Chương : 26
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tư Mã Vanh cắn chặt răng, hai hai lông mày nhíu chặt không giãn, khoảnh khắc đoản kiếm đâm vào da thịt y đau đến run lên, cố gắng quên toàn bộ đau đớn xông lên đầu, nhưng lúc hít sâu lại làm y quên hết sạch. LQQĐON
Kiếp trước từng đau đến cả đêm không tài nào ngủ, y nhịn được, trước khi chết bị một kiếm xuyên tim, y cũng nhịn được, bây giờ chỉ chịu thương chút da thịt thôi, sao không thể nhịn?
Vương Thuật Chi thấy mí mắt y run rẩy rất nhanh bình tĩnh lại, ngay cả đáy mắt cũng khôi phục âm u trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường, trong lòng vừa sợ vừa đau, liếc mắt thấy gã kia đang bò dậy phía đuôi thuyền, vội đá mái chèo đập thẳng vào ngực gã chèo thuyền.
Thân thể gã chèo thuyền vô cùng linh hoạt, mặc dù thiếu chút nữa bị đánh rơi xuống thuyền nhưng kịp thời đưa tay bám vào mạn thuyền, lại mượn lực nhảy lên, một lần nữa trở lại thuyền.
Một tay Vương Thuật Chi ôm chặt Tư Mã Vanh, lui về sau nửa bước, tay kia nâng lên, ngón tay ngậm trong miệng nhìn bờ huýt sáo một tiếng rất to, thấy gã chèo thuyền lại rút một con dao trong áo tơi ra ném thẳng tới vội vàng ôm người nghiêng tránh đi, một tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay gã chèo thuyền, dùng lực hung hăng xoắn một cái, lưỡi dao vừa chuyển chém thẳng xuống tay kia của gã.
Gã chèo thuyền kinh hãi, vội vàng kiềm lại, lại muốn nhấc chân lên.
Tư Mã Vanh thoát khỏi cái ôm của Vương Thuật Chi, ngồi chồm hổm xuống bổ nhào qua, cầm lấy mắt cá chân gã chèo thuyền kéo một cái.
Trên thuyền ẩm ướt, để đứng vững đúng là không dễ dàng, gã chèo thuyền ngồi xuống không xong, ngửa mặt ngã nhào xuống sàn.
Vương Thuật Chi kinh ngạc vội dìu Tư Mã Vanh, nhận tiện cầm lấy dao hung hăng đâm vào ngực gã chèo thuyền, vừa rút dao ra một dòng máu đỏ tươi bắn ra, tay kia ôm chặt Tư Mã Vanh, vội la lên: “Có ta ở đây, ngươi đừng lộn xộn!”
Tư Mã Vanh cố sức gật đầu, đôi môi đã mất hết huyết sắc, trên mặt càng tái nhợt.
Mặc dù gã chèo thuyền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vũ khí trong tay đã bị Vương Thuật Chi cướp mất, dần dần không địch lại, còn gã thích khách dưới đuôi thuyền không thoát khỏi hộ vệ làm phiền, nhất thời không tấn công được, lúc này mới cho họ cơ hội thở dốc.
Thân thuyền càng chìm nhanh, Vương Thuật Chi đạp gã chèo thuyền xuống dưới hồ, lại xoay người đạp tất cả đồ đạc bàn con xuống dưới, khi nâng mắt mới phát hiện trên lông mi đầy bông tuyết, vội cúi đầu nhìn Tư Mã Vanh, tay ôm phía sau lưng y cảm giác được nóng ướt, trong lòng hoảng loạn trước nay chưa từng có, vừa muốn mở miệng, trong tai truyền tới tiếng rơi xuống nước liên tục, vừa nâng mắt nhìn phát hiện đầu thuyền chỉ còn một người hộ vệ. xin ủng hộ chính chủ, tẩy chay web copy trục lợi khốn nạn
Thích khách đã bị giết một người, một người khác đang tiếp tục chiến đấu với hộ vệ dưới nước.
Hộ vệ còn lại quay đầu thấy khoang thuyền chìm hơn nửa dưới nước, vội chạy tới xem xét, nhanh chóng cởi y phục trên người nhét vào lỗ nước ngấm vào, sau đó nhảy xuống nước, bám vào mạn thuyền múc nước ra ngoài.
