Chương 27: Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi
Editor: Liên + Beta: Haily
Đã mấy ngày không gặp, lúc này Oai Chủy Lục đang đứng chờ ở cửa, tư thế bước đi cũng không tốt hơn so với cô là bao. Người hắn hơi cúi, khắp nơi trên mặt đều là… vết bầm tím, giống như là bị đánh, lại giống như bị cắn.
Mà Tứ Nhãn ở bên cạnh hắn ta cũng có bộ dạng thê thảm y như vậy. Biểu cảm trên mặt hai người đều là tâm tàn như tro, vừa nhìn thấy Lạc Hàn Đông đến, cả hai đều không thể kìm chế mà phát run lên, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, gọi: “Anh Đông.”
Lạc Hàn Đông cũng không nhìn đến, lướt qua bọn họ rồi lập tức đi thẳng ra ngoài.
Thịnh Hạ cũng vội vàng đuổi theo.
Cô dường như nhớ tới chuyện hôm trước anh Đông đánh nhau với người ta ở trước cửa, sau lại nhớ tới vết thương của hai người kia, cô cũng mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
Nhưng mà… lại càng bối rối hơn.
Không phải họ là một bọn sao?
Tại sao… anh Đông lại đánh bọn họ?
Những dòng suy nghĩ không ngừng tuôn ra trong đầu, Thịnh Hạ chưa kịp nghĩ gì thì đã bị Hàn Đông đưa đến một căn phòng rộng trống trải, bên trong chỉ có một cái bàn ăn dài.
Trên bàn ăn có một người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó. Mới đến tháng năm, nửa thân trên của ông ta đã để trần, hình xăm trên da thịt lộ ra gần hết, nhìn có hơi dữ tợn dọa người.
Thịnh Hạ chỉ dám nhìn thoáng qua đã rụt người lại đứng phía sau Lạc Hàn Đông.
Lạc Hàn Đông tìm một vị trí ngồi xuống, Thịnh Hạ cũng ngồi bên cạnh anh.
Lão Tam rót một chén trà cho Tần Chung Hải rồi rót tiếp một chén nữa cho Lạc Hàn Đông. Thấy Lạc Hàn Đông ra hiệu, anh ta lại nhanh chóng rót một chén nữa cho Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ cẩn thận nhận lấy, không nói cảm ơn, cũng không dám uống.
Cánh tay Lạc Hàn Đông đặt ở sau lưng cô, vuốt ve làn da đang run rẩy của cô, giọng nói nhàn nhạt: “Uống đi.”
Thịnh Hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể căng thẳng nâng chén trà lên, nhấp môi uống một ngụm nhỏ.
Chén trà rất nhỏ, nước trà có màu xanh rất đẹp mắt, mới uống vào cảm giác hơi ngọt, sau khi vào khoang miệng lại có vị đắng, hơi sáp miệng.
“Lúc trước còn tưởng rằng cậu không thích, muốn đưa người đi.” Tần Chung Hải thấy anh rất săn sóc cho Thịnh Hạ, cười nói: “Mấy ngày nay nghe nói cậu đều xuống phòng dưới ngủ, bệnh mất ngủ đã chữa được rồi sao?”
Trong lòng Thịnh Hạ giật mình, không ngờ người đàn ông bên cạnh mình lại mắc chứng mất ngủ?
Cô thậm chí cũng không nhận ra.
“Có lẽ là do mệt.” Giọng nói Lạc Hàn Đông mang theo chút ý cười: “Gần đây ngủ khá ngon.”
Tần Chung Hải cười to ra tiếng.
Các anh em lần lượt đến ăn cơm cũng cười ha ha mà ngồi xuống.
Chỉ có Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn cười vô cùng miễn cưỡng.
Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Lạc Hàn Đông không ăn cái gì, toàn bộ quá trình đều chỉ gắp đồ ăn cho Thịnh Hạ, làm Thịnh Hạ vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, không dám giương mắt nhìn nét mặt của anh như thế nào, chỉ cúi đầu ăn.
