Chương 22: Đau…
Trans: fR + Beta: Haily
Cả ngày nay Thịnh Hạ đều ở trong phòng, ngoài uống nước ra thì thời gian còn lại cô đều làm tổ trên ghế sô pha.
Thỉnh thoảng cô cũng rời ánh mắt khỏi quyển sách, nhìn Lạc Hàn Đông ngồi trước bàn máy tính.
Lúc người đàn ông gõ máy tính, gương mặt không biểu cảm, búi tóc nhỏ trên đầu theo động tác đánh máy mà lắc lư, hiện lên mấy phần đáng yêu. Nhưng ghép với khuôn mặt thờ ơ của người đàn ông đó, lại cảm thấy thật sỉ nhục cái từ đáng yêu này.
Tính tình Lạc Hàn Đông rất lạnh nhạt, nguyên một ngày trời Thịnh Hạ cũng không nói được mấy câu với anh, vì anh ghét ồn ào, nên dù chỉ một chút động tĩnh cô cũng không dám phát ra.
Đến tối sau khi ăn xong, anh kéo sàn nhà ra, Thịnh Hạ đi xuống, anh cũng xuống theo, tắm rửa xong thì lên giường, vẫn như cũ ở trên giường đọc sách cho đến khuya.
Đợi Thịnh Hạ ngủ thiếp đi ở bên cạnh, Lạc Hàn Đông mới đặt sách xuống, rũ mắt quan sát cô.
Cô gái nhỏ vừa nhìn đã biết là xuất thân trong gia đình giàu có, da thịt mềm mịn, vết thương trước đó đã qua mấy ngày, nhưng đến bây giờ vẫn chưa lành hẳn.
Anh nâng cổ tay cô lên trước mặt ngắm nghía.
Tụ máu bầm rất nặng.
Sợ là mười ngày nửa tháng nữa cũng vẫn chưa tan hết.
Anh lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, bôi lên cổ tay cô, hơi dùng lực thay cô xoa bóp.
Trong giấc ngủ Thịnh Hạ bị con đau làm cho tỉnh, cau mày kêu lên: “Đau…”
Đúng là chỉ biết làm nũng.
Tuy trong lòng Lạc Hàn Đông nghĩ như vậy, nhưng lực đạo trên tay lại giảm đi mấy phần, xoa xong cổ tay lại đến xoa mắt cá chân cho cô.
Thịnh Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông đang cúi đầu xoa bóp mắt cá chân của cô, gương mặt chuyên chú, rất giống với lúc đọc sách hay gõ máy tính.
Trông….. cũng đẹp trai phết.
Thịnh Hạ nhắm mắt lại.
Dù đẹp trai đến đâu, anh ta vẫn là một người xấu.
Mấy ngày liên tiếp, ban ngày Thịnh Hạ đều lên ngồi trên ghế sô pha đọc sách, tối xuống lại nằm trên giường, Lạc Hàn Đông cũng không chạm vào cô nữa.
Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cũng yên tâm ngủ hơn so với mấy hôm trước.
Bởi vì buổi tối người đàn ông âm thầm xoa thuốc cho cô, nên cổ tay đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nhìn cũng không dọa người như trước nữa, thái độ của cô đối với anh cũng không còn sợ hãi như trước.
Ít nhất, cô muốn đọc sách gì, anh đều cho phép.
Tối nay, lúc nhìn thấy trên giá sách có quyển hướng dẫn thi tuyển sinh đại học, lòng cô khẽ rục rịch, nhịn không được nhỏ giọng hỏi người đàn ông: “Anh Đông… Anh có thể đưa tôi về trước tháng sáu này không?”
Lạc Hàn Đông ngước mắt lên nhìn cô.
Mặt mày anh đen lại, ánh mắt nhìn người sắc bén đến mức khiến cho người khác không có chỗ nào để ẩn nấp.
Thịnh Hạ bị anh nhìn đến nỗi trong lòng sốt ruột, giọng nói run lên: “Tôi… Tháng sáu phải thi đại học.”
Cô nói dối.
Thành tích của cô rất tốt, đã được tuyển thẳng vào đại học.
Lạc Hàn Đông không lộ rõ cảm xúc, chỉ hỏi: “Muốn thi trường nào?”
Thịnh Hạ không biết anh tin được mấy phần, nơm nớp lo sợ trả lời: “Quang Đại.”
“Của Nam Thị à?” Lạc Hàn Đông cất tiếng hỏi.
