Chương 14
Mặt trời dần ló dạng sau những dãy núi cao ngút ngàn, tiết trời sáng sớm có chút se lạnh.
Thường thì thời tiết ở đây thay đổi đột ngột vì vậy mới thường phát sinh bệnh dịch.
- Bẩm tướng quân, hoàng thành đưa thư đến nói là Tô Nguyệt Nhi bên đó có động tĩnh
- Quả nhiên là ra tay ở chỗ nàng ta
Bấy lâu nay hắn biết rõ con người của Tô Nguyệt Nhi, mặc kệ nàng ta tác oai tác quái trong phủ hắn đều nhịn.
Nhưng lần này nếu nàng ta dám làm chuyện gây bất lợi cho Bắc Đường gia, hắn thề sẽ không tha cho nàng ta.
Hắn tuyệt đối càng không cho phép Tô Nguyệt Nhi làm hại đến nàng, nếu hắn biết nàng ta bày kế hại nàng, cho dù ân tình lớn đến đâu, hắn cũng không nể mặt.
- Phải rồi, Hoa nhi đâu?
- Sáng sớm Quân Hoa cô nương đã cùng Liễu cô nương đến xem những người bị nhiễm bệnh
- Chúng ta đến đó
Khu chứa người nhiễm bệnh nồng nặc mùi thuốc, người bệnh được sắp xếp ngay ngắn cho các đại phu chẩn mạch.
- Hoa nhi, tình hình bên này sao rồi?
- Tạm thời chưa có tiến triển gì
- Không sao, chỉ mới ngày đầu, chắc chắn sẽ dần tốt lên thôi
- Mong là vậy
Cách ly thì cũng đã cách ly rồi, thế nhưng người nhiễm bệnh mỗi lúc một tăng, nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì những việc đã làm cũng trở nên vô ích.
- Tiểu thư, người hay là về nghỉ ngơi thôi
- Ừm, đi thôi
Tiết trời không còn sớm, cả ngày chạy tới chạy lui nàng cũng có chút mệt mỏi.
Quân Hoa cùng với đám người Cửu Ngọc và Nghiên Nhi trở về nhà tranh trước.
Liễu Anh Nghiên không còn nơi để về, nàng ấy muốn theo bên cạnh cùng Cửu Ngọc hầu hạ nàng.
Vì tránh để người khác biết thân phận của nàng ấy, từ giờ Liễu Anh Nghiên sẽ đổi thành Nghiên Nhi.
- Tiểu thư, người xem Cửu Lạc bắt được rất nhiều thú rừng a!
Cửu Ngọc xách theo thỏ rừng chạy vào cho nàng xem, nàng liếc mắt nhìn sang con thỏ trên tay nàng ấy.
" Trong nguồn nước không có vấn đề, vậy không lẽ vấn đề nằm ở thức ăn "
- Nghiên Nhi, giúp ta kiểm tra chỗ thú rừng Cửu Lạc mang về
- Nhưng tại sao lại phải kiểm tra vậy tiểu thư?
Sáng nay nàng biết Nghiên Nhi thông thạo y thuật vì vậy để nàng ấy xem thử. Cửu Ngọc khó hiểu hỏi nàng, nàng không giải thích mà để Nghiên Nhi thay nàng trả lời.
- Tiểu thư nghi ngờ dịch bệnh bắt nguồn từ những con thú này
- Oa, cũng may là mấy ngày trước chúng ta không có bắt chúng
- Thôi được rồi, Cửu Ngọc giúp Nghiên Nhi một tay đi
- Dạ tiểu thư
Nghiên Nhi bắt tay vào kiểm tra hết đám thú rừng, hắn nghe Cửu Lạc bẩm báo cũng đến xem thử.
- Bẩm tướng quân, tiểu thư, quả thật có vấn đề
- Đám người đằng sau này cũng quá độc ác rồi!
Hắn và nàng chỉ nhìn nhau im lặng, Cửu Lạc phẫn nộ lên tiếng. Vùng Xuyên Châu đất đai cằn cỗi, người dân chủ yếu là săn bắn thú rừng để làm thức ăn.
