Chương 34
Bắc Đường Uyên sau khi được đưa trở về phủ trị liệu thì đã khá ổn nhưng hắn ngày ngày tự nhốt mình trong phòng mà uống rượu.
Ngay cả Cửu Lạc cũng không thể gặp hắn, hắn cứ như một con thiêu thân vậy, suốt ngày lao đầu vào rồi để men rượu nhấn chìm trong đó.
Về phần Họa Tử Nguyệt đã cáo từ hoàng đế mà trở về Hoa Hạ, ngoài mặt là vậy nhưng lại âm thầm đến Sát Ti Các.
- Chủ nhân, thuộc hạ bất tài, vẫn chưa tìm ra tung tích của Hoa cô nương
- Bỏ đi, nếu nàng không muốn cho người khác biết hành tung, có điều tra cũng vô ích
Họa Tử Nguyệt đạm mạc đáp lại, hắn bây giờ bị kẹt lại giữa hai người, giữa sư phụ một tay nuôi dưỡng và người đầu tiên mà hắn động tâm, hắn thật không muốn chọn chút nào.
- Hoàng cung có xảy ra chuyện gì lớn không
- Bẩm chủ nhân, tình hình bên đó khá ổn, Xích Tư đã xử lý những việc nhỏ nhặt, hầu như chẳng có sự kiện gì lớn
...----------------...
Tô Nguyệt Nhi kể từ sau khi nàng mất tích liền muốn tiếp cận hắn nhưng suốt ngày hắn cứ tự nhốt mình trong phòng.
- Uyên ca ca, huynh đừng uống nữa, vì một nữ nhân chẳng ra gì như ả ta có đáng không?
Nàng ta bắt chước giọng nói của nàng để lừa hắn, Bắc Đường Uyên không nghĩ ngợi mà liền mở cửa chạy đến ôm lấy nàng ta.
Nhưng cảm giác được nữ nhân không phải là nàng, Bắc Đường Uyên lạnh nhạt đẩy Tô Nguyệt Nhi ra.
- Cút ngay cho ta!
- Bắc Đường Uyên, ta nói cho huynh biết, ả ta sẽ không quay về nữa đâu, ả ta sắp chết rồi!
Vô tình biết được Hỏa Kim Ưu có thể khôi phục kí ức đồng thời lại tương khắc với Huyết Liên Hoa trong người nàng, cách này chính là do Tô Nguyệt Nhi nói cho Họa Tử Nguyệt biết.
Nàng ta lợi dụng hắn cho nàng dùng Hỏa Kim Ưu chính là muốn lấy mạng nàng, vậy mà Họa Tử Nguyệt lại không biết mà tiếp tay hại nàng.
- Ngươi nói bậy, nàng ấy đang yên đang lành sao có thể
- Ta đã nói với Họa Tử Nguyệt, Hỏa Kim Ưu có thể khôi phục kí ức cho ả ta đấy
- Ngươi biết Hỏa Kim Ưu khắc chế được Huyết Liên?
- Không sai, vậy mà Họa Tử Nguyệt lại tin tưởng ta ấy chứ, đúng là ngu ngốc!
Nàng ta đắc ý, cho dù nàng ta không bằng nàng thì sao? Nàng cũng phải chết thôi, đến lúc đó để xem mấy nam nhân kia còn nhớ nhung một người đã chết hay không!
Đôi mắt Bắc Đường Uyên hằn lên tia máu đáng sợ, hắn nhanh như chớp tiến lại gần Tô Nguyệt Nhi, bàn tay bóp chặt cổ nàng ta.
- Tô Nguyệt Nhi, hết lần này đến lần khác ngươi tính kế sau lưng ta...
... ta đều nể tình phụ thân ngươi mà tha cho ngươi, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó
Tô Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn một bộ hung thần ác sát, trong lòng sợ hãi khôn thôi, đây là lần đầu tiên hắn có ánh mắt chết chóc này với nàng ta.
- Uyên ca ca, ta biết sai rồi, nể tình phụ thân ta, tha cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa
- Còn có lần sau nữa sao? Nàng bị ngươi hại đến như vậy rồi
Bàn tay hắn càng dùng lực, nàng ta bị thiếu không khí đến nỗi mặt mày tái mét, tay không ngừng cào cấu tay hắn.
Mặc cho nàng ta vùng vẫy cỡ nào thì bàn tay hắn như cái gọng kìm giữ chặt nàng ta lại, cái chết chỉ còn cách nàng ta không xa.
