Chương : 69
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Vẻ mặt Tư Mã Vanh bình tĩnh, chỉ là đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, không nhớ mình đứng nơi góc tường trong bao lâu, chỉ cảm giác vạt áo bị mưa làm ướt, lúc này mới xoay người quay về. LQĐ
Một lần nữa nằm lại trên giường, trong đầu nghiền ngẫm lặp đi lặp lại những câu vừa nghe được, cuối cùng thở dài một tiếng, bực bội xoa mi tâm.
Tư vị này quả thật không dễ chịu, y tin hoàng huynh, đó là bởi vì có tình cảm từ nhỏ đến lớn và hiểu rõ nhau, còn đối với Vương Thuật Chi?
Bây giờ cũng đã thân cận da thịt rồi, muốn nói không tin hắn thì mình cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng khoảnh khắc lúc nãy nghi ngờ và dao động cũng là thật.
Nói cho cùng, gia tộc sau lưng Vương Thuật Chi không thể khinh thường.
Tư Mã Vanh trở mình, nhìn chằm chằm vào bóng cây chiếu lên cửa sổ xuất thần, vì trong đầu hỗn loạn, lại đứng dậy mở cửa sổ ra để gió thổi vào, nhớ tới nội dung trong thư, đột nhiên bừng tỉnh, hung hăng vỗ đầu một cái.
Bây giờ không phải lúc tự hỏi những điều này, mặc dù hoàng huynh sẽ sắp xếp hộ vệ nhưng dù sao cũng là phiên vương vào kinh, số lượng không quá nhiều, bên Vương Dự muốn binh có binh, tùy tiện vung tay là đã có thể sắp xếp phục kích giết người.
Không cần suy nghĩ thêm, Tư Mã Vanh lập tức viết một lá thư, cất kỹ trong người, rồi bung dù vội vàng mở cửa bước vào trong mưa.
Phủ Thừa tướng từ trên xuống dưới đều vô cùng quen thuộc y, lúc người gác cổng bên cửa hông nhìn thấy y không nhịn được lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tư Mã Vanh chỉ nói qua loa một câu “Có việc ra khỏi phủ,” người gác cổng thấy sắc mặt y lạnh lẽo, không dám hỏi nhiều, chỉ nghi nhờ nhìn sắc trời tối tăm, ngoan ngoãn mở cửa.
Tư Mã Vanh chạy một mạch tới cửa hàng bán đồ dùng, đẩy cửa bước nhanh vào, bảo chưởng quầy phái người đưa tin ra khỏi thành, lại nhấn mạnh phải tìm một người có thân thủ tốt, làm việc bí mật một chút.
Sau khi sắp xếp xong, Tư Mã Vanh ngồi yên lặng một hồi lâu, kề cà không muốn về phủ Thừa tướng.
Đi rất vội vàng, trở về nên giải thích thế nào? Sau khi bẩm báo chi tiết sẽ gặp tình huống như thế nào?
Lần đầu tiên trong đời, Tư Mã Vanh lo trước lo sau, do dự không quyết định được.
Cửa thành vừa mở ra, người đưa tin liền cấp tốc ra khỏi thành đi về phía Nam.
Trong phòng bên cửa hàng, chưởng quầy giơ tay áo xoa khóe mắt vì buồn ngủ mà chảy nước mắt, nhìn rồi lại nhìn Tư Mã Vanh, nhìn đủ rồi dò xét nói: “Công tử?”
Tư Mã Vanh lấy lại tinh thần, bỗng chốc đứng dậy: “Làm phiền chưởng quầy chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, một người đánh xe, một người hộ vệ.”
“Ơ! Công tử chờ chút.”
Sau nửa canh giờ, Tư Mã Vanh ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành, lúc ra khỏi thành vén rèm lên nhìn thoáng ra sau, khóe môi hơi cong lên.
Chỉ cần có thể thuận lợi hồi cung, tất cả đều không thành vấn đề, đến lúc đó Nguyên Sinh không thể thay thế mình về phủ Thừa tướng, vậy “Vương Trì” người này đành phải mất tích.
