Chương 46: Lạc Hàn Đông
Trans: Nị + Beta: Cảo Béo
Thật nực cười.
Giờ là lúc nào rồi, cô còn mong người đàn ông đó sẽ đến cứu cô chứ.
Thịnh Hạ tuyệt vọng khóc thành tiếng khi cánh cửa đóng lại.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn bị nhóm người này bắt về.
Lần này cô còn có thể thoát ra ngoài không?
Không, họ sẽ giết người diệt khẩu, cô đã báo tin cho cảnh sát, bọn họ nhất định sẽ giết cô.
Xe chạy được nửa đường thì đột nhiên phanh gấp. Thịnh Hạ khóc nức nở, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đằng trước xe bị một chiếc xe khác chắn ngang, cửa xe bỗng nhiên mở ra.
Người đàn ông bước xuống.
Cô bất ngờ mở to mắt, dường như không thể tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.
Lạc Hàn Đông giật mở cửa xe, giữa đôi lông mày vừa lạnh lùng lại thờ ơ, giọng điệu ra lệnh lạnh thấu xương khiến Thịnh Hạ phát run.
“Xuống xe.”
Thịnh Hạ giãy giụa muốn xuống xe.
Tứ Nhãn và Oai Chủy Lục cầm dao chĩa vào eo Thịnh Hạ: “Anh Đông, con nhỏ này đã phạm luật. Nó đã báo tin cho cảnh sát. Đại ca chúng em nói, cần phải dạy cho nó một bài học.”
“Bài học gì?” Lạc Hàn Đông cúi người xuống, mặt áp sát lên trên cửa xe, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn.
Đến giờ phút này Oai Chủy Lục vẫn nhớ như in cái ngày hoang đường kia, vì Thịnh Hạ mà anh ta và Tứ Nhãn đã bị buộc ‘thông lẫn nhau’ một ngày một đêm. Anh ta biết nếu anh Đông đến đòi người, đại ca không thể không giao. Nhưng anh ta không muốn thả Thịnh Hạ đi dễ dàng như vậy.
Gã ta hiểm độc đảo mắt một vòng, con dao trong tay đột nhiên muốn đâm về phía Thịnh Hạ.
Nhưng giữa đường lại bị một bàn tay trong không trung chặn lại.
Từng ngón tay cầm lấy mũi dao của gã ta, dùng lực nắm chặt khiến lưỡi dao cứa vào lòng bàn tay, máu đỏ chảy từ mép dao chảy xuống.
Thịnh Hạ trố mắt ra nhìn. Từng dòng máu đỏ tươi men theo cánh tay thấm đến góc áo thun trắng tinh của anh. Chúng nhanh chóng lan rộng ra, tạo thành một đóa hoa kinh diễm.
Cô nhìn đến sững sờ, nước mắt không khống chế lại trào ra.
Lạc Hàn Đông dùng sức rút con dao ra khỏi tay Oai Chủy Lục. Vì dùng lực quá mạnh nên khi rút ra, lòng bàn tay lại bị cắt thêm một phát, máu tươi bắn lên mặt Oai Chủy Lục.
Dòng máu nóng ấm khiến anh ta tỉnh táo lại không ít, sợ hãi nhìn về phía Lạc Hàn Đông, giọng nói run rẩy: “Anh Đông … Em chỉ là … muốn dạy cho con nhỏ này một bài học…”
Xe của hai bên dừng ở ngay ngã tư gây ùn tắc giao thông, tiếng còi inh ỏi vang lên khắp nơi, có một số người la hét, chửi bới bọn họ.
Trong tiếng ồn ào, Thịnh Hạ chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“Xuống xe đi.”
Lạc Hàn Đông ném con dao xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Trên mặt không để lộ cảm xúc gì, cho dù trên tay có vết cắt sâu như vậy nhưng dường như cũng chẳng khiến anh bận tâm, lông mày cũng không hề nhăn lại.
Thịnh Hạ run rẩy leo xuống, Tứ Nhãn và Oai Chủy Lục đều không dám ngăn cản cô.
Mãi đến khi bước ra khỏi xe, đứng trước mặt người đàn ông, cô mới lê đôi chân vì sợ mà mềm nhũn của mình bổ nhào vào lòng của anh.
Cô đã sợ muốn chết.
Cô bật khóc nhưng cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ phát ra những tiếng thút thít nức nở. Cơ thể cô run lên bần bật.
Người đàn ông dùng một tay đặt lên lưng cô như che chở, tay kia buông thõng xuống bên hông, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống đất.
Thịnh Hạ khóc không thành tiếng, thấy bàn tay của anh còn chảy máu, đang muốn hỏi thăm thì người đàn ông đã ấn đầu cô xuống, đưa lên xe anh.
Anh đứng bên ngoài, đóng cửa xe lại.
Thịnh Hạ nhào đến cửa xe đã đóng kín, cô chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh, cô đập đập cửa kính xe: “Anh Đông … sao anh không lên xe?”
Lạc Hàn Đông không nói gì, xoay người bỏ đi.
Thịnh Hạ hạ cửa kính xuống, nước mắt chảy ròng ròng. Cô không thể phân biệt được mình là đang lo lắng hay sợ hãi. Cô hét lên về phía bóng lưng của anh: “Anh Đông —— Lạc Hàn Đông——”
Bước chân chỉ dừng lại trong chốc lát, người đàn ông vẫn không quay đầu lại, dứt khoát rời đi.
