ngài không ngừng miết nhẹ vào chiếc nhân ban chỉ bạch ngọc đeo ở ngón tay cái. Rõ ràng là trong lòng có chút sốt ruột.
Rồi hoàng hậu giá lâm, cô cung nữ kia và cả Lý Thường Quân vẫn chưa trở lại. Công Tôn Nghị nhìn thấy, bên mành nhị công chúa lại có cung nữ đi ra, chắc là cử đi tìm người. Còn về phần Tứ điện hạ, ngài đã thôi liếc nhìn về phía mành của nhị công chúa mà chuyển sang mành của của Lục Tố - phu nhân của thượng thư Bộ Công. Công Tôn Nghị cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị. Hắn sung sướng run người đợi chờ tình tiết tiếp theo. Nhưng tiếp đó là đến tiết mục các vị tiểu thư đài các bắt đầu thi trổ tài năng. Thực ra hội thưởng hoa này nên gọi là hội mai mối thì đúng hơn, hầu hết những người được mời tới đây đều là những người độc thân, chưa có phu quân hoặc thê tử, đều có mong muốn tìm được ý trung nhân môn đăng hộ đối. Công Tôn Nghị mở quạt che miệng ngáp ngắn ngáp dài đợi những tiết mục nhàm chán này qua đi. Nhưng chẳng hiểu lan man thế nào lại xuất hiện một vị phu nhân “lên đài” thi triển tài năng – đó chính là Lục Tố, còn các vị tiểu thư bên kia ngồi nghiến răng kèn kẹt vì cướp hết đất diễn đến nỗi bên này còn nghe thấy.
Giữa lúc ấy thì cô cung nữ kia được một cô cung nữ khác dìu đỡ trở lại, vào trong mành của nhị công chúa. Lý Thường Quân cũng trở về, yên lặng đứng đằng sau Tứ điện hạ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì khó có thể đoán ra được có biến gì xảy ra. Lục Tố phu nhân cũng kết thúc màn thi triển tài năng của mình. Tứ điện hạ vỗ tay khen thưởng làm cho cả đám vương tôn quý tộc bên này cũng a dua làm theo. Thật ra màn biểu diễn của nàng ta cũng đủ để làm kinh tâm động phách một số người ngồi đây nhưng chẳng kẻ nào dám hành sự lỗ mãng trước mặt Hoàng Hậu và Tứ điện hạ. Hoàng hậu ngồi trên cao hiền tử nở nụ cười, gọi người ban thưởng cho Lục Tố mà ánh mắt cứ như muốn giết người. Đến khi Tứ điện hạ ban thưởng chiếc châm vàng đính đá kết thành hoa mai sáng lấp lánh thì nụ cười hiền từ của hoàng hậu chẳng thể nào giữ trên mặt được nữa. Bà ta nhanh chóng khéo léo cho nàng ta lui về và gọi một tài nữ khác lên nhằm xóa nhòa hào quang mà nàng ta đã tạo ra trước đó. Còn hắn, trong suốt hai canh giờ, trừ những lúc bất thình lình được réo tên để làm dăm ba câu đố với mấy vị vương tôn quý tộc và ngoài những lúc đối mặt với Tứ điện hạ thì chẳng ai có thể làm khó được Công Tôn Nghị hắn, còn lại thời gian hắn đều ngồi nhàm chán cầm quạt che miệng ngáp ngắn ngáp dài chờ đến lúc kết thúc bữa tiệc này.
Bữa tiệc này kéo dài gần một ngày. Buổi sáng các khách quan đến thưởng hoa, giữa trưa nghỉ ngơi tại khách trạm trong phủ của đại công chúa đến tầm chiều lại tiếp tục di chuyển đến sông Bạch Nguyệt trong thành, lên du thuyền vừa ngắm hoa hai bên hồ vừa uống rượu đàn hát. Và trong ngày hôm đó, có ba điều khiến Công Tôn Nghị cảm thấy thú vị. Một là những hành động khác thường của Tứ điện hạ. Hai là vị Nhị điện hạ danh bất hư truyền không thấy xuất hiện từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc bữa tiệc. Ba là, phu nhân thượng thư bộ Công chết vào buổi trưa tĩnh lặng hôm ấy, nhẹ nhàng và khó hiểu.
