Chương 39: Anh trai hàng xóm
Editor: Cảo Béo + Beta: Hoàng Anh
Vào năm hai trung học, cũng có chàng trai thầm thương trộm nhớ cô.
Còn từng viết một bức thư hỏi cô sẽ thi vào trường đại học nào.
Cô cũng e thẹn đáp trả lại đối phương, hẹn với cậu bạn đó mong chờ một ngày không xa cả hai có thể vào chung một trường.
Nhưng giấc mộng đẹp đẽ đó cũng đã bị cơn ác mộng vào kì nghỉ hè năm nay vùi dập tan tành.
Cô không dám nghĩ về giấc mơ đó nữa, ngay cả khi cậu bạn ấy có liên lạc lại với cô trong kỳ nghỉ thì cô cũng không dám có bất kỳ hồi âm nào.
“Đi thôi.” Lạc Hàn Đông hơi nghiêng đầu, ra lệnh cho cô rồi tiến lên phía trước.
Thịnh Hạ theo sau anh, ngơ ngác không đoán được anh muốn làm gì, nhưng biết rõ anh sẽ không làm tổn thương đến cô.
Ngoại trừ …ở trên giường.
Cô cùng người đàn ông này đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường, từ thư viện đến sân vận động, rồi từ khu dạy học về ký túc xá.
Lạc Hàn Đông nhìn thời gian, lúc này mới quay qua nói với cô: “Đi đi.”
Trong lòng Thịnh Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô rất lo lắng, sợ tối nay người đàn ông này đến tận đây tìm gặp cô là vì …chuyện kia.
Những ngày gần đây cơ thể của cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thêm nữa, thân thể này của cô bị anh dạy dỗ ngày càng trở nên dâm đãng hơn, hầu như không cần màn dạo đầu, chỉ cần người đàn ông này tiến đến hôn cô, ái dịch kích tình sẽ cứ thế tuôn ra ngoài.
Cô cảm thấy cả thể xác lẫn linh hồn của mình đều vô cùng phóng đãng, nên càng ngày càng né tránh việc gặp gỡ người đàn ông này.
Khi về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đã trải xong ga giường, đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Thấy cô trở về, tất cả đều cười tít mắt hỏi cô: “Cậu kiếm đâu ra một anh người yêu đẹp trai như vậy thế?”
Sáng nay lúc cô mới đến đây, mấy người bọn họ đã chào hỏi nhau rồi, cũng xem như là thân quen.
Hơn nữa vì là chuyên ngành có ít bạn nữ lựa chọn nên cả lớp chỉ có bốn đứa cô là con gái. Tụi cô cũng nhanh chóng làm quen với nhau.
Đợi đến khi Thịnh Hạ bước vào, bọn họ đã tranh nhau hỏi: “Anh ấy còn có anh em nào không? Anh ấy ở ký túc xá nào thế? Lớp nào vậy? Có phải là sinh viên trường chúng ta không?”
Còn có cô nàng cùng phòng đeo kính cận, như một fangirl chính hiệu say mê nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, luyến tiếc nói: “Ôi, khi nào mình mới có được một người bạn trai soái ca như vậy đây…”
Thịnh Hạ có chút ngượng ngùng xua tay: “Không, không phải, không phải bạn trai của mình.”
Làm bạn gái của người đàn ông đó sao, trừ khi cô bị điên.
“Ủa? Không phải sao?” Các cô bạn cùng phòng ngạc nhiên tụ tập lại: “Vậy anh ấy còn độc thân sao? Mối quan hệ giữa hai người là gì thế? Họ hàng sao? Là anh họ bên nội? Hay là người bên ngoại? Quao, có thông tin liên lạc không, làm ơn hãy cứu giúp một cẩu độc thân như mình đi!”
“A a a, nhìn mình nè Thịnh Hạ! Giới thiệu anh ấy cho mình đi!”
Thịnh Hạ bị bạn cùng phòng bao vây, cô lúng túng nói: “… Mình không có thông tin liên lạc của anh ấy, anh ấy không phải anh trai mình…cũng không phải người thân…”
“Vậy anh ấy là…?”
Đối mặt với những thắc mắc tới tấp của bạn cùng phòng, Thịnh Hạ suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng: “… Là anh hàng xóm.”
“Ôi, xịn thế!” Các cô nàng cùng phòng của cô vô cùng hào hứng.