Ăn nhanh đến mức khiến mình bị nghẹn.
Lòng bàn tay của người đàn ông dịu dàng đặt lên lưng cô: “Từ từ thôi.”
Sau đó lấy ly nước của mình cho cô uống.
Thịnh Hạ thấy đó là cái ly của anh, cơ thể cũng bắt đầu run lên. Người đàn ông lại nửa dịu dàng nửa cưỡng ép bắt cô uống nước bằng ly của mình, sau đó tự mình uống hết phần nước còn dư lại của cô.
Toàn bộ người trên bàn ăn đều im lặng.
Trong bầu không khí yên lặng một cách kỳ quái này, Tần Chung Hải không khỏi nhìn Thịnh Hạ nhiều hơn hai lần: “Cô gái này thật không đơn giản, có thể chữa được chứng mất ngủ và bệnh sạch sẽ của cậu luôn rồi.”
Dường như Lạc Hàn Động cũng vừa nhận ra được điều gì đó, anh cười cười gắp đồ ăn, từ chối cho ý kiến.
Bữa sáng kết thúc.
Lạc Hàn Đông vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Hạ, anh cúi thấp sống lưng xuống, nói bên tai cô: “Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi.”
Thịnh Hạ không dám trái lời, thành thật ngồi yên đợi anh.
Sau đó cô nhìn thấy Lạc Hàn Đông đi theo sau Tần Chung Hải vào phòng.
Trên bàn cơm, hai gã Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn vẫn chưa ăn xong, thấy đại ca và anh Đông đã đi rồi, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Thịnh Hạ. Ánh mắt của bọn họ giống như những lời nói ác độc của chính họ vậy, nguy hiểm lại bẩn thỉu, dừng trên khuôn mặt của Thịnh Hạ.
Tuy Thịnh Hạ sợ hãi nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
Trong đầu cô lại vô cớ nhớ tới câu nói kia của anh Đông…“…Dáng vẻ cực kì đáng thương, khiến người ta chỉ muốn làm em.”
Đã mấy ngày không gặp, lúc này Oai Chủy Lục đang đứng chờ ở cửa, tư thế bước đi cũng không tốt hơn so với cô là bao. Người hắn hơi cúi, khắp nơi trên mặt đều là… vết bầm tím, giống như là bị đánh, lại giống như bị cắn.
Mà Tứ Nhãn ở bên cạnh hắn ta cũng có bộ dạng thê thảm y như vậy. Biểu cảm trên mặt hai người đều là tâm tàn như tro, vừa nhìn thấy Lạc Hàn Đông đến, cả hai đều không thể kìm chế mà phát run lên, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, gọi: “Anh Đông.”
Lạc Hàn Đông cũng không nhìn đến, lướt qua bọn họ rồi lập tức đi thẳng ra ngoài.
Thịnh Hạ cũng vội vàng đuổi theo.
Cô dường như nhớ tới chuyện hôm trước anh Đông đánh nhau với người ta ở trước cửa, sau lại nhớ tới vết thương của hai người kia, cô cũng mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
Nhưng mà… lại càng bối rối hơn.
Không phải họ là một bọn sao?
Tại sao… anh Đông lại đánh bọn họ?
Những dòng suy nghĩ không ngừng tuôn ra trong đầu, Thịnh Hạ chưa kịp nghĩ gì thì đã bị Hàn Đông đưa đến một căn phòng rộng trống trải, bên trong chỉ có một cái bàn ăn dài.
Trên bàn ăn có một người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó. Mới đến tháng năm, nửa thân trên của ông ta đã để trần, hình xăm trên da thịt lộ ra gần hết, nhìn có hơi dữ tợn dọa người.
Thịnh Hạ chỉ dám nhìn thoáng qua đã rụt người lại đứng phía sau Lạc Hàn Đông.
Lạc Hàn Đông tìm một vị trí ngồi xuống, Thịnh Hạ cũng ngồi bên cạnh anh.