Còn tương lai ngộ nhỡ chạm mặt người quen, ai dám nghi ngờ thân phận hoàng tử? Dù là Nguyên Sinh nói ra tất cả chuyện thực tế hoang đường kia, mấy người sẽ tin? Hai người có tướng mạo giống nhau, thật thật giả giả ai phân biệt được rõ ràng?
Tất cả với điều kiện tiên quyết là y phải thuận lợi hồi cung.
Lần này ra khỏi thành, vốn là kế hoạch tốt, chỉ cần đến chỗ hẹn chạm mặt hoàng huynh, trao đổi thật giả là có thể, nhưng bây giờ ra đi quá vội, phải chờ hai ngày nữa.
Rót trà cho mình, giơ lên bên môi nhưng một lúc lâu vẫn chưa uống, Tư Mã Vanh nhìn chằm chằm ảnh ngược trên mặt nước, thoáng chốc mặt mày mình trở nên mơ hồ, thay vào đó là đôi mắt biết cười của Vương Thuật Chi.
Tư Mã Vanh ngẩn người, cuối cùng buông chén trà nhỏ, đầu ngón tay thon dài đè lên thái dương, cười khổ thì thào tự nói: “Tử Hi, ta không đi, hay là đợi tất cả ổn thỏa lại gặp huynh đây.”
Bên này y ra khỏi thành, bên kia Vương Thuật Chi lại gấp đến độ thiếu chút nữa đốt đuốc tìm.
Người đang yên đang lành ngủ say giấc không hiểu sao lại không thấy bóng dáng, hắn thấy cửa sổ mở rộng, thiếu chút nữa tưởng bị ai bắt đi rồi, cuối cùng biết được tin tức từ người canh cổng, liền vội vội vàng vàng phái người đi ra ngoài tìm.
“Trước tiên tới cửa hàng đồ dùng kia! Mặt khác phái người đi tới cửa thành!”
Vương Thuật Chi thông minh nhạy bén, vừa nghe nói người ra khỏi phủ lúc trời vẫn còn chưa sáng liền có dự cảm không tốt, lập tức hối hận không ngừng.
Vốn cho rằng y ngủ rất say, ít nhất tới trời sáng choang mới có thể tỉnh dậy, không nghĩ tới ngoài dự tính, trước mắt xem ra, rất có khả năng y đọc được thư trong phòng.
“Bẩm Thừa tướng, chưởng quầy chỗ kia dường như giả vờ câm điếc, không hỏi được gì, nhưng ngược lại tra được chút tin tức ở cửa thành, công tử Yến Thanh ra khỏi thành rồi.”
Tinh thần Vương Thuật Chi chấn động: “Hướng nào?”
“Đi tới cửa thành Nam.”
Vậy thì quả nhiên đi về hướng Nhị hoàng tử, lại không nói tiếng nào…. Cũng không sợ gặp nguy hiểm, thật sự là…….
Vương Thuật Chi nghiến răng, cũng không thèm lâm triều, dứt khoát xin nghỉ, tự mình chạy ra khỏi thành tìm người.
Chỉ là dù ngựa hắn chạy nhanh, nhưng lại chạy thẳng về phía Cảnh vương hồi kinh, còn Tư Mã Vanh thì rời kinh thành không xa đã dừng chân lại, tá túc ở một hộ “Nhà nông,” yên lặng chờ tin tức.
Ra khỏi kinh thành càng xa, dấu vết xe ngựa xe bò càng ít, Vương Thuật Chi tìm một đường, cả trái tim đều bị treo lên, nhưng vẫn không thấy đâu, ghìm dừng ngựa nhìn nơi xa xăm, giữa hai hàng lông mày thêm vài phần nặng nề.
Đây là không chào mà đi, vì sao?
“Sắp xếp thêm người, tiếp tục tìm!”
“Dạ!”