Bữa tiệc ngắm hoa kết thúc, Lục Tố chết không rõ nguyên nhân, vụ án này nổi đến nỗi làm một kẻ soạn công văn trong Nội Các như Công Tôn Nghị cũng quên béng đi sự tò mò về hai điều còn lại kia. Và rồi mùa hạ đến, phu quân của Lục Tố cũng đi theo phu nhân của mình, khiến Công Tôn Nghị đang từ Nội Các con đường thăng tiến rộng mở mà bước chân vào Đại Lý Tự đầy chông gai gian khổ. Nhưng đối với một kẻ lúc nào cũng sợ sự vô vị như hắn thì công việc này còn thú vị hơn nhiều so với công việc bàn giấy kia, càng gian nan lại càng thách thức. Đến lúc này thì cô cung nữ hậu đậu vấp ngã khiến Tứ điện hạ dao động trong bữa tiệc thưởng hoa năm nào đã thật sự bay ra khỏi đầu hắn cho đến khi tình cờ gặp lại nàng ta ở nơi này.
Công Tôn Nghị tới Hoan Châu này theo chỉ thị của Tứ điện hạ từ hai tháng trước. Đừng hiểu lầm là hắn đang kết bè kéo cánh, làm thuộc hạ của Tứ điện hạ giống anh chàng Cố Lỗi tội nghiệp như lời thiên hạ đồn thổi. Mối quan hệ của họ là hợp tác. Vụ án vỡ đê và cái chết của Lục Văn, cứ những lúc hắn phát giác ra manh mối gì mới là manh mối ấy lại đưa hắn vào ngõ cụt khiến hắn vô cùng đau đầu. Còn về phần Tứ điện hạ, ngài cũng là một trong những người bị vướng vào nó. Vậy nên, bọn họ hợp tác.
Để hình thành mối hợp tác này, một người tâm tư thâm trầm như Tứ điện hạ đã không bỏ qua các bước như cử người theo dõi hắn cả ngày lẫn đêm rồi cho người về Tô châu điều tra thân thế. Hắn cho rằng, dòng họ bốn năm đời nhà hắn cũng bị Tứ điện hạ đào lên hết, ngay cả con chó Tiểu Đản ngoài ngõ hắn thường xuyên lén cho ăn có khi ngài ấy cũng biết. Và hắn, hắn dùng cái giác quan thứ sáu nhạy bén của mình để quyết định. Mặc dù trò chuyện với Tứ điện hạ chẳng nhiều nhưng hắn cảm thấy ngài không phải là một kẻ làm ra chuyện gây tổn hại công đức khiến con dân trăm ngàn người ở huyện Vĩnh Thất tan cửa nát nhà.
Hai tháng trước Công Tôn Nghị nhận được bức thư của Tứ điện hạ, nói hắn hãy đến Hoan Châu này, rồi sẽ có người của ngài đến nói với hắn điều hắn phải làm. Hắn đang ở Hàng Châu - quê hương của Lục Văn để điều tra nhưng không có kết quả. Vậy nên hắn quyết định đến đến Hoan Châu. Từ Hàng Châu đến Hoan Châu cũng phải mất mười ngày ngựa, hắn chẳng dám chậm trễ một khắc, mang theo thư đồng Nhất Nghiên đi cùng. Theo chỉ thị của Tứ điện hạ, hắn đến quán trọ gần Thanh Hoa lâu ở khu nam thành này thuê phòng, cải tên thành Lý Duy Nghị, nâng tuổi lên tận 20, đến thư viện ở bắc thành ghi danh. Ăn nằm ở dề ở đây cũng đã được hai tháng, nghe nhiều tin vui tai từ kinh thành truyền tới, nào là phủ Tứ điện hạ bị cháy, nào là Tứ điện hạ có dính líu tới vụ ám sát, nào là Tứ điện hạ muốn soán ngôi cướp vị... thì Như Tịnh tới.
Hắn đã nghĩ Như Tịnh có thể là người mà Tứ điện hạ nhắc tới trong thư, liền chẳng tiếc tiền mời cô đến Lạc Nhạn cư này để cho dễ bề nói chuyện. Vì trong thư Tứ điện hạ có nói đây là nơi an toàn nhất trong thành Hoan Châu. Công Tôn Nghị cũng không ngờ lần đầu tiên đến đây với cái bộ dạng nghèo rớt mùng tơi, tiểu nhị cũng không đuổi hắn ra ngoài mà lại đưa bọn họ đi lên phòng riêng theo yêu cầu của hắn. Trong lòng chắc mẩm có lẽ vì vị đứng đằng sau. Rồi hắn lại cố tình gọi trà Long Tỉnh - một loại trà mà Tứ điện hạ yêu thích để mời vị ngồi trước mặt. Ai ngờ một khắc trôi qua, trà đã uống hết, vị đối diện chẳng thèm mở lời. Vì vậy hắn đành hỏi thẳng.