- Bắc Đường Uyên ra nghe chỉ ~
Tiếng thái giám bên ngoài như cứu mạng nàng ta, hắn buông Tô Nguyệt Nhi ra rồi ra ngoài tiếp chỉ.
Tô Nguyệt Nhi thoát chết, nàng ta hít lấy từng ngụm không khí trong lòng thầm kêu may mắn, may mà người đó đã định sẵn kế hoạch.
Những thứ mà Tô Nguyệt Nhi nàng ta không có được thì nàng ta sẽ hủy diệt nó.
Người trong phủ quỳ xuống nghe thái giám đọc thánh chỉ.
' Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Bắc Đường Uyên là tướng quân của Lạc Vân ta nhưng lại cấu kết với quân địch bán nước, chứng cứ đã có đủ, nay giam vào đại lao ba ngày nữa xử trảm.
Niệm tình trước nay có công, trẫm miễn cho tội tru di tam tộc nhưng phàm là người Bắc Đường gia đều vĩnh viễn không được đến kinh thành.
Khâm thử '
- Người đâu, dẫn đi
Tên thái giám đến truyền chỉ ra lệnh, Bắc Đường Uyên bị hai tên lính áp giải đi, người của phủ tướng quân bị đuổi khỏi kinh thành.
Cái lý do cũ rích này lại bị lôi ra, dân chúng có mấy ai là tin tưởng, bọn họ chỉ tiếc cho vị tướng quân dốc lòng cầm binh đánh trận bảo vệ an bình cho bọn họ cứ như vậy mà bị xử trảm.
Hắn không biện minh cũng chẳng phản kháng cứ như vậy bị nhốt vào đại lao.
Cho dù lúc trước không có chứng cứ nhưng hắn đoán lúc nãy Tô Nguyệt Nhi vào phòng hắn đã 'tiện tay' để lại rồi đi.
Bây giờ nàng đã rời xa hắn rồi, hắn còn gì luyến tiếc, trước sau gì cũng phải chết, hắn mệt mỏi trong vũng nước đục đó không muốn vùng vẫy đấu tranh nữa.
Động tĩnh bên này không hề nhỏ, tin tức Bắc Đường Uyên ba ngày nữa bị xử trảm chưa gì lan rộng khắp nơi.
Quân Hoa mấy ngày trước tìm được Đoạn Tiêu, Tuyệt Tình lâu xây dựng ở một nơi khác rất bí mật, nàng theo hắn trở về đó.
- Lâu chủ, người kia ba ngày nữa bị xử trảm, người có muốn đến xem không?
- Ngươi nói Bắc Đường Uyên bị xử trảm, nhưng vì lý do gì chứ?
- Nghe đồn hoàng đế khép cho hắn tội thông địch bán nước
- Hừ, lão hoàng đế đó lần trước ta giết ông ta thất bại, bây giờ lại tiếp tục hại người rồi
Đoạn Tiêu bị khí lạnh của nàng dọa sợ, hắn biết chủ nhân lo cho Bắc Đường Uyên nhưng hắn vô tội mà, chủ nhân có cần tỏa ra uy áp thế không?
- Lâu chủ tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?
- Đến tìm Ti Nguyệt
- Dạ
Bên trong nội điện của Sát Ti các, Ti Nguyệt vừa nghe thuộc hạ bẩm báo nàng đến tìm liền từ thư phòng đi vào nội điện.
Võ công của nàng trên dưới Sát Ti các chưa từng có đối thủ thành ra nàng ngang nhiên đi vào nội điện mà chẳng ai cản.
Ai đó không kiêng nể gì mà nằm dài trên chủ tọa của hắn, nhìn giống như là đang ở nhà của mình.
- Ngươi đến nhanh thật!
- Nàng ngồi trên đó, xem ra là muốn làm Các chủ phu nhân của ta nhỉ, cái ghế đó trừ ta ra chỉ có phu nhân của ta mới được ngồi đấy
- Ồ, một cái ghế thôi mà muốn bắt ta gả cho ngươi sao
- Không đùa nàng nữa, hôm nay đến tìm ta là muốn ta làm gì cho nàng
Quân Hoa ngồi dậy đối mặt với Ti Nguyệt, hắn không còn đeo mặt nạ nữa mà trưng ra điệu bộ tươi cười dụ hoặc.