Tư Mã Vanh thấy hộ vệ kia lạnh run lên, chuyển qua Vương Thuật Chi, cố sức nói: “Chúng ta cũng nhảy xuống nước, lật thuyền đi, có lẽ còn dùng được một lúc.”
Vương Thuật Chi đang trông về phía bờ xa xăm, mặt che kín sương lạnh nói: “Không cần, Bùi Lượng dẫn người tới rồi.”
Tư Mã Vanh quay đầu lại, thấy bên cạnh bờ có vài thuyền nhỏ đang chèo hướng qua bên này, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bầu trời đã một mảnh trắng tinh, hai người đứng dưới duôi thuyền giống như người tuyết, Vương Thuật Chi cởi áo choàng của mình trùm lấy Tư Mã Vanh, hơi nhếch môi không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y, trong con ngươi thâm thúy không còn ý cười, thấy sắc mặt y càng lúc càng tái, không nhịn được vươn tay sờ lên, lại không cẩn thận để lại vệt máu, vội lấy tay áo lau đi.
Lúc này Tư Mã Vanh không giãy dụa, vô lực tựa trên người hắn, trong tay nắm chặt cây sáo kia.
Sau khi đám người Bùi Lượng tới gần, tên thích khách còn lại kia đã bị trói tay trói chân, đang hấp hối, Vương Thuật Chi thì dẫn theo Tư Mã Vanh rời khỏi thuyền nhỏ sắp chìm, dìu y sang một con thuyền khác ngồi vào chỗ của mình, khẩn trương xem xét vết thương của y.
Tư Mã Vanh lắc đầu, “Bị thương nhẹ ấy mà, đừng lo.”
Trái tim Vương Thuật Chi như bị kim đâm, trầm mặc cầm lấy tay y.
“Không hay rồi!” Bùi Lượng đứng đầu thuyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng phất tay ra lệnh: “Bên cạnh bờ có cung tiễn thủ! Nhanh rút ra sau!”
Vừa dứt lời, nóc buồng nhỏ trên thuyền bị một mũi tên bắn thủng, ngay sau đó là một tiếng loạt tiếng rít, hiển nhiên là cả đám đông đứng trên bờ bắn tên.
Vương Thuật Chi lạnh lùng nói: “Thích khách kia chết chưa?”
Hộ vệ chắp tay: “Chưa ạ.”
“Cạy mở miệng gã ta, thẩm tra không được thì chặt tay chân gã, cắt hai lỗ tai gã.”
“Dạ!”
Rất nhanh, trên thuyền truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm khoang thuyền chấn động, tuyết trên nóc thuyền rơi ào ào xuống dưới, tay Vương Thuật Chi xiết chặt, vô thức rũ mắt nhìn Tư Mã Vanh, thấy vẻ mặt y đã bình tĩnh hơn, đáy mắt không dao động sợ hãi, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tư Mã Vanh rũ mắt, ánh mắt khựng lại, cúi người nhìn phía buồng nhỏ trên tàu, rút tay sờ xuống, sờ thấy một khe hẹp.
“Đừng lộn xộn.” Vương Thuật Chi đưa tay kéo y về, lần nữa cầm lấy.
“Thuyền này cũng bị vào nước.” Tư Mã Vanh bình tĩnh nói.
Vương Thuật Chi nhíu mày gật đầu: “Trước tiên ngươi dựa vào chỗ này nghỉ tạm đã.” Nói xong sắp xếp ổn thỏa cho y rồi đi ra khoang thuyền đưa mắt nhìn xung quanh, phân phó nói: “Phía Tây khá gần, quay đầu đi về phía Tây.”
Tư Mã Vanh thấy trong khoang thuyền chỉ còn lại mỗi mình, lúc này mới nhíu mày, trong lòng cười khổ: Đau quá, dù sao cũng chẳng phải thân thể của mình, không thể chịu đựng được như trước kia.
Thuyền đi về hướng Tây, cung tiễn thủ bên bờ cũng đuổi theo về phía Tây, cũng may đi vòng quanh hồ không nhanh bằng họ đi trên nước, nhưng thuyền có khe hở không bịt lại được, cuối cùng không cách nào chống đỡ tới cạnh bờ, cách bờ mấy mét thì hoàn toàn chìm nghỉm.
