Chương 44: Mùi hương của anh
Trans: Nị + Beta: Cảo Béo
Người đàn ông quét vân tay, mở cửa ra rồi nghiêng đầu về phía cô.
Thịnh Hạ đi đến cầm hộp gỗ nhưng không thể cầm nó bằng một tay. Cô đành phải ôm bằng hai tay khiến chiếc chăn đang khoác trên người bị tuột xuống.
Lúc cô mang chiếc hộp vào là anh đang dựa vào cửa, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn ngắm cơ thể trần truồng của cô.
Có dấu hôn lẫn dấu tay, đủ các loại vết tích ái muội khác.
Thịnh Hạ hơi xấu hổ bèn đặt hộp gỗ lên bàn trà rồi xoay người nhặt chăn choàng qua vai, muốn đi tìm quần áo để thay.
Khi cô đi ra, anh đã ăn cơm xong và đi vào phòng làm việc.
Cô nhìn xuống bàn trà, trên đó có hai suất ăn giống hệt nhau, mỗi người có tổng cộng ba món một cơm.
Người đàn ông ưa sạch sẽ này không ăn chung với người khác, cũng không uống chung cốc nước với ai.
Cô sững sờ nhớ ra, lúc trước chính anh Đông dùng cốc của cô rồi uống nước trước mặt người đàn ông xăm trổ kia. Là anh cố tình.
Nhưng tại sao anh lại làm vậy?
Cô không hiểu.
Sau khi ăn xong, cô mới phát hiện ga giường đã được anh thay mới, còn ga bẩn đang được quay trong máy giặt. Có vẻ như anh thích gọn gàng, chắc hẳn anh không những có bệnh thích sạch sẽ mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cô tìm thấy một tấm chăn, làm ổ trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Lạc Hàn Đông bước ra, cái anh nhìn thấy chính là cảnh tượng: cô gái đang lặng lẽ nằm trên ghế dựa, những tia nắng ấm áp màu vàng nhạt chiếu lên người cô, phủ lên khắp cơ thể cô thứ ánh sáng rực rỡ.
Làn da trắng mịn của cô như phát sáng dưới ánh mặt trời.
Cổ tay trắng nõn nắm lấy chăn, hai tay ôm trước ngực, tư thế ngủ như vậy là do thiếu cảm giác an toàn tạo thành.
Anh rũ mắt nhìn người con gái một lúc rồi ôm cô về lại giường, mở tay cô ra rồi vòng qua cổ anh hệt động tác ôm.
Thịnh Hạ ngủ li bì không biết trời đất gì nữa. Cô thật sự rất mệt. Lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, cô uống chút nước, ăn ít đồ ăn lót dạ, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đến trưa hôm sau cô mới lấy lại được sức lực.
Người đàn ông vẫn nhốt mình trong phòng làm việc.
Thịnh Hạ nghi ngờ phải chăng anh được làm từ sắt, nên mới không cần phải nghỉ ngơi.
Anh không hề nuốt lời, đến tối anh đưa cô về trường học. Hai người tìm một quán ăn đơn giản gần cổng trường.
Thật ra anh vô cùng kén ăn, Thịnh Hạ vốn không muốn quan tâm nhiều đến anh, nhưng người đàn ông này quá bắt mắt, anh đi lấy khăn giấy cũng có rất nhiều cô gái nhìn theo.
Thịnh Hạ thực sự hy vọng anh có thể nhìn trúng được cô gái nào ở đây rồi giải thoát cho cô.
Lúc sắp rời đi, người đàn ông cúi đầu muốn hôn cô, lo lắng anh sẽ lại ‘hưng phấn’ nên Thịnh Hạ vội vàng nhón chân hôn lên mặt anh: “Anh Đông, tạm biệt.”
Hôn xong cô xoay người chạy về phía ký túc xá.
Các bạn học khác nhìn thấy, chỉ nghĩ là cô gái vừa hôn một người đẹp trai như vậy nên cảm thấy ngại ngùng mà chạy mất.
Nhưng không ai biết, trong lòng Thịnh Hạ đang thấp thỏm không yên, lúc lên lầu còn lén lút nhìn xuống.
Lạc Hàn Đông vẫn đứng đó, anh nhìn thấy khuôn mặt Thịnh Hạ đang lén nhìn xuống đây bèn cong môi cười một cái.