Thịnh Hạ không ngờ anh cũng biết trường này, kinh ngạc sửng sốt một lát mới miễn cưỡng đáp lại: “Phải.”
“Những năm gần đây điểm trúng tuyển của họ tầm sáu trăm ba đến sáu trăm sáu, em có nắm chắc không?” Người đàn ông đặt sách trong tay xuống, hờ hững hỏi.
Thịnh Hạ bị sốc toàn tập. Cô vốn dĩ không ngờ tới, đối với một trường đại học cô tùy tiện nói ra, vậy mà người đàn ông trước mắt này đều biết rõ trong lòng bàn tay.
“Điều kiện nhà em không tồi, giáo dục cũng tốt, cho dù thành tích kém, bố mẹ em cũng sẽ bỏ tiền để đưa em ra nước ngoài.” Lạc Hàn Đông bày ra một loạt sách cô đã đọc qua trước đó, đều là sách tiếng Anh, anh nhìn số sách đó, khẽ cười: “Đương nhiên, nếu thành tích của em thuộc loại tốt, hai tháng trước có lẽ em đã được tuyển thẳng vào rồi.”
Thịnh Hạ lặng người nhìn anh.
Người đàn ông này… Tại sao cái gì cũng biết vậy!
Cô đúng thật là được Quang Đại nhận thẳng rồi, cô vui quá nên đã một thân một mình đi về quê thăm ông bà nội, muốn tự mình báo với họ tin này, còn ngây người ở dưới quê một khoảng thời gian không ngắn.
Sau đó lúc đi ra bến xe về nhà, ỷ y là nơi quen thuộc, nhất thời không đề phòng, nên mới…
Ngồi lên chiếc xe màu đen kia, bị bắt đến… chỗ này.
“Tôi từng nói, tôi sẽ đưa em về nhà.”
Bên tai vang lên giọng nói vô cảm của người đàn ông: “Cũng từng nói, tôi thích những người ngoan ngoãn, nghe lời.”
Sống lưng Thịnh Hạ chợt lạnh lẽo.
“Thịnh Hạ.” Lần thứ hai anh gọi tên cô, giọng nói lại mang theo châm chọc: “Đừng nói dối trước mặt tôi.”
Thịnh Hạ run rẩy.
Người đàn ông này… Quá thông minh!
Cả ngày nay Thịnh Hạ đều ở trong phòng, ngoài uống nước ra thì thời gian còn lại cô đều làm tổ trên ghế sô pha.
Thỉnh thoảng cô cũng rời ánh mắt khỏi quyển sách, nhìn Lạc Hàn Đông ngồi trước bàn máy tính.
Lúc người đàn ông gõ máy tính, gương mặt không biểu cảm, búi tóc nhỏ trên đầu theo động tác đánh máy mà lắc lư, hiện lên mấy phần đáng yêu. Nhưng ghép với khuôn mặt thờ ơ của người đàn ông đó, lại cảm thấy thật sỉ nhục cái từ đáng yêu này.
Tính tình Lạc Hàn Đông rất lạnh nhạt, nguyên một ngày trời Thịnh Hạ cũng không nói được mấy câu với anh, vì anh ghét ồn ào, nên dù chỉ một chút động tĩnh cô cũng không dám phát ra.
Đến tối sau khi ăn xong, anh kéo sàn nhà ra, Thịnh Hạ đi xuống, anh cũng xuống theo, tắm rửa xong thì lên giường, vẫn như cũ ở trên giường đọc sách cho đến khuya.
Đợi Thịnh Hạ ngủ thiếp đi ở bên cạnh, Lạc Hàn Đông mới đặt sách xuống, rũ mắt quan sát cô.
Cô gái nhỏ vừa nhìn đã biết là xuất thân trong gia đình giàu có, da thịt mềm mịn, vết thương trước đó đã qua mấy ngày, nhưng đến bây giờ vẫn chưa lành hẳn.
Anh nâng cổ tay cô lên trước mặt ngắm nghía.
Tụ máu bầm rất nặng.
Sợ là mười ngày nửa tháng nữa cũng vẫn chưa tan hết.
Anh lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, bôi lên cổ tay cô, hơi dùng lực thay cô xoa bóp.
Trong giấc ngủ Thịnh Hạ bị con đau làm cho tỉnh, cau mày kêu lên: “Đau…”
Đúng là chỉ biết làm nũng.
Tuy trong lòng Lạc Hàn Đông nghĩ như vậy, nhưng lực đạo trên tay lại giảm đi mấy phần, xoa xong cổ tay lại đến xoa mắt cá chân cho cô.