Tư Mã Vanh vốn không biết bơi, hơn nữa lại bị thương, cuối cùng là để mấy hộ vệ khiêng bơi vào bờ, dù vậy, ngực chạm vào mặt nước lạnh như băng vẫn bị lạnh không ít, sau khi lên bờ sắc mặt càng tái nhợt, chỉ còn lại chút sức run rẩy, làm Vương Thuật Chi cũng ướt đẫm cả người đưa tay ôm lấy, cuối cùng không chống đỡ nổi tựa vào vai hắn ngất đi.
“Lạch cạch –“ Trên thuyền truyền tới tiếng vang nhỏ.
Vừa lúc Vương Thuật Chi cúi đầu, thấy ngón tay y thả lỏng, cầm cây sáo rơi trên mặt đất, hơi sửng sốt, trong ngực đột nhiên như có thủy triều dâng lên, vội vàng ôm lấy y, nhìn y thật sâu, phân phó nói: “Cầm cây sáo đi, phái người mau chóng đi tới phía trước tìm y quán.”
“Dạ.” Bùi Lượng đáp một tiếng, cầm cây sáo đi, phân phó thỏa đáng xong vội vàng dẫn những người còn lại theo sau, nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, nói: “Thừa tướng, để thuộc hạ làm cho.”
“Không cần.”
Mấy người vội vàng vào y quán, sớm đã có đại phu được nhờ vả chào đón, một hồi người ngã ngựa đổ rối loạn chữa trị qua đi, Vương Thuật Chi chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Mã Vanh, hỏi: “Vết thương thế nào?”
Đại phu thấy y phục của bọn họ tinh tế liền biết địa vị không thấp, tất nhiên tận tâm tận lực khám và chữa bệnh, cung kính trả lời: “Vị công tử này mất nhiều máu quá, cũng may không bị tổn thương ngũ tạng, không đáng lo ngại, lão phu bốc cho một ít thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi hẳn.”
Dây cung trong lòng Vương Thuật Chi được buông lỏng, nhắm mắt lại, gật đầu nói: “Ừ, các ngươi đi ra ngoài cả đi.”
Mọi người rời khỏi đó, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, Vương Thuật Chi ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt bình thản ngủ mê man của Tư Mã Manh, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán y, nhìn y nửa ngày, cúi người dán lên đôi môi y, lúc sắp chạm vào thì dừng lại, cuối cùng thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp, tư vị trong ngực khó phân biệt, chỉ nhẹ nhàng ấn môi xuống khóe mắt y một cái.
Sắc trời gần tối, Bùi Lượng từ bên ngoài đi vào, chắp tay nói: ‘Thừa tướng, Hạ Thái thú cầu kiến.”
Đáy mắt Vương Thuật Chi lạnh hẳn, ánh mắt dời khỏi người Tư Mã Vanh, ngồi thẳng người trầm mặc một lát, hỏi: “Sao ông ta tìm được?”
“Nói là lúc trở lại hồ không nhìn thấy người, phát hiện sự khác thường vội sai người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhận được tin tức mới tìm ra y quán.”
“Ông ta có nói gì không?”
“Ông ta chỉ hỏi xảy ra chuyện gì.”
Vương Thuật Chi cười lạnh: “Trả lời ông ta, nói có người hành thích bổn tướng.”
“Dạ.” Bùi Lượng lên tiếng, rời đi không bao lâu thì trở lại, nói: “Hạ thái thú đã sai người đi thăm dò, bất quá hiện giờ ông ta vẫn đang ở bên ngoài, nói muốn thỉnh tội trước mặt.”
“Ồ….” Vương Thuật Chi nhíu mày: “Vậy để ông ta chờ thôi, bổn tướng không rảnh.”
“Dạ.” Bùi Lượng nghe giọng điệu hắn bình thản nhưng biết đây là hắn đang nổi giận, không khỏi nhìn qua Tư Mã Vanh, nghĩ người nằm trên giường kia chỉ sợ nhất thời chưa tỉnh lại ngay, Thừa tướng nhất định sẽ không cho Hạ Tri Chương sắc mặt tốt, liền đi ra ngoài truyền lời nói.
Sắc mặt Hạ Tri Chương đại biến, chỉ cảm thấy sau lưng ra một mảng mồ hôi lạnh, giơ tay áo lau trán, nhỏ giọng hỏi: “Thừa tướng bị thương nặng?”