Đối với mấy nữ nhân khác chắc chắn sẽ bị hắn mê hoặc còn nữ nhân lạnh lùng ngồi trên ghế đến cả chân mày còn không thèm động.
- Thư từ qua lại của ngươi và Tiêu Ánh
- Nếu ta nói không đưa thì sao?
- Ta sẽ cướp, mặc kệ ngươi chịu đưa hay không, hôm nay nhất định ta phải lấy được
- Haiz, để tránh nàng mang danh trộm cướp, thôi thì ta đưa cho nàng cũng được
Ti Nguyệt buông lời trêu chọc nàng, cái nàng muốn hắn đương nhiên không từ chối chỉ là muốn xem nàng sẽ nói gì mà thôi.
Hắn tham luyến nàng, chỉ muốn nàng nói thêm với hắn vài câu thôi cũng được.
- Đa tạ, ta sẽ không lấy không đồ của ngươi đâu, một tháng nữa ta sẽ lấy máu tim cứu sư phụ ngươi
Thời hạn cuối cùng của nàng chỉ còn một tháng, Quân Hoa không muốn mắc nợ hắn, đợi nàng hoàn thành xong việc nàng muốn hoàn thành sẽ cho hắn thứ hắn muốn.
- Nhưng lấy máu tim rồi nàng sẽ phải chết
- Không lấy ta cũng sẽ chết, sau thời hạn một tháng ngươi đến tìm ta
- Nàng nói vậy là sao, tại sao nàng chỉ sống được một tháng nữa, nói cho ta nghe đi
- Không sao cả, đó không phải chuyện ngươi nên quản
Cho dù nàng nói là do hắn thì sao, nàng sợ Ti Nguyệt biết được sẽ tự trách, giữ bí mật chính là cách tốt nhất.
- Vậy hắn thì có quyền quản đúng không?
- Ngươi không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, chẳng phải ngươi muốn cứu sư phụ hay sao
- Nàng nói đúng, ta sẽ không hỏi nữa
Hắn biết mình có hỏi cũng vô dụng chi bằng bản thân tự đi tìm hiểu, con người nàng trước nay đều cố chấp như vậy.
Nhận được thứ mình muốn, Quân Hoa phi thân rời đi, nàng còn phải đến kinh thành một chuyến.
Ngay cả Cửu Lạc cũng không thể gặp hắn, hắn cứ như một con thiêu thân vậy, suốt ngày lao đầu vào rồi để men rượu nhấn chìm trong đó.
Về phần Họa Tử Nguyệt đã cáo từ hoàng đế mà trở về Hoa Hạ, ngoài mặt là vậy nhưng lại âm thầm đến Sát Ti Các.
- Chủ nhân, thuộc hạ bất tài, vẫn chưa tìm ra tung tích của Hoa cô nương
- Bỏ đi, nếu nàng không muốn cho người khác biết hành tung, có điều tra cũng vô ích
Họa Tử Nguyệt đạm mạc đáp lại, hắn bây giờ bị kẹt lại giữa hai người, giữa sư phụ một tay nuôi dưỡng và người đầu tiên mà hắn động tâm, hắn thật không muốn chọn chút nào.
- Hoàng cung có xảy ra chuyện gì lớn không
- Bẩm chủ nhân, tình hình bên đó khá ổn, Xích Tư đã xử lý những việc nhỏ nhặt, hầu như chẳng có sự kiện gì lớn
...----------------...
Tô Nguyệt Nhi kể từ sau khi nàng mất tích liền muốn tiếp cận hắn nhưng suốt ngày hắn cứ tự nhốt mình trong phòng.
- Uyên ca ca, huynh đừng uống nữa, vì một nữ nhân chẳng ra gì như ả ta có đáng không?
Nàng ta bắt chước giọng nói của nàng để lừa hắn, Bắc Đường Uyên không nghĩ ngợi mà liền mở cửa chạy đến ôm lấy nàng ta.
Nhưng cảm giác được nữ nhân không phải là nàng, Bắc Đường Uyên lạnh nhạt đẩy Tô Nguyệt Nhi ra.
- Cút ngay cho ta!
- Bắc Đường Uyên, ta nói cho huynh biết, ả ta sẽ không quay về nữa đâu, ả ta sắp chết rồi!