Thật nực cười.
Giờ là lúc nào rồi, cô còn mong người đàn ông đó sẽ đến cứu cô chứ.
Thịnh Hạ tuyệt vọng khóc thành tiếng khi cánh cửa đóng lại.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn bị nhóm người này bắt về.
Lần này cô còn có thể thoát ra ngoài không?
Không, họ sẽ giết người diệt khẩu, cô đã báo tin cho cảnh sát, bọn họ nhất định sẽ giết cô.
Xe chạy được nửa đường thì đột nhiên phanh gấp. Thịnh Hạ khóc nức nở, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đằng trước xe bị một chiếc xe khác chắn ngang, cửa xe bỗng nhiên mở ra.
Người đàn ông bước xuống.
Cô bất ngờ mở to mắt, dường như không thể tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.
Lạc Hàn Đông giật mở cửa xe, giữa đôi lông mày vừa lạnh lùng lại thờ ơ, giọng điệu ra lệnh lạnh thấu xương khiến Thịnh Hạ phát run.
“Xuống xe.”
Thịnh Hạ giãy giụa muốn xuống xe.
Tứ Nhãn và Oai Chủy Lục cầm dao chĩa vào eo Thịnh Hạ: “Anh Đông, con nhỏ này đã phạm luật. Nó đã báo tin cho cảnh sát. Đại ca chúng em nói, cần phải dạy cho nó một bài học.”
“Bài học gì?” Lạc Hàn Đông cúi người xuống, mặt áp sát lên trên cửa xe, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn.
Đến giờ phút này Oai Chủy Lục vẫn nhớ như in cái ngày hoang đường kia, vì Thịnh Hạ mà anh ta và Tứ Nhãn đã bị buộc ‘thông lẫn nhau’ một ngày một đêm. Anh ta biết nếu anh Đông đến đòi người, đại ca không thể không giao. Nhưng anh ta không muốn thả Thịnh Hạ đi dễ dàng như vậy.
Gã ta hiểm độc đảo mắt một vòng, con dao trong tay đột nhiên muốn đâm về phía Thịnh Hạ.
Nhưng giữa đường lại bị một bàn tay trong không trung chặn lại.
Từng ngón tay cầm lấy mũi dao của gã ta, dùng lực nắm chặt khiến lưỡi dao cứa vào lòng bàn tay, máu đỏ chảy từ mép dao chảy xuống.
Thịnh Hạ trố mắt ra nhìn. Từng dòng máu đỏ tươi men theo cánh tay thấm đến góc áo thun trắng tinh của anh. Chúng nhanh chóng lan rộng ra, tạo thành một đóa hoa kinh diễm.
Cô nhìn đến sững sờ, nước mắt không khống chế lại trào ra.
Lạc Hàn Đông dùng sức rút con dao ra khỏi tay Oai Chủy Lục. Vì dùng lực quá mạnh nên khi rút ra, lòng bàn tay lại bị cắt thêm một phát, máu tươi bắn lên mặt Oai Chủy Lục.
Dòng máu nóng ấm khiến anh ta tỉnh táo lại không ít, sợ hãi nhìn về phía Lạc Hàn Đông, giọng nói run rẩy: “Anh Đông … Em chỉ là … muốn dạy cho con nhỏ này một bài học…”
Xe của hai bên dừng ở ngay ngã tư gây ùn tắc giao thông, tiếng còi inh ỏi vang lên khắp nơi, có một số người la hét, chửi bới bọn họ.
Trong tiếng ồn ào, Thịnh Hạ chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“Xuống xe đi.”
Lạc Hàn Đông ném con dao xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Trên mặt không để lộ cảm xúc gì, cho dù trên tay có vết cắt sâu như vậy nhưng dường như cũng chẳng khiến anh bận tâm, lông mày cũng không hề nhăn lại.
Thịnh Hạ run rẩy leo xuống, Tứ Nhãn và Oai Chủy Lục đều không dám ngăn cản cô.
Mãi đến khi bước ra khỏi xe, đứng trước mặt người đàn ông, cô mới lê đôi chân vì sợ mà mềm nhũn của mình bổ nhào vào lòng của anh.
Cô đã sợ muốn chết.
Cô bật khóc nhưng cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ phát ra những tiếng thút thít nức nở. Cơ thể cô run lên bần bật.
Người đàn ông dùng một tay đặt lên lưng cô như che chở, tay kia buông thõng xuống bên hông, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống đất.
Thịnh Hạ khóc không thành tiếng, thấy bàn tay của anh còn chảy máu, đang muốn hỏi thăm thì người đàn ông đã ấn đầu cô xuống, đưa lên xe anh.
Anh đứng bên ngoài, đóng cửa xe lại.
Thịnh Hạ nhào đến cửa xe đã đóng kín, cô chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh, cô đập đập cửa kính xe: “Anh Đông … sao anh không lên xe?”
Lạc Hàn Đông không nói gì, xoay người bỏ đi.
Thịnh Hạ hạ cửa kính xuống, nước mắt chảy ròng ròng. Cô không thể phân biệt được mình là đang lo lắng hay sợ hãi. Cô hét lên về phía bóng lưng của anh: “Anh Đông —— Lạc Hàn Đông——”
Bước chân chỉ dừng lại trong chốc lát, người đàn ông vẫn không quay đầu lại, dứt khoát rời đi.