Nghe lời những lời đối đáp của Như Tịnh, Công Tôn Nghị lúc này đã biết, cô không phải là người Tứ điện hạ nhắc đến trong thư. Hắn đã tính đến nước này nên liền nói ra những câu chuẩn bị sẵn trong đầu để giải đáp thắc mắc của Như Tịnh. Nhưng Công Tôn Nghị cũng không ngờ rằng trong lúc nói ra những lời lẽ đó, Như Tịnh cũng nhận ra hắn là ai, vì cô cũng là một người nhạy bén chẳng kém cạnh gì hắn.
- Lý công tử có từng nghe câu: “Người nói dối thường nói rất trôi chảy lời bao biện của họ” chưa? – Như Tịnh không chút e ngại, nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Nghị như tạo một luồng áp lực vô hình.
Công Tôn Nghị cười nhẹ, hắn nói:
- Vậy theo ý của Lâm huynh đệ, ta là đang nói dối?
“ Con bà nó, không bảo ngươi nói dối thì chẳng lẽ ngươi đang nói thật. Ta ghét nhất là mấy gã thư sinh vòng vèo như nhà ngươi!”
Công Tôn Nghị không ngờ rằng Như Tịnh lại biết hắn. Vì xét ra, bọn họ chỉ gặp nhau đúng lần duy nhất vào tiệc thưởng hoa trong phủ trưởng công chúa. Khi ấy hầu hết Như Tịnh đứng trong mành, lần chạy ra duy nhất cũng vội vàng đến nỗi không quan sát mà ngã, lúc trở về thì thất thần như người mất hồn, làm gì có tâm trạng để ý đến hắn lẫn trong đám công tử “cành hoa lá họe” sặc sỡ kia cơ chứ. Nhưng Công Tôn Nghị cũng không nghĩ tới chuyện hắn đã đối thơ với Tứ điện hạ. Lúc đó, chuyện gì liên quan đến Tứ điện hạ cô chẳng chú ý và có lẽ đến bây giờ vẫn vậy.
Như Tịnh trong lòng thầm rủa, cô cũng phải nhanh chóng phân tích xem có nên bóc mẽ tên này luôn hay không. Cô nghe nói Công Tôn Nghị xuất thân từ đại gia tộc thư hương ở Tô Châu, cả dòng họ đã sớm rút khỏi chốn quan trường nhưng tầm ảnh hưởng còn sót lại cũng không nhỏ. Tuy vậy, khả năng họ gắn kết với các bè phái còn lại trong triều vẫn là khá lớn vì hiện tại các quan giữ trọng trách cao đều là nguyên lão từ đời trước.
Trong một lần hầu buổi đàm đạo giữa các vị hoàng tử, Như Tịnh đã từng nghe Tứ điện hạ nói, những vị nguyên lão trong triều biết rất rõ một khi vương vị đổi chủ thì cải cách trong triều xảy ra sẽ là lẽ tất nhiên, và kẻ dễ gặp nguy hiểm nhất lại là chính bọn họ - những người nắm quyền lực khuynh đảo triều chính trong tay. Vương vị đổi chủ, trong lòng các quan lại sẽ nảy sinh sự so sánh giữa hai vị vua và việc họ bằng mặt chứ không bằng lòng với đương kim hoàng thượng là điều khó tránh khỏi. Bất đồng ý kiến, chèn ép lẫn nhau, vị hoàng đế trẻ làm sao có thể chịu đựng được cảnh đấy, ngài sẽ đạp đổ bọn họ xuống và đưa tâm phúc của mình lên để nắm thực quyền trong tay. Chính vì thế, thường thì ở các vị này sẽ hình thành hai loại suy nghĩ. Một là kết bè kéo cánh, ngấm ngầm bành trướng thế lực đến một mức độ khó có thể phá hủy tức thời. Hai là tự tạo con đường đi cho mình, chính mình sẽ là người phò trợ chủ tử lên ngôi. Có điều hoàng thượng đương nhiệm lại là một vị chủ nhân rất ghét kéo bè phái. Vậy nên, những người nhìn rõ thế cục đã sớm rút lui, một trong số đó có nhiều đại gia tộc ẩn về cố hương, thu nhận môn đệ, ngấm ngầm liên hệ với những người còn đang ở trong triều, đợi thời cơ thì bắt đầu xuất hiện.