Anh không phải là người thích cười, nhưng mỗi lần cười lên đều hết sức mê người.
Thịnh Hạ rụt đầu lại, tiếp tục leo cầu thang, đi vào phòng cô mới tựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Phương Phương vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thịnh Hạ đã về, cô ấy xoay người, không nhịn được nói với cô: “Anh Đông vừa cười kìa, cậu có thấy không? Oa, khi cười lên càng đẹp trai hơn!”
“Thật sao?” Thịnh Hạ cười hỏi cho có lệ.
Những người bạn cùng phòng khác có hơi xấu xa hỏi: “Thịnh Hạ …Có phải là hai người ra ngoài thuê phòng đúng không?”
Loại chuyện này dễ khiến người ta xấu hổ.
Thịnh Hạ vốn là một cô gái ngoan ngoãn. Cô vừa vào đại học thì đã bị phát hiện ra chuyện này. Bản thân cô rất chán ghét điều này nhưng dường như bạn cùng phòng lại nghĩ đây là chuyện vui nên hỏi cô: “Anh Đông thế nào? Có phải rất lợi hại không?”
Thịnh Hạ rũ đôi mắt đỏ ửng của mình xuống, không nói gì.
Tiết Phương Phương đi tới: “Từ Đan Phượng, cậu bị điên à?”
Từ Đan Phượng giễu cợt: “Làm sao? Tôi hỏi vậy cũng không được à?”
Thịnh Hạ không nói gì, vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô đang ở bên trong nghe thấy giọng nói cố đè thấp của bạn cùng phòng ở bên ngoài: “Cậu không thấy khắp cổ cô ấy đều là dấu hôn à, còn có mùi hương đó nữa, chưa vào đến cửa tôi đã ngửi thấy rồi, chắc chắn bọn họ là đã làm hai ngày liền …”
Thịnh Hạ cúi đầu ngửi chính mình.
Cô không biết đây là mùi gì, nhưng cô ngửi thấy mùi hương của đàn ông đó.
Mùi bạc hà sau khi cạo râu, mùi sữa tắm trên người anh, còn … mùi nước xả vải tươi mát của quần áo.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, ở trong phòng vệ sinh nhỏ giọng khóc nức nở.
Người đàn ông quét vân tay, mở cửa ra rồi nghiêng đầu về phía cô.
Thịnh Hạ đi đến cầm hộp gỗ nhưng không thể cầm nó bằng một tay. Cô đành phải ôm bằng hai tay khiến chiếc chăn đang khoác trên người bị tuột xuống.
Lúc cô mang chiếc hộp vào là anh đang dựa vào cửa, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn ngắm cơ thể trần truồng của cô.
Có dấu hôn lẫn dấu tay, đủ các loại vết tích ái muội khác.
Thịnh Hạ hơi xấu hổ bèn đặt hộp gỗ lên bàn trà rồi xoay người nhặt chăn choàng qua vai, muốn đi tìm quần áo để thay.
Khi cô đi ra, anh đã ăn cơm xong và đi vào phòng làm việc.
Cô nhìn xuống bàn trà, trên đó có hai suất ăn giống hệt nhau, mỗi người có tổng cộng ba món một cơm.
Người đàn ông ưa sạch sẽ này không ăn chung với người khác, cũng không uống chung cốc nước với ai.
Cô sững sờ nhớ ra, lúc trước chính anh Đông dùng cốc của cô rồi uống nước trước mặt người đàn ông xăm trổ kia. Là anh cố tình.
Nhưng tại sao anh lại làm vậy?
Cô không hiểu.
Sau khi ăn xong, cô mới phát hiện ga giường đã được anh thay mới, còn ga bẩn đang được quay trong máy giặt. Có vẻ như anh thích gọn gàng, chắc hẳn anh không những có bệnh thích sạch sẽ mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cô tìm thấy một tấm chăn, làm ổ trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Lạc Hàn Đông bước ra, cái anh nhìn thấy chính là cảnh tượng: cô gái đang lặng lẽ nằm trên ghế dựa, những tia nắng ấm áp màu vàng nhạt chiếu lên người cô, phủ lên khắp cơ thể cô thứ ánh sáng rực rỡ.
Làn da trắng mịn của cô như phát sáng dưới ánh mặt trời.