Bùi Lượng nghĩ tới đủ loại mạo hiểm hôm nay, sắc mặt cũng hết sức khó coi, “Thừa tướng không bị thương, bị thương là công tử Yến Thanh.” l ê qu ý điôn
Hạ Tri Chương vừa nghe lén nhẹ nhàng thở ra, ba chữ “Vậy thì tốt rồi” thiếu chút nữa thốt ra, lại cứng rắn dừng lại.
Bùi Lượng liếc hắn ta, cười lạnh: “Công tử Yến Thanh bị thương sợ là hậu quả càng nghiêm trọng hơn Thừa tướng bị thương, Hạ đại nhân nên trở về điều tra cho rõ mới phải.”
Hạ Tri Chương vừa nghe, sau lưng lại căng cứng, nơm nớp lo sợ nói: “Đã cho ngươi tra rồi, cần phải cho Thừa tướng một công đạo! Chỉ là… Công tử Yến Thanh cũng họ Vương, y là người thân nhất của Thừa tướng?”
“Hiện nay xem như không phải.”
“……” Hạ Tri Chương nghe xong như lọt vào sương mù, lần nữa lau mồ hôi lạnh, “Vậy công tử Yến Thanh này…. Sinh ra ở quận nào?”
“Thừa tướng cũng không biết.”
“…..” Hạ Tri Chương lấy lại bình tĩnh, nghĩ hình như người tên Yến Thanh này còn tôn quý hơn Thừa tướng, lại thần bí như vậy, không khỏi suy đoán một hồi, càng đoán càng kinh hãi, cuối cùng thiếu chút nữa nước mắt tuôn đầy mặt, xốc vạt áo lên quỳ gối dưới bậc thang, “Hạ quan đợi Thừa tướng đi ra để thỉnh tội với ngài ấy.”
Lần quỳ này tới nửa đêm, Vương Thuật Chi cuối cùng vẫn không lộ mặt, chỉ trông chừng Tư Mã Vanh, chờ đến nỗi lòng khó có thể bình an thì xoay người khêu tim nến cho sáng lên, nghe sau lưng truyền tới tiếng hừ nhẹ, thiếu chút nữa làm đổ cây nến, vội vàng xoay người đi tới, vui vẻ nói: “Yến Thanh, ngươi đã tỉnh?”
(Tim đèn, bấc đèn, ruột đèn, dùng để đốt cho sáng)
Tư Mã Vanh cắn chặt răng, hai hai lông mày nhíu chặt không giãn, khoảnh khắc đoản kiếm đâm vào da thịt y đau đến run lên, cố gắng quên toàn bộ đau đớn xông lên đầu, nhưng lúc hít sâu lại làm y quên hết sạch. LQQĐON
Kiếp trước từng đau đến cả đêm không tài nào ngủ, y nhịn được, trước khi chết bị một kiếm xuyên tim, y cũng nhịn được, bây giờ chỉ chịu thương chút da thịt thôi, sao không thể nhịn?
Vương Thuật Chi thấy mí mắt y run rẩy rất nhanh bình tĩnh lại, ngay cả đáy mắt cũng khôi phục âm u trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường, trong lòng vừa sợ vừa đau, liếc mắt thấy gã kia đang bò dậy phía đuôi thuyền, vội đá mái chèo đập thẳng vào ngực gã chèo thuyền.
Thân thể gã chèo thuyền vô cùng linh hoạt, mặc dù thiếu chút nữa bị đánh rơi xuống thuyền nhưng kịp thời đưa tay bám vào mạn thuyền, lại mượn lực nhảy lên, một lần nữa trở lại thuyền.
Một tay Vương Thuật Chi ôm chặt Tư Mã Vanh, lui về sau nửa bước, tay kia nâng lên, ngón tay ngậm trong miệng nhìn bờ huýt sáo một tiếng rất to, thấy gã chèo thuyền lại rút một con dao trong áo tơi ra ném thẳng tới vội vàng ôm người nghiêng tránh đi, một tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay gã chèo thuyền, dùng lực hung hăng xoắn một cái, lưỡi dao vừa chuyển chém thẳng xuống tay kia của gã.
Gã chèo thuyền kinh hãi, vội vàng kiềm lại, lại muốn nhấc chân lên.
Tư Mã Vanh thoát khỏi cái ôm của Vương Thuật Chi, ngồi chồm hổm xuống bổ nhào qua, cầm lấy mắt cá chân gã chèo thuyền kéo một cái.
Trên thuyền ẩm ướt, để đứng vững đúng là không dễ dàng, gã chèo thuyền ngồi xuống không xong, ngửa mặt ngã nhào xuống sàn.