Lão Tam rót một chén trà cho Tần Chung Hải rồi rót tiếp một chén nữa cho Lạc Hàn Đông. Thấy Lạc Hàn Đông ra hiệu, anh ta lại nhanh chóng rót một chén nữa cho Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ cẩn thận nhận lấy, không nói cảm ơn, cũng không dám uống.
Cánh tay Lạc Hàn Đông đặt ở sau lưng cô, vuốt ve làn da đang run rẩy của cô, giọng nói nhàn nhạt: “Uống đi.”
Thịnh Hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể căng thẳng nâng chén trà lên, nhấp môi uống một ngụm nhỏ.
Chén trà rất nhỏ, nước trà có màu xanh rất đẹp mắt, mới uống vào cảm giác hơi ngọt, sau khi vào khoang miệng lại có vị đắng, hơi sáp miệng.
“Lúc trước còn tưởng rằng cậu không thích, muốn đưa người đi.” Tần Chung Hải thấy anh rất săn sóc cho Thịnh Hạ, cười nói: “Mấy ngày nay nghe nói cậu đều xuống phòng dưới ngủ, bệnh mất ngủ đã chữa được rồi sao?”
Trong lòng Thịnh Hạ giật mình, không ngờ người đàn ông bên cạnh mình lại mắc chứng mất ngủ?
Cô thậm chí cũng không nhận ra.
“Có lẽ là do mệt.” Giọng nói Lạc Hàn Đông mang theo chút ý cười: “Gần đây ngủ khá ngon.”
Tần Chung Hải cười to ra tiếng.
Các anh em lần lượt đến ăn cơm cũng cười ha ha mà ngồi xuống.
Chỉ có Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn cười vô cùng miễn cưỡng.
Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Lạc Hàn Đông không ăn cái gì, toàn bộ quá trình đều chỉ gắp đồ ăn cho Thịnh Hạ, làm Thịnh Hạ vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, không dám giương mắt nhìn nét mặt của anh như thế nào, chỉ cúi đầu ăn.
Ăn nhanh đến mức khiến mình bị nghẹn.
Lòng bàn tay của người đàn ông dịu dàng đặt lên lưng cô: “Từ từ thôi.”
Sau đó lấy ly nước của mình cho cô uống.
Thịnh Hạ thấy đó là cái ly của anh, cơ thể cũng bắt đầu run lên. Người đàn ông lại nửa dịu dàng nửa cưỡng ép bắt cô uống nước bằng ly của mình, sau đó tự mình uống hết phần nước còn dư lại của cô.
Toàn bộ người trên bàn ăn đều im lặng.
Trong bầu không khí yên lặng một cách kỳ quái này, Tần Chung Hải không khỏi nhìn Thịnh Hạ nhiều hơn hai lần: “Cô gái này thật không đơn giản, có thể chữa được chứng mất ngủ và bệnh sạch sẽ của cậu luôn rồi.”
Dường như Lạc Hàn Động cũng vừa nhận ra được điều gì đó, anh cười cười gắp đồ ăn, từ chối cho ý kiến.
Bữa sáng kết thúc.
Lạc Hàn Đông vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Hạ, anh cúi thấp sống lưng xuống, nói bên tai cô: “Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi.”
Thịnh Hạ không dám trái lời, thành thật ngồi yên đợi anh.
Sau đó cô nhìn thấy Lạc Hàn Đông đi theo sau Tần Chung Hải vào phòng.
Trên bàn cơm, hai gã Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn vẫn chưa ăn xong, thấy đại ca và anh Đông đã đi rồi, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Thịnh Hạ. Ánh mắt của bọn họ giống như những lời nói ác độc của chính họ vậy, nguy hiểm lại bẩn thỉu, dừng trên khuôn mặt của Thịnh Hạ.
Tuy Thịnh Hạ sợ hãi nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
Trong đầu cô lại vô cớ nhớ tới câu nói kia của anh Đông…“…Dáng vẻ cực kì đáng thương, khiến người ta chỉ muốn làm em.”