Theo như Như Tịnh biết, gia tộc Công Tôn ở Tô châu kể từ khi Thái Thượng Hoàng băng hà đã hai đời không còn làm quan. Mặt ngoài sức ảnh hưởng của họ với việc triều chính hiện tại đã suy giảm, nhưng thế lực ngầm lại khó có thể đoán được. Sau khi dòng đích đời thứ năm là Công Tôn Nghị đỗ trạng nguyên, hoàng thượng để hắn vào Nội các. Việc vào Nội Các đồng nghĩa với con đường thăng tiến sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần làm trong đó tầm 1 năm là đã có thể thăng đến chức tứ phẩm. Mặt ngoài tốt đẹp là vậy, mọi người cũng chỉ đoán ra được hoàng thượng có lẽ là nể thể lực của gia tộc đằng sau Công Tôn Nghị. Nhưng tâm tư của đế vương, trong thiên hạ này chắc chỉ có một người có thể đoán được đến 7 phần. Người đó chính là con trai của ngài, Tứ điện hạ Chu Doãn. Còn Như Tịnh, cô lại là người hiểu rõ Chu Doãn hơn ai hết. Cô nhớ trước khi Minh điện hạ dọn ra khỏi cung có một lần ngài ngồi trong thư phòng, nhìn vào tờ giấy một giấy Tuyên Thành kín chữ, ngồi rất lâu và suy nghĩ. Cuối cùng ngài gọi Trần tổng quản vào, nói với ông ta rằng viết thêm tấm thiệp cho gửi đến phủ của Trạng Nguyên gia. Bữa tiệc đó là bữa tiệc sinh thần của chính Minh điện hạ sẽ được tổ chức vào đúng ngày đầu tiên vào phủ mới, người được viết sẵn tên lên thiệp từ trước có ba loại người. Một là người mà ngài đang sử dụng. Hai là người mà ngài đang tìm hiểu. Ba là người bắt buộc phải mời đến bất luận phe ta hay phe địch. Còn người mà ngài phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định chính là người “nguy hiểm” nhất. Cuối cùng cũng đến ngày Minh điện ha rời cung, cô bị cho ở lại, lỡ mất cơ hôi gặp người “nguy hiểm” này.
Như Tịnh đã đoán trúng một nửa, Công Tôn Nghị quả thật là một kẻ nguy hiểm, nói chính ra thì việc sử dụng hắn mới là nguy hiểm. Đó mới chính là điều mà lúc đó Chu Doãn nghĩ đến. Qua sự điều tra của ám vệ, gia tộc Công Tôn từ khi rút khỏi chốn quan trường đã không còn dính líu gì đến quyền lực nữa. Người như vậy rất có khả năng là sẽ được hoàng thượng trọng dụng, để hắn vào Nội các thực ra cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ đưa người ra dùng. Điều Chu Doãn đang phân vân chính là Tứ điện hạ hắn có nên nhúng tay vào để tiên hạ thủ vi cường hay không đây?
“ Ta chưa biết hắn ta là người như thế nào, tốt nhất không nên mạo hiểm. Nếu hắn muốn chơi trò “ai nói dối giỏi hơn” thì ta chơi với hắn vậy.” Như Tịnh nghĩ thầm.
Như Tịnh cất tiếng cười giả lả, tỏ vẻ mặt bần tiện nỏi:
- Chả là... nguyên nhân có chút tế nhị... Thực ra ở quê nhà có cô muội muội. Vì từ nhỏ đã được gia phụ cho học chữ nên dần trở nên tâm cao khí ngạo, không thích nông phu chỉ thích tú tài, cố chấp đến nỗi qua tuổi cập kê rồi mà vẫn chẳng ưng ai. Nhưng khổ nỗi trong làng tôi ít người học chữ, dù có học thì cũng chỉ đến năm 18 tuổi thì dừng hắn, bắt đầu ra đồng làm trang trải cuộc sống... Tôi vốn dĩ lần này đến Hoan châu xem hoa khôi nhưng cũng vì muội muội mà tìm được muội phu. Nghe nói trong thành này có một thư viện rất nổi tiếng. Ha ha... Gặp được công tử âu cũng là duyên phận. Tôi chưa từng thấy thư sinh nào môi hồng da trắng, diện mạo thanh tú hơn cả con gái làng tôi mà lại giàu có như Lý công tử a!
Nói xong, cô liếm mép đánh ực một cái rõ to. Cử chỉ thô thiển vậy nhưng trong mắt Công Tôn Nghị lại vừa đáng yêu vừa quyến rũ. Hắn vờ cầm cốc trà, cụp mi uống.