Vương Thuật Chi kinh ngạc vội dìu Tư Mã Vanh, nhận tiện cầm lấy dao hung hăng đâm vào ngực gã chèo thuyền, vừa rút dao ra một dòng máu đỏ tươi bắn ra, tay kia ôm chặt Tư Mã Vanh, vội la lên: “Có ta ở đây, ngươi đừng lộn xộn!”
Tư Mã Vanh cố sức gật đầu, đôi môi đã mất hết huyết sắc, trên mặt càng tái nhợt.
Mặc dù gã chèo thuyền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vũ khí trong tay đã bị Vương Thuật Chi cướp mất, dần dần không địch lại, còn gã thích khách dưới đuôi thuyền không thoát khỏi hộ vệ làm phiền, nhất thời không tấn công được, lúc này mới cho họ cơ hội thở dốc.
Thân thuyền càng chìm nhanh, Vương Thuật Chi đạp gã chèo thuyền xuống dưới hồ, lại xoay người đạp tất cả đồ đạc bàn con xuống dưới, khi nâng mắt mới phát hiện trên lông mi đầy bông tuyết, vội cúi đầu nhìn Tư Mã Vanh, tay ôm phía sau lưng y cảm giác được nóng ướt, trong lòng hoảng loạn trước nay chưa từng có, vừa muốn mở miệng, trong tai truyền tới tiếng rơi xuống nước liên tục, vừa nâng mắt nhìn phát hiện đầu thuyền chỉ còn một người hộ vệ. xin ủng hộ chính chủ, tẩy chay web copy trục lợi khốn nạn
Thích khách đã bị giết một người, một người khác đang tiếp tục chiến đấu với hộ vệ dưới nước.
Hộ vệ còn lại quay đầu thấy khoang thuyền chìm hơn nửa dưới nước, vội chạy tới xem xét, nhanh chóng cởi y phục trên người nhét vào lỗ nước ngấm vào, sau đó nhảy xuống nước, bám vào mạn thuyền múc nước ra ngoài.
Tư Mã Vanh thấy hộ vệ kia lạnh run lên, chuyển qua Vương Thuật Chi, cố sức nói: “Chúng ta cũng nhảy xuống nước, lật thuyền đi, có lẽ còn dùng được một lúc.”
Vương Thuật Chi đang trông về phía bờ xa xăm, mặt che kín sương lạnh nói: “Không cần, Bùi Lượng dẫn người tới rồi.”
Tư Mã Vanh quay đầu lại, thấy bên cạnh bờ có vài thuyền nhỏ đang chèo hướng qua bên này, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bầu trời đã một mảnh trắng tinh, hai người đứng dưới duôi thuyền giống như người tuyết, Vương Thuật Chi cởi áo choàng của mình trùm lấy Tư Mã Vanh, hơi nhếch môi không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y, trong con ngươi thâm thúy không còn ý cười, thấy sắc mặt y càng lúc càng tái, không nhịn được vươn tay sờ lên, lại không cẩn thận để lại vệt máu, vội lấy tay áo lau đi.
Lúc này Tư Mã Vanh không giãy dụa, vô lực tựa trên người hắn, trong tay nắm chặt cây sáo kia.
Sau khi đám người Bùi Lượng tới gần, tên thích khách còn lại kia đã bị trói tay trói chân, đang hấp hối, Vương Thuật Chi thì dẫn theo Tư Mã Vanh rời khỏi thuyền nhỏ sắp chìm, dìu y sang một con thuyền khác ngồi vào chỗ của mình, khẩn trương xem xét vết thương của y.
Tư Mã Vanh lắc đầu, “Bị thương nhẹ ấy mà, đừng lo.”
Trái tim Vương Thuật Chi như bị kim đâm, trầm mặc cầm lấy tay y.
“Không hay rồi!” Bùi Lượng đứng đầu thuyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng phất tay ra lệnh: “Bên cạnh bờ có cung tiễn thủ! Nhanh rút ra sau!”
Vừa dứt lời, nóc buồng nhỏ trên thuyền bị một mũi tên bắn thủng, ngay sau đó là một tiếng loạt tiếng rít, hiển nhiên là cả đám đông đứng trên bờ bắn tên.
Vương Thuật Chi lạnh lùng nói: “Thích khách kia chết chưa?”