Vương Thuật Chi không tiện ở ngoài quá lâu, chỉ có thể không công quay về, mỗi ngày chờ tin tức, nhưng vẫn không thấy tăm hơi Tư Mã Vanh như cũ.
Một tháng sau, đội nhân mã của Cảnh vương dần tới gần kinh thành, nghỉ tạm bên rừng cây cách “Nhà nông” được sắp xếp không xa, không khác gì mấy lần nghỉ ngơi giữa đường, lần nữa lên đường, trong xe nhiều thêm một người Tư Mã Vanh.
Tư Mã Thiện vung dây cương nhảy lên xe ngựa, nắm chặt lấy vai Tư Mã Vanh nhìn y từ đầu tới chân, hài lòng cười cười, “Sắc mặt không tệ!”
Tư Mã Vanh vội hỏi: “Trên đường bị ám sát hả? Có bị thương không?”
Tư Mã Thiện sững sờ, sắc mặt lập tức tối xuống, nghiến răng nói: “Vài lần thôi, không phải giặc cỏ thì là bọn cướp. Làm sao trùng hợp như vậy, nhảy ra nhiều ác Hán như thế? Hừ! Xem ra là không ít người muốn mạng đệ!”
“Vậy huynh….”
“Không sao.” Tư Mã Thiện phất tay: “Cũng may ta sớm có đề phòng, hộ vệ cũng chọn kỹ lựa khéo, nhưng có một nhóm người quả thật rất lợi hại, bọn ta lấy ít đấu nhiều, thiếu chút nữa không địch nổi, lại có hơn phân nửa hộ vệ bị thương, có điều không biết vì sao bọn chúng đột nhiên thu tay….”
Tư Mã Vanh nhíu mày, trong lòng khẽ động.
“Ta thì không sao, Nguyên Sinh lại bị thương nhẹ.”
Lúc này Tư Mã Vanh mới chú ý tới “Thế thân” có cảm giác tồn tại cực yếu bên cạnh, quay đầu nhìn nhìn.
Nguyên Sinh bị y nhìn da đầu run lên, thấp thỏm hành lễ: “Bái kiến Nhị điện hạ.”
Tư Mã Vanh vội ngăn hắn ta, mỉm cười: “Bị thương chỗ nào?”
Nguyên Sinh trợn trừng hai mắt, có chút không thể tin nhìn y, rõ ràng lần trước gặp mặt thì vẻ mặt Nhị hoàng tử này như hung thần ác sát, sao hôm nay lại nhã nhặn như vậy?
Tư Mã Vanh thấy hắn ta sững sờ thì nhíu mày.
“Bị thương trên vai, cũng không đáng lo ngại.” Nguyên Sinh vội vàng trả lời, nói xong liếc mắt nhìn y, thấp thỏm nói: “Sau khi Nhị điện hạ hồi cung, ta có thể trở về bên cạnh công tử không?”
Tư Mã Vanh dừng một chút, nhìn vẻ bề ngoài của hắn ta y đúc như mình, nhưng điệu bộ ăn nói nhỏ nhẹ, vô cùng không quen, liền dời tầm mắt sang chỗ khác: “Sẽ để ngươi về, trước cứ ở phủ Cảnh vương đã.”
Nguyên Sinh gật đầu, không dám hỏi gì thêm, hắn ta cũng biết đang mang trọng trách, bản thân mình không đơn giản thoát thân được, nhưng Cảnh vương đối xử với hắn ta cực kỳ nhân hậu, Nhị hoàng tử này thoạt nhìn cũng không giống người lật lọng, cái mạng này vốn được nhặt về, chỉ cần có hi vọng thì hắn ta có thể hạ quyết tâm từ từ chờ đợi.
Tư Mã Vanh thoáng nhìn đáy mắt hắn ta không che giấu chút toan tính nào, đột nhiên có chút hâm mộ hắn ta đơn giản, nghĩ đến Vương Thuật Chi trong kinh, ánh mắt hơi tối xuống.