Thư đồng Nhất Nghiên đứng bên cạnh châm trà nghe thấy vậy liền tức giận quát:
- Hỗn láo! Ngươi dám nói vậy với...
Công Tôn Nghị nhanh chóng giơ quạt cản lại, những lời định nói trong miệng được cậu thư đồng dồn nén mà nuốt xuống.
“ Suýt tý nữa thì “cá nhỏ” cắn câu!” Như Tịnh nuối tiếc. Cô nghĩ, không đủ sức câu cá lớn thì câu cá nhỏ vậy. Cậu thư đồng này tuy bên ngoài thì tỏ ra ổn trọng lễ phép, nhưng dù gì tuổi vẫn còn nhỏ. Cộng thêm, nếu quả thật Lý Duy Nghị chính là Công Tôn Nghị thì thư đồng thân cận của hắn chắc chắn từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng hơn cả thiếu gia nhà giàu, tâm có lẽ còn cao ngạo hơn - một sự cao ngạo của dòng dõi thư hương, nói thô tục hơn chút chính là sĩ diện. Nếu bị một tên nông phu thô thiển đánh đồng và còn so sánh chủ tử như con gái, chắc chắn cậu ta sẽ không chịu được.
Như Tịnh chẹp miệng, cầm ly trà tu ực ực, luôn miệng khen trà ngon. Thư đồng Nhất Nghiên đứng đằng sau Công Tôn Nghị liếc mắt nhìn khinh thường, trong miệng lẩm bẩm nhanh một câu gì đó nghe không rõ. Như Tịnh đoán, chắc là đang chửi cô đây. Đúng lúc đó thì tiểu nhị của quán bưng món ăn vào. Hương thơm hấp dẫn tỏa ra khiến một người lặn lội bôn ba gần một ngày đường như cô không thể cưỡng lại được, cô mặc kệ cái gọi là phẩm hạnh gì đó, gắp đồ ngấu nghiến ăn. Ngoài những câu chọc ngoáy của cậu thư đồng Nhất Nghiên thì bữa ăn cũng diễn ra suôn sẻ, Như Tịnh không thèm chấp nít ranh, ăn uống ngon lành. Ăn xong, cô làm thêm đĩa điểm tâm hảo hạng và chắc rằng giá của nó cũng chẳng kém cạnh những món ăn chính. Sau khi đánh chén đến mạnh vụn cuối cùng, cô mới viện cớ cần phải đến Thanh Hoa lâu xếp hàng mua vé mà cáo từ.
Nhìn bộ dáng hối hả của Như Tịnh chạy ra khỏi phòng, Nhất Nghiên bực mình đặt mông xuống ghế nói:
- Rõ đồ phàm phu tục tử! Nhìn mặt không đến nỗi nào mà ngờ đâu thô thiển hết chỗ nói!
Công Tôn Nghị cười lắc đầu nhìn hắn. “ Không phải phàm phu tục tử, nàng là một người có tâm tư tinh tế lại rất thông minh. Chỉ trong phút chốc đã nhận ra điểm yếu của ta chính là tên tiểu tử ngố này, thành ra suýt chút nữa chưa khảo đã xưng. Thêm nữa, lý do cũng rõ ràng hợp lý tại sao nàng ta xuất hiện ở phía bắc thành và đi theo ta về phía nam thành. Nếu ta không biết trước nàng là ai thì với cái thái độ ấy, có lẽ ta cũng có chút tưởng là thật! Quả là “một mũi tên bắn trúng hai con nhạn”!”
- Thôi, ngươi đừng bực tức nữa... Chúng ta về thôi! - Công Tôn Nghị mở chiếc quạt trắng phe phẩy, mỉm cười nói với Nhất Nghiên.
Đúng lúc này tên tiểu nhị trong quán xuất hiện, cung kính nói:
- Khách quan tiểu nhân đến dọn bàn! Ngài có cần dùng thêm gì không ạ?
Nói rồi, không đợi Công Tôn Nghị kịp trả lời, hắn đặt một tờ giấy nhỏ lên mặt bàn, bên trên có ghi dòng chữ: “Người cần gặp đã đến.”
Công Tôn Nghị nhíu mày rồi mỉm cười nói:
- Cảnh trí buổi tối ở đây thật đẹp, cho ta thêm một chum trà!
- Dạ!
- À, ngoài ra ta cần chút yên tĩnh, nếu có người đến đây tìm ta, hãy nói với hắn là ta đã về rồi nhé!
- Tiểu nhân đã rõ, khách quan ngồi đợi chốc lát, tiểu nhân mang trà hảo hạng lên ngay đây ạ!