Hộ vệ chắp tay: “Chưa ạ.”
“Cạy mở miệng gã ta, thẩm tra không được thì chặt tay chân gã, cắt hai lỗ tai gã.”
“Dạ!”
Rất nhanh, trên thuyền truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm khoang thuyền chấn động, tuyết trên nóc thuyền rơi ào ào xuống dưới, tay Vương Thuật Chi xiết chặt, vô thức rũ mắt nhìn Tư Mã Vanh, thấy vẻ mặt y đã bình tĩnh hơn, đáy mắt không dao động sợ hãi, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tư Mã Vanh rũ mắt, ánh mắt khựng lại, cúi người nhìn phía buồng nhỏ trên tàu, rút tay sờ xuống, sờ thấy một khe hẹp.
“Đừng lộn xộn.” Vương Thuật Chi đưa tay kéo y về, lần nữa cầm lấy.
“Thuyền này cũng bị vào nước.” Tư Mã Vanh bình tĩnh nói.
Vương Thuật Chi nhíu mày gật đầu: “Trước tiên ngươi dựa vào chỗ này nghỉ tạm đã.” Nói xong sắp xếp ổn thỏa cho y rồi đi ra khoang thuyền đưa mắt nhìn xung quanh, phân phó nói: “Phía Tây khá gần, quay đầu đi về phía Tây.”
Tư Mã Vanh thấy trong khoang thuyền chỉ còn lại mỗi mình, lúc này mới nhíu mày, trong lòng cười khổ: Đau quá, dù sao cũng chẳng phải thân thể của mình, không thể chịu đựng được như trước kia.
Thuyền đi về hướng Tây, cung tiễn thủ bên bờ cũng đuổi theo về phía Tây, cũng may đi vòng quanh hồ không nhanh bằng họ đi trên nước, nhưng thuyền có khe hở không bịt lại được, cuối cùng không cách nào chống đỡ tới cạnh bờ, cách bờ mấy mét thì hoàn toàn chìm nghỉm.
Tư Mã Vanh vốn không biết bơi, hơn nữa lại bị thương, cuối cùng là để mấy hộ vệ khiêng bơi vào bờ, dù vậy, ngực chạm vào mặt nước lạnh như băng vẫn bị lạnh không ít, sau khi lên bờ sắc mặt càng tái nhợt, chỉ còn lại chút sức run rẩy, làm Vương Thuật Chi cũng ướt đẫm cả người đưa tay ôm lấy, cuối cùng không chống đỡ nổi tựa vào vai hắn ngất đi.
“Lạch cạch –“ Trên thuyền truyền tới tiếng vang nhỏ.
Vừa lúc Vương Thuật Chi cúi đầu, thấy ngón tay y thả lỏng, cầm cây sáo rơi trên mặt đất, hơi sửng sốt, trong ngực đột nhiên như có thủy triều dâng lên, vội vàng ôm lấy y, nhìn y thật sâu, phân phó nói: “Cầm cây sáo đi, phái người mau chóng đi tới phía trước tìm y quán.”
“Dạ.” Bùi Lượng đáp một tiếng, cầm cây sáo đi, phân phó thỏa đáng xong vội vàng dẫn những người còn lại theo sau, nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, nói: “Thừa tướng, để thuộc hạ làm cho.”
“Không cần.”
Mấy người vội vàng vào y quán, sớm đã có đại phu được nhờ vả chào đón, một hồi người ngã ngựa đổ rối loạn chữa trị qua đi, Vương Thuật Chi chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Mã Vanh, hỏi: “Vết thương thế nào?”
Đại phu thấy y phục của bọn họ tinh tế liền biết địa vị không thấp, tất nhiên tận tâm tận lực khám và chữa bệnh, cung kính trả lời: “Vị công tử này mất nhiều máu quá, cũng may không bị tổn thương ngũ tạng, không đáng lo ngại, lão phu bốc cho một ít thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi hẳn.”
Dây cung trong lòng Vương Thuật Chi được buông lỏng, nhắm mắt lại, gật đầu nói: “Ừ, các ngươi đi ra ngoài cả đi.”
Mọi người rời khỏi đó, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, Vương Thuật Chi ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt bình thản ngủ mê man của Tư Mã Manh, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán y, nhìn y nửa ngày, cúi người dán lên đôi môi y, lúc sắp chạm vào thì dừng lại, cuối cùng thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp, tư vị trong ngực khó phân biệt, chỉ nhẹ nhàng ấn môi xuống khóe mắt y một cái.