Vô tình biết được Hỏa Kim Ưu có thể khôi phục kí ức đồng thời lại tương khắc với Huyết Liên Hoa trong người nàng, cách này chính là do Tô Nguyệt Nhi nói cho Họa Tử Nguyệt biết.
Nàng ta lợi dụng hắn cho nàng dùng Hỏa Kim Ưu chính là muốn lấy mạng nàng, vậy mà Họa Tử Nguyệt lại không biết mà tiếp tay hại nàng.
- Ngươi nói bậy, nàng ấy đang yên đang lành sao có thể
- Ta đã nói với Họa Tử Nguyệt, Hỏa Kim Ưu có thể khôi phục kí ức cho ả ta đấy
- Ngươi biết Hỏa Kim Ưu khắc chế được Huyết Liên?
- Không sai, vậy mà Họa Tử Nguyệt lại tin tưởng ta ấy chứ, đúng là ngu ngốc!
Nàng ta đắc ý, cho dù nàng ta không bằng nàng thì sao? Nàng cũng phải chết thôi, đến lúc đó để xem mấy nam nhân kia còn nhớ nhung một người đã chết hay không!
Đôi mắt Bắc Đường Uyên hằn lên tia máu đáng sợ, hắn nhanh như chớp tiến lại gần Tô Nguyệt Nhi, bàn tay bóp chặt cổ nàng ta.
- Tô Nguyệt Nhi, hết lần này đến lần khác ngươi tính kế sau lưng ta...
... ta đều nể tình phụ thân ngươi mà tha cho ngươi, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó
Tô Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn một bộ hung thần ác sát, trong lòng sợ hãi khôn thôi, đây là lần đầu tiên hắn có ánh mắt chết chóc này với nàng ta.
- Uyên ca ca, ta biết sai rồi, nể tình phụ thân ta, tha cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa
- Còn có lần sau nữa sao? Nàng bị ngươi hại đến như vậy rồi
Bàn tay hắn càng dùng lực, nàng ta bị thiếu không khí đến nỗi mặt mày tái mét, tay không ngừng cào cấu tay hắn.
Mặc cho nàng ta vùng vẫy cỡ nào thì bàn tay hắn như cái gọng kìm giữ chặt nàng ta lại, cái chết chỉ còn cách nàng ta không xa.
- Bắc Đường Uyên ra nghe chỉ ~
Tiếng thái giám bên ngoài như cứu mạng nàng ta, hắn buông Tô Nguyệt Nhi ra rồi ra ngoài tiếp chỉ.
Tô Nguyệt Nhi thoát chết, nàng ta hít lấy từng ngụm không khí trong lòng thầm kêu may mắn, may mà người đó đã định sẵn kế hoạch.
Những thứ mà Tô Nguyệt Nhi nàng ta không có được thì nàng ta sẽ hủy diệt nó.
Người trong phủ quỳ xuống nghe thái giám đọc thánh chỉ.
' Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Bắc Đường Uyên là tướng quân của Lạc Vân ta nhưng lại cấu kết với quân địch bán nước, chứng cứ đã có đủ, nay giam vào đại lao ba ngày nữa xử trảm.
Niệm tình trước nay có công, trẫm miễn cho tội tru di tam tộc nhưng phàm là người Bắc Đường gia đều vĩnh viễn không được đến kinh thành.
Khâm thử '
- Người đâu, dẫn đi
Tên thái giám đến truyền chỉ ra lệnh, Bắc Đường Uyên bị hai tên lính áp giải đi, người của phủ tướng quân bị đuổi khỏi kinh thành.
Cái lý do cũ rích này lại bị lôi ra, dân chúng có mấy ai là tin tưởng, bọn họ chỉ tiếc cho vị tướng quân dốc lòng cầm binh đánh trận bảo vệ an bình cho bọn họ cứ như vậy mà bị xử trảm.
Hắn không biện minh cũng chẳng phản kháng cứ như vậy bị nhốt vào đại lao.
Cho dù lúc trước không có chứng cứ nhưng hắn đoán lúc nãy Tô Nguyệt Nhi vào phòng hắn đã 'tiện tay' để lại rồi đi.
Bây giờ nàng đã rời xa hắn rồi, hắn còn gì luyến tiếc, trước sau gì cũng phải chết, hắn mệt mỏi trong vũng nước đục đó không muốn vùng vẫy đấu tranh nữa.
Động tĩnh bên này không hề nhỏ, tin tức Bắc Đường Uyên ba ngày nữa bị xử trảm chưa gì lan rộng khắp nơi.