Thịnh Hạ không hiểu nổi sao họ lại có vẻ hưng phấn như vậy.
Trong mắt cô, người đàn ông đó là một con sói nguy hiểm.
“Vừa rồi là anh ấy đến tham quan trường chúng ta sao?” Cô bạn cùng phòng đeo kính tên là Tiết Phương Phương, đầu cô ấy vẫn thò ra ngoài cửa sổ, giọng điệu có vẻ vô cùng tiếc nuối: “Ôi trời, nếu như lần sau anh ấy có đến, Thịnh Hạ, cậu dẫn mình đi cùng với nhé! Mình có thể kể cho anh ấy nghe về lịch sử văn hóa của trường chúng ta trong một tiếng liền… “
Thịnh Hạ nghe đến một tiếng, bỗng nhiên dưới thân có thứ gì đó không chịu kiểm soát muốn trào ra. Cô vội vàng mở di động ra, muốn làm việc khác để dời đi sự chú ý.
Trong đầu cô lại vang vọng lời nói của Tiết Phương Phương.
Người đàn ông kia đến thăm quan trường của cô.
Anh có từng học đại học chưa nhỉ?
Cô không biết anh bao nhiêu tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng khoảng tầm 25, 26 tuổi rồi.
“Anh ấy tên gì thế?” Tiết Phương Phương phấn khích hỏi.
Thịnh Hạ muốn mở miệng trả lời nhưng lại bị cứng họng.
Cô chỉ biết gọi anh là anh Đông.
“Mình thường… gọi anh ấy là anh Đông.” Cô nắm chặt điện thoại, trong đầu toàn là hình ảnh cô bị anh đè dưới thân, bị anh làm cho sung sướng vô tận, không ngừng la hét gọi tên “anh Đông” một cách hoang dâm.
“Anh Đông! Thật dễ nghe.” Mấy cô bạn cùng phòng cười ngượng ngùng.
Thịnh Hạ không tiếp tục nói chuyện phiếm với họ nữa, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi chui vào chăn.
Kỳ lạ là đêm nay, ở trong ký túc xá cô không gặp ác mộng nữa.
Có lẽ do trong phòng có đông người.
Hoặc có thể là do… cả đêm nay cô mơ thấy mình bị người đó đưa lên đỉnh nhiều lần.
Vào năm hai trung học, cũng có chàng trai thầm thương trộm nhớ cô.
Còn từng viết một bức thư hỏi cô sẽ thi vào trường đại học nào.
Cô cũng e thẹn đáp trả lại đối phương, hẹn với cậu bạn đó mong chờ một ngày không xa cả hai có thể vào chung một trường.
Nhưng giấc mộng đẹp đẽ đó cũng đã bị cơn ác mộng vào kì nghỉ hè năm nay vùi dập tan tành.
Cô không dám nghĩ về giấc mơ đó nữa, ngay cả khi cậu bạn ấy có liên lạc lại với cô trong kỳ nghỉ thì cô cũng không dám có bất kỳ hồi âm nào.
“Đi thôi.” Lạc Hàn Đông hơi nghiêng đầu, ra lệnh cho cô rồi tiến lên phía trước.
Thịnh Hạ theo sau anh, ngơ ngác không đoán được anh muốn làm gì, nhưng biết rõ anh sẽ không làm tổn thương đến cô.
Ngoại trừ …ở trên giường.
Cô cùng người đàn ông này đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường, từ thư viện đến sân vận động, rồi từ khu dạy học về ký túc xá.
Lạc Hàn Đông nhìn thời gian, lúc này mới quay qua nói với cô: “Đi đi.”
Trong lòng Thịnh Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô rất lo lắng, sợ tối nay người đàn ông này đến tận đây tìm gặp cô là vì …chuyện kia.
Những ngày gần đây cơ thể của cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thêm nữa, thân thể này của cô bị anh dạy dỗ ngày càng trở nên dâm đãng hơn, hầu như không cần màn dạo đầu, chỉ cần người đàn ông này tiến đến hôn cô, ái dịch kích tình sẽ cứ thế tuôn ra ngoài.
Cô cảm thấy cả thể xác lẫn linh hồn của mình đều vô cùng phóng đãng, nên càng ngày càng né tránh việc gặp gỡ người đàn ông này.
Khi về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đã trải xong ga giường, đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Thấy cô trở về, tất cả đều cười tít mắt hỏi cô: “Cậu kiếm đâu ra một anh người yêu đẹp trai như vậy thế?”