Trong phủ Thừa tướng mây đen bao phủ, một tháng qua, mọi người đều nhón chân đi, có thể nói kinh hãi rùng mình.
Từ trước tới giờ tính tình Thừa tướng đại nhân rất tốt, gặp chuyện lớn cũng có thể cười như gió xuân, lần này vì công tử Yến Thanh mất tích, rốt cuộc thay đổi nét mặt, làm hại tất cả mọi người không dám há mồm thở dốc.
Đình Đài Lâu Các chỉ dám lén lút thảo luận nguyên nhân Tư Mã Vanh mất tích: Có phải Thừa tướng…. Giày vò người ta bị thương?
Thính lực Vương Thuật Chi rất tốt, sau khi nghe được quét ánh mắt lạnh lẽo tới, bốn người sợ tới mức đều ngậm miệng lại.
Nhưng lời nói này lại khơi nguồn cơn sóng trong lòng hắn, nghĩ tới bộ dạng tán loạn nghe lời sau khi y say rượu đêm đó, lại nghĩ tới y không chào mà đi, tư vị trong lòng khó phân biệt.
Bùi Lượng đi vào thư phòng thì thấy hắn đang nhìn một bức tranh suy nghĩ đến xuất thần, liếc nhìn người trong bức tranh này trong lòng liền rõ ràng.
Ngày nào cũng đều phải vẽ một bức tranh khác nhau, thư phòng sắp treo đầy tranh.
Vương Thuật Chi nghe tiếng bước chân lấy lại tinh thần, nhìn hắn ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt cuộn bức tranh lại: “Có tin tức?”
“Nhóm người của Cảnh vương sắp đến kinh thành, thuộc hạ phái người theo dõi dọc đường, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng nhìn thấy bóng dáng công tử Yến Thanh.”
Vương Thuật Chi trầm mặc một lát, đứng dậy bước qua lại, nhíu mày: “Cứ theo dõi sát sao Nhị hoàng tử vào cung.”
Hết chương 69
Vẻ mặt Tư Mã Vanh bình tĩnh, chỉ là đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, không nhớ mình đứng nơi góc tường trong bao lâu, chỉ cảm giác vạt áo bị mưa làm ướt, lúc này mới xoay người quay về. LQĐ
Một lần nữa nằm lại trên giường, trong đầu nghiền ngẫm lặp đi lặp lại những câu vừa nghe được, cuối cùng thở dài một tiếng, bực bội xoa mi tâm.
Tư vị này quả thật không dễ chịu, y tin hoàng huynh, đó là bởi vì có tình cảm từ nhỏ đến lớn và hiểu rõ nhau, còn đối với Vương Thuật Chi?
Bây giờ cũng đã thân cận da thịt rồi, muốn nói không tin hắn thì mình cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng khoảnh khắc lúc nãy nghi ngờ và dao động cũng là thật.
Nói cho cùng, gia tộc sau lưng Vương Thuật Chi không thể khinh thường.
Tư Mã Vanh trở mình, nhìn chằm chằm vào bóng cây chiếu lên cửa sổ xuất thần, vì trong đầu hỗn loạn, lại đứng dậy mở cửa sổ ra để gió thổi vào, nhớ tới nội dung trong thư, đột nhiên bừng tỉnh, hung hăng vỗ đầu một cái.
Bây giờ không phải lúc tự hỏi những điều này, mặc dù hoàng huynh sẽ sắp xếp hộ vệ nhưng dù sao cũng là phiên vương vào kinh, số lượng không quá nhiều, bên Vương Dự muốn binh có binh, tùy tiện vung tay là đã có thể sắp xếp phục kích giết người.
Không cần suy nghĩ thêm, Tư Mã Vanh lập tức viết một lá thư, cất kỹ trong người, rồi bung dù vội vàng mở cửa bước vào trong mưa.
