Chương 49: Tôi tên là…Thịnh Hạ
Trans: Nị + Beta: Cảo Béo
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng làm việc,Thịnh Hạ quay lại chỗ ngồi của mình, Hứa Phi Nhan thì ngồi bên cạnh cô, bình tĩnh và nghiêm túc kiểm tra các thông tin trên máy tính.
Thấy Thịnh Hạ nhìn sang, cô ấy bất lực thở dài: “Hết cách rồi, cứ mỗi lần Đại ma vương trở lại là chúng ta phải nâng tinh thần lên 12000 lần, không thể xảy ra bất cứ sai sót gì, anh ấy tức giận lên là như muốn giết người vậy.”
Thịnh Hạ nghe cô ấy nói xong cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Tuy Đại ma vương không phải là ông chủ nhưng quyền hành còn to hơn cả ông chủ. Ông chủ người Trung Quốc này thì ngày ngày rảnh rỗi dắt chó đi dạo, còn vị Đại ma vương lại khắp nơi bận rộn không hết việc.
Nghe nói lần này là bay ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác, tối nay sẽ về, ước chừng sẽ bắt tất cả mọi người tập hợp rồi thức đêm tăng ca để hoàn thành chỉ tiêu của tháng này.
Trước khi tan làm Thịnh Hạ vào phòng vệ sinh. Lúc ra ngoài rửa tay, cô thấy một người đàn ông đang đứng trước bồn. Điều khiến cô chú ý đầu tiên là bàn tay của người đàn ông đó.
Các khớp xương thon dài, hết sức bắt mắt.
Anh ấy rửa tay ba lần, sau đó cụp mắt xuống, đi đến máy sấy để hong khô tay.
Anh mặc một bộ vest chỉnh chu nhưng chiếc cà vạt lại bị kéo lỏng, hai chiếc cúc áo trên cổ bị mở ra. Nét mặt anh có hơi mệt mỏi, ánh mắt nhìn người khác thờ ơ lạnh lùng, tạo ra cảm giác rất khó gần.
Khoảnh khắc Thịnh Hạ và anh chạm mắt nhau, cô không khỏi cứng đờ cả người.
Cô không biết mình quay lại chỗ ngồi như thế nào, thậm chí đến khi ngồi vào ghế rồi, đầu óc cô vẫn chưa kịp tỉnh táo như bình thường.
Hứa Phi Nhan chọc chọc vào cánh tay cô: “Cô là người mới tới, Đại ma vương vẫn chưa thấy mặt cô. Đi, tôi dẫn cô qua đó giới thiệu.”
Tay chân Thịnh Hạ muốn nhũn ra. Cô cố nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy, ngẩng đầu nhìn qua cánh cửa kính trong suốt của văn phòng. Người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, anh cởi cà vạt ném xuống bàn, gương mặt xám xịt, ánh mắt rơi trên màn hình trước mắt. Anh cầm lấy chiếc cốc, nhấp một ngụm cà phê rồi đưa tay ra gõ hai cái lên bàn phím.
Thịnh Hạ bị Hứa Phi Nhan kéo đến trước cửa văn phòng.
“Anh Đông.” Giọng Hứa Phi Nhan rất nhẹ nhàng: “Đây là đồng nghiệp mới đến của chúng ta, tên là Thịnh Hạ.”
Thịnh Hạ bị điểm danh theo bản năng hơi khom người trước mặt anh: “… Anh Đông, xin chào, tôi tên là … Thịnh Hạ.”
Giọng cô run cầm cập.
Hứa Phi Nhan tưởng cô sợ nên lặng lẽ nắm tay cô để trấn an.
Thịnh Hạ không dám nhìn loạn, ánh sáng mặt trời hắt lên tay anh khiến cô không khỏi tò mò muốn xem bàn tay bị thương của anh giờ sao rồi.
Bàn tay của người đàn ông úp lên trên, cô không thể nhìn thấy vết thương.
Lạc Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cũng không dừng lại lâu rồi nói hai chữ: “Ra ngoài.”
Hứa Phi Nhan nhanh chóng đưa Thịnh Hạ rời khỏi đó.
“Thả tôi ra được rồi, vừa nãy cô nói run lắm, làm tôi suýt cười ra tiếng. Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi cũng hồi hộp muốn chết như vậy.” Hứa Phi Nhan che miệng lại: “Haha, suýt nữa thì cười ra tiếng rồi.”
Khóe miệng Thịnh Hạ giật giật, cười mà như đang khóc: “Thật sao?”
Dù sao thì cô cũng chẳng ngờ được.
Bản thân sẽ gặp người đàn ông đó ở công ty mới.
Hay cô từ chức luôn nhỉ?
Chế độ đãi ngộ ở đây tốt hơn các công ty khác rất nhiều, hơn nữa còn do các bạn trong lớp giới thiệu đến, về tình về lý cô phải tìm một lý do phù hợp trước đã.
Những suy nghĩ cứ quay như chong chóng trong đầu cô, đến khi trở về chỗ ngồi, cô mới nhớ ra.
Anh Đông tỏ ra … không quen biết cô.
Cho dù trước đó trong phòng vệ sinh…hay trong văn phòng vừa nãy.
Cô nhìn về phía phòng làm việc, rèm cửa đã được hạ xuống, không thể nhìn thấy gì cả. Cô chỉ còn nhớ ánh mắt hờ hững của người đàn ông lúc nhìn về phía cô, nó vừa quen thuộc lại lạ lẫm.
Nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng như vậy.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng làm việc,Thịnh Hạ quay lại chỗ ngồi của mình, Hứa Phi Nhan thì ngồi bên cạnh cô, bình tĩnh và nghiêm túc kiểm tra các thông tin trên máy tính.
Thấy Thịnh Hạ nhìn sang, cô ấy bất lực thở dài: “Hết cách rồi, cứ mỗi lần Đại ma vương trở lại là chúng ta phải nâng tinh thần lên 12000 lần, không thể xảy ra bất cứ sai sót gì, anh ấy tức giận lên là như muốn giết người vậy.”
Thịnh Hạ nghe cô ấy nói xong cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Tuy Đại ma vương không phải là ông chủ nhưng quyền hành còn to hơn cả ông chủ. Ông chủ người Trung Quốc này thì ngày ngày rảnh rỗi dắt chó đi dạo, còn vị Đại ma vương lại khắp nơi bận rộn không hết việc.
Nghe nói lần này là bay ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác, tối nay sẽ về, ước chừng sẽ bắt tất cả mọi người tập hợp rồi thức đêm tăng ca để hoàn thành chỉ tiêu của tháng này.
Trước khi tan làm Thịnh Hạ vào phòng vệ sinh. Lúc ra ngoài rửa tay, cô thấy một người đàn ông đang đứng trước bồn. Điều khiến cô chú ý đầu tiên là bàn tay của người đàn ông đó.
Các khớp xương thon dài, hết sức bắt mắt.
Anh ấy rửa tay ba lần, sau đó cụp mắt xuống, đi đến máy sấy để hong khô tay.
Anh mặc một bộ vest chỉnh chu nhưng chiếc cà vạt lại bị kéo lỏng, hai chiếc cúc áo trên cổ bị mở ra. Nét mặt anh có hơi mệt mỏi, ánh mắt nhìn người khác thờ ơ lạnh lùng, tạo ra cảm giác rất khó gần.
Khoảnh khắc Thịnh Hạ và anh chạm mắt nhau, cô không khỏi cứng đờ cả người.
Cô không biết mình quay lại chỗ ngồi như thế nào, thậm chí đến khi ngồi vào ghế rồi, đầu óc cô vẫn chưa kịp tỉnh táo như bình thường.
Hứa Phi Nhan chọc chọc vào cánh tay cô: “Cô là người mới tới, Đại ma vương vẫn chưa thấy mặt cô. Đi, tôi dẫn cô qua đó giới thiệu.”
Tay chân Thịnh Hạ muốn nhũn ra. Cô cố nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy, ngẩng đầu nhìn qua cánh cửa kính trong suốt của văn phòng. Người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, anh cởi cà vạt ném xuống bàn, gương mặt xám xịt, ánh mắt rơi trên màn hình trước mắt. Anh cầm lấy chiếc cốc, nhấp một ngụm cà phê rồi đưa tay ra gõ hai cái lên bàn phím.
Thịnh Hạ bị Hứa Phi Nhan kéo đến trước cửa văn phòng.
“Anh Đông.” Giọng Hứa Phi Nhan rất nhẹ nhàng: “Đây là đồng nghiệp mới đến của chúng ta, tên là Thịnh Hạ.”
Thịnh Hạ bị điểm danh theo bản năng hơi khom người trước mặt anh: “… Anh Đông, xin chào, tôi tên là … Thịnh Hạ.”
Giọng cô run cầm cập.
Hứa Phi Nhan tưởng cô sợ nên lặng lẽ nắm tay cô để trấn an.
Thịnh Hạ không dám nhìn loạn, ánh sáng mặt trời hắt lên tay anh khiến cô không khỏi tò mò muốn xem bàn tay bị thương của anh giờ sao rồi.
Bàn tay của người đàn ông úp lên trên, cô không thể nhìn thấy vết thương.
Lạc Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cũng không dừng lại lâu rồi nói hai chữ: “Ra ngoài.”
Hứa Phi Nhan nhanh chóng đưa Thịnh Hạ rời khỏi đó.
“Thả tôi ra được rồi, vừa nãy cô nói run lắm, làm tôi suýt cười ra tiếng. Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi cũng hồi hộp muốn chết như vậy.” Hứa Phi Nhan che miệng lại: “Haha, suýt nữa thì cười ra tiếng rồi.”
Khóe miệng Thịnh Hạ giật giật, cười mà như đang khóc: “Thật sao?”
Dù sao thì cô cũng chẳng ngờ được.
Bản thân sẽ gặp người đàn ông đó ở công ty mới.
Hay cô từ chức luôn nhỉ?
Chế độ đãi ngộ ở đây tốt hơn các công ty khác rất nhiều, hơn nữa còn do các bạn trong lớp giới thiệu đến, về tình về lý cô phải tìm một lý do phù hợp trước đã.
Những suy nghĩ cứ quay như chong chóng trong đầu cô, đến khi trở về chỗ ngồi, cô mới nhớ ra.
Anh Đông tỏ ra … không quen biết cô.
Cho dù trước đó trong phòng vệ sinh…hay trong văn phòng vừa nãy.
Cô nhìn về phía phòng làm việc, rèm cửa đã được hạ xuống, không thể nhìn thấy gì cả. Cô chỉ còn nhớ ánh mắt hờ hững của người đàn ông lúc nhìn về phía cô, nó vừa quen thuộc lại lạ lẫm.
Nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng như vậy.