Nay bọn chúng ra tay từ đó chính là muốn diệt cả Xuyên Châu rồi. Khó trách số người nhiễm bệnh lại mỗi ngày càng tăng thêm.
- Nghiên Nhi, nguyên nhân gây bệnh là gì?
- Bẩm tiểu thư, lúc nãy nô tỳ phát hiện thật ra không phải là bệnh dịch gì mà là độc dược khiến người trúng phải có biểu hiện giống nhiễm ôn dịch, chỉ cần điều chế được thuốc giải là sẽ ngăn chặn được.
- Ngươi thấy thế nào?
Nàng thấy hắn cứ ngồi im lặng chăm chú nhìn nàng nên tìm việc cho hắn làm.
- Ta sẽ cho các đại phu giúp đỡ tìm cách chế thuốc giải, bên cạnh đó chúng ta phải nhanh chóng tóm được người đứng sau giở trò
- Ừm
Mọi chuyện bàn bạc xong xuôi, Nghiên Nhi và các đại phu phụ trách tìm thuốc giải, nàng và hắn sẽ phụ trách điều tra người đứng sau màn.
- Mọi người giải tán, trở về nghỉ ngơi đi thôi
Đám người Nghiên Nhi và Cửu Ngọc đi ra ngoài, Cửu Lạc vẫn cứ ngây ngốc đứng đó, Nghiên Nhi thấy vậy liền đến túm cổ Cửu Lạc ra ngoài.
- Cô kéo ta ra đây làm gì?
- Ngươi không thể để cho tướng quân nhà ngươi chút không gian riêng với tiểu thư được sao?
- Nhưng mà để làm gì chứ?
- Ngươi đúng là đầu gỗ mà!
Nghiên Nhi bỏ lại một câu rồi đi mất, Cửu Lạc đứng đó không hiểu chuyện gì. Hắn làm bộ mặt ngốc nghếch gãi đầu rồi đuổi theo Nghiên Nhi.
- Này, nói cho rõ đi chứ, chờ ta với!
Trong căn nhà tranh chỉ còn nàng và hắn ngồi đó, nàng thấy hắn còn chưa có ý định đi ngủ liền thúc giục.
- Không còn sớm, ngươi sao không đi ngủ đi, còn ngồi đây làm gì?
- Nàng đang lo cho ta sao?
- Không có
- Thật không?
- Thật
- Vậy ta đi à
Hắn đứng dậy định rời đi, nàng giả vờ làm lơ không để ý hắn, Bắc Đường Uyên thấy vậy đi thật.
Nàng xoay người định nhìn thử xem hắn đã đi hay chưa, bất ngờ bị hắn hôn một cái lên má. Thấy mặt nàng xám xịt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
- Bắc! Đường! Uyên! Ngươi dám!
Hết lần này đến lần khác bị hắn chiếm tiện nghi, Quân Hoa gằn từng chữ nhưng hắn đã chuồn mất từ lúc nào.
Nàng ngồi xuống bàn tay sờ lên má chỗ hắn vừa hôn đến, miệng cười đến có chút ngốc nghếch.
Nhận ra biểu hiện vừa rồi của bản thân, Quân Hoa nhanh chóng thu lại nụ cười, để người khác nhìn thấy thì thật mất mặt, cũng may không có ai cả.
- Quên mất, đây cũng là chỗ ở của ta mà
Bắc Đường Uyên đột ngột quay lại, nàng không biết hắn có nhìn thấy biểu cảm lúc nãy của nàng hay không.
- Ngươi nhìn thấy gì rồi?
- Ta nào có thấy gì đâu, chỉ thấy ai đó đang cười đến ngốc nghếch mà thôi
Quả nhiên hắn đã thấy, hắn đưa gương mặt tươi cười nhìn nàng. Ai bảo nàng không thích được hắn hôn đâu chứ, biểu cảm lúc nãy của nàng đã nói lên tất cả.
- Ngươi không được cười ta
- Ta không có cười nàng mà!