Phủ Thừa tướng từ trên xuống dưới đều vô cùng quen thuộc y, lúc người gác cổng bên cửa hông nhìn thấy y không nhịn được lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tư Mã Vanh chỉ nói qua loa một câu “Có việc ra khỏi phủ,” người gác cổng thấy sắc mặt y lạnh lẽo, không dám hỏi nhiều, chỉ nghi nhờ nhìn sắc trời tối tăm, ngoan ngoãn mở cửa.
Tư Mã Vanh chạy một mạch tới cửa hàng bán đồ dùng, đẩy cửa bước nhanh vào, bảo chưởng quầy phái người đưa tin ra khỏi thành, lại nhấn mạnh phải tìm một người có thân thủ tốt, làm việc bí mật một chút.
Sau khi sắp xếp xong, Tư Mã Vanh ngồi yên lặng một hồi lâu, kề cà không muốn về phủ Thừa tướng.
Đi rất vội vàng, trở về nên giải thích thế nào? Sau khi bẩm báo chi tiết sẽ gặp tình huống như thế nào?
Lần đầu tiên trong đời, Tư Mã Vanh lo trước lo sau, do dự không quyết định được.
Cửa thành vừa mở ra, người đưa tin liền cấp tốc ra khỏi thành đi về phía Nam.
Trong phòng bên cửa hàng, chưởng quầy giơ tay áo xoa khóe mắt vì buồn ngủ mà chảy nước mắt, nhìn rồi lại nhìn Tư Mã Vanh, nhìn đủ rồi dò xét nói: “Công tử?”
Tư Mã Vanh lấy lại tinh thần, bỗng chốc đứng dậy: “Làm phiền chưởng quầy chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, một người đánh xe, một người hộ vệ.”
“Ơ! Công tử chờ chút.”
Sau nửa canh giờ, Tư Mã Vanh ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành, lúc ra khỏi thành vén rèm lên nhìn thoáng ra sau, khóe môi hơi cong lên.
Chỉ cần có thể thuận lợi hồi cung, tất cả đều không thành vấn đề, đến lúc đó Nguyên Sinh không thể thay thế mình về phủ Thừa tướng, vậy “Vương Trì” người này đành phải mất tích.
Còn tương lai ngộ nhỡ chạm mặt người quen, ai dám nghi ngờ thân phận hoàng tử? Dù là Nguyên Sinh nói ra tất cả chuyện thực tế hoang đường kia, mấy người sẽ tin? Hai người có tướng mạo giống nhau, thật thật giả giả ai phân biệt được rõ ràng?
Tất cả với điều kiện tiên quyết là y phải thuận lợi hồi cung.
Lần này ra khỏi thành, vốn là kế hoạch tốt, chỉ cần đến chỗ hẹn chạm mặt hoàng huynh, trao đổi thật giả là có thể, nhưng bây giờ ra đi quá vội, phải chờ hai ngày nữa.
Rót trà cho mình, giơ lên bên môi nhưng một lúc lâu vẫn chưa uống, Tư Mã Vanh nhìn chằm chằm ảnh ngược trên mặt nước, thoáng chốc mặt mày mình trở nên mơ hồ, thay vào đó là đôi mắt biết cười của Vương Thuật Chi.
Tư Mã Vanh ngẩn người, cuối cùng buông chén trà nhỏ, đầu ngón tay thon dài đè lên thái dương, cười khổ thì thào tự nói: “Tử Hi, ta không đi, hay là đợi tất cả ổn thỏa lại gặp huynh đây.”
Bên này y ra khỏi thành, bên kia Vương Thuật Chi lại gấp đến độ thiếu chút nữa đốt đuốc tìm.
Người đang yên đang lành ngủ say giấc không hiểu sao lại không thấy bóng dáng, hắn thấy cửa sổ mở rộng, thiếu chút nữa tưởng bị ai bắt đi rồi, cuối cùng biết được tin tức từ người canh cổng, liền vội vội vàng vàng phái người đi ra ngoài tìm.
“Trước tiên tới cửa hàng đồ dùng kia! Mặt khác phái người đi tới cửa thành!”