Thịnh Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông đang cúi đầu xoa bóp mắt cá chân của cô, gương mặt chuyên chú, rất giống với lúc đọc sách hay gõ máy tính.
Trông….. cũng đẹp trai phết.
Thịnh Hạ nhắm mắt lại.
Dù đẹp trai đến đâu, anh ta vẫn là một người xấu.
Mấy ngày liên tiếp, ban ngày Thịnh Hạ đều lên ngồi trên ghế sô pha đọc sách, tối xuống lại nằm trên giường, Lạc Hàn Đông cũng không chạm vào cô nữa.
Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cũng yên tâm ngủ hơn so với mấy hôm trước.
Bởi vì buổi tối người đàn ông âm thầm xoa thuốc cho cô, nên cổ tay đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nhìn cũng không dọa người như trước nữa, thái độ của cô đối với anh cũng không còn sợ hãi như trước.
Ít nhất, cô muốn đọc sách gì, anh đều cho phép.
Tối nay, lúc nhìn thấy trên giá sách có quyển hướng dẫn thi tuyển sinh đại học, lòng cô khẽ rục rịch, nhịn không được nhỏ giọng hỏi người đàn ông: “Anh Đông… Anh có thể đưa tôi về trước tháng sáu này không?”
Lạc Hàn Đông ngước mắt lên nhìn cô.
Mặt mày anh đen lại, ánh mắt nhìn người sắc bén đến mức khiến cho người khác không có chỗ nào để ẩn nấp.
Thịnh Hạ bị anh nhìn đến nỗi trong lòng sốt ruột, giọng nói run lên: “Tôi… Tháng sáu phải thi đại học.”
Cô nói dối.
Thành tích của cô rất tốt, đã được tuyển thẳng vào đại học.
Lạc Hàn Đông không lộ rõ cảm xúc, chỉ hỏi: “Muốn thi trường nào?”
Thịnh Hạ không biết anh tin được mấy phần, nơm nớp lo sợ trả lời: “Quang Đại.”
“Của Nam Thị à?” Lạc Hàn Đông cất tiếng hỏi.
Thịnh Hạ không ngờ anh cũng biết trường này, kinh ngạc sửng sốt một lát mới miễn cưỡng đáp lại: “Phải.”
“Những năm gần đây điểm trúng tuyển của họ tầm sáu trăm ba đến sáu trăm sáu, em có nắm chắc không?” Người đàn ông đặt sách trong tay xuống, hờ hững hỏi.
Thịnh Hạ bị sốc toàn tập. Cô vốn dĩ không ngờ tới, đối với một trường đại học cô tùy tiện nói ra, vậy mà người đàn ông trước mắt này đều biết rõ trong lòng bàn tay.
“Điều kiện nhà em không tồi, giáo dục cũng tốt, cho dù thành tích kém, bố mẹ em cũng sẽ bỏ tiền để đưa em ra nước ngoài.” Lạc Hàn Đông bày ra một loạt sách cô đã đọc qua trước đó, đều là sách tiếng Anh, anh nhìn số sách đó, khẽ cười: “Đương nhiên, nếu thành tích của em thuộc loại tốt, hai tháng trước có lẽ em đã được tuyển thẳng vào rồi.”
Thịnh Hạ lặng người nhìn anh.
Người đàn ông này… Tại sao cái gì cũng biết vậy!
Cô đúng thật là được Quang Đại nhận thẳng rồi, cô vui quá nên đã một thân một mình đi về quê thăm ông bà nội, muốn tự mình báo với họ tin này, còn ngây người ở dưới quê một khoảng thời gian không ngắn.
Sau đó lúc đi ra bến xe về nhà, ỷ y là nơi quen thuộc, nhất thời không đề phòng, nên mới…
Ngồi lên chiếc xe màu đen kia, bị bắt đến… chỗ này.
“Tôi từng nói, tôi sẽ đưa em về nhà.”
Bên tai vang lên giọng nói vô cảm của người đàn ông: “Cũng từng nói, tôi thích những người ngoan ngoãn, nghe lời.”
Sống lưng Thịnh Hạ chợt lạnh lẽo.
“Thịnh Hạ.” Lần thứ hai anh gọi tên cô, giọng nói lại mang theo châm chọc: “Đừng nói dối trước mặt tôi.”
Thịnh Hạ run rẩy.
Người đàn ông này… Quá thông minh!