- Ngươi đang cười kìa
Rõ ràng đang cười đến vui như vậy mà hắn dám bảo với nàng là không có cười, Quân Hoa híp mắt lườm hắn, hẳn là Bắc Đường Uyên đang muốn bị đánh đây mà.
- Ta không phải cười nàng đâu
- Thật không?
- Thật đó, ta thề luôn
- Vậy thì còn không mau đi ngủ đi
- Tuân lệnh phu nhân
Hắn chớp mắt phi thân vào phòng rồi đóng cửa lại, nàng hài lòng gật đầu sau đó như thấy có cái gì đó không đúng.
- Khoan đã! Vừa nãy ngươi dám gọi ta là gì hả?
- Làm gì có đâu, nàng nghe nhầm rồi
- Ngươi ra đây nói chuyện cho ta
Nàng không chịu từ bỏ mà đập cửa, hắn bất ngờ mở cửa khiến nàng mất đà lao về phía trước.
Chạm phải lồng ngực ấm áp, nghe tiếng tim hắn đập vững vàng, không hiểu sao tim nàng lại lỡ mất một nhịp, mặt đã đỏ tới tận mang tai.
- Ngươi... ta... ta không cố ý, ta về phòng trước đây
Nàng đẩy hắn ra rồi chạy vội về phòng đóng cửa lại, cảm giác mới lạ này chỉ có khi ở bên cạnh hắn nàng mới cảm nhận được.
Đây phải chăng gọi là yêu một người giống với tình yêu của phụ thân đối mẫu thân mà trong giấc mộng lúc trước phụ thân nói với nàng.
Vậy mà cư nhiên nàng lại một mực phủ nhận nó, Quân Hoa không hiểu bản thân đang làm gì.
Vẻ ngoài băng sơn không đổi của nàng ngày một lung lay trước hắn rồi, chỉ có vỏ bọc lạnh lùng, một thân võ công cùng nội lực của nàng mới cho Quân Hoa cảm giác an toàn.
Giải thích như vậy hay là còn có lý do nào khác, hay thật ra nàng đang sợ một ngày giấc mộng đó trở thành hiện thực, sợ hắn vì nàng mà mất mạng.
Thường thì thời tiết ở đây thay đổi đột ngột vì vậy mới thường phát sinh bệnh dịch.
- Bẩm tướng quân, hoàng thành đưa thư đến nói là Tô Nguyệt Nhi bên đó có động tĩnh
- Quả nhiên là ra tay ở chỗ nàng ta
Bấy lâu nay hắn biết rõ con người của Tô Nguyệt Nhi, mặc kệ nàng ta tác oai tác quái trong phủ hắn đều nhịn.
Nhưng lần này nếu nàng ta dám làm chuyện gây bất lợi cho Bắc Đường gia, hắn thề sẽ không tha cho nàng ta.
Hắn tuyệt đối càng không cho phép Tô Nguyệt Nhi làm hại đến nàng, nếu hắn biết nàng ta bày kế hại nàng, cho dù ân tình lớn đến đâu, hắn cũng không nể mặt.
- Phải rồi, Hoa nhi đâu?
- Sáng sớm Quân Hoa cô nương đã cùng Liễu cô nương đến xem những người bị nhiễm bệnh
- Chúng ta đến đó
Khu chứa người nhiễm bệnh nồng nặc mùi thuốc, người bệnh được sắp xếp ngay ngắn cho các đại phu chẩn mạch.
- Hoa nhi, tình hình bên này sao rồi?
- Tạm thời chưa có tiến triển gì
- Không sao, chỉ mới ngày đầu, chắc chắn sẽ dần tốt lên thôi
- Mong là vậy
Cách ly thì cũng đã cách ly rồi, thế nhưng người nhiễm bệnh mỗi lúc một tăng, nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì những việc đã làm cũng trở nên vô ích.
- Tiểu thư, người hay là về nghỉ ngơi thôi
- Ừm, đi thôi
Tiết trời không còn sớm, cả ngày chạy tới chạy lui nàng cũng có chút mệt mỏi.
Quân Hoa cùng với đám người Cửu Ngọc và Nghiên Nhi trở về nhà tranh trước.