Cổ tay trắng nõn nắm lấy chăn, hai tay ôm trước ngực, tư thế ngủ như vậy là do thiếu cảm giác an toàn tạo thành.
Anh rũ mắt nhìn người con gái một lúc rồi ôm cô về lại giường, mở tay cô ra rồi vòng qua cổ anh hệt động tác ôm.
Thịnh Hạ ngủ li bì không biết trời đất gì nữa. Cô thật sự rất mệt. Lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, cô uống chút nước, ăn ít đồ ăn lót dạ, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đến trưa hôm sau cô mới lấy lại được sức lực.
Người đàn ông vẫn nhốt mình trong phòng làm việc.
Thịnh Hạ nghi ngờ phải chăng anh được làm từ sắt, nên mới không cần phải nghỉ ngơi.
Anh không hề nuốt lời, đến tối anh đưa cô về trường học. Hai người tìm một quán ăn đơn giản gần cổng trường.
Thật ra anh vô cùng kén ăn, Thịnh Hạ vốn không muốn quan tâm nhiều đến anh, nhưng người đàn ông này quá bắt mắt, anh đi lấy khăn giấy cũng có rất nhiều cô gái nhìn theo.
Thịnh Hạ thực sự hy vọng anh có thể nhìn trúng được cô gái nào ở đây rồi giải thoát cho cô.
Lúc sắp rời đi, người đàn ông cúi đầu muốn hôn cô, lo lắng anh sẽ lại ‘hưng phấn’ nên Thịnh Hạ vội vàng nhón chân hôn lên mặt anh: “Anh Đông, tạm biệt.”
Hôn xong cô xoay người chạy về phía ký túc xá.
Các bạn học khác nhìn thấy, chỉ nghĩ là cô gái vừa hôn một người đẹp trai như vậy nên cảm thấy ngại ngùng mà chạy mất.
Nhưng không ai biết, trong lòng Thịnh Hạ đang thấp thỏm không yên, lúc lên lầu còn lén lút nhìn xuống.
Lạc Hàn Đông vẫn đứng đó, anh nhìn thấy khuôn mặt Thịnh Hạ đang lén nhìn xuống đây bèn cong môi cười một cái.
Anh không phải là người thích cười, nhưng mỗi lần cười lên đều hết sức mê người.
Thịnh Hạ rụt đầu lại, tiếp tục leo cầu thang, đi vào phòng cô mới tựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Phương Phương vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thịnh Hạ đã về, cô ấy xoay người, không nhịn được nói với cô: “Anh Đông vừa cười kìa, cậu có thấy không? Oa, khi cười lên càng đẹp trai hơn!”
“Thật sao?” Thịnh Hạ cười hỏi cho có lệ.
Những người bạn cùng phòng khác có hơi xấu xa hỏi: “Thịnh Hạ …Có phải là hai người ra ngoài thuê phòng đúng không?”
Loại chuyện này dễ khiến người ta xấu hổ.
Thịnh Hạ vốn là một cô gái ngoan ngoãn. Cô vừa vào đại học thì đã bị phát hiện ra chuyện này. Bản thân cô rất chán ghét điều này nhưng dường như bạn cùng phòng lại nghĩ đây là chuyện vui nên hỏi cô: “Anh Đông thế nào? Có phải rất lợi hại không?”
Thịnh Hạ rũ đôi mắt đỏ ửng của mình xuống, không nói gì.
Tiết Phương Phương đi tới: “Từ Đan Phượng, cậu bị điên à?”
Từ Đan Phượng giễu cợt: “Làm sao? Tôi hỏi vậy cũng không được à?”
Thịnh Hạ không nói gì, vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô đang ở bên trong nghe thấy giọng nói cố đè thấp của bạn cùng phòng ở bên ngoài: “Cậu không thấy khắp cổ cô ấy đều là dấu hôn à, còn có mùi hương đó nữa, chưa vào đến cửa tôi đã ngửi thấy rồi, chắc chắn bọn họ là đã làm hai ngày liền …”
Thịnh Hạ cúi đầu ngửi chính mình.
Cô không biết đây là mùi gì, nhưng cô ngửi thấy mùi hương của đàn ông đó.
Mùi bạc hà sau khi cạo râu, mùi sữa tắm trên người anh, còn … mùi nước xả vải tươi mát của quần áo.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, ở trong phòng vệ sinh nhỏ giọng khóc nức nở.