Sáng nay lúc cô mới đến đây, mấy người bọn họ đã chào hỏi nhau rồi, cũng xem như là thân quen.
Hơn nữa vì là chuyên ngành có ít bạn nữ lựa chọn nên cả lớp chỉ có bốn đứa cô là con gái. Tụi cô cũng nhanh chóng làm quen với nhau.
Đợi đến khi Thịnh Hạ bước vào, bọn họ đã tranh nhau hỏi: “Anh ấy còn có anh em nào không? Anh ấy ở ký túc xá nào thế? Lớp nào vậy? Có phải là sinh viên trường chúng ta không?”
Còn có cô nàng cùng phòng đeo kính cận, như một fangirl chính hiệu say mê nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, luyến tiếc nói: “Ôi, khi nào mình mới có được một người bạn trai soái ca như vậy đây…”
Thịnh Hạ có chút ngượng ngùng xua tay: “Không, không phải, không phải bạn trai của mình.”
Làm bạn gái của người đàn ông đó sao, trừ khi cô bị điên.
“Ủa? Không phải sao?” Các cô bạn cùng phòng ngạc nhiên tụ tập lại: “Vậy anh ấy còn độc thân sao? Mối quan hệ giữa hai người là gì thế? Họ hàng sao? Là anh họ bên nội? Hay là người bên ngoại? Quao, có thông tin liên lạc không, làm ơn hãy cứu giúp một cẩu độc thân như mình đi!”
“A a a, nhìn mình nè Thịnh Hạ! Giới thiệu anh ấy cho mình đi!”
Thịnh Hạ bị bạn cùng phòng bao vây, cô lúng túng nói: “… Mình không có thông tin liên lạc của anh ấy, anh ấy không phải anh trai mình…cũng không phải người thân…”
“Vậy anh ấy là…?”
Đối mặt với những thắc mắc tới tấp của bạn cùng phòng, Thịnh Hạ suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng: “… Là anh hàng xóm.”
“Ôi, xịn thế!” Các cô nàng cùng phòng của cô vô cùng hào hứng.
Thịnh Hạ không hiểu nổi sao họ lại có vẻ hưng phấn như vậy.
Trong mắt cô, người đàn ông đó là một con sói nguy hiểm.
“Vừa rồi là anh ấy đến tham quan trường chúng ta sao?” Cô bạn cùng phòng đeo kính tên là Tiết Phương Phương, đầu cô ấy vẫn thò ra ngoài cửa sổ, giọng điệu có vẻ vô cùng tiếc nuối: “Ôi trời, nếu như lần sau anh ấy có đến, Thịnh Hạ, cậu dẫn mình đi cùng với nhé! Mình có thể kể cho anh ấy nghe về lịch sử văn hóa của trường chúng ta trong một tiếng liền… “
Thịnh Hạ nghe đến một tiếng, bỗng nhiên dưới thân có thứ gì đó không chịu kiểm soát muốn trào ra. Cô vội vàng mở di động ra, muốn làm việc khác để dời đi sự chú ý.
Trong đầu cô lại vang vọng lời nói của Tiết Phương Phương.
Người đàn ông kia đến thăm quan trường của cô.
Anh có từng học đại học chưa nhỉ?
Cô không biết anh bao nhiêu tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng khoảng tầm 25, 26 tuổi rồi.
“Anh ấy tên gì thế?” Tiết Phương Phương phấn khích hỏi.
Thịnh Hạ muốn mở miệng trả lời nhưng lại bị cứng họng.
Cô chỉ biết gọi anh là anh Đông.
“Mình thường… gọi anh ấy là anh Đông.” Cô nắm chặt điện thoại, trong đầu toàn là hình ảnh cô bị anh đè dưới thân, bị anh làm cho sung sướng vô tận, không ngừng la hét gọi tên “anh Đông” một cách hoang dâm.
“Anh Đông! Thật dễ nghe.” Mấy cô bạn cùng phòng cười ngượng ngùng.
Thịnh Hạ không tiếp tục nói chuyện phiếm với họ nữa, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi chui vào chăn.
Kỳ lạ là đêm nay, ở trong ký túc xá cô không gặp ác mộng nữa.
Có lẽ do trong phòng có đông người.
Hoặc có thể là do… cả đêm nay cô mơ thấy mình bị người đó đưa lên đỉnh nhiều lần.