Liễu Anh Nghiên không còn nơi để về, nàng ấy muốn theo bên cạnh cùng Cửu Ngọc hầu hạ nàng.
Vì tránh để người khác biết thân phận của nàng ấy, từ giờ Liễu Anh Nghiên sẽ đổi thành Nghiên Nhi.
- Tiểu thư, người xem Cửu Lạc bắt được rất nhiều thú rừng a!
Cửu Ngọc xách theo thỏ rừng chạy vào cho nàng xem, nàng liếc mắt nhìn sang con thỏ trên tay nàng ấy.
" Trong nguồn nước không có vấn đề, vậy không lẽ vấn đề nằm ở thức ăn "
- Nghiên Nhi, giúp ta kiểm tra chỗ thú rừng Cửu Lạc mang về
- Nhưng tại sao lại phải kiểm tra vậy tiểu thư?
Sáng nay nàng biết Nghiên Nhi thông thạo y thuật vì vậy để nàng ấy xem thử. Cửu Ngọc khó hiểu hỏi nàng, nàng không giải thích mà để Nghiên Nhi thay nàng trả lời.
- Tiểu thư nghi ngờ dịch bệnh bắt nguồn từ những con thú này
- Oa, cũng may là mấy ngày trước chúng ta không có bắt chúng
- Thôi được rồi, Cửu Ngọc giúp Nghiên Nhi một tay đi
- Dạ tiểu thư
Nghiên Nhi bắt tay vào kiểm tra hết đám thú rừng, hắn nghe Cửu Lạc bẩm báo cũng đến xem thử.
- Bẩm tướng quân, tiểu thư, quả thật có vấn đề
- Đám người đằng sau này cũng quá độc ác rồi!
Hắn và nàng chỉ nhìn nhau im lặng, Cửu Lạc phẫn nộ lên tiếng. Vùng Xuyên Châu đất đai cằn cỗi, người dân chủ yếu là săn bắn thú rừng để làm thức ăn.
Nay bọn chúng ra tay từ đó chính là muốn diệt cả Xuyên Châu rồi. Khó trách số người nhiễm bệnh lại mỗi ngày càng tăng thêm.
- Nghiên Nhi, nguyên nhân gây bệnh là gì?
- Bẩm tiểu thư, lúc nãy nô tỳ phát hiện thật ra không phải là bệnh dịch gì mà là độc dược khiến người trúng phải có biểu hiện giống nhiễm ôn dịch, chỉ cần điều chế được thuốc giải là sẽ ngăn chặn được.
- Ngươi thấy thế nào?
Nàng thấy hắn cứ ngồi im lặng chăm chú nhìn nàng nên tìm việc cho hắn làm.
- Ta sẽ cho các đại phu giúp đỡ tìm cách chế thuốc giải, bên cạnh đó chúng ta phải nhanh chóng tóm được người đứng sau giở trò
- Ừm
Mọi chuyện bàn bạc xong xuôi, Nghiên Nhi và các đại phu phụ trách tìm thuốc giải, nàng và hắn sẽ phụ trách điều tra người đứng sau màn.
- Mọi người giải tán, trở về nghỉ ngơi đi thôi
Đám người Nghiên Nhi và Cửu Ngọc đi ra ngoài, Cửu Lạc vẫn cứ ngây ngốc đứng đó, Nghiên Nhi thấy vậy liền đến túm cổ Cửu Lạc ra ngoài.
- Cô kéo ta ra đây làm gì?
- Ngươi không thể để cho tướng quân nhà ngươi chút không gian riêng với tiểu thư được sao?
- Nhưng mà để làm gì chứ?
- Ngươi đúng là đầu gỗ mà!
Nghiên Nhi bỏ lại một câu rồi đi mất, Cửu Lạc đứng đó không hiểu chuyện gì. Hắn làm bộ mặt ngốc nghếch gãi đầu rồi đuổi theo Nghiên Nhi.
- Này, nói cho rõ đi chứ, chờ ta với!