Sắc trời gần tối, Bùi Lượng từ bên ngoài đi vào, chắp tay nói: ‘Thừa tướng, Hạ Thái thú cầu kiến.”
Đáy mắt Vương Thuật Chi lạnh hẳn, ánh mắt dời khỏi người Tư Mã Vanh, ngồi thẳng người trầm mặc một lát, hỏi: “Sao ông ta tìm được?”
“Nói là lúc trở lại hồ không nhìn thấy người, phát hiện sự khác thường vội sai người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhận được tin tức mới tìm ra y quán.”
“Ông ta có nói gì không?”
“Ông ta chỉ hỏi xảy ra chuyện gì.”
Vương Thuật Chi cười lạnh: “Trả lời ông ta, nói có người hành thích bổn tướng.”
“Dạ.” Bùi Lượng lên tiếng, rời đi không bao lâu thì trở lại, nói: “Hạ thái thú đã sai người đi thăm dò, bất quá hiện giờ ông ta vẫn đang ở bên ngoài, nói muốn thỉnh tội trước mặt.”
“Ồ….” Vương Thuật Chi nhíu mày: “Vậy để ông ta chờ thôi, bổn tướng không rảnh.”
“Dạ.” Bùi Lượng nghe giọng điệu hắn bình thản nhưng biết đây là hắn đang nổi giận, không khỏi nhìn qua Tư Mã Vanh, nghĩ người nằm trên giường kia chỉ sợ nhất thời chưa tỉnh lại ngay, Thừa tướng nhất định sẽ không cho Hạ Tri Chương sắc mặt tốt, liền đi ra ngoài truyền lời nói.
Sắc mặt Hạ Tri Chương đại biến, chỉ cảm thấy sau lưng ra một mảng mồ hôi lạnh, giơ tay áo lau trán, nhỏ giọng hỏi: “Thừa tướng bị thương nặng?”
Bùi Lượng nghĩ tới đủ loại mạo hiểm hôm nay, sắc mặt cũng hết sức khó coi, “Thừa tướng không bị thương, bị thương là công tử Yến Thanh.” l ê qu ý điôn
Hạ Tri Chương vừa nghe lén nhẹ nhàng thở ra, ba chữ “Vậy thì tốt rồi” thiếu chút nữa thốt ra, lại cứng rắn dừng lại.
Bùi Lượng liếc hắn ta, cười lạnh: “Công tử Yến Thanh bị thương sợ là hậu quả càng nghiêm trọng hơn Thừa tướng bị thương, Hạ đại nhân nên trở về điều tra cho rõ mới phải.”
Hạ Tri Chương vừa nghe, sau lưng lại căng cứng, nơm nớp lo sợ nói: “Đã cho ngươi tra rồi, cần phải cho Thừa tướng một công đạo! Chỉ là… Công tử Yến Thanh cũng họ Vương, y là người thân nhất của Thừa tướng?”
“Hiện nay xem như không phải.”
“……” Hạ Tri Chương nghe xong như lọt vào sương mù, lần nữa lau mồ hôi lạnh, “Vậy công tử Yến Thanh này…. Sinh ra ở quận nào?”
“Thừa tướng cũng không biết.”
“…..” Hạ Tri Chương lấy lại bình tĩnh, nghĩ hình như người tên Yến Thanh này còn tôn quý hơn Thừa tướng, lại thần bí như vậy, không khỏi suy đoán một hồi, càng đoán càng kinh hãi, cuối cùng thiếu chút nữa nước mắt tuôn đầy mặt, xốc vạt áo lên quỳ gối dưới bậc thang, “Hạ quan đợi Thừa tướng đi ra để thỉnh tội với ngài ấy.”
Lần quỳ này tới nửa đêm, Vương Thuật Chi cuối cùng vẫn không lộ mặt, chỉ trông chừng Tư Mã Vanh, chờ đến nỗi lòng khó có thể bình an thì xoay người khêu tim nến cho sáng lên, nghe sau lưng truyền tới tiếng hừ nhẹ, thiếu chút nữa làm đổ cây nến, vội vàng xoay người đi tới, vui vẻ nói: “Yến Thanh, ngươi đã tỉnh?”
(Tim đèn, bấc đèn, ruột đèn, dùng để đốt cho sáng)