Vương Thuật Chi thông minh nhạy bén, vừa nghe nói người ra khỏi phủ lúc trời vẫn còn chưa sáng liền có dự cảm không tốt, lập tức hối hận không ngừng.
Vốn cho rằng y ngủ rất say, ít nhất tới trời sáng choang mới có thể tỉnh dậy, không nghĩ tới ngoài dự tính, trước mắt xem ra, rất có khả năng y đọc được thư trong phòng.
“Bẩm Thừa tướng, chưởng quầy chỗ kia dường như giả vờ câm điếc, không hỏi được gì, nhưng ngược lại tra được chút tin tức ở cửa thành, công tử Yến Thanh ra khỏi thành rồi.”
Tinh thần Vương Thuật Chi chấn động: “Hướng nào?”
“Đi tới cửa thành Nam.”
Vậy thì quả nhiên đi về hướng Nhị hoàng tử, lại không nói tiếng nào…. Cũng không sợ gặp nguy hiểm, thật sự là…….
Vương Thuật Chi nghiến răng, cũng không thèm lâm triều, dứt khoát xin nghỉ, tự mình chạy ra khỏi thành tìm người.
Chỉ là dù ngựa hắn chạy nhanh, nhưng lại chạy thẳng về phía Cảnh vương hồi kinh, còn Tư Mã Vanh thì rời kinh thành không xa đã dừng chân lại, tá túc ở một hộ “Nhà nông,” yên lặng chờ tin tức.
Ra khỏi kinh thành càng xa, dấu vết xe ngựa xe bò càng ít, Vương Thuật Chi tìm một đường, cả trái tim đều bị treo lên, nhưng vẫn không thấy đâu, ghìm dừng ngựa nhìn nơi xa xăm, giữa hai hàng lông mày thêm vài phần nặng nề.
Đây là không chào mà đi, vì sao?
“Sắp xếp thêm người, tiếp tục tìm!”
“Dạ!”
Vương Thuật Chi không tiện ở ngoài quá lâu, chỉ có thể không công quay về, mỗi ngày chờ tin tức, nhưng vẫn không thấy tăm hơi Tư Mã Vanh như cũ.
Một tháng sau, đội nhân mã của Cảnh vương dần tới gần kinh thành, nghỉ tạm bên rừng cây cách “Nhà nông” được sắp xếp không xa, không khác gì mấy lần nghỉ ngơi giữa đường, lần nữa lên đường, trong xe nhiều thêm một người Tư Mã Vanh.
Tư Mã Thiện vung dây cương nhảy lên xe ngựa, nắm chặt lấy vai Tư Mã Vanh nhìn y từ đầu tới chân, hài lòng cười cười, “Sắc mặt không tệ!”
Tư Mã Vanh vội hỏi: “Trên đường bị ám sát hả? Có bị thương không?”
Tư Mã Thiện sững sờ, sắc mặt lập tức tối xuống, nghiến răng nói: “Vài lần thôi, không phải giặc cỏ thì là bọn cướp. Làm sao trùng hợp như vậy, nhảy ra nhiều ác Hán như thế? Hừ! Xem ra là không ít người muốn mạng đệ!”
“Vậy huynh….”
“Không sao.” Tư Mã Thiện phất tay: “Cũng may ta sớm có đề phòng, hộ vệ cũng chọn kỹ lựa khéo, nhưng có một nhóm người quả thật rất lợi hại, bọn ta lấy ít đấu nhiều, thiếu chút nữa không địch nổi, lại có hơn phân nửa hộ vệ bị thương, có điều không biết vì sao bọn chúng đột nhiên thu tay….”
Tư Mã Vanh nhíu mày, trong lòng khẽ động.
“Ta thì không sao, Nguyên Sinh lại bị thương nhẹ.”
Lúc này Tư Mã Vanh mới chú ý tới “Thế thân” có cảm giác tồn tại cực yếu bên cạnh, quay đầu nhìn nhìn.