Trong căn nhà tranh chỉ còn nàng và hắn ngồi đó, nàng thấy hắn còn chưa có ý định đi ngủ liền thúc giục.
- Không còn sớm, ngươi sao không đi ngủ đi, còn ngồi đây làm gì?
- Nàng đang lo cho ta sao?
- Không có
- Thật không?
- Thật
- Vậy ta đi à
Hắn đứng dậy định rời đi, nàng giả vờ làm lơ không để ý hắn, Bắc Đường Uyên thấy vậy đi thật.
Nàng xoay người định nhìn thử xem hắn đã đi hay chưa, bất ngờ bị hắn hôn một cái lên má. Thấy mặt nàng xám xịt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
- Bắc! Đường! Uyên! Ngươi dám!
Hết lần này đến lần khác bị hắn chiếm tiện nghi, Quân Hoa gằn từng chữ nhưng hắn đã chuồn mất từ lúc nào.
Nàng ngồi xuống bàn tay sờ lên má chỗ hắn vừa hôn đến, miệng cười đến có chút ngốc nghếch.
Nhận ra biểu hiện vừa rồi của bản thân, Quân Hoa nhanh chóng thu lại nụ cười, để người khác nhìn thấy thì thật mất mặt, cũng may không có ai cả.
- Quên mất, đây cũng là chỗ ở của ta mà
Bắc Đường Uyên đột ngột quay lại, nàng không biết hắn có nhìn thấy biểu cảm lúc nãy của nàng hay không.
- Ngươi nhìn thấy gì rồi?
- Ta nào có thấy gì đâu, chỉ thấy ai đó đang cười đến ngốc nghếch mà thôi
Quả nhiên hắn đã thấy, hắn đưa gương mặt tươi cười nhìn nàng. Ai bảo nàng không thích được hắn hôn đâu chứ, biểu cảm lúc nãy của nàng đã nói lên tất cả.
- Ngươi không được cười ta
- Ta không có cười nàng mà!
- Ngươi đang cười kìa
Rõ ràng đang cười đến vui như vậy mà hắn dám bảo với nàng là không có cười, Quân Hoa híp mắt lườm hắn, hẳn là Bắc Đường Uyên đang muốn bị đánh đây mà.
- Ta không phải cười nàng đâu
- Thật không?
- Thật đó, ta thề luôn
- Vậy thì còn không mau đi ngủ đi
- Tuân lệnh phu nhân
Hắn chớp mắt phi thân vào phòng rồi đóng cửa lại, nàng hài lòng gật đầu sau đó như thấy có cái gì đó không đúng.
- Khoan đã! Vừa nãy ngươi dám gọi ta là gì hả?
- Làm gì có đâu, nàng nghe nhầm rồi
- Ngươi ra đây nói chuyện cho ta
Nàng không chịu từ bỏ mà đập cửa, hắn bất ngờ mở cửa khiến nàng mất đà lao về phía trước.
Chạm phải lồng ngực ấm áp, nghe tiếng tim hắn đập vững vàng, không hiểu sao tim nàng lại lỡ mất một nhịp, mặt đã đỏ tới tận mang tai.
- Ngươi... ta... ta không cố ý, ta về phòng trước đây
Nàng đẩy hắn ra rồi chạy vội về phòng đóng cửa lại, cảm giác mới lạ này chỉ có khi ở bên cạnh hắn nàng mới cảm nhận được.
Đây phải chăng gọi là yêu một người giống với tình yêu của phụ thân đối mẫu thân mà trong giấc mộng lúc trước phụ thân nói với nàng.
Vậy mà cư nhiên nàng lại một mực phủ nhận nó, Quân Hoa không hiểu bản thân đang làm gì.
Vẻ ngoài băng sơn không đổi của nàng ngày một lung lay trước hắn rồi, chỉ có vỏ bọc lạnh lùng, một thân võ công cùng nội lực của nàng mới cho Quân Hoa cảm giác an toàn.
Giải thích như vậy hay là còn có lý do nào khác, hay thật ra nàng đang sợ một ngày giấc mộng đó trở thành hiện thực, sợ hắn vì nàng mà mất mạng.