Quân Hoa mấy ngày trước tìm được Đoạn Tiêu, Tuyệt Tình lâu xây dựng ở một nơi khác rất bí mật, nàng theo hắn trở về đó.
- Lâu chủ, người kia ba ngày nữa bị xử trảm, người có muốn đến xem không?
- Ngươi nói Bắc Đường Uyên bị xử trảm, nhưng vì lý do gì chứ?
- Nghe đồn hoàng đế khép cho hắn tội thông địch bán nước
- Hừ, lão hoàng đế đó lần trước ta giết ông ta thất bại, bây giờ lại tiếp tục hại người rồi
Đoạn Tiêu bị khí lạnh của nàng dọa sợ, hắn biết chủ nhân lo cho Bắc Đường Uyên nhưng hắn vô tội mà, chủ nhân có cần tỏa ra uy áp thế không?
- Lâu chủ tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?
- Đến tìm Ti Nguyệt
- Dạ
Bên trong nội điện của Sát Ti các, Ti Nguyệt vừa nghe thuộc hạ bẩm báo nàng đến tìm liền từ thư phòng đi vào nội điện.
Võ công của nàng trên dưới Sát Ti các chưa từng có đối thủ thành ra nàng ngang nhiên đi vào nội điện mà chẳng ai cản.
Ai đó không kiêng nể gì mà nằm dài trên chủ tọa của hắn, nhìn giống như là đang ở nhà của mình.
- Ngươi đến nhanh thật!
- Nàng ngồi trên đó, xem ra là muốn làm Các chủ phu nhân của ta nhỉ, cái ghế đó trừ ta ra chỉ có phu nhân của ta mới được ngồi đấy
- Ồ, một cái ghế thôi mà muốn bắt ta gả cho ngươi sao
- Không đùa nàng nữa, hôm nay đến tìm ta là muốn ta làm gì cho nàng
Quân Hoa ngồi dậy đối mặt với Ti Nguyệt, hắn không còn đeo mặt nạ nữa mà trưng ra điệu bộ tươi cười dụ hoặc.
Đối với mấy nữ nhân khác chắc chắn sẽ bị hắn mê hoặc còn nữ nhân lạnh lùng ngồi trên ghế đến cả chân mày còn không thèm động.
- Thư từ qua lại của ngươi và Tiêu Ánh
- Nếu ta nói không đưa thì sao?
- Ta sẽ cướp, mặc kệ ngươi chịu đưa hay không, hôm nay nhất định ta phải lấy được
- Haiz, để tránh nàng mang danh trộm cướp, thôi thì ta đưa cho nàng cũng được
Ti Nguyệt buông lời trêu chọc nàng, cái nàng muốn hắn đương nhiên không từ chối chỉ là muốn xem nàng sẽ nói gì mà thôi.
Hắn tham luyến nàng, chỉ muốn nàng nói thêm với hắn vài câu thôi cũng được.
- Đa tạ, ta sẽ không lấy không đồ của ngươi đâu, một tháng nữa ta sẽ lấy máu tim cứu sư phụ ngươi
Thời hạn cuối cùng của nàng chỉ còn một tháng, Quân Hoa không muốn mắc nợ hắn, đợi nàng hoàn thành xong việc nàng muốn hoàn thành sẽ cho hắn thứ hắn muốn.
- Nhưng lấy máu tim rồi nàng sẽ phải chết
- Không lấy ta cũng sẽ chết, sau thời hạn một tháng ngươi đến tìm ta
- Nàng nói vậy là sao, tại sao nàng chỉ sống được một tháng nữa, nói cho ta nghe đi
- Không sao cả, đó không phải chuyện ngươi nên quản
Cho dù nàng nói là do hắn thì sao, nàng sợ Ti Nguyệt biết được sẽ tự trách, giữ bí mật chính là cách tốt nhất.
- Vậy hắn thì có quyền quản đúng không?
- Ngươi không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, chẳng phải ngươi muốn cứu sư phụ hay sao
- Nàng nói đúng, ta sẽ không hỏi nữa
Hắn biết mình có hỏi cũng vô dụng chi bằng bản thân tự đi tìm hiểu, con người nàng trước nay đều cố chấp như vậy.
Nhận được thứ mình muốn, Quân Hoa phi thân rời đi, nàng còn phải đến kinh thành một chuyến.