Nguyên Sinh bị y nhìn da đầu run lên, thấp thỏm hành lễ: “Bái kiến Nhị điện hạ.”
Tư Mã Vanh vội ngăn hắn ta, mỉm cười: “Bị thương chỗ nào?”
Nguyên Sinh trợn trừng hai mắt, có chút không thể tin nhìn y, rõ ràng lần trước gặp mặt thì vẻ mặt Nhị hoàng tử này như hung thần ác sát, sao hôm nay lại nhã nhặn như vậy?
Tư Mã Vanh thấy hắn ta sững sờ thì nhíu mày.
“Bị thương trên vai, cũng không đáng lo ngại.” Nguyên Sinh vội vàng trả lời, nói xong liếc mắt nhìn y, thấp thỏm nói: “Sau khi Nhị điện hạ hồi cung, ta có thể trở về bên cạnh công tử không?”
Tư Mã Vanh dừng một chút, nhìn vẻ bề ngoài của hắn ta y đúc như mình, nhưng điệu bộ ăn nói nhỏ nhẹ, vô cùng không quen, liền dời tầm mắt sang chỗ khác: “Sẽ để ngươi về, trước cứ ở phủ Cảnh vương đã.”
Nguyên Sinh gật đầu, không dám hỏi gì thêm, hắn ta cũng biết đang mang trọng trách, bản thân mình không đơn giản thoát thân được, nhưng Cảnh vương đối xử với hắn ta cực kỳ nhân hậu, Nhị hoàng tử này thoạt nhìn cũng không giống người lật lọng, cái mạng này vốn được nhặt về, chỉ cần có hi vọng thì hắn ta có thể hạ quyết tâm từ từ chờ đợi.
Tư Mã Vanh thoáng nhìn đáy mắt hắn ta không che giấu chút toan tính nào, đột nhiên có chút hâm mộ hắn ta đơn giản, nghĩ đến Vương Thuật Chi trong kinh, ánh mắt hơi tối xuống.
Trong phủ Thừa tướng mây đen bao phủ, một tháng qua, mọi người đều nhón chân đi, có thể nói kinh hãi rùng mình.
Từ trước tới giờ tính tình Thừa tướng đại nhân rất tốt, gặp chuyện lớn cũng có thể cười như gió xuân, lần này vì công tử Yến Thanh mất tích, rốt cuộc thay đổi nét mặt, làm hại tất cả mọi người không dám há mồm thở dốc.
Đình Đài Lâu Các chỉ dám lén lút thảo luận nguyên nhân Tư Mã Vanh mất tích: Có phải Thừa tướng…. Giày vò người ta bị thương?
Thính lực Vương Thuật Chi rất tốt, sau khi nghe được quét ánh mắt lạnh lẽo tới, bốn người sợ tới mức đều ngậm miệng lại.
Nhưng lời nói này lại khơi nguồn cơn sóng trong lòng hắn, nghĩ tới bộ dạng tán loạn nghe lời sau khi y say rượu đêm đó, lại nghĩ tới y không chào mà đi, tư vị trong lòng khó phân biệt.
Bùi Lượng đi vào thư phòng thì thấy hắn đang nhìn một bức tranh suy nghĩ đến xuất thần, liếc nhìn người trong bức tranh này trong lòng liền rõ ràng.
Ngày nào cũng đều phải vẽ một bức tranh khác nhau, thư phòng sắp treo đầy tranh.
Vương Thuật Chi nghe tiếng bước chân lấy lại tinh thần, nhìn hắn ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt cuộn bức tranh lại: “Có tin tức?”
“Nhóm người của Cảnh vương sắp đến kinh thành, thuộc hạ phái người theo dõi dọc đường, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng nhìn thấy bóng dáng công tử Yến Thanh.”
Vương Thuật Chi trầm mặc một lát, đứng dậy bước qua lại, nhíu mày: “Cứ theo dõi sát sao Nhị hoàng tử vào cung.”
Hết chương 69